Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2:

Quanh qua quẩn lại với những gương mặt thân quen cũng được hơn 1 tháng, tôi còn đang đọc nốt cuốn truyện trinh thám Conan thám tử lừng danh thì Mao vỗ lưng tôi:
- Ê mày hình giáo viên mới về rồi đó, mày chạy đi xem thử đi.
Tôi đơ ra: - Gì tao? Mày rãnh đi đi
Nó liếc tôi: - Ăn bánh tráng không?
Tôi liền đứng dậy dơ tay lên chào cờ: - Thưa đảng, em xin dốc hết mình vì đảng.
Nói xong liền bỏ sau lưng tiếng reo hò cổ vũ của đám dân đen mà chạy đi. (Tôi hay gọi đám con trai là dân đen). Thật ra tôi không mê gì món bánh tráng dầu 1 ngàn 1 bịch đó đâu, chỉ tại tiền ăn tuần này của tôi là để dành chơi net nên phải tiết kiếm. Câu châm ngôn tiết kiệm tiền của tôi là "Nhịn ăn, nhịn đói, nhịn ói, nhịn ỉa". Cũng vì thế mà tuần nào cũng net game đầy đủ, nạp tiền săn skin các kiểu.
Tôi chạy tới phòng giáo viên thì bắt đầu thám thính, rình rập, áp tai vô nghe, tìm lỗ hở nhìn vô (Thề là phòng giáo viên kín còn hơn phòng nét, thầy cô bảo học sinh là phải tiết kiệm mà thầy cô thì đóng kín cửa bật máy lạnh là thế méo nào). Đang loay hoay thì cô giám thị yêu dấu xuất hiện và nâng niu lỗ tai tôi như thể nó là của con cô ấy. Ăn đau tôi liền la oai oái, cổ thì cười như được mùa:
- Dám bỏ lớp chạy lên đây rình gái ha, ăn trộm hay ăn cướp mà lấp lấp ló ló thế hả?
Tôi gồng mình thoát khỏi bàn tay năm ngón ngón thấp ngón cao của cô ấy rồi mếu máo:
- Cô làm tai em đau rồi đó, em về em méc Mao.
Cô giám thị trừng mắt: - Méc đi, xem Mao có cắt luôn cái tai em đi không.
Tôi đang định chạy trốn thì cô giám thị lại níu áo tôi lại:
- Chờ tí, làm gì vội vàng thế?
Tôi cười cười: - Cho em về với lớp đi cô, em nhớ các bạn quá.
Cô giám thị quay đầu nhìn vô trong phòng giáo viên:
- Cô Nhi ơi, chúng ta lên lớp thôi.
Vừa dứt câu liền nghe một thanh âm dịu dàng vang lên: - Dạ...
Cửa phòng giáo viên mở ra, một dáng người nhỏ nhỏ xuất hiện. Ôi thôi, đích thị là thần tiên tỷ tỷ rồi, tôi rất tự tin với làn da trắng bệt không có mụn của mình nhưng cũng phải e thẹn vì làn da của cô ấy quá là đẹp. Da trắng hồng, bờ môi đỏ đỏ cam cam, tóc có hơi uốn nhẹ, xã nhẹ nhàng bên vai. Ánh mắt trầm ngâm nhìn tôi.
- Chào em.
Hự như mũi tên của thần cupid bắn trúng tim tôi, nhưng tôi bắt đầu nhíu mày kháng cự lại cái cảm giác dâng lên trong lòng. Đè nén được tâm tình tôi cười nhẹ:
- Em chào cô.
Cô giám thị đứng nhìn như người dưng nước lả, liền vỗ vai tôi: - Đây là học sinh lớp cô sẽ chủ nhiệm, tên là Dương. Bây giờ để tôi đưa cô trò về lớp.
Nói xong cô giám thị liền đi trước dẫn đường, còn cô Nhi thì vẫn duy trì nụ cười nhẹ gật đầu đi theo, tôi thì đi cuối cùng, nhìn như vệ sĩ và tiểu thư vậy. Tôi đang khá bực mình vì định lực bản thân quá kém, chưa gì đã tim đập như sắp chết đến nơi, tôi nghĩ có lẻ là do cô đẹp giống thần tượng của tôi thần tiên tỷ tỷ Lưu Diệc Phi, có lẻ là vậy. Sau khi trấn an bản thân xong, tôi liền nhìn cô một chút, dáng thon gọn, có vẻ hơi ốm quá, dáng đi rất đẹp nha, còn lùn hơn tôi một chút, có lẻ là 1m65, nhìn mà muốn ôm quá. Tôi lại tự bạt tay vào mặt cho tĩnh. Cô nghe tiếng động lạ thì quay lại nhìn tôi khó hiểu. Tôi cười cười xua tay rồi lại đi tiếp.
Về đến lớp, như được giải thoát tôi chạy ùa tới ôm Mao, mếu máo:
- Tao bị ăn đau rồi.
Nó cũng ôm lại vỗ vỗ đầu tôi: - Đau sao? Sao đau? Không sao không sao nha.
Hai đứa tôi cứ phát cẩu lương đầy lớp, ai cũng đã quen với cảnh này nên không lấy gì làm lạ, ngoại trừ cô Nhi nhìn chúng tôi nhíu mày.
Sau khi an bài lớp cho cô mới xong, cô giám thị phủi mông bỏ đi. Cô Nhi nhìn xuống lớp từ tốn nói:
- Chào cả lớp, từ nay cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em, cô tên là Thanh Nhi, mọi người cùng giới thiệu tên của mình nhé.
Cả lớp cũng phản ứng dữ dội vì cô giáo quá đẹp, từng đứa một giới thiệu bản thân, đến lượt tôi thì tôi lại lười:
- Em là Du
Cô nhíu mày nhìn tôi. Cái nhìn đó làm tôi khó chịu, nên tôi cũng nhíu mày nhìn ra cửa sổ. Mao thấy vậy liền đỡ lời:
- Bạn ấy tên là Dương, Du là biệt danh của bạn ấy, do bạn ấy ngọng nên có một số từ nói không rõ được.
Nghe xong lời giải thích cô liền cho tôi ngồi xuống, tôi thì bực bội liền gục mặt xuống bàn ngủ. Khi tôi tỉnh là giờ ra chơi rồi, cả đám kéo qua chỗ tôi hỏi này hỏi nọ:
- Mày bị sao thế? Làm gì quạo dữ vậy? Kể nghe xem...
- Ăn trúng gì à?...
- Người quen mày hả? Nhìn trắng phau thế mà...
Tôi nhức đầu vì tụi nó hỏi nhiều vl ra:
- Im đi, ồn quá, quen biết gì, tao không có hảo cảm với người đẹp hơn tao.
Cả đám ngớ người ra nhìn tôi như sinh vật lạ. Mao vỗ vỗ đầu tôi:
- Alo alo, não bộ nghe rõ trả lời alo alo.
Tôi liếc nó, nó liền trừng mắt với tôi:
- Lần đầu thấy mày gặp gái xinh mà không vui lên đấy, mọi lần tơm tớp tơm tớp cua gái, sao giờ thọt vậy?
Tôi thở dài nằm trên bàn: - Ai biết đâu, tự nhiên không có cảm hứng thôi. (tôi nói xạo đấy, chứ thích thấy mồ, tại tôi bị quê trước mặt cô mấy lần nên đâm ra khó quề vậy đó).
Mấy tuần sau vẫn thế, tôi vẫn chưa thoát khỏi sự lầm lầm lì lì của mình, những tiết học khác tôi vẫn rất sôi nổi, đến tiết toán của cô ấy thì đâm ra lười, tôi lại học giỏi toán nên cô ấy cũng không nói gì tôi. Mãi đến một hôm tôi đang chơi nét thì thằng bạn thân vỗ vai tôi (Nó tên là Dũng, tôi cũng không hiểu sao lại thân với nó từ năm lớp 10 đến giờ):
- Ê đi học thêm tiếng anh không?
Tôi với nó đi học thêm với nhau từ năm lớp 10 rồi, chủ yếu là để 2 đứa tiện cúp học đi chơi net thôi. Tôi không để ý lắm:
- Ờ cũng được, khi nào?
Nó hứng khởi: - Tối nay đi, mày qua chở tao nha.
Tôi ok rồi lại chơi, chơi xong về tắm rửa ăn cơm, rồi chuẩn bị cặp sách chạy sang rước nó đi. Nó hì hục chở tôi bằng chiếc xe đạp thể thao yêu dấu của tôi. Nó chở tôi ngược về con đường gần nhà tôi, lại lòng vòng trong xóm đó rồi thắng lại:
- Tới rồi mày.
Tôi đấm nó một cái: - Đê ma ma mày, gần nhà tao thế sao không nói.
Trời ạ, chỗ này cách nhà tôi chỉ có 500 mét thôi, còn nhà nó cách nhà tôi tận 1500 mét, tức chết tôi.
Nó cười haha: - Vậy mày mới qua cho tao đi nhờ chứ.
Cười nói xong, 2 đứa dắt xe vô sân nhà, tôi tém tém đứng đằng sau nó, nó dắt tôi vào thì ôi thật bất ngờ. Cô giáo luyện thi, và dàn dân đen quen thuộc này.
Cô Nhi cười nhẹ nhìn chúng tôi: - 2 em vào chỗ ngồi đi.
Cả đám gần 20 đứa lớp tôi đang ngồi học đây này, tôi ngạc nhiên vkl rồi lại không biết trốn đi bằng cách nào nên đành vô chỗ ngồi. Tôi liếc thằng chó Dũng, rồi lựa chỗ ngồi trong góc để ngồi. Mặc dù tôi không muốn thích cô nhưng phải công nhận cô vừa đẹp lại vừa giỏi nữa, giảng bài rất dễ hiểu, cô luôn biết tôi đang vướng mắc ở vấn đề nào, giờ sự hướng dẫn của cô mà tôi đã thông suốt 12 thì trong tiếng anh.
Đến giờ về, tôi vẫn giữ thói quen cũ là đợi tụi nó ra dắt xe về hết mới đứng dậy ra về, chó Dũng cũng biết thân biết phận mà đi nhờ xe đứa khác về, đang định đi ra cửa thì cô níu áo tôi lại:
- Ở lại nói chuyện với cô chút đi.
Tôi quay đầu khó hiểu nhìn cô, nhưng tôi cũng nhận ra vấn đề ngay, chắc có lẻ cô kêu tôi lại để hỏi về vụ tôi hay thái độ với cô đây mà, gần tháng nay cô rất được lòng cả lớp vì sự khéo léo này đây.
- Để mai được không cô? Tối rồi em phải về.
Ánh mắt cô trùng xuống nhìn xuống đất:
- Ưm, cũng trễ rồi em về đi, mai lại nói.
Khi nhìn thấy gương mặt buồn buồn có phần hơi dỗi này của cô thì tim tôi gục 100% rồi. Tôi ráng kiềm chế để không đưa tay ra nhéo má cô, nhưng thực sự rất khó a. Tôi đưa tay đụng vô trán cô, cười nói:
- Cô nói đi em nghe.
Cô ngẩng đầu lên lấy tay che trán lại, nhíu mày lạnh lùng nhìn tôi:
- Cô muốn nói về việc điểm số trên lớp của em đang rất tệ. Cô hi vọng không phải vì việc chống đối cô mà em lại bỏ bê việc học như vậy.
Nghe đến đây thì lòng tôi trầm lại rồi:
- Cô có nghĩ là cô đang quá coi trọng bản thân mình không?
Lúc này tôi thật sự tự lôi hết ngôn từ chửi rủa ra để chửi bản thân mình sao lại ngu ngốc đến nổi thấy cô ấy đáng yêu chứ, còn hành động quá phận như vậy nữa, đúng là tay nhanh hơn não mà.
Cô lạnh lùng hơn: - Vậy tôi hi vọng em sẽ cố gắng hơn, nếu em không giữ vững điểm số như đầu năm thì tôi sẽ liên hệ với phụ huynh em...
Cô còn chưa nói hết câu tôi ngắt lời:
- Em đã biết, chào cô em về.
Tôi liền dắt xe đi về mà không quan tâm cô ấy còn muốn nói gì nữa không. Tôi thật sự ghét ai đó lôi phụ huynh ra để hù dọa tôi, thật sự thật sự rất ghét, đó như là cái vảy ngược của tôi vậy, bất kì ai đụng đến đều bị tôi liệt vào danh sách đen.
Hôm đó do về trễ chưa ăn uống gì cộng thêm tâm trạng không vui, bệnh cũ lại tái phát. Tôi vừa bước từ nhà tắm ra liền thấy mọi thứ tối đen, trong đầu đinh ninh là tôi lại bị tụt huyết áp rồi, thế là tôi xỉu đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top