Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Yoosu] Wings

♥ Wings ♥

1st Story

Author: Boo (Boo_E.L.F_Cass)

Rating: PG

Disclaimer: Non

Pairing: YooSu

Status: Complete

Note: 1.Thân tặng Yêu's Author-xyz_31

2. Fic đầu tay của Boo ~~ So.. Plz Leave A Comment

@xyz_31: Tớ không có nhiều thời gian để vẽ ^^ Để xem "Flying Hearts" mà tớ nhắc đến trong comt cho fic ấy có ý gì nhé ^^

Summary: What does "Flying Hearts" mean ?

Beta Reader: .Ek.

♥ Những trái tim có cánh ♥

Gần đây, Junsu bỗng dưng thích vẽ những trái tim. Không phải là những trái tim bình thường, đặc biệt hơn, chúng là những trái tim có cánh. Junsu vẽ rất nhiều trái tim bay, và vẽ khắp nơi. Trên trang tạp chí của JaeJoong, vở của Chang Min, báo của YunHo và sách của YooChun, chỗ nào cũng có nhưng trái tim bay. Junsu cũng chẳng hiểu vì sao mình lại vẽ như thế. Chỉ cần chấm bút, một trái tim có cánh lại xuất hiện. Thật là kì lạ. Junsu hỏi ChangMin, ChangMin trả lời rằng cậu đang yêu, và mong muốn một bầu không khí tràn ngập những trái tim. Ừ thì đúng thật là Junsu đang yêu thật, nhưng một bầu không khí tràn ngập trái tim ư? Có lẽ không phải rồi...Junsu hỏi JaeJoong, JaeJoong nói rằng Junsu đang thất tình, vì những trái tim có cánh chứng tỏ tình yêu đang bay đi mắt. Thất tình? Chắc chắn là sai hoàn toàn rồi... Junsu hỏi YunHo, YunHo nói rằng Junsu đang mong chờ tình yêu đến bên mình, mong bay xa để tìm được tình yêu. Nhưng Junsu đã tìm được tình yêu của mình rồi kia mà.. Và, YooChun nói rằng Junsu chẳng việc gì phải hỏi ai cả, vì ngay cả cậu còn không biết thì chẳng ai biết được đâu.

*****

YooChun không thích những trái tim có cánh. Với anh, tất cả những gì có cánh đều khó nắm bắt, tuy đẹp và mang lại cảm giác tự do, nhưng vẫn khó nắm bắt. Gần đây, Junsu hay vẽ những trái tim có cánh. Anh tự hỏi rằng cậu bé của anh đã nghĩ gì khi vẽ chúng. Và cho đến khi nhận được câu hỏi của Junsu, anh biết rằng cậu cũng chẳng biết vì sao mình vẽ chúng. Nhưng, trong lòng anh có cảm giác không mấy vui vẻ. Theo anh, có lẽ rằng trong tâm thức của Junsu, cậu đang bị trói buộc bởi tình yêu của anh, và cậu vô tình vẽ những trái tim có cánh để mong được tự do bay bổng, tuy nhiên, vì là con người quá ngây thơ và không suy nghĩ nhiều, nên Junsu không nhận ra chăng? Anh cũng chẳng rõ.

Nhưng các bạn biết đấy. YooChun là một người lo xa, và lần này, có lẽ là anh lo hơi quá xa thì phải.

*****

Junsu nghe YooChun nói rằng anh không thích những trái tim có cánh. "Có lẽ tình yêu của Su với Chun cũng sẽ có ngày chắp cánh mà bay mất thôi". YooChun đã nói với Junsu như thế. Thật lạ là cậu không biết được rằng anh nói đùa hay nói thật, mặc dù ai cũng nói, và cậu cũng tự biết, rằng cậu hiểu anh nhất. Junsu hỏi ChangMin, YunHo và JaeJoong và họ nói rằng chắc anh chỉ nói đùa thôi. Nhưng Junsu không tin. Cậu sợ rằng có ngày YooChun sẽ "chắp cánh mà bay đi mất" thôi.

Này, nhớ rằng Junsu là một người vô tư và vô lo nhé.

Sự lo lắng của Junsu đã dẫn đến một hành động, có thể nói là hơi ngốc nghếch một chút, nhưng vô cùng đáng yêu và trẻ con vô cùng. Junsu đã dành cả một ngày của mình chỉ để ngồi trong phòng, vẽ những "trái tim không cánh" lên giấy màu hồng, cắt chúng ra và dán chi chít lên cửa phòng "YooChun và JaeJoong". Và, phũ phàng thay khi cả ChangMin, JaeJoong và YunHo đều bò lăn ra cười trước công sức của Junsu. "Junsu của chúng ta có lẽ chẳng bao giờ lớn được đâu".

Junsu là một người hiếu thắng và không dễ dàng bỏ cuộc đâu nhé.

Mặc những lời "dèm pha" của ba con người đang cười ngặt nghẽo, Junsu vẫn dán hết tất cả những "trái tim hồng không cánh" mình làm lên cửa phòng "YooChun và JaeJoong" và quyết định ở nhà cả ngày để đợi YooChun về để khoe với anh về những "trái tim hồng không cánh", và để khẳng định rằng "Tình yêu của Chun với Su sẽ không bao giờ bay đi mất". Nhưng, hôm ấy, YooChun đã không về nhà. Junsu đã ngồi trên giường anh 5 tiếng đồng hồ để khóc và lẩm bẩm hoài một câu "Chunnie-ah, sẽ không bay mất đâu mà~~".

*****

Mãi mới có một ngày nghỉ nên YooChun quyết định đi chơi với YooHwan cả ngày. Dù gì từ khi về Hàn, thời gian anh dành cho thằng bé không được nhiều. Anh của đã định rủ Junsu đi cũng, nhưng 6 giờ sáng, giờ mà anh và YooHwan chuẩn bị để bắt đầu chuyến dã ngoại của mình lại là lúc mà cậu bé cá heo của anh còn cuộn tròn trong chăn mà ngủ, và không muốn phá giấc ngủ ngon của cậu, anh quyết định sẽ không rủ cậu đi nữa. À, còn về những trái tim bay, từ khi anh nói với Junsu là anh không thích chúng, Junsu bỗng trở nên ngoan ngoan lạ, nên, anh phải cảm ơn chúng một lần.

Khi anh và YooHwan đến nơi cắm trại thì trời mưa lớn, nhưng một cơn mưa không làm mất đi ngày nắng đẹp mà nó còn làm cho cả ngày dễ chịu hơn. Trong chuyến đi, YooHwan nhắc nhiều đến "chị dâu" của thằng bé, và gửi lời cảm ơn đến Junsu nên anh rất vui. Trên đường về, anh ghé qua một số hàng lưu niệm nhỏ và chọn được một sợi dây chuyền bạc mặt cá heo ngậm viên ngọc tím. Nó đẹp, anh biết, YooHwan cũng nói "Nó sẽ hợp với "chị dâu" lắm". Không may thay là ôtô của anh bị hỏng giữa đường, điện thoại của anh thì hết pin còn YooHwan vì mải chuẩn bị đi với anh mà vứt cả điện thoại ở nhà, và nơi xe anh bị hỏng vẫn còn là vùng "khỉ ho cò gáy". Hai anh em phải đẩy xe một quãng đường khá xa mới tìm được một ngôi nhà nhỏ ven đường. Cũng đã muộn nên YooChun và YooHwan quyết định ngủ lại tại ngôi nhà này, tuy nhiên, YooChun muốn về sớm một chút. Anh linh cảm rằng Junsu đang lo vì không thấy giấy nhắn mà anh dán trên mặt bếp. YooChun chìm vào giấc ngủ hơi khó khăn.

5 giờ sáng hôm sau, anh lôi YooHwan dậy, nhanh chóng tìm người sửa giúp xe và phóng thẳng về nhà... Có lẽ đây là lần đầu tiên anh để YooHwan tự đi bộ một quãng đường xa về nhà.

*****

Junsu tỉnh dậy mà vẫn chưa thấy YooChun về. Cậu lại khóc. "Nhỡ anh "bay mất" thật thì sao.."

YooChun nhẹ nhàng mở cửa bước vào nhà. Ngôi nhà còn tối đèn, có lẽ mọi người còn đang ngủ. Tiếng khóc nhỏ vang liên khiến anh khẽ giật mình. Bước tới mở cửa phòng mình, YooChun thấy cậu bé của anh đang gục đầu vào gối mà khóc. Chợt đau lòng. "Chắc vì anh về muộn quá đây mà". Kéo Junsu vào lòng mình, dịu dàng xoa tấm lưng nhỏ bé của cậu. "Vậy là chưa đọc giấy nhắn hả..". Junsu ngẩng đầu nhìn anh. " Chunnie-ah, vẫn chưa "bay mất" hả? Giấy nhắn nào thế?" Anh bật cười. "Dễ thương quá! Tưởng vừa khóc dữ lắm mà." Rồi anh lại ngớ người trước câu hỏi của Junsu. Anh là người mà, đâu phải ma đâu. "Bay mất" thế nào được?! Kéo Junsu đứng dậy và dắt cậu bé đi rửa mặt, ngó qua bàn bếp, YooChun thấy tờ giấy nhắn của mình bị rổ chuối của nhóc Min "đè bẹp".

Bỗng, cảm giác ấm áp sau lưng rồi truyền đến tận tim là YooChun bất giác mỉm cười. Anh quay người lại và ôm Junsu vào lòng. "Lần sau đừng đi thâu đêm như thế. Có gì phải báo cho Su nhé. Su sợ Chun "bay mất" lắm đấy~!". YooChun lại cười, thì thầm vào tai người yêu bé nhỏ của mình: "Nhớ này, Chun là người, không bay được, biết không. Và, Chun sẽ không bao giờ "bay" một mình mà không có Su đâu". Junsu dụi đầu vào ngực YooChun, đôi má đỏ hồng.

*****

Cho đến bây giờ, Junsu vẫn còn đang tự hỏi ý nghĩa của "những trái tim có cánh" là gì. Tùy thôi, trong những hoàn cảnh khác nhau, với những người khác nhau, trái tim có cánh sẽ mang những ý nghĩa khác nhau. Với YooChun và Junsu bây giờ, trái tim có cánh là để bay về nơi có người mình yêu thương.

Còn về chiếc vòng cổ cá heo, đừng hỏi tớ nhé, vì tớ cũng đang tự hỏi rằng giờ nó đã yên vị trên cổ chủ nhân của nó hay chưa, hay còn nằm trong túi người mua nó về đây nhỉ?

♥ Những trái tim có cánh♥

Hà Nội. 25/12/2009

End

2nd Story

♪ Rain's Wings ♪

Part 1

Author: Boo (Boo_E.L.F_Cass)

Rating: PG

Disclaimer: Non

Pairing: YooSu/ YunJae

Status: Complete

Summary: Angels Find These Own Wings

♣ Angels's Wings ♣

Fic ướt át nhạt nhòa như nước mưa, nhanh chóng như cơn mưa rào, từ ngữ ào ào như nước lũ ~~

Mưa. Nhưng hạt mưa mạnh bạo hạ cánh xuống nền bê tông lạnh ngắt, tạt mạnh vào tấm cửa kính trong suốt, trượt thành vệt nước dài trong veo. Tựa nhẹ đầu vào cửa kính, Junsu nhìn những giọt mưa rồi khẽ nghiêng đầu nhìn chàng trai đang ngủ bên vai mình. Cậu khẽ mỉm cười. Sao lại có cảm giác yên bình đến thế. Nhẹ nhàng đưa chàng trai ấy vào giường, kê gối và đắp chăn gọn ghẽ. Xong, Junsu lấy vội chiếc ô và chạy ra khỏi nhà.

JaeJoong nhắn tin: "Cần gặp gấp"

*****

YooChun cựa mình và nhận ra rằng mình đang nằm trên giường Junsu. Khẽ mỉm cười. Sao lại có cảm giác bình yên đến thế. Rúc mình vào tấm chăn trắng muốt, YooChun thầm cảm ơn Junsu vì đã đưa anh vào giường chứ không vứt anh nằm ngoài ghế sôpha.

Với YooChun, Junsu thực sự rất quan trọng. YooChun biết, Junsu với anh quan trọng đến nhường nào. Có thể nói là không có Junsu, anh sẽ chẳng làm được việc gì cả. Junsu là nguồn động viên to lớn của anh. Anh coi Junsu là một người bạn thân. Bạn rất thân.

*****

Junsu thích ngắm mưa, nhưng cậu ghét mưa. Ướt át và lạnh lẽo. Ghét hơn nữa khi phải cầm ô mà chạy vội trong mưa thế này. Cậu đã từng ước rằng những giọt mưa kia có cánh để mà tự bay lên không trung, để không bao giờ rớt xuống mặt đất nữa. Bây giờ, cậu lại càng mong cái ước muốn ấy thành sự thật nhanh cho rồi, để cậu không ướt nhẹp khi đến được chỗ JaeJoong hyung. Cơn mưa làm cậu khó chịu, nhưng cũng phải thừa nhận rằng tâm trạng cậu đang thực sự không tốt. Cậu linh cảm rằng JaeJoong hyung gọi là vì việc liên quan đến YooChun, và cậu lo lắng cái linh cảm ấy của mình sẽ thành sự thật. Nhiều người có thể đặt câu hỏi rằng: việc liên quan đến YooChun thì ảnh hưởng gì đến cậu cơ chứ! Cậu biết, cậu chẳng việc gì phải quan tâm đến việc của YooChun nếu cậu là người bình thường với anh, nhưng, cậu yêu anh, và vì vậy, cậu quan niệm rằng "Việc của YooChun sẽ là việc của Junsu". Là cậu quan niệm như thế còn ý anh có phải vậy không thì cậu chẳng thèm quan tâm.

Mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, Junsu đã đến trước cửa hàng mà JaeJoong hẹn từ lúc nào, và dĩ nhiên cũng vì cái dòng suy nghĩ vẩn vơ ấy, cậu không tránh khỏi việc người mình bị mưa tạt ướt cả.

*****

YooChun thích mưa. Với anh, mưa là những giọt nước trên trời rụng cánh và rơi xuống mặt đất, dù cái phần "rụng cánh" có hơi dã man một tí. Anh thích cái cảm giác lành lành khi chạm vào những giọt mưa nhưng chỉ ngắm qua cửa kính thế này thì anh không thể chạm vào chúng. Nếu thực sự muốn nghịch nước mưa, anh có thể trở về phòng mình, mở cửa sổ vừa chạm vào mưa ngay bây giờ cũng được, nhưng có một thứ níu giữ anh lại đây - phòng của Junsu. Anh thật chẳng muốn rời khỏi cái chăn ấm áp của cậu một chút nào, dù cái chăn này cũng loại với chăn của anh đấy, nhưng sao nó ấm áp qua đi mất, và hơn hết, nó là chăn của Junsu, và vì nó là chăn của Junsu nên anh càng không muốn rời ra. Mà anh cũng chẳng hiểu vì sao mình không muốn rời cái chăn của Junsu nữa. Haizzz ~~

À, anh lấy làm lạ là gì sao Junsu lại chọn cái phòng có cửa kính trong lớn nhất nhưng lại không thể mở được như thế này.

*****

Junsu không khóc. Cậu chỉ cười, cười buồn, sau tất cả nhưng gì JaeJoong vừa nói.

"YooChun nhạy cảm lắm, nên anh nhớ là đừng bao giờ lừa dối cậu ấy nhé. Và... cậu ấy yêu anh lắm đấy, nên anh hãy yêu cậu ấy thật nhiều vào đấy......Xin lỗi hyung, em có việc gấp, em về trước nhé."

Đấy, Junsu đã nói với JaeJoong như thế rồi chạy thẳng ra ngoài.

"Su-ah, có nhớ là trời đang mưa không?"

JaeJoong nhìn chiếc ô xám nằm lăn lóc trên ghế mà nước mắt chảy dài. Anh biết Junsu yêu YooChun nhiều lắm. Nhưng YooChun nói rằng cậu ấy yêu anh. Dù những gì YooChun nói là thật đi chăng nữa, JaeJoong vẫn biết rằng người quan trọng nhất với YooChun là Junsu. JaeJoong biết mình không hề yêu YooChun nhưng anh được quyền thử, thử để biết người thực sự quan trọng với mình là ai. Đúng không!

*****

Người ta gọi Junsu là thiên thần, và một thiên thần thì luôn có cánh. YooChun chính là đôi cánh của Junsu. Anh luôn là nguồn năng lượng, là động lực của cậu. Junsu tự nhắc mình luôn vui vẻ để YooChun vui vẻ. Junsu tự nhắc mình luôn phải cố gắng để YooChun cùng cậu cố gắng. Junsu tự nhắc mình không được khóc để YooChun ít khóc hơn. Junsu vì YooChun mà mạnh mẽ hơn, để YooChun dựa vào mình mà vững bước vì YooChun luôn tin tưởng Junsu nhất, luôn luôn tâm sự với Junsu, là bạn thân nhất của Junsu và là tình yêu của cậu. Nhưng giờ đây, đôi cánh của Junsu đang dần bị cái người tên Kim Jae Joong cướp mất.

*****

Người ta gọi JaeJoong là thiên thần, và một thiên thần thì luôn có cánh. YunHo chính là đôi cánh của JaeJoong. Anh luôn là người nâng đỡ cậu, luôn là động lực để cậu cố gắng. JaeJoong luôn tự nhắc mình phải thật mạnh mẽ để giúp YunHo quản lí nhóm. JaeJoong luôn tự nhắc mình phải thật đảm đang để chăm sóc nhóm giúp YunHo. Nhắc mình vui vẻ để YunHo cùng vui vẻ với mình. Nhưng bây giờ, đôi cánh của JaeJoong đã rời xa cậu mất rồi. YunHo đã có người yêu rồi. Cậu phải tự đi tìm cho mình một đôi cánh mới thôi. Và cậu chọn YooChun, dù biết rằng Junsu cần YooChun nhiều lắm. JaeJoong chắc chắn rằng mình không sai vì cái "đôi cánh ngộ nhận" YooChun kia vẫn còn chưa nhận ra chủ nhân thực sự của mình kia mà.

Anh sẽ để cho YooChun một cơ hội để nhận ra YooChun thực sự yêu Junsu đến mức nào và anh cũng để cho mình một cơ hội vì nhỡ đâu...YooChun lại là đôi cánh của anh thì sao.

2nd Story

♪ Rain's Wings ♪

Part 2

Fact's Wings

Tí tách tí tách.

Mưa.

Rơi xuống mặt đất như nước xả xuống từ một vòi hoa sen khổng lồ.

Haizz ~ Mưa. Ẩm và ướt.

Junsu đứng thờ ơ dưới vào hoa sen phun nước ào ào. Lạnh buốt.

Suy nghĩ.

Xin mọi người đừng hiểu lầm rằng Junsu của chúng ta yếu đuối.

Hoàn toàn không phải vậy.

Chính cậu cũng không hiểu vì sao khi nghe JaeJoong huyng nói thì lại phi ra ngoài mưa như thế. Để rồi chưa đầy năm phút sau, cậu quay lại và lấy chiếc ô xám trên ghế nhà hàng. "Cho em xin cái ô."

JaeJoong huyng vẫn ngồi như lúc cậu đi. Và đang khóc.

Junsu không biết vì sao huyng ấy khóc.

Kì lạ.

Đáng ra phải vui chứ.

Coi như cậu đã đồng ý với huyng ấy rồi còn gì.

Cậu cũng không hiểu vì sao khi nghe JaeJoong huynh nói yêu YooChun, cậu lại không quan tâm đến thế.

Haizz ~ Cuối cùng chẳng thể nghĩ được nữa, Junsu tắt vòi nước, cuốn khăn tắm và bước ra ngoài.

"Park YooChun."

*****

Sột soạt sột soạt.

Lăn.

Bịch.

Park YooChun chính thức rơi cả người xuống đất.

Ai cũng nghĩ rằng YooChun vô tư và ngây thơ quá mức, có lẽ sai.

Giờ thì anh đang lăn lộn trong đống chăn gối ở phòng mình, xin nhấn mạnh là "ở phòng mình" chứ không phải Junsu.

Tự hỏi tại sao quấn quanh mình một đống chăn mà vẫn thấy lạnh thế trong khi chăm của Junsu vừa mỏng lại vừa ấm.

Tự hỏi tại sao Junsu lại về nhà khi ướt nhẹp và trong tay vẫn cầm ô.

Tự hỏi tại sao Junsu thờ ơ khi nghe JaeJoong huyng nói "Anh yêu em" với mình.

Tự hỏi tại sao anh lại để ý đến biểu hiện của Junsu đầu tiên chứ không phải JaeJoong – người anh yêu.

Để rồi tự rút ra rằng, "À, mình không yêu JaeJoong huyng."

Để rồi lao như điên sang phòng Junsu và đập mặt vào cửa vì nó đã được khóa kĩ càng.

Để rồi ngồi suy nghĩ xem mình phải làm gì để "Su của mình" bớt giận. Sau đó lại tự hỏi "Tại sao mình lại biết Junsu giận."

Haizz ~ Yêu và không yêu. Giận và không giận. Người yêu và bạn thân.

"Kim Junsu."

*****

Cạch cạch cạch cạch.

Vâng, là Shim Chang Min đang lục tủ lạnh.

Bỏ qua.

*****

Lộp bộp lộp bộp.

Tiếng mưa đập vào cửa kính.

Lộp bộp.

JaeJoong ngồi bó gối bên cửa số. Khóc.

Anh cũng chẳng hiểu tại sao mình khóc.

Chỉ đơn giản là nước mắt lăn dài trên má.

Có lẽ vì những gì anh vừa nói trong giờ cơm vài phút trước.

Có lẽ vì thấy Junsu đứng nhìn mình vô cảm.

Có lẽ vì thấy YooChun nhìn Junsu chằm chằm, mồm há hốc.

Có lẽ vì thấy YunHo rơi đũa nhìn mình chăm chú.

Có lẽ vì thấy ChangMin thản nhiên ăn uống.

Anh ngồi nhìn mưa và khóc.

Rồi lại nghĩ về một trong số những người có hành động kì lạ vào giờ ăn cơm.

"Jung YunHo."

*****

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.

YunHo vạch cây bút bi trên mặt giấy một cách vô cùng dã man.

Vô cùng dã man.

Mọi người đừng hỏi vì sao vì ta sẽ biết vì sao ngay sau đây.

YunHo đang viết thư cho JaeJoong của anh.

Vì sao? Vì không tự tin mở miệng hỏi JaeJoong xem "Tại sao không yêu anh nữa"

YunHo sợ mình sẽ khóc rầm rộ khi nghe câu trả lời của JaeJoong.

Dù câu trả lời ấy tốt đẹp hay không.

Vâng, YunHo thật sự sợ mình sẽ trở thành người yếu đuối.

Anh quyết định viết một bức thư cho JaeJoong.

Và giờ thì bực tức vì không biết viết gì.

Thế là vạch, vạch điên cuồng, vạch đến khi cái tờ giấy trước mắt be bét không ra hình.

Rồi YunHo vào phòng tắm, và xả một đống nước lạnh vào mặt.

Để mà tỉnh ra. Thật ra thì cũng chả biết tỉnh cái gì.

Rồi anh quyết định phi ra cửa, và lao đến phòng JaeJoong.

*****

Sột sột sột sột.

Shim Chang Min đang ngấu nghiến ăn.

Liếc máy quay nháy mắt.

Thôi, tạm bỏ qua.

*****

Park YooChun loay hoay mãi trước cửa phòng Junsu.

Và quyết định....

"Anh yêu em, Kim Junsu."

YooChun gào ầm lên như thế.

Junsu đá cửa phòng và YooChun bị văng đi đâu đó.

Jung YunHo nhẹ nhàng gõ cửa phòng JaeJoong.

Đôi mắt nhìn ra đỏ ngầu và ướt nhẹp.

Không thể kiềm chế, YunHo đá cửa xông vào.

Một cảm giác ngọt ngào đến phát điên xuất hiện trên môi JaeJoong.

Hôn rồi.

ChangMin quay ra nhìn cười nham nhở.

Rồi tiếp tục ăn.

*****

Thế đấy.

Vậy là thiên thần đã tìm được cánh của mình rồi.

Tình yêu thật là ....

Không còn gì để nói.

À, còn nếu bạn thắc mắc về cô gái đi cùng YunHo mà JaeJoong nhìn thấy rồi chắc chắn người ấy là bạn gái của YunHo.

Xin thưa rằng đó là Kim HeeChul Oppa – Hee-nim của Super Junior.

Và bây giờ anh ý đang ngồi khóc tỉ tê vì Hannie của anh ấy không còn bên cạnh.

Ôi, thương Oppa quá đi mất thôi ~

Hà Nội. 9/2/2010 [Happy B-Day Hannie Oppa]

♪Rain's Wings♪

End

3rd Story

Chong Chong Giấy

Author: Boo (Boo_E.L.F_Cass)

Rating: PG

Disclaimer: Non

Pairing: YooSu/ YunJae

Status: Complete

Summary: Chong Chóng Giấy

Note: Qùa năm mới ~ Fic viết trong lúc tinh thần không ổn định ~ Hơi loạn ngôn ~ Mong Readers thông cảm ~

Chong Chóng Giấy a.k.a Tình Yêu Sét Đánh

Park YooChun có một cậu hàng xóm dễ thương với mái tóc đen ngắn tinh nghịch, đôi mắt tròn đáng yêu và làn da trắng hồng trẻ con. Nhiều lúc, bạn tự hỏi cậu bé tên gì. Là tự hỏi thôi, vì bạn chẳng dám hỏi ai, mà thật ra là không biết ai mà hỏi và hỏi như thế nào. Bạn vừa mới chuyển đến đây sống và chưa quen với ai ở khu này, với lại, bạn cũng không muốn mình trở thành người vô duyên khi sang chào hàng xóm rồi hỏi tên người ta. Ở Mĩ thì được, còn ở đây thì không. Ở Hàn Quốc người ta tôn trọng chủ quyền riêng tư cá nhân – YunHo bảo thế.

Rồi một ngày, bạn tình cờ biết được tên cậu bé. Tên cậu hàng xóm dễ thương ấy từ-trên-trời-rơi-xuống đầu bạn vào một ngày đẹp trời, nắng ấm nhẹ nhàng, gió hiu hiu thổi và những đám mây nhẹ nhàng lờ lững trôi trên bầu trời xanh trong vắt. À, xin đừng hiểu “từ trên trời rơi xuống” một cách phức tạp vì nó chỉ đơn giản là “Từ trên trời rơi xuống” thôi. Vào cái ngày “đẹp trời, nắng ấm nhẹ nhàng, gió hiu hiu thổi và những đám mây nhẹ nhàng lờ lững trôi trên bầu trời xanh trong vắt” ấy, một chiếc chong chóng giấy đang trên đường hạ cánh từ ban công một nhà nào đó xuống mặt đất không hiểu vì sao lạc đường “đậu” xuống đầu Park YooChun của chúng ta. Và... Park YooChun soi... soi xem đứa nào xả rác bừa bãi như thế này... và Park YooChun phát hiện ra rằng “đứa xả rác bừa bãi” ấy chính là cậu bé hàng xóm dễ thương của mình. Bạn ý hơi thất vọng một tí vì cậu bé đáng yêu như thế lại vô ý thức đến mức này, ở Mĩ, thế này là bị phát quét rác cả tuần đấy. Rồi... bạn ý nhìn thấy một dòng chữ be bé xinh xinh, nét đều tăm tắm và tròn béo dễ thương – “Kim Junsu Hwaiting!”. Đấy, thế là bạn ý biết tên cậu bé hàng xóm. Dù không chắc chắn có đúng hay không, nhưng bạn cứ cho là mình biết. Còn nữa, bạn còn tạm gọi cậu ý là “bé Su” cho thân mật nữa.

~♥~♥~♥~

Kim Junsu có một sở thích vô-cùng-đặc-biệt. Nó đặc biệt đến từng-chi-tiết, từ cái tên, hình thức, rồi cách thức, rồi *chấm chấm nhiều chấm* nữa. Junsu thường viết những tâm sự của mình vào chong chóng giấy rồi thả rơi những tâm sự ấy từ ban công nhà mình. Nhìn những chiếc chong chóng trắng xinh xoay tròn trong không trung và nhẹ nhàng trao liệng, Junsu cảm thấy thoải mái và dễ chịu vô cùng. Đương nhiên là tâm sự thì nhiều mà cái chong chóng giấy thì bé tí xíu.. nên số lượng chong chóng mà Junsu xả ra có vẻ là không nhỏ. Và có lẽ vì quá vô tư - ngây thơ - trong sáng - yêu đời lại không bị ai bắt được nên Kim Junsu cứ hồn nhiên giữ cái sở thích vô-cùng-đặc-biệt kết hợp xả-rác-bừa-bãi ấy.

Nhưng, từ khi chuyển sang nhà riêng, cũng là lúc vào cấp 3, dù không bị ai nhắc nhở vì xả rác bừa bãi nhưng lượng chong chóng mà Junsu thả xuống từ ban công cũng giảm dần. Việc học và làm thêm khiến bạn mệt mỏi vô cùng và Su chẳng còn thời gian để nghỉ ngơi nữa, huống chi là giữ cái sở thích tốn-thời-gian ấy. Đúng là nó tốn thời gian thật đấy, đầu tiên là phải làm chong chóng này, rồi viết này, rồi thả này ~ Lâu ~

Nhưng, hôm nay Junsu được nghỉ học và nghỉ việc. Sướng nhỉ. Tự dưng được nghỉ mà không rõ lí do. Cái này thì hình như chỉ bạn Su không rõ lí do vì lúc học thì mải ngủ còn lúc làm việc thì mải nghe nhạc. Dù sao được nghỉ là tốt lắm rồi. Nhưng đi làm và đi học nhiều thì giờ có thời gian rảnh lại không biết làm gì, thế là Su chán. Nằm lăn qua lăn lại trên giường một lúc, bạn Su bắt đầu nhớ ra cái gì đấy.

Cái gì đấy trắng xinh, xoay tròn và trao liệng. “Chim”. Nhầm rồi. Là “Tâm sự Chong Chóng Giấy” của bạn ý đấy. Thế là bạn ý bắt đầu hì hụi ngồi làm một cái chong chóng. Vì lâu không làm nên bạn ý thử làm mấy lần mà cái chong chóng của bạn ý vẫn không “xoay tròn và trao liệng” một cách bình thường được. Nhưng dù sao cuối cùng bạn ý cũng làm được ... một chiếc chong chong xinh xắn. Dòng chữ đầu tiên sau một thời gian dài không đụng bút viết... vào chong chóng giấy của bạn ý là “Kim Junsu Hwaiting!”. Ừ, bạn ý đang tự cổ vũ cho mình đấy. Để tiếp tục có động lực mà tiếp tục sống, học tập và làm việc chứ. Rồi bạn ý thả.

Chiếc chong chóng trắng xinh, xoay đều, nhẹ nhàng dựa theo làn gió mà bay đi, tắm mình trong ánh nắng ấm áp...

Thật không may, chong chóng ấy không kết thúc hành trình của mình trên mặt đất.

Hình như gió hơi to chứ không nhẹ nhàng như chong chóng tưởng nên vì “dựa theo làn gió” nhiều quá, chong chóng đã bay sang sân nhà bên cạnh.

Và đậu... trên đầu nấm đen bóng loáng sáng lên trong nắng của anh hàng xóm cạnh nhà Junsu.

Rồi anh ý ngước lên, lẩn nhẩm cái gì đó... “Thật vô ý thức.”

Phù ~ Thật may là anh không nhìn thấy bạn Su của chúng mình vì bạn ấy đang nhanh chân “bay” vào phòng trước khi anh ý kịp nhìn.

Dù anh ý không nhìn thấy bạn Su.. nhưng thật không may cho anh ý vì bạn Su đã nhìn thấy anh ý rồi.

Và vì bạn ý nhận thấy rằng anh siêu đẹp trai và siêu dễ thương, nên.. anh chắc chắn chết trong tay bạn ý rồi.

Anh Park YooChun ạ.

À, hình như bạn Su bạn ý không biết là anh Park đã chết mê chết mệt bạn ấy từ lần đầu nhìn thấy bạn ý xách túi rác đi quẳng trước nhà anh ý rồi.

~♥~♥~♥~

Từ sau ngày tên của “bé Su” rời xuống đầu mình, YooChun ngày nào cũng ra vườn quét, ngay cả khi cái sân nó đã sáng bóng và sạch bong kin kít như sàn nhà lát đá tráng men rồi. Khổ nhất là mấy bà hàng xóm mê zai. Mấy bả thất vọng điên cuồng khi thấy một anh chàng “đẹp trai thế kia mà có vấn đề về tâm lí ~ Thích ở nhà quét dọn ~ Mà còn quét mỗi cái sân ~”.

Nhắc đến việc ở nhà mới nhớ, thực ra thì Park YooChun không phải không có việc làm mà việc làm của anh ý còn là niềm mơ ước của nhiều người. Nhưng... YooChun bị sếp của mình – tức chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Shine nổi tiếng – tức bạn thân Jung YunHo “ép” nghỉ phép với lí do: “mày mà làm việc quần quật thế này sẽ sớm bị điên mất, mà tao thì tao chỉ cần thư kí là mày thôi.” Đấy, thế là YooChun của chúng ta “được” cho nghỉ như thế đấy.

Haizz ~ Vậy mà... Ngày sinh nhật của Park YooChun, cũng là ngày nghỉ phép cuối cùng, cũng là ngày một sự việc vô cùng quan trọng xảy ra “ở nhà” có thể làm thay đổi các cuộc đời của bạn ý... YooChun bị Jung YunHo cùng “Boo yêu của Ho” tức Kim JaeJoong lôi đi làm. Thực ra cũng không thể trách hai người này được vì dù sao họ cũng có ý tốt tổ chức sinh nhật cho YooChun, nhưng vì họ đã làm hỏng cái kế hoạch mà bạn Kim Junsu đã khó khăn lắm mới quyết định làm, nên ta không thể bỏ qua cho hai bạn ý.

À, mà chuyện là thế này: Ngày sinh nhật YooChun, YunJae của chúng ta có ý định tổ chức một buổi tiệc sinh nhật đặc biệt cho Park YooChun và kế hoạch đặt ra là bạn YunHo sẽ ép bằng được bạn Chun đi làm còn bạn Jae bí mật đến nhà bạn Chun để nấu bếp, dọn dẹp,... Khi đến nhà, bạn Jae thấy rất kì lạ là tại sao trong nhà thì bẩn mà cái sân lại sạch bong như thế nên đứng ngoài sân một lúc lâu. Sáng cùng ngày, bạn Su bé đã có một quyết định vô cùng quan trọng mà bấy lâu nay bạn nghĩ mãi vẫn không dám làm đó là “quyết định tỏ tình với anh hàng xóm.”. Nhưng... khi bạn ấy chuẩn bị thả “chiếc chong chóng định mệnh" thì bạn ấy thấy trong sân nhà anh hàng xóm có một “chị” vô cùng xinh đẹp với làn da trắng ngần, mái tóc đen bóng úp xát khuôn mặt thon nhỏ không tì vết, đôi môi bóng căng đỏ mọng, cao ráo khỏe mạnh và vòng một... vòng một... Chết ~ Bạn ý nhầm ~ Không phải “chị” mà là anh. Chợt thở phào vì nghĩ anh cũng thích con trai nhưng, lại nhưng.... thế chẳng phải anh có người yêu rồi sao?! Không biết bạn Su bé có nghĩ được gì hơn ngoài hai chữ “người yêu” nữa không mà bạn ấy khóc, tự dưng lại khóc, khóc vì một người còn chả biết mình là ai. Bạn ấy cứ ngồi như thế và khóc, khóc liền tù tì mấy tiếng đồng hồ. Cũng vào sáng cùng ngày, Park YooChun bị bắt đi làm lo lắng không biết “Su của mình” có thả cái chong chóng nào không để mình còn đọc. Có vẻ như thói quen đọc nhật kí “của người khác” ấy đã là việc mà Park YooChun không thể bỏ được rồi. Không hiểu sao hôm nay YooChun lo lắng bồn chồn không yên lòng.

Quay lại hiện tại.

Bây giờ, JaeJoong đang trong nhà YooChun vui vẻ nấu ăn. YunHo cùng YooChun đang trên đường về. Và bé Su thì vẫn ngồi khóc tỉ tê bên lan can.

Vừa về đến nhà, YooChun vội chạy vào hỏi JaeJoong “dọn nhà có quét sân không.”.“Không.”. Thế là bạn Chun lao ra sân mò mẫn mấy gốc cây tìm chong chong. Trong nhà, YunJae lấy làm lạ tại sao bạn Chun lại hỏi vớ vẩn như thế, một lúc sau bạn Jae lại ngớ người hỏi sao bạn Chun lại biết Jae dọn nhà, hóa ra bạn Ho đã kể hết mọi chuyện trên đường đi cho bạn Chun nghe. Khi đó, ngoài sân, bạn Chun vẫn đang mò mầm dưới mấy gốc cây mà tìm mãi không tìm được cái chong chóng nào, chợt nghe tiếng khóc tỉ tê phát ra trên... đầu. Khẽ ngước lên, bạn thấy đôi vai nhỏ của bé Su đang run rẩy nhè nhẹ. Lo lắng vô cùng, YooChun lao đầu sang nhà hàng xóm Kim Junsu bé bỏng, bấm chuông điên cuồng. Nghe thấy chuông, Su vội vội vàng vàng quẹt nước mắt chạy xuống nhà mở cửa. Cửa vừa bật mở, Park YooChun lao tới ôm Junsu nhẹ nhàng... xoa lưng. Định đẩy người ta ra nhưng chợt nhận ra là anh hàng xóm nên Su cứ để yên như thế.

Hai người ôm nhau một lúc lâu... Thật lâu...

Cảm giác ấm áp len lỏi vào tim.. Nhẹ nhàng..

Hai người ôm cứ ôm nhau như thế cho đến khi nhìn thấy...

YunJae há hốc mồm đứng nhìn.

Nhẹ buông nhau ra, hai người ngượng nghịu đỏ mặt rồi... mỉm cười.

“Anh là Park YooChun.”

“Em là Kim Junsu.”

“Anh biết.”

“Chúng mình hẹn hò nhé.”

“Ừ.”

Thế là hai bạn ấy trở thành một đôi rồi đấy.

Trong khi đó, YunJae vẫn ngạc nhiên không nói nên lời... Tại sao lại yêu nhau nhanh như thế... Đúng là ... Tình yêu sét đánh....

Tiệc sinh nhật của YooChun diễn ra khá vui vẻ cùng với Junsu và YunJae.

Hai bạn YunJae cuối cùng cũng bị trừng phạt vì gián tiếp làm bạn Su bé khóc. Trên đường về, xe hai người nổ lốp, đẩy xe gần ba cây số.

Và cuối cùng, Kim Junsu cùng Park YooChun + Kim JaeJoong và Jung YunHo sống với nhau hạnh phúc mãi mãi ♥.

Hà Nội, Thứ bảy 13 tháng 2 năm 2010 ~ 30 Tết ~ KyuMin's Unoffice-Day

Chong Chóng Giấy

.End.

4th Story

Balloons

Author: Boo (Boo_E.L.F_Cass)

Rating: PG

Disclaimer: Non

Pairing: YooSu/ YunJae/ KiMin

Status: Complete

Summary: Bóng Bay Kìa ♥

Note: 1. Happy B-Day Min-Tâm-Hồn-Ăn-Uống-Hoang-Dã ~ Ta tặng bạn ý Bummie của ta ♥

2. Chủ nghĩ điên cuồng của ta vẫn còn đọng lại. Đọc xong vẫn thấy bấn quá ~ Mong Readers thông cảm ~

Bóng Bay

YooChun thích bóng bay.

Bóng bay tròn xanh ngọc bích lơ lửng trong không trung.

Junsu cũng thích bóng bay.

Bóng bay tròn tím nhẹ lơ lửng trong không trung.

YooChun là hoàng tử một đất nước xinh đẹp với bờ biển dài. Và YooChun yêu biển.

Junsu là hoàng tử một đất nước tuyệt vời với diện tích rừng rộng lớn. Và Junsu yêu cây.

Cả YooChun và Junsu đều có một giấc mơ. Một giấc mơ trẻ con.

Được bay lên trời cùng hàng ngàn bong bóng.

Rồi đến một ngày, cả hai vị hoàng tử nhỏ quyết định nói với cha mình về cái ước mơ trẻ con ấy.

Và vì người lớn không hiểu được cái ham muốn nho nhoi ấy của lũ trẻ nên đương nhiên họ không đồng ý.

Vậy là YooChun quyết định thực hiện ước mơ ấy một mình.

Mỗi ngày, YooChun nhờ một người hầu ra ngoài mua một túi bong bóng mùa xanh ngọc bích.

Rồi 1000 ngày trôi qua, vị hoàng tử bé nhỏ đã có đc 50 000 cái bong bóng chưa thổi.

Junsu cũng quyết định thực hiện ước mơ ấy một mình.

Mỗi ngày, Junsu xin mẫu hậu một nén bạc lấy lí do là để mua đồ chơi.

Rồi 1000 ngày trôi qua, vị hoàng tử bé nhỏ xin ra ngoài để mua đồ, tất nhiên không nói là đi mua bóng vì hoàng thượng đã cấm, và cậu mang được 50 000 cái bong bóng màu tím nhạt chưa thổi vào cung.

Sau khi mua được bong bóng, một vấn đề nam giải xuất hiện trước mặt hai vị hoàng tử bé nhỏ.

Làm sao để làm bong bóng bay lên đây?

Thế là cả hai vị hoàng tử lại tốn thêm 1000 ngày nữa để có thể làm bong bóng bay lên.

YooChun mua được một bình nén khí Hêli 100 000 l, sợ không đủ nên mua thêm 5 bình nữa.

Junsu tậu được một bình nén khổng lồ 500 000 l, cười sung sướng suýt bị xoắn ruột.

Và... lại một vấn đề nam giải xuất hiện.

Thổi được một trăm trái bóng thì ắt hẳn mấy trái đầu thể nào cũng bị xịt. Làm thế nào bây giờ?

Thế là YooChun tốn thêm 2000 ngày để mua được một bộ ống dẫn khí gồm 1000 ống, vậy là có thể thổi được 1000 bong bóng một lúc.

Junsu may mắn gặp được thương nhân bán cái bộ ống dẫn khí kia cho YooChun, cũng tốn 2000 ngày.

Sau tất cả, chỉ còn một vấn đề cuối cùng.

Làm sao để thổi nhiều bóng như vậy mà hoàng hậu và hoàng thượng không biết đây?

Hai bé tích cực suy nghĩ và chưa đầy 100 ngày thì đã nghĩ ra rồi.

Hai bé đúng là tâm đầu ý hợp.

Hai bé cùng xin hoàng hậu và hoàng thượng được lên đỉnh đồi cao nhất kinh thành chơi, và nhân đó, hai bé cho thổi bóng và bay đi luôn.

Khi được bay lên, Chunnie vui sướng vô cùng, hét ầm cả lên... Nhưng còn Junnie bé bỏng ~ Vì người bị treo lệch nên khóc ré lên, người làm định kéo xuống nhưng bé lại không cho.

Cả hai bé tiếp tục bay, bay mãi lên trời cao.

Khi đó, ở hoàng cung, hai bậc phụ mẫu đang lo sốt vó vì người làm thông báo hai hoàng tử bị lạc.

Dù sao cũng chỉ là bóng bay bình thường thôi, nên cứ lên cao đến mức nhất định là bóng xịt.

Vì hoàng tử YooChunnie quá gầy nên hạ cánh rất nhẹ nhàng lên đỉnh ngọn đồi xanh có cái cây cổ thụ to đùng rất chi là đẹp, ngược lại, Junnie hoàng tử lại có một cuộc tiếp đất không nhẹ nhàng cho lắm vì cái mông quá khổ, và thật tình cờ, hai hoàng tử bé gặp nhau.

Junnie lác mắt nhìn cậu bé gầy còm đang ngồi chọc thủng nốt mấy cái bong bóng gần xịt. Sao mà dễ thương thế cơ chứ.

Làm da trắng hồng, đôi má hơi bầu bầu, đôi môi đỏ mọng, bĩu ra dễ thương và đôi mắt đen tròn trong veo.

Chunnie ngước lên và nhìn thấy...

Một thiên thần tí hon đang ngẩn người nhìn mình. Thiên thần kéo theo một chùm... khổng lồ bóng bay màu tím nhạt. Đôi mắt nâu tròn to, đôi má hồng hồng vì nắng, mái tóc tơ đen mỏng lất phất bay trong gió chiều, đôi môi bóng hồng nũng nịu.

Hai đôi mắt như hút lấy nhau cho đến khi trên trời có tiếng chim... lợn kêu.

YooChun giật mình quăng biến chùm bóng bay và chạy lại phía Junsu.

“Tớ là YooChun. Park YooChun.”

“Uh.. Tớ.. tớ.. tên Kim Junsu.”

YooChun nhẹ nhàng mỉm cười và nắm lấy tay Junsu.

“Công chúa ơi, làm vợ tớ nhé~” Bé giở giọng nũng nịu.

“Nhưng.. nhưng.. tớ.. tớ...” Junnie bé bỏng run run, chưa kịp nói gì thì Chunnie đã hôn cái ‘chóc’ vào má khiến má bé đỏ bừng.

“Vậy coi như là đồng ý rồi nhé!” YooChun cười đểu giả.

“Nhưng tớ là con trai mà ~~” Giọng Su như muốn khóc, nếu nói ra, nhỡ bạn ý không cho Su làm vợ nữa thì sao..

“Con trai cũng được mà !” Bé Chun chắc nịch.

“Uh..” Mặt bé Su đã đỏ nay càng đỏ hơn, đôi mắt long lanh ngâm ngấm nước.

.

.

Tối đến...

Hai bé cùng nhau trú vào gốc cây đại thụ trên đỉnh đồi.

“Nếu nhỡ sau này ba mẹ không đồng ý, Chunnie có còn muốn lấy Su làm vợ nữa không?” Junnie bé bỏng rúc đầu vào lòng Chunnie.

“Chắc chắn là đồng ý mà, tin Chun đi, người như Su thể nào ba mẹ cũng đồng ý mà!”

Từ sáng đến giờ, hai bé ngồi nói chuyện với nhau suốt, về thân thế, về gia đình, về ước mơ, về nhiều thứ...

Su thực sự cảm thấy ấm áp lắm khi được ở bên Chun, dù không chắc đó có phải tình yêu hay không. Thực sự cả hai còn quá bé để nghĩ những chuyện như thế, đúng không?!

Chỉ nghĩ đến sự ấm áp khi ở bên Chun thôi cũng khiến Su dễ dàng chìm vào giấc ngủ mặc cho cơn gió lạnh đang ùa vào hốc cây, và YooChun cũng thế, cậu coi Su như cái gối ôm của mình ấy.

.

.

Sáng hôm sau..

YooChun và Junsu cùng dắt nhau xuống đồi, tìm người giúp đỡ.

Thật may mắn là hai người gặp được một gia đình thương nhân ba người vô cùng tốt bụng.

Một thương gia giàu có tên Jung Yunho với vợ làm Kim JaeJoong và con trai tên Shim ChangMin.

Hai bé rất thắc mắc vì sao cả nhà lại có họ khác nhau như thế nhưng chẳng dám hỏi.

Gia đình Yunho đang trên đường đến đất nước mà cha YooChun cai quản nên rất vui lòng cho hai đứa trẻ dễ thương đi cùng.

Trên đường đi không gặp nhiều khó khăn trở ngại nhưng một sự việc ngoài ý muốn xảy ra khiến YooChun vô cùng vô cùng tức giận.

Bạn ChangMin cứ đòi ăn thịt Su của bạn ý ấy. Nhưng tất nhiên là cả ba mẹ bạn Min đều không đồng ý nên bạn Min không thể làm gì Su của bạn ý.

.

.

Đến kinh thành, YooChun vào cung cùng Junsu khiến mọi người vô cùng sửng sốt, không chỉ mọi người trong cung mà cả Chun và Su đều sửng sốt không kém.

Ba mẹ của Su và của Chun đang ngồi khóc lóc, kể lể với nhau bên bàn ăn, thấy con thì sung sướng lao ra nhưng..

Ba mẹ của Su thì ôm Chun mà ba mẹ Chun thì ôm Su.

YooSu nhìn nhau cứng họng không biết nói gì...

Hóa ra Chun và Su được hứa hôn với nhau từ nhỏ và khi cả hai mất tích, các bậc phụ mẫu tìm nhau mà xin lỗi, mà khóc lóc. Ba mẹ Chun thì khóc vì vừa mất con trai vừa mất con dâu xinh đẹp còn ba mẹ Su thì khóc vì vừa mất con vừa mất con rể tài ba. Khi cả hai bé về, cả bốn người đều rất sung sướng lao ra ôm không biết ai với ai.

Hôn lễ của cả hai được tổ chức rất long trọng khi hai người tròn 18 tuổi.

Suốt thời gian chờ đợi gần... 1 năm ấy, YooSu bên nhau không rời nửa bước, kể cả khi ăn, uống, chơi, ngủ và cả tắm. *Suy nghĩ đen tối*

Sau hôn lễ, dù “thường xuyên” xảy ra cãi vả nhưng hai người vẫn sống với nhau rất hạnh phúc, hai vương quốc sát nhập để cả hai dễ dàng quản lí, nhân dân sống ấm no thịnh vượng ~ Mãi Mãi ~

.

.

.

Còn bạn ChangMin.

Sau khi bạn Su ra đi, bạn ấy rất buồn vì mất đi “cục bông” dễ thương nhưng lại tìm được một “cục bông” khác cũng xinh đẹp chẳng kém tên Kim KiBum.

Cả hai người sống với nhau đến 18 tuổi thì kết hôn và sống rất hạnh phúc ~ Mãi Mãi ~

Hà Nội, 18 tháng 2 năm 2010 ~ ChangMinnie's B-Day

Balloons

.End.

5th Story

Buông Tay

Author: Boo (Boo_E.L.F_Cass)

Rating: PG

Disclaimer: Non

Pairing: YooSu/ YunJae

Status: Complete

Summary: Không bao giờ buông tay.

Note: Lại một fic không bình thường ~ Tớ đọc cũng thấy không bình thường nữa ~

Buông tay

Junsu khẽ đưa tay lên má YooChun, vuốt nhẹ những sợi tóc mai sang bên.

- YooChun hyung, ngày mai, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng buông tay em ra cho đến khi kết thúc hôn lễ, được không?

- Hyung sẽ không buông tay em. Hyung hứa.

...

Ngày hôm sau, hôn lễ của thái tử Park YooChun và công chúa Im YoonA diễn ra vô cùng long trọng. Nhưng, các quan chiều đình và quần thần không khỏi ngạc nhiên khi thái tử của họ suốt từ đầu buổi lễ luôn nắm chặt tay em trai kết nghĩa của mình – Kim Junsu. YooChun khó chịu bởi cái nhìn soi mói của mọi người nhưng vì nhớ đến lời hứa với Junsu đêm qua mà không chịu buông tay..

Công chúa YoonA bước vào. Vẻ đẹp của nàng khiến tất cả mọi người trong điện ngẩn ngơ. Trong phút ngơ ngẩn ấy, YooChun đã lỡ buông tay. Junsu bàng hoàng nhìn YooChun và đôi mắt nâu tròn bắt đầu đỏ lên. Rồi cậu quay lưng chạy khỏi đại điện. Mọi người ngỡ ngàng nhìn theo. YooChun sững sờ nhìn cái bóng bé nhỏ ấy khuất hẳn rồi nhìn xuống tay mình.

Xin lỗi em. Xin lỗi...

Sau ngày hôm ấy không một ai trong cung điện nhìn thấy Kim Junsu nữa.

-*-*-*-*-

500 năm sau...

- YooChun hyung, dừng lại đi mà. Đừng chạy nữa.... Em mệt...... – Junsu hổn hển nói.

- Vừa chạy đã mệt rồi. Em yếu chết đi được ấy ~

- Hyung à, về đi nhé. Về nhé.

- Uh, về, không chạy nữa.

YooChun nắm chặt tay Junsu chạy theo con đường mòn để ra khỏi khu rừng. Trên đường đi, Junsu vấp ngã, và YooChun buông tay. Ngày hôm ấy, Junsu lạc trong rừng và không bao giờ được tìm thấy..

-*-*-*-*-

1000 năm sau.

Trên đường đi học về cùng nhau, Junsu và YooChun bị ôtô đâm phải. Trước khi ngất đi, YooChun chỉ kịp kéo Junsu vào lòng và ôm chặt lấy cậu. Bàn tay hai người lồng khíp vào nhau.

Sau tai nạn ấy, Junsu nhanh chóng bình phục và trở lại học bình thường còn YooChun rơi vào trạng thái sống thực vật.

~8 năm sau~

Junsu đặt tay lên má YooChun, vuốt nhẹ những sợi tóc mai lòa xòa sang hai bên.

- Dậy đi nào YooChun của tớ. Cậu đã ngủ lâu quá rồi đấy. – Junsu mỉm cười mà giọng nghe nghèn nghẹn. Chỉ còn ba tháng nữa thôi. Ba tháng nữa để YooChun tiếp tục được sống. Ba tháng nữa họ sẽ rút ống thở của YooChun...

Chàng trai bên cạnh nhẹ nắm lấy bàn tay run run của Junsu.

- Có lẽ em nên buông tay thôi Junsu. Em đã chờ đợi cậu ấy quá lâu rồi. Em cũng phải đi tìm hạnh phúc cho mình chứ. – JaeJoong nhìn Junsu như vậy thì không khỏi xúc động. Anh đã theo đuổi Junsu 2 năm và cũng đủ để hiểu tình cảm cậu dành cho Park YooChun. Đó không hẳn là tình bạn thông thường cũng không hẳn là tình yêu mà còn hơn cả thế. Đó là sự hy sinh.

- Em đã chờ cậu ấy 8 năm thì ba tháng không là gì hyung ạ. Em sẽ cố. Ba tháng nữa thôi... Em sẽ không buông tay bây giờ đâu, vì khi đó cậu ấy cũng đâu có buông tay. Nếu không phải vì em thì cậu ấy không thế này đâu, hyung biết không.

Nước mắt trào ra từ khóe mắt Junsu, trượt trên gò má trắng hồng và rơi vào lòng bàn tay YooChun, lung linh.

JaeJoong nhìn Junsu khóc thì đau lòng vô cùng. Dù rằng anh với cậu đã kết nghĩa anh em nhưng anh vẫn còn yêu cậu nhiều lắm....

Để lại khoảng riêng tư cho hai người, JaeJoong bước ra khỏi phòng bệnh và ngồi xuống ghế chờ.

- Em nói Junsu buông tay vậy sao em lại không buông? Em cũng cần tìm hạnh phúc phải không nào. – Yunho khẽ cười rồi ngồi xuống bên JaeJoong, đưa tay xoa đầu cậu ấy. – Buông tay để anh còn có cơ hội mà tấn công chứ!!

JaeJoong bật cười vì câu nói của Yunho.

- Đừng đùa thế hyung. Em không xứng đáng với một người hoàn hảo như hyung đâu.

- Sao lại không xứng được chứ. JaeJoong của hyung tuyệt vời thế này cơ mà. – Yunho lại cười. Anh biết rằng JaeJoong chỉ nghĩ rằng anh đùa thôi, cậu ấy không tin, hoặc không muốn tin rằng anh thực sự yêu cậu.

..

Junsu lồng những ngón tay của mình vào kẽ tay YooChun, khẽ gọi:

- Dậy đi YooChun lười biếng. Dậy ngay đi nào. Họ chuẩn bị cắt oxi của cậu rồi đấy. Dậy nào.

Càng nói, nước mắt càng tràn đầy khuôn mặt cậu. Đôi mắt cậu sưng húp và đỏ đọc, có lẽ tối qua cậu cũng đã khóc nhiều.

Hôm nay là ngày người ta rút ống thở của YooChun.

JaeJoong và Yunho đứng cạnh cũng không kìm nổi nước mắt. Phải rồi, trong ba tháng, JaeJoong đã quyết định buông tay để Yunho có thể đến với mình và JaeJoong thấy mình đúng khi quyết định điều ấy, nhưng anh cũng không thể bỏ mặc Junsu mà sống trong hạnh phúc khi cậu ấy ở trong tình trạng này được.

Vài bác sĩ bước vào phòng. JaeJoong và Yunho cùng đỡ Junsu ra ngoài. Junsu vẫn khóc, khóc mãi cho đến khi ngất đi.

Sau cái chết của YooChun, Junsu chỉ sống một mình.

-*-*-*-*-

300 năm sau

Bóng hai cậu bé con đuổi theo cánh diều bảy màu trên cao nổi bật trên đồi cỏ xanh mướt.

-Su.... Su.... Chạy chậm thôi.... Ngã bây giờ! – YooChun gọi với theo cái dáng tròn tròn đang lao đi phía trước.

- Không mà! Su cứ chạy cơ! Diều của Su bay rồi kìa! – Junsu gào lên.

Bụp... soạt... soạt...

Junsu trượt chân ngã lăn xuống đồi.

- Oaa, Chunnie-yah~, Su đau~ - Junsu hét ầm lên.

- Thôi mà~ Chunnie đã bảo rồi mà~ Ai bảo Su mải chạy quá cơ! Lần sau nhớ nắm tay Chunnie nhá, để ngã thì Chunnie đỡ cho nha! – YooChun dỗ dành, nhẹ nhàng xoa vết bầm trên chân Junsu.

- Su nhá, Chunnie kể cho chuyện này nhá, để lần sau phải nhớ nắm tay Chunnie, không thì Su sẽ không được nhìn thấy Chunnie nữa đâu!

- Kể đi, Su nghe nà~ - Junsu nắm tay YooChun lắc lắc.

- Nhưng Su phải yêu Chunnie thì mới nghe được cơ ~ - YooChun nhõng nhẽo.

- Su yêu mà! Cực kì yêu luôn á! – nói rồi Junsu hôn cái chóc lên má YooChun.

Và câu chuyện bắt đầu....

Có một truyền thuyết kể rằng, khi hoàng tử buông tay người mình yêu thì sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa, cho đến khi tự mình nhận thấy lỗi lầm và biết cách sửa sai. Hồi ấy, hoàng tử yêu một cậu bé vô cùng dễ thương nhưng lại bị bắt cưới một nàng công chúa nước khác, thực ra là mụ phù thủy. Mụ ta muốn cậu bé dễ thương phải đau khổ vì ganh tị với sắc đẹp của cậu. Ngày cưới, phù thủy ra điều kiện rằng nếu hoàng tử không buông tay cậu bé ra vì mụ ta thì hoàng tử sẽ yêu cậu mãi mãi còn nếu hoàng tử buông tay, cậu sẽ không bao giờ được gặp hoàng tử nữa. Cậu bé ấy luôn tin rằng hoàng tử sẽ không buông tay vì tình yêu của cả hai nên tự tin cá cược với mụ phù thủy. Cậu không ngờ rằng mụ ta biến thành một cô gái đẹp tuyệt trần đến mức tất cả con trai trên thế gian này đều bị mê hoặc và cả hoàng tử cũng vậy. Cuối cùng chàng đã buông tay cậu ấy và cậu biến thành không khí, không bao giờ gặp lại hoàng tử mà mình yêu thương.

- Su sẽ không buông tay đâu, vì Chunnie là hoàng tử của Su mà! Nếu mà Su buông tay thì Chunnie sẽ theo mụ phù thủy mất thôi ~

- Hứa nhé ~ Sẽ không buông tay.

- Uh. Không bao giờ buông luôn nhé! – Junsu luồn những ngón tay nhỏ mũm mĩm của mình vào khẽ tay YooChun và đưa lên trước mặt cả hai. Đôi mắt nâu to tròn nhìn thẳng đôi mắt trong nâu sẫm. Rồi cả hai bật cười khúc khích và lại cùng kéo nhau chạy chơi trên đồi.

...

- Su sẽ không buông tay Chunnie ra đâu dù Chunnie có muốn thế nào đi chăng nữa~! – Junsu mỉm cười hạnh phúc.

- Dù sao thì anh cũng chẳng bao giờ muốn buông tay em đâu, Susu đáng yêu của anh ạ! – YooChun lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của Junsu và hôn lên môi cậu. Nụ hôn ngọt ngào, ấm áp và vô cùng dịu dàng.

Hà Nội, 09/03/2010

Buông Tay

.End.

6th Story

Through The Window

Author: Boo (Boo_E.L.F_Cass)

Rating: PG

Disclaimer: Non

Pairing: YooSu

Status: Complete

Summary: Qua cửa sổ...

Note: Lại một fic không bình thường ~ Tớ đọc cũng thấy không bình thường nữa ~ Lần đâu viết fic có ngôi thứ nhất ~

Through The Window

Qua cửa sổ, em thấy bầu trời xanh. Xanh thẳm màu hy vọng.

Qua cửa sổ ấy em thấy ánh mặt trời. Mặt trời ấm áp và lung linh.

Em thấy mây trắng lững lờ trôi. Những đám mây đầy hình thù ngộ nghĩnh.

Thấy những cơn gió lùa qua khẽ lá. Khẽ hát lên khúc ru dịu ngọt.

Thấy những cơn mưa rào nặng hạt. Rửa trôi bụi muộn phiền phủ lên cuộc sống này.

Qua cửa sổ ấy, em nhìn thấy anh.

Em thích anh từ cái nhìn đầu tiên.

Anh như bầu trời xanh, xanh như hy vọng trong lòng em. Anh như ánh mặt trời, luôn sưởi ấm trái tim em khi cô đơn lạnh lẽo. Anh như những đám mây ngộ nghĩnh mang lại cho em những niềm vui nho nhỏ. Anh như cơn gió khẽ kéo lên khúc nhạc ru em vào giấc ngủ dịu êm. Anh như cơn mưa rào cuốn đi bụi muộn phiền trong lòng em.

Em thích anh từ cái nhìn đầu tiên.

Lần đầu tiên, Junsu thích một người. Một người không hề quen biết. Một người con trai xinh đẹp cùng cây dương cầm trắng.

Từ phòng mình, Junsu có thể nhìn anh mọi lúc. Có thể quan sát mọi hoạt động của anh. Junsu có một cánh cửa sổ phủ sơn đen bóng.

Một ngôi sao băng vụt ngang trên bầu trời. Qua cửa sổ, em ước. Ước một ngày sẽ không vô hình trong mắt anh.

Vầng trăng tỏa sáng dịu dàng qua cửa sổ. Em mơ một giấc mơ êm đềm. Giấc mơ chỉ có anh và em.

Dưới gốc táo xanh tỏa hương thơm man mát. Em thấy anh dịu dàng ngồi đọc sách. Dịu dàng lật từng trang giấy. Rồi chiếc lá cây nhẹ nhàng đáp xuống vai anh. Em ước rằng mình là chiếc lá ấy. Có thể nhẹ nhàng chạm vào anh như thế.

Anh. Anh như bông hoa rực rỡ giữa đám cỏ xanh. Trong mắt em chỉ có anh. Cửa sổ ấy chỉ để em nhìn anh.

Anh biết không? Em nhận ra mình đã yêu anh rồi đấy.

Rồi một ngày, Park YooChun nhìn thấy một cậu bé dễ thương qua cửa sổ phòng mình. Cậu bé có mái tóc nâu ngắn và đôi mắt đen tròn mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn anh. Anh mỉm cười. Một cậu bé dễ thương.

Rồi một ngày, Park YooChun gặp Kim Junsu trước cửa nhà mình, "Anh biết không, em yêu anh từ lâu rồi đấy." Junsu mạnh dạn nói. Anh thấy giọng cậu bé run run. Dễ thương, "Anh biết, cậu bé dễ thương ạ. Anh sẽ cho em một cơ hội nhé." Anh lại mỉm cười. Anh thực sự không thể không cười khi thấy cậu bé ấy. Dễ thương.

Park YooChun và Kim Junsu đến với nhau nhẹ nhàng như thế. Nhẹ nhàng như màu xanh của bầu trời, như màu vàng của tia nắng, như màu trắng của mây trời, như cơn gió thu thoang thoảng, như cơn mưa phùn mùa xuân, như ánh sáng của trăng sao trong màn đêm u tối, như tất cả những gì được coi là nhẹ nhàng.

Qua cửa sổ, em thấy bầu trời xám xịt u tối.

Qua cửa sổ, em thấy mặt trời không còn tỏa sáng.

Em thấy những đám mây đen kịt đáng sợ.

Thấy cơn gió lạnh lẽo cuốn phăng những chiếc lá cây cuối cùng.

Thấy cơn mưa rào nặng trịch kéo lòng trĩu xuống.

Qua cửa sổ ấy, em không còn thấy anh...

Park YooChun chuyển nhà mà không nói một lời từ biệt. Anh phải đi, bị bắt phải đi. Gia đình anh muốn anh đi vì họ biết anh đã yêu một người ở đây. Và, có lẽ...con người ấy có thể sẽ ngăn cản bước tiến của anh. Anh không thể không đi khi những người sinh ra anh đe dọa sẽ làm hại cậu. Một cậu bé ngây thơ và vô tội. Anh không kịp, hay có thể nói là không được nói lời từ biệt với cậu bé đáng yêu của anh.

Anh xin lỗi.

Junsu hoàn toàn suy sụp khi YooChun ra đi. Và, từ khi anh đi, cánh cửa sổ luôn mở của phòng cậu luôn được được đóng kín. Không hề được mở ra cho đến ngày....

Anh về.

Ngày hôm ấy, bầu trời trong kì lạ.

Mặt trời tỏa sáng dịu dàng.

Một lần nữa, em mở tung cánh cửa phủ bụi đóng đã lâu.

Cơn gió thóc vào phòng mát rượi.

Nhưng rồi gió lớn hơn.

Qua cửa sổ, em thấy những vạch chớp dài rạch xéo những đám mây.

Và mưa. Mưa rào. Cơn mưa đầu tiên của mùa hè.

Và....em thấy anh.

Park YooChun đứng trước cửa sổ nhà Junsu và chờ. Anh đã định vào nhà nhưng lại thôi. Anh nghĩ rằng rồi cửa sổ sẽ mở. Và cậu sẽ nhìn thấy anh. Nhưng anh không biết mình may mắn thế nào đâu Park YooChun, khi cánh cửa sổ ấy mở ra. Nó đã không được mở từ khi anh đi, và giờ anh về. Và mưa. Những hạt mưa nặng trĩu đập vào da thịt anh tê buốt. Junsu mở cửa và nhìn thấy anh trong mưa. Ánh mắt anh hối lỗi. Và Junsu lao xuống nhà và phi thẳng ra cửa. Ôm chặt lấy anh trong cơn mưa lạnh băng.

Anh xin lỗi. Xin lỗi.

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, những giọt mưa ấm và mặn.

Và một lần nữa, tình yêu bắt đầu.

Vì không có tình yêu thật sự nào là dễ dàng.

Hà Nội, 17/03/2010

Through The Window

.End.

7th Story

Once Apon A December

Author: Boo (Boo_E.L.F_Cass)

Rating: PG

Disclaimer: Non

Pairing: YooSu

Status: Complete

Summary: Ngày xửa ngày xưa, vào tháng Mười hai

Soundtrack: Once Apon A December (Anatasia OST)

Note: Lần đầu viết Sad ~ Thấy giống Romance hơn ~

Fic cần đọc chậm

Once Apon A December

Dancing bears, painted wings

Things I almost remember

And a song someone sings

Once upon a December.....

Cậu bé trong bộ đồ rách rưới khẽ run lên vì lạnh. Tiếng hát dịu dàng vẫn vang lên đâu đó trong không gian. Junsu nhẩm theo lời hát. Bài hát ru quen thuộc mà mẹ vẫn thường hát cho cậu nghe.

Someone holds me safe and warm

Horses prance through a silver storm

Figures dancing gracefully

Across my memory...

Vòng tay ai đó thật ấm áp và an toàn

Những con ngựa phi nước đại xuyên qua cơn bão

Những hình ảnh nhảy múa thật duyên dáng

Dần dần hiện lên trong trí nhớ của tôi

Ngồi trước thềm cửa một ngôi nhà sang trọng vô cùng, nước mắt cứ lắm dài trên má Junsu. “Mẹ à, con lạnh lắm.”....

Far away, long ago

Glowing dim as an ember

Things my heart

Used to know

Once upon a December

Ở rất xa, từ lâu lắm rồi

Ánh sáng mờ ảo như than hồng

Là những điều tôi đã từng biết đến

Ngày xửa ngày xưa, vào tháng mười hai....

Cậu bé nghèo khổ lịm đi trong cái lạnh cắt da, “Mẹ ơi, con muốn đi với mẹ. Được không?”

Someone holds me safe and warm

Horses prance through a silver storm

Figures dancing gracefully

Across my memory...

Vòng tay ai đó thật ấm áp và an toàn

Những con ngựa phi nước đại xuyên qua cơn bão

Những hình ảnh nhảy múa thật duyên dáng

Dần dần hiện lên trong trí nhớ của tôi

Ấm áp quá.. Junsu mở mắt. Ánh sáng chói lòa khiến cậu hơi choáng váng. Những tia vàng cam chiếu thẳng vào đôi mắt sưng húp lên vì khóc của Junsu, “Đây là đâu vậy nhỉ?”, cậu bé thầm hỏi... Chợt, một hơi ấm bao trùm lấy cậu... Ấm... Junsu khẽ quay người. Nằm đối diện với cậu là một cậu bé khác vô cùng dễ thương với đôi mắt nhắm nghiền cùng hàng mi đen cong vút, đôi môi đỏ hơi cong lên. Junsu bật cười, “Ngủ mà mở miệng sẽ dễ bị đau họng lắm, biết không.” Nói rồi, cậu đưa bàn tay bé nhỏ của mình đặt lên làn môi ấy và khiến nó khép lại... Ấm quá... Trong sự ấm áp dễ chịu ấy, Junsu lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ...

Far away, long ago

Glowing dim an as ember

Things my heart

Used to know

Things it yearns to remember

Ở rất xa, từ lâu lắm rồi

Ánh sáng mờ ảo như than hồng

Là những điều tôi đã từng biết đến

Những điều khao khát được nhớ tới.

YooChun tỉnh giấc khi chuông đồng hồ điểm 5 giờ. “Vẫn còn chưa chịu tỉnh sao?”. Cậu nhìn cánh mũi phập phồng nhè nhẹ bên cạnh và mỉm cười. “Ngủ trước cửa nhà người khác như thế là không tốt đâu, biết không.”, cậu vừa nói và đưa bàn tay nhỏ lên chạm khẽ vào đôi má bầu bĩnh hồng hồng. “Sau này, cậu không bao giờ được khóc đến sưng húp mắt thế này nữa đâu đấy.” YooChun thì thầm vào tai cậu bé nằm bên. Dù sao cũng đã dậy rồi nên cậu quyết định không ngủ thêm nữa, thay vào đó là nằm lại và ngắm nhìn đứa trẻ đáng yêu bên cạnh.

Dancing bears, painted wings

Things I almost remember

And a song someone sings

Once upon a December.....

Junsu ngồi trên lan can, vừa hát vừa đung đưa chân. Bỗng một vòng tay ấm quàng qua vai cậu. Không cần đoán cũng biết là ai, “Không sợ tớ giật mình mà ngã xuống sao?” cậu khẽ hỏi. “Nếu cậu ngã xuống, tớ sẽ lao xuống trước và đỡ cậu.” YooChun khúc khích cười. Junsu đã ở đây được hơn một năm rồi, từ cái ngày mà cha mẹ YooChun phát hiện ra cậu nằm bên xó cửa. Hai người chỉ có YooChun là con một và cũng muốn cậu có bạn có bè nên nhận nuôi Junsu. Junsu sống ở đây rất hạnh phúc, luôn luôn nhận được sự chăm sóc ân cần của cha mẹ nuôi, và sự quan tâm đặc biệt của YooChun.

“Tại sao cậu luôn hát bài đó thế?” YooChun thắc mắc. “Những chú gấu nhảy múa và những đôi cánh màu sắc. Cậu không thấy buồn cười à?”. “Không đâu. Đó là bài hát ru mà mẹ thường hát cho tớ nghe. Nhưng giờ mẹ đã rời xa tớ rồi. Tớ chẳng còn kỉ vật nào của mẹ ngoài bài hát ấy cả.” Junsu cười. Vậy mà YooChun lại rưng rưng, “Junsu ah, xin lỗi.”, “Sao lại phải xin lỗi chứ hả? Hỏi không phải là tội.” Junsu lại cười. Nụ cười sáng lên ấm áp trên nền tuyết trắng tháng Mười hai.

Junsu sinh vào tháng Mười hai, một ngày rét buốt gần Đông Chí. Cậu thực sự ghét mùa đông lắm, và cả cái màu trắng ảm đạm của tuyết. Chính mùa đông đã cướp đi người mẹ thân yêu của cậu. Nhưng, cậu cũng phải cảm ơn nó một lần vì đã mang YooChun đến bên cậu. YooChun cũng là một trong những lí do khiến cậu yêu mùa hè. “Mùa hè ấm như vòng tay YooChun vậy.”. Ngược lại với Junsu, YooChun thích mùa đông. Cậu sinh vào đầu hè trong cái nắng chói chang và cậu ghét cái nóng bức của mùa hè. YooChun yêu mùa đông vì Junsu sinh vào mùa đông, YooChun thích tuyết vì nó mát lạnh như làn da của Junsu, nhưng cậu không nói với cậu ấy đâu, vì Junsu ghét mùa đông lắm. Thực sự, Junsu và YooChun như hai mảnh ghép hoàn toàn vừa khít, bù đắp cho nhau, lấp đầy nhau bằng những yêu thương.

Vòng tay ai đó thật ấm áp và an toàn

Những con ngựa phi nước đại xuyên qua cơn bão

Những hình ảnh nhảy múa thật duyên dáng

Dần dần hiện lên trong trí nhớ của tôi

Tiếng vó ngựa vang dội cả cánh rừng. Những đám tuyết rơi xuống mặt đất khi những cành cây khẳng khiu rung lên vì vó ngựa đạp xuống khu đất dưới gốc cây.

“Junsu àh, chờ anh.” YooChun thúc ngựa chạy nhanh nhất có thể. Anh không ngờ rằng khi mình rời khỏi nhà cũng là lúc Junsu lên cơn sốt. Cơn bão tuyết hai ngày đêm làm anh không thể về nhà. Đông. Anh không còn phân biệt được giờ là sáng hay chiều nữa. Tuyết trắng phủ lên tất cả. Lần đầu tiên anh ghét tuyết đến thế. Nó làm anh phát bực khi cứ mãi rơi thế này.

“Junsu àh, chờ anh nhé.”

“Mẹ ơi, con lạnh, lạnh lắm.” Junsu nói trong cơn mê sảng, mồ hôi đầm đìa gương mặt đỏ bừng, và những sợi tóc mái dính bết vào vầng trán nóng hừng hực. “Mẹ đây, Susu à, mẹ đây.”, bà Park thì thầm, nước mắt đong đầy đôi mắt bà. Nhỡ....nhỡ.. Junsu không tỉnh lại nữa thì sao... Thằng bé đã sốt hai ngày nay rồi....

“Junsu àh!” Cánh cửa phòng bật mở và YooChun lao vào, ngồi xụp xuống bên giường Junsu. “Junsu àh, anh về rồi này. Anh về rồi.” Vừa nói YooChun vừa gục mặt vào lòng Junsu mà khóc. “Anh về rồi, đừng bỏ anh, Junsu àh.”

Và, anh khóc suốt cho đến lúc thiếp đi.

Bà Park kéo nhẹ tấm chăn lên ngang ngực YooChun. Anh vừa thiếp đi thì Junsu tỉnh dậy. Tuy vẫn còn mơ màng, nhưng cũng đã tỉnh rồi. Bà đã an tâm đôi chút khi cả hai đứa con đều đã an toàn ở nhà. Bà cứ lo khi người tới báo tin cho YooChun, anh sẽ phi thẳng về nhà trong trời bão tuyết. May thay... “Mẹ àh, Junsu...”. “Thằng bé tỉnh rồi, đừng lo lắng quá. Ngủ đi con. Sớm mai sang thăm thằng bé cũng được mà.”. bà Park vỗ nhè nhẹ vào lưng YooChun. Tin Junsu tỉnh làm anh yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Ở rất xa, từ lâu lắm rồi

Ánh sáng mờ ảo như than hồng

Là những điều tôi đã từng biết đến

Ngày xửa ngày xưa, vào tháng mười hai....

Junsu đưa tay dụi mắt. Ánh sáng đỏ cam ấm áp của lò sưởi làm cậu cảm thấy dễ chịu. Đứng dậy rồi loạng choạng bước đến bên bàn, đã hai ngày rồi cậu không ăn uống gì. Đưa cốc nước lên môi nhấp một ngụm, đói quá.. “Dậy rồi hả con. Lại đây ăn cháo đi.”, tiếng bà Park vang lên từ cửa phòng cùng một nụ cười dịu dàng. “Vâng.” Junsu tiến về phía bà, đưa tay đỡ khay cháo. “Mẹ, YooChun...”. “YooChun về rồi, thằng bé lo cho con lắm. Vừa ngủ thôi.”. Junsu khẽ cười, ngủ được là tốt..

Dạo này Junsu ngày càng ghét màu đông. Mùa đông khiến cậu dễ ốm. Và ốm thì sẽ không được đi chơi với YooChun.

Bây giờ là tháng Mười hai....

Vòng tay ai đó thật ấm áp và an toàn

Những con ngựa phi nước đại xuyên qua cơn bão

Những hình ảnh nhảy múa thật duyên dáng

Dần dần hiện lên trong trí nhớ của tôi

“YooChun àh, dậy mau con, dậy mau..”. Tiếng kêu thất thanh của bà Park buộc YooChun phải ngoi lên từ trong tấm chăm ấm áp. “Mẹ...”. “Dậy thôi, ra ngoài mau đi con. Ra ngoài mau. Nhà ta cháy rồi!”. ”Mẹ...Junsu...” YooChun bật dậy khỏi giường, nhìn mẹ bàng hoàng, “ra ngoài”, lời nói của mẹ làm anh chợt nhớ đến Junsu, “ra ngoài”. “Junsu ra ngoài rồi, ra mau đi con.” Giọng bà Park lạc đi. Nói rồi, bà kéo YooChun chạy nhanh ra ngoài.

Cả căn nhà lớn cháy bùng trong ngọn lửa đỏ rực trên nền tuyết tháng Mười hai trắng xóa âm u. Ngoài YooChun, Junsu và mẹ thì chỉ còn ba gia nhân sống xót. Tất cả cùng nhìn ngôi nhà cháy rụi mà nước mắt chảy dài.

“YooChun àh, mẹ àh, là lỗi của con đúng không? Chính con đã mang lại xui xẻo cho nhà ta.. Lại là tháng Mười hai đúng không... Mẹ àh, YooChun àh...” Junsu khóc to hơn, miệng không ngừng tự trách mình, mặc cho YooChun, bà Park và đám gia nhân thi nhau an ủi cậu.

YooChun vòng tay ôm lấy Junsu vào lòng, “Đừng khóc, Junsu àh, đừng khóc mà.”, nước mắt lăn dài trên má. Thực sự thì cứ vào tháng Mười hai từ sau khi Junsu được nhận nuôi, Park gia lại gặp xui xẻo, không ít thì nhiều, từ hỏng đồ đến mất cắp, cả chết người. Nhưng thiệt hại lần này thì không ai có thể đoán được...

Và xui xẻo vẫn chưa hẳn đã kết thúc. Xui xẻo cuối cùng, cũng có thể gọi là may mắn cho tất cả mọi người.

Đêm ấy là đêm Đông chí, đêm lạnh nhất của mùa đông. Tất cả đám người trong nhà YooChun không còn nơi nào để đi, chỉ còn biết ngồi lại trên đống đổ nát của ngôi nhà cháy. Hơi ấm sắp tàn còn sót lại trong đống gỗ vụn không đủ sưởi ẩm cho sáu con người đang run lên vì lạnh. Mọi người ôm lấy nhau thật chặt, dùng hơi cơ thể để sưởi ấm cho nhau rồi cùng chìm vào giấc ngủ sâu không bao giờ tỉnh lại.

Trước khi lịm đi, YooChun chỉ kịp nói với Junsu một câu. “Junsu àh, tất cả không phải lỗi của em, biết không. Em là hạnh phúc của anh. Junsu àh, anh yêu em.” Và thật may khi Junsu đã kịp nghe câu nói ấy. “YooChun àh, em cũng yêu anh.”

Far away, long ago

Glowing dim an as ember

Things my heart

Used to know

Things it yearns to remember.

And the song..

Someone sing

Once apon a December.

Ở rất xa, từ lâu lắm rồi

Ánh sáng mờ ảo như than hồng

Là những điều tôi đã từng biết đến

Những điều khao khát được nhớ tới.

Và bài hát...

Mà ai đó đã hát

Ngày xửa ngày xưa, vào tháng Mười hai.

Hà Nội, 19/03/2010

Once Apon A December

.End

8th Story

Vanilla Twilight

Author: Boo (Boo_E.L.F_Cass)

Rating: PG

Disclaimer: Non

Pairing: YooSu

Status: Complete

Summary: Kem Vani và Kim Junsu

Soundtrack: Vanilla Twilight

Note: 1.Fic dài nhất từ khi tớ bắt đầu viết đến giờ.

2. Fic tớ viết mà tớ thích nhất từ trước đến giờ.

3. Fic đúng tâm trạng nhất mà tớ viết từ trước đến giờ.

4. Umma ơi! Appa nhớ Umma chết đi được ý! Còn 17 ngày nữa thôi!

Vanilla Twilight

YooChun quấn chặt tấm chăn dày cộp quanh người, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời hoàng hôn màu kem vani làm anh thấy đói.

Kem..

Kem..

Kem..

Vani..

Vani..

Vani..

Junsu…

Junsu…

Eh. Tại sao lại ra Junsu thế này..

À, Junsu mát lạnh như kem và ngọt ngào như vani vậy. Và…anh nhớ Junsu của anh chết đi được ấy.

-*-*-*-*-

Junsu học chuyên khoa nhiếp ảnh, và với YooChun là văn học hiện đại.

Trong buổi Prom cuối năm đông nghịt người, có một "kẻ vô duyên" đã lỡ "phá vỡ sự trong trắng" của một "cậu bé dễ thương". Nói to tát thế thôi chứ sự thật thì chẳng có gì, nhưng là chẳng có gì với những người không liên quan thôi, còn với những người có liên quan, hoặc là liên quan mật thiết đến vụ việc này thì đây là một chuyện vô cùng trọng đại.

Ngày cuối cùng trong ngôi trường đại học thân yêu, Kim Junsu chính thức bị cướp đi nụ hôn đầu tiên bởi một người mà mình không hề hay biết. Nhưng người ta gọi cái đó là duyên phận, vì trong đám người đông nghịt, hai người bỗng dưng tìm được nhau, thì đó đã là việc do trời định rồi, hơn nữa, không chỉ đơn thuần là gặp mặt.

Sau ngày đó, Junsu và YooChun luôn đụng mặt nhau ở những nơi không nên đụng.

Một là nhà Junho hyung – anh trai ruột của Junsu.

Hai là nhà YooChun.

Ba là nhà Junsu.

Và còn một vài nơi khác nữa.

Vậy thì chắc chắn việc Junsu và YooChun "hôn nhau" trong buổi Prom là trời định, vì hai người đã được hứa hôn từ bé và cả hai không hề hay biết mà.

Đúng ra mà nói thì YooChun theo đuổi Junsu trước, tất nhiên là vì không thể cưỡng lại được sự dễ thương của cậu bé đã được hứa hôn với mình, nhưng cũng vì cha mẹ bắt ép bởi "không đời nào một uke lại theo đuổi seme con trai ạ.". Nhưng, lại nhưng, Junsu mới là người tỏ tình, vì một sự việc "vô cùng li kì" đã xảy ra mà bạn sẽ được biết đến sau này. Giờ thì chỉ cần nhớ Junsu và YooChun đã đến với nhau như thế nào thôi.

-*-*-*-*-

Lục đục chui vào bếp lôi hộp kem Vani ra, YooChun vác theo một cái thìa nữa và trở về phòng khách ngồi cạnh cửa sổ ngắm hoàng hôn. Hoàng hôn màu kem vani.

Thật không bình thường khi một người bình thường như YooChun lại ăn kem vào mùa đông thế này, dù đó có thể là sở thích của nhiều người, ví dụ như Junsu, nhưng YooChun thì không.

Mình không thích ăn kem mùa đông, nhưng mình nhớ Junsu quá đi mất!!

Sau khi ăn xong hộp kem, hoàn toàn sạch bách, YooChun lại quấn mình vào chăn và lăn ra ngủ trên sofa.

YooChun mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Là Junsu chìm trong màn đêm đầy sao với ánh hoàng hôn màu kem vani. Tại sao đêm mà lại có ánh hoàng hôn!? Thật là kì lạ.

Khi tỉnh dậy thì cùng đã tối rồi. Cửa sổ vẫn mơ toang hoang và gió lạnh thì lùa vào tới tấp. YooChun cố gắng chui ra khỏi cái chăn và với tay đóng cửa nhưng bỗng thấy cơ thể mình nặng trịch.

Junsu à, anh sốt ốm rồi! Về đi! Anh ước giờ em đang ở đây!!

À, quên nói với các bạn rằng Junsu đang đi tác nghiệp ở Kyoto, còn YooChun thì đang nằm trên sofa ở Seoul. Mà cũng đừng tự hỏi vì sao YooChun lại ước Junsu đang ở đây, vì lí do rất là đơn giản: YooChun đủ yêu để hiểu rằng Junsu yêu thích công việc của cậu đến mức nào. Mặc dù hiểu biết của Park YooChun thì hơi nông cạn chút xíu.

À, cũng sắp sinh nhật Junsu rồi!

Một ý tưởng vớ vẩn nào đó lại vừa bật ra trong đầu nhà văn hiện đại thơ thẩn, vội vàng bật dậy, YooChun quên rằng mình đang sốt, và đang quấn mình trong cái chăn to tướng nên ngã đập mặt xuống sàn.

Nói YooChun thông minh thì thông minh thật đấy, nhưng những việc liên quan đến Junsu thì cũng chỉ là kẻ ngốc mà thôi.

Lục đục lôi giấy tờ kéo bút ra đầy bàn, YooChun, hiện vẫn đang trong chăn, lục đục làm cái gì đó.

Sốt làm YooChun nhớ đến một chuyện vui và bất giác tủm tỉm cười.

--Flash Back--

YooChun cuộn mình như trứng cuộn trong cái chăn bông xốp, rên hừ hừ, nước mắt khô thành vệt hai bên má.

YooChun sốt rồi.

- Vì ai chứ hả! Junsu à, anh nhớ em chết đi được ý! Một giây không thấy em anh cảm giác như một năm! - YooChun lầm bầm trong chăn.

Tối qua, vì mải mê với ý tưởng đi mua hoa từ tối để trước cửa nhà Junsu nên YooChun vật lộn cả đêm ngoài đường, cố tìm cho bằng được một cửa hàng hoa, để rồi không thấy cái nào và một mình ra đồng ngắt hoa về cắm, để rồi lăn ra ốm vật vã thế này.

Junsu! Anh nhớ em chết mất!

Sáng nay, Junsu bất ngờ vô kể khi thấy một lẵng hoa to tướng trước cổng nhà mình. Oải hương tím, cắm lung tung. Nhìn qua cũng biết là của ai rồi. Junsu bật cười.

- Anh có bị ngốc không mà lại để hoa trước cửa cả đêm thế hả.

Buổi sáng vui vẻ trong trí tưởng tượng của Junsu khi được nói những câu trên vào mặt YooChun bỗng trở nên nhàm chán kinh khủng khi Park YooChun không một lần xuất hiện trước mắt cậu.

Vui, hờn dỗi, bực tức, lo lắng,….cảm xúc lung tung và loạn cả lên. Junsu không thể biết được cảm giác của mình dành cho Park YooChun là gì nữa. Hôm nay, khi không phát hiện ra "con đỉa" luôn dai dẳng bám theo mình, Junsu cảm thấy sung sướng và thoải mái kinh khủng. Tuy nhiên sau một khoảng thời gian khá dài, chừng 5 tiếng mà không thấy mặt "đỉa" đâu, Junsu dỗi… vì YooChun không đi theo mình nữa. Rồi tự hỏi sao lại dỗi. Khoảng 2 tiếng sau, Junsu bắt đầu bực, vì YooChun không liên lạc dù chỉ một tiếng. Bình thường, mỗi khi đi đâu hay làm gì thì cũng báo cho Junsu một lần, khi thì "Anh bận làm luận án, chờ anh tí xong anh sang chơi nhé", khi thì "Hôm nay anh phải đưa mẹ đi có việc, xong rồi anh sang", rồi chấm chấm ba chấm lí do khác nữa, nhưng hôm nay lại không có gì. Thế là bực. Bực xong thì chuyển sang lo lắng. Lo xem người ta có bị sao không. Nhỡ đang đi đường bị xe tông, hay bị bắt cóc(?), hay bị cảnh sát bắt(?),…Nghĩ vậy, Junsu lập tức lao đến nhà YooChun.

Sau vài lần bấm chuông mà không thấy ai ra mở cửa, Junsu bắt đầu lo…. Nhỡ…Nhỡ..gia đình YooChun chuyển đi mà không nói gì thì sao ?!

Khi mắt Junsu bắt đầu ngấm nước và mũi hơi đỏ lên thì cánh cửa bất chợt mở bung. Trước cửa là Park YooChun trong cái chăn, mặt mũi đỏ bừng, tóc tai bù xù bết lại, hai má khô nước mắt, nước mũi chảy dài(?). Junsu không thể kiểm chế bản thân mà lao vào ôm chầm lấy tên Park YooChun "mầm bệnh đầy mình" đó.

- Anh không sao chứ? Không sao chứ hả? – Junsu nói trong tiếng nấc nhẹ. Được nhìn thấy YooChun an toàn thế này làm cậu bớt lo lắng đi bao nhiêu, nhưng mà trông anh thế này thấy thương quá chừng.

- Junsu à, đừng khóc mà! Đừng khóc! Anh chỉ sốt thôi mà! Sao lại khóc thế! – YooChun hốt hoảng.

- Biết anh làm người ta lo thế nào không hả! – Junsu vừa nói vừa khóc nhưng má vẫn đỏ bừng lên, mà đang khóc lại còn tủm tỉm cười ngượng nghịu được mới lạ chứ.

YooChun sau khi nghe xong câu đó thì chỉ biết đứng ôm cậu bé dễ thương trong chăn mà cười ngốc mà thôi.

--End Flash Back--

Giờ YooChun cũng đang ngồi trong chăn cười ngốc khi săm soi tấm thiệp mình vừa làm xong.

- Chắc chắn Junsu sẽ vui lắm! - YooChun mỉm cười hạnh phúc.

Lại cố gắng lết tấm thân tàn tạ vì sốt cao cùng cái chăn to tướng về phía tủ quần áo, YooChun tự nhủ: Cố mang đi gửi luôn không mai quên. Cũng đã mùng 7 rồi.

Khoác trên mình chiếc áo gió tím phồng to đùng đoàng, YooChun bước ra khỏi cửa. Cơ thể dường như tỏa ra khói khi tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, hoặc là vì YooChun đang sốt mà bốc khói, YooChun cố bước nhanh trên lớp tuyết dày phủ kín con đường nhỏ, nhưng dù có nhanh mấy thì cũng chỉ bằng được tốc độ trung bình của người đi bộ.

Khi đến bưu điện, YooChun vội vàng bỏ phong bì vào hòm thư rồi lết về.

YooChun quên mất rằng mình chưa ghi địa chỉ cần gửi đến, nhưng thật may là cái phong bì có sẵn địa chỉ nhà YooSu, vì Junsu luôn viết địa chỉ nhà lên phong bì dự trữ để không bị lạc thư.

Thông minh chết đi được ấy!

-*-*-*-*-

Junsu đẩy cửa bước vào nhà, mỉm cười.

Chắc Chunnie sẽ bất ngờ lắm ý.

…Và thứ đầu tiên đập vào mắt Junsu là một cục chăn to đùng giữa nhà, co lại tròn xoe như quả bóng. Tiến lại gần, Junsu giở chăn ra xem.

- Nhìn đi, sốt đỏ bừng thế kia mà không gọi cho người ta lấy một lần là sao? Cứ lúc nào ốm thì quên mất em hả!

Junsu vừa lầm bầm vừa bực bội lôi đống chăn to tròn cùng cái người đang sốt đùng đùng trong đó vứt vào phòng.

Vài giờ sau…

YooChun mơ màng mở mắt. Đập vào mắt anh là khuôn mặt đỏ bừng bực tức của Junsu.

Chắc là mơ thôi nhỉ.. Junsu còn nửa tháng nữa mới về.. - YooChun tự nhủ - Nếu mơ thì nói gì cũng được đúng không nhỉ?

- Junsu à, anh nhớ em chết đi được ý - YooChun nói. Bỗng nước mắt trào ra ồng ộc từ khóe mi. Ừ, YooChun nhớ Junsu chết đi được, nhớ đến phát khóc luôn thế này này. - Junsu à, anh nhớ em lắm ý. Anh đã ước rằng em ở đây!

YooChun vừa nói vừa nức nở, gục mặt vào gối mà khóc.

- Ngoan nào, giờ em ở đây rồi mà. Đừng khóc nữa mà! - Junsu mặt xịu xuống, vuốt tóc YooChun, khẽ thì thầm, mắt cũng long lanh nước.

Sao lại khóc rầm rĩ như vậy chứ hả!

- Junsu à, anh đói! Nấu cho anh ăn đi mà! - YooChun được đà thì ì èo.

- Uh, em nấu cháo anh ăn nhé. Nằm đây nhé. - Junsu khẽ nói, quay lưng bước ra ngoài.

- Ý, Junsu à, em việc gì phải đi nấu đồ ăn chứ?! - YooChun đang gục mặt vào gối ngẩng đầu lên, tròn xoe mắt nhìn Junsu.

Junsu quay đầu, tròn mắt nhìn lại.

- Nếu anh đang mơ, đang mơ ý, thì khi anh đói sẽ có thức ăn xuất hiện trước mặt này. Nếu anh muốn em nấu đồ ăn thì em chỉ cần ra ngoài mang đồ ăn vào thôi này. Anh nói gì em cũng nghe này. Rồi là....

Mặt Junsu lại bắt đầu đỏ lên lần nữa.

Park YooChun. Park YooChun... Anh được, được lắm. Tôi đứng ngay đây mà anh mơ với màng cái gì hả!!! Mơ nữa đi!! Cho anh mơ thoải mái nhé! Cứ ở đó mà mơ đi!

Mỉm cười dịu dàng, Junsu cúi người hôn nhẹ lên môi YooChun.

- Rồi, em ra ngoài lấy đồ ăn rồi vào luôn nhé.

Park YooChun lại cười ngu khi Junsu bước ra khỏi phòng. Đúng là trong mơ muốn gì cũng được.

Ờ, muốn gì cũng được. Cứ ở đó mà mơ đi anh Park YooChun, nhà văn hiện đại thơ thẩn ạ.

YooChun đợi, đợi mãi mà không thấy Junsu trở lại.

Sau vài giờ, YooChun kéo bộ mặt tiu nghỉu đi vào giấc ngủ.

Trong lúc YooChun còn mải mê chờ đợi thì Junsu đã ra khỏi nhà từ lúc nào.

- Anh muốn mơ thì tôi cho anh mơ hết đêm luôn cho đẹp. Cứ ở nhà mà mơ thoải mái đi Park YooChun! - Junsu bực tức dẫm nát đám lá vàng giòn tan dưới chân. - Tôi đi ăn. Anh ở nhà mà đợi Junsu trong mơ của anh nấu cho nhé!

Nhưng dù có nói như thế thì Junsu vẫn lo cho YooChun lắm. Vì YooChun còn đang ốm mà. Cậu còn ăn không ngon vì lo lắng ấy chứ.

Bước vào nhà, Junsu vội chạy vào phòng xem YooChun thế nào, thì ra là đã ngủ rồi.

Nhẹ nhàng thay quần áo ngủ, Junsu chui vào chăn nằm ôm YooChun một lúc thì chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Những tia nắng vàng nhàn nhạt mùa đông rọi vào mắt khiến YooChun tỉnh giấc.

Nóng quá!

YooChun lật chăn và nhìn xuống bụng mình.

Là Junsu đang gối đầu lên ngực và tay vắt ngang bụng YooChun.

- Junsu à, em về thật rồi! - YooChun cười nhẹ.

Khẽ bước xuống giường, chỉnh lại tư thế và đắp chăn gọn gàng cho người yêu bé nhỏ, YooChun bước vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Junsu tỉnh dậy khi tiếng nhạc dịu dàng luồn được vào căn phòng ngủ nho nhỏ. Không có YooChun ở bên. Cố gắng nhổm dậy để ra ngoài nhưng người nặng trịch. Junsu đưa tay lên trán, hét ầm lên:

- YooChun, em sốt rồi!

Giọng YooChun hét vọng vào phòng:

- Anh biết rồi, nghỉ đi. Hôm nay anh làm hết việc nhà.

Junsu trong chăn cười hạnh phúc.

Khoảng hơn một tuần sau, Junsu nhận được một tấm thiệp mừng sinh nhật không có tên người nhận, và người gửi là Park YooChun và Kim Junsu.

Hà Nội, 8/04/2010

Vanilla Twilight

.End.

Forever

Chúng ta làm bạn nhé.

Đó là câu đầu tiên em nói với tôi. Ừ, làm bạn.

Tôi là người bạn thân nhất của em, còn em, em là người tôi yêu thương nhất. Nhưng em có biết được không? Có ai biết điều đó không?

Em nắm tay tôi, kéo tôi chạy trên con đường đất nâu ngoằn ngoèo xuyên qua cánh đồng oải hương tím ngắt.

Đây là căn cứ bí mật của tớ, chỉ dành cho tớ và người tớ yêu nhất thôi nhé.

Em mỉm cười và nói với tôi như thế. Ừ, yêu. Nhưng em có biết cái tình yêu em dành cho tôi khác tình yêu tôi dành cho em thế nào hay không?

Chúng ta sẽ làm bạn mãi mãi nhé.

Em đã nói với tôi như thế. Em đã hứa với tôi như thế. Nhưng em có biết lời hứa đó khiến lòng tôi đau đớn thế nào không? Chỉ mãi mãi là bạn thôi.

Chúng ta sẽ là mãi mãi.

Là tôi nói với em như thế. Không phải là bạn mãi mãi. Chỉ là mãi mãi thôi. Vì nếu như em nói vậy, không là bạn nữa thì sẽ không còn mãi mãi.

Hôm ấy, em đến với tôi trong bộ dạng bầm dập đầy mình. Lao vào lòng tôi và òa khóc.

Tớ không thể chấp nhận những lời nói ấy.

Lời nói gì chứ? Rằng chúng ta không phải là mãi mãi ư? Chỉ vì những lời ấy mà em khiến mình đau thế kia. Biết tôi cũng đau lắm không? Thật sự tôi lo cho em hơn nhiều cái thứ mãi mãi ấy. Và tôi cũng không tin vào mãi mãi.

Em có đánh tôi không?

Tôi và em đã cùng hạnh phúc bên nhau trong một thời gian dài. Là bạn. Tôi đã phải kìm nén cái cảm xúc trong lòng mình một thời gian dài như thế để không phá vỡ tình bạn của chúng ta, em biết không? Vì nếu như tôi sống thật với lòng mình, thì tình bạn mãi mãi ấy sẽ tan biến, sẽ không còn là mãi mãi, và em đau, và tôi cũng sẽ đau, em biết không?

Em đi. Nhưng tình bạn mãi mãi của chúng ta vẫn còn đó. Không thể phá vỡ. Tôi ước sao được gặp lại em sau nhiều năm thế này, để nói cho em những cảm xúc thật của mình, những cảm xúc mà tôi đã cố gắng chôn chặt từ rất lâu. Tôi ước sẽ được gọi tên em trong trìu mến, bằng tất cả tình yêu của tôi. Tình yêu của tôi. Tôi sẽ đánh đổi mọi thứ để em chấp nhận tình yêu của tôi. Tất cả.

Có ai đó đã nói: Hãy biết ơn Chúa vì những gì mình đang có. Em nghĩ rằng mình chẳng hiểu nổi đâu, vì em đã từ bỏ những gì chúa ban tặng mình. Từ bỏ anh. Thực sự em đã sai, quá sai lầm khi như thế.

Anh đã từng nói mãi mãi… Mãi mãi…

Anh nhớ không?

Vậy sao vẫn làm như thế? Vẫn để em đi như thế?

Em sẽ giữ mãi hình bóng anh trong tim cho đến ngày hai ta gặp lại. Em sẽ không quên đâu. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Chúng ta làm bạn nhé.

Đó là câu đầu tiên em nói với anh. Làm bạn. Thực sự em không muốn chỉ là bạn. Thực sự không muốn. Nhưng anh có biết không? Có ai biết được không?

Em thích cái cảm giác được đan tay mình trong tay anh. Và em đã nói là người em yêu nhất. Và anh chỉ cười. Mỉm cười nhẹ. Không có chút hạnh phúc. Em biết, “yêu” của em và “yêu” của anh là khác nhau. Phải không?

Chúng sẽ là mãi mãi.

Là anh nói với em như thế. Mãi mãi. Có biết em hạnh phúc đến mức nào không khi anh nói những lời như thế. Không phải bạn mãi mãi mà chỉ là mãi mãi thôi. Chỉ mãi mãi thôi. Tim em đã đập nhanh thế nào khi lắm nghe những lời ấy từ anh. Em đã mất cả ngủ vì những lời nói đầy tình cảm ấy.

Khi những lời nói ấy bật ra từ những đứa “bạn thân” của em, em thực sự đã không thể kiềm chế mình.

Sao lại không có gì là mãi mãi chứ. Chẳng phải chúng ta là mãi mãi sao?

Em yêu vòm ngực ấm áp của anh, yêu vòng tay anh khi anh ôm em như thế. Cảm giác như trên thiên đường vậy. Thật buồn cười khi vừa đánh nhau xong em lại lao đến bên anh như thế. Thực sự không muốn bị anh thấy trong tình trạng thế này. Thật tồi tệ. Nhưng em không thể kìm nén bản thân để không lao đi tìm anh ngay lập tức. Để cho anh thấy rằng em tin chúng ta là mãi mãi. Và em hạnh phúc trong vòng tay anh.

Em và anh đã cùng hạnh phúc bên nhau trong một thời gian dài. Là bạn. Em đã phải kìm nén cái cảm xúc trong lòng mình một thời gian dài như thế để không phá vỡ tình bạn của chúng ta, anh biết không? Vì nếu như em sống thật với lòng mình, thì tình bạn mãi mãi ấy sẽ tan biến, sẽ không còn là mãi mãi, và anh đau, và em cũng sẽ đau, anh biết không? Và vì không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, em quyết định ra đi. Thực sự xin lỗi anh. Thực sự xin lỗi.

Mãi mãi… có tồn tại hay không?

Hai con người. Park YooChun và Kim Junsu. Cứ chìm trong suy nghĩ của bản thân mà không chịu nói ra như thế. Có hạnh phúc không?

Tình yêu như giấc mơ.

Tỉnh giấc rồi sẽ mất.

Nếu có thể, hãy yêu khi ta còn nhau.

Và Kim Junsu đã ra đi như thế, và Park YooChun đã để Junsu đi như thế.

Hạnh phúc có dễ dàng đến lần nữa?

Tất nhiên, nếu hai người thực sự yêu nhau, thì chắc chắn sẽ đến được với nhau.

Kim Junsu. Park YooChun. Đã giấu kín cảm xúc của mình quá lâu và cho đến một ngày chắc chắn sẽ không giữ được những cảm xúc ấy trong lòng được nữa. Thật tốt khi hai người quá hiểu nhau, hiểu đến mức cùng chuẩn bị cho một ngày định mệnh.

Em đã lo lắng, lo lắng lắm khi quyết định việc này. Quyết định quan trọng của cuộc đời em. Một quyết định có thể mang lại cho em tất cả, hoặc không gì cả.

Tôi đã thực sự hạnh phúc khi nhận được điện thoại của em. Nhưng cũng thực sự lo lắng. Tôi đã quyết định nói. Nói với em tất cả những gì tôi đã giấu kín từ lâu. Giờ đây, tôi đã lựa chọn thực hiện một hành động có thể thay đổi toàn bộ phần cuộc đời còn lại của tôi, và có lẽ, cả của em nữa.

Xin lỗi, “tình bạn mãi mãi”.

Junsu đặt chân xuống sân bay. Cơn gió đông lạnh buốt lùa vào mái tóc màu hạt dẻ.

Đến rồi.

Làn khói trắng phả ra xoáy vào không khí.

Đến rồi.

Park YooChun lao đi trên con đường, chen nhanh qua những hàng người dày xít.

Sắp đến rồi. Còn 10 phút nữa.

Dừng lại và thở hổn hển trước lối vào sân bay, YooChun hướng mắt nhìn qua cánh cửa kính trong. Chỉnh lại quần áo cho đỡ xộc xệch, YooChun vội bước vào trong.

Chuyến bay mã số 135 Los Angeles - Seoul. Hạ Cánh.

Đến rồi.

YooChun-yah!

Junsu-yah!

Vòng tay ấm. Trái tim ấm. Nụ cười ấm. Nước mắt ấm. Trong mùa đông lạnh buốt.

Em biết anh đã chờ.

Anh đã chờ.

Và em yêu anh. Anh cũng yêu em.

Tình yêu như giấc mơ.

Tỉnh giấc rồi sẽ mất.

Nếu có thể, hãy yêu khi ta còn nhau.

Hà Nội, 16/04/2010

Forever

End.

10th Story

Author: Boo (Boo_E.L.F_Cass)

Rating: PG

Disclaimer: Non

Pairing: YooSu

Status: Complete

Summary: ....

Note: Tớ thực sự cần một cái tên cho fic này. Và đây là fic đầu tiên mà tớ cách dòng nhiều đến thế. Viết xong thực sự buồn ngủ.

Ngày Kim Junsu nói lời từ biệt Park YooChun, thì tất cả đã chấm dứt. Không phải với cả hai, mà chỉ với Park YooChun mà thôi.

Kim Junsu. Như một dấu chấm hết cho Park YooChun. Làm tất cả dừng lại.Và Park YooChun cần phải tìm lại dấu chấm ấy một lần nữa, để tất cả có thể tiếp tục…

Còn với Kim Junsu, Park YooChun chỉ đơn giản là một dấu phẩy nhỏ nhoi, làm cuộc sống của cậu ngừng lại trong giây lát, để rồi lại tiếp tục.

Mỗi con người có một văn bản cuộc sống hoàn toàn khác nhau, và một người, hoặc một vài người, đảm nhiệm những dấu câu quan trọng trong văn bản của một người, hoặc một vài người khác.

Ngày bé, Park YooChun luôn sử dụng dấu chấm thay cho dấu phẩy. Luôn bị cô giáo nhắc, nhưng cậu bé vẫn luôn ngoan cố cãi lại. Vì tất cả những gì đã dừng lại thì sẽ đều kết thúc, nên dấu phẩy luôn có thể bó đi, hoặc thay thế. Thay thế nó bằng một dấu chấm thì không có gì là không đúng. Vì tất cả những gì đã dừng lại thì đều kết thúc.

Sau này lớn lên, Park YooChun không còn có thể sử dụng dấu câu tùy tiện như thế, nhưng không phải vì thế mà quan niệm "Đã dừng lại thì đều kết thúc" kia biến mất.

Ngày bé, Kim Junsu luôn sử dụng dấu phẩy thay cho dấu chấm, trừ khi kết thúc hoàn toàn văn bản. Luôn bị cô giáo nhắc nhưng cậu bé vẫn luôn ngoan cố cãi lại. Vì một văn bản vẫn luôn tiếp tục cho đến khi kết thúc hoàn toàn, nếu có dừng lại bằng một dấu chấm tạm, thì vẫn sẽ tiếp tục đến cuối cùng, nên những dấu chấm trong đoạn có thể được viết bằng một dấu phẩy. Thay thế một dấu chấm tạm bằng một dấu phẩy không có gì sai cả. Vì văn bản vẫn luôn tiếp tục cho đến khi kết thúc hoàn toàn.

Sau này lớn lên, Kim Junsu không còn có thể sử dụng dấu câu tùy tiện như thế, nhưng không phải vì thế mà quan niệm "Chỉ có dấu chấm hết cho sự kết thúc hoàn toàn" kia biến mất.

Ngày Park YooChun và Kim Junsu gặp nhau, ta được một dấu chấm và một dấu phẩy đứng cạnh nhau trong văn bản cuộc sống của cả hai. Đôi khi, người ta không dễ dàng gì để chấp nhận một dấu chấm đứng cạnh một dấu phẩy trong văn bản, nên có lẽ hai người sẽ gặp nhiều khó khăn khi đến với nhau. Nhưng một khi đã có người chấp nhận một dấu chấm có thể đứng cạnh một dấu phẩy, thì chắc chắn điều đó sẽ xảy ra. Và Park YooChun cùng Kim Junsu, cả hai tác giả của văn bản cuộc sống mà họ sở hữu, chấp nhận điều đó. Khi một dấu chấm đứng cạnh một dấu phẩy.

Có thể là hạnh phúc khi ta chấm và phẩy lung tung trong một văn bản. Có thể ra khối thứ hay ho, ví dụ như văn bản của một học sinh có viết như sau:

"Chú lính bước vào đầu chú. Đội chiếc mũ sắt dưới chân. Đi đôi giày da trên trán lấm tấm mồ hôi."

Học sinh viết văn bản này chính là Park YooChun. Một văn bản chỉ có dấu chấm.

Cũng có một học sinh viết như sau:

"Chú lính, bước vào, đầu chú đội chiếc mũ sắt, dưới chân, đi đôi giày da trên trán, lấm tấm mồ hôi."

Học sinh viết văn bản này tên Kim Junsu. Một văn bản toàn dấu phẩy.

Khi đọc hai văn bản này, ta hoàn toàn có thể thấy rõ sự khác nhau giữa hai dấu câu quan trọng nhất trong văn bản. Một khi quyết định đặt một dấu chấm, hoặc phẩy, ta phải chắc chắn tác dụng của những dấu câu ấy. Hoàn toàn chắc chắn. Một tác giả của văn bản cuộc sống, có thể bị động, hoặc chủ động đặt dấu câu cho văn bản của mình. Đôi khi, những dấu câu bị nhầm gây ra nhiều sai lầm trầm trọng.

Thật ra thì trong văn bản cuộc sống không chỉ có mỗi dấu chấm và phẩy. Có thể đưa ra một vài ví dụ.

Khi Kim Junsu nói với Park YooChun: "Em yêu anh" thì lập tức văn bản của YooChun sẽ xuất hiện một dấu hỏi chấm. Cậu ấy có thực sự yêu mình hay không? Và khi Park YooChun nói câu tương tự, thì trong văn bản của Kim Junsu cũng xuất hiện một câu với dấu câu tương tự. Cùng với lúc lời nói trên phát ra từ miệng Kim Junsu, thì trong văn bản của Kim Junsu sẽ xuất hiện một câu như thế với dấu chấm than. Tương tự với Park YooChun.

Khi Park YooChun đề nghị Kim Junsu đi mua đồ, trong văn bản của Kim Junsu sẽ xuất hiện một list với dấu hai chấm và một vài dấu gạch đầu dòng. Tương tự với Park YooChun.

Khi Kim Junsu mong muốn cả hai "không làm việc" đêm nay, thì văn bản của Park YooChun sẽ xuất hiện dấu ngã, thực sự thì khó để biểu hiện dấu đó, nên tạm cho nó là như thế này "~". Tương tự với Kim Junsu.

Và còn một vài ví dụ khác nữa khó có thể đưa ra. Mà thật ra là vì tác giả của câu truyện này thực sự không thể nghĩ thêm dấu câu nào nữa.

Khi Kim Junsu nói lời tạm biệt với Park YooChun, văn bản của Park YooChun xuất hiện một dấu chấm. Một dấu chấm hoàn toàn làm đúng nhiệm vụ của nó. Một dấu chấm đen xì và nặng nề, như thế này ".". Và Park YooChun vẫn đang cố gắng biến nó thành một dấu phẩy. Lần này, cái quan niệm "Đã dừng lại thì đều kết thúc" đã bị vứt đi thật xa. Park YooChun đang cần một dấu phẩy trong văn bản cuộc sống của mình.

Khi Kim Junsu nói lời tạm biệt với Park YooChun, văn bản của Kim Junsu xuất hiện một dấu phẩy. Một dấu phẩy làm hoàn toàn đúng nhiệm vụ của nó. Một dấu phẩy mảnh khảnh và nhỏ xíu như thế này ",", có lẽ do hơi bé nên nhìn giống dấu chấm, nhưng nó thực sự là một dấu phẩy. Và Kim Junsu vẫn đang cố gắng làm cái dấu phẩy ấy biến mất, biết mất hoàn toàn khỏi văn bản đó. Nhưng nó vẫn luôn tồn tại thôi. Lần này, cái quan niệm "Chỉ có dấu chấm hết cho sự kết thúc hoàn toàn" vẫn đứng thật chặt trong văn bản của Junsu. Kim Junsu đang cần một cái bút xóa, nhưng văn bản cuộc sống lại có một điều đặc biệt: đã viết rồi thì không thể xóa đi.

Park YooChun cố gắng tìm lại dấu chấm trong văn bản cuộc sống của mình, để nó thành vài chấm, thì sẽ là "…" nghĩa là vẫn còn tiếp tục. Trong quãng đường tìm kiếm, văn bản của Park YooChun xuất hiện nhiều thứ mới mẻ, ví dụ như "$" khi nhìn thấy Junsu nhận tiền của mẹ mình. "@_@" khi Junsu ngồi ôm Kim JaeJoong - bạn thân của Park YooChun - mà khóc. "*" khi viết tắt chữ đầu tiên của một câu hỏi nào đó trong văn bản, vì đang cực kì gấp rút tìm kiếm lí do mà Junsu rời bỏ mình. Và dấu cuối cùng, tức là ngay trước khi xuất hiện "…" là "^^" khi được Kim JaeJoong kể lại cho nghe một đoạn trong văn bản cuộc sống của Kim Junsu.

Dấu phẩy nhỏ xíu trong văn bản của Kim Junsu ngày một to lên khi cậu biết Kim JaeJoong đã kể lại tất cả những điều cần phải kể cho Park YooChun. Dấu phẩy mang tên YooChun đã khiến cậu dừng lại hơi lâu trong đoạn này của văn bản rồi. Và thực sự khi dấu phẩy quá to, Kim Junsu buộc phải tìm lại dấu chấm nhỏ bé, để ngăn cản sự to lên của dấu phẩy kì lạ và để tạm dừng lại văn bản của mình, bắt đầu một dòng mới, có lẽ sẽ đặc biệt hơn.

Khi Kim Junsu và Park YooChun gặp lại nhau lần nữa, văn bản cuộc sống của Park YooChun có thêm một vài dấu chấm bé nhỏ, là những phần nhỏ của dấu chấm to tướng được chia ra, và văn bản cuộc sống của Kim Junsu mất đi một dấu phẩy to, và thay vào đó là một dấu chấm nhỏ.

Và sau tất cả, ta không có một dấu chấm đứng cạnh dấu phẩy, mà là một dấu chấm phẩy. Một dấu câu được đặt giữa các vế trong một câu ghép phức tạp, hay một vài câu ghép phức tạp. Một dấu câu ngắt dài hơn so với dấu phẩy, nhưng ngắn hơn so với dấu chấm, tạm gọi là dấu trung bình giữa chấm và phẩy. Được sử dụng rất rất nhiều lần trong đoạn văn về tình yêu của Park YooChun và Kim Junsu trong văn bản, dấu chấm phẩy có một khả năng đặc biệt.

Sau tất tần tật những thứ trên, trong văn bản cuộc sống của rất nhiều người sẽ xuất hiện một câu hỏi. Tại sao Park YooChun lại là dấu chấm và Kim Junsu lại là dấu phẩy mà không phải ngược lại? Xin nhắc các bạn nhớ rằng: dấu chấm phẩy, được viết như thế này ";", có dấu chấm ở trên và dấu phẩy ở dưới. Thử nghĩ xem nếu là YooSu, thì dấu chấm ở dưới có phải là buồn cười lắm hay không. Còn nếu là JunChun, bạn có thể đổi lại theo ý mình cũng chẳng sao cả.

Hà Nội, 24/04/2010

11:07:07 PM

.End.

11th Story

Dream

Author: Boo (Boo_E.L.F_Cass)

Rating: PG

Disclaimer: Non

Pairing: YooSu

Status: Complete

Summary: ....

Soundtrack: Halfmoon

Dream

“Mẹ ơi, bao giờ trăng mới tròn?”

“Trăng sẽ tròn khi Junsu của mẹ ngủ ngoan. Ngủ ngoan nào Junsu của mẹ.”

Junsu nhỏ bé mỉm cười trong lòng mẹ.

“Mẹ ơi, Junsu sẽ ngủ ngoan, sẽ chờ trăng tròn. Mẹ nhé. Junsu sẽ ngủ ngoan.”

Người mẹ cũng khẽ cười, vuốt nhẹ lưng cậu con trai bé bỏng, xoa xoa gò má bầu bĩnh, mẹ cất tiếng hát ru nhẹ nhàng.

Dải ngân hà trên bầu trời xanh có chiếc thuyền trắng nhỏ

Chở cây quế cùng chú thỏ con

Không có buồm cũng chẳng có mái chèo

Thuyền chầm chậm trôi về vương quốc phía Tây

Băng qua dải ngân hà và đến với vương quốc của những đám mây

Junsu từ từ thiếp đi trong lòng mẹ. Chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Trong giấc mơ, Junsu nhìn thấy một bạn thỏ dễ thương, đúng hơn là một cậu bé trong bộ đồ thỏ hồng hồng bông xốp, đang ngồi trên con thuyền bay giữa ngân hà.

“Bạn thỏ ơi, xuống chơi với Junsu được không?” Junsu đưa tay lên bầu trời. Bàn tay nhỏ xinh vươn ra, cố gắng chạm vào con thuyền nhỏ đang trôi lờ lững.

“Bạn thỏ ơi…”

Junsu ngẩng đầu lên và gọi lớn hơn. Và rồi con thuyền khẽ khàng đáp xuống mảnh sân nhỏ, tạo cơn gió nhẹ làm hàng cây trong vườn khẽ lung lay.

Cậu bạn thỏ bông bước xuống từ con thuyền trắng, cười thật tươi với Junsu.

“Đến đây chơi với tớ nào.” Cậu bé thỏ bông chìa bàn tay xinh xắn ra trước mặt Junsu.

Đưa bàn tay nhỏ của mình chạm nhẹ bàn tay bạn thỏ, Junsu thỏ thẻ. “Bạn thỏ ơi, mẹ Junsu không cho Junsu đi chơi với người lạ đâu.”

“Tớ sẽ đưa Junsu về trước khi mẹ Junsu tỉnh giấc, được không nào.” Bạn thỏ lại mỉm cười.

Junsu quay lại nhìn người mẹ đang say ngủ. “Mẹ Junsu sẽ không mắng Junsu chứ?”

“Sẽ không mắng đâu mà. Chúng ta đi thôi nào.”

Junsu đưa bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay đang chìa ra của bạn thỏ, cùng bạn bước lên chiếc thuyền trắng, và cả hai cùng chiếc thuyền bay lên bầu trời cao đen thẳm đầy sao.

Chiếc thuyền bay cao, cao mãi, cho đến khi mặt đất phía dưới trở nên tối sẫm, và những ngôi nhà còn sáng đèn chỉ còn là những đốm vàng nhỏ xíu. Junsu sợ hãi ôm lấy cánh tay bạn thỏ.

“Bạn thỏ ơi, Junsu sợ rơi lắm.”

“Junsu hãy tin tớ nhé. Junsu sẽ không rơi đâu, vì tớ vẫn đang nắm chặt tay Junsu mà, thấy không.” Bạn thỏ đưa hai bàn tay nhỏ xíu đang nắm chặt lấy nhau lên trước mặt Junsu.

“Junsu tin bạn thỏ mà.” Junsu cười típ mắt dễ thương, và bạn thỏ đưa tay nhéo nhẹ gò má trắng hồng phúng phính.

“Junsu thật là dễ thương quá!” Bạn thỏ cũng cười típ mắt, và Junsu cũng đưa bàn tay nhỏ nhéo lấy gò má bạn thỏ bông xinh xắn.

“Bạn thỏ thật là dễ thương quá!”

Cả hai bật cười và chiếc thuyền nhỏ khẽ đung đưa. Junsu sợ hãi ôm cứng lấy cánh tay bạn thỏ, nhưng khi bạn thỏ lồng bàn tay nhỏ của mình vào bàn tay nhỏ của Junsu, Junsu lại trở nên bình tâm lạ, và lại cười thật tươi.

Junsu bất ngờ khi nhận ra con thuyền mà mình đang ngồi tỏa ra ánh sáng trắng vàng ấm áp. Và Junsu khẽ hỏi bạn thỏ bông.

“Thỏ bông ơi, thuyền của chúng mình có màu như trăng ấy nhỉ. Có khi nào mình đang ngồi trên mặt trăng không?”

Bạn thỏ nở nụ cười ấm lắm, ấm hơn cả màu trắng vàng ấm áp của con thuyền nữa. “Nếu chúng ta ngồi trên mặt trăng thì Junsu có sợ không?”

Junsu nhìn chăm chăm vào đôi mắt nâu sẫm tròn xoe và trong veo của bạn thỏ, và rồi đuôi mắt Junsu cong lên thành một nụ cười. “Vì bạn thỏ đang nắm tay Junsu, nên Junsu không việc gì phải sợ, đúng không nào.”

Và bạn thỏ lại mỉm cười, và đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.

Chiếc thuyền nhỏ vẫn cứ nhẹ nhàng trôi trên bầu trời đêm đầy ắp những ngôi sao lấp lánh, vượt qua những đám mây xốp bồng bềnh. Trôi qua bao ngôi nhà, bao xóm làng, bao đất nước…

Khi chiếc thuyền trôi qua biển xanh, mà giờ này trông đen sẫm và sâu thẳm, Junsu bảo bạn thỏ cho thuyền hạ thấp xuống, để Junsu có thể chạm tay vào những con sóng mát rượi phía dưới kia. Và Junsu đã chạm được vào chúng. Nhưng Junsu không để ý rằng tay mình không còn trong tay bạn thỏ nữa.

Và Junsu ngã lộn nhào xuống mặt nước.

Dòng nước lạnh băng và mặn chát tràn vào mũi, vào miệng, khiến Junsu không thể thở được.

“Bạn thỏ ơi, cứu Junsu với được không… Cứu Junsu với…”

Nhưng đáp lại lời kêu cứu của Junsu chỉ là tiếng những con sóng ào lên dữ dội.

“Cứu Junsu với…”

Junsu choàng tỉnh và khiến cả mẹ cũng phải thức dậy. Và Junsu khóc, òa khóc trong lòng mẹ. Dù lòng mẹ ấm lắm, ấm lắm, nhưng Junsu vẫn muốn nhìn thấy thỏ bông cơ, vẫn muốn nhìn thấy nụ cười thật ấm của thỏ bông cơ.

“Mẹ ơi, sao bạn thỏ lại không cứu Junsu chứ? Sao lại không cứu chứ?” Junsu cứ vừa khóc vừa lặp đi lặp lại câu hỏi đó trong lòng mẹ, khiến người mẹ trẻ chỉ biết dỗ dành chứ không biết trả lời con trai mình thế nào cho đúng.

YooChun không thể tin rằng mình đã làm rơi Junsu, và không thế cứu được cậu bé. Dù chắc chắn rằng Junsu không thể chết. Dù chắc chắn rằng tất cả sẽ chỉ là giấc mơ đối với Junsu mà thôi. Nhưng YooChun vẫn lo lắng lắm. Thật không may khi phụ hoàng và mẫu hậu lại gọi YooChun đúng vào lúc Junsu rơi xuống nước, và YooChun không thể không quay về. Có khi nào YooChun lại trốn xuống trần chơi với Junsu không nhỉ. Nhưng nhỡ Junsu ghét bạn thỏ bông, ghét YooChun vì không cứu Junsu thì sao?

Lấp lánh lấp lánh những ánh đèn phía xa

Ngôi sao mai là ngọn hải đăng dẫn đường

Không có buồm cũng chẳng có mái chèo

Thuyền chầm chậm trôi về vương quốc phía Tây

“Junsu à, đến đây chơi với tớ được không?” Cậu bé thỏ bông chìa bàn tay xinh xắn ra trước mặt Junsu.

Đưa bàn tay nhỏ của mình chạm nhẹ bàn tay bạn thỏ, Junsu thỏ thẻ. “Bạn thỏ ơi, mẹ Junsu không cho Junsu đi chơi với người lạ đâu.”

“Tớ sẽ đưa Junsu về trước khi mẹ Junsu tỉnh giấc, được không nào.” Bạn thỏ lại mỉm cười.

Junsu quay lại nhìn người mẹ đang say ngủ. “Mẹ Junsu sẽ không mắng Junsu chứ?”

“Sẽ không mắng đâu mà. Chúng ta đi thôi nào.”

“Đi thôi nào.”

“Junsu à, có sợ bị rơi không?”

“Junsu không sợ đâu, vì bạn thỏ bông vẫn còn nắm tay Junsu mà. Và, Junsu hứa, sẽ không buông tay bạn thỏ bông ra nữa đâu. Không buông ra đâu!”

Cả hai bật cười và chiếc thuyền nhỏ khẽ đung đưa. Và hai đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.

Dải ngân hà trên bầu trời xanh có chiếc thuyền trắng nhỏ

Chở cây quế cùng chú thỏ con

Không có buồm cũng chẳng có mái chèo

Thuyền chầm chậm trôi về vương quốc phía Tây

Junsu có những giấc mơ ngọt ngào.

Hà Nội, 12/05/2010

Dream

.End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: