Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7.1.2

Đài Loan


Tập đoàn Thành Đại

Phòng chủ tịch

Trợ lý Dương: Thưa chủ tịch, đây là báo cáo mới về dự án của công ty

Trí Nguyên đưa tay nhận lấy tập hồ sơ từ ty của trợ lý rồi mở ra lướt qua xem

Trí Nguyên: Ừm. Tiến độ của dự án như thế nào rồi ?

Trợ lý Dương: Dạ đã gần đến giao đoạn hoàn thành, đúng với dự kiến của chúng ta nhưng mà.....

Trí Nguyên: Có vấn đề phát sinh sao ?

Trợ lý Dương: Vì dự án này phải hoàn thành gấp rút chỉ trong 3 tháng cho nên là công nhân đã phải làm việc liên tục và làm thêm giờ nên bên họ muốn chúng ta có thể trả thêm phí thêm giờ cho họ

Nghe trợ lý của mình nói xong, Trí Nguyên nhíu mày nhìn vào bản báo cáo dự án suy nghĩ rồi gật nhẹ đầu sau khi lướt qua bản báo cáo ấy rồi nhìn trợ lý Dương đang đứng chờ câu trả lời của mình

Trí Nguyên: Được rồi, tôi hiểu rõ vấn đề này. Dù sao thì công sức của mọi người bỏ ra cho dự án này cũng không ít

Trợ lý Dương: Nhưng thưa chủ tịch, nếu chi thêm khoản phí này thì tôi e là không ổn vì trong hợp đồng với chủ đầu tư thì không có thêm khoản phí này

Trí Nguyên: Tôi biết mà cho nên là khoản phí này cậu nói với bên kế toán là không cần kê khai mà tôi sẽ dùng tiền riêng của mình để trả cho họ. Cậu giúp tôi xem công nhân họ cần bao nhiêu thì báo lại với tôi

Cốc cốc 

Trí Nguyên: Vào đi!

Cạch

Tiếng gõ cửa vang lên làm cho cuộc nói chuyện của Trí Nguyên va trợ lý dừng lại chuyển hướng nhìn về phía cửa, ngay khi cánh cửa mở ra, gương mặt của Trí Nguyên chuyển sang bất ngờ rồi thở dài rồi nhìn trợ lý Dương

Trợ lý Dương: Vậy để tôi liên lạc với bên công nhân rồi sẽ báo lại cho chủ tịch sau

Trợ lý Dương biết mình cần phải đi ra khỏi đây ngay lập tức nên nhanh chóng xin phép cúi đầu chào rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Đi đến cánh cửa trợ lý Dương gật đầu chào người đang đứng trước cửa rồi đóng cửa phòng rời đi. Người đến tìm Trí Nguyên không ai khác chính là em dâu của cô, Bạch Thế Châu

Thế Châu: Tôi không làm phiền Kim chủ tịch làm việc chứ

Thế Châu vẫn đứng đó nhìn Trí Nguyên 

Trí Nguyên: Không sao. Cô ngồi đi

Nhận được sự cho phép Thế Châu đi huống về phía ghế sofa dài ngồi xuống 

Trí Nguyên: Có muốn uống cafe hay gì không ?

Trí Nguyên đứng dậy rời khỏi bàn làm việc nhìn Thế Châu hỏi

Thế Châu: Cho tôi 1 tách cafe. Cảm ơn

Trí Nguyên ậm ừ rồi đưa tay tìm điện thoại ấn nút gọi cho thư ký

Trí Nguyên: Mang hai tách cafe vào phòng tôi

Cúp máy, Trí Nguyên nhanh chóng đi đến ghế sofa đối diện ngồi xuống nhìn Thế Châu

Trí Nguyên: Không biết hôm nay có chuyện gì quan trọng mà tôi được phó chủ tịch Bạch ghé thăm

Câu nói của Trí Nguyên có thể thấy được mối quan hệ của chị chồng - em dâu không mấy tốt đẹp

Thế Châu: Chúng ta là người nhà. Chị đừng nói như chúng ta là người xa lạ như thế

Trí Nguyên: Có xa lạ hay không thì người ngoài nhìn vào cũng biết đâu cần tôi phải nói

Cốc cốc

Trí Nguyên: Vào đi!

Cạch

Thư ký mở cửa bước vào tay cầm hai tách cafe đi đến bàn đặt xuống rồi gật đầu nhanh chóng đi ra ngoài

Trí Nguyên: Không làm mất thời gian của cả hai. Cô đến đây có chuyện gì ?

Thế Châu nhìn Trí Nguyên rồi đưa tay vào túi xách lấy ra một phong bì trắng đặt lên bàn rồi đẩy qua trước mặt Trí Nguyên

Trí Nguyên: Phong bì này là sao ?

Trí Nguyên khó hiểu nhìn phong bì trước mắt mình rồi nhìn Thế Châu hỏi

Thế Châu: Tôi nghĩ chị nên mở ra xem rồi chị sẽ hiểu

Trí Nguyên nhướng mày đồng ý rồi với tay lấy phong bì mở ra xem còn Thế Châu thì cầm tách cafe lên vừa uống vừa đợi xem phản ứng của Trí Nguyên sau khi xem bên trong phong bì đó là gì

2 phút trôi qua, tính từ lúc mở phong bì lấy những thứ trong đó ra xem, Trí Nguyên vẫn không tin vào mắt mình khi trong những bức ảnh này toàn là những cảnh ân ái thân mật của Trí Hiền và Khả Hân ở bên Mỹ

Thế Châu: Chị đang nghĩ gì ? 

Nghe câu hỏi của Thế Châu, Trí Nguyên cũng không thể trả lời được gì vì cô cũng không nghĩ là Trí Hiền và Khả Hân lại xảy ra chuyện này

Thế Châu: Chị là người đã sắp xếp chuyến đi này cho bọn họ. Là vì công việc hay là chị đang tạo cơ hội cho bọn họ ở bên nhau, để bọn họ làm chuyện không biết xấu hổ sau lưng tôi

Thế Châu từ bình tĩnh cho đến khi không còn giữ được bình tĩnh nữa mà buông ra lời chỉ trách Trí Nguyên

Trí Nguyên: Thế Châu, cô nghe tôi nói đã. Đúng là tôi sắp xếp chuyến công tác này cho Trí Hiền và Khả Hân vì cả hai người họ sẽ hỗ trợ nhau trong công việc ngoài ra tôi không có ý gì khác

Thế Châu: Vậy chị có thể nói cho tôi biết những tấm hình này là như thế nào không ?

Trí Nguyên quăng sắp hình đang cầm trên tay lên bàn rồi cầm tách cafe lên ngã lưng ra phía sau ghế đưa tách cafe lên uống một ngụm rồi nhìn Thế Châu chợt nở một nụ cười khinh bỉ dành cho Thế Châu

Trí Nguyên: Cô cho người đến tận Mỹ để theo dõi chồng mình, cô nghĩ cô làm vậy nếu như Trí Hiền biết được sẽ nghĩ gì về cô và nếu như người trong ảnh không phải là Khả Hân thì cô có mang những thứ vớ vẩn này đến đây tìm tôi

Trí Nguyên nhìn Thế Châu bằng ánh mắt thăm dò còn Thế Châu thì cảm thấy sau khi nghe câu nói của Trí Nguyên thì thấy bản thân mình cứ như con ngốc vậy

Trí Nguyên: Hôn nhân của cô và Trí Hiền ngay từ đầu là do cô bắt buộc nó phải cưới cô. Bạch Thế Châu cô thừa biết điều đó mà, vậy nếu như Trí Hiền có ngoại tình sau lưng cô với bất kì ai không nhất thiết là Khả Hân thì cô phải coi lại chính mình. Tôi rất hiểu Trí Hiền, Trí Hiền không phải là người lăng nhăng, trừ khi đó là người nó yêu và đến lúc nó muốn sống cho chính cuộc đời của nó sau bao nhiêu năm bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân này

Thế Châu chỉ biết im lặng trước những câu nói của Trí Nguyên vì có lẽ Trí Nguyên đã nói quá đúng về chuyện của cô và Trí Hiền

Trí Nguyên: Tôi chỉ có thể cho cô lời khuyên

Thế Châu nghe thế như có một tia hi vọng liền nhìn Trí Nguyên bằng ánh mắt cầu cứu

Trí Nguyên: Nếu cô thật sự không muốn mất Trí Hiền, thì tôi khuyên cô nên thôi ngay cái việc cho người theo dõi Trí Hiền và tìm cách để giúp Trí Hiền nhận ra chỉ có cô là yêu nó chân thành. Cô và Trí Hiền đã kết hôn cũng đã lâu, đã đến lúc cô cần cho Trí Hiền một đứa con và chính đứa con đó sẽ là sự ràng buộc giữa cô và Trí Hiền

Thế Châu: Chị nghĩ đó là cách tốt nhất sao ?

Thế Châu vẫn còn lưỡng lự trước kế hoạch này của Trí Nguyên nhưng mà còn cách nào tốt hơn hay sao

Trí Nguyên: Tôi biết chuyện Trí Hiền đồng ý kết hôn với cô vì cô đã nói dối mình đã có thai cho nên là cô sẽ rất lo lắng cho kế hoạch này nhưng mà cô hãy nghĩ đi không còn cách nào khác tốt hơn

_________________________________________

New York, Mỹ

Sân bay

Phòng ăn

Sáng nay Khánh Đan, Ái Di, Trí Hiền và Khả Hân hẹn nhau bay cùng chuyến về, hiện tại cả bốn người đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn ở sân bay. Ăn xong, Khánh Đan cùng Trí Hiền đi mua cafe và nước ép chỉ còn lại Ái Di và Khả Hân ngồi đó

Ái Di: Tối hôm qua chắc là hai người đã có một đêm rất vui vẻ

Bị Ái Di chọc Khả Hân chỉ biết cúi mặt cười đỏ mặt

Khả Hân: Thì tụi em cũng chỉ tâm sự với nhau vậy thôi à

Ái Di: Em nghĩ em nói vậy thì chị tin em sao. Hai người yêu nhau ở cùng một phòng không lẽ chỉ để tâm sự mà thôi

Khả Hân: Chị này....đừng ghẹo em nữa mà

Ái Di: Nhưng mà Khả Hân nè

Khả Hân: Sao vậy chị ?

Ái Di nhìn thấy Khả Hân được hạnh phúc sau ngần ấy năm đau khổ thật lòng cô rất vui cho đứa em gái này nhưng mà chuyện của Trí Hiền và Khả Hân thật sự cũng khiến cho cô rất lo lắng vì Trí Hiền đã có gia đình, liệu chuyện của Trí Hiền và Khả Hân sẽ đi về đâu

Ái Di: Nếu em và Trí Hiền thật sự yêu nhau, chị nghĩ là em và Trí Hiền nên nghĩ đến chuyện tương lai xa hơn cho cả hai

Khả Hân hiểu được sự lo lắng của Ái Di và cô cũng muốn cô và Trí Hiền sẽ có một cuộc sống hạnh phúc nhưng mà còn chuyện của Thế Châu

Khả Hân: Em cũng biết, cũng nghĩ đến chuyện đó nhưng mà......em không biết là......

Thấy Khả Hân đang lo lắng cho chuyện này nên Ái Di liền nắm bàn tay an ủi cô

Ái Di: Em cũng đừng quá lo lắng. Nếu như Trí Hiền yêu em thì chắc chắn em ấy sẽ có cách để cả hai được ở bên nhau

"Nè nè, hai chị em đang nói xấu gì chúng tôi đó"

Khánh Đan và Trí Hiền đưa mua nước về thấy hai người kia đang nói chuyện với nhau nên từ từ đi lại rồi Trí Hiền lên tiếng làm cho cả hai giật mình quay qua, cả bốn người nhìn nhau bật cười rồi Khánh Đan và Trí Hiền quay về chỗ ngồi của mình

Ái Di: Chúng tôi chỉ đang nói về chuyện chị em gái với nhau thôi. Không ai nói xấu hai người đâu mà lo

Khánh Đan: Nước ép cần tây của chị đây. Em phải tìm rất khó khăn mới có đó

Ái Di: Hihi. Cảm ơn chồng yêu

Ái Di nhận lấy ly nước ép yêu thích của mình từ tay của Khánh Đan mà mỉm cười hạnh phúc nhìn Khánh Đan bằng ánh mắt âu yếm nói lời cảm ơn 

Khả Hân: Nè nè, hai người tình cảm quá nha. Quên mất cả bọn em còn đang ngồi đây sao

Khánh Đan: Trí Hiền vì tìm nước ép ổi cho em mà năn nỉ cô nhân viên muốn gãy lưỡi luôn đó

Ái Di: Chà chà, Trí Hiền cũng chiều chuộng Khả Hân quá ta

Khánh Đan và Ái Di hùa nhau trêu chọc làm cho Trí Hiền và Khả Hân đỏ mặt ngượng ngùng

"Chúng tôi xin thông chuyến bay từ New York - Mỹ về Đài Loan còn 5 phút nữa sẽ cất cánh......Chúng tôi xin nhắc lại còn 5 phút nữa chuyến bay từ New York - Mỹ về Đài Loan sẽ cất cánh. Xin quý hành khách vui lòng nhanh chóng đến quầy làm thủ tục để check in"

Trí Hiền: Sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi, chúng ta phải đến quầy thủ tục để lên máy bay thôi. Không thì sẽ trễ mất

Khánh Đan: Ừm, chúng ta đi thôi

Nói xong, cả bốn người họ nhanh chóng đi đến quầy check in rồi nhanh chóng lên máy bay

____________________________________________

Đài Loan

Tối


Ngoại ô thành phố

Biệt thự

"Cô chủ mới về"

Quản gia nghe tiếng xe liền nhanh chóng chạy ra mở cửa, Trí Nguyên lái xe vào sân tắt máy rồi bước xuống xe, quản gia liền đi đến cúi đầu chào hỏi

Trí Nguyên: Uyển Đình, cô ấy sao rồi ?

Quản gia: Dạ cô Uyển Đình đang nằm nghỉ ở trên phòng 

Nghe dì Thanh nói vậy Trí Nguyên cũng nhanh chóng đi vào trong nhà rồi đi thẳng lên lầu , đứng trước cửa phòng Trí Nguyên đưa tay lên gõ cửa

Cốc cốc

Trong phòng Uyển Đình vừa mới tắm xong vẫn còn quấn khăn chưa mặc quần áo vào đang ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng nghe tiếng gõ cửa liền đứng dậy đi ra mở cửa

Cạch

Uyển Đình: Trí Nguyên

Vừa mở cửa ra thấy người mà mình mong chờ đứng trước mặt, Uyển Đình không kìm nén được hạnh phúc và vui mừng mà chòm đến ngã vào lòng ôm chầm lấy Trí Nguyên

Uyển Đình: Trí Nguyên, em nhớ chị quá. Sao bữa giờ chị không về với em ? Chị bận việc lắm sao ?

Trí Nguyên: Uyển Đình, em có thể từ từ được không, làm gì mà hỏi tới tấp như thế làm sao tôi trả lời hết được

Uyển Đình nhận ra mình làm cho Trí Nguyên có chút khó chịu nên liền kìm chế cảm xúc lại rồi tách cái ôm ra nhìn Trí Nguyên

Uyển Đình: Em xin lỗi. Chắc chị vừa làm việc về rất mệt. Thôi, chúng ta vào trong đi em sẽ mát-xa cho chị

Nói rồi Uyển Đình ôm lấy cánh tay của Trí Nguyên kéo vào trong phòng rồi đóng khóa cửa phòng lại, Trí Nguyên vừa đi đến ghế sofa vừa cởi áo khoác ra quăng hẳn lên ghế rồi thả người xuống ghế tựa lưng ra phía sau nghỉ ngơi. Uyển Đình đi vào toilet lấy khăn nhúng với nước ấm rồi đi ra thấy Trí Nguyên đang chợp mắt nghỉ trên sofa cô mỉm cười rồi cầm cái khăn đi đến ghế ngồi xuống kế bên Trí Nguyên rồi dùng khăn nhẹ nhàng giúp Trí Nguyên lau mặt rồi đưa tay cởi hai nút áo ra rồi đưa khăn lau cổ

Uyển Đình: Để em kêu dì Thanh pha cho chị một ly nước cam nha

Trí Nguyên: Ừm

Uyển Đình nhanh chóng đi xuống bếp tìm dì Thanh. Trí Nguyên sau khi trả lời xong thì lại nhắm mắt ngủ một chút vì cô hiện tại đang rất mệt mỏi sau khi giải quyết hết tất cả công việc ở công ty định là sẽ về thẳng nhà để ở bên cạnh Thượng Hi nhưng nhớ lại mấy ngày qua vì quá bận công việc nên cô quên hẳn mẹ con Uyển Đình cho nên ngay sau khi xong công việc Trí Nguyên nhanh lái xe đến đây

5 phút sau

Cạch

Uyển Đình mở cửa bước vào trên tay cầm ly nước cam quay qua đóng khóa cửa lại rồi quay lại cầm ly nước cam đi về phía ghế sofa ngồi xuống đặt ly nước cam lên bàn rồi quay qua nhìn thấy Trí Nguyên đã ngủ say vì mệt, Uyển Đình không dám đánh thức mà chỉ ngồi đó nhìn Trí Nguyên ngủ

"Lần đầu tiên mình được nhìn chị ấy ngủ như thế này. Dễ thương quá đi mất"

Uyển Đình ngồi sát lại gần tựa đầu vào ngực rồi choàng tay ôm lấy Trí Nguyên mà mỉm cười hạnh phúc, có lẽ cô chưa bao giờ cảm thấy được bình yên ở bên cạnh người mình yêu như bây giờ. 7 năm qua bên cạnh Trí Nguyên, cô luôn mong mỗi ngày được ở bên cạnh Trí Nguyên, được Trí Nguyên yêu thương nhưng bây giờ chẳng phải vẫn tốt sao, cô không thể nào mong ước xa hơn thế vì vốn dĩ cô đã chọn cho mình là người tình trong bóng tối của Trí Nguyên, cô không được phép đòi hỏi những thứ xa hơn với lại Trí Nguyên vẫn còn ở bên cô là vì Trí Nguyên nghĩ mình phải có trách nhiệm với đứa con trong bụng cô nhưng không, đứa bé đó vốn chưa bao giờ tồn tại, cô đã nói dối, nói dối để Trí Nguyên không thể rời xa cô, nói dối để cô còn được Trí Nguyên yêu thương, cô không thể sống thiếu Trí Nguyên được vì cô đã quá yêu

"Trí Nguyên, nếu như chị biết được em đã nói dối chị, chắc là chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Em xin lỗi, em không cố ý nói dối như thế đâu chỉ vì em quá yêu chị, em không muốn mất chị"

"Ưm...hm....."

Trí Nguyên đang ngủ mê man bỗng thấy có gì đó nặng ở ngực nên tỉnh giấc, từ từ mở mắt ra nhìn trên trần nhà rồi đưa tay lên dụi mắt rồi nghiên mặt qua đưa mắt nhìn xuống thấy đầu của ai đó đang tựa vào ngực mình nhưng cô cứ nghĩ là Thượng Hi đưa tay ôm chặt vào lòng mình hơn nhưng chợt nhớ ra mình đang ở cùng Uyển Đình nên giật mình ngồi dậy quay qua nhìn Uyển Đình

Trí Nguyên: Uyển Đình, đã mấy giờ rồi ?

Uyển Đình bị Trí Nguyên cũng làm cho giật mình, gương mặt ngơ ngác nhìn Trí Nguyên rồi quay qua nhìn đồng hồ treo tường

Uyển Đình: 7h tối rồi. Chị đói chưa ? Để em kêu dì Thanh nấu bữa tối cho chị

Trí Nguyên: Không cần đâu. Trễ rồi. Tôi phải về nhà, chắc là Thượng Hi đang đợi tôi

Vừa nói Trí Nguyên vừa lấy áo khoác lục tìm điện thoại mở lên xem thử coi Thượng Hi có gọi hay gửi tin nhắn cho mình không nhưng cứ ấn mà điện thoại mãi vẫn không sáng màn hình

Trí Nguyên: Haiz. Điện thoại hết pin rồi. Chắc là Thượng Hi đang rất lo lắng cho mình

Tự nói với chính mình xong, Trí Nguyên cất điện thoại vào túi áo khoác nhanh chóng đứng dậy mặc áo khoác vào trước sự ngỡ ngàng của Uyển Đình

Uyển Đình: Chị....chị không ở lại với em sao ?

Trí Nguyên: À không. Hôm nay chắc là không được. Tôi đã hứa với Thượng Hi sẽ về nhà ăn cơm. Tôi định ghé thăm em một chút rồi về nhưng mệt quá nên tôi đã ngủ quên. Dạo này, em có bị con hành gì không ? Em vẫn ổn chứ ?

Trí Nguyên hấp tấp nhưng cũng không quên lý do mình đến đây nên liền hỏi han quan tâm Uyển Đình nhưng có lẽ Uyển Đình đang không vui nên cũng chẳng tiếp nhận được những câu hỏi đó

Trí Nguyên: Uyển Đình. Em có nghe tôi hỏi gì không ? Sao im lặng vậy ?

Uyển Đình nhìn Trí Nguyên với gương mặt thất vọng, sụ thật vọng ấy biểu lộ hẳn ra nhưng có lẽ Trí Nguyên không quan tâm mấy nên chẳng nhìn thấy nó, Uyển Đình cũng chỉ có thể nuốt nước mắt ngược vào trong mà không dám khóc thành tiếng

Uyển Đình: Mẹ con em vẫn ổn. Chị đừng lo. Con......không hành em nhiều

Trí Nguyên mỉm cười gật đầu rồi tiến lại gần Uyển Đình đưa tay vuốt tóc cô

Trí Nguyên: Vậy thì tốt rồi. Thôi, tôi phải về đây. Em nhớ nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ. Có chuyện gì thì nhờ dì Thanh còn không thì gọi cho tôi. Chúc ngủ ngon

Chụt

Nói xong Trí Nguyên chồm đến đặt một nụ hôn lên trán của Uyển Đình rồi nhanh chóng rời đi bỏ lại Uyển Đình vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi thứ diễn ra cứ như một cơn gió vậy và Trí Nguyên cũng đến rồi rời đi nhanh như thế

Uyển Đình: Trí Nguyên, chị vô tâm đến vậy sao

Uyển Đình quay lưng lại nhìn cánh cửa còn chưa được đóng lại chỉ khép hờ ngay sau khi Trí Nguyên rời đi thì nước mắt cô cũng lăn dài trên má. Cô cũng không hiểu mình đang cố gắng vì điều gì nữa, Trí Nguyên vốn không yêu cô, chỉ đến đây vì trách nhiệm với con của cô thôi nhưng mà làm gì có đứa con nào chứ, mọi chuyện chỉ là do cô bày ra để nhận được sự quan tâm và yêu thương của Trí Nguyên nhiều hơn nhưng có lẽ những gì mà Trí Nguyên làm cũng chỉ vì nghĩ đến "đứa con ảo" do cô tạo ra mà thôi


Bạch gia


Phòng ăn

Bạch lão gia: Thế Châu, dạo này con với Trí Hiền sao rồi ? Sao ba không thấy nó về đây ăn cơm ?

...................

Thế Châu vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện của Trí Hiền nên hoàn toàn không nghe ba mình hỏi gì, còn Bạch Thế Huy thấy con gái mình từ lúc ở công ty về nhà đến giờ tâm trạng rất tệ nên muốn hỏi xem giữa con gái và Trí Hiền có xảy ra chuyện gì hay không mà khiến con gái mình buồn bã như thế

Bạch lão gia: Thế Châu

....................

Bạch lão gia: Thế Châu

Thế Châu: Dạ?

Thế Châu giật mình quay qua ngơ ngác nhìn Bạch Thế Huy

Bạch lão gia: Hôm nay có chuyện gì xảy ra sao mà ba thấy tâm trạng con không được tốt cho lắm. Ba kêu con từ nãy giờ mà không thấy con trả lời. Có chuyện gì xảy ra ở công ty hả ?

Thế Châu: Dạ không.....không có gì đâu ba. Chuyện ở công ty vẫn bình thường. Lát nữa ăn cơm xong con sẽ mang báo cáo tài chính của công ty cho ba xem

Bạch lão gia: Trí Hiền đâu ? Sao dạo này ba không thấy nó về đây ăn cơm ?

Nhắc đến Trí Hiền như là một mũi tên bắn vào tim của Thế Châu vậy, làm cô nhớ đến chuyện đó trái tim cô càng đau hơn nhưng lại không dám nói ra 

Thế Châu: Dạ....tại...tại Trí Hiền bận đi công tác vẫn chưa về

Bạch lão gia: Đi công tác vẫn chưa về hay là không muốn cùng ăn cơm với ba vợ

Thế Châu: Không phải vậy đâu ba

Bạch lão gia: Không phải cái gì. Bận thì bận nhưng ăn một bữa cơm gia đình lại mất thời gian vậy sao. Thôi, ăn cơm đi

Bữa tối vẫn tiếp tục diễn ra nhưng không khí rất căng thẳng, Thế Châu chỉ có thể diện lý do bận bịu công việc để nói chứ không dám nói ra những gì đang diễn ra giữa mình và Trí Hiền. Cô không muốn phải kết thúc như thế nên cô quyết định sẽ giải quyết mọi chuyện theo cách riêng của mình


Nhà của Trí Nguyên

"Sao giờ này mà Trí Nguyên còn chưa về, đã trễ lắm rồi mà. Gọi điện thoại không được, nhắn tin cũng không trả lời, không biết có chuyện gì xảy ra không nữa"

Trong phòng khách, Thượng Hi đi tới đi lui lẩm bẩm một mình, ánh mắt thì lúc nào cũng nhìn đồng hồ đếm từng giờ từng phút rồi lại nhìn hướng ra ngoài cửa chờ Trí Nguyên về. Vì Trí Nguyên đã hứa sẽ về ăn tối với cô nên khi thấy đã trễ như thế rồi mà Trí Nguyên vẫn chưa về khiến cô rất lo lắng

Ting ting

Quản gia: Chắc là cô chủ đã về. Để tôi ra mở cửa

Quản gia nhìn thấy Thượng Hi lo lắng cho cô chủ của mình như thế trong lòng cũng sốt ruột không kém nên ngay khi nghe tiếng chuông cửa bà liền nhanh chóng nói rồi chạy thật nhanh ra mở cửa

Ngoài cổng

Cánh cửa cổng mở ra, chiếc xe màu đen tuyền được Trí Nguyên lái vào sân rồi tắt máy, tháo dây an toàn rồi quay qua lấy chiếc túi xách và cả túi màu đỏ nhỏ xíu rồi mở cửa xe bước ra ngoài 

Quản gia: Cô chủ mới về

Trí Nguyên: Thượng Hi ngủ chưa dì ?

Quản gia: Dạ cô Thượng Hi đã đợi cô chủ từ tối đến giờ vẫn chưa ăn uống gì. Cô ấy đang ngồi ở phòng khách

Nghe vậy Trí Nguyên nhanh chóng đi vào nhà thì nhìn thấy Thượng Hi với gương mặt lo lắng đang nhìn mình

Thượng Hi: Trí Nguyên. Sao chị về trễ vậy ? Em.....hic.....gọi cho chị không được, nhắn tin chị cũng không trả lời. Có biết là....hic.....em lo cho chị lắm không ?

Nhìn thấy Trí Nguyên, Thượng Hi liền chạy đến ngã vào lòng ôm chầm lấy cô rồi bắt đầu trách móc Trí Nguyên mà cổ họng nghẹn ngào không nói rõ thành lời

Trí Nguyên: Chị xin lỗi. Điện thoại của chị hết pin nên chị không thể liên lạc với em được. Em đừng khóc, cho chị xin lỗi mà. Vì công ty có cuộc họp đột xuất cho nên là chị không về sớm với em được. Thôi nào, chị xin lỗi mà, đừng khóc nữa

Trước sự dỗ dành của Trí Nguyên, Thượng Hi cũng nín thôi không khóc nữa nhưng Trí Nguyên vẫn còn nghe tiếng thút thít của cô vãng vãng bên tai mình khiến Trí Nguyên đau lòng mà tự trách bản thân mình

Trí Nguyên: Ngoan nào, là chị không tốt. Chị xin lỗi, sẽ không bao giờ như thế nữa, sẽ không để em lo lắng nữa, được chưa?

Thượng Hi: Chị phải hứa là không để em đợi như thế nữa ?

Trí Nguyên: Rồi, rồi, chị hứa, sẽ không bao giờ để em phải chờ đợi nữa. Ngoan nào, chị có quà cho em đây

Tách cái ôm ra, Trí Nguyên đưa túi quà ra trước mắt Thượng Hi rồi cả hai cùng ngồi xuống ghế sofa. Trí Nguyên nhanh chóng lấy trong chiếc túi nhỏ ra một cái hộp hình vuông vừa không lớn lắm rồi mở nó ra

Trí Nguyên: Em thích không ?

Ngay trước mắt Thượng Hi là sợi dây chuyền được đính toàn bộ bằng kim cương và mặt dây chuyền chính là 1 viên kim cương pha lê ruby cực kỳ sang trọng

Trí Nguyên: Đây là sợi dây chuyền nằm trong bộ sưu tập mới của công ty đối tác

Thượng Hi nhớ đến lúc chiều khi rảnh rỗi ngồi chờ Trí Nguyên về thì cô có xem một quyển tập chí về trang sức, trên đó có đăng tin về sợi dây chuyền sắp được ra mắt thì ra chính là sợi dây chuyền này

Thượng Hi: Cảm ơn chị. Em rất thích

Cả hai nhìn nhau mỉm cười rồi Trí Nguyên nhẹ nhàng lấy sợi dây chuyền từ trong chiếc hộp ra

Trí Nguyên: Để chị đeo giúp em

Thượng Hi gật đầu rồi ngồi quay lưng lại để Trí Nguyên giúp mình đeo dây chuyền vào

Trí Nguyên: Xong rồi. Em mau quay qua để chị ngắm nào

Thượng Hi quay người lại đối diện với Trí Nguyên

Trí Nguyên: Đúng là vợ của chị. Em đeo sợi chuyền này rất đẹp. Giống như nó được tạo ra là để dành riêng cho em vậy

Thượng Hi: Hừ. Chị dẻo miệng quá đi! Đừng nghĩ lấy nó ra để dụ em tha cho chị chuyện lúc nãy

Trí Nguyên: Thôi mà, bà xã đại nhân đừng giận nữa. Chị xin lỗi rồi mà

Trí Nguyên vừa nói vừa ôm lấy Thượng Hi vào lòng dỗ dành cô

Thượng Hi: À công ty có việc đột xuất gì mà chị về trễ vậy ?

Trí Nguyên: Ừm.....thì sắp tới công ty sẽ có một dự án mới. Chị cũng mới ký hợp đồng với đối tác ngày hôm qua thôi nên là hôm nay.....hôm nay họ đến để thảo luận lại hợp đồng một lần nữa 

Nhắc đến lý do tự bịa ra này khiến Trí Nguyên bị khựng lại nhưng cũng nhanh trí nghĩ đại ra một dự án mới của công ty với lại Thượng Hi cũng ít khi quan tâm đến công việc ở công ty nên cũng rất dễ để bịa đại một dự án

Thượng Hi: Vậy mà chị làm em lo cho chị lắm có biết không. Không biết đã xảy ra chuyện gì, cả mẹ cũng rất lo lắng cho chị

Trí Nguyên: Chị xin lỗi. Chị sẽ để mọi người lo lắng như thế nữa nhưng mà bà xã à

Thượng Hi: Hửm!?

Thượng Hi ngẩng mặt lên nhìn Trí Nguyên chờ xem Trí Nguyên muốn nói gì với mình

Trí Nguyên: Em có nghe tiếng gì không ?

Thượng Hi nhíu mày cố gắng lắng nghe xem tiếng động gì mà Trí Nguyên vừa nói nhưng vẫn mãi không nghe thấy gì 

Thượng Hi: Có tiếng gì sao ? Em đâu nghe thấy gì đâu

Trí Nguyên: Em không nghe thấy thật sao ?

Thượng Hi nghi ngờ nhìn Trí Nguyên rồi cố gắng lắng nghe xem một lần nữa nhưng thật sự là cô không nghe tiếng gì cả

Thượng Hi: Thật là em không nghe tiếng gì thật mà

Trí Nguyên: Là tiếng đánh trống kêu đói của bụng chị nè bà xã à. Chị đói lắm luôn rồi á

Thượng Hi nghe xong liền ôm bụng quay ra cười trước sự hài hước này của Trí Nguyên

Trí Nguyên: Rồi em định cười hết buổi tối không cho chị ăn luôn sao

Thượng Hi: Thì tại chị làm em mắc cười quá chứ bộ. Thôi được rồi, chị lên tắm rửa đi để em đi hâm đồ ăn rồi em sẽ lên gọi chị

Chụt

Trí Nguyên: Chị biết rồi. Chị đi tắm đây

Trí Nguyên hôn lên má của Thượng Hi một cái rồi nói xong thì chạy nhanh về phòng để tắm còn Thượng Hi thì nhanh đi xuống bếp hâm nóng thức ăn cho cả hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top