Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap4: Anh...đi về phía tôi


Khoảng thời gian này, trời đã vào đông và trên cao lác đác những cụm mây trắng đục phủ kín bầu trời. Chắc là tuyết cũng sắp rơi rồi. Những cơn gió hiu hắt mang theo hơi lạnh đổ bộ vào thành phố S. BamBam ngồi trong quán với bình trà xanh nghi ngút khói bên cạnh , cậu đăm chiêu mơ hồ. Mấy hôm nay Yugyoem không có xuất hiện, cậu vì ngại nên cũng không tiện gọi điện hỏi thăm. Chỉ có điều tâm can cậu cứ nhộn nhạo thấp thỏm cả lên. Một người lúc nào cũng kè kè bên mình bỗng dưng không nói không rằng mà biến mất thì thử hỏi có ai mà yên lòng cho cam. Huống hồ, anh với cậu có chút đặc biệt.

Bước ra ngoài, con gió lạnh chợt đi qua khiến BamBam rùng mình vội khép kín tà áo lại mà bước đi. Con phố vẫn nhộn nhịp như thường. Ngoài kia, những đôi trai gái tay trong tay dạo phố, bàn tay họ nắm lấy nhau, ánh mắt nhìn nhau đắm đuối. Cậu có chút tê lòng, trái tim thắt quặn lại , cậu cũng muốn có cái cảm giác ấy. Nhưng cậu là con trai và anh, chắc gì anh cũng như cậu . Thôi thì cứ làm bạn bè như bây giờ há chẳng phải tốt hơn hay sao?

Đã hơn một tuần rồi anh không gặp cậu, và cậu cứ lặng thinh ngóng chờ anh như thế. Những bài viết phải làm cho toà báo cũng đã gửi đi hết rồi. Tiền thù lao nhận được cũng kha khá, thừa để tiêu xài. Công việc của cậu suôn sẻ như vậy nhung BamBam không mấy vui. Ngày đông tháng giá, không có anh, cậu thấy thiếu thiếu.

****************

- Hắtttttt""..xìiiiiiiiiii....

- BamBam , anh bị cảm rồi!

Cô phục vụ đặt bình trà lên chiếc bếp cồn trên bàn cậu, lo lắng nói. Quả thực , mũi cậu đỏ hết cả lên, cứ sụt sịt mãi.

- Có lẽ thế thật, tôi thấy khó chịu !

- Mau uống trà, tôi lấy cho anh mấy miếng gừng nha!

- Cảm ơn cô

Cô phục vụ khuyên cậu nên ở nhà nghỉ ngơi và cho cậu mấy gói trà gừng mang về. BamBam lặng lẽ bước ra ngoài, gương mặt cậu cũng đỏ bừng lên, chắc là sốt rồi. Cậu nhủ thế. Bóng cậu liêu xiêu bước đi trên vỉa hè. Một cơn gió lạnh thổi vụt qua mạnh mẽ khiến BamBam loạng choạng. Cậu ngồi thụp xuống ngay trên vỉa hè. Không khí lạnh quá và cậu dường như không chống cự nổi với nó nữa .

- BamBam !

Có ai đó gọi cậu. BamBam ngơ ngác ngó nghiêng xung quanh xem chủ nhân giọng nói là ai. Rất nhanh chóng, cậu nhận ra cái bóng hình cao lớn quen thuộc mà cậu chờ đợi bấy lâu nay. Anh đang đi về phía cậu.

- Ôi trời, em làm sao thế này? Cảm lạnh mất rồi mà ăn mặc phong phanh thế sao?

Yugyoem đỡ lấy cơ thể cậu đang run cầm cập, lại quàng chiếc khăn lên cổ cho cậu. BamBam mỉm cười nhưng giọng hơi trách móc

- Em còn tưởng anh biến mất rồi cơ đấy! Em mệt quá!

- Anh đưa em về nhà!

Yugyoem xốc cậu lên vai, theo hướng chỉ của cậu mà đi nhưng khi bước vào ngôi nhà của cậu anh lập tức từ bỏ ý định sẽ để cậu ở đây. Anh gào lên

- Nơi này là chỗ người ở hả?

- Vấn đề gì sao?- BamBam ngơ ngác hỏi

Trước mắt Yugyoem bây giờ là một căn hộ xập xệ, trần nhà thì thấp, bàn ghế phủ một lớp bụi như nhà bỏ hoang. Cả ngôi nhà này chắc chỉ có chiếc giường là sạch sẽ nhất. Thế này mà không bị bệnh mới lạ!

- Đến nhà anh!- Yugyoem buông lời chắc nịch.

- Tại sao? Em không muốn.

- Em đang bị bệnh đấy. Ở lại đây em sớm muộn gì cũng chết nhanh thôi! Thế này không được, tạm thời em đến ở nhà anh!

- Gần quán cà phê sao?

- Không tuần trước anh mới chuyển nhà! Không nói nhiều , anh đưa em đi!- Và anh cõng cậu bước ra ngoài.

Thực ra tuần vừa rồi anh bận dọn nhà nên không thể đến thăm cậu được, hôm nay xong xuôi hết việc rồi chạy ra quán cà phê thì không thấy BamBam đâu. Cô phục vụ nói cậu vừa rời đi chưa lâu và đang bị ốm, thế là Yugyoem lại vội vã phi ra ngoài.

Căn hộ mới của anh không phải thuộc loại cao cấp nhưng rất khang trang, đủ rộng cho hai người ở. Tổng cộng có tất cả ba phòng , tính thêm phòng khách nối liền với bếp nữa là bốn.

Anh đỡ cậu nằm xuống giường mình, đắp chăn lên rồi lấy miếng dán hạ sốt dán lên trán cho cậu. BamBam vì mệt mỏi nên mê man cả đầu óc, nằm xuống ngay lập tức ngủ, hương thơm trong phòng thoang thoảng rất dễ chịu . Một chốc sau, không rõ là đã ngủ bao lâu, BamBam nghe có tiếng gọi và ai đang lay cậu dậy. Khó nhọc mở đôi mắt ra, anh hiện lên ở đó nhẹ nhàng nói.

- Dậy nào, anh nấu cho em chút cháo rồi!

- Dạ!

Yugyoem đỡ BamBam ngồi dậy và đưa thìa cháo ra , cậu ngoan ngoãn ngậm lấy. Sau khi uống thuốc sau, cơ thể đã bớt nặng nề và đầu óc cũng tỉnh táo hơn, ít ra đủ để nhận thức mình đang trong nhà anh. Đó kaf một căn phòng sáng sủa, vẫn còn vương mùi sơn mới. Cả căn phòng chẳng có gì đặc biệt ngoài chiếc giường Kingzise này và cái tủ sách đối diện cậu, nó thật lớn. Yugyoem không để ý đến bộ dạng thất thần ngơ ngác của cậu mà đi thẳng luôn vào vẫn đề.

- Ngày mai anh giúp em dọn nhà?

- Hả? Dọn nhà? Dọn đi đâu cơ?- BamBam ngây ngô hốt hoảng

- Đến nhà anh!

- Tại sao? Sao em phải đến nhà anh ở?

- Chứ em định ở trong cái ổ đấy đến bao giờ hả? Ở đó bị bệnh là phải rồi!

- Đó là nhà em, không phải ổ!

- Như nhau cả. Cứ đến đây đi, dù sao anh cũng ở một mình.

- Nhưng mà...tự nhiên lại đến ở nhà người khác thế này, có chút không tiện a!

Yugyoem phì cười khẽ xoa mái tóc mềm mại của cậu mà ra giá

- Đương nhiên là không cho ở không! Nếu không có tiền trả hàng tháng vậy em rửa bát dọn nhà giúp anh ha!

- Em sẽ trả!- Cậu kiên quyết trả lời rồi nằm thụp xuống trùm mền kín đầu

- Không được, sẽ ngộp thở đấy!- Anh kéo tấm mền ra cho cậu rồi thu dọn mọi thứ mang ra ngoài. Trong lòng vui mừng nhủ thầm, rước bé con về nhà được rồi nhé!

Nói là sẽ trả tiền hàng tháng nhưng tính ra giá cả anh đưa ra cũng là nửa cho nửa biếu. Số tiền cậu đưa tính vào tiền ăn hàng tháng, vậy từ giờ tiền đi chợ là việc của cậu còn nấu ăn, đương nhiên là việc của anh. Tiểu mỹ thụ không biết nấu ăn mà! Hôm bữa dọn nhà cho cậu, toàn bộ giao cho dịch vụ dọn nhà, đồ đạc chẳng có nhiêu, chủ yếu là quần áo, còn lại bát đũa nồi niêu không có, cả ngôi nhà của cậu thứ giá trị chắc chỉ có mấy thùng sách to tướng kia thôi! Laptop thì cậu đương nhiên luôn mang bên mình rồi. Hôm nay đồ đạc được mang đến, anh nhân viên bắt tay anh rất niềm nở.

- Chưa bao giờ chúng tôi làm việc lại nhàn hạ như ngày hôm nay!

Yugyoem chỉ biết lắc đầu mà cười khổ, quay ra thì thấy cậu cuộn tròn một cục ngồi thản nhiên xem TV, tách trà gừng còn chưa chịu uống.

- Anh sẽ dọn phòng cho em, mau uống hết đi kẻo nguội!

BamBam gật đầu cái rụp nhưng chẳng chú tâm cho lắm, cậu vẫn đang mải cày drama nha, đừng cản trở công việc của cậu. Mấy tiếng sau, Yugyoem bước ra, mồ hôi rã rời vì mệt, trong đầu bốc hoả khi thấy ly trà giải cảm nguội ngắt lúc nào mà chưa chịu vơi một giọt, còn ai kia thì đang sụt sùi chấm nước mắt mà xem TV.

- Nè BamBam, em có nghe lời anh không hả?

- Suỵt....- Cậu ra vẻ bí hiểm mà thì thầm- đang đến đoạn gay cấn nha, đừng có làm phiền em, em đang cần tư liệu tham khảo để làm việc đó!

Anh thở dài chỉ vào cốc trà trước mặt cậu

- Thế còn cái này em tính sao?

Cậu không trả lời, chỉ im lặng vơ lấy rồi tu cạn một hơi như nốc rượu, mắt vẫn không dời màn hình. Trời ạ, lúc nóng thì xài mới có tác dụng chứ em tu như nước lã thế kia thì còn gì là giải cảm nữa! Người con trai bé nhỏ lúc này đây, chà, bỗng dưng ai lại tự nguyện rước cái cục nợ này về làm gì không biết, tự làm khổ mình a nhưng mặc kệ, anh thích, ít ra cuộc sống này của anh không còn đơn điệu và tẻ nhạt như ngày xưa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top