Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Yuheng

Trước khi mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên xuống Cảng Liyue, trên hành lang Ngọc Kinh Đài đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp của ai đó. Thiên Nham Quân đổi ca trực thấy nếu bóng người đó lại gần sẽ ngay lập tức nghiêm chào. Đáp lại họ luôn là lời hỏi thăm ngắn gọn của cô gái, người vẫn không ngừng bước chân, người đang vì tương lai Liyue mà cố gắng. Người đó không ai khác chính là Ngọc Hành Tinh Keqing của Thất Tinh Liyue.

Khó mà thấy được tình trạng thả lỏng bản thân của Keqing vào thời điểm sáng sớm như bây giờ, cô cho rằng chú chim dậy sớm sẽ tìm được mồi ngon và, vì thế chẳng ai trong Thất Tinh bắt đầu làm việc sớm hơn cô và cũng như kết thúc muộn hơn cô. Keqing tuyệt nhiên không bao giờ cảm thấy hối hận vì tự bắt mình làm việc nhiều, thậm chí cô còn luôn cảm thấy bản thân còn trễ nải và dễ mắc sai lầm. Luôn hết mình vì lý tưởng, không ngừng cố gắng học hỏi và rèn luyện, có thể nói đây là một điểm tốt ở cô gái này.

Tuy nhiên, đó đồng thời cũng là một khuyết điểm.

Ganyu đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Ngọc Hành Tinh, sẵn sàng nhận những giấy tờ rối ren và công việc phức tạp mới. Thấy Keqing đã bắt đầu bắt tay vào làm việc, cô cũng nhanh chóng mở lời:

"A, xin chào tiểu thư Keqing. Thực sự xin lỗi vì đã đến trễ."

"Không sao đâu Ganyu, tôi cũng chỉ mới bắt đầu." - Keqing đáp, chỉ tay về phía chồng giấy tờ bên cạnh. - "Đây là toàn bộ giấy tờ khai báo thông tin cư trú của Cảng Liyue, phiền cô kiểm lại toàn bộ."

"Tôi hiểu rồi."

Nói rồi, Ganyu nhấc tập tài liệu lên. Liếc nhìn chồng giấy tờ đã phê duyệt dày cộp bên tay phải Ngọc Hành Tinh, cô thở dài, tự trách bản thân đến quá muộn, để cho Keqing phải bắt đầu làm việc từ sớm. Cô biết Keqing là người vô cùng thẳng thắn, nhưng gặp những chuyện như vậy mới biết rằng con người này cũng rất tế nhị và khiêm tốn, "Cô ấy không phải vừa mới đến, đống giấy tờ đó... Tổng Vụ chỉ vừa mới chuyển nhượng sáng nay..."

"Vậy... tôi xin phép." - Ganyu đẩy cửa. Đáp lại cô là vài tiếng ậm ừ, đôi mắt hồng ngọc chăm chú vẫn dán chặt vào những dòng chữ khô khốc trên bản báo cáo trước mặt. Cô đã dần quen với việc này rồi, "người như Keqing là cần thiết cho Liyue", ngài ấy nói điều này... quả nhiên là chính xác. Bởi trong ánh mắt kiên định của Ngọc Hành Tinh tại vị, cô thấy được tương lai của người dân Liyue, một tương lai do bàn tay con người tạo dựng nên.

Vị bán tiên bước ra bên ngoài, nắng mai rực rỡ đã trải đầy hành lang Nguyệt Hải Đình.

---

"Những lô pháo hoa này... quả nhiên là nặng như mọi khi... Mà tôi tự hỏi, sắp tới có dịp lễ hội gì ở Liyue hay sao? Tôi nhớ rằng còn vài tháng nữa mới đến Tết Hải Đăng mà nhỉ?" - Kazuha nhìn đống hàng hóa mình vừa vác lên thuyền mà thầm cảm thán sức khỏe của bản thân. Pháo hoa nhà Naganohara không phải hạng xoàng, bao giờ cũng vậy, trọng lượng của những viên đạn pháo này phần nào đảm bảo vẻ đẹp của chúng khi được bắn lên bầu trời, nói cách khác, pháo hoa càng nặng thì lúc bắn lên càng thấy đẹp, chứng tỏ được làm ra rất công phu. Kể từ khi bắt đầu gia nhập đội thuyền Nam Thập Tự và tham gia vào việc chuyển pháo hoa từ Inazuma về Liyue, chưa bao giờ Kazuha thấy những lô hàng này giảm đi chút trọng lượng nào, nếu không muốn nói là ngày càng nặng hơn.

"Cũng không phải là dịp gì đặc biệt, nhưng đây là đơn hàng từ Ningguang." - Beidou giải thích, như muốn nói thêm, nhưng rồi lại im lặng.

"Vậy à..." - Chàng Ronin Samurai nhắm mắt lại, để gió biển thổi bím tóc buộc lệch bay bay, thả mình vào những luồng thanh âm dày đặc của gió. Dùng tai để nghe, dùng mũi để cảm nhận, bao giờ Kazuha cũng biết được gió biển phức tạp và biến động ra sao, và từ ngoài khơi, thật khó để biết được muôn vẻ của Cảng Liyue, nơi đất thiêng đang thay da đổi thịt từng ngày.

Nếu có điều gì thay đổi, đó sẽ là những mục chỉnh sửa mới trong bộ luật ngàn năm Liyue mà Thiên Quyền phụ trách, là những chính sách không phải là sáng suốt nhất, song vẫn thể hiện sự nỗ lực của Thất Tinh Liyue trong việc tự mình cai quản vùng đất này. Và nếu có điều gì bất biến, thì đó chính là lòng kính trọng và biết ơn của người dân Liyue đối với Nham Vương Đế Quân. Một lòng không đổi.

"Hôm nay trời yên biển lặng, ta sẽ cập bến sớm thôi!" - Giọng nói khảng khái của Beidou vang lên kéo Kazuha trở lại khỏi dòng suy nghĩ, các thuỷ thủ đoàn nghe vậy dường như vui lên hẳn, vỗ vai nhau cười nói. "Họ có lẽ cũng muốn xem pháo hoa nhỉ?" , cậu mỉm cười nghĩ bụng.

---

"Chongyun, hôm nay cậu vất vả rồi, muốn đến Vạn Dân Đường ăn vài món ngon không?"- Xingqiu cười cười hỏi bạn mình, người đang dở sống dở chết, thất thểu bước đi không vững. Lần nào cũng vậy, cứ nghe những tin tức từ tên Xingqiu này là cậu luôn gặp phải mấy chuyện không đâu, tưởng sẽ gặp được ma quỷ để thanh diệt, nào ngờ lúc nào cũng tay trắng ra về, thậm chí nhiều lúc còn bị ma vật cấp cao tấn công, khó khăn lắm mới thoát được. Nhưng cậu cũng không thể vì thế mà giận Xingqiu, sau mọi chuyện, tên đó vẫn giúp cậu đi đòi lại tiền bị lừa, hoặc an ủi khi thấy cậu ra về tay trắng, tuy nhìn có vẻ tên đó đã đoán trước được mấy chuyện này. Xingqiu nhiều lúc khiến Chongyun không thể không phòng bị, nhưng cậu ta cũng là một người bạn tốt.

"Cũng được, miễn không phải ăn mấy món kì dị của Xiangling..." - Chongyun ôm bụng nhớ lại đĩa Slime Xào Rau Củ lần trước, hôm ấy không ai thấy cậu ra khỏi nhà vệ sinh.

"Haha, đương nhiên rồi, chúng ta sẽ ăn món ngon mà, yên tâm." - Xingqiu miệng nói vậy nhưng lại cười chảy cả nước mắt. Thật khó có thể nói rằng Chongyun ghét Xingqiu, nhưng cậu không thích việc bạn mình liên tục đổ việc thử "món mới" của Xiangling qua cho cậu, không hề dễ chịu chút nào...

"A, Xingqiu, Chongyun, các bạn tới đó hả?" - Xiangling hay tay bưng hai đĩa đồ ăn to tướng, vui vẻ chào. Cô ấy là đầu bếp kiêm luôn chạy bàn của Vạn Dân Đường, nếu hôm nào đông khách quá thì đành phải lui vào trong bếp cắm đầu nấu ăn, nhưng có vẻ hôm nay quán không đông lắm, Xiangling cũng tiện giúp đỡ cha mình.

"Ừm, xin chào, hôm nay cậu xuống bếp à?" - Xingqiu mỉm cười tự nhiên ngồi xuống ghế, Chongyun cũng nhanh chóng ngồi xuống đối diện. Nghe câu Xingqiu vừa hỏi là có thể hiểu ngay hai người là khách quen của Vạn Dân Đường. Xiangling không chần chừ đáp ngay: "Đúng rồi, các cậu ăn như mọi khi hả, đến ngay đây!", rồi nhanh chóng chạy vào bếp bắc nồi lên, một đống nguyên liệu bày sẵn trên bàn chứng tỏ cô đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ nấu lên thôi.

Chongyun thầm nghĩ đối với một đầu bếp thì có lẽ chuẩn bị sẵn nhiều đồ ăn như thế cũng là chuyện bình thường, đã tính tặc lưỡi cho qua nhưng rồi lại nhận ra có nhiều Tôm Bóc Nõn và Khoai Tây một cách kì lạ, chú Mao còn đang khệnh khạng vác ra một bao tải bột mì to đùng nữa!

"Xiangling, tối nay có khách quý đặt bàn lớn à? Lại còn... có vẻ rất thích món Yue?" - Chongyun không nhịn được tò mò mà hỏi.

"Ừm... khách quý thì đúng, nhưng nói đặt bàn và thích món Yue thì... không được chính xác lắm." - Xiangling đặt lên bàn đĩa Mì Lạnh Bát Bửu, Đậu Hũ Hạnh Nhân và Giang Hồ Bách Vị, miệng giải thích úp mở.

"Tôi... không hiểu cho lắm." - Chongyun gãi đầu, liếc Xingqiu cầu sự giúp đỡ.

Xingqiu thấy vậy, khoanh tay từ tốn tiếp lời Xiangling: "Ý cậu có phải là... cậu chủ ý muốn nấu món vị khách kia thích, nhưng lại không muốn để lộ cho họ biết? Nói một cách dễ hiểu là đang "tạo bất ngờ" nhỉ?"

Dứt câu, Xingqiu thấy Xiangling đặt tay lên môi rồi suỵt một cái thật dài, mắt ngó nghiêng xem có ai đang nghe họ nói chuyện không.

"Nếu hai cậu đã hiểu thì tôi cũng không giấu..." - Xiangling thấp giọng, cúi xuống kéo hai người kia lại gần thì thầm. - "Chuyện là thế này..."

---

"Vậy, những điều luật phòng chống cháy nổ của Liyue chốt lại cần phải sửa những mục này phải không?" - Yanfei nhìn lại những chỉnh sửa của Ningguang sau một hồi cùng nhau thảo luận, cô gật gù. - "Không có nhiều sơ hở, hợp tình hợp lý."

"Cảm ơn cô nhiều, Yanfei. Những chuyện này có cô giúp đỡ thì thật là dễ dàng." - Ningguang thu lại chồng giấy tờ và đưa cho trợ lý, chẳng bao lâu nữa sẽ được thông qua và đi vào áp dụng.

"Vì lợi ích chung cả thôi." - Yanfei đeo hộp đựng bộ luật lại bên hông, đơn giản đáp.

"Quý cô Thiên Quyền, cô có định báo cho Ngọc Hành Tinh việc này không? Những điều luật mới được đưa ra dù sao cũng sẽ ít nhiều ảnh hưởng trực tiếp đến Thất Tinh các cô." - Yanfei đưa ra thắc mắc. Khi làm việc cùng Ningguang, cô luôn thẳng thắn bày tỏ ý kiến, một phần vì tôn trọng vị Thiên Quyền này, người rất có năng lực trong việc chỉnh sửa và bổ sung các điều luật sao cho phù hợp, một phần vì cô biết người phụ nữ này luôn có nhiều tính toán sâu xa, mà đối với những việc sâu xa thì chỉ có thể dùng sự thẳng thắn mà tìm hiểu.

"Hm... Sớm muộn Keqing cũng sẽ biết, dù sao chắc chắn cô ấy sẽ không phản đối." - Ningguang đứng dậy. - "Còn bây giờ, hãy chờ xem thôi."

Yanfei gật nhẹ đầu, chẳng như tiên nhân, con người có nhiều mặt thật khó hiểu.

---

Hu Tao vui vẻ nhảy chân sáo dọc con phố, miệng ngâm nga bài ca dao Hilichurl. Hôm nay Baizhu không có nhà, thế là được một hôm ngồi nói chuyện với Qiqi, tuy cô ấy vẫn né Hu Tao như né tà nhưng không thành vấn đề! Mưa dầm thấm lâu, Hu Tao đã xem Qiqi là ngoại lệ duy nhất, đã thành tâm hối cải và muốn làm bạn với Qiqi, vậy Qiqi cũng sẽ hiểu cho cô thôi nhỉ?... Tuy sẽ mất khá nhiều thời gian...

Hu Tao ra đến cảng, ngắm dòng người qua lại bận rộn, tàu thuyền từ muôn nơi đổ về đây rồi lại từ đây đi tới muôn nơi, cũng vì vậy mà đất Liyue là nơi hội tụ của tài phú và thịnh vượng. Nhìn thành phố ngày một phát triển như vậy, kể cả khi Thất Tinh đã lên thay thế Đế Quân cai trị, khiến Hu Tao không tự chủ mà mỉm cười. Từ tận đáy lòng, cô luôn dành một sự tôn trọng lớn đối với Thất Tinh. Những câu thơ "Thiên Quyền Ningguang, giàu có một phương. Đôi mắt sáng ngời, hoa nhường nguyệt thẹn. Tai mắt tinh tường, trăm sự dẹp yên", vốn chính là do Hu Tao ngâm, rõ ràng thể hiện cô rất yêu thích vị Thiên Quyền này. Lại nói tuy bản tính Hu Tao rất thích ghẹo người, Xiangling nhiều lần đã bị cô doạ nhảy dựng lên, thiếu điều trở thành khách hàng tiềm năng của Vãng Sinh Đường. Thế nhưng đối với Ngọc Hành Tinh Keqing, Hu Tao tuy rất muốn trêu chọc nhưng luôn kiềm lại, cô luôn dè chừng vẻ ngoài khó gần của Keqing và sợ rằng nếu mình trêu ghẹo quá đà sẽ bị cô ấy cầm kiếm gõ đầu. Đối với Hu Tao, chuyện đó vô cùng đáng sợ. Keqing là ai chứ? Là người đã một nhát kiếm chém chết một tên Fatui! Nếu Hu Tao chưa kịp truyền lại chức trách Đường chủ này cho ai mà đã phải nằm vào trong quan tài hay bị đưa vào lò thiêu xác thì thật quá đáng tiếc, việc làm ăn của Vãng Sinh Đường sẽ rất khó khăn!

"Mà nghĩ lại thì... nếu Vãng Sinh Đường vẫn còn có Zhongli thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết." - Hu Tao leo lên một thùng hàng to đùng ngồi vắt vẻo. Bản thân Hu Tao cảm thấy Zhongli có vẻ rất kì lạ, kiểu như... không phải là con người vậy. Dù sao, đây là Liyue, Hu Tao sẽ không cảm thấy quá bất ngờ nếu một ai đấy cô quen lại là tiên nhân sống giữa thành phố con người. Nói đến Zhongli, "ông lão nhàm chán" đó đã dặn cô...

"Đường chủ Vãng Sinh Đường, Hu Tao đấy phải không?"

Đang ngồi thơ thẩn suy nghĩ như vậy, bỗng nghe thấy một giọng nói phóng khoáng gọi tên, Hu Tao bất ngờ quay lại. Bất ngờ không phải vì bị gọi đột ngột, mà là vì cô nhận ra giọng nói ấy là của thuyền trưởng đoàn Nam Thập Tự Beidou! Cô biết người này, mặc kệ Beidou có biết đến cô hay không, nhưng Hu Tao đã luôn muốn làm quen với cô ấy!

"Đúng, tôi là Hu Tao! Có chuyện gì vậy?" - Hớn hở đáp lại Beidou, Hu Tao chợt nhận ra đứng bên cạnh vị thuyền trưởng này còn có...

"Haha, làm phiền bạn rồi. Tôi là Beidou, thuyền trưởng đoàn Nam Thập Tự. Còn đây là Xinyan, bạn của tôi." - Beidou mỉm cười xưng tên, rồi giới thiệu luôn người bên cạnh. - "Chúng tôi tìm bạn có chuyện cần nhờ vả, Zhongli tiên sinh chắc cũng đã báo trước với bạn rồi?"

"À, đúng thế, nhưng tôi không ngờ lại là hai người các bạn..." - Hu Tao thấp giọng, nhưng vẫn không giấu được niềm vui sướng. Nhà tư vấn tính tình già dặn kia có bảo cô hãy đến cảng, gặp thương nhân chuyển món hàng nặng từ Inazuma rồi còn nhờ vả cô mấy chuyện kì lạ. Nhưng nếu được biết "thương nhân chuyển món hàng nặng từ Inazuma" chính là Beidou thì cô đã nhiệt tình hơn với việc này rồi.

"Hân hạnh được làm quen. Ngài Zhongli quả là khó hiểu phải không? Lần trước ngài ta mời tôi về Vãng Sinh Đường biểu diễn, thật không hiểu con người đó nghĩ gì." - Cô gái tên Xinyan cao giọng cười, tuy lời cô nói ra rất dễ bị hiểu nhầm là đang bêu xấu, nhưng nghe giọng điệu hoà đồng và nhìn vẻ mặt dễ mến của cô ấy, khó ai có thể trách nhầm được.

"Lần đó Zhongli có kể lại với tôi. Anh ta còn bảo rằng không hiểu vì sao cậu lại bỏ đi vẻ tức giận như vậy nữa? Đúng là rất kì quặc!" - Hu Tao nhăn mũi đồng tình. Làm bạn với những người hướng ngoại nhiều khi lại là chuyện tốt.

"Haha, nhưng dù sao Zhongli tiên sinh vẫn là người đáng kính trọng, anh ấy đã ủy thác chuyện này cho chúng ta, vậy cũng nên bắt đầu thôi, cũng đã hoàng hôn rồi, không còn nhiều thời gian nữa." - Beidou kết thúc cuộc nói chuyện ngoài lề, chống hông vẻ sẵn sàng.

"Được!"

---

Ánh tà đã tắt trên Cảng Liyue, đèn vàng muôn nhà bắt đầu được thắp lên, tiếng xe thồ hàng trở về cũng lạch cạch va vào mặt đường, tiếng nói cười rôm rả chung quanh cũng ngớt dần, nhưng chẳng thể lặng hết. Kể cả là về đêm, Liyue vẫn không ngừng hoạt động, bởi những con người nơi ấy chẳng chịu nghỉ ngơi.

Keqing thở dài, cô không hiểu sao công việc hôm nay lại nhiều như vậy, gấp đôi ngày thường. Các bản quy hoạch nhà cửa khu Ngật Hổ Nham vẫn chất đống đằng kia, giấy tờ liên quan đến Vực Đá Sâu vẫn đang xử lí dở, không biết bao giờ mới xong được. Lại còn việc Ningguang chỉnh sửa một số điều trong luật phòng chống cháy nổ cô vẫn chưa xem qua. Sao vị Thiên Quyền này lúc nào cũng để phát sinh thêm công việc vậy? Đồng ý rằng cô ấy rất tài năng và có tầm nhìn xa trông rộng, nhưng Keqing vẫn không thể nói mình hoàn toàn tin tưởng người này.

Chợt nghe tiếng gõ cửa, Keqing nhanh chóng đáp lại: "Mời vào."

"Ngài Ngọc Hành Tinh, Thiên Quyền Ningguang mời ngài đến Quần Ngọc Các bàn chuyện." - Trợ lí của cô đẩy cửa vào thông báo.

"Tôi hiểu rồi." - Lòng vẫn còn bề bộn, cô thu dọn một số giấy tờ cần thiết để đem theo, vẫn có nhiều chuyện cô cần bàn với người "đồng đội" này.

Vừa đặt chân đến chỗ Bu'yun, người dẫn đường đến Quần Ngọc Các, đã thấy Ningguang đang đứng ngay đó, Keqing lấy làm lạ, lại gần hỏi:

"Có chuyện gì vậy? Đã mời tôi lên Quần Ngọc Các, sao lại xuống rồi?"

"Ồ Keqing, chờ cô lâu quá nên tôi xuống đây luôn, nào, ta đến Vạn Dân Đường." - Ningguang cười nhẹ như đoán trước được phản ứng của Keqing, khoát tay ra hiệu bảo cô đi theo.

Keqing lục lại trí nhớ một lần nữa, "Ningguang đã có mời mình đi ăn rồi ư, sao mình lại không có bất kì kí ức nào về chuyện này..." Liếc nhìn vẻ mặt bình thản và dáng điệu khoan thai của Thiên Quyền, Keqing cũng thôi không muốn đề cập, tính cách tự nhiên ấy xưa nay vẫn vậy, Keqing cũng dần quen rồi.

"Chỉ một lúc thôi, tôi vẫn còn khá nhiều việc cần giải quyết."

"Tôi biết..."

Hai người bước đến Vạn Dân Đường, cả chặng Keqing đã cố bắt chuyện, đều là nói về công việc, nhưng Ningguang luôn ậm ừ cho qua, không nghiêm túc trả lời lấy một lần.

"Keqing, tôi chỉ muốn mời cô đi ăn để thay đổi không khí, mấy chuyện như công việc bàn sau đi." - Nhận ra vẻ bất mãn của người bên cạnh, Ningguang từ tốn nói.

"Được thôi." - Keqing trả lời giọng đầy nhượng bộ.

Bước chân đến quán, Ngọc Hành chợt cảm thấy có gì không đúng lắm. Vạn Dân Đường những ngày này chẳng tối nào mà không đông đúc, vậy mà hôm nay kể ra cũng khá thưa thớt, chỉ lác đác vài nhóm người ngồi uống rượu với nhau. Cô cùng Ningguang chọn một cái bàn giữa quán, vừa ngồi xuống đã thấy Xiangling chạy ra.

"Hoan nghênh hai người! Tôm Viên Tơ Vàng và canh cải trắng hầm đúng không? Đến ngay đây!" - Ngay lập tức đặt xuống bàn đĩa Tôm Viên Tơ Vàng thật to và cả bát canh cải trắng, sự nhiệt tình của Xiangling đôi khi khiến Keqing cảm thấy hơi buồn cười, nhưng chủ yếu, cô cảm động vì cô bạn này luôn nhanh chóng nhận ra và tiếp đãi những món hợp miệng những vị khách không hẹn mà đến như hai vị Thất Tinh này. Keqing mỉm cười:

"Cảm ơn Xiangling-"

"Còn đây là Tôm Viên Tơ Vàng do chính tay tôi làm, Ngọc Hành đại nhân." - Cậu chàng thiếu gia Thương Hội Phi Vân không biết từ đâu chui ra, lịch thiệp đặt một đĩa tôm viên xuống ngay trước mặt Keqing.

"Đây là... ừm... Hi vọng cậu không chê." - Cậu phương sĩ Chongyun cũng xuất hiện, đặt thêm một đĩa nữa xuống.

"Keqing, chúc ngon miệng." - Ganyu lại gần, nhẹ nhàng đặt thêm một đĩa, còn nói thêm. - "Đĩa này không có tôm đâu, tôi chỉ là muốn thử cách làm khác..."

"Haha của cô đây, sau này vẫn phải tiếp tục làm phiền cô rồi." - Vị thuyền trưởng Nam Thập Tự mang tới hẳn hai đĩa đặt xuống. - "Cứ thoải mái ăn hết, Xiangling nấu thì không có gì phải lo!"

"Hehe tuy tôi không giỏi nấu ăn cho lắm nhưng mà nhờ có Xinyan giúp đỡ mà món Tôm Viên Tơ Vàng này cũng không kém gì món Xiangling nấu đâu nhé!" - Hu Tao nhảy bổ ra, suýt làm rớt đĩa Tôm Viên, gãi đầu cười gượng. Xinyan bên cạnh thấy vậy cũng bật cười, không quên nhắc Hu Tao cẩn thận một chút.

Keqing vẫn còn đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra, một đống câu hỏi quay cuồng trong não cô đang cầu xin một lời giải thích, nhìn sang Ningguang, Keqing chỉ thấy cô ấy mỉm cười nhẹ.

"Chúc mừng sinh nhật, Keqing."

Một giọng nói vững chãi vang lên dẹp bỏ mọi câu hỏi của cô, khiến cô bất giác quay đầu lại. Người đàn ông với đôi mắt hổ phách sắc sảo đang nhìn cô, trên môi là một nụ cười hạnh phúc hiếm thấy. Keqing nhận ra hơi thở mình vừa rơi vào trạng thái không ổn định, mà không, lúc nào ở bên anh ta cô chẳng cảm thấy như vậy. Zhongli cầm trên tay một chiếc bánh kì lạ, nhìn vẻ ngoài không giống như bất kì loại bánh truyền thống nào của Liyue.

"Đây là "Bánh Kem", Lumine đã gửi chúng tôi công thức, cô ấy nói rằng ở một thế giới nơi cô đã từng ghé qua, người ta ăn loại bánh này để mừng sinh nhật." - Zhongli từ tốn giải thích, cẩn trọng đặt chiếc bánh đẹp mắt xuống bàn, quay sang nhìn Keqing.

Mặc cho hai bên mặt nóng bừng, Keqing hướng mắt ra chỗ khác lắp bắp: "Nhưng- nhưng mai mới là sinh nhật tôi..."

"Chính vì vậy nên hôm nay chúng tôi mới tổ chức đấy Keqing, cậu không phải kiểu người sẽ nhớ sinh nhật của mình! Và đương nhiên kể cả là sinh nhật, cậu cũng sẽ không cho bản thân thư giãn!" - Xiangling chống nạnh đáp lại. Keqing mở to mắt như nhận ra điều gì: "Thì ra đây là lí do... ngày hôm nay công việc nhiều lên như vậy...", rồi cô lườm Ningguang, người đang cố lảng đi giả vờ không nghe thấy.

"Đành phải như vậy thôi Keqing, nếu không chúng tôi sẽ không có lí do chính đáng để bắt cô nghỉ làm việc." - Ganyu nhỏ giọng, thật khó để mà tin cô gái bán tiên hiền lành kia cũng nhúng tay vào vụ này. Mấy người này thật sự vô duyên, khi không lại chiếm dụng thời gian của cô cho những thứ không quan trọng như sinh nhật, không xin phép trước mà tự ý hành động, tốn công tốn sức làm ra thật nhiều Tôm Viên Tơ Vàng mà có lẽ dành cả tháng ra cũng không thể ăn hết. Mấy người này, thật sự không thể chịu nổi mà!

"Vất vả cho mọi người rồi, tuy nhiên đáng tiếc là tôi vẫn sẽ làm việc vào ngày mai." - Keqing cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nhờ những tiếng nén cười ngắn ngủi từ phía những người khác, chỉ hai giây sau cô đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng, hai bên má đã đỏ nay lại còn đỏ hơn.

Những người ngồi đây, dù quen biết Keqing đã lâu hay thậm chí chỉ mới quen vài tháng, cũng đều đã hiểu được khá nhiều điều về cô gái này. Ai nói rằng cô ấy không thành thật với bản thân chứ? Nói như vậy là chính xác rồi đấy.

Tiếng cười nói của đám người trong quán Vạn Dân Đường kéo dài đến tận khi mặt trăng Liyue lên cao và soi ánh bạc xuống nền đá Ngật Hổ Nham, quanh quanh là bao ánh đèn vàng nhà nhà thắp lên, như một biểu trưng cho sự sung túc và bình an.

---

"Ngài Zhongli, thật lòng cảm ơn ngài vì ngày hôm nay." - Keqing bước đi, không quên chú ý tăng nhẹ tốc độ sao cho theo kịp bước chân của người đàn ông bên cạnh. Dù vậy, cô vẫn biết anh ta đang cố tình đi chậm lại rất nhiều.

"Cũng không có gì, lúc tôi đề xuất ý tưởng thì mọi người đều vui vẻ đồng ý, tôi cũng không làm gì nhiều... Vị của món Bánh Kem đó ngon chứ?"

"Tôi chưa từng ăn món Bánh Kem nguyên gốc, nhưng món bánh mọi người làm cho tôi, không bao giờ có thể đem đi so sánh." - Keqing nhắm hờ mắt, nếu cô hiểu đúng ý Zhongli, vậy có thể nói anh ta là người đứng ra tổ chức tiệc sinh nhật sớm và bất ngờ này cho cô sao? Cô hi vọng bản thân đang không tự ảo tưởng.

"Tôi cũng nghĩ vậy, mọi người thực sự yêu mến cô, cô Keqing." - Zhongli chợt dừng bước. Hai người đang đứng trên cầu gỗ dọc đường về Ngọc Kinh Đài, ngay gần đó là Vãng Sinh Đường, Keqing mở miệng định nói, cô nghĩ nếu Zhongli không muốn đưa mình về...

Đột nhiên đằng xa vút lên một tiếng dài, rồi bùm, một chùm sáng rực rỡ nở rộ trên nền trời đêm Liyue. Ngay sau đó lại là hằng hà sa số những tia sáng được phóng lên không ngừng, mỗi tia sáng lại nổ thành những bông hoa đan xen vào đó là những hình tròn đầy màu sắc và đẹp đẽ. Khoảng trời đằng đó được nhuộm trong những gam màu sặc sỡ và lung linh của những tia lửa, choáng ngợp trước chúng, có một suy nghĩ tự huyễn thoáng qua đầu cô, rằng những chùm pháo ấy là dành cho chính bản thân mình.

Ánh sáng rực cháy trên bầu trời vẫn còn chưa tắt, nhưng Keqing đã vô thức quay đầu lại nhìn Zhongli rồi hồi hộp nhận ra rằng, trong khi phản chiếu trước mắt cô là hình ảnh pháo hoa rực rỡ thì trong mắt anh... lại chỉ có cô. Bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấy, Keqing nhất thời không biết nên nói gì, chỉ thì thầm thật khẽ: "Điều này... liệu có phải..."

"Có lẽ là đúng như cô nghĩ." - Zhongli, vẫn không rời ánh mắt khỏi Keqing, đưa tay lên cằm, hơi nghiêng đầu nói. - "Và có vẻ Hu Tao và Xinyan đã làm tốt công việc của mình ở Châu Điền Phường."

Keqing hiểu câu nói đó nghĩa là gì, nơi pháo hoa bắn lên cũng là hướng của Châu Điền Phường, vậy là dự cảm của cô đã chính xác. Nhưng điều đó lại chẳng làm cô đắc ý, thay vào đó chỉ khiến cô thêm xấu hổ.

"Tôi đã nói rằng mọi người đều rất yêu quý cô, Keqing." - Zhongli đưa tay lên, từ hư không hiện ra một chậu hoa Thanh Tâm nhỏ, được trang trí đơn giản mà đẹp mắt. - "Và tôi cũng không phải ngoại lệ."

Nét mặt Keqing thoáng ngạc nhiên, cô cẩn thận đón lấy chậu hoa nhỏ từ tay Zhongli, nó vừa vặn nằm trong hai bàn tay cô, trong khi vừa nãy nhìn anh ta cầm lại thấy có vẻ rất nhỏ.

"Loài hoa Thanh Tâm không chịu được nhiệt độ và độ ẩm ở vùng đồng bằng, mà thường xuất hiện ở những vùng núi cao lạnh lẽo như ở Tuyệt Vân Gián hay Cô Vân Các." - Ngừng lời một chút, Zhongli lại nói tiếp. - "Tuy nhiên bông hoa này suốt ba ngàn bảy trăm năm tuổi thọ Liyue đã bất chấp khí hậu, lần đầu tiên nở rộ ở Ngọc Kinh Đài."

Keqing thấy Zhongli thôi không nói, rời mắt khỏi đoá Thanh Tâm mà nhìn lên.

Cô thoáng thấy môi anh mấp máy vài lời.

"Và em cũng như vậy."

Keqing không chắc rằng mình đã nghe được gì, bởi tiếng pháo nổ đằng xa đã ắt mất phần lớn tiếng nói của Zhongli, nhưng cô quyết định im lặng nhìn ngắm pháo hoa, vờ như không nghe thấy. Không cần biết bản thân có chăng đã nghe nhầm, cô đơn thuần chỉ muốn lưu giữ khoảnh khắc này, sống trong nó lâu hơn một chút.

"Ngài thật khéo đùa, ngài Zhongli. Ba ngàn bảy trăm năm gì chứ..."

Khắp Cảng Liyue, cũng có những gia đình còn thức, hoặc chăng là bị đánh thức bởi tiếng pháo hoa, gọi nhau ra hiên nhà cùng nhau chiêm ngưỡng, hay ngồi bên cửa sổ hướng mắt ra ngoài, cảnh tượng đêm đó huyền ảo như phần kết của một lễ hội vô danh.

Đây không phải lần đầu tiên Keqing được xem pháo hoa, có lẽ cũng chẳng phải là màn pháo bông đẹp nhất, nhưng những chùm ánh sáng rực rỡ ấy, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top