Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

hành của ba

châu kha vũ sau khi cảm nhận được cái bàn tay nhỏ bé, hư hỏng nào đó đang vô tư sờ soạng mông của mình thì anh phát hiện ra rằng, cái ví đã biến mất tiêu rồi.

khoai môn trộm thì nhanh nhưng mà lại chạy chậm lắm, nắm được tay chị óc chó kéo đi được mấy bước thì liền bị bố nắm cổ áo kéo lại. châu kha vũ đen mặt nhìn con trai mặt mày lấm lét, nhe răng cười.

"trả ví đây, trước khi bố tuột quần con."

"con cho bố tuột quần thì bố cho con cái ví này nhé. có được không hở bố yêu ?"

và câu trả lời của bố vũ là em nhỏ khoai môn bị tuột quần, cái ví tiền quay về với túi quần của bố. chị gái thở dài nhìn cậu em trai ngồi dưới sàn gào khóc thật lớn.

kha vũ ngồi xổm xuống, dùng tạp dề lau mặt cho con trai, thơm nhẹ lên chiếc má sữa phúng phính của con và thì thầm.

"thôi nín đi con, chừa sức lát ba về khóc cho ba nghe. đi rửa tay ăn cơm thôi nào."

như chị óc chó là tọt đi rửa tay rồi, đi ăn cơm cho có sức cái đã. sức gào khóc làm mình làm mẩy để ba thương tha lỗi, sức để suy nghĩ lý do lươn lẹo với ba, sức để nằm sấp đưa mông cho ba đánh, thật sự rất cần sức đấy ạ. em khoai môn khóc từ nãy đến giờ cũng mệt rồi, ngửi thấy mùi thức ăn bố làm thơm quá nên bụng nhỏ liền reo lên. thôi, có ăn mới có sức khóc.

mùi mà em khoai môn cho là thơm thật ra là món trứng rán suýt khét của bố vũ đấy. thôi thì ngày thường em nguyên đã nấu ăn ngon quá, bổ dưỡng quá rồi nên hôm nay anh cho con ăn khác một tí. dù gì cũng là món ăn bố dành nửa cuộc đời để làm, các con phải ăn cho bố vui đấy.

khoảnh khắc châu kha vũ vui vẻ dọn đồ ăn ra bàn, vừa quay vào thì anh thấy cái nồi cơm đang nằm bất động, hình như...

hai con yêu rửa tay sạch sẽ, nhanh nhẹn ngồi vào bàn ăn, ánh mắt đầy phấn khởi chăm chú nhìn vào người bố đang đứng thẫn thờ trong bếp suốt từ nãy giờ.

"bố ơi, ăn cơm thôi, bọn con đói bụng."

châu kha vũ ngửa cổ nhìn lên trần nhà, thở hắt ra một cái, sau đó quay lưng lại nhìn hai đứa con cưng của mình. khoai môn và óc chó thấy bờ vai của bố mình run lên, mắt của bố rưng rưng rồi kìa.

"ủa sao bố khóc vậy bố ? ba còn chưa về mà sao bố đã khóc rồi ? bố sao thế ạ ?"

con gái nhỏ lo lắng, bình thường có ba ở nhà ba đánh ba mắng thì bố vũ mới hay khóc thôi, sao giờ lại như thế này vậy ?

"cái nồi cơm..."

"cái nồi cơm nó ăn hiếp bố hả bố ?"

cái nồi cơm đáng ghét í dám ăn hiếp bố vũ của các em hả, chán sống. em khoai môn đã xắn áo xắn quần lên để ra giáp lá cà với nó rồi đây này, ngon nhào vào.

ừ cái nồi cơm bắt nạt bố các em đấy, bố các em mỏng manh yếu ớt, cao mỗi m7 nên nhỏ bé lắm, ai muốn ức hiếp là ức hiếp thôi, nghe thật đáng thương ghê. 

châu kha vũ xì mũi vào cái tạp dề, nước mắt ngắn dài nhẹ nhàng lăn trên gò má.

"không, bố quên bật nút nồi cơm rồi. "

con cái thì đói meo râu, bố quần quật ở trong bếp suốt cả buổi trời thế đấy, cuối cùng có mỗi nồi cơm lại quên bật nút.

ba bố con nuốt nước mắt, cuộc sống mà chẳng có ba nguyên thật là khó khăn. óc chó và khoai môn đang đấu tranh tâm lí một cách mãnh liệt. phần thì hai em chờ ba nguyên về để nấu cho bữa cơm ngon, phần thì không muốn ba về vì sợ ba biết chuyện thì hai chị em sẽ bị mắng mất.

bố vũ chống cằm nhìn hai đứa con, anh cảm thấy mình là một người bố tồi. việc bật nút nồi cơm là việc làm cần thiết mà anh cũng quên, để hai đứa nhỏ ngồi ngơ ngác chờ đợi trông thương ơi là thương.

"hai đứa nghe bố kể chuyện cười không ?"

thôi, hai đứa lại chẳng quá quen với câu chuyện chiếc bánh bao của bố nữa à. bố kể từ cái hồi hai đứa còn quấn tã đến cái lúc cởi chuồng chạy nhong nhong, chiếc bánh bao của bố vẫn cứ tồn tại mãi mãi.

mặc dù bố kể chuyện cười nhạt thật thế nhưng hai con đã từng nhìn thấy bố ôm ba vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc của ba và kể cho ba nghe câu chuyện cổ tích mộng mơ nào đó thật hay. ba nguyên có vẻ mơ rất đẹp, chắc là mơ về bố vũ và các con.

giá như bố cũng kể chuyện cổ tích để ru bọn con ngủ. nhưng không, thay vì mấy câu chuyện cổ tích đấy thì bố kể chuyện cười nhạt, hoặc là những bài vinahouse cùng điệu múa quạt đẳng cấp của bố.

bố còn bảo sau này bố dạy hai đứa múa quạt, mặc dù bố múa chẳng giống gì với các chú các anh trên mạng nhưng mà kệ đi, vì bố đẹp trai nên tha thứ cho bố cả.

sau quãng thời gian chờ đợi mòn mỏi từ nãy đến giờ, em nồi cơm đã bật nút rồi.

hai chị em chống cằm nhìn bàn ăn được bố bày biện, trang trí thật tỉ mỉ. gồm đĩa trứng rán suýt khét cùng đĩa rau luộc.

"ủa, bố không nấu canh ạ ?"

trong khi chị gái tò mò hỏi bố thì em trai nhỏ đã ngoạm một miếng trứng to, cũng không quá tệ, bố làm vẫn ngon cơ mà.

"đợi ba nguyên về nhà đi đã."

em óc chó nhai cơm, cái miệng nhỏ xíu xiu vui vẻ nói với em trai ngồi ở cạnh.

"đợi ba nguyên về nấu canh cho ăn, canh của ba nấu thì ngon hơn của bố mà."

chẳng biết ba nguyên về có nấu canh ăn hay không, nhưng chắc chắn sẽ ăn đòn.

nhìn hai đứa con phấn khởi chờ đợi em gia nguyên quay về, châu kha vũ xót xa.

"không, đợi ba nguyên về không thấy cây hành đâu, hai đứa chan nước mắt để ăn cơm là vừa, không cần nấu canh làm gì."

bố vũ vừa dứt lời thì không khí của bữa cơm đột nhiên chùng xuống, vị cơm của hôm nay sao mà lại đắng thế không biết.

hai em vừa xúc được hai thìa cơm thì ba gia nguyên đã về, người ta có câu là trời đánh tránh bữa ăn, còn hôm nay chắc là ba sẽ đánh hai em ngay trong bữa ăn.

châu kha vũ vẫn điềm đạm và cơm thật bình tĩnh, trong khi đó hai đứa con nhỏ của anh đang run lên bần bật rồi kìa.

"bố ơi, bố phải cứu bọn con nhé bố."

"ừ ừ hai đứa yên tâm, hai đứa mang chậu hành đi vứt rồi phải không ? để đó bố lo."

kha vũ phẩy tay, chỉ cần hai con thu dọn tang chứng rồi thì chuyện còn lại bố đây sẽ gánh vác hết, gì chứ lươn lẹo bố cũng chẳng thua kém ba nguyên một tí nào.

đúng như dự đoán của châu kha vũ, gia nguyên vừa về đến nhà đã gào ầm lên vì cây hành thân yêu của ẻm vừa chào tạm biệt cuộc đời rồi. kha vũ hít một hơi sâu, cố gắng dồn nén tất cả dũng khí của bản thân để chuẩn bị đối mặt với cơn cuồng nộ của trương gia nguyên.

trương gia nguyên chạy ầm ầm từ ngoài phòng khách vào bên trong bếp, em gào to ơi là to, gương mặt đỏ bừng vì giận.

"ai làm bể chậu hành của em ?!"

điều làm châu kha vũ ngạc nhiên chính là cây hành trơ trọi nằm trên tay em gia nguyên, dưới rễ còn vương lại một ít đất nữa. ủa, anh tưởng hai đứa con đã mang tất cả đi chôn vùi rồi chứ ? sao giờ nó lại xuất hiện ở đây như đang tố cáo mọi tội lỗi của hai đứa nhỏ vậy nhỉ ?

"ủa hai đứa, bố tưởng hai đứa mang chậu hành đi giấu rồi ? sao nó còn ở đây vậy ?"

đáp lại câu hỏi tò mò đầy bối rối của bố, con gái nhỏ rưng rưng nước mắt trả lời.

"bố ơi, bọn con... hức, bọn con mang chậu đem chôn sau vườn mà quên mất tiêu, để cây hành ở đó, chưa có dọn, huhu bố ơi."

"ca này có trời cứu hai đứa, bố xin thua."

trông thấy ba nguyên tức đến bốc hỏa ở trên đầu, hai bé con chỉ biết sợ hãi đứng nấp sau lưng bố vũ, bàn tay nhỏ bấu lấy vạt áo của bố không buông. châu kha vũ nhìn trương gia nguyên, nhe răng cười.

"em bình tĩnh một chút, lại đây ăn cơm."

trương gia nguyên đang nóng máu, chậu hành em cất công trồng bây giờ tan tành mất rồi. em biết chắc chắn là hai đứa bé nghịch ngợm này là thủ phạm rồi, vì chỉ có hai đứa quậy phá chạy giỡn ầm ầm ở trong nhà thôi. châu kha vũ thì chẳng có dám đâu, với cả anh í cũng ngoan lắm.

gia nguyên chỉ đợi hai bé con nhà mình có tinh thần tự giác, chỉ cần nhận lỗi và xin lỗi ba thì ba sẽ bỏ qua cho hai đứa.

hai con còn chưa nhận lỗi, cơn tức giận vẫn còn đó thì bữa cơm châu kha vũ đã nấu hôm nay càng làm gia nguyên được một phen điên người hơn. ảnh nấu mấy cái món gì cho các con ăn vậy trời ?

"châu kha vũ, anh nấu cái gì vậy hả ? em giao cho anh chăm con, anh không lo coi chừng cẩn thận để hai đứa nghịch đồ của em. rồi bây giờ anh cho con ăn gì đây ?!"

châu kha vũ ngồi không hứng đạn, chưa kịp lên tiếng phản bác lại thì gia nguyên đã nhào đến với ý định muốn đấm anh.

chuyện muôn thuở, lúc yêu lúc giận mà đánh nhau là bình thường. người ta vẫn có câu thương cho roi cho vọt, châu kha vũ cũng chịu đựng cái tình thương nồng nặc vị đau khổ này suốt thời gian dài.

châu kha vũ và trương gia nguyên đang đúm nhau rồi, nhưng người lớn hơn kia vẫn luôn yếu thế hơn, hoặc là nhường.

em khoai môn chộp lấy điện thoại bố để trên bàn, quay số gọi cho anh patrick.

"paipai ơi, nhà em sắp có án mạng rồi nè, anh mau qua đây xem đi, úi trời ơi ba em mới thụi cùi chỏ vào bụng của bố em."

mặc cho bố ba đang choàng vai bá cổ la liệt nằm trên sàn, hai chị em cầm lấy cái điện thoại thi nhau nói chuyện ồn ào.

patrick ở đầu dây bên kia chỉ đành phải thở dài, hỏi han vài câu cho có lệ vì cậu biết, châu kha vũ và trương gia nguyên sống cùng với nhau chắc chắn sẽ có một ngày cả hai đấm lộn, thật là trẻ con mà.

"dạ không hẳn là đánh nhau, chỉ có bố bị ba đánh thôi anh ơi. á, bố bị kẹp cổ rồi."

gia nguyên dùng chân kẹp cổ kha vũ lúc này đang thất thế nằm bệt dưới sàn, anh mệt mỏi chẳng thèm cựa quậy nữa, mặc sức cho người kia quậy phá đủ kiểu. hai đứa nhỏ thấy tình hình căng thẳng, phải giải cứu bố ngay thôi không bố chết ngạt mất. nhân danh sức mạnh siêu nhân, bố hãy đợi bọn con, con báo cảnh sát đến.

"thôi em cúp nhé paipai, gút nai anh."

hai em còn chưa kịp chạy ra để ngăn ba không bắt nạt bố nữa thì bố vũ đã mạnh mẽ đẩy ba nguyên ra, vội vàng đứng dậy một cách thật là dũng cảm và ngầu lòi. 

trương gia nguyên tròn mắt, sao mà kha vũ hôm nay gan thế, còn dám đẩy em ra.

em lại nhảy lên lưng của kha vũ nhưng anh lại bực dọc vùng vẫy để em xuống.

"em buông ra, sao em hung dữ với tui ?"

"gì, anh thái độ với ai đấy ? còn hỏi cái gì nữa, dặn anh chăm con mà anh vậy hả ?"

khoai môn và óc chó ngơ ngác, bố xưng hô kiểu gì với ba đấy, có bao giờ bố như thế đâu ta ? bố dỗi ngược lại ba đấy à ?

châu kha vũ phụng phịu, nhăn nhó rồi.

"em thôi đi, hở chút là em động tay động chân với tui. hồi xưa đi học em quýnh tui chưa đủ hả ? em hết thương tui rồi."

trương gia nguyên thở dài, kha vũ chăm con không tốt thì em trách là đúng, có gì sai đâu, giờ lại quay sang nói kiểu đấy à.
mỗi lần mà xưng hô em - tui như thế đó là gia nguyên đã biết anh ta dỗi mình.

"ê đừng có mè nheo với em, hôm nay anh làm sai nên em mắng anh là đúng rồi."

châu kha vũ trưng ra vẻ mặt uất ức, anh chẳng thèm nhìn mặt gia nguyên nữa cơ mà. nhưng mà đây là chiêu trò bố đã hy sinh để cứu giúp hai đứa con đấy, một là ba đi dỗ bố, còn hai là bố cút ra đường ở vào ngày mai. được ăn cả, ngã về không.

"lúc cưới tui em nói sao ? em nói sau này em không bao giờ mắng tui, đánh tui nữa đâu, vậy mà em thất hứa. từ lúc có khoai môn với óc chó đến giờ, em bỏ rơi tui..."

nói xong một loạt, châu kha vũ vờ chấm nước mắt, nét mặt đầy ủy khuất. sau đó anh chạy vào phòng đóng sầm cửa thật mạnh, trước khi vào còn nháy mắt tinh nghịch với hai đứa con đang ngơ ngác.

trương gia nguyên mím môi đứng đơ cả người ra, sau đó em quay sang nhìn hai bé con mặt mũi ngây ngốc, em thở dài.

"hai đứa đánh răng rồi vào phòng ngủ."

ủa ba, bọn con còn chưa được ăn cơm ?

thà ba đánh bọn con sưng mông rồi vào bếp nấu cho bọn con món gì ngon được không ba ? chả nhẽ bọn con cắn răng ăn kem đánh răng cho đỡ đói bây giờ ạ ?

gia nguyên vội chạy vào phòng, câu cuối cùng khoai môn và óc chó nghe được từ miệng của ba là một câu thật dịu dàng.

"vũ ơi, em xin lỗi mà..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top