Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày mười lăm tháng giêng

               Từ sáng sớm Trương Gia Nguyên đã ở trong phòng đánh đàn tỳ bà, đến khi đàn xong ra khỏi phòng y liền trông thấy hai đứa trẻ chơi trong sân của Châu phủ.

               Suy cho cùng thì cũng chỉ là trẻ con, bọn chúng nhặt tuyết dưới sân bắt đầu ném nhau tứ tung.

               Trương Gia Nguyên tựa vào hiên nhà lẳng lặng nhìn, khóe miệng không khỏi cong lên.

               Hai đứa trẻ chơi đùa một hồi, ai ngờ mặt đất lại quá trơn khiến cả hai cùng nhau ngã nhào xuống, quần áo bị móc vào cây sơn trà lớn trên sân, một đứa bị rách một mảng lớn sau lưng, một đứa bị kéo rách ống tay áo.

               Trương Gia Nguyên hoảng sợ, định đi xuống dưới hỏi xem hai đứa nhỏ có bị thương không thì Ngọc nhi nghe thấy tiếng động đã từ trong phòng đi ra.

               Nàng nhìn thấy hai hài tử vì chơi đùa mà làm hỏng mất bộ quần áo mới, lại khiến cho Trương Gia Nguyên bị giật mình liền chống hông mắng hai câu.

               "Ngày thường đùa nghịch thì không tính, đầu năm lại quậy phá như vậy, đây đều là quần áo mới ta làm cho các ngươi, từng đường kim mũi chỉ đều là ta may đấy, sao không biết giữ gìn gì hết vậy"

               Hai hài tử cũng không hề sợ hãi, chúng biết Ngọc nhi tỷ tỷ tuy là nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hũ, hơn nữa hôm nay là ngày lễ, nàng cũng sẽ không nỡ phạt bọn chúng, hai đứa cúi đầu cười ngây ngô, khiến lớp tuyết trên người cũng rơi xuống.

               Ngọc nhi cau mày đưa hai đứa nhỏ vào phòng thay y phục, một lát sau liền cầm hai bộ đồ đã bị rách đi ra, tức giận lẩm bẩm "Tháng giêng kiêng kị chuyện may vá, qua một thời gian nữa hẵng sửa lại vậy, hai đứa nhóc này, mấy cái hà bao làm xong rồi cũng sẽ không đưa cho chúng nữa"

               Trương Gia Nguyên nghe Ngọc nhi nói xong liền đột nhiên nhớ tới chuyện mà mình đang suy nghĩ mấy ngày nay.

               Hôm trước Châu Kha Vũ đã rời đi cùng Châu lão gia, tết nguyên tiêu cũng không thể có mặt ở nhà.

               Ngày đó đưa tiễn hắn xong, tới khi trở về nhà Trương Gia Nguyên mới cảm thấy trên người Châu Kha Vũ hình như thiếu cái gì đó, nhưng cụ thể là thiếu cái gì thì y vẫn không thể nghĩ ra được, vừa nãy nghe Ngọc nhi nói xong mới kịp phản ứng... cho tới bây giờ trên người Châu Kha Vũ không hề mang những đồ vật như hà bao.

               Trương Gia Nguyên nhớ Châu lão gia có một cái túi hương màu hồng nhạt thêu cành cây, lão tướng quân chưa bao giờ đeo những món đồ tinh xảo, ngay cả ngọc bội cũng rất ít khi mang theo, bỗng nhiên nhìn thấy trên người lão gia nhiều thêm một đồ vật tinh tế như vậy, Trương Gia Nguyên không khỏi chú ý thêm vài lần.

               Nhìn tay nghề cùng đường may này thì chắc chắn là do Châu phu nhân làm cho.

               Trương Gia Nguyên nhớ rằng trước đây y có từng hỏi qua Lý quản gia khi nhìn thấy bên hông ông mang theo một cái hà bao nhỏ rất tinh xảo, nhà mẹ đẻ của thê tử Lý quản gia là một phường thêu rất nổi tiếng ở thành Trường An.

               "Là vị ở nhà làm cho đấy, nàng rất thích làm mấy món đồ nhỏ này, lại nhất quyết muốn ta phải mang theo bên mình", Lý quản gia nói, trong mắt đều là ý cười.

               Trương Gia Nguyên nắm chặt ống tay áo, thầm nghĩ trên người quan nhân không có những thứ như thế này.

               Nhưng nghĩ lại thì không phải là Châu Kha Vũ không có mà là không có ai làm cho hắn mới đúng.

               Từ trước tới nay Trương Gia Nguyên chưa từng học may vá thêu thùa, khi còn ở Trích Nguyệt Đài, nếu có đồ gì cần may thì các tỷ tỷ muội muội ở đó sẽ giúp đỡ y.

               Hay là mình thử làm một cái? Trương Gia Nguyên cúi đầu nghĩ.

               "Ngọc nhi", Trương Gia Nguyên gọi lại nha hoàn vừa mới đi vào.

               "A, Thiếu phu nhân, có chuyện gì ạ?"

               "Ngọc nhi, ta hỏi ngươi, việc may vá này có dễ không?"

               "Vậy thì phải xem là đồ vật gì, nếu là mấy vật nhỏ như túi hương, hà bao thì rất dễ, nhưng nếu muốn thêu chăn, thêu y phục gì đấy thì lại rất khó. . ."

               "À, ra là như vậy", Trương Gia Nguyên nghe cái hiểu cái không gật đầu, "Vậy tức là loại hà bao nho nhỏ vẫn dễ làm đúng không?"

               "Đại khái là như thế, thiếu phu nhân sao vậy? Người muốn làm cái gì? Cứ nói với ta, ta sẽ làm thật tốt cho người"

               "Không phải không phải, ta chính là muốn tự mình làm thử một cái, từ trước tới nay ta chưa từng thử may vá. . ."

               Ngọc nhi nghe vậy, thầm suy nghĩ một hồi, "Ta hiểu rồi, thiếu phu nhân muốn làm một cái cho tiểu tướng quân đúng không?"

               Trương Gia Nguyên xấu hổ xoa đầu "Tay chân ta vụng về, không được tinh xảo như mấy cô nương các ngươi, từ xưa tới nay chưa từng làm mấy việc này"

               "Ta chỉ cho phu nhân", Ngọc nhi cười nói, "Mấy chỗ khác ta không dám nói, nhưng riêng trong phủ này thì tay nghề của ta rất tốt đấy, ta có thể chỉ phu nhân vẽ hoa văn và thêu chữ thập"

               "Được", Trương Gia Nguyên cảm kích gật đầu

               "Vậy thì cũng vừa hay, tối nay lúc chúng ta ra ngoài đi xem hoa đăng, ta và thiếu phu nhân cùng đi mua một chút vải vóc và chỉ màu"





               ---- Đêm Nguyên tiêu ----

               Ban ngày y cùng trò chuyện với Châu phu nhân, buổi chiều lại trở về phòng đọc sách rồi ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì trời đã tối rồi

               Sau khi thay quần áo y liền tới tiền viện cùng Châu phu nhân đi ra ngoài ngắm đèn lồng.

               Đêm mười lăm tháng giêng là dịp náo nhiệt nhất trong năm ở phố Tây thành Trường An, cũng là lúc Trường An được bao trùm bởi một không khí phù hoa náo nhiệt bậc nhất.

               Cả con đường đều nhộn nhịp, hàng quán tập nập xen kẽ với các dây đèn lồng được treo ngập hai bên đường, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy được đèn lồng đỏ, bên trong đều có một cuộn giấy, mở ra chính là câu đố đèn.

               Trương Gia Nguyên cùng Châu phu nhân đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng còn dừng chân lấy xuống một hai câu đố đèn xem thử.

               Vừa hay lại chọc vào chút tính khí trẻ con của Châu phu nhân, nàng mua hai cái kẹo đường, một cái có hình một em bé mập ôm đàn tỳ bà cho Trương Gia Nguyên.

               Hai người đi thêm chút nữa là đến cửa hàng bán vải.

               "Nương, con vào mua chút đồ" trên đường quá ồn ào, Trương Gia Nguyên chỉ có thể cúi người nói lớn với Châu phu nhân "Người muốn vào với con không?"

               "Được được, ta đi theo con, trên đường quá đông đúc, sợ là lúc ra ngoài sẽ lạc mất nhau"

               Trương Gia Nguyên cùng Châu phu nhân dẫn theo hai nha hoàn đi vào cửa hàng.

               Trong cửa hàng yên tĩnh hơn rất nhiều, Trương Gia Nguyên đi đến sạp trưng bày vải, còn Châu phu nhân lại tới nơi treo những bộ y phục đã được may sẵn.

               Dòng người tấp nập đi qua đi lại chỗ áo quần may sẵn.

               "Ngọc nhi, ngươi sang bên kia phụ giúp phu nhân đi", Trương Gia Nguyên quay người liền thấy bên phía Châu phu nhân gặp khó khăn liền để Ngọc nhi qua bên đó, "Đừng để người ta chen lấn làm nàng bị ngã "

               "Thế còn thiếu phu nhân. . ."

               "Ta sợ cái gì, một hồi nữa chọn xong ta sẽ qua bên kia tìm các ngươi, dù sao cũng đều ở chung một cửa hàng"

               "Dạ, thiếu phu nhân cũng cẩn thận nhé, đừng để người ta móc mất túi tiền"

               "Ta biết rồi"


               Sau khi Ngọc nhi rời đi, Trương Gia Nguyên liền một mình chọn lựa, y vừa sờ vải vóc vừa cẩn thận nhìn các loại hoa văn.

               "Công tử đây là muốn chọn loại vải nào?" Một nam nhân nhìn có vẻ là chủ tiệm đột nhiên xuất hiện sau lưng Trương Gia Nguyên hỏi.

               "À? Chỉ cần là vải tốt để may hà bao là được, tốt nhất là màu xanh lam hoặc là màu chàm", Trương Gia Nguyên nghĩ nghĩ rồi trả lời.

               "Nếu không thì công tử đi cùng ta, trong cửa hàng có một số loại vải có chất lượng rất tốt, kích thước vải cũng nhỏ, làm một vài món đồ nhỏ sẽ không lãng phí, hơn nữa màu sắc cũng đầy đủ, công tử muốn gì đều có "

               "Được, vậy ta đi xem thử"

               Trương Gia Nguyên đáp ứng lời đề nghị của chủ tiệm, đi theo hắn tới kệ vải ở phía sau.

               Đi vào sâu bên trong, nam nhân đột nhiên dừng lại, "Công tử chờ ở đây, ta đi lấy cho ngươi"

               Dứt lời liền rẽ trái đi vào cửa hông.

               Trương Gia Nguyên đứng ở đấy một mình, nhìn xung quanh không khỏi cảm thấy nhàm chán, y liền lật xem vài xấp vải ở bên cạnh.

               "Thỉnh an Trương công tử"

               Sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm trầm thấp dọa Trương Gia Nguyên giật mình, y xoay người lại liền thấy một nam tử lạ mặt đang cung kính hành lễ với mình.

               Sau khi chào hỏi Trương Gia Nguyên, người kia kia ngẩng đầu lên, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào y.

               "Ngươi là. . .", cung kính với y như thế thật giống như đã từng gặp qua, Trương Gia Nguyên cố gắng hồi tưởng lại vài thân hữu tới bái kiến Châu phủ mấy ngày nay, còn có mấy khách nhân trước kia từng tới nghe y đành đàn ở Trích Nguyệt Đài, nhưng không có ai giống người trước mặt này.

               Hơn nữa nam tử này tuy mặc một thân trang phục bình thường thế nhưng cử chỉ lễ nghĩa lại cực kỳ chu toàn, rất giống thị vệ hoặc người hầu của danh gia vọng tộc.

               "Trương công tử không cần biết ta là ai, hôm nay ta chỉ thay chủ thượng chào hỏi Trương công tử, nhân tiện còn có mấy câu muốn nói với ngài", giọng điệu của nam nhân xa lạ vẫn không thây đổi.

               Nhất thời Trương Gia Nguyên có hơi bối rối, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, y lui về phía sau một bước, "Chủ tử của ngươi là. . . ?"

           Người trước mắt cũng không trả lời câu hỏi này của Trương Gia Nguyên, chỉ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ được giao, "Hoài nguyệt (*) là thọ thần của thái hậu, sớm nghe nói kỹ nghệ tỳ bà của Trương công tử rất cao minh, xin mời Trương công tử tới hiến khúc cho thánh thượng và thái hậu"

(*) Hoài nguyệt: Tên gọi khác của tháng 4 âm lịch.

               Trương Gia Nguyên cũng không ngốc, nghe lời này trong lòng cũng hiểu được một hai phần "Mọi sự ở Châu gia bây giờ đều do Châu phu nhân làm chủ, trên triều cũng còn có lão tướng quân cùng tiểu tướng quân, chuyện ta có đi hay không ngươi không nên tới tìm ta mà nên tới bẩm báo với bọn họ mới đúng"

               "Chủ tử của ta nói đã từng hỏi ý Châu gia tiểu tướng quân, nhưng có lẽ là tiểu tướng quân một lòng che chở Trương công tử nên không truyền đạt tới ngài"

               Trương Gia Nguyên sững sờ, quả thực là từ trước tới nay Châu Kha Vũ chưa từng nói qua chuyện này với y.

               Châu Kha Vũ không nói cho y biết chỉ có thể là vì hai nguyên nhân, thứ nhất, đây không phải là chuyện quan trọng, không cần y phải để tâm, thứ hai, là do hắn. . . lo lắng cho y, không muốn y đi, càng không muốn cho y biết.

               Tình cảnh này, rõ ràng là nguyên nhân thứ hai.

               Thấy bộ dạng sững sờ của Trương Gia Nguyên, người nọ liền nói tiếp "Chủ tử còn dặn ta chuyển lời rằng, quyết định của Trương công tử chính là quyết định của Châu gia tiểu tướng quân, Trương công tử có đi hay không. . ."

               Hắn còn cố ý kéo dài âm cuối, Trương Gia Nguyên bình tĩnh lại, hỏi, "Ta không đi thì sao?"

               "Vậy thì sẽ liên quan đến tiểu tướng quân"

               Trương Gia Nguyên hít một hơi thật sâu, xem ra hôm nay người này đến không phải là để mời mà chính là để thông báo.

               "Thời gian cho Trương công tử cân nhắc còn rất dài, nhưng cần phải có câu trả lời trước khi Châu tiểu tướng quân hoàn thành công vụ ở Tây Nam cùng Bắc Cương trở về"

               "Làm sao các ngươi biết được quyết định của ta?"

               "Trương công tử cứ yên tâm, trước khi tiểu tướng quân hồi kinh sẽ có ý chỉ đưa đến"

               "Nếu như ta nói cho Châu Kha Vũ biết thì sao?"

               Người kia chỉ cười cười, "Chủ tử của ta nói, Trương công tử là người hiểu chuyện hơn tiểu tướng quân"

               Trương Gia Nguyên lập tức nghẹn lời, tay vô thức nắm chặt góc áo.

               Người kia không nói thêm gì nữa, quay người đi ra từ cửa hông.


               Chờ tới khi Trương Gia Nguyên hồi thần lại thì người đã không còn, y vội vàng đuổi theo ra cửa hông nhưng cũng chỉ nhìn thấy sân sau trống trơn của cửa hàng và tiếng người ồn ào ngoài phố. . .

               Trương Gia Nguyên ngơ ngác trở lại trong tiệm, nhớ lại tất cả những chuyện vừa trải qua, y không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, nhất thời có hơi chóng mặt, vội chống tay xuống kệ vải để đỡ lấy thân thể mình.

               "Thiếu phu nhân?" Thanh âm của Ngọc nhi bất ngờ truyền đến.

               Trương Gia Nguyên quay đầu lại liền trông thấy Ngọc nhi đang vội vã đi tới chỗ y.

               "Sao thiếu phu nhân lại đi tới đây, ta và phu nhân tìm người mãi"

               "Không phải ngươi đi cùng phu nhân sao. . .?"

               "Phu nhân vừa đi nhìn một vòng liền trở lại, nói đợi người tiện thể nghỉ ngơi một chút, nhưng chờ mãi không nhìn thấy bóng dáng của thiếu phu nhân liền bảo ta nhanh chóng đi tìm"

               "Làm phiền các ngươi rồi", Trương Gia Nguyên áy náy nói.

               "Không có, chỉ là lo cho thiếu phu nhân thôi", Ngọc nhi bước lên, nhìn thấy sắc mặt của Trương Gia Nguyên tái nhợt "Thiếu phu nhân sao vậy? Sao đột nhiên sắc mặt của người lại không tốt thế này?"

               "Không có việc gì không có việc gì", Trương Gia Nguyên liên tục khoát tay, nhấc tay khỏi kệ vải tiến lên phía trước.

               "Thực sự không sao chứ?" Ngọc nhi lo lắng đi lên đỡ y "Nhưng mà thiếu phu nhân đến đây làm gì?"

               "Đến bên này? Đến bên này lấy vải. . .", Trương Gia Nguyên nói xong mới hiểu được lão bản chắc hẳn là cố ý muốn dẫn y tới đây một mình.

               "Đi lấy vải?" Ngọc nhi nhìn quảnh một vòng, ánh mắt dừng lại một chỗ "Là cái đó hả?"

               Trương Gia Nguyên nhìn theo hướng ngón tay của Ngọc nhi, một tấm vải lụa sáng bóng màu xanh lam được bày ngay chỗ y vừa đứng.

               Trương Gia Nguyên im lặng nửa ngày, cuối cùng thở dài, "Đúng vậy, là tấm này, cầm lấy đi"





               ---- Châu phủ ----

               Sau khi rời khỏi cửa hàng, Trương Gia Nguyên lại cùng Châu phu nhân đi dạo toàn bộ Tây phố.

               Chỉ là trên cả đoạn đường y đều không yên lòng, nào là đèn lồng, nào là pháo hoa đều không thể lọt vào mắt vào tai y, trong đầu chỉ suy nghĩ về những lời của nam tử lúc nãy.

               Trở về quý phủ, ôm tơ lụa trở về phòng, Trương Gia Nguyên buông cuộn vải xuống, ngồi lên giường nhắm mắt lại tựa vào thành giường.

               Người kia là do ai phái tới, theo lời hắn nói thì không lẽ là thái hậu? Hay là Cầu Tể tướng? Tóm lại đều là người của Cầu gia.

               Vì sao lại tới tìm y?

               Trương Gia Nguyên vuốt ve tấm màn giường, chính sự trên triều cuối cùng cũng liên hệ tới tình cảm cá nhân.

               Trương Gia Nguyên biết rằng Cầu gia và Châu gia vẫn luôn mâu thuẫn vì chuyện xuất binh, y cũng biết Cầu Tể tướng có thể làm tới chức tể tướng không đơn thuần chỉ vì có một vị muội muội làm thái hậu trong cung mà bản thân hắn là một kẻ có tầm nhìn xa trông rộng, có mưu lược để làm nên đại sự.

               Không phải là Cầu gia không hiểu sách lược của Châu Kha Vũ cùng Châu phụ đưa ra đối với sự tình ở Tây Nam và Bắc Cương là vô cùng hợp lý, cũng không phải Cầu tể tướng không thưởng thức tầm nhìn xa của Châu lão tướng quân.

               Chỉ là hắn đang sợ hãi, sợ hãi Châu gia, sợ hãi  lần này Châu gia trở về, uy danh trên triều đình sẽ càng lớn hơn trước kia.

               Hai vấn đề trọng yếu nhất trên triều đình, một cái là binh quyền, một cái là uy danh, hiện tại Châu gia đều chiếm được, thế nhưng nhà họ Châu không đứng về phía Cầu gia, cũng tuyệt đối không phải là phường chỉ toan xu nịnh hoàng đế.

               Lập trường như vậy, chẳng trách bị người nghi kỵ.

               Châu gia đây là mang ngọc mắc tội rồi...

(*) Mang ngọc mắc tội: ý chỉ người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội

               Mặc dù tất cả mọi người đều hiểu rõ tấm lòng chân thành tận tâm của Châu gia nhưng trước quyền lực và nghi kỵ, những thứ này đều không tính là gì cả. Châu lão tướng quân cùng Châu Kha Vũ đều là người chính trực ngay thẳng, trước nay chưa từng có điều gì khuất tất để người khác có thể nắm được thóp

Nếu như như vậy, đám người kia chỉ có thể tự tạo ra nhược điểm cho Châu gia.

               Mà Trương Gia Nguyên lại chính là nhược điểm này, là nhược điểm lớn nhất của Châu Kha Vũ ở thời điểm hiện tại.

               Cứng rắn không được, dụ dỗ cũng không được, cho nên chỉ có thể dùng tình nghĩa để uy hiếp khiến Châu gia phải ngoan ngoãn thỏa hiệp, đoán chừng bọn họ cũng đã cho người điều tra, biết rõ Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ tình cảm sâu đậm mới có thể yên tâm sử dụng Trương Gia Nguyên như một con bài chiến lược.

               Một đao đâm sau lưng này của Cầu gia quả thực khôn khéo đến cực điểm, Trương Gia Nguyên càng nghĩ càng đau đầu, bọn họ đoán rằng Trương Gia Nguyên tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm để cho Châu gia phạm tội kháng chỉ, hơn nữa nếu kháng chỉ thì sẽ càng dễ dàng cho bọn họ vạch tội Châu gia trên triều.

               Bất luận là như thế nào, Cầu gia đều là bên có lợi.

               Trương Gia Nguyên không sợ mình sẽ xảy ra chuyện, dù có chết y cũng không quan tâm, nhưng nếu để bản thân trở thành vật kiềm chế Châu gia, kiềm chế Châu Kha Vũ, thì đó mới là điều khiến y lo ngại nhất.

               Lại ngồi một mình suy nghĩ một hồi lâu, Trương Gia Nguyên tỉ mỉ phân tích thế cục, cuối cùng định thần lại, dù thế nào đi chăng nữa vẫn còn có lão tướng quân ở đây mà.

               Uy danh của Châu gia trong triều là do lão tướng quân gây dựng nên, là quân công của đời đời Châu gia gây dựng nên, hơn nữa trước mắt binh quyền chủ yếu vẫn nằm trong tay lão tướng quân, nhìn tình thế hiện tại Cầu gia chỉ có thể dùng y để kiềm chế Châu Kha Vũ đã cho thấy bọn họ vẫn không có cách nào tổn thương đến căn cơ lợi ích của Châu gia.

               Hơn nữa lão tướng quân vẫn còn, có lẽ Châu Kha Vũ. . . sẽ không vì y mà phân tâm đâu, nói không chừng phụ tử bọn họ hiệp lực còn có thể giúp đỡ y thoát thân. . .

               Y tin tưởng chính mình, càng tin tưởng Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên quay người nằm xuống, chôn đầu vào gối thật sâu. . .





               Nhưng sau đó như thể ông trời đã nhìn thấy những mối lo của Trương Gia Nguyên, từng chuyện từng chuyện đều ứng nghiệm, Châu lão tướng quân ngã bệnh.

               Từ khi sau đêm hội nguyên tiêu, ngày nào Trương Gia Nguyên cũng mang tâm sự nặng nề, tuy không biểu thị sự lo lắng trên mặt cũng không nói với bất kỳ ai, nhưng có nhiều lúc y ngồi một mình trong sân thở dài, đàn ra khúc nhạc cũng bi thương hơn ngày thường,

               Chỉ khi học làm hà bao cùng Ngọc nhi, đọc sách quên ăn quên ngủ mới có thể giúp y ổn định lại tinh thần, tránh bị phân tâm.

               "Các ngươi có cảm thấy gần đây thiếu phu nhân ít cười hơn không?"

               "Thiếu phu nhân vẫn luôn như vật mà, điềm đạm thong dong, chỉ khi nhìn thấy tiểu tướng quân mới có thể nở nụ cười tươi như hoa"

               "Có thể là đang nhớ tiểu tướng quân nhà chúng ta đấy"

               ...


               Ngày ấy là cách chừng một tháng kể từ lúc lão tướng quân cùng Châu Kha Vũ rời khỏi thành Trường An, sau khi dùng điểm tâm Trương Gia Nguyên liền trở về phòng chuyên tâm tiếp tục làm hà bao cho Châu Kha Vũ.

               Hoa văn đã vẽ xong, cách thêu cũng luyện tập nhiều lần rồi, tuy không thể tốt bằng người trong nghề nhưng vẫn có thể thử qua một lần.

               Nhưng không hiểu vì sao đường thêu của Trương Gia Nguyên cứ một mực xiêu xiêu vẹo vẹo, bỏ đi rồi làm lại, làm lại rồi bỏ đi, thật vất vả mới thêu được hai đường lại đâm kim vào tay.

               Đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, một giọt máu đỏ tươi xuất hiện.

               Trương Gia Nguyên vừa thả đồ trong tay xuống vội ngậm ngón tay vào miệng liền nghe thấy tiếng mấy hạ nhân ồn ào.

               Châu gia quân ở Bắc Cương phái người về bẩm báo, Châu lão tướng quân ngã bệnh, mấy ngày nữa sẽ đưa về phủ tịnh dưỡng.

               Châu phu nhân bị dọa đến hoảng đứng không vững, Trương Gia Nguyên nghe xong chỉ biết ngây người, đại não không còn suy nghĩ được điều gì.

               "Vì  sao lại ngã bệnh chứ?" Phu nhân nhà võ tướng đều phải kiên cường hơn nữ nhân nhà bình thường, Châu phu nhân không oán trời trách đất, chỉ lo lắng không thể nói thành lời, tự lẩm bẩm "Trên người vốn đã có bệnh cũ còn cố chạy tới nơi nghèo nàn kia..."

               Trương Gia Nguyên cũng không biết nói gì để an ủi, chỉ ở bên cạnh phu nhân im lặng lắng nghe.

               Lần này Châu lão tướng quân đi Bắc Cương dẫn theo rất nhiều binh giỏi tướng tài, theo sau đại quân còn có rất nhiều lương thảo vật tư, nhưng dù sao đồ vật mang đi cũng có giới hạn, còn cần triều đình mỗi tháng đúng hạn tiếp tế.

               Nhưng những thứ cần tiếp viện của tháng này lại chậm chạp chưa tới, dâng tấu lên triều hỏi thăm mới biết được là đội ngũ vận chuyển gặp phải gió tuyết nên bị mắc kẹt ở nửa đường, đồ chuyển đến cũng chậm mất non nửa tháng.

               Lúc lão tướng quân đến Bắc Cương, sau khi nhận được nhiều mật báo, cùng tướng sĩ tổ chức họp bàn liền phát hiện đối phương đang tích trữ lương thảo, trong quân đội cũng thực sự xuất hiện dị động.

               Trận chiến ở biên cảnh này cứ thế mà khai hỏa. . .

               Thế nhưng tin tức vật tư không thể tiếp tế đúng hạn tới vào lúc này không thể nghi ngờ sẽ khiến cho quân tâm dao động, hơn nữa một khi vật tư bị thiếu hụt, thể xác lẫn tinh thần của binh sĩ đều sẽ bị ảnh hưởng.

               Lão tướng quân lo cho tướng sĩ, có gì tốt cũng đều phân cho thủ hạ, thế nhưng ông vốn có bệnh trong người cộng thêm thời gian qua suy nghĩ quá nhiều, thời tiết ở Bắc Cương lại vô cùng khắc nghiệt, không ngờ là thoáng cái liền ngã bệnh.

               Châu Kha Vũ vốn đang xử lý nạn trộm cướp ở Tây Nam, may mắn thay là trên cơ bản đã giải quyết xong xuôi, chỉ còn lại một ít việc vặt.

               Bên này phụ thân bị bệnh, một phong quân báo gửi qua hắn đã vội vàng bàn giao những việc còn lại cho Lâm Mặc, còn bản thân ra roi thúc ngựa vội vàng đến Bắc Cương.

               Đây là lúc địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, chủ soái bên ta ngã xuống chính là thời cơ cho đối phương lợi dụng, Châu Kha Vũ không có thời gian băn khoăn lo lắng thân thể của phụ thân, phải tranh thủ thời gian tiếp nhận vị trí thống soái quân đội.

Đường sá Bắc Cương thật sự xa xôi hiểm trở, cho dù hoàng đế đã đặc biệt phái nhân mã tinh nhuệ hộ tống nhưng Châu lão tướng quân cũng phải mất năm ngày mới về tới Trường An.

               Lão tướng quân không có vấn đề gì lớn, chỉ là lao lực quá độ, nhất thời không thể xuống giường, vừa về đến nhà Châu phu nhân đã bắt đầu ngày đêm chăm sóc, Trương Gia Nguyên cũng luôn túc trực bên cạnh.

               Châu phu nhân thật sự rất đau lòng cho thân thể suy nhược của Trương Gia Nguyên, bắt y phải quay về về nghỉ ngơi thật tốt.

               Trương Gia Nguyên trở về phòng, ngồi xuống rồi đảo mắt nhìn quanh nhưng y lại không biết mình nên làm cái gì,

               Y đã hoàn toàn quen thuộc với mọi thứ ở Châu phủ, thế nhưng y lại phải rời đi rồi...

               Chuyện vật tư tiếp tế bị gián đoạn ai cũng không thể điều tra rõ rốt cuộc là thực sự gió tuyết cản trở hay là có người cố ý bày trò.

               Hiện tại trong ngoài Châu gia thật sự chỉ còn một mình Châu Kha Vũ, nếu Trương Gia Nguyên rời đi hắn nhất định sẽ rất đau lòng, trên triều đình cũng sẽ không ngừng chèn ép hắn. . .

               "Thiếu phu nhân, người uống một ngụm trà đi", Ngọc nhi từ bên ngoài tiến vào, đưa tới cho Trương Gia Nguyên một bình trà an thần, mấy ngày nay Trương Gia Nguyên rất vất vả, khuôn mặt cũng xanh xao hơn vài phần.

               Trương Gia Nguyên cười tươi nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

               "Ngọc nhi, ta hỏi ngươi việc này, nếu một ngày nào đó ta rời đi, không còn ở Châu phủ nữa, các ngươi. . . sẽ thế nào?"

               "Chúng ta đều sẽ rất nhớ thiếu phu nhân, sẽ không để cho người đi"

               Trương Gia Nguyên nở nụ cười yếu ớt "Tình cảm chủ tớ giữa ta và ngươi cùng lắm cũng chỉ hơn một năm ngắn ngủn mà thôi, các ngươi thật sự sẽ nhớ ta như vậy sao?"

               "Tình cảm không kể thời gian dài ngắn, điều quan trọng là song phương có phải chân tâm thật ý nhớ nhau hay không, thiếu phu nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, là một người khiêm tốn, đối với chúng ta đều khoan dung rộng lượng, nếu người rời đi dĩ nhiên là chúng ta sẽ rất nhớ nhung"

               Trương Gia Nguyên bưng tách trà, nhất thời không nói nên lời.

               "Ngọc nhi, ta là người bạc tình bạc nghĩa, không giống như lời ngươi nói đâu"

               "Thiếu phu nhân không phải! Sao thiếu phu nhân lại nói những lời như vậy? Có phải người thực sự muốn rời đi không?" Ngọc nhi vội vàng hỏi.

               "Không, không có, ngươi đừng vội, ngươi đừng khóc", Trương Gia Nguyên vội vàng an ủi nha đầu đã sắp khóc lên.

               "Chúng ta thực sự rất thích thiếu phu nhân, hơn nữa thiếu phu nhân cho dù không nghĩ đến chúng ta thì cũng phải nghĩ cho tiểu tướng quân, tiểu tướng quân là người thẳng thắn, một khi đã nhận định một người thì tuyệt đối sẽ không buông tay, nếu như người rời đi hắn có thể..."

               "Được rồi, nói như thể ta lập tức muốn thu dọn đồ đạc rời đi vậy"

               Trương Gia Nguyên thật vất vả mới có thể dỗ được Ngọc nhi để nàng đi ra khỏi phòng.

               Chỉ còn lại một mình, Trương Gia Nguyên cầm tấm vải màu xanh còn chưa thêu xong nhìn đến thất thần.

               "Tướng quân, ngươi không làm sai điều gì, coi như ta vô tình vô nghĩa mà thôi, lần này là Gia Nguyên không cần ngài"

               ————————————————————————

                 Lời tác giả: Nhắc nhở —— Nguyên là mang. . . Chạy ─━ _ ─━✧

Mình cũng hay đọc mấy truyện cung đấu quyền đấu và thực sự mình ghét nhất chính là những kẻ vì tư lợi mà không màng an nguy quốc gia. Chương trước chỉ thấy ghét Cầu tể tướng nhưng tới chương này nếu hắn thật sự động vào quân lương thì mong cho khứa này có cái kết thảm nhất truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top