Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

đại chiến cùng vampire

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐẠI CHIẾN CÙNG VAMPIRE

Trận chiến trên Shinki núi đang đến hồi gay cấn, Lôi vương bị đám người Hoả thần dồn vào đường cùng liền liều mạng bay lên, dồn hết sức mạnh để rạch một đường trên không. Tiếng sấm vang lên rền rĩ, ánh sáng phát từ khe nứt Lôi vương tạo ra làm tất cả loá mắt. Ngay lúc đang lúng túng không biết phải xử lý ra sao thì họ đã bị hút vào khe nứt trên.

Cơ thể quay cuồng trong không gian đen kịt, Kim thần cố căng mắt tìm nơi phát ra ánh sáng, nhưng mãi mà không tìm được. Ngay cả vầng sáng bao quanh người ngài cũng không có. Kim thần hoang mang vùng vẫy, vẫn chẳng thể chạm vào cái gì. Không biết giờ này Yunho, Changmin, phu thê nhà kia và hai linh thú đang ở đâu…

Xoẹt!

Ngay lúc ấy Kim thần lại lần nữa rơi vào một khe nứt khác. Ánh sáng bất ngờ quay trở lại làm ngài không kịp thích ứng, đành bỏ mặc cơ thể rơi tự do, rớt xuống đất sau tiếng “bịch” rõ to.

_ Chết tiệt… – Kim thần nhỏ giọng rên rỉ, nằm yên chút cho đỡ ê mông rồi mới từ từ mở mắt, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Một căn phòng có cách bày trí khá đơn giản, nhưng rất lạ mắt. Kim thần thận trọng đứng lên, tầm nhìn lập tức rơi đến cái giường ngay gần đấy. Trên giường có một người đang nằm ngủ với tấm chăn đắp hờ hững ngang hông, đôi chân trần trắng nõn lộ ra trong không khí khiến Kim thần nhíu mày không hài lòng. Kẻ nào mà ăn mặc hở hang như vậy? Dù là có ở phòng mình đi nữa thì cũng không nên trong tình trạng thiếu vải quá mức thế chứ.

Kim thần hừ lạnh, hết sức bất mãn với lối sống của một số con người trong nhân gian.

_ Umh… Yun ah~

Có vẻ như người nằm trên giường nghe thấy tiếng động nên đã tỉnh giấc, chậm chạp xoay người ngồi dậy, một tay gãi đầu một tay dụi mắt, tạo thành bộ dạng ngái ngủ nhếch nhác vô cùng.

Mà khi Kim thần thấy người ta tỉnh dậy thì đã điều chỉnh lại thái độ của mình, muốn lễ phép chào hỏi vài câu. Dù sao cũng là ngài phá rối giấc ngủ của cậu ta, đã tới nhân gian thì nên xử sự như người thường.

Ai dè vừa húng hắng lấy giọng, đang định mở miệng giới thiệu thì gương mặt người kia hiện rõ ra. Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ giờ đã mở to nhìn ngài, đôi môi đỏ mọng há hốc, khuôn mặt bày ra biểu tình ngu si không thể tả.

Kim thần không hay soi gương lắm, nhưng chí ít ngài cũng đã sống với khuôn mặt này mấy nghìn năm rồi. Từng đường nét trên đó ngài có nhắm mắt cũng vẽ lại được.

Giờ phút này, ngay tại nơi đây đang có một bản sao giống ngài y hệt. Ngoại trừ bộ tóc ngắn ngủn bù xù và cái quần cộc hết sức phản cảm ra, thì đúng là tên kia với ngài giống nhau như hai giọt nước!

Mắt đối mắt.

Mặt nhìn mặt.

Mười giây sau…

_ A A A A CÓ QUỶ!!!!

_ Yêu quái cát!!!!

Kim thần vội vàng vung quạt, lưỡi dao ánh sáng nhanh chóng xuất hiện, lao đến cái giường phía trước.

_ Á, cứu, cứu tôi với!! – Tên kia lập tức nhảy xuống tránh, kinh hoàng nhìn cái giường bị xẻ đôi rồi vừa hét vừa ôm đầu tông cửa chạy ra – Yunho, cứu với!!!!!!

_ Ngươi còn định lừa cả họ nữa sao?!

Kim thần khinh thường nói một câu, đoạn thu quạt đuổi theo. Đây đâu phải lần đầu bọn họ bị yêu quái cát lừa, trò này đã cũ rích rồi.

Khi Kim thần xông ra khỏi cửa thì thấy tên bản sao mặc quần ngắn của mình đang hoảng hốt cắm đầu chạy, ngài liền tung người bay lên, chỉ trong chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Tuy nhiên vừa lúc Kim thần giơ quạt lên chuẩn bị tấn công thì có một người khác xuất hiện, mà tên bản sao thấy người đấy cứ như chết đuối vớ được cọc, liên tục kêu gào.

_ Kibum mau cứu ta, con quỷ này muốn giết ta!

To gan, dám gọi vị thần tối cao như ngài là quỷ!

Cơn tức giận của Kim thần lại nâng thêm một nấc nữa, ngài nắm chặt quạt thần trong tay rồi vung lên.

_ Cậu Jaejoong, chuyện là thế nào… Á! Cẩn thận!!!

Kẻ mới đến phản xạ rất nhanh, vừa thấy chưởng lực ánh sáng phóng tới đã ôm người bên cạnh nhảy lên tránh né. Sau đó thì ánh mắt lập tức đanh lại, bắn về phía Kim thần.

Ta sợ ngươi sao?! Kim thần khẩn cấp trừng lại.

_ Cậu Jaejoong, mau đi gọi người, để ta giải quyết tên này!

Kẻ có tên Kibum vừa nói vừa đẩy người kia đi, còn mình thì đứng đối mặt với Kim thần.

Jaejoong ư? Ngay cả tên của ngài chúng cũng giả mạo, còn gọi bừa bãi như vậy.

Vụttt~

Trong lúc Kim thần còn đang phẫn nộ nghĩ thầm thì Kibum đã xông tới, tốc độ nhanh đến không ngờ. Hai cái răng nanh của cậu ta mọc dài ra, miệng há rộng như muốn cắn vào cổ ngài. Kim thần vội vàng xoay người, giơ quạt thần lên đỡ. Kibum lập tức vươn tay túm lấy quạt thần, dùng sức giằng mạnh rồi ném nó ra xa. Kim thần vì không nghĩ đối phương sẽ làm vậy nên quạt thần bị lấy đi một cách rất dễ dàng, trong nháy mắt đã bay về phía xa.

Có lẽ vì Kibum biết khi có quạt thần trong tay Kim thần sẽ tung ra loại đòn cực mạnh nên mới nhắm vào chiếc quạt ấy đầu tiên.

_ Nói mau, ngươi là loại quỷ gì?! Giả mạo cậu Jaejoong là có mục đích gì??!!! – Kibum và Kim thần đang trong tư thế giằng co, tay ghì chặt tay.

_ Yêu quái, câu này phải để ta nói mới đúng. – Kim thần cười khẩy – Trò giả mạo đấy không còn dùng được nữa đâu, mau đổi chiêu khác đi.

Dứt lời Kim thần liền vùng mạnh tay ra, thoát khỏi thế kìm kẹp của Kibum, không có quạt thần ngài vẫn mạnh lắm. Năm xưa đến cả Hoả thần mạnh như vậy cũng phải chật vật trước quyền cước của ngài cơ mà.

Cho nên khi Kim thần bắt đầu tay đấm chân đá, tung quyền cước vừa đẹp mắt vừa mạnh như vũ bão ra thì đối phương liền không chống đỡ nổi. Không lâu sau Kibum đã phải ôm bụng nhăn nhó rồi nằm gục xuống đất.

Tuy nhiên ngay khi Kim thần chuẩn bị xuống tay kết liễu đối thủ, hàng loạt bóng đen từ đâu xuất hiện đã đột nhiên bay đến, lao tới tấn công ngài, còn thi nhau kêu lên.

_ Cậu Kibum, chúng ta đến cứu cậu đây!!!!

Lại là răng nanh dài nhọn hoắt và nhăm nhe chực cắn cổ.

Chết tiệt! Rốt cuộc đây là cái loại yêu quái gì vậy?

~oOo~

Hàn tinh choáng váng ngồi dậy, vừa đưa tay xoa đầu vừa nhìn quanh. Thoát khỏi được cái không gian đen tối kia thì lại rơi xuống nơi xa lạ này, đầu còn bị đập mạnh đến u một cục nữa.

Gru…

_ Bạch hổ? Đại xà? Chỉ có tụi mày thôi sao? – Nhìn mãi cũng chỉ thấy có hai linh thú, Hàn tinh vội vàng đứng dậy, đi loạn khắp nơi tìm kiếm mấy người còn lại.

Chỗ Hàn tinh đang đứng là một khu vườn với đủ loại hoa cỏ sặc sỡ sắc màu, mỗi tội những bông hoa này nhìn rất lạ mắt, hắn chưa nhìn thấy bao giờ.

Nhưng cũng có thể vì trước đây hắn ít để ý đến cây cối quá, Hàn tinh vừa đi vừa thầm nhủ.

Khèeee…

Đại xà bỗng nhiên thở phì phì, đầu ngóc về một hướng, Hàn tinh nhanh chóng đi theo hướng ấy, mới chạy thêm vài bước đã đứng khựng lại, phía trước có người!

Hàn tinh đứng núp sau lùm cây, cẩn thận thò đầu ra nghe ngóng.

_ Junsu! – Hàn tinh khẽ rên lên, nheo mắt khó hiểu nhìn. Bên đó có hai người, một người quay lưng lại nên hắn không nhìn rõ mặt, người còn lại chính là Junsu. Chỉ có điều… sao tóc Junsu lại ngắn vậy? Còn đeo bông tai nữa, ăn mặc cũng thật kì dị.

Chụtttt…

Kẻ đang quay lưng lại kia bất ngờ sáp tới hôn lên môi Junsu. Junsu giật mình trợn mắt, lập tức đẩy ra, nhưng tên kia vẫn ngoan cố không chịu buông, hôn càng thêm ngấu nghiến. Hàn tinh không thể chịu đựng thêm được nữa, từ chỗ nấp xông ra, không chút do dự phóng một chưởng băng vào tên to gan dám sàm sỡ Junsu của hắn.

_ Buông đệ ấy ra!!!

Ầm ầm!!

Đòn tấn công của Hàn tinh khiến hai người nọ giật mình, vội ôm nhau nhảy ra chỗ khác tránh, rồi thì cùng quay đầu, nhìn thẳng vào Hàn tinh.

_ A! Yêu quái cát! – Hàn tinh vội hô lớn khi nhìn thấy mặt kẻ còn lại, giống y hệt hắn, không sai một chút nào.

_ Ngươi là ai? Muốn chết hả?! – Junsu trợn mắt nhìn Hàn tinh, dùng chất giọng khàn khàn vô cùng quen thuộc mà quát hắn.

_ Junsu, là ta đây, đệ không nhận ra ta sao? Hắn chính là yêu quái cát đấy!! – Hàn tinh vừa phân bua vừa chỉa ngón tay vào tên giống hệt mình. Chỉ thấy Junsu và kẻ đó quay đầu nhìn nhau, khuôn mặt đần đi trông thấy.

_ Thời buổi này quỷ lạc đàn nhiều thật!

Hàn tinh thấy yêu quái cát lẩm bẩm như vậy, rồi từ bên hông rút ra một thứ vũ khí vô cùng quái lạ màu bạc, ngón tay vừa động đã có tiếng “đoàng” giòn tan vang lên. Hàn tinh nghe thấy tiếng gió bị xé rách thì vội vàng giơ gậy lên đỡ.

Keng!

Mẩu kim loại nhỏ mang theo sức mạnh kinh hoàng bị gậy bạc cản lại nên rớt xuống đất, Hàn tinh chưa kịp thở phào đã thấy kẻ kia giơ vũ khí lên lần nữa, tiếp tục tấn công hắn. Mà lúc này Junsu cũng rút ra một cái roi, mặt hằm hằm tiến về phía hắn.

_ Junsu, ta là Yoochun đây! Ta là Yoochun thật đây!!

_ Chết tiệt! – Hàn tinh nghe thấy tên giống mình gầm lên – Ngươi là Yoochun thì ta là cái thá gì???

Yêu quái xông lên, Junsu xông lên, phía bên này Hàn tinh và hai linh thú cũng xông lên.

Đánh nhau to rồi…

———–tbc——————–

~oOo~

Trong lúc ấy Hỏa thần và Thổ thần lại gây ra một cuộc chiến khác. Khi hai người đang loay hoay đi khắp tòa nhà rộng lớn này thì gặp mấy kẻ quần áo đầu tóc rất lạ, đặc biệt còn có một nữ nhân có cánh đen sau lưng.

Hỏa thần và Thổ thần liền nghi hoặc nhìn nhau.

_ Điểu nhân? Chẳng phải đã bị tiêu diệt hết rồi sao? – Thổ thần vừa nhìn chằm chằm vào cô ta vừa nói.

_ Nhưng đây là một không gian khác, có lẽ nơi này cũng tồn tại loài yêu quái ấy. – Hỏa thần tỏ ra hiểu biết nói.

Những người bên kia cũng đang khó hiểu nhìn bọn họ, bàn bạc rất rôm rả về sự xuất hiện đột ngột của hai người.

Không thể cứ như vậy mãi được, Thổ thần bước lên phía trước định bụng hỏi thăm. Thế nhưng đúng lúc ấy một đám người nữa lại đi tới, còn đẩy theo những cái giá sắt có treo hàng loạt con người trên đấy.

_ Yêu quái!

Hỏa thần khi thấy cảnh công khai hại người thế này thì lập tức vác đao lên, không nói hai lời liền xông vào đám yêu quái trước mặt cứu con người.

_ Hỏa Dã Cầu!

Quả cầu lửa nóng rực được phóng ra trước con mắt kinh ngạc của những yêu quái nọ, bọn chúng nhốn nháo chạy khắp nơi tránh, sau đó thì đồng loạt chĩa ánh mắt thù địch về phía Hỏa thần. Đặc biệt còn có một kẻ tóc đỏ – có vẻ là thủ lĩnh yêu quái – phẫn nộ chống nạnh quát to.

_ Ta đã bảo chúng là giả mạo mà! Các ngươi là ai? Sao dám đến lâu đài Vampire làm loạn, Chúa tể chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi!

Vampire? Chúa tể?? Đây là loại yêu quái nào? Hỏa thần và Thổ thần nhìn nhau lắc đầu ra chiều không biết, tuy nhiên cả hai vẫn chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu. Mặc lệ là yêu quái gì, chỉ cần hại người thì đều phải chịu sự trừng trị của thần tiên bọn họ.

_ Huyết vương, bọn chúng vẫn muốn đánh kìa!

_ Đánh thì đánh, ta sợ sao? – Bên kia bắt đầu nhao nhao lên, nhanh chóng dựa vào lợi thế đông người dàn trận bao quanh Hỏa thần cùng Thổ thần.

_ Cắn cổ hai tên xâm lăng này cho ta! – Kẻ được gọi là Huyết vương thét lên một câu, đoạn chỉ tay ra lệnh cho đám thuộc hạ.

Y vừa dứt lời đã có hàng loạt bóng đen xông tới chỗ Hỏa thần. Bọn chúng có tốc độ và răng nanh nhọn hoắt, chỉ cần sơ xẩy một chút là bị cắn ngay. Thổ thần vừa mới không để ý trong chớp mắt đã bị tên nào đó cắn sượt qua vai.

_ Cẩn thận! – Hỏa thần đỡ Thổ thần lùi ra phía sau, ngài thì vội vàng đứng chặn ở phía trước, lửa trên tay bùng lên, vung vào đám yêu quái.

Phừng phừng!!!

Đám Vampire bị dính lửa liền lăn lộn dưới đất, cố dập tắt lửa cho nhau, đúng lúc Hỏa thần đang đắc ý thì tên thủ lĩnh tóc đỏ bất ngờ lao tới tấn công ngài. Vũ khí là một cây gậy sắt, nhìn qua vốn rất bình thường nhưng khi kết hợp với sức mạnh của y thì thật đáng sợ. Vì khoảng cách giao chiến quá gần nên Hỏa thần khó có thể phóng chưởng lực, đành phải dùng đao đánh chay với yêu quái.

Lúc này Thổ thần lại đang giao chiến với yêu quái có cánh đen. Cây cối ở đây tuy ít nhưng không phải không có, Thổ thần vẫn có thể dùng nó để ngăn chặn đòn tấn công trên cao của đối phương. Tuy vậy y cũng chỉ phòng thủ được, còn tấn công thì không cách nào ra tay. Vampire vây quanh Thổ thần quá đông, để không bị thương thêm thật chẳng hề dễ dàng, không biết sẽ cầm cự được đến lúc nào.

Lại nói về trận chiến bên Hỏa thần, có vẻ phần thắng đang dần nghiêng về phía ngài. Tất nhiên, nói gì thì nói ngài cũng là một trong hai vị thần mạnh nhất thế gian, có yêu quái nào đánh thắng ngài được chứ?! Hơn nữa hiện giờ không có Huyết thạch, sức mạnh của Hỏa thần đã khôi phục lại gần hết rồi.

Thế nhưng khi đang hăng máu chiến đấu, đột nhiên Hỏa thần lại cảm thấy có một nguồn sức mạnh cực đại phóng tới chỗ mình. Dù không biết đấy là thứ gì, Hỏa thần vẫn vung đao tung chưởng về phía ấy.

Ầm!!

Cầu lửa cực mạnh của ngài đã bị cản phá, một tiếng nổ lớn vang lên khiến đất đá bắn tung tóa, thế nhưng kẻ vừa rồi lại không chút hề hấn gì. Thậm chí cơ thể hắn còn bốc lửa, hòa với lửa đỏ mà Hỏa thần phóng ra.

_ Chúa tể!!! – Đám Vampire vui mừng reo lên khi thấy vị cứu tinh đến.

Thì ra đây chính là tên Chúa tể mà ban nãy bọn chúng dùng để đe dọa ngài. Có thể dùng tay không chống lại chưởng lực của ngài, tuyệt đối không thể xem thường tên này!

Hỏa thần nheo mắt nhìn kỹ đối thủ trước mắt, sau đó thì giật mình kêu lên.

_ Yêu quái cát?? – Cũng không thể trách ngài, Kim thần hay Hàn tinh mỗi khi thấy có kẻ giống mình đều kêu lên ba từ này được. Yêu quái cát là con yêu duy nhất mà bọn họ biết có khả năng giả mạo phi thường, sao chép y hệt đến từng đường nét trên khuôn mặt một.

Kẻ trước mặt cũng vậy, sau khi nghe Hỏa thần hô lên, đôi mày hắn nhíu lại không hài lòng, Hỏa thần cũng bất giác nhíu mày theo, làm ngài tưởng như mình đang soi gương nữa chứ.

Chúa tể Vampire tiến đến phía trước, bàn tay giơ lên, ngay tức khắc khiến Hỏa thần có cảm giác nhói đau, giống như từng giọt máu trong cơ thể đều hóa nhọn, đâm xuyên vào chính da thịt mình. Hỏa thần nhanh chóng tạo kết giới bảo vệ xung quanh cơ thể, ngăn chặn sự tác động do phép thuật của kẻ phía trước. Hắn vẫn kiên trì tấn công ngài, đôi mắt hắn ngày càng sắc lạnh khiến yêu khí tăng lên vùn vụt. Hỏa thần cũng vận sức chống lại, cố duy trì kết giới bảo vệ đồng thời phóng lửa vào hắn. Cục diện bắt đầu rơi vào thế giằng co hết sức cân bằng, cả Hỏa thần và tên Chúa tể đó dù không hề cử động nhưng vẫn tạo ra sức ép rất lớn cho đối phương. Hai khuôn mặt giống nhau y hệt đối diện nhau, không ngừng phát ra sát khí muốn tiêu diệt nhau.

Cuộc giằng co giữa hai người mạnh nhất nơi đây đã tạo ra áp lực lớn đến nỗi làm dừng lại hoạt động của tất cả những người còn lại. Cả đám Vampire lẫn Thổ thần vốn đang chiến đấu căng thẳng cũng phải đứng sững lại, bất động theo dõi cuộc so tài này.

Không khí cứ mãi căng thẳng như vậy cho đến khi sức mạnh hai kẻ kia phóng ra quá nhiều, chèn ép lẫn nhau tạo nên một vụ nổ lớn chưa từng có…

~oOo~

Liệu có phải cả nhóm Hỏa thần khi đặt chân đến không gian mới lạ này đều vô tình tạo ra một cuộc chiến quyết liệt?

Thực chất không phải vậy, vẫn còn nhóc Thạch Lệ là biết cách thích ứng với môi trường mới đây.

Thạch Lệ nhẹ nhàng bước từng bước đến gần hai người nọ, trước con mắt khó hiểu của họ, nhúc nhích mông ngồi lên ghế, đôi tay ngoan ngoãn đặt trên bàn, chu môi nói.

_ Chào.

_ Anh… anh… – Cậu nhóc ngồi đối diện nhoài người chạm vào tay Thạch Lệ, hai bàn tay nhỏ xíu ở cùng một chỗ, nhìn rất thích mắt.

_ Cậu bé, em tên gì vậy? – Người trẻ tuổi ôm nhóc con đang bi bô nói kia nhìn vào Thạch Lệ mà hỏi, ánh mắt người đó nheo lại, giống như đang dò xét cái gì đấy.

_ Em là Min Min. – Thạch Lệ nhoẻn miệng cười thân thiện.

_ A, còn anh là Changmin, trùng hợp nhỉ?! – Người kia cũng cười, lúc này Thạch Lệ mới để ý, không chỉ tên mà gương mặt họ cũng rất giống nhau nữa, mỗi tội là một lớn một nhỏ mà thôi.

_ Em đến đây cùng ai vậy? – Người ấy tiếp tục hỏi khi Thạch Lệ đang chơi đùa với đứa bé kia, được chơi cùng trẻ con thích thật, đặc biệt là khi nó còn nhỏ hơn cả mình nữa.

_ Em bị lạc vào đây cùng với bốn người nữa, lát họ sẽ tới đón em.

_ Bị lạc? – Người nọ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi hỏi lại.

_ Đúng vậy. – Thạch Lệ trả lời qua loa rồi nhảy hẳn lên bàn ngồi, lúc này bé con kia cũng đang nằm trên bàn, hai đứa nhanh chóng chơi đùa vui vẻ với nhau. Mà trẻ con bé thế này thì chơi được gì chứ, mới chọt nhau vài cái đã cười khanh khách rồi.

Rầm rầm rầm…

Mặt đất bỗng dưng rung chuyển dữ dội sau một tiếng nổi kinh hoàng khiến cho hai nhóc con trên bàn suýt chút nữa lăn xuống đất. Changmin hoảng hốt nhảy dựng lên, dang tay ôm chặt chúng. Kèm theo động đất là những trận mưa đá liên tục rơi xuống, Changmin vừa mới ngẩng đầu lên đã hết hồn. Không hiểu có chuyện gì xảy ra mà khiến tòa lâu đài kiên cố vững chãi là thế nay lại bị sứt bên này mẻ bên kia, còn như đang lung lay sắp đổ nữa.

Changmin vốn định bế hai nhóc con đi núp vào chỗ nào đó, tuy nhiên nhóc Min Min nọ đột nhiên giơ tay, tạo ra một vầng sáng màu vàng bao quanh ba người bọn họ. Kỳ lạ là đất đá bụi cát khi rơi xuống vầng sáng này đều bị bắn ra thật xa, vầng sáng giống như vòng bảo vệ cực kỳ vững chãi vậy.

_ Nhóc, em thật giỏi! – Changmin nhịn không được buông lời khen.

_ Hắc hắc… – Thạch Lệ sung sướng cười, cười xong thì bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Rốt cuộc phụ thân hay mẫu thân gây ra chuyện này đây? Thật là…

Chờ đến khi đất đá sụp xuống hết Thạch Lệ mới giải trừ kết giới, túm góc áo Changmin đang bế bé Johae trên tay mà lôi đi.

Changmin dù không hiểu gì cũng bước theo nhóc con kia, đến khi nhóc dừng lại, cậu cũng ngơ ngác dừng theo. Rồi thì giật mình trợn mắt, cái gì thế này?!

Phía trước có tận hai tên Chúa tể, một tên thì như ngày trước rồi, tên còn lại dù mặt mũi giống hệt nhưng cách ăn mặc rất kỳ quái. Thế nhưng bá khí vẫn y hệt như thế mà, rốt cuộc là làm sao đây?!

Khi Changmin còn đang ngẩn người cố hình dung mọi chuyện thì ở bên này Hỏa thần và Chúa tể Yunho đã đứng dậy sau cú hất ngã của áp lực vừa rồi. Vừa đứng lên vừa phủi quần áo, khuôn mặt thì cau có tức giận, sao mà cả hành động và biểu cảm cững giống nhau thế chứ?

_ Yunho ơi, có quỷ!!

Đúng lúc này một nhân vật khác lại xuất hiện, cậu thanh niên có gương mặt giống hệt Kim thần từ trong tòa lâu đài xông ra, kêu lên một cái tên mà khiến cho cả Hỏa thần lẫn vị Chúa tể kia đều quay lại nhìn.

_ A! – Dường như việc thấy hai Yunho làm cho cậu ta bị dọa sợ, ngơ ngác đứng nhìn mà không biết phải chạy về bên nào.

_ Phu nhân, bên này!

Một Vampire tốt bụng đang đứng bên Chúa tể giơ tay vẫy vẫy, cậu ta lập tức co chân chạy đến, núp sau lưng Chúa tể, còn túm chặt vạt áo hắn.

_ Yunho, cũng có một kẻ giống hệt em, muốn giết…

Vụt vụt!!

Còn chưa dứt lời thì hàng loạt bóng đen đã phóng tới, kẻ đi đầu thật trùng hợp lại chính là người mà cậu thanh niên đang nói tới.

_ Jaejoong! – Hỏa thần thấy nương tử thì lập tức kêu lên, lại tạo thành tình huống kêu một tên hai người quay lại.

Kim thần đang bị mấy Vampire đuổi theo, vừa hay đáp xuống đây thì gặp lại Hỏa thần, ngài vội vàng đi đến bên Hỏa thần, lúc liếc thấy Chúa tể cũng không khỏi giật mình.

Giờ thì có hai đôi giống nhau rồi, tất cả mọi người âm thầm liếc nhau, thật là quái dị!

Tất nhiên nếu ai đó để ý sẽ thấy thực ra vẫn còn đôi giống nhau nữa, đấy là Thạch Lệ và cậu Changmin kia.

Ầm ầm xoẹt xoẹt!!!

Lại một loạt tiếng vật lộn đổ vỡ vang lên, thêm hai con thú khổng lồ và ba người nữa xuất hiện, chính là Hàn tinh và đôi Yoochun – Junsu kia.

Tất cả lại trợn mắt nhìn.

_ Ai cho ta biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra được không? – Huyết vương hết liếc sang bên này lại liếc sang bên nọ, cảm thấy không thể tìm ra chút khác biệt nào giữa nhóm người mặc đồ kỳ lạ kia với người nhà mình mới vò đầu bứt tai mà gào lên.

_ Ta biết ta biết đây! – Một giọng nói đột ngột vang lên phá vỡ cục diện bế tắc. Đám Vampire đứng bâu đầy xung quanh dần dãn để lộ ra cậu thanh niên với một quyển sách to dày cộp trong tay.

_ Hongki? – Huyết vương nhăn mày hỏi lại – Ngươi thì biết cái gì?

————tbc——————

~oOo~

Giữa khung cảnh hoang tàn đổ nát, khói bụi khắp nơi, tất cả mọi ánh nhìn đều dồn vào cậu thanh niên tên Hongki. Ai cũng vừa nghe cậu ta nói vừa gật gù thầm nghĩ, thì ra là thế!

_ Vậy ra đây là lý do ngươi đến lâu đài ở lì suốt mấy ngày sao? – Dã vương Junsu khoanh tay nói, đã sớm biết tên phù thuỷ này tới là chả có chuyện gì hay ho mà.

_ Gì chứ, ta cũng chỉ là tò mò thôi.

Bởi vì Hongki phát hiện ra trong cuốn sách tiên tri gần đây cậu đang nghiên cứu có viết về hiện tượng vết nứt không gian. Và vừa hay sắp tới sẽ có một vết nứt xuất hiện tại địa điểm gần lâu đài Vampire, nên Hongki mới đến đây chờ sẵn. Vết nứt trăm năm mới có một lần, không phải ai cũng được chứng kiến đâu.

Cho nên trong lúc cả toà lâu đài nhốn nháo vì sự xuất hiện bất ngờ của các vị khách không mời thì tên phù thuỷ nhỏ này lại ung dung ngồi trên gác thượng ngắm vết nứt kia. Đó là một vệt sáng dài loé lên giữa trời, sau khi nhả ra mấy chấm đen thì dần khép miệng, ánh sáng từ từ biến mất. Hongki ngồi chăm chú quan sát từ đầu đến cuối quá trình ấy, bộ dạng rất nhàn nhã thong dong, chỉ thiếu mỗi tách trà để thỉnh thoảng nhấp một ngụm nữa là đủ bộ. Điều này làm cho Huyết vương sôi máu, nhịn không được cốc đầu cậu ta một cái.

_ Giỏi nhỉ, không thông báo trước cho bọn ta mà còn ngồi đó ngắm cảnh! – Nói xong vẫn thấy chưa hết bực lại cốc thêm cái nữa.

_ Ai da… nhưng ta đâu nghĩ là các ngươi vừa gặp đã đánh nhau rồi chứ! – Hongki vội cầm sách lên che đầu, rối rít thanh minh – Mà ai biết được mấy người từ vết nứt ra lại giống hệt các ngươi, ta vừa thấy cũng phải giật mình mà!

Nói xong lại cùng mọi người nhìn về phía bốn người và hai con thú khổng lồ, lại lần nữa phải tán thưởng, giống quá, quá giống!!!

.

.

.

_ Vậy thì sao? – Sau một hồi trầm mặc, Hoả thần đột nhiên quay sang hỏi Kim thần.

_ Vậy tức là họ không phải yêu quái cát… – Kim thần khẽ phe phẩy quạt, buồn bực trả lời.

Lúc này mới bình tâm nghĩ lại, rõ ràng khi ấy không hề cảm thấy có yêu khí trên người cậu thanh niên giống mình, thế mà cứ hồ đồ cho rằng cậu ta là yêu quái cát, còn suýt chút nữa hại chết người ta nữa. Thật là quá mất mặt.

_ Nhưng chúng là yêu quái, chúng có hại người. – Hoả thần vẫn không cho là mình đã sai, liền kể lại việc mình trông thấy lúc nãy.

_ Này! – Vị Huyết vương bên phía Vampire lập tức bùng nổ, chống nạnh đi lên trước nói một tràng – Đừng có dùng cái từ cấp thấp ấy để chỉ bọn ta, bọn ta là Vampire, những sinh vật cao quý thống trị bóng đêm, thức ăn của bọn ta là máu người, nhưng bọn ta không giết người, chỉ chích lấy một ít máu tươi thôi!

Vampire trong toà lâu đài này giết người đã là chuyện của quá khứ. Giờ chỉ bắt người về chích lấy máu tươi rồi lại thả ra thôi. Dù sao phu nhân Chúa tể cũng là con người, mỗi lần Vampire nào đó muốn giết người lại thấy ngại tay…

_ Các ngươi không hại người? – Hoả thần vẫn nghi hoặc hỏi lại.

_ Cái tên này… – Huyết vương trợn mắt nhìn, thật sự có xúc động muốn gõ đầu hắn, xem cái gương mặt kia kìa, giống hệt lúc em trai Chúa tể của y cứng đầu không chịu nghe lời.

_ Hoả thần… – Thổ thần đứng bên kéo áo Hoả thần khuyên răn – Dù sao cũng là chúng ta xông vào nhà của họ, cứ động tay động chân vậy thì thật không phải.

_ Không có chuyện gì nghiêm trọng là tốt rồi, thôi bỏ đi. – Hàn tinh vừa cười vừa nhìn đôi Yoochun và Junsu bên kia, không phải Junsu của hắn bị hôn là được, hắn cũng chẳng rảnh mà quản việc khác.

_ Không có chuyện gì nghiêm trọng là sao? – Kibum, người vừa bị Kim thần tẩn cho một trận đau nhức khắp người ấm ức lên tiếng – Các ngươi nhìn chỗ này xem, bị đập đến thế thì ai mà ở được!!!

Khu vực vườn hoa bị Hàn tinh và hai linh thú cày nát, mấy căn phòng bên trong bị Kim thần phá tan tành, Hoả thần và Thổ thần thì lại góp sức làm cho lâu đài bị sứt mẻ không ít, phần hành lang cũng bị san bằng nữa.

Nhóm Kim thần cũng biết mình sai, áy náy hết nhìn nhau lại nhìn xung quanh. Nhóm Vampire lại thấy mình chiếm thế thượng phong, liền vênh mặt ưỡn ngực dùng ánh mắt chất vấn bên kia.

Không khí đang căng thẳng là thế, phù thuỷ Hongki lại lần nữa thò đầu ra nêu ý kiến.

_ Như vậy đi, ta vừa tìm hiểu rồi. – Hoá ra nãy giờ Hongki yên lặng là vì còn bận giở sách nghiên cứu – Dù sao hiện tại các ngươi cũng chưa thể trở về ngay được, chi bằng ở đây giúp Vampire sửa sang lại những chỗ bị hỏng đã, được chứ?!

Còn có thể trả lời là không sao? Nhóm Hoả thần quay sang nhìn nhau, cùng lúc gật đầu đồng ý.

Chính vì thế mà lâu đài Vampire trong mấy ngày sắp tới vô cùng huyên náo và nhộn nhịp. Xem đấy, hai Chúa tể, hai phu nhân, hai Dã vương, hai Yoochun, còn có cả Changmin bé nữa, ai có thể sống yên được đây!!!

Vầng sáng màu vàng phát ra từ đôi tay Thạch lệ loé lên một cái, ngay lập tức giúp vết thương của Vampire đang nằm khép miệng, da thịt không còn chút dấu vết gì, cứ như là chưa từng bị thương vậy.

_ Thấy ca có giỏi không? – Thạch lệ quay đầu sang hỏi bé Johae.

_ Giỏi ~ giỏi ~ quá ~… – Johae dùng hai bàn tay béo múp vỗ vào nhau, chậm chạp phát ra tiếng kêu.

Thạch lệ quay đầu trái phải thấy trong phòng này mọi người đều đang bận rộn chữa trị cho các Vampire bị thương, không ai để ý đến mình, liền nhoài người hôn chụt phát vào má bé con kia.

_ Hắc hắc~ – Sau đó thì học phụ thân nở nụ cười đê tiện.

_ …

Vampire vừa được Thạch lệ chữa khỏi vốn đang định ngóc đầu dậy nói lời cám ơn, thấy cảnh ấy thì không biết phải làm sao, đành nằm xuống nhắm mắt vờ ngủ.

Cậu chủ nhỏ bị người ta sàm sỡ, nhưng người ta lại vừa chữa bệnh cho mình, thôi, coi như không thấy gì vậy…

Thổ thần vung tay sang phải, những hạt giống nhanh chóng đâm chồi vươn lên, Thổ thần chỉ tay sang trái, những bông hoa bị dập nát tức khắc hồi sinh, bung xoè nở rộ. Cả một khu vườn rộng lớn chỉ cần có hai người sửa lại là Dã vương và Thổ thần.

_ Ngươi thật giỏi! – Dã vương Junsu thấy cảnh đó liền trầm trồ khen ngợi.

_ Không có gì, ngươi cũng rất tuyệt mà!

Thổ thần khiêm tốn mỉm cười, mà đúng thật là ban nãy Dã vương bay lên rắc hạt giống khắp nơi vô cùng giỏi. Tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh, lực cổ tay bắn hạt giống xuống đất không những mạnh mà còn rất chính xác, làm cho Thổ thần vừa nhìn vừa không ngừng khâm phục.

_ Cái này có thể dạy lại được không? – Dã vương thực sự rất thèm muốn phép thuật của Thổ thần.

_ A, ta cũng không biết nữa, ta chưa thử bao giờ. – Thổ thần lúng túng gãi đầu.

_ Không sao, cứ thử dạy đi!

Vậy là Thổ thần vừa giúp cho cây cối trong vườn hồi sinh lại, vừa cố truyền thụ cho Junsu cách điều khiển cây cối.

Tuy rằng cuối cùng Dã vương chỉ học được cách để hoa nở nhanh hơn, nhưng thế cũng là rất đáng khen rồi!

Hàn tinh và Yoochun cùng một số Vampire bảo mẫu phụ trách công việc dọn dẹp sửa chữa đống bề bộn bên trong lâu đài. Hai người này lúc trước thì đánh nhau rất hăng, giờ nói chuyện cũng hăng hái không kém. Tất nhiên một phần là do chủ đề đang nói tới đều được họ quan tâm hết sức.

Sau đây là một số trích đoạn mà đám người này vừa làm việc vừa rôm rả bàn tán.

_ Junsu nhà ta rất ngoan, chỉ cần ta muốn đệ ấy sẽ làm theo. – Hàn tinh tự hào khoe khoang.

_ Junsu nhà ta thì… có hơi khó bảo một chút. – Yoochun buồn buồn nói.

_ Ngươi phải dỗ ngọt nhiều vào, rồi cậu ấy sẽ mềm lòng thôi. – Hàn tinh vội vàng chia sẻ bí kíp.

_ Ta cũng hay dỗ ngọt, nhưng nhiều lúc cách đấy không có tác dụng, hơn nữa ngươi biết không… – Giọng Yoochun đột nhiên trầm xuống – Thỉnh thoảng Junsu còn đòi đổi chỗ.

_ Cái gì?! – Không chỉ Hàn tinh mà mấy Vampire bảo mẫu xung quanh cũng phải giật mình kêu lên.

_ Cậu Yoochun, thế là không được, cậu phải triệt tiêu hoàn toàn tư tưởng nguy hiểm này của Dã vương. – Một bảo mẫu sốt ruột kêu lên.

_ Làm sao triệt tiêu hoàn toàn được?? – Yoochun nhăn mặt hỏi lại.

_ Cái này ta không giúp được gì rồi. – Hàn tinh lắc đầu – Junsu của ta chưa bao giờ đề cập tới vấn đề ấy.

_ Hay mỗi lần Dã vương yêu cầu cậu lại đè thêm một lần nữa? – Một Vampire bảo mẫu đưa ra ý kiến.

_ Không ổn, làm thế chỉ mệt chết cậu Yoochun thôi, Dã vương mạnh thế nào ngươi còn không biết?! – Ý kiến này bị gạt đi ngay tức khắc.

_ Hay thử giả vờ giận?! – Hàn tinh xoa cằm phát biểu.

_ Junsu sẽ giận lại ta ngay. – Yoochun chán nản thở dài.

_ Thế thì… cứ cho cậu ta làm đi! – Mắt Hàn tinh đột nhiên loé sáng, giống như vừa nghĩ ra quỷ kế gì.

_ Sao cơ? – Yoochun trợn mắt nhìn, không thể tin được là lại có người xui mình làm thế.

_ Ngươi yên tâm, chỉ chịu đựng một chút thôi mà, sau đó thì… thế này… thế kia…

Cũng chả biết kế sách Hàn tinh bày cho vị Hunter kia là gì, chỉ biết rằng ngày hôm sau, hai người có gương mặt y hệt nhau lại càng thêm gắn bó thân thiết.

Phần bị hỏng nặng nhất trong toà lâu đài do đôi Kim Hoả và vợ chồng Chúa tể sửa chữa. Nói thì nói vậy thôi, chứ thực ra chỉ có Kim thần, Hoả thần và Chúa tể Vampire làm, cậu Jaejoong kia sức mạnh không có, phép thuật cũng không, chỉ đứng trò chuyện cho có không khí mà thôi.

_ Muốn gì? – Kim thần nhướn mày hỏi người nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào mình.

_ Ta có thể… – Jaejoong dè dặt chỉ tay vào cái quạt thần đang phát sáng – Mượn nó chút được không?

_ Không được. – Kim thần lạnh lùng từ chối, tiếp tục vung quạt điều khiển sợi ánh sáng, vận chuyển những tảng đá lên trên cao để lấp lại chỗ hổng của lâu đài.

_ Ta… ta… – Jaejoong vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cậu thực sự thích thú cái vật kia lắm lắm – Ta chỉ mượn một chút thôi!!!

_ Hừm!

Vị Kim thần kia quay phắt lại, gương mặt nghiêm khắc lườm Jaejoong. Tuy nhiên ngài không biết rằng cậu trông yếu đuối vậy thôi chứ tinh thần vì đã trải qua bao nhiêu chuyện nên cực kỳ vững chãi, một cái lườm như vậy có là gì. Jaejoong thấy Kim thần nhìn mình thì chỉ cười toe, còn thầm nghĩ lát về phải đứng trước gương thử làm mặt lạnh xem có giống vị Kim thần này không.

_ Đừng phá nữa. – Chúa tể Vampire thấy phu nhân mình làm phiền người khác liền đi tới nhắc nhở.

_ Yunho, mau mượn giúp em cái quạt kia đi~ – Jaejoong kéo tay áo Chúa tể, chớp chớp nháy nháy với hắn.

_ Cho Jaejoong mượn. – Vị Chúa tể này trông thế mà rất chiều phu nhân, lập tức quay đầu nói với Kim thần.

_ …  – Kim thần bỗng nhiên có chút đau đầu, gương mặt nũng nịu như vậy, không biết bao giờ ngài mới có thể làm được.

_ Cho cậu ấy mượn đi.

Hoả thần từ phía sau chọt nhẹ vào eo Kim thần, thú thật nhìn cậu Jaejoong kia có biểu tình như thế làm ngài tưởng như nương tử mình đang làm nũng vậy, sao mà không mềm lòng cho được.

_ Rồi rồi… làm như ta keo kiệt lắm ấy.

Kim thần bất lực đưa quạt ra, Jaejoong nhanh nhẹn đón lấy, cầm quạt thần tung tăng chạy đi. Sau khi cậu đi khuất rồi, Kim thần có cảm giác Hoả thần và Chúa tể cứ nhìn mình mãi, chắc là đang so sánh ngài và cậu Jaejoong kia đây, tính cách khác nhau quá mà.

_ Lạnh lùng cũng có nét đẹp riêng. – Hoả thần bỗng dưng nói một câu như vậy.

_ Không đáng yêu bằng. – Chúa tể bình tĩnh đáp lại.

_ Lúc quyến rũ sẽ đặc biệt mê người. – Hoả thần không chịu thua.

_ … Của ta biết làm nũng. – Chúa tể nghĩ nghĩ chút rồi nói.

_ … – Hoả thần thấy cũng phải.

_ Các ngươi đang nói cái gì thế hả?? – Kim thần đen mặt, sao ngài cứ có cảm giác nội dung của cuộc nói chuyện này rất là kỳ quái.

Hai người kia chỉ nhìn nhau thêm chút nữa rồi nhún vai quay đi, tiếp tục làm công việc của mình, bỏ lại Kim thần đứng buồn bực một mình.

Hừ, ta cũng biết làm nũng chứ bộ!!!

Nói chung là mấy vị khách mới đến này rất nhanh chóng hoà đồng với mọi người, coi như không đánh không quen. Giờ hết thấy Yoochun và Hàn tinh bá vai nhau lại thấy Chúa tể cùng Hoả thần ngồi một chỗ so sánh thảo luận, rồi Dã vương và Thổ thần ở trong vườn chơi với cây cối suốt, Jaejoong thì bám dính lấy Kim thần, Thạch lệ Min Min cùng bé Johae cứ quấn lấy nhau, Kibum và Changmin cả ngày chơi với hai linh thú mà không biết chán…

Cho nên lúc Hongki vui vẻ chạy ra nói đã tìm ra cách giúp họ trở về rồi, hàng loạt ánh mắt căm thù đồng loạt phóng tới, khiến cậu phù thuỷ nhỏ mặt mày méo xệch, mãi mà không hiểu mình đã nói sai chỗ nào.

Dẫu sao giờ Lôi vương vẫn còn đang tác yêu tác quái ở Shinki núi, nên nhóm Hoả thần không thể không về. Hai bên bịn rịn chia tay, trước khi Hongki đọc thần chú đem không gian mở ra vẫn cố vẫy chào nhau lần cuối.

_ Tạm biệt!

.

.

.

Hình ảnh những Vampire dần mờ đi, cơ thể lại bị cuốn vào bóng tối đen kịt, chớp mắt mấy cái đã thấy bị rơi xuống một không gian khác. Kim thần nheo mắt đứng dậy, cảnh tượng quen thuộc ở Shinki núi hiện ra, đứng ngay bên cạnh là Hoả thần, Hàn tinh, Thổ thần, Thạch lệ, mọi người nhìn nhau mỉm cười.

Cuộc gặp gỡ thú vị kia giống như một giấc mơ đẹp, giúp họ có thêm sức mạnh cùng nhau vượt qua cuộc chiến khó khăn sắp tới vậy…

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yunjae