Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Năm 2 vol 1 chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy có hơi nhanh nhưng đã sang ngày thứ 3 kể từ khi bài thi đặc biệt bắt đầu.

Hôm nay là thứ tư.

OAA cập nhật thông tin lần 2 vào đúng 8 giờ sáng. Số lượng những lựa chọn dĩ nhiên đã bị rút ngắn lại.

“Có thêm 34 cặp cộng sự mới được lập à?”

Thêm cả số lượng của ngày thứ hai thì tổng cộng đã có 56 cặp được lập nên.

Cao nhất sẽ có 157 cặp, chưa gì hơn 30% trong tổng số đó đã lập nhóm thành công.

Số người tìm được cộng sự hôm qua chủ yếu là học sinh của năm 2 lớp B, tức những người được Ichinose giúp đỡ.

Có vẻ như sau sự kiện giao lưu, nhỏ đã suy xét kĩ lưỡng những học sinh năm nhất và quyết định xem ai sẽ cặp với ai.

Cơ bản thì số lượng những học sinh học kém của năm nhất khá nhiều, dù thế đi nữa thì nhóm Ichinose vẫn cặp nhóm với họ.

Một vài cái tên trong danh sách những học sinh ưu tú đã biến mất, cùng với đó một số lượng tên học sinh năm 2 lớp C tương ứng cũng mất theo, có thể đoán rằng họ đã dùng điểm trao đổi và thương lượng thành công. Lớp D có 5 người đã có cộng sự bao gồm cả Kushida. Khi xét danh sách học sinh năm nhất lớp B, Yagami Takuya đã có cộng sự. Có thể nó đã lập nhóm với Kushida.

Thế nhưng điều kì lạ ở đây, đó là năm nhất lớp D vẫn chưa có một ai có cộng sự cả.

Ngoài những điều nêu trên, tình trạng năm nhất năm hai hiện tại không có gì đáng nói.

Cũng sắp đến lúc tôi buộc phải hành động nếu không muốn mất quyền tự quyết số phận của bản thân.

Khách quan mà nói nếu nhìn vào thành tích hiện tại của tôi, sẽ không có học sinh nào đến đề xuất rằng [Cùng lập nhóm thôi]. Dù là học sinh có thành tích học tập tốt hay xấu thì lẽ dĩ nhiên họ sẽ lập nhóm với người có học lực cao. Không như những học sinh năm hai hành động vì lợi ích tập thể lớp, học sinh năm nhất không rỗi hơi để mà quan tâm đến tình hình xung quanh. Quan điểm của họ rất rõ ràng, rằng dù có là bạn cùng lớp đi nữa thì vẫn là đối thủ của mình.

Cho đến khi những học sinh có thành tích cao bị lấy đi hết thì tôi vẫn dậm chân tại chỗ.

Vì lẽ đó, Tsukishiro sẽ không bỏ qua cơ hội này và bắt đầu ra chỉ thị.

Dĩ nhiên những người trực tiếp đến yêu cầu lập nhóm, hay những người có dấu hiệu dễ dàng cho tôi bắt cặp đều là dấu hiệu nguy hiểm.

Dù có nói thế, nếu tôi cứ mãi do dự mà không bắt cặp với ai thì khả năng bị ép lập nhóm với người Tsukishiro phái đến sẽ tăng lên. Tuy biết tôi phải tập tin tưởng rằng người này người kia không có ý đồ, nhưng e rằng không đơn giản như thế.

Thực sự mà nói, tôi nên dừng việc quá đa nghi rằng người kia đang khoác lên mình vẻ giả mạo.

Dù đã nắm được hết những thông tin trên OAA như mặt, tên và thành tích của tất cả mọi người, nhưng vẫn không có lấy một gợi ý nào.

Trong trường hợp tất cả 160 học sinh năm nhất đều là kẻ địch, thì có chạy đâu tôi cũng không thoát được.

Lại suy nghĩ vớ vẩn rồi. Dù có là Tsukishiro đi nữa thì chuyện như vậy hắn cũng không thể làm được…

Không, không hẳn là thế.

Giả sử tất cả 160 học sinh đều là kẻ địch, cái quan trọng là tôi vẫn phải tìm ra cách để trốn thoát.

Trước mắt thì bắt buộc phải tìm ra một người an toàn trong tổng số 104 học sinh còn sót lại.

Không có sự phân biệt giới tính đối với những đứa trẻ được nuôi dưỡng tại White Room. Cơ bản thì phương hướng và phương pháp giáo dục nơi đó là tôn trọng sự bình đẳng cả nam lẫn nữ, dù thế nào thì đường lối đó cũng không thể thay đổi.

Thế thì phải làm sao để loại trừ? Một trong những câu trả lời đó là [Thể Hình].

Những bữa ăn ở White Room được kiểm soát nghiêm ngặt đến từng thành phần nhỏ trong mỗi món. Những đứa trẻ được nuôi dưỡng dưới môi trường như thế về cơ bản không lí nào lại có thể béo phì được. Nghĩa là nếu chọn lập nhóm với những người có thể trạng thừa cân, tôi có thể tránh được kẻ địch đến từ White Room… Một kế hoạch nghe chừng khá đơn giản.

Thế nhưng chẳng có gì chắc chắn là sẽ thành công. Học sinh đến từ White Room có khả năng đã chuẩn bị từ vài tháng trước với ý đồ muốn tôi bị đuổi học. Nếu thế thì hành vi cố ý thay đổi diện mạo và thể hình của mình để đánh lừa tôi không phải là không thể. Một người lớn lên trong môi trường giáo dục khắc nghiệt thì có thể thực hiện điều vừa nêu trên một cách dễ dàng.

Thế nhưng, dù giả thuyết trên không có thực đi nữa thì dựa vào độ lệch ngoại hình tiêu chuẩn để lựa chọn thì vẫn còn lưu lại nhiều nghi vấn. Những thông tin về thể trạng không có trên OAA nên không thể nói chắc được, nhưng những học sinh có thể trạng thừa cân cùng lắm thì chỉ có 2 người mà thôi. Vẫn có khả năng một trong hai người đó là kẻ địch do Tsukishiro phái tới trà trộn. Không chỉ riêng gì học sinh từ White Room, tôi cũng phải đặt giả thuyết rằng có kẻ mạo danh trong số những học sinh trông có vẻ bình thường.

Được đề xuất tiến cử học lên cao ở những ngôi trường nổi tiếng tốt hơn nhiều so với việc bị đuổi học.

Kế đó là sử dụng phương pháp loại trừ bằng học lực. Cái này cũng rất khó.

Nếu đã là học sinh đến từ White Room thì đạt được điểm tối đa trong kì thi đầu vào là điều hiển nhiên. Được đánh giá học lực A hay A+ là chuyện thường. Ngược lại cũng có thể tự điều chỉnh học lực và thành tích của mình.

Bởi lẽ chương trình mang tên OAA đã được đưa vào sử dụng.

Dù kẻ đó có giả học lực thành hạng E cũng không có gì là lạ.

Tương tự, cũng không thể phân biệt và loại trừ bằng lớp học mà kẻ đó đang là thành viên.

Tới đây, rõ ràng là nhìn từ góc độ nào đi nữa thì cũng chẳng có đặc điểm hay tiêu chí nào mà ta có thể vịn vào để phân biệt cả.

Đó là tại sao tôi phải tự mình hành động từ đây.

Nhìn và đánh giá những học sinh khác bằng chính mắt mình, xác thực từng người một. Nếu đã xác minh được không phải kẻ địch thì có thể nhờ đối phương trở thành cộng sự của mình, hoặc nhờ người đó trợ giúp.

Đó là một luật bất thành văn của bản thân mà tôi vừa đặt ra.

Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ đến trường, ăn trưa rồi chờ đến lúc tan học. Trong thời gian ở trường tôi sẽ đi bắt chuyện với từng học sinh năm nhất một. Tôi sẽ cố gắng mở lòng để nhận được sự hợp tác từ phía bên kia. Bởi lẽ xét một cách khách quan thì tôi không thể biết được ai là người đang trà trộn, nên chỉ còn duy nhất một cách đó là chọn ai đó một cách ngẫu nhiên để chống lại.

Tuy rằng học lực hạng C không phải là thành tích đáng tự hào, nhưng cũng không hẳn là sẽ không thể cặp nhóm với bất cứ ai. Nếu chịu khó vận động một tí, có khi lại gây ấn tượng được với vài người cũng nên.

                                                1

Sau khi rời kí túc xá, hiện tại tôi đang trên đường đến trường.

Tôi nhanh chóng nhìn thấy hai nữ sinh năm nhất vừa đi vừa trò chuyện.

Tên của cả 2 là [Kurihara Kasuga] và [Konishi Tetsuko]. Cả hai đều là năm nhất lớp A.

Tiếc rằng cả hai người đều là học sinh ưu tú nên đã sớm có cộng sự, do đó tôi không thể bắt chuyện với họ để tìm sự hợp tác được.

Mà, việc họ đã có cộng sự hay không thì không hẳn là vấn đề.

Chỉ cần nhận được sự cộng tác của họ thôi là đủ. Dù thế đi nữa thì cũng quá khó để lên tiếng…

Dù biết rằng đang trong thời điểm mỗi người phải tìm được cộng sự cho mình, nhưng bỗng nhiên một nam sinh năm hai đến bắt chuyện với hai nữ sinh năm nhất sẽ bị nhìn nhận như thế nào? Tự nhiên tôi có suy nghĩ như thế.

Tôi không thuộc kiểu người kiểu đến và [Chào buổi sáng] như Yousuke, hay nhiệt tình nhờ vả bên kia kiểu [Các em giới thiệu cho anh vài người bạn đi] thì lại càng không thể.

Dù thế nào đi nữa thì không nên nói thẳng. Thỏa hiệp ngay lúc này không phải là ý kiến hay. Dù đã biết rõ như thế nhưng tôi nên lựa thời điểm bắt chuyện như thế nào cho phải? Thay vì chen vào giữa hai người đang cười đùa rôm rả, tôi nên chờ cuộc trò chuyện lắng xuống rồi lên tiếng thì hơn.

“Chào buổi sáng, Ayanokouji senpai.”

Trong lúc còn đang thẩm định tình hình, một giọng nói vang lên gọi tôi từ sau lưng.

Học sinh năm nhất thứ 3 tôi bắt gặp hôm nay là nữ sinh đã từng đi cùng Housen lúc trước, Nanase Tsubasa.

Nhỏ mỉm cười vô tư nhìn tôi.

“Ờ, chào buổi sáng.”

Không ngờ tự nhiên lại bị bắt chuyện như thế khiến tôi có hơi rén vài giây.

“Anh có việc gì với hai người kia à? Tôi có nên bắt chuyện giúp không?”

Cũng là một học sinh năm nhất, Nanase đề xuất. Nhưng nếu làm thế thì khả năng cao đây sẽ trở thành cuộc trò chuyện giữa 3 nữ sinh. Nếu thế thì tôi sẽ trở thành người thừa mất.

“Không, không sao hết.”

“Vậy sao?”

Vừa tỏ ra đăm chiêu, Nanase vừa chỉnh nhịp bước cho vừa bằng với tôi.

Trong khi đang chờ thời cơ để lên tiếng, tôi vô tình được nói chuyện với Nanase. Được một ai đó bỏ thời gian ra bắt chuyện với mình khiến tôi cảm thấy rất biết ơn, nhưng…

Một học sinh năm nhất đến bắt chuyện với mình không thể gọi là do ngẫu nhiên. Có khả năng nhỏ đã đứng canh tôi tới trường rồi chờ thời điểm thích hợp. Không chỉ riêng mỗi mình Nanase, tất cả những học sinh tự mình đến bắt chuyện với tôi đều có nguy cơ. Có lẽ Amasawa cũng thế, hôm qua nhỏ tự ý đến bắt chuyện chứ không phải vì chúng tôi gọi.

“Mấy ngày trước Housen đã làm điều không phải, thật sự xin lỗi anh.”

“Không, tôi cũng không phải nạn nhân trực tiếp nên đừng xin lỗi.”

“Nhưng quả nhiên bọn này đã gây ra quá nhiều rắc rối. Để Housen không có những hành vi gây rối tôi mới phải đi theo cậu ta, sự bất lực của bản thân tôi thật đáng thất vọng.”

Khác với một Housen ưa bạo lực, phong cách ứng xử xã giao cực kì tốt của Nanase chắc chắn chiếm được cảm tình hơn. Học lực của nhỏ là B nên cũng khá dễ để tìm ra một cộng sự. Không lạ gì nếu có ai đó ngoài tôi đến để ngỏ lời. Thế nhưng dù đã 3 ngày kể từ khi kì thi bắt đầu, nhỏ vẫn chưa lập nhóm với một cộng sự năm 2 nào cả.

Thế nhưng, có lẽ đây là một trong những phương sách của năm nhất lớp D.

Ngoài học lực, cả năng lực thể chất, năng lực tư duy và cả đóng góp cộng đồng đều từ C+ trở lên, một thành tích tốt và cân bằng. Nhìn sơ qua thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Thế thì tại sao Nanase Tsubasa lại ở lớp D? Đó là điểm đáng nghi ở đây. Cơ bản thì thông thường, ấn tượng mạnh mẽ về những học sinh lớp D là tập hợp những người đang vướng phải một số vấn đề ở đâu đó. Ví dụ như Kushida hay Yousuke trông bề ngoài thì giống như những người hoàn hảo, nhưng nếu tìm hiểu kĩ thì thực tế không phải như vậy.

Tức là không thể phủ nhận rằng học sinh năm nhất tên Nanase Tsubasa này có khả năng đang che giấu một vấn đề nào đó của bản thân. Thế nhưng lại chẳng có gì đảm bảo rằng năm nhất khóa này cũng được thành lập với cùng những đặc tính như chúng tôi năm ngoái.

Đối với cá nhân tôi thì tính cách hay giá trị của một cá thể không phải vấn đề đáng phải suy xét. Dù là nhờ để trở thành cộng sự hay nhờ sự giúp đỡ đi chăng nữa, cái quan trọng là Nanase Tsubasa có phải là người được Tsukishiro cử đến hay không. Đôi mắt lần đầu nhìn tôi khi ấy lúc nhỏ đi cùng Housen… Ánh mắt như ẩn chứa điều bí ẩn gì trong đó tự nhiên hướng về phía tôi.

“Đã chọn được ai làm cộng sự cho bài thi đặc biệt lần này chưa?”

Tôi phải nói chuyện để hiểu thêm về nhân vật tên Nanase này.

“Tôi á? Vẫn chưa quyết định được ai cả.”

“Thế đã được ai hỏi thăm gì chưa?”

“Mới chỉ được các senpai của hai lớp A và C hỏi han thôi.”

Học lực hạng B thuộc mức vừa phải, thế nên quả nhiên là sẽ có người đến bắt chuyện.

“Thế sao lại không đồng ý luôn?”

Nhỏ sẽ thẳng thắn trả lời là vì học lực hay là vì điểm? Dù không biết nhưng tôi vẫn hỏi thử.

“Xin lỗi, cái đó tôi không trả lời được.”

Nanase cúi đầu nói lời xin lỗi với tôi.

“Không muốn trả lời câu mình không muốn bị hỏi là điều đương nhiên, không cần phải xin lỗi.”

Dù đó là vấn đề cá nhân của Nanase hay là vấn đề tập thể của lớp D thì lúc này không thể đào sâu hơn được.

Nếu vậy, lần này hãy thử tấn công từ góc độ khác xem.

“Nếu thấy được, hai lớp D thử hợp tác để tìm ra những cặp cộng sự thích hợp thì sao?”

Tôi đề xuất theo những gì bản thân mình đang suy nghĩ. Horikita cũng nghĩ rằng năm nhất lớp D là chìa khóa giải quyết vấn đề lần này, cả Housen cũng như đang có chút gì đó với lớp D năm 2. Thế nên lời đề nghị này không hẳn là tồi.

“Hai lớp D… Hợp tác à?”

“Ờ. Đa phần học sinh vì thành tích của mình mà muốn lập nhóm với những người có học lực cao. Nhưng thế thì dĩ nhiên những học sinh có học lực kém sẽ bị tràn lan vì không được lựa chọn. Dù là năm nhất hay năm hai bọn tôi, nếu những học sinh có học lực thấp phải cặp nhóm cùng nhau thì phải chịu hình phạt là điều không tránh khỏi.”

“Vâng, cái đó thì tôi biết. Tôi vẫn đang tìm cách để tránh trường hợp đó nếu có thể.”

“Đúng là vậy, do đó cần có sự cân bằng thích hợp. Dù không thể nhắm đến vị trí cao, nhưng ít nhất thì cũng phải tìm ra một cộng sự giúp mình không bị liệt điểm.”

Chúng tôi là lớp D, nói về danh tiếng thì kém khỏi phải bàn.

Vì lẽ đó, khả năng lời đề nghị hợp tác với một lớp D khác thành công là hoàn toàn có.

“Thấy sao?”

“Tôi đồng ý. Nếu được thì tôi cũng muốn hợp tác với Ayanokouji Senpai. Chỉ là…”

“Có vấn đề gì à?”

“Tôi không rõ trong lớp sẽ có bao nhiêu người đồng ý giúp đỡ. Vả lại một phần những học sinh tự tin vào khả năng học tập của mình hình như đã quyết định được sẽ cặp nhóm với ai rồi.”

 Trong kì thi đặc biệt lần này, đa phần những học sinh giỏi đều đã kết cặp với những học sinh giỏi khác để nhắm đến vị trí dẫn đầu. Hai nhỏ nữ sinh đang đi trước mặt tôi chắc cũng là một trong số đó.

Nếu không cặp nhóm được với một cộng sự thích hợp thì gặp khó khăn trong vấn đề điểm số là trường hợp không thể tránh khỏi.

Muốn kiếm điểm trong kì thi lần này cái quan trọng là phải làm sao lọt được vào nhóm 30% tổng số học sinh ở top trên. Vì lẽ đó, giúp đỡ những học sinh có học lực kém đồng nghĩa với việc phải vứt bỏ mong muốn lấy điểm thưởng đi.

“Không cần tất cả phải giúp. Có lẽ nếu hiệu chỉnh đúng cách thì không cần quá nhiều người giúp đỡ ta vẫn có thể cùng nhau vượt qua kì thi đặc biệt.”

Dù một phần học sinh trong lớp có bị mất đi thì vẫn không có trở ngại gì lớn.

“Đúng là thế, nhưng cũng không hẳn là sẽ không có vấn đề nảy sinh.”

Nanase, người vừa lộ rõ ý đồng tình với đề xuất khi nãy của tôi đang mang một biểu cảm u ám trên khuôn mặt.

Nguyên nhân thì không cần suy nghĩ cũng biết.

“Quả nhiên là Housen… Đúng không. Sự tồn tại của thằng đó có ảnh hưởng lớn đến lớp D.”

Chưa kể nó là thằng chi phối hết năm nhất lớp D trong tay.

Từ những biểu hiện của nhóm Shiratori sau khi tiếp xúc hôm qua, lập luận này không thể sai được.

“Vâng, dù là nam hay nữ thì đa phần cũng răm rắp nghe theo chỉ thị của Housen.”

Phần đáng lẽ chỉ là suy đoán trở thành sự thật.

Quả nhiên Housen đã nhanh chóng kiểm soát và thâu tóm cả lớp trong lòng bàn tay.

Chiến lược khiến những học sinh khác không được dễ dàng đồng ý làm cộng sự cũng có thể là do Housen đề ra.

Nếu đúng là thế thì học sinh tên Housen này không chỉ biết sử dụng vũ lực để chèn ép, nó còn có khả năng quan sát và hiểu rõ bản chất của những thứ đang diễn ra xung quanh, kết hợp với sự điềm tĩnh và tàn bạo trong công tác quản lí.

“Thế chẳng phải Nanase đặc biệt lắm sao? Trông cô chẳng sợ Housen gì cả.”

“Bởi tôi không dung thứ cho hành vi bạo lực.”

Lời lẽ đanh thép không phù hợp với ấn tượng bên ngoài.

Đó không đơn giản chỉ là một lời phát biểu suông, những câu từ phát ra từ miệng nhỏ như có sức nặng vô hình.

Rồi tôi nhận ra đôi đồng tử trong vắt của nhỏ đang hướng về phía mình với đầy sự tự tin.

“Senpai… Anh nghĩ sao về bạo lực?”

“Ý cô là sao?”

“Tức là anh đồng ý hay phản đối bạo lực.”

Tôi nghĩ sao về những hành vi bạo lực của Housen? Nếu câu hỏi là thế thì câu trả lời chỉ có một.

“Nếu phải chọn một trong hai thì là phản đối.”

Tôi nói.

Cứ ngỡ rằng sẽ có những động thái gì đó phản ứng lại, nhưng tôi chỉ nhận lại được sự im lặng tuyệt đối. Khi kiểm tra những biểu hiện của Nanase- người đang nhìn tôi, khuôn mặt điềm tĩnh từ nãy đến giờ của nhỏ đã hoàn toàn biến mất.

Đôi mắt của nhỏ lúc này giống như lần trước khi cả hai chạm mặt nhau lần đầu.

Mất hết vài giây trong chế độ chờ câu trả lời từ Nanase…

“Tôi cũng thế, nếu phải chọn trong hai thì tôi chắc chắn sẽ phản đối.”

Liệu đây là những lời thật lòng hay chỉ là nói dối, câu trả lời không để lộ một chút cảm xúc nào của nhỏ khiến tôi tự hỏi.

Tuy có một lập trường mạnh mẽ rằng mình không dung thứ cho bạo lực, thế thì tạo sao nhỏ lại đi theo và nghe lệnh Housen?

Không… Không hẳn là thế.

Lúc đó Housen đã có những phản ứng rõ rệt với chữ [Cái đó] phát ra từ miệng Nanase.

Đến giờ vẫn không có gì chứng minh được Housen có vai vế cao hơn Nanase dưới tư cách một con người cả.

Tuy còn rất nhiều nghi vấn, nhưng quả nhiên không thể hỏi luôn ở đây được.

Bởi tôi không muốn trở thành một mẫu học sinh sẽ nói những thứ mà mình không nên nói.

Tạm thời không nên khiến nhỏ phải đề cao cảnh giác.

Nếu lùi một bước ở đây thì Horikita sẽ có cơ hội thành công cao hơn vào lần tới.

“Nếu Housen là người quyết định phương hướng hoạt động của lớp, thì những gì ta nói nãy giờ rất khó thực hiện.”

Khéo léo từ chối quan hệ với Nanase, tôi định rằng sẽ bắt chuyện với học sinh những lớp khác nhưng…

“Này, nếu anh thấy ổn… Tôi sẽ thử thu xếp thử một lần xem sao.”

Có lẽ nhỏ đánh giá rằng đề xuất hợp tác từ phía tôi là một lời đề nghị không tồi, thế nên nhỏ đồng ý.

“Nếu được thế thì còn gì bằng, nhưng mà ổn không?”

“Vâng, Chỉ là không nói trước được sẽ có bao nhiêu người đồng ý hợp tác nên cũng không dám hứa hẹn gì. Trường hợp xấu nhất thì chắc chỉ có mình tôi tham gia thôi, như thế có ổn không?”

Về phía Nanase thì tôi không biết, nhưng cứ tạm thời để đó.

Trước mắt thì chuyện của cả lớp phải được ưu tiên lên hàng đầu. Cơ hội để cả tôi lẫn Horikita thắt chặt quan hệ với năm nhất lớp D đã tăng lên, ấy mới là điều quan trọng.

“Dĩ nhiên rồi, nhất định Horikita sẽ vui lắm.”

“Horikita senpai là thủ lĩnh của lớp D năm 2 à?”

“Ờ, hiện tại nhỏ là người kết nối những thành viên trong lớp lại với nhau.”

Có lẽ tôi nên thông báo với Horikita, rằng nhỏ nên chuẩn bị đàm phán với Nanase về vấn đề hợp tác giữa hai lớp D. Nếu nói thẳng trong lớp, thì nên lựa những thông tin không nổi bật để truyền đạt, để xem…

“A… Có thể tôi sẽ không trả lời ngay được. Như thế thì có phiền anh không?”

“Hiểu rồi. Bên phía bọn này cũng sẽ ngay lặp tức bắt đầu sắp xếp.”

“Vâng.”

Rồi tôi và Nanase trao đổi thông tin liên lạc. Cả hai đồng ý sẽ gọi hoặc nhắn tin cho nhau sau đó.

2

Nhận thấy Horikita vẫn chưa đến trường, tôi đứng chờ ở dưới sảnh.

Bởi nếu bất cẩn nói chuyện dở dang trong lớp thì sẽ thu hút sự chú ý của những người khác.

Một lúc sau Horikita xuất hiện, có vẻ như nhỏ không nghĩ rằng tôi đang chờ nên lấy làm lạ.

“Chào buổi sáng, có hẹn với ai à?”

“Nói hẹn thì không phải nhưng cũng khá tương đồng. Người tôi chờ cũng vừa mới tới rồi.”

“Thế sao.”

Quay mặt ra sau, nhận ra không có ai trông quen biết rồi nhỏ quay lại nhìn tôi.

“Chờ tôi à?”

“Ờ, có chuyện cô nên nghe càng sớm càng tốt.”

“Mất công đứng chờ như thế này thì hẳn là chuyện quan trọng nhỉ?”

Cả hai cùng nhau bước đi.

“Quan trọng… Cũng không sai. Có khả năng đây sẽ là vấn đề quan trọng. Mới nãy tôi tình cờ có cơ hội nói chuyện với Nanase Tsubasa của năm nhất lớp D. Rồi tôi có thử đề xuất với bên đó.”

“Ara, đề xuất đó là gì?”

“Tôi đã hỏi thử rằng liệu hai lớp D của năm nhất năm hai có thể hợp tác không.”

“Đối với cậu thì đó quả nhiên là một yêu cầu khá quyết đoán nhỉ?”

Có lẽ bản thân Horikita cũng đang đắn đo về ý định thiết lập quan hệ với năm nhất lớp D.

Bởi đã tự ý đề xuất hợp tác nên tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe thuyết giáo rồi…

“Cậu có điều tra tình trạng lập nhóm của năm nhất lớp D chưa?”

“Ờ, vẫn chưa ai có cộng sự. Có lẽ nhóm Sakayanagi cũng đã rút lui rồi.”

Nếu chịu phải bỏ một số tiền lớn, sử dụng số điểm đó để đổi lấy sự hợp tác của những học sinh ưu tú ở các lớp xếp hạng trên là lẽ hiển nhiên.

“Chắc chắn không đơn giản có thế. Để có thể tham gia vào phương sách độc đoán của Housen, ta cần phải cam chịu. Do đó tìm cách thương lượng với các hạng trên có lẽ sẽ đỡ mất thời gian hơn.”

“Chắc vậy.”

“Dù đã biết rằng không dễ để hợp tác với Housen, thế mà cậu vẫn đề xuất như thế với Nanase? Hay là cậu tính sẽ nhờ Nanase thiết lập một mối quan hệ hợp tác trong bí mật với mình, tránh tai mắt của Housen nên mới bắt chuyện?”

“Đoán xem?”

Tôi hỏi đại Horikita một câu mà nhỏ không thể trả lời chính xác được. Nếu như lúc này mong muốn hợp tác với năm nhất lớp D của nhỏ mất đi thì cuộc nói chuyện trên xem như chưa hề tồn tại.

“Tôi đã thử phân tích lại tình hình chung của bài thi đặc biệt lần này, cậu có muốn nghe không?”

“Tôi không chắc mình có thể cho lời khuyên đâu.”

“Tôi cũng không kì vọng gì nhiều từ cậu.”

Trông như nhỏ chỉ muốn nói tôi nghe những gì mình suy nghĩ.

“Đầu tiên thì xét đến toàn thể năm nhất, rõ ràng những người có học lực cao đều thu hút nhiều sự chú ý.”

“Đúng thế. Shiratori cũng nói rằng đã được học sinh của lớp A và C năm hai đến thương lượng bằng cách sử dụng điểm.”

“Thế nhưng nhóm Shiratori vẫn nhận những lời mời đó. Có lẽ vấn đề không nằm chỗ điểm, tuy nhiên khi nói chuyện với chúng ta họ lại ra một cái giá không nhỏ đó là 500,000 điểm.”

Lọt top 5 sẽ được 100,000 trong khi lọt trong top 30% mỗi người sẽ được 10,000. Do đó trả giá 200,000 điểm thôi cũng đã quá cao rồi.

“Không biết nhóm của Hashimoto đã ra giá bao nhiêu nhỉ?”

“Ai biết. Cứ coi như số đó tương đương 500,000 điểm đi.”

Bởi lẽ tôi không phải là người đứng ra thương lượng, nên tôi trả lời rằng mình không nắm chắc.

“Tôi lại nghĩ cái giá mà hai lớp A và C đưa ra không cao đến thế. Không, nếu phải nói thì có lẽ lớp A ra giá thấp hơn.”

Có lẽ những ai nhìn vào thông tin trên OAA vào sáng nay sẽ nhận ra ngay.

Bởi lẽ khi so sánh hai lớp A và C năm hai, số lượng học sinh đã có cộng sự bên lớp C rõ ràng là nhiều hơn.

“Nếu xét về danh tiếng hai lớp A và C, lớp A chắc chắn nhỉnh hơn. Nếu không có sự chênh lệch về điểm thì nhiều người sẽ chọn lớp A. Từ đó có thể suy ra, lớp A đã đưa ra một cái giá là số điểm phù hợp với giá trị bản thân để thu hút những học sinh năm nhất, rồi bởi lớp C bị thua bởi danh tiếng nên họ bắt buộc phải dùng cái giá cao hơn để có thể cạnh tranh.”

Tôi khẽ gật đầu đồng ý.

“Nhưng có một điểm hơi lạ, đó là suy nghĩ của Ryuuen. Chấp nhận những điều kiện tệ nhất, lôi kéo những người tài giỏi trở thành đồng minh cho mình chỉ vì muốn chiến thắng, chưa kể là không thể tránh khỏi việc phải cạnh tranh với lớp A. Nếu cạnh tranh kinh tế trực tiếp với lớp A, nghĩ thế nào thì họ cũng không có cơ hội thắng. Còn nhắm đến vị trí dẫn đầu điểm tổng thì dù có làm gì đi nữa cũng vô vọng.”

Nó nói rằng đã đe dọa những học sinh khác, nhưng nhìn thế nào đi nữa thì tỉ lệ thắng vẫn đang nghiêng hẳn về một phía.

“Có lẽ họ nên giảm mức độ lại rồi nhắm đến những học sinh vừa tầm với.”

Học lực B- hay C+ cũng đã đủ dùng, nhắm đến vị trí thứ 2 trong cuộc chiến điểm tổng sẽ không mấy khó khăn.

“Mà, có suy xét về những suy nghĩ của cậu ta cũng chẳng ích gì… Tôi nói tiếp đây. Còn lớp B thì đang tương trợ những kẻ yếu ớt, họ đang lôi kéo và thiết lập mối quan hệ tin tưởng với học sinh năm nhất không quan trọng học lực kém hay cao. Hiện tại những học sinh có học lực từ D trở xuống trừ lớp D ra đều ở dưới trướng Ichinose.”

Nhỏ quay lại phân tích. Sau khi xác nhận lại dù chẳng ai hỏi, Horikita tiếp tục.

“Mục tiêu hiện tại là những học sinh trung bình của các lớp, những người có học lực từ B- đến C+.”

Những học sinh như thế vẫn còn khá đông, họ cũng sẽ không đòi hỏi cái giá quá cao.

Trong lúc hai lớp A và C cạnh tranh nhau vị trí dẫn đầu thì ta đi lòng vòng hỏi thăm cũng là một ý tưởng không tồi.

“Tức là cô muốn rút lại chiến lược kết giao với năm nhất lớp D à?”

“Không, ta vẫn sẽ tiếp tục như thế. Nếu phải nói thì tôi cảm thấy như thế thích hợp hơn.”

“Cô sẽ bỏ qua học sinh trung bình của những lớp khác à?”

Cũng có thể nói đây là một nhận định táo bạo. Bởi lẽ lớp D năm 2 của chúng tôi thua kém hẳn hơn những lớp khác, thế nên phải lập nhóm được với càng nhiều cộng sự càng tốt.

“Cũng không hẳn là ngó lơ. Cách làm này tuy có hơi xấu xa, nhưng tôi định sẽ từ từ thiết lập và khiến cho trò chơi tài chính này bị rối loạn. Hiện tại những học sinh trung bình nghĩ rằng sẽ không ai đến mời họ với cái mức giá hời như những học sinh giỏi khác. Thế nên, nếu ngay lúc này ta dỗ ngọt những học sinh trung bình đó thì sẽ khiến họ lầm tưởng rằng bản thân mình cũng có giá trị.”

“Không chỉ riêng gì những học sinh giỏi, cô định khiến nhóm Sakayanagi phải tốn điểm cho cả những học sinh trung bình à?”

“Tuy có hiệu quả hay không thì vẫn không thể nói trước được, nhưng có lẽ sẽ thu hút được sự chú ý của họ. Trong lúc đó ta sẽ tìm cách giải quyết chuyện với năm nhất lớp D. Thế nên cậu không cần thiết phải làm thế, bởi tôi cũng định là sẽ gặp Nanase.”

“Nhưng không phải chính Housen cũng đang muốn cạnh tranh kinh tế sao?”

“Đúng là thế, nhưng có thật là cậu ta chỉ nhắm đến điểm hay không? Lúc đặt chân đến khu vực năm hai cậu ta có nói [Nếu như lớp D tụi tao không đồng ý thì còn lâu tụi bây mới lập được nhóm với ai. Thế nên tụi tao sẽ giúp bọn thiểu năng chúng mày một tay] . Có nghĩa rằng mục đích của Housen chính là lớp D năm hai chúng ta. Nếu chỉ muốn nhắm đến điểm thì cậu ta liệu sẽ nói thế hay không?”

Ý Horikita muốn nói ở đây là ta vẫn có thể đàm phán và trao đổi bằng những thứ khác không phải điểm.

“Lúc cuối cùng cậu ta có quay sang tôi nói [Gặp lại sau], đó là điểm mấu chốt.”

“Đúng là vậy, phần Housen đang để ý đến năm 2 lớp D là chính xác.”

Đợt này Horikita đã từ bỏ mong muốn đứng đầu bằng điểm tổng kết, hay vào đó nhỏ đặt ra 3 mục tiêu là: [Không để ai bị đuổi học], [Không cạnh tranh kinh tế] và [Điểm tổng phải từ hạng 3 trở lên]. Mặc dù không đơn giản để thực hiện chút nào, nhưng ta đang đối mặt với lớp D nên đó là lẽ hiển nhiên.

“Nói là thế nhưng đúng là không dễ dàng gì để đối phó với Housen. Thế nên ta phải có bảo hiểm trước.”

Trông như nhỏ đang giữ trong tay những suy tính khác mà tôi không biết.

“Hiện tại tôi đang hỏi dò một phần của lớp B năm nhất, rằng liệu chúng ta có thể tiến tới quan hệ hợp tác hay không.”

“Năm nhất lớp B…. Tức là lớp của Yagami, đàn em học cùng trường trung học với cô và Kushida à?”

Tôi nhớ lại thông tin trên OAA sáng nay, cả Kushida lẫn Yagami đều đã xác nhận cộng sự.

“Hôm qua Kushida và Yagami đã bắt tay nhau. Tuy thật có lỗi vì tôi không có chút ấn tượng nào về kouhai của mình, thế nhưng cậu ta cũng là một nhân tố quan trọng. Trông cậu ta rất tin tưởng Kushida, thế nên chí ít thì có thể Yagami sẽ đồng ý đàm phán. Nếu suôn sẻ thì ta sẽ lại có thêm đồng minh.”

Đúng là tin tốt lành, thế nhưng có một điểm nghi vấn xuất hiện.

“Cô định ra chỉ thị cho Kushida à?”

Nghi vấn rằng một người căm thù Horikita như Kushida sẽ nghiêm túc đồng ý hợp tác đến mức nào vẫn còn đó.

“Lúc này, tôi biết chuyện đó là khó khăn. Thế nên tôi định sẽ chêm thêm cả Hirata nữa.”

“Ra là thế, nếu thế thì Kushida cũng sẽ không bỏ ngang giữa chừng.”

Nếu như Kushida đàm phán thành công với Yagami và kéo được vài người đến, vấn đề cộng sự của năm hai lớp D sẽ phần nào được giải quyết và mọi người đều sẽ có thêm thời gian ôn bài.

3

“Chào buổi sáng Horikita, cậu có chút thời gian rảnh không?”

Vào giờ nghỉ sau khi tiết 1 kết thúc, Yousuke đến chỗ ngồi của Horikita.

Từ vị trí ngồi của tôi có thể phần nào hóng được cuộc trò chuyện của họ.

“Hôm qua tớ có thử đi lòng vòng hỏi thăm, nhưng đúng là chẳng dễ dàng tìm được người giúp. Có vài người đồng ý cặp nhóm, cơ mà…”

Bên phía câu lạc bộ bóng đá trông không được suôn sẻ. Dù có là Yousuke đi nữa thì nó cũng không dễ để có thể hoàn toàn chiếm được cảm tình của những học sinh năm nhất mới vừa nhập học chưa lâu.

“Năm nhất yêu cầu trao đổi bằng điểm đúng không?”

Trông thấy Yousuke đồng ý, Horikita nói tiếp.

“Đây là cơ hội để họ kiếm chác nên tôi cũng không bất ngờ mấy.”

 Đúng như dự đoán, vấn đề sử dụng điểm để giao kèo đã lan rộng ra toàn thể năm nhất.

“Có người ban đầu được lớp A năm 2 ngỏ lời, nhưng sau đó lại được lớp C năm hai trả điểm để đổi lấy yêu cầu lập nhóm. Không chỉ riêng nhóc đó, đa phần những học sinh mà lớp A ngỏ lời đều được lớp C đến mời bắt cặp.”

“Những học sinh học tốt đều có chiến lực cao, há chẳng phải lẽ dĩ nhiên sao?”

Suy luận đó ngay lặp tức nảy ra trong đầu Horikita.

Thế nhưng những lời đáp sau đó của Yousuke lại khác.

“Cơ mà trong số đó, những học sinh có học lực được đánh giá là C hay D có vẻ như cũng được mời. Không những thế tớ còn nghe được là họ được mời với mức điểm khá cao.”

“Tức là đối tượng ưu tiên được mời không chỉ riêng gì những học sinh có học lực cao?”

“Theo những gì tớ thấy là thế.”

“Thế à, nếu được thì cậu có thể cho tôi biết cụ thể tên của những học sinh đó được không?”

“Đương nhiên rồi.”

Yousuke nói với Horikita tất cả họ tên của những học sinh được ngỏ lời từ lớp A. Sau khi điều tra xong, Horikita nhận ra gì đó.

Mặc dù những học sinh được ngỏ lời có học lực kém, nhưng họ lại có những điểm mạnh ở các tiêu chí khác ví dụ như năng lực thể chất, năng lực tư duy hay đóng góp xã hội được đánh giá cao.

“Thì ra là vậy… Quả nhiên… Tôi có nên nói thế không nhỉ?”

“Có lẽ họ đang bỏ qua thành tích trước mắt mà tính đến những trường hợp xa hơn sau này.”

Những bài kiểm tra đặc biệt bắt buộc phải hợp tác với năm nhất có thể không chỉ riêng lần này. Nếu là thế thì dĩ nhiên những tiêu chí khác ngoài học lực ra đều cần thiết. Họ đang kết giao với cả những học sinh không tự tin về học lực, sau đó phân loại những học sinh đó theo từng điểm mạnh để nắm giữ những vai trò khác nhau. Phương sách đó quả nhiên không sai lầm.

Nhưng điểm thú vị ở đây là Ryuuen, học sinh đứng đầu lớp C cũng theo đuổi kế hoạch đó.

Không chỉ nhắm đến những học sinh có học lực cao, nó còn đang bám đuổi từng động thái của Sakayanagi.

“Nếu chúng ta cũng làm theo được như thế này thì tốt…”

“Nhưng như thế là không dễ chút nào.”

Chúng tôi là lớp D. Còn Sakayanagi là lớp A.

So về danh tiếng thì dù chỉ mới nhập học, ai cũng nhận ra bên nào đang nhỉnh hơn.

Nếu xét những lợi ích sau này, lẽ dĩ nhiên họ sẽ chọn dựa dẫm vào lớp ưu tú hơn.

“Cảm ơn. Tôi có thể nhờ cậu tiếp tục làm thế này không?”

“Ừm, nếu hiểu thêm được gì thì tôi sẽ báo cáo lại.”

Yousuke gửi Horikita một nụ cười thoải mái trên mặt rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Một lúc không lâu sau đó, tin nhắn từ Horikita đến chỗ tôi.

[Là như vậy đó.]

Ra thế, nhỏ đã phát hiện ra tôi nghe lén.

[Quả thực Hirata thật đáng tin cậy.]

[Đúng là thế.]

Horikita đã chồng chất lo lắng, nhưng lúc này những cảm xúc đó đã biến mất.

Một sự tồn tại khiến cho cả lớp có sự biến chuyển rõ ràng phải thật đáng tin cậy như thế.

Năng lực giao tiếp và trí thông minh dĩ nhiên là vũ khí của Yousuke, nhưng điểm mạnh nhất của nó nằm ở sự tin tưởng.

Không ngoa khi nói rằng năng lực thật sự của Yousuke cao hơn hẳn những gì ta thấy.

Vì lẽ đó Horikita mới có thể bàn chiến lược tiếp mà không phải lo lắng.

[Nói gì thì nói, lớp D chúng ta đang có quá nhiều bất lợi. Một cuộc chiến không dễ dàng gì.]

[Dù thế đi nữa thì vẫn phải làm thôi, cố lên.]

[Tôi có thể nhờ cậu làm một việc không?]

[Chuyện của Nanase à?]

[Ừ, tôi có thể nhờ cậu phản hồi càng sớm càng tốt được không? Rằng bên phía này lúc nào cũng sẵn sàng.]

Nhân lúc mọi thứ vẫn còn đang suôn sẻ, ta nên bắt đầu hành động nhanh chóng.

Nếu không làm thế thì những nhân tài ưu tú sẽ vào hết tay của các lớp khác.

[Cơ mà đó là chuyện ngày mai. Trước mắt thì ta còn vấn đề cần phải giải quyết.]

[Dĩ nhiên tôi biết chứ.]

4

Vẫn chưa có phản hồi gì từ Nanase, cứ thế giờ tan trường đến.

Dẫu cho Nanase trả lời rằng có thể tiến hành ngay trong hôm nay đi chăng nữa thì cả tôi lẫn Horikita vẫn không thể xoay sở kịp.

Bởi lẽ chúng tôi có chuyện hệ trọng cần phải giải quyết sắp tới đây.

Đó chính là lời yêu cầu nấu ăn đột nhiên bộc phát từ Amasawa. Nếu như đạt được yêu cầu thì nhỏ sẽ đồng ý làm cộng sự của Sudou, một phần thưởng khá hấp dẫn. Yêu cầu này tưởng chừng như đơn giản nhưng thực tế lại không như vậy.

Tôi đến trước cửa Keyaki Mall sớm 10 phút so với thời gian hẹn trước, trông như Amasawa vẫn chưa đến. Không kiểm tra điện thoại của mình, tôi cứ thế quan sát những học sinh đang hướng về phía Keyaki Mall. Những học sinh từ năm nhất đến năm ba vừa tán nhảm vừa nhanh chóng mất hút vào giữa khu trung tâm mua sắm. Khí trời sáng nay có hơi nóng hơn những thời điểm khác trong năm nhưng càng về tối thì nhiệt độ lại càng dễ chịu đi. Đến tối hẳn thì nhiệt độ sẽ còn se lại thêm chút nữa.

Dần dần thời gian hẹn gặp cũng đến sát nút, tôi thấy hình bóng của Amasawa xuất hiện.

“Hoàn hảo, Ayanokouji senpai.”

Vừa gặp nhau là nhỏ mỉm cười gật gù như đang hài lòng.

“Cô đang nói gì thế?”

“Em đang nói tới chuyện anh đến sớm hơn một cô gái trong buổi hẹn hò đó. Chưa kể anh còn không làm gì thừa thãi nữa.”

Nhỏ sắc bén đến không ngờ, bởi lẽ Amasawa để ý kĩ những chi tiết nhỏ li ti.

Những thừa thãi đó, có lẽ Amasawa đang ám chỉ việc tôi đã không nghịch điện thoại hoặc gọi điện cho nhỏ.

Từ bây giờ là bài thi sát hạch của Amasawa, tức tôi phải thực hiện tất cả những công đoạn nấu ăn cho nhỏ. Tôi đã cố gắng nhớ hết tất cả những công thức nấu ăn mình có thể tìm được cho đến sát những giây cuối cùng. So sánh dễ hiểu thì cũng giống vào những ngày thi viết, ta thường hay ôm quyển sách giáo khoa rồi ngồi niệm cho đến khi tiếng chuông báo vào thi bắt đầu reo lên vậy. Dĩ nhiên, dù có làm thế đi nữa cũng không vi phạm những qui định mà Amasawa đã yêu cầu.

Thế nhưng đó là những biểu hiện cho sự thiếu tự tin của một người không biết nấu ăn.

Chi tiết tôi không gọi điện cũng có lí do. Nếu gọi điện cho ai đó thì ta bắt buộc phải nói chuyện với họ. Bởi muốn câu thêm thời gian cho chính bản thân mình nên tôi đã không làm thế. Tuy nhiên hành động vô tình đó lại khiến tôi ghi điểm trong mắt Amasawa, giai đoạn đầu tiên có thể coi là thành công.

“Vậy giờ mình đi thôi chứ Ayanokouji senpai?”

Amasawa đứng cạnh tôi nói, rồi cả hai nhanh chóng tiến vào trong Keyaki Mall.

“Giờ mua nguyên liệu à?”

“Đúng đó, suýt quên có cả mục đó luôn. Phải mua hết những thứ cần thiết để anh nấu ăn cho em. Anh có mang tiền theo không?”

“Chắc đủ.”

Thực sự số tiền tôi có chỉ vừa đủ mà thôi.

Thế nên trước mặt kouhai của mình tôi không nói gì thừa thãi.

“Thế thì tốt rồi, không cần phải ngại chi nữa. Etto, đúng là em có nghe từ mấy đứa chung lớp rằng chỗ này cần cái gì có cái đó. Cơ mà… Mấy cái giỏ mua hàng lấy ở đâu thế nhỉ?”

Không hướng thẳng đến siêu thị, Amasawa cất bước tiến vào trong cửa hàng bán đồ gia dụng. Nhỏ tìm thấy rồi với tay lấy cái giỏ màu xanh đặt ở gần lối vào.

Cái câu [suýt quên có cả mục đó] khiến tôi hơi tò mò.

Bắt đầu từ giờ sẽ phải nấu ăn, nhưng hình như ngoại trừ nguyên liệu ra còn cần gì đó khác nữa.

Amasawa dạo bước tới lui quanh khu vực bán đầy dụng cụ làm bếp.

Nghĩ lại thì lúc mới nhập học, tôi có vài lần đến đây để mua mấy thứ cần thiết.

Ngoại trừ học sinh, số lượng những đồ gia dụng cần thiết dành cho giáo viên hoặc những người làm việc ở quán cà phê hay nhà ăn là khá nhiều. Đó là lí do vì sao khu vực bán dụng cụ làm bếp được đặc biệt xây dựng  lớn. Nhớ lần đầu đến đây tôi đã không thể tìm ra thứ mình cần được đặt ở đâu.

Sau một khoảng thời gian kha khá không lui tới, trông như số lượng đa dạng những hàng hóa mới đã được nhập về và bày bán.

Nguyên nhân khiến Amasawa đến nơi này có lẽ vì nhỏ muốn mua dụng cụ chuyên dụng nào đó. Số lượng những mặt hàng cần thiết cho việc nấu ăn là vô kể ví dụ như dụng cụ lột vỏ, máy nghiền, cối xay và vân vân. Trong số đó chắc chắn sẽ có thứ gì đó mà ta chưa có. Thế nhưng lạ thay, chúng tôi chưa hề xác nhận trước với nhau về vấn đề này. Bình thường thì trong những trường hợp thế này ta phải trao đổi rằng mình đã có hay chưa có thứ gì mới phải. Tuy rằng làm thế thì phí thời gian thật, nhưng vừa đi vừa nói thì cũng sẽ sáng tỏ được phần nào kia mà…

Mặc dù có nhiều nghi vấn đang cần được xác nhận nhưng tôi sẽ làm theo những gì Amasawa chỉ đạo.

Vì lẽ đó, tôi thử tán chuyện với nhỏ nhưng tránh chủ đề có liên quan đến những dụng cụ làm bếp.

“Amasawa có thường tự nấu ăn không?”

“Em á? Bởi không thuộc tuýp người thích tự nấu ăn nên em chưa làm thế bao giờ. Thay vì tự nấu ăn thì em thích được người khác làm cho hơn.”

Vừa đi vừa tự nói về bản thân, chẳng mấy chốc chúng tôi dừng chân lại  nơi mà Amasawa muốn đến.

Đến đây vẫn chưa thấy bất trắc gì, Amasawa rời ánh mắt của mình khỏi tôi rồi hướng lên kệ bày bán.

Nhỏ khoanh tay suy nghĩ khoảng mười giây như đang còn do dự.

Trông như đã quyết định xong, Amasawa gật đầu một cái thật mạnh rồi lẩm bẩm

“Đầu tiên là phải mua thớt nhỉ? Sau đó là dao, dụng cụ đánh kem bằng tay, à còn phải mua nồi với vá đầu nhọn nữa chứ~!”

Vừa nghĩ gì nói đó, Amasawa lấp đầy giỏ hàng hết cái này đến cái khác liền một mạch.

Nhỏ nhét cái vá lớn vào trong giỏ, có vẻ như thứ đó cũng có tên gọi là “vá đầu nhọn”.

“Chờ chút đã, đúng là có thứ tôi chưa mua nhưng cơ bản thì đống còn lại ở nhà có hết rồi.”

Có dự cảm chẳng lành nên tôi hơi hoang mang nói thế với nhỏ.

Không lẽ…

“Có sao đâu. Em chỉ đang nhờ anh hốt giúp em mấy thứ mình cần thôi.”

Chỉ nhờ hốt giúp thôi…? Chỉ riêng cái thớt kia thôi trông chất lượng đã cao hơn cái tôi có ở nhà rồi. Cái đó được làm từ gỗ cây bách xoắn với giá ít nhất cũng phải 4000 điểm. Ngoài ra thì những thứ khác trông chất lượng cao cũng chẳng kém.

Rồi nhỏ bắt đầu di chuyển đến cái kệ cách đó hai hàng như có mục đích gì khác. Không do dự như khi nãy, vừa đến là nhỏ với tay lấy ngay con dao trái cây.

“Nếu đã là một người giỏi nấu ăn, quả nhiên không thể thiếu được dao tỉa đúng không?”

Nhỏ vừa nhẹ nhàng nói vừa nhét thêm một thứ mới vào trong giỏ. Tôi còn chẳng biết dao trái cây còn được gọi là dao tỉa cơ đấy… Mà nhân tiện thì con dao tỉa đó có giá gần 3000 điểm. Nếu nhìn sang ta có thể thấy rất nhiều những loại mặt hàng rẻ hơn thế được đặt bên cạnh. Khác biệt duy nhất nhận thấy được là về giá cả, hoặc những mặt hàng kia có phải hàng sản xuất ở Nhật hay không. Lại thêm một sự lựa chọn phí phạm nữa.

Hình như những người thích nấu ăn rất thường sử dụng loại dao này.

“Tôi hỏi cho chắc thôi, cơ mà lúc thanh toán…”

“Dĩ nhiên nếu Ayanokouji senpai không mua cho thì em hổng chịu đâu.”

Thì cái đó ai không biết, nhưng vấn đề là tổng giá trị sản phẩm đã gần chạm đến mức 15,000 điểm rồi. Nếu thế này thì tôi bắt buộc phải bỏ hết mấy món rẻ tiền ở nhà, rồi tập sử dụng cho quen mấy món dụng cụ đắt tiền mỗi khi nấu ăn…

“A, nãy em cũng có nói rồi nhưng mấy cái này là của em nên anh đừng có xài hao quá nhé, để sau em còn sử dụng nữa.”

“Cô có còn là con người không?”

Rồi nhỏ quay lại nhìn tôi gằng giọng khó chịu, cứ như đang nghĩ tôi là một người keo kiệt bủn xỉn.

“Nếu anh muốn dừng lại thì cũng được thôi?”

Amasawa lắc nhẹ cái mép rổ rồi nói như mất hứng thú.

Lợi dụng điểm yếu rằng tôi không thể từ chối những yêu cầu của nhỏ, Amasawa đang khai thác tôi một cách triệt để.

Để Sudou có thể cặp nhóm được với một học sinh có học lực A thì phải bỏ ra nhiêu đây điểm vẫn là cái giá rẻ, âu cũng là lẽ hợp lí.

“Không, hiểu rồi. Tôi sẽ chấp nhận hết các điều kiện, đừng ngần ngại mua hết những thứ cô cần.”

“Anh có nghĩ em là cô gái xấu xa không?”

“Không có.”

Amasawa nhìn tôi chằm chằm, rồi nhỏ nở một nụ cười khó hiểu.

“Như thế thì còn gì bằng nữa senpai.”

Thêm cả nồi cả “vá đầu nhọn” nữa, những thứ cần mua đều đã có.

Khái niệm mang tên [Đồ của Amasawa] quả thực là một thứ gì đó quá đáng sợ.

                                                       5

Sau đó chúng tôi đến siêu thị để thực hiện mục đích chính của ngày hôm nay, đó là mua nguyên liệu nấu ăn.

Kết quả, tôi đã phải bỏ ra tầm 20,000 điểm. Đây là lần đầu tiên tôi mua nhiều đồ như thế này, mấy cái túi ở hai bên tay nặng đến nỗi chúng siết những ngón tay của tôi lại.

Tôi không thể đoán định được Amasawa đang nghĩ gì trong đầu, hay nhỏ định bắt tôi nấu món gì với những nguyên liệu này. Bởi lẽ nhỏ chọn mua cả rau lẫn thịt, trái cây đủ loại chẳng biết đâu mà lần.

Thế nhưng dù ít hay nhiều tôi cũng định hình được món phải làm sắp tới đây, vì trong đống đồ vừa mua có những nguyên liệu điển hình như nước mắm và ớt.

Nếu như phải sử dụng hết tất cả những nguyên liệu này thì vẫn còn ổn, thế nhưng khả năng trong số này có những thứ “nguyên liệu giả” với mục đích khiến tôi phân tâm cũng không phải không có. Dựa trên những hành vi và câu từ mà Amasawa đã sử dụng hôm nay khiến tôi không khỏi nghi ngờ như thế. Nhìn vào tình hình lúc này, có lẽ không còn có thể nhét thêm bất cứ thứ gì vào trong giỏ nữa.

“Được rồi, nhiêu đây là đủ rồi. Mình đến phòng Senpai thôi?”

Tuy nhỏ nói kiểu như bạn gái đang muốn đến nhà bạn trai của mình chơi, thế nhưng tôi lại không có một chút cảm xúc nào giống thế. Nếu tôi không thể nấu được món ăn làm vừa ý Amasawa, nhỏ sẽ không ngần ngại hủy bỏ giao kèo. Thế nhưng “món ăn ngon” vẫn là một khái niệm hết sức mông lung.

Nếu như nhỏ đã có ý định không muốn tôi đậu bài thi này ngay từ đầu, lẽ dĩ nhiên cả điểm lẫn thời gian đều đổ sông đổ bể một cách vô ích. Thế nhưng lúc này không còn cách nào khác ngoài việc phải chấp nhận.

Phán đoán gấp gáp của Horikita khi đó lại dẫn đến một kết quả phiền phức nặng nề đến thế này.

Mặc dù chưa thương lượng gì với nhau vụ tiền nong, nhưng tôi muốn thảo luận với cả Horikita và Sudou về vấn đề phí tổn sau khi xong xuôi.

Trước mắt thì cứ đặt chuyện đó sang một bên đã.

Tuy rằng tôi đang nghiêm túc chấp nhận những điều khoản ở thời điểm hiện tại của Amasawa, nhưng vẫn có thứ tôi phải hỏi nhỏ.

“Cơ mà, muốn một đứa con trai mà mình không quen biết nấu ăn cho thì có hơi lạ nhỉ? Bình thường thì mọi người sẽ phải thấy ngại chứ?”

Tuy đây chỉ là cảm xúc cá nhân của riêng tôi, nhưng đúng ra bình thường thì ai cũng sẽ phải thấy ngại.

Thức ăn không phải thứ được tiêu hóa bằng mắt, chúng được cho vào miệng rồi trôi xuống dạ dày.

Thế nên những tiêu chí như ai nấu, nấu như thế nào, vị ra sao và dĩ nhiên cả vấn đề vệ sinh đều là những thứ cần được suy xét kĩ.

Từ đó mà ta mới nảy sinh ra được mối quan hệ tin tưởng với đối phương, lẽ dĩ nhiên cảm giác ngại ngần cũng theo đó mà giảm đi.

“Vậy ạ? Nhưng mà cái này cũng giống như ăn ở mấy hàng quán thôi mà? Họ cũng là những người lạ đứng trong bếp chế biến thức ăn, ta làm sao biết được trong đó có gì?”

Lấy ví dụ đơn giản là nhà ăn của trường, học sinh không hề biết thực phẩm nơi đó được chế biến cụ thể như thế nào.

Thế nhưng, tuy rằng bề nổi có điểm tương đồng song thực tế lại có sự khác biệt lớn.

“Dù chỉ là một gói cơm nắm đi nữa thì vấn đề vệ sinh thực phẩm cũng được quản lí nghiêm ngặt. Rõ ràng là hoàn toàn khác biệt.”

“Thế sao ạ? Nếu vậy thì chỉ cần đứng cạnh rồi nhìn anh chế biến là được mà. Nếu làm thế thì ta sẽ biết rõ tất cả những thông tin như ai đang làm, thái độ như thế nào, chế biến ra sao các thứ. Vấn đề về vệ sinh thực phẩm cũng không phải lo. Ngược lại, tùy quán mà có những nơi ta hoàn toàn không biết trong bếp có gì đúng không? Có những chỗ còn thiếu vệ sinh đến nỗi trong bếp toàn là rác rến ruồi nhặng.”

Amasawa nêu ra một ý kiến khác để phản biện, rằng nếu nhỏ được chứng kiến tận mắt qui trình chế biến thì dù đối phương có là một đứa con trai không quen không biết đi chăng nữa, nhỏ cũng không cảm thấy phiền.

“Với lại em cũng phần nào hiểu được hệ thống hoạt động của ngôi trường này rồi. Trong trường hợp nếu số điểm thành “0” thì ta bắt buộc phải sống trong cảnh thiếu thốn đúng không? Thế nhưng nếu được senpai nấu cho thì em không phải lo gì nữa.”

Ra là thế. Có nghĩa là nếu những món ăn tôi làm lần này đủ ngon thì không phải chỉ nấu ăn một lần thế này là xong.

Nhỏ đang nhắm đến mục đích đảm bảo nguồn cung cho những bữa ăn phòng trường hợp khẩn cấp.

Mặc dù đây là cơ hội để tôi cải thiện khả năng nấu ăn của mình, nhưng sẽ tốt biết bao nếu số tiền mua nguyên liệu không phải do tôi trả.

“Anh nhận ra ý định của em rồi ạ?”

“Phần nào đó.”

Amasawa mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng của mình.

Thế nhưng nhờ một học sinh năm hai, chưa kể còn là nam sinh thì liệu có phải là lựa chọn tối ưu hay không? Nếu nhỏ nhờ những người thân thiết như bạn cùng lớp hay cùng khối thì chẳng phải sẽ vui hơn hay sao?

Nhưng nhờ đó mà bên phía chúng tôi mới có được giao kèo với nhỏ nên tôi không có gì bất mãn cả.

“Cơ mà em rất khó tính về vấn đề hương vị, nếu không ngon thì giao kèo lần này coi như không có đó nha.”

“Cái đó thì biết. Nấu ăn cũng không phải mục đích sau cùng đâu đấy.”

Tuy rằng rào cản không hề thấp, nhưng tôi chỉ có thể làm hết những gì mình có thể trong khả năng.

Quan trọng là tôi đã nhận được sự phổ cập về phương pháp nấu ăn từ Horikita suốt cả đêm qua.

Sau khi nhận lời đề nghị của Amasawa ngày hôm qua, liệu rằng “bí thuật” mà tôi được học trong thời gian không lâu sẽ làm nên trò trống gì đây.

Dù rằng nhỏ không phải một đối thủ đơn đơn giản và dễ ăn chút nào.

Bởi lẽ Amasawa có ý định muốn kiểm tra gắt gao kĩ năng nấu ăn của tôi, đến nỗi chấm luôn cả phần lựa chọn nguyên liệu.

Ít lâu sau, chúng tôi đã đến kí túc xá.

Amasawa xòe bàn tay ra đặt lên hàng chân mày của mình, vừa tránh ánh nắng mặt trời vừa ngước mắt nhìn tòa kí túc xá.

“Tự nhiên thấy kí túc xá năm hai khiến em có hơi lo lắng.”

Tuy nói thế nhưng trông Amasawa chẳng có vẻ gì là đang lo lắng cả.

Ngược lại, trông những biểu hiện của nhỏ lúc này, cảm giác như nhỏ đang phấn khích vì được đến đây chơi vậy.

“À, thiết kế cũng y chang nhau mà nhỉ?”

Đó là nhận xét của Amasawa sau khi nhìn một lượt cả bên ngoài lẫn bên trong sảnh chính.

“Cái đó thì đương nhiên.”

Mặc dù vu vơ đồng ý, nhưng kì thực tôi chưa một lần đặt chân đến kí túc xá của những khối khác.

Khác với những lúc đi với những học sinh lớp khác, lần này tôi bị chìm trong ánh nhìn từ mọi phía.

Cái này là lẽ dĩ nhiên vì tôi đang dẫn theo một nữ sinh năm nhất (Chưa kể đống đồ ăn mang trên tay) theo bên mình.

Amasawa nhìn những đàn anh chị không quen biết của mình rồi nhẹ nhàng vẫy tay chào, nhưng tôi mong nhỏ ngưng ngay hành vi khiến người khác chú ý đó lại.

Tôi nhanh chóng dẫn Amasawa về phòng mình trước khi có tin đồn thất thiệt nào được dựng nên.

“Xin lỗi đã làm phiền~. A, ngăn nắp quá chừng luôn nè. Chưa kể còn sạch sẽ thoáng mát nữa.”

“Vì có kouhai ghé thăm nên tối qua tôi đã gấp rút dọn dẹp nhà cửa lại.”

Tôi sẽ không kể chuyện mình đã dành cả đêm qua để học nấu ăn đâu.

Rốt cục… Cũng đã đến lúc vào vấn đề quan trọng chính rồi.

Tạm thời để mấy cái giỏ chứa đầy dụng cụ nấu ăn và nguyên liệu xuống sàn trước bếp, tôi bật cái ấm đun nước bằng điện lên trước. Sau đó cả hai cùng nhau vào phòng khách, rồi tôi mời Amasawa ngồi xuống ghế.

Mặc dù có thể mời nhỏ ngồi ở vị trí nào đó không thể nhìn vào trong bếp, nhưng tôi chẳng dại gì làm thế cả.

Để nhỏ ngồi ở vị trí có thể dễ dàng quan sát chỉ bằng một cái liếc mắt nhìn sang là điều kiện quan trọng.

“Để tôi pha cà phê. Như đã thấy ở đây cũng có ti vi, tôi không phiền nếu cô xem đâu.”

“Cảm ơn anh, senpai.”

Sau khi mất vài phút chờ nước sôi, tôi bắt đầu pha cà phê rồi ra hiệu cho Amasawa chờ một chút.

Amasawa với tay lấy cái điều khiển đặt trên bàn rồi bật đại một kênh nào đó.

Mặc dù cũng không hẳn, nhưng việc ti vi phát ra âm thanh đang tạo ra điều kiện thuận lợi cho tôi.

Thật đúng đắn khi đặt cái điều khiển ở gần để có thể dụ nhỏ bật ti vi lên xem.

Tôi hướng vào trông bếp thể hiện rằng mình muốn bắt đầu nấu ăn càng sớm càng tốt. Bởi nhỏ đang quan sát và chấm điểm tôi từ khoảng cách gần, nếu như tôi làm sai gì đó thì rất có thể sẽ bị bắt ngưng lại. Nhưng quả nhiên chắc không đến mức đó đâu.

“A, tra cứu bằng điện thoại là phạm luật đó nha.”

Vừa nhìn về phía này, Amasawa cảnh báo tôi.

“Khó tính thế? Hiện tại cũng có nhiều người vừa nấu ăn vừa tra điện thoại mà?”

“Anh không tự tin à?”

“Không phải thế.”

“Thế thì tốt, đối với em thì những người giỏi nấu ăn là những người mà trong đầu họ đều đã chứa sẵn các công thức chế biến rồi.”

Mặc dù giao kèo hôm qua không bao gồm điều khoản trên, thế nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn chấp nhận.

Bởi lẽ những yêu cầu như thế đều đã nằm trong tính toán cả.

“Vậy tôi sẽ để điện thoại của mình ở giường.”

Sau khi kết nối với bộ sạc điện, tôi đặt điện thoại của mình lên giường.

Thấy thế Amasawa gật gù hài lòng rồi với tay lấy li cà phê.

“Tôi muốn bắt tay vào ngay trước khi trời trở muộn, cô muốn tôi nấu món gì?”

“Vậy em sẽ công bố đây~. Món ăn mà anh sẽ phải nấu cho em hôm nay chính là… Tom yum kung!”

“Tom yum kung… À?”

Đã nói đến nước mắm và ớt thì không thể không nhắc đến ẩm thực Thái Lan. Những nghiên liệu đó là để phục vụ cho công đoạn chế biến món này.

“Anh nấu được đúng không? Nhờ anh đó, se~npai!”

Đề thi ẩm thực của Amasawa là [Tom yum kung].

Dĩ nhiên tôi chưa nấu món này lần nào cả.

Tôi còn chưa ăn lấy một lần, chỉ có nghe loáng thoáng qua thôi.

Trong những bữa ăn ở White Room thì món này cũng chưa từng được phục vụ.

Những hiểu biết của tôi về Tom yum kung đều là những tri thức lượm lặt được trên ti vi, kiểu như đây là một món ăn được những nữ sinh yêu thích, chỉ nhiêu đó thôi.

Nếu như tôi nấu món này bằng chính những thực lực mình có ở đây thì không thể nào thành công được.

Đừng nói gì đến những nguyên liệu cụ thể cần thiết, đến cả phải bắt đầu từ đâu tôi còn chẳng biết.

Thế thì câu hỏi được đặt ra ở đây là: Tôi đã thức trắng cả đêm qua để làm gì?

Tôi không làm mấy việc vô nghĩa như cố gắng nhớ hết tất cả những công thức nấu ăn đông tây kim cổ.

Vì lẽ đó, tôi cũng không cố gắng luyện tập nắm bắt thành thạo những kĩ thuật chuẩn chỉ trong ẩm thực.

Bởi nghĩ rằng vẫn có khả năng Amasawa cho phép mình được giở tài liệu, thế nên tôi mới không làm những việc tốn thời gian như ngồi ghi nhớ những công thức.

Sau khi đồng ý bài kiểm tra năng lực nấu ăn, Horikita đã vạch ra hai kế hoạch.

Kế hoạch thứ nhất đó là học cách sử dụng dao căn bản, một kĩ thuật cơ bản trong nấu ăn.

Những kĩ thuật gồm có cắt, thái sợi, cắt theo mẫu, sắc hạt lựu.

Muốn nắm rõ được những kĩ thuật kể trên thì phải mất rất nhiều thời gian để luyện tập.

Dù thế nào đi nữa thì kĩ năng hiện tại của tôi vẫn không bằng được với dân chuyên.

Thế nhưng, chí ít trình độ hiện tại của tôi đang ở mức dù có mạnh miệng tuyên bố rằng mình giỏi nấu ăn đi chăng nữa thì vẫn không có gì phải hổ thẹn.

Chỉ mới có nửa ngày thì một người bình thường không thể trở thành bậc thầy được, nhưng tôi tự tin vào tốc độ nắm bắt kĩ thuật của mình.

Đó là thành quả của việc không để phí phạm một giây một phút nào cho những công thức và phương pháp chế biến.

Vì lẽ đó, dĩ nhiên không lí nào tôi có thể biết được cách chế biến món ăn mà Amasawa đã yêu cầu.

Cũng chính vì thế mới có kế hoạch thứ hai. Đó là sử dụng điện thoại để tra công thức cùng thời điểm với lúc chế biến. Nhưng Amasawa lại cấm không được dùng điện thoại tra cứu, thế nên hiện tại điện thoại của tôi đang nằm ở trên giường.

Dù cho có chuẩn bị trước những thiết bị như máy tính bảng đi nữa thì cũng không thể xem trộm được.

Trên thực tế, đôi khi Amasawa sẽ đưa mắt về phía này để kiểm tra. Thế nhưng tất cả cũng đã nằm trong tính toán. Lợi dụng góc chết của Amasawa, tôi lấy ra một thứ có kích thước chưa đến 2cm từ bên túi phải.

Nhìn sơ qua, có thể thấy thứ này giống với một cái nút bịt tai. Cứ thế tôi nhét thứ đó lên tai phải của mình ở góc độ mà Amasawa không nhìn thấy.

Sau khi nghe thấy tín hiệu kết nối, tôi cố tình đằng hắng một tiếng.

Và rồi…

[Tôi đã nghe hết nội dung cuộc trò chuyện rồi. Không ngờ rằng ta phải làm tom yum kung.]

Từ bên tai phải đang được bịt, tôi nghe thấy giọng Horikita phát ra từ cái tai nghe không dây cỡ nhỏ.

Đây là chiến lược tra cứu công thức cùng lúc với qui trình chế biến thông qua Horikita, người đang tự do sử dụng máy tính trong phòng mình. Cái cặp đặt dưới chân tôi có điện thoại của Sudou trong đó. Âm thanh phát ra từ cái tai nghe không dây này được truyền đi từ chiếc điện thoại của Sudou. Từ trước lúc bắt đầu đi mua sắm, tôi đã cùng Horikita thảo luận và sắp đặt như thế này.

Trong lúc cả hai đang mua sắm tại Keyaki Mall, Horikita đã quay trở về phòng mình, thế là các bước đã được chuẩn bị hoàn tất.

Nhân tiện, cái tai nghe không dây này cũng là thứ vừa được mua hôm qua.

Trong trường hợp nếu Amasawa đứng lên và đi về phía này để kiểm tra thì chỉ việc quay đầu đi hướng khác và lấy tai nghe xuống. Dù nói rằng bên kia đang nhìn và kiểm tra bên này, thì bên này cũng đang quan sát ngược lại bên kia.

Như thế này thì tôi có thể chế biến mà không cần lo lắng về công thức nữa. Chúng tôi cũng đã quyết định trước với nhau những ám hiệu cần thiết phòng trường hợp Horikita giải thích quá nhanh, hoặc nếu tôi muốn nghe lại lần nữa.

Nhưng dù thế đi nữa thì từ bây giờ, khả năng phối hợp của tôi với Horikita sẽ là nhân tố quan trọng.

Mặc dù biết được những nguyên liệu và các dùng những dụng cụ đang có sẵn, nhưng tôi lại không có thông tin thị giác của Horikita.

Bằng một cách nào đó chúng tôi phải nấu và phải nấu thật ngon món ăn có tên tom yum kung này trong tình trạng mơ hồ thông tin.

Vấn đề được đặt ra là làm sao để tái hiện cụ thể những chỉ thị được đưa ra chỉ bằng lời nói.

[Tiện thể, tôi có chuyện muốn xác nhận với Amasawa.]

Tôi chuyển lại thành lời câu hỏi của Horikita, thứ được truyền đạt qua cái tai nghe không dây.

“Amasawa, để làm tom yum kung thì đâu có cần đồ đánh trứng hay dao tỉa đâu? Nếu cô có món gì khác ngoài tom yum kung muốn tôi làm thì cứ nói ra luôn đi.”

Nếu làm xong hết rồi mà tự nhiên nhỏ lại bắt tôi làm thêm nữa thì phiền lắm, thế nên tôi mới hỏi trước đúng như những gì được bảo.

“Em định để sau mới nhờ, cơ mà anh gọt táo giúp em luôn được không?”

Amasawa nhìn chằm chằm sang đây, ánh nhìn đó nói rõ rằng đúng là nhỏ có ý định đưa ra thêm yêu cầu.

“Mấy nguyên liệu còn thừa thì Senpai để dành ăn sau cũng được. Còn mấy dụng cụ chưa dùng thì cứ để dành cho lần sau nếu em có tới chơi.”

Có vẻ chỉ có mỗi con dao tỉa là được mang ra sử dụng, phần còn lại thì tạm thời xếp lại vào kệ à?

[Quả là đúng đắn khi xác nhận trước. Hôm qua tôi có chỉ cậu cách dùng dao trái cây rồi, chắc chắn cậu sẽ làm được.]

Không biết những kĩ thuật mà tôi luyện tập trong một sớm một chiều có thể có ích hay không, nhưng chắc sẽ không sao đâu.

[Thời gian chế biến dự tính sẽ vào khoảng từ 15 đến 30 phút, đã rõ chưa?]

Giờ thì… Hãy xem hai chúng tôi có thể làm nên được trò trống gì nào.

6

Tuy có hơi muộn hơn thời gian tính trước, nhưng món tom yum kung cũng đã hoàn thành dưới sự chỉ dẫn của Horikita.

Đã đến lúc bày món ăn đã hoàn thành này ra cho Amasawa chấm điểm.

Không ngờ lại có ngày tôi phải nấu ăn cho một người không hề quen biết, chưa kể còn là nữ nữa.

Sau khi đặt món tom yum kung xuống bàn, ngay lập tức tôi mang táo tới.

Bởi lẽ phải thể hiện cho Amasawa thấy cách tôi sử dụng dao ngay trước mặt nhỏ.

“Bình thường thì tôi cũng dùng dao để gọt trái cây, nhưng không chắc rằng kĩ năng của mình tốt lắm đâu…”

Trước mắt tôi nói thế, sau quay sang gọt táo.

“Wa, đỉnh quá chừng luôn. Anh làm tốt quá. Kĩ năng dùng dao thế này là đậu rồi!”

Mặc dù không cố tỏ ra rằng mình là dân chuyên, nhưng ít nhất tôi vẫn tiếp tục thể hiện như mình rành rọt.

Tôi sắp xếp những miếng táo vừa được cắt lại với nhau theo hàng.

“Nhân tiện thì thường trong tom yum kung sẽ có ngò, cô không thích ngò à?”

Tôi hỏi thế là bởi trong đống nguyên liệu đã mua hôm nay không có ngò.

“Em thích lắm đó chứ? Nhưng nếu mua ngò thì e rằng senpai sẽ nhận ra ngay món em định bảo anh làm là tom yum kung mất.”

Có vẻ như việc nhỏ cố ý không mua ngò là có ý đồ. Quả nhiên nhỏ không muốn để lộ ra những gợi ý dù chỉ là nhỏ nhất. Dù hiểu được lí do vì sao nhỏ không cho chúng tôi bất kì kẽ hở nào, nhưng Amasawa đã quá lo xa rồi.

“Tôi dọn dẹp trước luôn được không?”

Mang trả con dao tỉa vừa dùng gọi táo và cái thớt vào lại trong bếp, tôi hỏi.

“Không được không được. Anh phải ngồi đây chờ em chấm điểm và công bố kết quả.”

Nói rồi nhỏ bắt tôi ngồi ngay trước mặt mình.

Không làm trái ý nhỏ, tôi ngừng việc dọn dẹp của mình lại theo yêu cầu rồi từ bếp quay trở lại phòng khách.

“Vậy, Itadakimasu!”

Nhỏ đưa món tom yum kung vẫn còn đang nóng hổi vào miệng.

Dù bị tôi nhìn khi đang dung bữa thì Amasawa cũng chẳng có vẻ gì là đang ngại cả.

Có lẽ Amasawa cũng giống tôi, bởi tôi cũng không phải kiểu người cảm thấy ngại những chuyện như thế này.

Sau khi kết thúc bữa ăn của mình, Amasawa chắp tay lại như đang hài lòng.

“Gochisousama deshita!”

Amasawa ăn hết sạch, trông nhỏ không phải kiểu người kiêng ăn.

Giờ… Dù tôi đã nếm thử, nhưng do chưa ăn bao giờ nên tôi không biết vị như thế này đã chuẩn hay chưa.

Bởi tôi không hề định lượng sai các nguyên liệu nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.

Dẫu thế đi nữa thì nếu Amasawa bảo rằng mình không hài lòng, trận chiến này coi như xong.

Mọi thứ sẽ kết thúc với phần thua nghiêng về chúng tôi.

“Tom yum kung của senpai…”

Đợi một lúc sau, Amasawa bắt đầu đánh giá.

“Công bằng mà nói thì kết quả là khả quan. Tuy rằng hương vị không đặc biệt ngon, nhưng vẫn tạo cảm giác rằng ăn thêm cũng được.”

Tôi không thể hiểu ngay được rằng như thế có nghĩa là đậu hay không.

“Trước mắt thì dọn dẹp cái đã nhỉ.”

Nói rồi Amasawa mang cái tô dùng để đựng tom yum kung, cùng với cái muỗng đi vào trong bếp.

Không chỉ đống đồ dùng để ăn khi nãy, nhỏ đang định dọn hết tất cả.

“Để tôi làm cho.”

“Không sao không sao. Chính em bắt anh nấu ăn mà, cứ để em làm. Anh cứ ngồi nghỉ đi. Mặc dù hoàn toàn không nấu ăn, nhưng mấy cái này em phụ mẹ hoài mà.”

“Vậy tôi sẽ nhận lòng tốt của cô. Nhân tiện, về kết quả… Thì sao?”

Vẫn tiếp tục dọn dẹp, Amasawa thoáng chút im lặng.

Trong căn phòng chỉ còn vang vọng âm thanh của chương trình tin tức được phát sóng trên ti vi.

“Đúng vậy nhỉ. Phải thông báo kết quả ngay nhỉ. Tuy rằng em có hơi do dự.”

Vừa trông như đang đắn đo, Amasawa bỗng như để ý rằng sợi dây cột tóc bên phải của mình bị lệch, nhỏ dùng cái gương bằng điện thoại để soi rồi tuốt hẳn sợi dây cột tóc của mình ra.

Một khoảng thời gian ngắn sau, vừa lúc Amasawa sửa lại xong sợi dây cột tóc, nhỏ bắt đầu nhận xét.

“Hồi nãy em cũng đã nói là kết quả là khả quan rồi. Tuy rằng vẫn chưa phải là tốt, nhưng hương vị thì vẫn không đến nỗi nào.”

“Như thế mà vẫn chỉ khả quan thôi à, khó tính thế?”

“Em rất khó tính đối với những món ăn đó~”

Nói rồi Amasawa nhìn về phía này rồi mỉm cười.

“Nếu lần sau em có đến đây dùng bữa nữa thì nhờ senpai hết đó.”

Ý nhỏ là: Khả năng nấu ăn của tôi không tốt đến nổi phải khiến Amasawa tuyên bố rằng mình muốn đến đây dùng bữa thường xuyên.

Dù nhỏ đã đánh giá rằng kết quả khá khả quan rồi, đúng là khó tính thật.

“Vậy còn chuyện của Sudou thì sao?”

Mặc dù nếu hỏi gặng thì có thể sẽ khiến nhỏ nổi cáu, nhưng tôi vẫn phải hỏi.

“Mặc dù không thể xem là đậu được, nhưng việc anh biết nấu nướng là sự thật. Em đã bắt anh mua nhiều thứ đắt tiền rồi còn bắt anh nấu ăn cho nữa, thế nên không có gì đáp lễ là không được. Vì lần này anh đã rất nỗ lực nên em sẽ đồng ý cặp nhóm với Sudou senpai.”

Dù có những thứ không được như ý muốn, nhưng ít nhất thì Amasawa cũng đã chấp nhận yêu cầu của chúng tôi.

Đang nghĩ rằng sẽ khó khăn bỗng dưng lại nhận được tin tốt lành khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Còn tí nữa là em xong rồi, anh chờ chút nhé.”

Bởi không có ý định cứ phải chăm chăm nhìn Amasawa dọn dẹp, thế nên tôi vừa xem chương trình tin tức phát sóng trên tivi vừa đợi.

Hài lòng vì đã dọn dẹp xong, không lâu sau Amasawa trở lại phòng khách. Sau đó, lấy điện thoại vừa tra cứu vừa để tôi xem, nhỏ gửi một yêu cầu lập nhóm cho Sudou. Nếu Sudou đồng ý ngay trong hôm nay thì giao kèo sẽ được thành lập.

“Giờ chắc Sudou đang ở câu lạc bộ, tôi sẽ nhắc nó đồng ý sau. Như thế có phiền cô không?”

Dù đó dĩ nhiên là sự thật, nhưng thực tế thì do người đang giữ điện thoại của Sudou là tôi nên dù có muốn, nó cũng không thể thao tác ngay được.

“Em không phiền đâu. Vậy, ở lại lâu quá không tốt lắm nên em về luôn đây. Gặp lại anh sau, Ayanokouji senpai.”

Amasawa nhanh chóng hướng đến thềm cửa đặng ra về.

“Amasawa, cảm ơn cô vì đã đồng ý cặp nhóm với Sudou. Cả Sudou lẫn Horikita đều được cô giúp đỡ rồi.”

“Không sao không sao, anh không cần phải biết ơn nhiều thế đâu~”

Vừa mang giày vào, Amasawa vừa đáp lại.

“Nhân đây, dù biết rằng có hơi khó nhưng tôi có chuyện muốn hỏi luôn…”

Nghe nội dung lời nói của tôi, Amasawa quay lại sau khi mang giày xong.

“Anh muốn nhờ em làm trung gian giới thiệu những thành viên khác của lớp A đúng không?”

Không phải ngẫu nhiên mà nhỏ được chọn vào lớp A, chưa kể còn học lực hạng A nữa.

Khả năng nhảy số của nhỏ, về cơ bản tốt đến nỗi có thể nhận ra ngay nội dung trước khi tôi kịp nói.

“Đúng là thế. Lớp D bọn tôi ngoại trừ Sudou ra thì vẫn còn không ít học sinh gặp khó khăn trong việc tìm cộng sự. Nếu cô giới thiệu được dù chỉ một người đồng ý hợp tác thôi cũng đã giúp chúng tôi nhiều lắm rồi.”

“Em xin lỗi~, cái đó thì không giúp được rồi.”

Nhẹ nhàng chắp tay xin lỗi, Amasawa từ chối lời thỉnh cầu của tôi.

“À, không phải lỗi của Ayanokouji senpai hay Horikita senpai đâu. Em tin tưởng hai người lắm đó. Nhưng mà nha, em ấy nhé, không được thân với nhiều người trong lớp lắm đâu. Hôm qua lúc gặp các anh chị em cũng chỉ có một mình thôi đúng không?”

“Quả đúng là vậy.”

Lúc đó, tuy rằng có rất nhiều học sinh đến Keyaki Mall cùng bạn bè nhưng Amasawa chỉ có một mình.

“Có thể do em thiếu tế nhị, mà cũng có thể là do em quá thẳng thắn. Nói chung vì tính cách như thế nên em chẳng làm thân được với ai. Vậy nên xin lỗi anh nhé Senpai, em không thể giúp anh được.”

“Không, riêng việc cô cặp nhóm với Sudou đã là diễm phúc lớn rồi. Nếu cô có khó khăn gì thì cứ đến tìm tôi, có thể tôi sẽ giúp được gì đó.”

“Ưm, cảm ơn anh. Vậy gặp lại anh sau nhé, bái bai!”

Mặc dù ý định làm thân với lớp A đã không thành hiện thực, nhưng trước mắt thì thế này là ổn rồi.

“Đầu xuôi đuôi lọt nhỉ.”

Tắt đi tín hiệu thông tin truyền từ điện thoại của Sudou- thứ vẫn đang được kết nối nãy giờ, tôi gọi cho Horikita bằng điện thoại của mình.

“Cậu vất vả rồi, không ngờ lại trót lọt được như vậy.”

Vừa bắt điện thoại lên, Horikita nói với tôi như thế.

“Là nhờ Amasawa chấm thả thôi.”

“Dù thế đi nữa thì vấn đề của Sudou kun đến đây coi như xong, thế này là thành công lớn rồi.”

Tuy cảm thấy có lỗi với Amasawa vì đã ăn gian, nhưng điều đó đã giúp chúng tôi rất nhiều.

Giờ chỉ còn chờ Sudou đến nhận lại điện thoại, sau đó nó chỉ việc đồng ý yêu cầu là xong.

Dù có hơi muộn nhưng chắc cũng sắp đến lúc nó tới rồi.

“Tại sao cậu lại nhờ Amasawa làm trung gian để làm thân với lớp A? Bỏ qua chuyện tính cách với số lượng bạn ít ỏi của cô ta đi, lớp D chúng ta nếu muốn thương lượng với bên đó thì chẳng phải sẽ rất khó khăn hay sao?”

Trong số những kế sách của Horikita cho bài thi đặc biệt lần này, nhỏ chưa hề nói rằng mình muốn làm thân với năm nhất lớp A.

Lí do đơn giản là vì sẽ rất khó khăn trong việc đẩy mạnh quan hệ hợp tác với họ.

“Đang đánh lạc hướng thôi. Sự thật là lớp D năm hai chúng ta đang khốn đốn trong việc tìm cộng sự, nếu không nói như thế khi nãy thì quá bất bình thường.”

Nếu làm thế thì những khác sẽ truyền tai nhau rằng chúng tôi đang chật vật cố gắng đặng nhờ vả người khác.

Giả sử nếu họ biết được đó không phải là những gì học sinh lớp D năm hai suy nghĩ, hiển nhiên họ sẽ nhận ra rằng chúng tôi đang có hướng đi khác.

“Tức là… Cậu muốn che đậy việc ngay từ đầu chúng ta đã bỏ qua lớp A, chỉ nhắm đến hai lớp B và D thôi à?”

Thực tế chính vì Horikita đã đồng ý rằng sẽ cộng tác với hai lớp đó, thế nên tôi mới không cố gắng truy ra hành tung của lớp A năm nhất thông qua Amasawa. Tôi đã quyết định như thế ngay từ khi nhỏ đồng ý làm cộng sự của Sudou.

Đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh.

“Chúng ta vẫn chưa biết Amasawa là người như thế nào. Thế nên có thể chuyện hôm nay sẽ đến tai các lớp năm nhất, thậm chí năm hai. Vì vậy tôi mới phải tung hỏa mù. Làm thế có thể sẽ khiến những lớp khác khó khăn trong việc đọc được ý định thực sự của ta.”

Nghe tôi nói thế, Horikita hơi chút chìm vào im lặng.

“Sao thế?”

“Cách suy nghĩ của cậu… Nói sao nhỉ, cậu thực tự tính xa đến thế sao?”

“Nhiêu đây có là gì đâu.”

“Không, có là gì đấy. Dù nói rằng đó là lẽ hiển nhiên, nhưng ngay từ đầu có thể suy tính đến thế không lại là chuyện khác. Tôi đã phần nào hiểu được lí do vì sao Nii-san chú ý đến cậu rồi. Thế nhưng cho đến tận bây giờ, cậu chưa hề nói rõ ràng ra như thế cho tôi biết. Tại sao vậy?”

Horikita hỏi rằng tại sao tôi lại có những động thái thể hiện việc mình thay đổi cách suy nghĩ.

“Chẳng có lí do đặc biệt nào cả. Tiếp theo ta phải giải quyết vấn đề của những học sinh còn lại. Nếu có nhận được liên lạc của Nanase tôi sẽ thông báo cho cô sau.”

“Đúng là thế nhỉ. Tôi sẽ chờ.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Horikita, tôi quay lại bếp để kiểm tra.

Bếp đã được dọn dẹp. Không chỉ đống bát đĩa đã được rửa, cả bồn rửa cũng được lau chùi một cách cẩn thận, bóng loáng hệt như lúc tôi mới đến đây lần đầu hồi năm nhất vậy. Những thứ như thớt, dao thường, dao tỉa, nồi và vá đầu nhọn cũng đã được sắp xếp ngăn nắp. Đúng là có tâm thật.

Dù nguyên nhân chính là do đề xuất của Horikita, nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở riêng với một học sinh năm nhất. Nếu Amasawa là người được cử tới từ White Room thì cũng không lạ nếu nhỏ có sắp đặt gì đó. Nhưng tôi không thấy dấu hiệu nào chứng minh nhỏ đã làm thế cả.

Chỉ là do mình quá cảnh giác hay sao…?

Lời lẽ và những kiến thức thông thường mà nhỏ biết không lạ gì đối với một học sinh cao trung cả.

Nếu chỉ vừa rời khỏi White Room thì rất khó có thể trở nên như Amasawa.

“Trên hết thì Amasawa đã đồng ý làm cộng sự của Sudou rồi nên khả năng nhỏ là người của White Room sẽ bị loại đi… À?”

Bao gồm những học sinh năm nhất đã có cộng sự, ta có thể đoán định như thế dựa trên những thông tin đã có ở thời điểm hiện tại.

Dù rằng cách nhanh nhất để khiến tôi bị đuổi học đó là trở thành cộng sự của tôi, nhưng cũng chưa chắc gì chỉ có duy nhất một kế hoạch. Có khả năng họ cố tình tạo ra sơ hở để khiến tôi mất cảnh giác.

Tuy nói rằng những tri thức của một học sinh cao trung không thể nắm hết trong một sớm một chiều, nhưng nếu có thời gian thì khác.

Chưa kể, trong lời nói và hành vi của Amasawa không hẳn là không có những điểm đáng chú ý.

Có thể đấy chỉ là những thứ nhỏ nhặt chẳng đáng quan ngại, thế nhưng tốt hơn hết tôi vẫn nên để ý tất cả những chi tiết khiến mình cảm thấy bất an.

Không chỉ riêng mỗi mình Amasawa, cả những học sinh năm nhất tôi sẽ gặp sau này như Housen hay Nanase cũng thế. Hai người đó đã nhìn thẳng vào tôi trước tiên giữa số lượng lớn học sinh năm hai.

Những học sinh đang tiếp cận tôi ở khoảng cách gần, dù có giao tiếp hay không đi nữa thì vẫn là những đối tượng khả nghi.

Từ bây giờ để có thể tìm ra cộng sự cho mình, tôi buộc phải dấn thân vào nguy hiểm.

Và rồi, đêm hôm đó tôi nhận được tin nhắn liên lạc gửi tới từ Nanase. Tin nhắn có nội dung là:

[Hãy gặp nhau vào ngày mai sau giờ học.]

7

Cùng ngày, tại Keyaki Mall sau khoảng thời gian Ayanokouji nấu ăn cho Amasawa.

Ở nơi đó, Sakayanagi, Kamuro cùng với Kitou- những thành viên năm 2 lớp A đang tập trung tổ chức một cuộc họp.

“Lại nữa, những học sinh mà chúng ta mời lại nhận được lời đề nghị bên phía lớp C. Chưa kể hình như còn có đề xuất rằng nếu từ chối lời mời từ lớp A, họ sẽ nhận được 10,000 điểm vô điều kiện.”

Sau khi nhận liên lạc từ Hashimoto, Kamuro báo cáo lại với Sakayanagi.

“Chỉ cần từ chối lời đề nghị bên này là được 10,000 điểm, thật nhảm nhí.”

Kamuro tiếp tục cấp thêm thông tin nhận được từ Hashimoto.

Rằng những ai đồng ý lập nhóm với những học sinh năm hai lớp C sẽ được ứng trước 100,000 điểm. Trong kì thi nếu đạt được từ 501 điểm trở lên họ sẽ nhận được thêm 100,000 nữa. Tổng giá trị lời đề nghị trong trường hợp hoàn thành tốt những yêu cầu kể trên lên đến con số 200,000 điểm Private Point.

“Fufu, có vẻ như Ryuuen kun đã tất tay quyết phân thắng bại với bên ta rồi.”

“Phải làm sao đây? Có nên dùng điểm để đối phó không?”

“Không lí nào chúng ta thua được nếu cạnh tranh bằng chiến lực tài chính. Thế nhưng dùng chung cùng một phương pháp để thắng há chẳng phải quá thiếu tinh tế sao?”

“Thiếu tinh tế là sao… Nếu cần thiết, cho dù có là 100,000 hay 200,000 thì ta vẫn phải bỏ ra mới phải? Nhận được số điểm càng cao thì càng được lợi, học sinh năm nhất nghĩ thế là chuyện rõ ràng.”

Tư tưởng học sinh năm nhất là ngư ông đắc lợi trong kì thi lần này đã lan rộng đáng kể. Những học sinh ưu tú sẽ “đồng ý hợp tác” nếu được trả đủ bằng điểm, cách thức hoạt động đó đã được dựng nên.

Nghe Kamuro nói thế, Sakayanagi chỉ lặng lẽ mỉm cười mà không đồng ý.

“Để thua Ryuuen cũng được à?”

“Ngay từ đầu, giữa lớp chúng ta và lớp của Ryuuen kun đã có sự khác biệt lớn về học lực tổng kết. Nếu muốn vươn lên dẫn trước, bắt buộc cậu ta phải lôi kéo được một số lượng tương đối học sinh năm nhất về phía mình. Dù làm được như thế đi nữa thì chưa chắc gì thắng lợi đã là của cậu ta.”

“Có lẽ là thế. Nhưng cũng chưa chắc gì chúng ta là người chiến thắng sau cùng đúng không?”

“Đúng vậy. Giả sử Ryuuen kun tập hợp đủ số lượng những học sinh năm nhất có học lực A, thế trận sẽ bị kéo về thế cân bằng. Nếu như không làm gì đó thì khả năng chiến thắng của phe ta chỉ là 50/50.”

Nói thế cũng đồng nghĩa trong hai phần vẫn có một phần khả năng thất bại.

Kamuro dù muốn chiến thắng nhưng cô không tỏ ra nóng vội.

Bởi cô không nghĩ rằng Sakayanagi- người đang ngồi trước mặt mình sẽ ngồi yên mà không làm gì.

“Ví dụ, nếu ta cũng đưa ra cái giá tương đương thì cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Cái đó, chẳng phải Ryuuen sẽ chi ra số điểm lớn hơn sao?”

“Đúng là vậy. Số điểm phải chi ra sẽ gia tăng đến con số 200,000 thậm chí 300,000.”

“Thế nhưng ta phải lôi kéo được những học sinh giỏi về phía mình.”

“Để làm được thế thì ta phải chịu phí tổn đó là một số lượng điểm lớn. Không việc gì phải gánh chịu rủi ro bị tổn thất cả triệu điểm như thế. Cô thấy có hợp lí không?”

“Cô nghĩ rằng chúng ta sẽ thắng cuộc cạnh tranh dù cái giá ta đưa ra thấp hơn nhỉ? Tôi không nghĩ học sinh năm nhất hiểu rõ được sức mạnh danh tiếng của lớp A đâu.”

Tuy Kamuro đang cố bàn lui nhưng Sakayanagi vẫn không tỏ ra mình có ý định cạnh tranh bằng nguồn vốn tài chính.

“Tôi biết rõ Ryuuen kun muốn chiếm vị trí đứng đầu trong kì thi lần này. Cậu ta đã thay đổi hoàn toàn phương hướng hoạt động của mình so với hồi năm ngoái, lúc cậu ta hợp tác với Katsuragi trên danh nghĩa tiền mặt.”

“Hắn ta còn định kiếm đủ 20 triệu điểm để thắng mà phải không?”

“Cậu ta đã thay đổi cách suy nghĩ của mình rồi. Ryuuen kun giờ đã nhận ra sự quan trọng của điểm lớp. Không phải, cậu ta đã quyết tâm dành chiến thắng cho lớp mình. Nói như vầy có vẻ hợp lí hơn.”

Đến thời điểm hiện tại, Sakayanagi và Ryuuen vẫn chưa gặp mặt nói chuyện với nhau lấy một lần trong kì thi đặc biệt lần này.

Thế nhưng lúc này, cứ như cả hai đã đoán được ý đồ của đối phương và đang tìm cách phá rối lẫn nhau vậy.

“Tức là… Cô đã quyết rồi đúng không? Rằng ta sẽ không sử dụng điểm.”

“Ơ kìa Masumi, tôi nói rằng mình sẽ không sử dụng điểm bao giờ?”

“Ể? Mới nãy cô vừa nói dùng điểm để cạnh tranh là thiếu tinh tế mà?”

“Cứ nói với năm nhất thế này: Chúng ta cũng sẽ cung cấp số điểm tương tự như Ryuuen kun.”

Trước chỉ thị khó hiểu của Sakayanagi, Kamuro mím chặt môi mình.

“Tuy nhiên… Dù những học sinh năm nhất đó có đồng ý đi chăng nữa thì cũng đừng cặp nhóm với họ vội.”

“Hả? Là sao? Tôi thật sự chẳng hiểu mô tê gì cả?”

“Fufufu. Ryuuen kun, không ngờ kế hoạch của cậu lại tạo điều kiện thuận lợi cho tôi thế này.”

“Cần lắm một ai đó giải thích…”

[Có sao đâu? Công chúa đã bảo là không cần rồi, cứ chờ xem cô ta sẽ làm trò gì tiếp theo.]

Nghe cuộc trò chuyện của hai người, Hashimoto ở đầu dây bên kia nói với vẻ thích thú.

“… Sao cũng được.”

Sử dụng điểm làm mồi nhưng không được tự ý xác nhận cộng sự, đó là chỉ thị của Sakayanagi.

Tuy chưa hiểu gì nhưng Kamuro vẫn truyền đạt lại chỉ thị cho Hashimoto lần nữa.

Trông thấy Kamuro như thế khiến Sakayanagi khơi dậy cảm tình của mình, cô cảm thấy hơi hối hận vì mình đã cư xử có phần quá đà

Thế nên cô bắt đầu giải thích như muốn đưa ra gợi ý.

“Chiến lược truy thu trên diện rộng của Ryuuen kun thực chất không hẳn là tệ. Chỉ thiếu một chút nữa thôi là cậu ta có thể thành công khiến tôi phải tham gia vào trò chơi tài chính này. Thế nhưng việc cậu ta cứ liên tục nhắm đến những học sinh mà ta đã ngỏ lời để cạnh tranh là một nước đi tồi. Vì lớp C có học lực trung bình không cao, đáng lẽ họ nên ưu tiên những học sinh có thành tích tốt mới đúng.”

Thế nhưng không những không làm thế, Ryuuen còn quyết định chiêu dụ những học sinh được đánh giá cao ở những tiêu chí khác ngoài học lực, đó là nguồn nhân lực mà lớp A có thể sẽ cần cho sau này.

“Hắn ta có lẽ đã dành dụm được một số điểm kha khá.”

“Cái đó thì không biết được. Giả sử số điểm hiện tại mà Ryuuen kun đang nắm giữ có ít đi chăng nữa, số tiền cậu ta chi ra có thể cũng chẳng đáng là bao.”

“Như thế là quá lạ rồi. Không phải vì có tiền nên hắn ta mới có thể trưng thu hết người này đến người khác hay sao?”

“Nếu chỉ hứa hẹn không thôi thì trắng tay vẫn có thể làm được. Chỉ cần giả vờ như mình đủ điều kiện là ổn.”

Kamuro không thể hiểu được Ryuuen được lợi gì nếu làm thế.

“Nếu như không có Ryuuen kun, chỉ dựa vào danh tiếng của lớp A ta vẫn có thể lôi kéo được số lượng lớn những học sinh tiềm năng. Nhưng bù lại ta phải tham gia vào trò chơi kinh tế bằng cách huy động trưng thu. Và nếu làm thế thì chuyện gì sẽ xảy ra? Câu trả lời đơn giản nhất là vật giá leo thang, lũng đoạn thị trường và lạm phát giá cả. Nhưng hơn hết, lớp A bắt buộc phải sử dụng một số lượng điểm lớn nhất có thể nhằm duy trì chiến lược trưng thu.”

“Vậy sao… Ra là thế à?”

Về kết quả, dù lớp A có thuyết phục được những học sinh tài năng đi chăng nữa thì họ vẫn phải chịu tổn thất, không 1 triệu thì 2 triệu, không 2 triệu thì 3 triệu. Nhưng đổi lại họ sẽ có lợi thế trong cuộc cạnh tranh với các lớp năm 2.

“Nhưng chẳng phải bây giờ chúng ta đang ở thế bất lợi sao? Hắn ta liên tiếp thành công lôi kéo được từ người này sang người khác.”

“Không cần phải hoảng hốt như thế. Ryuuen kun chỉ thành công lôi kéo được vài người mà thôi. Dù như thế đã là đáng khen rồi, nhưng có rất nhiều thứ cậu ta nhìn nhận sai. Chẳng hạn như danh nghĩa lớp A của chúng ta chỉ có tác dụng nhất thời, chỉ cần ai đó biết cách phá hoại thì chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ. Việc cậu ta nghĩ rằng chỉ cần có tiền thì đối phương sẽ vui vẻ hợp tác lâu dài cũng là đang hiểu nhầm thôi.”

“Dù tôi chẳng hiểu lắm, nhưng cứ làm theo chỉ thị hồi nãy là được chứ gì?”

“Vâng, tạm thời như thế là đủ rồi.”

“Cơ mà phải đối đầu với chiến lược của tên Ryuuen khiến tôi có gì đó khó chịu. Tôi cứ đinh ninh rằng chúng ta đang bị tên đó dắt mũi.”

“Cứ yên tâm, chuyện như thế sẽ không xảy ra đâu. Chúng ta chắc chắn sẽ chiến thắng cuộc cạnh tranh này.”

Vẫn không theo kịp câu trả lời khó hiểu của Sakayanagi, Kamuro thở dài.

“Hiện tại nếu cứ tiếp tục đắn đo thì cũng chẳng nghĩa lí gì, trước mắt thì cứ cố đừng để Ryuuen kun dẫn trước. Đây là trận chiến tiền tuyến trước thềm giao tranh lớn trong bài thi đặc biệt. Cả hai bên hiện đang thăm dò và đọc vị để khắc chế lẫn nhau.”

“Tôi bỏ cuộc, não tôi hết nhảy số được rồi.” [note28000]

“Thế nhưng… Đừng có tự hủy trước giao tranh đó. Giao tranh chưa nổ ra mà đã biết trước kết quả rồi thì chẳng còn gì thú vị cả.”

Sakayanagi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tâm cô thầm cầu nguyện rằng những kẻ cả gan dám ngáng đường cô sắp tới đều sẽ là những đối thủ xứng tầm.

                                           ~~~~8~~~~

Từ thời điểm Sakayanagi có cuộc thảo luận với Kamuro, hai tiếng sau đó vào cùng ngày.

Ryuuen đang ở cùng Ishizaki và Ibuki trong một hộp karaoke.

“Những học sinh năm nhất lớp B mà ta mời với giá 2 triệu bảo là sẽ cân nhắc.”

Sau khi nhận được tin từ điện thoại, Ishizaki báo cáo lại với Ryuuen.

“Cái gì? 2 triệu mà cũng không chịu đồng ý à?”

“Không phải, hình như là bởi Sakayanagi cũng đồng ý trả với mức giá tương đương…”

“Bên kia cũng không muốn bị bỏ lại phía sau nhỉ? Cứ tiếp tục thế này liệu có thắng được không? Chúng ta đang bất lợi đó.”

“Lượng Private Point mà lớp A nắm giữ là tương đối đáng kể. Thế này thì không ổn…”

Nhận được tin báo đó, Ryuuen vẫn chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại mà không tỏ vẻ hoảng loạn.

“Ryu-Ryuuen?”

“Bình tĩnh đi. Tao biết mấy đứa kia tính làm gì rồi.”

Ryuuen quắc mắt nhìn vào cái li trống, thấy thế Ishizaki hoảng hốt châm nước.

“Nói với chúng nó trước 1 triệu, sau kì thi trả 2 triệu.”

“C-chơi sang vậy?”

Tổng giá trị đã lên con số 3 triệu, số điểm chi ra còn cao hơn cả lần trước.

“Nhưng đừng có đồng ý với tụi năm nhất vội, đợi Sakayanagi lên giá đã.”

“Chứ không phải là đợi chúng ta phá sản à?”

Nếu nguồn vốn cạn kiệt thì mọi chuyện xem như ngã ngũ.

“Quả nhiên không thể nào cạnh tranh được với Sakayanagi đâu… Chẳng phải ta cứ nhắm đến vị trí thứ 2 là được à…?”

“Tôi cũng thấy thế. Nếu cả hai bên đều đưa ra mức giá tương đương thì ta sẽ thua vì danh tiếng.”

Nghe những phân tích từ Ibuki và Ishizaki, Ryuuen chỉ mỉm cười.

“Hà, chắc lúc này con Sakayanagi đang làm vẻ mặt đắc thắng lắm đây.”

“Thì bởi cách làm của cậu quá nhiều sơ hở. Giả sử dù có đủ Private Point để cạnh tranh đi nữa thì xét về danh tiếng vẫn có sự khác biệt lớn giữa hai bên.”

“Cái thứ gọi là danh tiếng của lớp A lúc này không khác gì một tấm bình phong. Mấy đứa bị mờ mắt bởi thứ danh ảo ấy, sớm muộn gì cũng mất niềm tin vào lớp A khi tình hình trở xấu.”

“Nếu thế thì tính sao với cái vụ điểm đây? Tuy rằng nếu có nâng mức giá lên 3 triệu hay 4 triệu thì vẫn không quá nhiều, nhưng cái vấn đề ở đây là liệu có thể trả hết cho tất cả không.”

“Chẳng việc gì phải trả cả. Tao không có ý định bắt tay với mấy đứa ngu ngu đến đây hợp tác vì muốn điểm đâu.”

“…Hả?”

“Mục đích của tao lần này khác. Tao chỉ đang muốn kiểm tra xem năm nhất khóa này có những thành phần như thế nào thôi. Tuy rằng có tiền là có tất, nhưng những đứa vì tiền mà theo ta cũng có thể vì tiền mà phản ta. Nếu lúc nào đó cần tụi nó làm đồng minh thì chỉ cần chịu chi là ổn. Quan trọng hơn là những đứa nhìn thấy và hiểu xa hơn thế kìa.”

“Xin lỗi, tôi chẳng hiểu gì cả.”

“Con Sakayanagi đó chắc đang nghĩ tao muốn nhắm đến vị trí đứng đầu trong cuộc cạnh tranh điểm tổng, nhưng ngay từ đầu tao đã chẳng có ý định chi một đồng nào cả. Nếu muốn dập lớp A ra bã thì phải làm sao chớp thời cơ kiểm soát được lượng Class Point kìa.”

“Tức là, cậu làm tất cả chỉ để kiểm tra xem những ai dễ bị tiền làm mờ mắt à?”

“Ngay từ đầu tao đã biết dùng điểm có thể dụ được chúng nó rồi. Thế nhưng có vài đứa đã đồng ý hợp tác ngay. Mày nghĩ tại sao tụi nó lại đồng ý bắt tay với lớp C?

“Ể… Tại sao à?”

Từ đầu thì mức điểm được đưa ra chỉ là 50,000 và sẽ nhận thêm 50,000 sau kì thi.

Mặc dù mức giá đó không phải là cao, nhưng vẫn đã có vài người đồng ý hợp tác với năm hai lớp C.

“Cậu… Trước đây lúc đi thị sát cậu đã hăm dọa vài người đúng không?”

“Mà, hăm dọa tí cũng có hiệu quả nhỉ?”

Những ai chấp nhận số điểm lớn cỡ 3 triệu hay 4 triệu, sau cùng cũng sẽ bị đào thải bởi tiêu chí chọn lọc của Ryuuen.

Kết quả, số ít những người nhìn ra được tảng băng trôi với phần nổi là giao kèo điểm sẽ được giữ lại.

“Tao chỉ đang muốn xem xem, liệu rằng trong đám năm nhất có ai nhận ra rằng phe ta nhỉnh hơn hẳn phe Sakayanagi.”

Không phải bằng điểm hay bằng danh tiếng, đây là phương pháp chọn lọc những người biết chọn phe thắng cuộc theo bản năng.

Đây chính là mục đích thực sự của Ryuuen Kakeru trong kì thi đặc biệt lần này.

Mục tiêu của cậu trong năm nay đã rõ ràng ngay từ đầu, đó là hạ bệ lớp A của Sakayanagi.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Khiếp, người trong cuộc nghe còn không hiểu thì sao trans hiểu được…

Phải hiểu chúng nó đang nói cái gì, giải thích cách chúng nó suy nghĩ xong lại trình bày sao cho nó khó hiểu nhất có thể…

Móe nó cái chap làm mình mất cả nửa ngày.

Thấy Kamuro tội nghiệp nhưng nhiệt tình nên tặng gái một nhành hoa để tỏ lòng tôn trọng.

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#youkoso