Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Từ A tới F

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công diễn đầu tiên đã định ngày. Đây là một cuộc thi hát nhảy, Nhậm Dận Bồng buộc phải tự mình ra khỏi vòng an toàn.

Thành tích lớp C không mấy khả quan nhưng vẫn còn may so với lớp F. 14 bài hát được đưa ra cho công diễn lần này quả thật rất đa dạng, Nhậm Dận Bồng bỗng chốc không phân biệt được là mình thích bài nào. Nhậm Dận Bồng ngồi cạnh Trương Gia Nguyên, thì thầm bản thân không biết nên chọn bài nào. Trương Gia Nguyên nói, nếu anh thích vũ đạo thế, chi bằng chọn một bài thật ngầu đi, Lit hoặc Yummy đều được. Nhậm Dận Bồng phát hoảng, hai bài hát này đều có "đại thần" đứng đó, cậu lại không có mấy năng lực, vào nhóm này để bị nhấn chìm sao. Nhưng ngay lập tức suy nghĩ của cậu ấy thay đổi. Riki giỏi như thế, bản thân nếu có thể nỗ lực học được vũ đạo từ anh ấy, nhất định cậu sẽ làm được. Một khi bản thân cậu tốt lên, khoảng cách giữa cậu với Hồ Vũ Đồng lại ngắn đi một chút. Cậu ấy muốn được vào lớp A, ít nhất là một lần. Nghĩ vậy, Nhậm Dận Bồng chẳng do dự mà chọn Lit.

Riki được chọn thành Center, biểu hiện hết khả năng của bản thân. Nền tảng của Nhậm Dận Bồng không chắc, thường xuyên không kiểm soát được động tác, Riki tận tình chỉ bảo cho cậu. Riki nói cái này phải làm thế này, tay phải lên cao tầm này, phải thêm lực vào động tác kia, điều chỉnh từng chút từng chút một, Nhậm Dận Bồng nỗ lực vô cùng. Nhóm có 7 người, có tận 4 main dance, điểu này khiến cậu có chút áp lực. Nhiều lần luyện tập trở về, toàn thân rã rời đau nhức, Nhậm Dận Bồng nằm vật lên giường vô cùng mệt mỏi. Nhưng khi nhớ lại lời hứa với Hồ Vũ Đồng, cậu lại cảm thấy chút mệt mỏi này chưa là gì cả. Sự nỗ lực hôm nay của cậu ấy có thể rút ngắn được khoảng cách giữa hai người, thật sự rất đáng. Hơn nữa, cậu không muốn liên lụy tới mọi người, không muốn mọi người cảm thấy "cậu chỉ biết nhảy một chút". Cậu muốn mọi người công nhận cậu, muốn mọi người cảm thấy "Nhậm Dận Bồng nhảy rất tốt". Vì thế, khi Riki bị tái phát chấn thương, tuy cảm thấy không chỉnh tề nhưng cậu vẫn tìm Từ Thiệu Lam tập luyện, không muốn bỏ phí giây phút nào.

I am the King.

Lời bài hát như chạm tới trái tim Nhậm Dận Bồng. Cậu ấy muốn chứng minh những gì, thật lòng mà nói mọi người đều đã nhìn được. Từ Thiệu Lam nhận xét cậu rất cố gắng, Tăng Hàm Giang cũng cảm thấy cậu rất có tiến bộ. Lúc Đặng Siêu công bố MVP không chỉ là một người, Riki đánh mắt về phía cậu, cậu chỉ lắc đầu tỏ ý không được. Cho tới khi ba chữ "Nhậm Dận Bồng" thật sự được gọi, cậu cảm thấy thế giới này điên rồi. Bên dưới, tiếng khán giả cổ vũ không ngừng vang lên "Nhậm Dận Bồng, cậu là giỏi nhất" khiến cậu không có cách nào kìm được nước mắt.

Vào trong cánh gà tiếp nhận phỏng vấn, cậu vẫn chưa thôi khóc. Cậu cảm thấy mọi chuyện quá tuyệt vời rồi. Thời gian này cậu muốn cảm ơn đến đồng đội của mình, nhưng lời nói vô cùng lộn xộn, chẳng đâu vào đâu cả. Nếu Hồ Vũ Đồng có ở đây, chắc chắn anh sẽ chọc cậu.

Phó Tư Siêu gặp lại Nhậm Dận Bồng ở trong phòng chuẩn bị, cậu ấy đưa ngón cái về phía cậu ấy. Về đến phòng chờ, Trương Gia Nguyên cũng nói cậu ấy lợi hại quá rồi. Sự trưởng thành hôm nay của Nhậm Dận Bồng chính là minh chứng cho thấy, bản thân cậu xứng đáng đứng cạnh Hồ Vũ Đồng.

Lit đem nhóm 7 người vào lớp A. Chiếc áo rộng thùng thình ấy khiến Nhậm Dận Bồng cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ. Cậu ấy, thật sự làm được rồi.

- Giỏi quá đi.

Điền Hồng Kiệt bóc một chiếc kẹo rồi bỏ vào miệng. Hồ Vũ Đồng có chút giật mình, gãi đầu ngượng ngùng. Cả Liên minh khí vận đều biết, Hồ Vũ Đồng chính là ngày nào cũng xem đi xem lại mấy tiết mục của Nhậm Dận Bồng, vừa xem vừa cười ngốc, nhắc mọi người lên bình chọn cho cậu ấy, bản thân còn dùng account clone follow trạm tỷ, điểm danh siêu thoại, theo sát Nhậm Dận Bồng từng chút một, chỉ hận không thể trực tiếp tới đảo Hải Hoa đem người về.

Thế nhưng Nhậm Dận Bồng ngay lập tức nhận được nhiệm vụ khó nhằn hơn mang tên bài hát chủ đề. Tuy hiện tại cậu ở lớp A, thế nhưng cậu thừa biết năng lực của bản thân thật sự không vươn được tới mức này. Cậu cảm thấy cậu là đứa "học sinh kém" lọt vào lớp A, lại bị choáng ngợp bởi không tài nào theo kịp mọi người. Khi các đàn anh tới phòng tập kiểm tra, trong khi mọi người về cơ bản có thể thành thục vũ đạo, thì cậu lại đứng ở một bên, tay chân lúng túng, hoàn toàn không theo kịp mọi người. Bản thân là người của Wajijiwa, lại còn là học viên lớp A, nhưng chênh lệch thực lực quá lớn, Nhậm Dận Bồng thật sự không gắng gượng nổi nữa. Cậu ấy quả thật muốn hướng tới lớp B.

Từ ngày lên đảo, mọi người quả thật đã không còn khái niệm về thời gian, chẳng ai nhận ra Tết đã đến gần. Giữa những ngày luyện tập khổ cực, kỳ nghỉ lại len vào khiến mọi người có chút phân tâm. Đêm giao thừa, mọi người được phát điện thoại, có thể gọi điện về cho người thân, điều này thật sự như tiếp thêm cho các học viên một nguồn sức mạnh.

Nhậm Dận Bồng nhận được điện thoại, liền gọi cho mẹ. Qua màn hình điện thoại, nhìn thấy mẹ ở phía bên kia, cậu không kìm được mà bật khóc. Cậu ấy nhớ Trùng Khánh, nhớ bố mẹ vô cùng.

Mẹ Nhậm, bố Trương cùng bố Phó giao phó trách nhiệm cho ba người bọn họ chăm sóc lẫn nhau. Trương Gia Nguyên nói nhất định bọn họ sẽ cố gắng, sẽ không để một ai bị tụt lại.

Lúc này, điện thoại Nhậm Dận Bồng sáng lên. Là tin nhắn của Hồ Vũ Đồng.

"Biết là em ở trong đó không được dùng điện thoại, nhưng anh chỉ muốn nói với em năm mới vui vẻ."

Nhậm dận Bồng run rẩy xem tin nhắn, không dám trả lời cũng không dám gọi lại cho Hồ Vũ Đồng. Cậu sợ bản thân sẽ không nhịn nổi mà đòi về Bắc Kinh. Cứ vậy, mấy phút gọi điện quý giá trôi đi, điện thoại một lần nữa được trả về chỗ các staff.

Cuối cùng, ngày thi sát hạch cũng tới. Nhậm Dận Bồng không thể hiện được tốt trạng thái của mình.

Nhậm Dận Bồng có đánh chết cũng không ngờ cậu ấy tụt thẳng từ lớp A xuống lớp F. Trong lòng cậu ấy hoàn toàn đổ vỡ, trong phút chốc không thể chấp nhận nổi. Cậu run run đi về phía khu vực lớp F, miễn cưỡng chấp nhận sự thật tàn khốc này, hô hấp dường như bị đình trệ.

Hồ Vũ Đồng sốt ruột hơn bao giờ hết. Từ lớp A giáng xuống lớp F, đây... đây rốt cuộc là chuyện gì? Chiêu trò của tư bản quả thật bức người ta đến điên luôn rồi. Đưa Nhậm Dận Bồng lên lớp A rồi không ngần ngại ném cậu xuống tận tầng đáy, dẫm đạp lên nỗ lực của bản thân cậu ấy, chuyện này Hồ Vũ Đồng không có cách nào tiếp nhận được. Lý Nhuận Kỳ nhắc anh nghỉ ngơi sớm một chút, hôm sau bọn họ có lịch trình bận rộn. Thế nhưng anh không thể nào chợp mắt được.

Nửa đêm, Mã Triết phát hiện Hồ Vũ Đồng còn chưa ngủ. Anh ngồi bên cửa kính, trước mặt là máy tính đã cạn pin. Mã Triết ngồi xuống bên cạnh, im lặng không nói gì.

- Tiểu Nhậm, em ấy đã rất cố gắng rồi mà... Tại sao...

Mã Triết không biết trấn an anh như nào. Nỗ lực của Nhậm Dận Bồng thời gian qua mọi người đều cảm nhận được, nhưng có lẽ là chưa đủ, cuộc thi nào cũng có tiêu chí riêng của nó. Mã Triết đưa cho Hồ Vũ Đồng một số điện thoại lạ.

- Trương Gia Nguyên có nói đây là số điện thoại của một người bạn trong doanh đã lén giấu được điện thoại. Tình trạng hiện tại của anh không hề ổn, sẽ ảnh hưởng tới mọi người đấy, trưởng đoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top