Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10 - His Guiltness

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem chương mới nhất tại Wordpress của mình: naonaoka.wordpress.com

Author's Note: Món quà nho nhỏ dành cho năm mới. Một chương fic mình phải dành rất nhiều thời gian để hoàn thành. Vì đã bỏ viết và cũng không còn đọc D.Gray-Man nên việc nắm bắt và giữ cho nhân vật không bị OOC so với nguyên tác là một điều gần như không thể. Chính bản thân mình còn cảm thấy được Kanda và Allen trong chương này có sự thay đổi về tính cách. Nhưng mình cũng đã cố hết sức rồi. Hi vọng mọi người không quá thất vọng về chương mới.

Chúc mọi người một năm thật nhiều may mắn.

[...]

Allen chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ cuộc sống của mình. Trong suốt nhiều năm qua, trong cả những khổ đau mà cuộc đời gây ra cho cậu. Ngay cả khi Mana chết, ngay cả khi Allen cố gắng vật lộn trong những kí ức thuộc về người cha nuôi đã mất, trong lời nguyền hằn in nơi mắt trái như một lời nhắc nhở, một sự khắc ghi. Trong cả những mùa đông dài khắc nghiệt, Allen vẫn luôn cố gắng sống tốt cuộc đời mình. Cậu không phải kiểu người yếu đuối, càng không phải kiểu người dễ buông xuôi. Allen không kiếm tìm cái chết như cách giải quyết cho những khó khăn của mình. Cậu chưa một lần buông tay khỏi cuộc đời mà cậu đang từng ngày đối mặt. Chưa một lần nào cả.

Hàng loạt tiếng động ầm ĩ vang lên. Mặt băng bên dưới không ngừng rung chuyển. Allen giật mình mở mắt. Hình ảnh đầu tiên xuất kiện trong tâm trí cậu là gương mặt cau có thường trực của Kanda. Sau đó nữa, là hình ảnh nửa bức tường băng đang đổ xuống. Với Crown Clown trong tay mình, Kanda có thể dễ dàng cắt ngọt mặt băng. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh thẳng thừng nhìn xuống cậu, hỗn loạn vô vàn cảm xúc. Tức giận có, lo lắng có và cả những xúc cảm kì lạ Allen chưa nhìn thấy bao giờ.

Một nửa bức tường không còn điểm tựa lập tức đổ ập xuống người bọn họ. Kanda nghiến răng, lần nữa cắm chặt Crown Clown xuống nền hang như cách anh từng làm trước đó. Những tiếng rít gào của hàng ngàn mũi tên xé gió lao về phía họ mỗi lúc một gần hơn. Mặt băng nặng nề đổ xuống chạm vào Crown Clown, ấn lưỡi kiếm vào sâu hơn bên dưới. Cả người Kanda áp sát vào người cậu. Allen khẽ kêu lên khi vết thương nơi chân vô tình bị anh chèn ép. Kanda nhíu mày, nhưng không thể làm được gì khi lưỡi kiếm của Crown Clown dưới sức nặng đè nén bên trên nhanh chóng mất hút vào trong nền đất lạnh. Phần chuôi kiếm còn lại giữ cho bức tường chỉ vừa chạm vào lưng Kanda chứ không phải đè nghiến lên anh và Allen bên dưới. Bức tường giờ đây đã biến thành tấm khiên hoàn hảo bảo vệ họ khỏi làn tên đang phóng xuống.

"Kanda"

Allen thở hắt ra. Việc mất máu khiến hình ảnh Kanda trong mắt cậu nhòe dần. Chàng trai người Nhật lầm bầm, nhả ra từng làn khói trắng. Bọn họ đều đang rất lạnh, hẳn phải vậy rồi. Allen mơ hồ nghĩ. Toàn thân cậu giờ đây lạnh buốt trong khi tay chân thì tê dại vì mất máu. Điều duy nhất neo lấy tỉnh táo nơi cậu lúc này là hơi ấm truyền đến từ cơ thể Kanda.

Allen cảm thấy mắt mình nặng trĩu. Cho dù rất muốn có thể tiếp tục nhìn Kanda thêm chốc lát, vì những xúc cảm gợn lên trong mắt anh lúc này khiến Allen chỉ muốn nhìn anh mãi. Cậu vẫn phải nhắm chặt mắt mình trong nuối tiếc, trong phút chốc nét mặt Kanda dường như khẽ chuyển, không rõ là tức giận hay hoảng hốt. Allen lầm bầm. Đồ ngốc Kanda, đừng làm cái loại vẻ mặt nghiêm túc đó lúc này.

Trong cơn mơ màng, Allen lại nghe thấy tiếng chửi thề của Kanda. Trước khi những âm thanh ầm ĩ vang lên như thể có cái gì vừa đổ xuống. Rồi sau đó lại là cơn đau, tay và chân cậu nhói lên rát buốt. Allen cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng. Cảm giác ở tay trái trở về. Crown Clown. Cậu lầm bầm nửa tỉnh nửa mơ, cố gắng cử động mắt mình nhưng không thể. Cơ thể cậu chỉ muốn chìm sâu vào giấc ngủ, hoặc là cơn mê. Điều Allen đang ra sức chống chọi bằng tất cả tỉnh táo thu nhặt được của mình. Cậu phải làm gì đó để giúp Kanda, hoặc ít ra không thể để bản thân trở thành gánh nặng. Nhưng cái lạnh và cơn đau nhanh chóng nhấn chìm mọi tranh đấu dẫu rằng mãnh liệt của Allen dễ như dập tắt một đống lửa tàn. Dù muốn dù không, Allen cuối cùng vẫn rơi vào miền vô thức. Nơi chẳng tồn tại gì ngoài cái lạnh và những giấc mơ.

...

Kanda không hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy giận dữ nhiều như vậy. Anh không thể phủ nhận chính mình gần như đã phát điên lên lúc nhìn Allen vùng khỏi vòng tay anh mà lao đi trong màn mưa tên trút xuống. Cách cậu chẳng chút nao núng lao vào nguy hiểm, và để chính mình bị thương. Khiến anh ngay lập tức nhớ lại kí ức về lần giao chiến với con Akuma Level 4 cách đây không lâu, về sự bất cần của Allen với mạng sống của mình. Và điều đó thật sự đã khiến cơn giận trào lên trong anh đến không cách nào kiềm giữ được. Kanda lao ra khỏi chỗ trốn của mình, chạy thẳng về phía Allen. Với sự tức giận và cả những xúc cảm kì lạ khác mà anh chưa một lần biết đến.

Kanda tự hỏi, những cảm xúc đó là gì. Là sự giận dữ bùng lên khi anh thấy cậu lao vào nguy hiểm. Là sự hỗn loạn lúc nhìn cậu bị ghim chặt trên nền băng đẫm máu, trước hàng ngàn mũi tên đang hướng xuống. Hay sự trống rỗng lúc thân thể lạnh lẽo của Allen ép sát vào ngực anh với hơi thở yếu ớt dễ dàng tan biến đó. Kanda chẳng thể nào hiểu được. Anh chỉ biết bế thốc cậu lên mà siết chặt vào lòng, để mặc máu cậu thấm ướt cả bộ thường phục trên người.

Kanda gầm gừ trong cổ họng, một tay giữ lấy Allen trên vai mình, tay còn lại thì siết chặt Mugen khi anh quay trở lại con đường cũ. Thậm chí còn chẳng một lần nhìn lại Innocence. Đoạn đường trở ra dễ dàng hơn Kanda dự liệu, những mũi tên đã thôi không còn truy đuổi họ, và người chị gái cũng không cố làm gì cản trở Kanda.

Khi đã quay trở ra ngoài, Kanda đặt Allen lên nền tuyết, để lưng cậu tựa vào thân cây. Máu nhanh chóng nhuộm đỏ mặt tuyết chỗ cậu nằm. Kanda nhíu mày, Mugen thô bạo cứa vào cổ tay anh. Dòng máu nóng túa ra, một ít rơi trên nền tuyết trắng. Một tay anh giữ lấy gương mặt nhợt nhạt gần như hoà lẫn vào màu trắng bao bọc họ của Allen, vội vàng áp môi mình lên môi cậu. Cơ thể lạnh buốt cứng đờ của cậu tựa vào ngực anh và Kanda bỗng thấy thân thể mình cũng đang dần trở nên lạnh lẽo. Một ngụm rồi một ngụm. Máu theo khóe môi Allen chảy dọc xuống cằm, cậu nhóc người Anh vẫn mê man không hề phản ứng. Kanda gầm gừ. Bàn tay thô bạo siết chặt lấy cằm cậu. Đôi mắt đen hằn lên tia máu.

"Moyashi!"

Khi ý thức cuối cùng cũng quay trở lại, điều đầu tiên Allen cảm thấy vẫn chỉ là cái lạnh, sau đó nữa là cơn đau. Tay và chân tê dại vùi trong tuyết. Và cả cằm cậu nữa, cảm giác như thể ai đó đang dùng tay siết lấy cằm cậu, chặt đến mức muốn đem chỗ xương hàm ra bóp nát. Allen nhíu mày, đôi mắt xám bạc nặng nề mở ra. Kanda đang áp chặt môi mình với cậu. Cậu nhóc người Anh chớp mắt, vô thức kêu lên. Khi đầu óc cậu cuối cùng cũng đã trở nên tỉnh táo để nhận thức được Kanda đang muốn làm gì. Cậu khó nhọc tiếp nhận vị máu tanh nồng quen thuộc đang lấp đầy khoan miệng và đầu lưỡi. Allen gầm gừ, khi Kanda cứ thô bạo siết lấy cằm cậu trong lúc không ngừng bắt cậu uống máu anh.

"K–anda–..." Cậu thầm thì trong bất lực, cánh tay trái dẫu không bị thương nhưng cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực của cậu run rẫy áp vào ngực anh, khẽ đẩy. "Đủ rồi, tôi không thở– ...hm"

Sau cả một lúc lâu, khi cuối cùng Kanda cũng đã có thể bình tĩnh lại và nhận ra rằng Allen đã tỉnh. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh chiếu lên người cậu, trong lúc Allen đang gập người ho sặc sụa và cố gắng bắt lấy không khí vào buồng phổi đau nhói của mình. Cậu nhíu mày vì cảm giác nhớp nhúa tanh tưởi bám đầy khoan miệng. Đôi mắt xám bạc liếc nhìn Kanda. Và ngay lập tức gương mặt cậu đờ ra trước vẻ lạnh lẽo trên gương mặt chàng trai người Nhật.

"Kanda, anh–..."

Trước cả khi Allen kịp hoàn tất câu nói của mình. Cả người cậu đã bị Kanda thô bạo quàng lên vai. Khung cảnh trước mắt cậu đảo lộn một vòng, để rồi Allen nhận ra mình đang nhìn chằm chằm xuống chỗ nền tuyết vương vãi máu dưới gốc cây, nơi cậu vừa ngồi vài giây trước. Cậu nhóc người Anh ban đầu là kinh ngạc, sau đó thì bắt đầu giãy giụa không ngừng.

"Đồ ngốc Kanda, anh làm cái trò quái gì vậy hả. Thả tôi xuống!!"

"Câm miệng!"

Allen cứng người trước tiếng quát của Kanda. Cậu nuốt nước bọt trong lúc cố gắng rướn người lên để nhìn biểu cảm trên gương mặt anh lúc này nhưng không thể. Cả người cậu hiện tại đang vắt ngang vai anh chẳng khác gì một bao hàng hóa. Allen ngừng giãy giụa và để mặc Kanda đưa mình đi như thế. Suốt quãng đường quay trở về nhà trọ. Chàng trai người Nhật không nói lấy một lời. Những bước chân vững vàng mặc kệ việc anh đang phải vác theo sức nặng của Allen trên mình. Cậu nhóc người Anh thì chẳng biết làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm cái nền tuyết in hằn dấu chân Kanda trên đó. Dẫu không biết lí do thật sự là gì, nhưng Allen có thể chắc chắn rằng Kanda đang giận dữ.

Khi họ trở lại khu nhà, đã là quá nửa đêm. Cậu nhóc người anh cố nâng người mình lên một chút để có thể nhìn thấy khu nhà nhiều tầng cũ kĩ ẩn mình trong đêm xám qua khóe mắt mình. Cửa sổ các tầng đóng kín và không có lấy một ánh đèn. Có lẽ mọi người giờ đây đã đang say giấc.

"Kanda, thả tôi xuống!" Cậu gầm gừ lúc nhìn thấy Kanda vẫn không có vẻ gì sẽ thả cậu xuống khi cả hai đã bước vào nhà trọ. Nhưng mặc kệ những tiếng phàn nàn của Allen, Kanda vẫn chẳng thèm phản ứng. Bước chân anh vẫn đều đều bước đi trên sàn gỗ. Allen nghiến răng trèo trẹo, oán giận ghim cái nhìn thiêu đốt xuống bậc cầu thang, thứ đang phát ra từng âm thanh ai oán khi phải cùng lúc chịu đựng sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành.

Kanda mở bật cửa phòng anh ta rồi sau đó dùng chân hất mạnh nó về chỗ cũ. Allen nhíu mày khi một tiếng ầm nhức óc vang lên lúc cánh cửa dập mạnh vào tấm bảng lề. Đến mức cậu thậm chí có thể cảm nhận được bức tường chỗ tiếp xúc với cánh cửa khẽ run lên. Đâu đó trên đoạn hành lang mờ tối họ vừa đi qua ban nãy vang lên tiếng chửi thề. Có lẽ vài vị khác đã bị tiếng đóng cửa chẳng chút kiêng dè của Kanda đánh thức. Lần này thì Allen bắt đầu phát cáu.

"Kanda, anh điên rồi hả!?" Cậu nói gần như quát, bắt đầu giãy giụa trên vai anh. "Mau thả tôi xuống!"

Chàng trai người Nhật quăng mạnh cậu xuống giường. Cơ thể Allen nảy lên trước khi rơi xuống nệm giường thêm lần nữa. Tay phải và chân trái cậu nhói đau. Allen nhíu mày, dẫu rằng cậu đã uống rất nhiều máu của Kanda, nhưng có vẻ như máu anh cũng không có loại khả năng khiến vết thương hoàn toàn biến mất.

Nến trong phòng được thắp lên. Allen cáu kỉnh bò dậy, dự định mắng chửi Kanda một trận ra trò. Nhưng chính anh đã là người áp tới. Allen nhíu mày lúc Kanda ấn cậu trở lại nệm giường với đôi cánh tay rắn chắc giữ chặt hai bên đầu cậu. Đôi mắt xám bạc ngước nhìn lên, chứa đầy khó chịu. Trước khi Kanda hạ thấp người và áp môi mình lên môi cậu. Allen đờ ra trong khoảnh khắc, bất cẩn hé miệng mình để đầu lưỡi anh thô bạo đi vào ngay sau đó. Cậu nhóc khẽ kêu lên đầy kinh ngạc. Ban đầu còn ra sức giãy giụa người mình, giật mạnh đôi cổ tay đang bị Kanda giữ chặt phía trên đầu. Nhưng khi đầu lưỡi và hương vị quen thuộc của anh lấp đầy trong miệng cậu. Xóa đi vị máu tanh nồng chính anh là người rót vào ban nãy. Allen lại thôi không còn phản kháng. Thay vào đó, cậu nhướn người mình thêm một chút, mặc kệ cơ thể ê ẩm kêu gào để áp sát vào anh. Kanda nhâm nhi vòm miệng cậu, thỉnh thoảng lại thô bạo cắn vào môi dưới. Allen nhíu mày, chẳng chút kiêng dè đáp trả lại anh. Chàng trai người Nhật khẽ gầm gừ trong cổ họng. Cậu khúc khích cười giật khẽ cổ tay. Kanda hiểu ý mà nới lỏng bàn tay vẫn đang kẹp chặt hai bên đầu cậu, anh để Allen thoải mái vòng cánh tay lên vai mình mà siết lại. Thay vào đó một bàn tay anh trượt vào tóc cậu, kéo Allen lại sát hơn người mình. Khiến cậu khẽ kêu lên.

Nụ hôn kéo dài tưởng chừng như vô tận đó cuối cùng cũng kết thúc. Kanda khẽ tách người ra, nơi khóe môi hai người kéo ra một đường chỉ bạc. Bên dưới anh, Allen thở dốc từng hồi. Gương mặt ửng đỏ cố gắng hớp vào từng luồng không khí. Trái tim cậu lại đập tưng bừng trong lòng ngực. Mạnh mẽ và có phần đau đớn. Allen nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh nhịp đập điên cuồng trong lồng ngực. Nhưng hơi thở ấm nóng của Kanda vẫn đang phả vào môi cậu, khiến Allen không ngừng run rẫy.

"Kanda," Cậu thầm thì, cảm thấy giọng mình khản đặc. Cậu không thể chịu đựng thêm được nữa. Allen cảm giác lồng ngực mình như sắp nổ tung ra. "Đủ rồi–..."

Kanda lại bắt đầu hôn cậu. Mặc dù rất muốn kết thúc chuyện này, vì Allen sợ rằng nếu cứ gần anh như vậy Kanda chắc chắn có thể nhận ra nhịp tim hỗn loạn ầm ĩ vang lên bên trong lồng ngực cậu. Nhưng việc hôn Kanda luôn khiến đầu óc Allen trở nên mụ mị. Và rằng dù muốn dù không cậu cũng không thể phủ nhận rằng bản thân yêu thích việc này. Cảm giác lồng ngực ấm áp của anh áp sát vào người, cảm giác từng ngón tay anh mạnh mẽ ấn vào, quấn lấy làn tóc bạc. Và cả cảm giác say đắm mang lại từ đầu lưỡi của anh. Mọi thứ cứ như thể muốn nói rằng Kanda yêu cậu.

Allen mở bừng mắt, và lồng ngực đột ngột nhói đau. Cậu thô bạo đẩy mạnh Kanda ra khỏi người mình. Khiến anh bật ra tiếng chửi thề trong kinh ngạc.

"Đủ rồi." Cậu quay mặt đi tránh né, cố gắng tìm cho đôi mắt mình một điểm nhìn thay thế Kanda. "Dừng trò này lại đi."

Kanda nhíu mày nhìn cậu. Nhưng vì Allen đã ngoảnh mặt sang hướng khác để chẳng phải nhìn anh. Nên cậu thật sự không thể đoán được xúc cảm trong đôi mắt đen lúc này.

"Cậu lại lên cơn gì vậy?"

Chàng trai người Nhật siết lấy vai cậu, ép Allen quay lại đối mặt với mình. Và cậu cũng đành chịu thua trước áp lực mà anh đem lại. Allen thở dài quay trở lại nhìn anh. Đôi mắt đen tối tăm bên dưới hàng lông mày nhíu chặt

"Người lên cơn là anh mới đúng, Kanda." Allen thở dài, cảm giác cổ họng mình khô rát. "Tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao anh lại hôn tôi?"

Kanda dường như có chút bất ngờ với câu hỏi đó. Bằng chứng là việc anh đã ngây người ra trong khoảnh khắc. Nếu ở trong một hoàn cảnh khác, có lẽ Allen đã ôm bụng cười ngặt nghẽo và không ngừng buông lời châm chọc nét mặt của anh. Nhưng lúc này, cậu chỉ cảm thấy lòng mình cay đắng đến mức cả một nụ cười gượng gạo trên môi cũng không cách nào nặn nổi.

"Kanda, tôi cần một câu trả lời." Allen thầm thì. "Tại sao anh lại hôn tôi. Từ lần đầu tiên trong thư viện. Và cả rất nhiều những lần sau đó nữa. Với anh, cảm xúc với tôi là gì?"

"Chẳng phải cậu là người muốn chuyện đó hay sao?" Bàn tay Kanda giữ trên vai cậu đột ngột rời đi. Lần này, đến lượt anh trở thành người tránh né.

"Anh làm vậy vì tôi muốn nó?" Allen im lặng một lúc lâu trước khi bắt đầu đáp lại. Mắt cậu nhìn chằm chằm trần gỗ của căn phòng. "Đó là lý do?"

"Và việc đó dễ dàng khiến cậu im miệng." Kanda tiếp tục trả lời. Giọng trầm vô cảm.

Allen bật ra tiếng cười cay đắng. Hai bàn tay siết chặt tấm drap trải giường.

"Ừ đúng rồi." Cậu vẫn cười, phụ họa thêm cho lời anh nói. "Đúng là cách đó có hiệu quả làm cho tôi im miệng thật."

Allen chống người ngồi dậy, đầu cậu hơi cúi xuống. Mái tóc trắng ẩm ướt vì tuyết bám chặt vào làn da trắng ngần nhợt nhạt. Khóe môi cậu khẽ cong lên. Và giọng thì bình thản đến bất ngờ.

"Tôi về phòng tắm đây. Cả người nhớp nhúa đến không chịu được."

Allen không ngước nhìn lên, cũng không quay lại nhìn Kanda lấy một lần. Nếu vào thời khắc đó Allen có chút ngập ngừng để quay lại nhìn anh. Thì có lẽ cậu đã bắt được biểu cảm hiện lên trên gương mặt Chàng trai người Nhật.

...

Căn phòng của Allen giờ đây chìm trong bóng tối. Cậu không thắp đèn. Cứ như vậy mà di chuyển một đường đến nơi phòng tắm. Allen không bận tâm đến cái lạnh thấu tận vào xương đang trườn lên da thịt cậu. Những ngón tay trắng bệch di chuyển trên từng cúc áo. Kéo xuống từng phần quần áo lấm lem máu đỏ. Làn nước lạnh xối xuống người Allen ngay thời khắc cậu đưa tay gạt mạnh vòi trong bóng tối. Máu và tuyết bẩn bám trên người trôi theo dòng nước lạnh. Tóc Allen ướt đẫm bám chặt vào gương mặt. Cậu cúi đầu, mắt nhắm nghiền trong khi thân thể thì bất động. Từng cơn run rẫy chầm chậm lan dần, nhưng lại khiến đầu óc Allen thêm phần tỉnh táo. Rồi cậu bỗng bật ra tiếng cười chua xót trầm đục khi nghĩ về những điều Kanda vừa nói.

Thật ngu ngốc, mình đã hy vọng điều gì cơ chứ.

Allen dùng khăn bông lau khô người, cảm giác tâm trí mình dại đi vì lạnh. Nhưng cậu quá mệt để mò mẫm tìm quần áo cho mình trong bóng tối. Cho nên Allen cứ để mặc thân thể trần trụi mà chui vào chăn ấm. Lớp vải bông mềm chạm vào da thịt cậu. Cảm giác ấm áp nhanh chóng phủ lấy cả người, khiến cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh.

Ánh sáng hiếm hoi của một ngày không đổ tuyết là điều đã đánh thức Allen. Cậu khẽ nhíu mày rồi nặng nề mở mắt. Một đêm dài không mộng mị. Allen lầm bầm, cố gắng quấn chặt hơn tấm chăn quanh thân thể trần lạnh lẽo. Hôm nay là một ngày hiếm hoi có nắng, nhưng không vì vậy mà tiết trời đỡ lạnh hơn. Allen đưa tay xoa hai bên thái dương mình, trong nỗ lực xua đi cơn đau đầu ập tới. Và cố nhớ về những chuyện đã xảy đến ngày hôm qua. Hang băng nằm sâu trong cánh rừng, Innocence và thân xác người chị gái của Laelia. Nghĩ đến đây, đôi mắt Allen bỗng dưng mở lớn. Phải rồi, Laelia. Laelia đâu rồi?

Cậu nhóc người Anh bật người ngồi dậy. Để mặc tấm chăn rơi xuống khỏi người mình. Phải nhanh chóng quay trở lại khu rừng để tìm Laelia. Allen đã quá bận lòng đến Kanda để rồi quên mất về sự an toàn của cô gái trẻ, cũng như về mục đích đến đây của mình.

Tỉnh táo lại nào, Allen.

Sau khi vội vã thay quần áo để rời khỏi phòng mình. Điều Allen không ngờ và cũng không muốn nhất đó chính là việc bắt gặp Kanda, người đang đứng khoanh tay với Mugen kẹp chặt trong lòng và vẻ mặt cau có thường trực mà cậu vốn đã thành quen. Allen bỗng cảm thấy bối rối đến mức chỉ muốn lùi bước trở lại căn phòng và đóng sầm cửa lại. Nhưng cậu không nên và cũng không thể làm điều đó. Allen còn có việc quan trọng hơn lúc này.

"Cậu đi đâu?"

Allen lách người tránh khỏi Kanda, cố để không nhìn vào mắt anh. Chàng trai người Nhật dường như đã để ý thấy thái độ kì quặc của Allen và điều đó thật sự khiến anh cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Cậu đi đâu?"

Kanda gằn giọng lặp lại thêm một lần. Bàn tay phải níu chặt cổ tay Allen trong lúc đôi mắt đen sâu thẳm của anh chiếu cái nhìn chằm chằm lên gương mặt cậu. Allen cố gắng giằng tay mình ra nhưng hành động đó chỉ càng khiến Kanda thêm khó chịu.

"Đau đấy." Allen vẫn tránh việc nhìn vào mắt Kanda. Và cố gắng tìm cho mình một điểm nhìn thay thế khác là phần cổ tay đang bị anh ghì chặt. "Bỏ ra đi, tôi phải đi tìm Laelia."

"Cô ta đã trở về rồi." Kanda khó chịu trả lời. Bàn tay anh trên cổ tay cậu cuối cùng cũng chịu rời đi để lại cơn đau ê ẩm khiến Allen bất giác nhíu mày.

"Tôi đi gặp cô ấy."

Allen trả lời ngắn gọn rồi lập tức rời đi. Cậu sợ việc phải ở cùng một chỗ với Kanda lúc này. Dẫu sao Allen cũng đã có một ngày tồi tệ. Những vết thương chưa thể khép miệng hoàn toàn và nhiệm vụ thu hồi Innocence còn dang dở. Và cả những xúc cảm rối loạn đang nhấn chìm Allen. Khiến cậu không có cách đối mặt bình thường với chàng trai người Nhật. Cậu chỉ muốn một khoảng thời gian yên tĩnh lúc này.

Allen lặng lẽ rời khỏi hành lang, rồi men theo cầu thang xuống sảnh. Cậu cố giữ mình không nghĩ về Kanda, hay tệ hơn là quay đầu nhìn lại xem anh liệu có còn ở đó. Kanda đã đứng trước cửa phòng cậu bao lâu cho đến khi Allen mở cửa bước ra ngoài. Có thể chỉ là vài phút ngắn ngủi, hoặc cũng có thể đơn giản chỉ vì trùng hợp mà Kanda ở đó. Cậu thật sự muốn nghĩ rằng chàng trai người Nhật đã đứng chờ ở đó rất lâu, từ ngay khi anh thức dậy. Để rồi lập tức bật cười vì suy nghĩ đó. Cậu hiểu rõ Kanda sẽ chẳng bao giờ làm một điều ngu ngốc như việc chờ đợi Allen. Anh ta chắc chắc sẽ không làm.

Cố gắng giữ mình chú tâm vào từng bật cầu thang mà cậu đang bước xuống. Dưới sảnh hôm nay lại chẳng có lấy một người. Có lẽ mọi người đã ra ngoài đi dạo. Dù sao hôm nay cũng là một ngày hiếm hoi có nắng. Thời tiết cũng ấm áp dễ chịu nhiều hơn. Allen tìm cho mình một chiếc bàn trong góc, nơi có thể dễ dàng tránh được ánh nhìn từ phía cầu thang. Và bắt đầu kiếm tìm cô gái trẻ. Thật ra, Allen có thể dùng cách đơn giản hơn là hỏi trực tiếp bà chủ nhà trọ, người dì của Laelia. Nhưng không hiểu vì sao, Allen lại cảm thấy cậu tốt hơn là không nên làm vậy. Người phụ nữ đó ghét người của Giáo Đoàn Đen. Và Allen tin rằng với cách hành động chẳng chút kiêng dè nào của cậu và Kanda sẽ không khó để những người hiểu chuyện nhận ra bọn họ.

Cả giờ đồng hồ trôi qua, Allen chẳng làm gì ngoài việc ngồi yên và nhìn chằm chằm quầy tiếp khách. Laelia đâu rồi? Cậu lẩm nhẩm. Allen đã gần như quên bẫng về sự hiện diện của cô vào đêm hôm trước, điều đáng lẽ ra cậu không được phép làm.

Kanda bảo Laelia đã trở về nhà trọ, và cậu tin rằng anh không nói dối. Vì đơn giản Kanda không có lí do để làm như vậy. Câu nói của anh là điều duy nhất giữ Allen tiếp tục đợi chờ trong bình tĩnh.

Laelia xuất hiện từ phía cửa ra vào ngay thời khắc Allen cảm thấy bản thân không còn đủ kiên nhẫn để ngồi đây ngóng tìm trong vô vọng nữa. Theo trí nhớ của mình, cậu nhận ra cô gái đã thay một bộ quần áo khác. Trông cô cũng không có vẻ gì đã bị thương. Allen thở ra đầy nhẹ nhõm, Laelia thật sự đã nguyên vẹn trở về.

"Allen-san!"

Laelia lại là người đầu tiên lên tiếng trước. Hai má cô khẽ ửng hồng, có lẽ tiết trời bên ngoài cũng không hẳn là ấm áp như những gì Allen đã nghĩ. Cậu mỉm cười, rời khỏi bàn mà tiến về phía cô.

"Cảm ơn trời cậu không bị làm sao cả." Allen đưa tay đỡ giúp làn giỏ mây cô đang giữ trong lòng. Lớp vải trắng phủ bên trên bị xê dịch đi đôi chút. Là rượu vang. "Tôi đã định quay trở lại cánh rừng tìm cậu. Nhưng Kanda bảo cậu đã quay về. Xin lỗi vì đã bỏ cậu lại vào đêm hôm đó."

"Tôi không sao, chị ấy sẽ không làm gì tôi đâu. Cho nên cậu không cần phải cảm thấy ái náy"

Laelia lắc đầu, nhưng lại nở một nụ cười buồn trên gương mặt. Trong đầu Allen bỗng hiện lên hình ảnh cô của đêm hôm trước. Điên loạn và man dại, quỳ rạp dưới nền gào thét như một người mất trí. Dường như người chị gái có ảnh hưởng đến tâm trí Laelia rất nhiều. Nhiều hơn cả những phản ứng cô thường vô thức tuông ra mỗi khi nhắc về chị gái của mình. Allen không chắc việc Laelia có nhớ về những chuyện đã xảy đến hay không. Và cậu cũng không muốn phải nhắc lại với cô về việc đó, ai cũng có những ám ảnh trong lòng không bao giờ muốn người ngoài chạm đến, hay thậm chí là nhìn thấy. Allen cũng vậy. Cậu không muốn Laelia phải biết quá nhiều.

"Tôi không thể nhớ về những chuyện đã xảy ra." Laelia cúi đầu bối rối. Tự mình nói ra lời đáp cho những thắc mắc trong lòng Allen. Cậu chớp mắt nhìn cô. "Lần nào cũng vậy, mỗi khi đến hang động đó thì trí nhớ của tôi lại trở nên rất mơ hồ. Tôi chỉ nhớ rằng mình đã đến, và sau đó thì tỉnh dậy ở bìa rừng. Khoảng thời gian ở giữa hai sự kiện đó, đều chỉ là một khoảng trắng rất mơ hồ."

"Đó là việc tốt cho cô đấy."

Lời của Kanda cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Tim Allen nảy lên một nhịp khi nhận ra sự hiện diện của anh phía sau mình. Nhưng cậu không quay đầu nhìn lại, đôi bàn tay đang ôm chặt làn giỏ mây đựng rượu khẽ run.

Laelia dường như rất sợ Kanda. Bằng chứng là ngay khi anh vừa xuất hiện, trên gương mặt cô gái trẻ liền hiện lên nét sợ sệt không dễ gì che giấu. Allen thở dài, cảm thấy cuộc trò chuyện của họ sẽ không thể nào tiếp tục thêm được nữa. Và để giải thoát cho Laelia và cả chính bản thân ra khỏi tình huống gượng gạo khó xử này. Cậu đưa ra một lời đề nghị.

"Chắc cậu còn có nhiều việc để làm. Để mình bê rượu vào cho cậu. Nó khá nặng đấy."

Laelia ríu rít gật đầu. Sau đó lại bối rối cúi đầu chào Kanda trước khi nhanh chóng rảo bước hướng về nhà bếp. Allen tiếp bước đằng sau cô gái trẻ mà thậm chí chẳng nói với anh lấy một lời. Nhưng sự chú ý của cậu cũng chẳng thể vì vậy mà rời khỏi người anh. Chỉ là khi Kanda khó chịu rời đi, cậu mới dám nhìn theo qua lớp kính.

Allen thở dài. Khi chính mình lần nữa lại tìm cách tránh mặt Kanda, dẫu cho thật sự anh đã chẳng làm gì quá đáng. Kanda chỉ nói ra những điều anh ta vẫn nghĩ, lời đáp cho câu hỏi mà chính cậu là người xướng lên. Allen không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy ngực mình đau đến vậy. Chỉ vì những lời nói của anh đã đánh bật Allen trở về hiện thực. Cái hiện thực mà đáng ra ngay từ đầu cậu đã phải luôn giữ mình ở đó. Cậu có thể hy vọng điều gì, trong mối quan hệ giữa cậu và Kanda?

Không thể. Allen cúi đầu, lại lần nữa nở trên môi nụ cười cay đắng.

Allen biết rõ chính cậu đang là người cư xử như một đứa trẻ con suốt ngày giận dỗi, và còn là một con người vô trách nhiệm khi để mặc Kanda rời khỏi một mình mà không có lấy một lời thăm hỏi. Cậu dành cả ngày hôm đó chỉ để quanh quẩn trong khu nhà trọ ba tầng cũ kĩ. Lại một lần men theo đoạn hành lang cũ để trèo lên căn phòng áp mái. Nơi cậu từng nhảy xuống cách đó không lâu. Đồ đạc trong phòng vẫn y chang như vậy, bụi bẩn và mạng nhện bám đầy trên mặt tủ và những món đồ cũ vương vãi khắp nơi. Cậu loanh hoanhh một lúc ở căn phòng, dùng tay miết qua từng món đồ bám đầy bụi bẩn, cũ kĩ và hư hại. Nhưng lại chẳng phát hiện thêm được gì mới mẻ. Allen đành quay trở lại sảnh nhà.

Thời gian còn lại cho đến khi mặt trời đổ bóng trôi qua nhanh hơn những gì cậu nghĩ. Allen dành thời gian để phụ giúp Laelia những việc vặt trong khu nhà. Như là dọn dẹp hay khiên bê đồ đạc. Và khéo léo hỏi cô những vấn đề liên quan đến người chị gái.

Hai người họ vốn là chị em sinh đôi với vẻ ngoài giống nhau như tạc. Anna và Laelia. Mẹ bọn họ mất từ trước khi cả hai đủ lớn để ghi nhớ được bà. Laelia bảo rằng, trong trí nhớ của cô, người phụ nữ duy nhất nuôi dưỡng và dạy dỗ họ chính là bà chủ, đồng thời cũng là người em gái của mẹ bọn cô. Cả hai trưởng thành, an phận sống cuộc đời quanh quẩn ở vùng đất đang ngày càng trở nên khắc nghiệt. Mùa đông sau mỗi năm lại một thêm kéo dài. Đến mức cả mấy tháng liền họ còn chẳng có cơ hội nhìn thấy mặt trời trọn vẹn. Nhưng khách du lịch và những người nghiên cứu đến đây rất nhiều, còn tại vì sao thì cô không rõ. Và việc đó đã mang lại cho dì cô nguồn thu nhập ổn định từ việc kinh doanh nhà trọ để mà nuôi lớn bọn cô.

"Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi nơi đây. Dẫu sao khi đã lớn và trưởng thành ở một vùng đất bị cô lập nhiều năm như vậy, cậu sẽ khó để có thể ra ngoài. Thêm nữa, chị và tôi đều là những người an phận." Laelia thành thạo gấp đống chăn nệm vừa được hông khô. "Nếu như gã đàn ông đó không bỗng dưng xuất hiện và thổi vào tâm trí chị ấy những hình ảnh về một thế giới rộng lớn rực rỡ ngoài kia. Thì chị tôi cũng đã chẳng yêu hắn ta đến điên cuồng như vậy."

Tay cô vô thức vò nát tấm drap giường đang gấp dở. Rồi sau đó lại bối rối tìm cách làm phẳng nó như ban đầu. Allen yên lặng đứng nhìn cô. Căn nhắc hàng loạt câu hỏi trong đầu. Nhưng cuối cùng lại chỉ hỏi cô duy nhất một lời sau cuối.

"Laelia, cậu–" Allen thoáng ngập ngừng. "Có biết nguyên nhân nào khiến chị cậu dù đã chết nhưng vẫn có thể cử động như một người sống không?"

Laelia khựng lại vì câu hỏi. Tấm drap giường trắng tinh trên tay cô rơi xuống. Gương mặt tái nhợt cúi gằm. Sự im lặng bao trùm lên bọn họ. Đến khi cô đáp lời thì đó lại không phải câu trả lời mà là một câu hỏi khác.

"Cậu biết chứ?"

"Tôi không."

Allen trả lời không ngần ngại. Cậu không thể để Laelia biết về sự tồn tại của Innocence. Có những sự thật cô không bao giờ nên biết.

Kanda trở về nhà trọ khi Allen bắt đầu cảm thấy bồn chồn mà đi loanh hoanh không chủ đích quanh ngôi nhà để chờ đợi Kanda.

"Bọn họ bảo rằng sẽ gửi tiếp viện đến trong vài ngày nữa."

Anh nói bằng giọng thờ ơ, liếc nhìn Allen khi cậu cuối cùng cũng đã thôi không còn đi loanh hoanh nữa.

"Chúng ta nên quay lại chỗ hang động một lần. Và lần này tốt hơn hết là chỉ chúng ta thôi."

Allen trả lời đáp lại. Vậy là Kanda đã tìm cách liên lạc với Giáo Đoàn và điều đó thật sự khiến Allen cảm thấy tự trách về những hành động trẻ con của mình. Cậu đã để cảm xúc cá nhân xen vào nhiệm vụ. Cái điều rất nhiều lần Kanda đã thẳng thừng mắng cậu.

"Ngày mai chúng ta đi."

"Ừ."

Allen ậm ừ đáp lại. Vẫn khó khăn với việc nhìn thẳng vào mắt Kanda. Nhưng dường như chàng trai người Nhật cũng đã chẳng còn muốn để ý đến thái độ kì quặc của Allen. Hoặc chăng, Allen không dám nghĩ quá nhiều về chuyện anh có để ý hay không đến việc cậu đang cư xử thế nào. Allen không muốn phải suy nghĩ thêm bất cứ điều gì về Kanda nữa. Vì việc đó sẽ càng khiến cậu khó khăn hơn trong việc quay trở lại cư xử bình thường với anh.

Nhưng dù vậy, cũng chẳng có gì ngăn bước được Allen lúc cậu thấy mình đang đứng trước cửa phòng Kanda với vẻ ngập ngừng cùng chai rượu vang Laelia đã dúi vào tay cậu. Cậu không hiểu vì sao lại muốn cùng Kanda uống nó, có thể chỉ là để chuộc lỗi cho thái độ của mình. Cũng có thể Allen đang muốn tìm một cơ hội tốt để khôi phục lại mối quan hệ bình thường với anh. Một mối quan hệ như cách bọn họ vẫn luôn duy trì trước đó.

Allen đứng ngệch ra trước phòng Kanda một lúc lâu mà chẳng có cách nào đưa tay gõ cửa. Mãi cho đến lúc cậu nghĩ rằng có lẽ mình nên bỏ cuộc để quay trở về phòng và một mình thưởng thức chai rượu mà Laelia cho cậu. Thì cửa phòng Kanda lại đột nhiên bật mở. Sự xuất hiện bất ngờ của anh khiến Allen trong phút chốc lại không biết phải cư xử thế nào. Cậu bắt đầu trở nên lúng túng.

"À ừm–" Allen chớp mắt không ngừng trong nổ lực tìm cho mình một lời giải thích. "Laelia vừa cho tôi một chai rượu. Và tôi nghĩ nếu uống một mình thì không hay lắm."

Kanda đang nhìn chằm chằm xuống cậu. Còn Allen thì lại chẳng có cách nào để ngước mặt lên. Cậu cứ đứng yên như hóa đá, mắt hết chớp liên hồi lại chỉ còn biết đóng chặt ánh nhìn vào chỗ ngực áo anh. Một khoảng im lặng kéo dài giữa hai người bọn họ. Lâu đến mức Allen nghĩ rằng tốt nhất là mình nên quay đầu rồi cứ vậy mà bước thẳng về phòng cho xong chuyện.

"Vào đi."

Dẫu cho có gặp khó khăn trong việc nhìn thẳng Kanda. Nhưng Allen cũng không gặp vấn đề gì về phản xạ khi anh chỉ ngắn gọn bảo cậu vào phòng. Cậu nhóc người Anh ngước lên nhìn anh trong lúc nghiêng đầu khó hiểu. Hành động đó thật buồn cười khi chính cậu là người đề nghị việc uống rượu cùng Kanda. Lại còn là người tự mình đi đến với ý định gõ cửa phòng anh nữa chứ.

"Cậu định đứng nghệch ra ở đó đến bao giờ hả?"

Trái ngược hoàn toàn với sự khó chịu hiển hiện trong lời nói. Kanda lại tử tế bước sang một bên để Allen có thể bước vào. Cậu nhóc người Anh bối rối lí nhí lời xin lỗi trong cổ họng. Rồi sau đó cố gắng di chuyển cơ thể thiếu linh hoạt của mình mà bước vào trong.

Allen mở nắp chai rượu bằng vẻ thành thạo cậu học được từ những ngày làm thêm trong quán rượu. Mùi rượu thơm nồng kích thích Allen. Nhưng rồi cậu lại nhận ra mình đã quên việc mang ly theo cùng.

"Tôi quay lại sảnh để lấy ly."

"Không cần phiền phức như vậy."

Kanda lạnh nhạt trả lời, trong lúc giành lấy chai rượu từ tay cậu và cứ vậy mà uống thẳng từ miệng chai. Allen chớp mắt nhìn anh ngửa đầu uống rượu. Và dường như cảm thấy chính mình lại đang có cơ hội để nhìn thấy một mặt khác của Kanda, một phần con người anh mà cậu chưa từng biết đến. Điều đó khiến tim Allen không dưng lại đập nhanh hơn trong lòng ngực.

"Ai lại đi uống rượu vang theo cách này cơ chứ."

Allen lầm bầm nhưng tay vẫn thản nhiên nhận lấy chai rượu từ phía Kanda. Chàng trai người Nhật cười khẩy nhìn Allen học theo cách của mình mà thản nhiên ngửa đầu uống rượu.

Nhưng quả thật uống như thế này thật thoải mái.

Cậu nghĩ thầm. Cảm giác men rượu ngọt ngào trôi dần xuống cổ. Một ngụm rồi một ngụm. Allen nhắm mắt lại để tập trung vào vị giác. Chất cồn và vị đắng chát của rượu vang khiến Allen giải tỏa đi phần nào căng thẳng.

Cậu và Kanda cứ yên lặng thay nhau uống từng ngụm rượu. Không ai quay sang hay chủ động mở lời. Men rượu khiến cả người Allen lân lân khó tả. Cậu một hơi nốc sạch những ngụm rượu cuối cùng mà chẳng thèm để ý đến Kanda. Rồi sau đó thả tay để chai rượu rỗng không rơi xuống sàn. Còn cậu thì nghiêng người tựa hẳn vào anh.

Allen ngước nhìn gương mặt Kanda, khi chính anh cũng đang quay sang nhíu mày nhìn xuống cậu. Cảm giác đầu mình chếnh choáng vì men rượu. Còn lòng ngực thì xáo trộn vô vàn xúc cảm dành cho anh. Những cảm xúc nhen nhóm từng ngày mà Allen chẳng có cách nào ngăn lại được. Allen tự hỏi, bản thân đã cảm thấy điều gì nơi anh, vào mỗi lần Kanda hôn cậu.

"Này BaKanda." Allen lè nhè. Bàn tay đeo găng giơ lên chạm nhẹ vào gương mặt cau có gần ngay bên cạnh. "Anh thật sự là một tên khốn."

Allen không say. Cậu chỉ là cảm thấy đầu mình hơi nằng nặng và cơ thể thì có chút nóng ran. Cậu xoay người đẩy mạnh Kanda ngã xuống nệm giường. Còn mình thì nằm úp sấp trên người anh với gương mặt nóng bừng vùi vào trong cổ. Allen phả từng hơi thở vào tai và cổ Kanda, cơn rùng mình nơi anh khiến cậu càng thêm phấn khích.

"Anh bảo rằng anh hôn tôi chỉ vì đó là điều tôi muốn, hoặc chỉ là để cho tôi im miệng." Allen lè nhè, ngạc nhiên vì Kanda đã chẳng làm gì để gạt cậu ra. "Nhưng mà, tôi thích anh. Đồ khốn."

Dẫu có là do men say trong người kích thích, thì Allen vẫn cảm thấy ngạc nhiên khi bản thân có thể dễ dàng nói ra đến vậy. Thẳng thắng thừa nhận mình thích Kanda. Cái điều Allen đã cố giữ mình không nghĩ tới. Trong tất cả những lần gần anh và vào mỗi lúc Kanda hôn cậu. Allen đã luôn ra sức phủ nhận cảm xúc của mình, rằng đó chẳng qua chỉ là một chút rung động thoáng qua thuần túy khơi gợi từ những nụ hôn. Nhưng cậu lại không có cách nào chối bỏ nhịp đập hỗn loạn của trái tim mình, và rằng chỉ có mỗi Kanda mới có thể là người mang lại cho Allen những xúc cảm trào dâng như vậy. Rằng cậu thích anh, chỉ rung động vì nụ hôn của anh chứ không phải của một con người khác.

Allen nhích người lên một chút để nhìn vào gương mặt cứng đờ của Kanda. Kiềm chế mong muốn lăn ra cười ngặt nghẽo. Thay vào đó, cậu cúi người áp môi mình lên môi anh. Ấm áp và đầy hương vị.

Kanda gầm gừ, lật người hoán đổi vị trí cả hai. Allen hé miệng đón nhận đầu lưỡi anh trong miệng mình. Gấp gáp, mạnh bạo và đầy chiếm hữu. Tay cậu trượt từ trước ngực lên bờ vai rắn chắc, rồi lên đến tóc anh. Chẳng chút nể tình mà giật phăng sợi dây thừng Kanda dùng buộc tóc. Từng thớ tóc đen dài rũ xuống, trượt theo bờ vai anh mà chạm vào má cậu. Allen nâng người lên một chút, mặc kệ chuyện Kanda đang không ngừng sục xạo trong miệng mình. Một tay cậu trượt vào tóc anh, một tay còn lại đùa nghịch với từng lọn tóc đen dài. Hết dùng ngón tay quấn vào, lại vui thích mà giật khẽ. Rồi sau đó bật cười trước sự bực bội của Kanda khi anh cắn mạnh vào môi cậu.

"Oi này." Allen càu nhàu, ngã người trở lại nệm giường đồng thời giải thoát môi mình khỏi hương vị ngọt ngào của Kanda. "Đừng có cắn. Đau đấy."

Bọn họ chưa từng gần nhau theo cách thoải mái đến thế này. Cậu không rõ có phải vì men say mà cả cậu lẫn Kanda đều bỗng dưng trở nên thành thật. Allen có thể cảm nhận được nó, những xúc cảm mạnh mẽ chân thật hiển hiện trong từng động tác của anh. Khi anh gấp gáp áp môi mình lên môi cậu trong một nụ hôn dài không dứt. Hay khi lúc anh vô thức trượt tay mình vào trong làn tóc bạc và khẽ kéo. Khiến Allen không chịu được mà rên lên. Nghe được tiếng gầm gừ nơi anh. Cả người cậu nóng rang không chỉ vì men rượu mà còn bởi những ngọt ngào ngắn ngủi giữa bọn họ lúc này.

[Lock] His Guiltness 10.1https://naonaoka.wordpress.com/2021/01/02/d-gray-man-have-you-kissed-someone-chuong-10-1/]

.....................

Mình đã tách phần cuối của chương này ra riêng và đặt Pass. Mình muốn dành phần đó như một món quà nhỏ tặng những bạn đã Comment cho mình trong suốt thời gian qua. Những người đã cho mình động lực để tiếp tục hoàn thành Fic. Mình sẽ gửi Password vào mail WordPress đối với những bạn đã Comment trên WordPress và gửi vào tin nhắn cá nhân trên Wattpad đối với những bạn đã Comment cho mình trên Wattpad. Phần bị tách ra chỉ đăng duy nhất trên WordPress của mình.

Cảm ơn các bạn, những người đã dành chút thời gian để lại bình luận cho mình. Cầu mong cho mọi người, năm mới vạn điều may mắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top