Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nước ép táo 🍎

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn ở cung cấm tịch mịch lại rực rỡ. Kẻ ngoài cung ước vọng ánh đèn chói lọi nơi gác mái lầu son thếp vàng uy nghi, kẻ bên trong tịch liêu đứng trên lầu cao ngóng về phương xa diệu vợi tưởng niệm một thời vẫy vùng cùng cảnh sắc bốn phương.

Minh Nguyệt Cát sở dĩ được gọi là Minh Nguyệt bởi vì nó được xây nên từ tấm chân tình mà Hoàng đế thể hiện tâm ý dành cho Lê Quý phi, trong tên của nàng có một chữ Nguyệt, dung nhan nàng như trăng rằm thướt tha, ánh mắt kiên định lại trong trẻo, tâm hồn sâu sắc lại dịu dàng. Nàng chính là phi tử được Hoàng đế Hàm Phong sủng ái lâu nhất, dù cho kì tuyển tú cứ ba năm lại mở một lần, dù cho trăm ngàn thiếu nữ phong tư càng xuất sắc thì Lê Nguyệt Thoa nàng vẫn luôn chiếm giữ một vị trí khó thay thế trong lòng của hoàng đế bệ hạ - Đường Vĩnh.

“Ngân nhi, ta nhập cung đến nay vậy mà cũng sắp tròn 10 năm”

“Nương nương, thời gian đúng là trôi qua thật mau”

“Nhắc đến chuyện này, ta đã nhiều lần nói với em, xuất cung thành hôn đi, nhưng muội cứ chấp nhất bướng bỉnh như vậy, không chịu vâng lời của ta”

Nói đến đây, đôi mắt trong trẻo của Lê Quý phi lại nhiễm lên chút buồn bục, nàng liếc nhìn tỳ nữ thân cận một cái đầy hờn dỗi.

“Nương nương, đối với sự tình này Ngân nhi thật sự không có chút buồn bã nào, nô tỳ một lòng chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ nương nương suốt đời mà thôi”

Ngân nhi vừa nói vừa khom gối cúi đầu phúc thân tỏ thành ý. Nàng ấy theo Lê Quý phi từ hồi còn ở phủ tướng quân, hai người như là khuê mật thân thuộc từ ngày bé cùng nhau dần dần trưởng thành rồi sau khi Lê Nguyệt Thoa nhập cung, Ngân nhi cũng không chút do dự cũng tiến vào cung cấm hầu hạ tiểu thư của mình.

“Hazzz nha đầu này, ta thật hết cách với muội”

Lê Quý phi thở dài, đôi tay ngọc ngà đặt lên trên hàng rào gỗ, quay đầu nhìn về phía hoàng hôn, mâu quang ánh lên sắc chiều tà càng thêm óng vàng xinh đẹp khiến cho Ngân nhi đứng một bên nhìn đến như say.

“Nương nương... thứ cho Ngân nhi lắm lời, nhưng mà nương nương. Đã nhập cung 10 năm, người thật sự không nghĩ đến sẽ dừng uống tị tử canh sao? Ngân nhi biết vị trí của người trong lòng Hoàng thượng luôn khó mà thay thế, nhưng... dù sao người cũng là phi tử của ngài ấy, trong cung cứ cách 3 năm lại có thêm nữ nhân, nhiều người như vậy, mà tuổi xuân cùng nhan sắc trước sau gì cũng có ngày tàn, vậy nên nếu có được một hoàng tự, chẳng phải càng khiến người ta an lòng hơn sao ạ”

Lời Ngân nhi nói không sai, nữ nhân ở hậu cung nếu như không có hoàng tự mà chỉ dựa vào sủng ái rốt cuộc cũng sẽ có ngày bị quên lãng, thế nhưng, nếu như muốn tranh thì mới sợ, còn như Lê Nguyệt Thoa nàng, tranh đoạt trước giờ cũng không phải từ ngữ miêu tả con người nàng.

“Ngân nhi, muội vẫn còn chưa buông tha ý định khuyên ta sinh hoàng tự sao?”

“Nô tỳ... nô tỳ chỉ là lo người về tuổi xế chiều khó lòng hoan hỉ”

Lê Quý phi hơi mỉm cười, nàng như cũ ngắm nhìn thiên không khuynh thành, đôi môi chu sắc hơi mấp máy.

“Từ lúc trở thành phi tử của hoàng đế, lòng ta chỉ có hướng về người, hướng về tướng quân phủ, chỉ cần bình yên trôi qua tuổi già, chẳng cần áo gấm lụa là lắm kẻ tiền hô hậu ủng. Ta càng không muốn, chỉ vì muốn củng cố địa vị mà hạ sinh hài tử, khiến cho nó chỉ là để sinh tồn mà cũng phải tranh đoạt. Mẫu phi của nó là ta đây, đã là Quý phi chức vị chỉ thua mỗi Hoàng hậu, nhà ngoại còn lại Phiêu kị tướng quân trong tay nắm hàng vạn binh quyền. Ngân nhi, muội phải nhớ cho kĩ, một ngày phủ tướng quân còn đó thì ta nhất định sẽ liều mạng bảo toàn nó dù cho có phải cả đời chịu nỗi cô độc khuê phòng”

Lời bộc bạch này của Lê Nguyệt Thoa khiến cho Ngân nhi hốt hoảng xen lẫn rung động, nàng trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này. Thế nhưng, không thể phủ nhận lời của chủ tử nàng là đúng. Lê Quý phi vốn dĩ đã được hoàng thượng sủng ái vô cùng, nhà ngoại cũng được trọng dụng thế nhưng có câu công cao chấn chủ, cây to đón gió, địa vị càng dễ nhìn thấy thì sẽ càng khiến người ta nghi kị. Hoàng tự dù cho có sinh ra, cũng chưa hẳn đã khiến phụ hoàng của nó vui vẻ, thậm chí sẽ còn khiến cho đám phi tử trong hậu cung sụt sôi âm mưu ám khí.

“Nô tỳ đã hiểu, nương nương, về sau Ngân nhi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa”

“Ừm, Ngân nhi. Muội hiểu được là tốt”

Tịch dương tắt nơi cuối chân trời, ánh trăng dần dần tỏa ra hào quang êm dịu bao phủ khắp Minh Nguyệt Cát. Đêm, chỉ mới bắt đầu”

<..>

“Cắt”

“Phù...”

“Lộc tỷ để em đỡ chị”

“Ừ ừ, ây da cứ tưởng vác theo 20 ký thóc ấy”

“Haha cung trang này đúng là nặng ghê, em nhìn chị mặc hơn chục lớp mà thấy ngạt thở dùm luôn á”

“Haha nhưng mà cũng thú vị lắm, nhờ vậy mà chị hòa vào vai diễn nhanh hơn đấy”

Bạch Lộc cười ha ha theo Tiểu Hương đi về phía máy quay cùng đạo diễn xem lại cảnh vừa rồi. Đây chính là cảnh quan trọng đầu tiên của nhân vật Lê Quý phi trong kịch bản, trước đó cũng đã quay nhiều rồi nhưng hầu hết là mấy cảnh kiểu yến tiệc hay là mấy màn thỉnh an đấu trí nọ kia của mấy phi tử thôi, nhân vật Lê Quý phi của Bạch Lộc vốn là kiểu phật hệ mà, nên mấy cảnh kiểu đấy nhiều lắm cô chỉ góp được một hai câu thoại điểm danh là cùng. Riêng cảnh ở Minh Nguyệt Cát này thì khác, nó thể hiện bối cảnh và lập trường của Lê Nguyệt Thoa nên rất quan trọng. Tuy nhiên, cái này chỉ là giai đoạn đầu mà thôi.

“Bạch Lộc, vừa rồi biểu hiện rất tốt”

“Cảm ơn đạo diễn Hoàng đã khích lệ, tôi sẽ cố gắng nhiều hơn”

“Ừ, thôi được rồi mọi người, thu dọn đi, tan ca thôi”

Đây là cảnh quay cuối cùng trong ngày nên Bạch Lộc cũng rất nhanh được xả hơi tan ca. Sau khi tẩy trang cô thấy cả người giống như được giải thoát vậy, cơ thể nhẹ hơn 8 ký, đứng dậy làm vài động tác dãn gân cốt xong lúc đang định cùng hai trợ lý nhỏ đi về thì vô tình một đoạn đối thoại rơi vào tai cô khiến Bạch Lộc dừng chân.

“CMN! Thằng nhóc Thôi Cảnh Dương láo toét đó vậy mà dám bỏ vai hủy hợp đồng giữa chừng! Nó coi đoàn phim của ông là trò đùa sao hả?! Nó có biết vai Đường Diễm nắm hướng đi chủ tuyến quan trọng tới cỡ nào không?

... Đại ngôn đại ngôn cái mốc xì! Ông cóc cần biết nó nhận cái đại ngôn xịn xò cỡ nào nhưng hợp đồng đã ký rồi mà Lý Trình dám cả gan kêu hủy rồi bồi thường, cái đậu xanh rau má nhà chúng nó! Cái quan trọng ở đây đếch phải là tiền mà là tiến độ làm việc của đoàn phim nhà ông!”

Thôi Cảnh Dương?

Bạch Lộc nghe đến cái tên này liền nổi hết da gà. Phải, cô rất dị ứng gã ta. Trước đó Bạch Lộc không hề biết Thôi Cảnh Dương sẽ có mặt trong dàn cast của “Linh Phi Truyện”, bởi vì tuyến diễn viên thật sự là cực kì đông, đa phần đều là những gương mặt kì cựu kĩ thuật diễn rất tốt, đây còn là một bộ chính kịch đầu tư lớn, số lượng nhân viên đông đến không nhớ nỗi mặt. Cũng là lần đầu đóng cung đấu nên Bạch Lộc ít nhiều có chút lưu tâm, cô tập trung 100% tinh lực vào kịch bản, vậy nên cũng chẳng rảnh để ý đến việc khác.

Nói vậy, đáng lẽ cô sẽ phải chạm mặt Thôi tra nam ở đây à... may quá may quá, mặc dù nói ra thì thật có chút lòng riêng nhưng nếu như Lý Trình hủy hợp đồng rồi thì cô sẽ không cần phải hợp tác với tên tra nam kia nữa.

Chuyện Bạch Lộc nhập đoàn “Cố thành” và cả “Linh Phi Truyện” vốn dĩ cũng có báo đến công ty, nhưng có vẻ như Lý Trình gần đây đang bận rộn quản lý lịch trình của Thôi Cảnh Dương cùng với nâng đỡ một đám người mới nên chẳng hề care tới cô, haha, cũng tốt, vậy thì ít nhất cô sẽ không bị gã cố ý bắt nhường tài nguyên.

Bạch Lộc mỉm cười rồi rời khỏi trường quay tan làm, không hề biết, sau khi cô rời đi có một tin tức kinh hỉ xuất hiện.

“Alo lão Phương à, dạo này nghe nói ngôi sao nhà cậu đang rảnh đúng chứ? Sao? Quay quảng cáo thôi hả, à à nếu là vậy chắc cũng dư ra được khoảng hơn một tuần chứ?... Ừ ừ cậu cũng biết gần đây đoàn Linh Phi đang tiến hành quay mà, nhưng mà có chút trục trặc. Tên ngốc Lý Trình huỷ hợp đồng rồi, vai Đường Diễm mỹ thiếu niên tướng quân của tôi chết yểu rồi! Cho nên... ngôi sao nhà cậu chẳng phải cũng là nhà đầu tư của Linh Phi sao? Hì hì cho nên Lão Phương à, làm ơn giúp tôi chút đi...”
__________

P/s_Belle - Lê Quý phi lại la~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top