Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ gặp ba người bằng hữu ở cửa cung, bốn người cùng nhau cầm lễ vật đi vào đại điện, chờ các cung nữ đưa mình đến chỗ ngôi.

Bốn người tuổi tác xấp xỉ nhau, cũng đều là con cái của các lão thần trong triều cho nên vị trí đều là trước sau trái phải ở chung với nhau, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu trò chuyện cũng không phải là chuyện gì mới mẻ trong triều.

Chỉ là dù có nói nhiều đi nữa cũng không có ai dám nhắc tới tên Trương Gia Nguyên trước mặt Châu Kha Vũ.

Trận chiến ở Bắc Cương, các mối giao thiệp xung quanh nhà họ Cầu. . . cho dù là giận dữ bàn luận trước mặt Châu Kha Vũ thì cũng không có ai nhắc tới Trương Gia Nguyên.

Mà Châu Kha Vũ cũng không nói chữ nào tới chuyện của Trương Gia Nguyên, giống như mình không hề biết đến y vậy.

Lưu nhị công tử từng có ý định dò xét Châu Kha Vũ những vẫn bị Bá công tử chặn lại.

"Ngươi thấy Châu đệ chủ động nhắc tới sao?"

"Không có", Lưu nhị công tử lắc đầu "Nhưng dù sao chuyện này cũng phải có một lời giải thích, Cầu gia. . ."

"Hắn đang phải chịu đựng rất nhiều rồi, tốt nhất là đừng bắt hắn phải nhớ đến nữa, để cho hắn tỉnh táo làm việc, còn có thể suy nghĩ ra được biện pháp giải quyết, về sau còn ứng phó Cầu gia gây khó khăn"

Sau đó cả ba người cũng không còn ai nhắc tới chuyện này, ngay cả người trong Châu phủ cũng đều thương lượng xong, không còn ai nói tới nữa.

Triều thần lục tục đến đông đủ, cũng nhanh chóng đến giờ nhập tiệc.

Sau khi cung nhân sắp xếp xong chỗ ngồi cho khách nhân tới dự yến, một lát sau hoàng thượng cùng thái hậu cũng đến.

Quần thần đứng dậy, trước nói lời chúc thái hậu vạn thọ vô cương, lại chúc quốc thái dân an, sau đó nhất loạt quỳ xuống dập đầu hành lễ.

Hoàng thượng thái hậu cho miễn lễ, lại nói đôi lời chúc rượu, cùng quần thần uống một ly rượu ngon liền ngồi xuống bắt đầu thưởng thức các món ăn trong yến tiệc.

Thái giám bên cạnh hoàng thượng vỗ vỗ tay, các nhạc công trong cung đều từ phía sau bình phong đi ra, ngồi thành vòng tròn dưới bậc thềm ngay dưới chân hoàng thượng và thái hậu, bắt đầu trình diễn những khúc nhạc đã luyện tập tốt nhất.

Nhạc phường trong cung diễn tấu đều là những ca khúc vui vẻ, nhất thời bầu không khi trong đại điện rất hòa hợp, ai nấy cũng đều hoan hỉ vui mừng, bốn người Châu Kha Vũ cùng nhau trò chuyện, tâm tình cũng đều không tệ.

Trong thọ yến của thái hậu, trừ yến tiệc ban ngày còn có rất nhiều màn biểu diễn thú vị đẹp mắt khác.

Sau tiệc rượu bên này liền đi ra ngoài xem trượt băng, các nghệ nhân biểu diễn rất đẹp, có lúc còn khiến cho người xem phải sửng sốt. Hoàng thượng vẫn còn ở trong cung thưởng hoa thưởng trà, các công chúa, hoàng tử cùng phi tần các cung cũng đều ở đây, bọn nhỏ còn chuẩn bị thơ chúc thọ, mấy vị thượng thư cũng đều bị gọi ra chơi trà lệnh. . .

(*) Trà lệnh: lần đầu tiên xuất hiện vào thời nhà Tống, là một trò chơi trong tiệc trà. Một người sẽ ra lệnh cho những người có mặt thực hiện theo mệnh lệnh, ai mắc lỗi sẽ bị trừng phạt.

Cứ chơi đùa như vậy một hồi, sắc trời cũng trầm xuống lúc nào không hay.

Ban ngày lăn lộn như vậy dĩ nhiên là rất vất vẻ, buổi tối hoàng thượng còn chuẩn bị dạ tiệc, để cho các vị triều thần tới chúc thọ được nghỉ ngơi một chút, có thời gian trò chuyện với nhau, hoàng thượng thái hậu cũng bày tỏ ý tứ cảm ơn, còn ban thưởng cho mọi người.

Dạ tiệc cũng có nhạc phường trong cung tới biểu diễn, nhưng không giống ban ngày là người của Ti Trúc viện, đây là một khúc huyền cầm của nhạc phường trong cung, đương nhiên là biểu diễn rất hay, nhưng không biết vì sao mà khi nghe khúc này lại có thể khiến con người tĩnh tâm lại.

Lâm Mặc vừa thưởng thức rượu ngon vừa thưởng thức tiên nhạc, trong lòng nổi lên một cảm giác quen thuộc vô hình với phong cách biểu diễn này, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã từng nghe qua ở nơi nào.

Rõ ràng là mình cũng không nghe qua nhiều nhạc khúc trong cung lắm, làm sao lại có cảm giác quen thuộc với khúc này được?

Lâm Mặc nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía dàn diễn tấu trước mặt.

Hôm nay người của nhạc phường ăn mặc cũng vô cùng xinh đẹp, còn đeo một tầng lụa mỏng lên che mặt, khí chất giống như bích họa thiên tiên vậy.

Phải nói Lâm Mặc là một người có con mắt tinh tường, đang uống rượu thưởng nhạc còn còn tinh tế ngắm nhìn trang phục của người biểu diễn, đột nhiên cảm thấy giữa đám người mặc đồng phục kia có một người có khí chất rất nổi bật.

Lại còn đàn tỳ bà. . .

Nhất thời Lâm Mặc sững sốt, đột nhiên cảm giác được rượu trong ly không còn thơm ngon nữa.

Buông ly rượu xuống , tình thế bỗng nhiên trở nên vô cùng khó xử, Lâm Mặc từ từ ngã về phía sau, thấp giọng gọi Lưu Chương đang ngồi ngay sau mình.

"Này, Lưu huynh, Lưu nhị công tử. . ."

"Có chuyện gì?" Lưu Chương đang nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn thưởng thức khúc nhạc lại đột nhiên bị Lâm Mặc cắt đứt, "Lâm Mặc, ngươi có thấy khúc nhạc này có hơi khác so với những khúc nhạc thường ngày chúng ta được nghe trong cung không? Đơn giản nhưng tươi mới lịch lãm hơn rất nhiều"

"Còn không phải là rất hay hay sao. . .", Lâm Mặc bất đắc dĩ thở dài, "Lưu huynh, ngươi nhìn người phía trước một chút. . ."

"Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi quen sao?"

"Có thể không chỉ là quen biết đâu. . ."

Lưu Chương nghe xong lời của Lâm Mặc cũng lặng lẽ nhoài đầu về phía trước, không nhìn thì không sao, nhìn xong cũng sửng sốt, lặng lẽ đặt ly rượu trong tay xuống.

Lưu Lâm hai người một trước một sau cứ như vậy nhìn nhau không nói một hồi, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Bá Viễn đang ngồi bên cạnh.

Bá Viễn cũng đã sớm nhìn ra, nhìn hai người bằng hữu đối diện đang ném tới ánh mắt "Nên làm thế nào cho phải", Bá Viễn chỉ có thể nghiêm túc lắc đầu, hất cằm ra hiệu ý đừng để cho Châu Kha Vũ đang ngồi trước mặt mình thấy được.

Lâm Mặc cùng Lưu Chương lần nữa ngồi yên, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được liếc trộm Châu Kha Vũ đang ngồi yên lặng uống rượu trước mặt.

Cũng không biết là thật sự không chú ý hay là giả vờ không chú ý, Châu Kha Vũ ngược lại chỉ tự mình cúi đầu uống rượu một mình, không có bất kỳ cảm xúc biến hóa nào.

Muốn khống chế bản thân hoàn toàn không nhìn về phía trước là điều không thể nào.

Trừ Châu Kha Vũ ra, ba người cho dù cố gắng cúi đầu ăn uống gì cũng vẫn không nhịn được luôn nhìn về hướng bên kia một chút.

Ít nhất muốn nhìn thử xem Trương công tử có ổn hay không, bây giờ như thế nào. . .

Dẫu sao lần này Trương Gia Nguyên đi, một câu cũng không thể truyền về được, trong lòng làm sao có thể không nhớ mong.

Vị trí ngồi của Lâm Mặc có thể nhìn thấy các nhạc công rõ hơn một chút, cũng có thể nhìn thấy Trương Gia Nguyên ngồi ở ngoài rìa vẫn luôn một mực chuyên chú gảy đàn tỳ bà.

Chẳng biết tại sao lại có cảm giác Trương công tử đã gầy đi rất nhiều. . .

Sau khi hoàn thành khúc nhạc, các nhạc công liền lui xuống, đổi lại là một đội vũ cơ rất quyến rũ bắt đầu khiêu vũ ở chính diện. Ba người chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương công tử nhanh chóng lui xuống ngay trước mặt bọn họ nhưng lại không có cách nào chào hỏi.

---- Bên ngoài buổi dạ tiệc ----

Buổi biểu diễn cuối cùng cũng kết thúc, Trương Gia Nguyên ôm tỳ bà vội vàng trở về.

Bởi vì không phải sống chung với các nhạc công khác nên đường về của Trương Gia Nguyên cũng khác biệt, mà đây vừa hay cũng hợp ý y.

Mới vừa nãy ở trên đại điện trong lòng y rất chua xót, Trương Gia Nguyên đã cố nhẫn nhịn thật lâu, sau khi ra ngoài liền có cảm giác không thể khống chế được tâm tình, nhưng y thật sự không muốn để cho người khác nhìn ra.

Châu Kha Vũ là kiểu người dù ở trong đám đông cũng có thể khiến người ta nhận ra hắn trong nháy mắt, cho dù là mình đã ngồi ở nơi hẻo lánh nhất nhưng cũng không có cách nào không nhìn thấy hắn, dù y cúi đầu đàn tỳ bà vẫn có thể trông thấy bóng dáng cao nhất của Châu Kha Vũ.

Nhìn hắn trông có vẻ vẫn anh tuấn tiêu sái như trước kia, vẫn luôn ngồi uống rượu cùng bằng hữu, tâm tình cũng rất tốt.

Trương Gia Nguyên một mình bước trên con đường tối tăm trở về tẩm cung, hốc mắt có hơi ẩn ẩn đau, thân thể cũng mệt mỏi nặng nề, nhưng trong lòng cũng có chút an ủi.

Mấy ngày nay ở trong cung cũng thỉnh thoảng sẽ nghe được một ít chuyện có liên quan tới Châu gia, cho dù biết đó là do đám người thái hậu cố ý muốn nói cho y nghe, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn rất lo lắng.

Nhưng mà như hôm nay y thấy, hắn không bị ảnh hưởng gì chính là điều tốt nhất, Châu gia vẫn rất tốt. Trương Gia Nguyên cố gắng hết sức ép nước mắt trở về, y xiết chặt quần áo đơn bạc trên người, bước chân nặng nề tiếp tục đi về phía trước.

Muốn trở về cung của thái hậu phải đi qua một mảnh hoa viên nhỏ của hậu cung, lúc này cung nhân phần lớn đều đang bận bịu ở thọ yến của thái hậu cho nên nơi này không có ai, vô cùng tĩnh mịch và lạnh lẽo.

Trương Gia Nguyên cứ bước đi lại chợt nghe thấy phía trước có một chút động tĩnh, y dừng bước nhìn hai bên thì lại không hề thấy ai.

Đang nghĩ có thể là mèo hoang trong cung hoặc là thị vệ nào đó đang leo tường thì khi Trương Gia Nguyên từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt y là một bóng người cao gầy. . .

Châu Kha Vũ do dự bước tới hàng cây vân sam ngay trước mặt Trương Gia Nguyên, dừng ở phía xa ngay trước mặt y, nhìn y lẻ loi trên đường mòn, ôm chặt tỳ bà trước ngực để mặc cho gió đêm thổi tới.

Hô hấp chưa bao giờ bị bóp chặt như vậy, chặt tới nỗi một chữ Châu Kha Vũ cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Không cần nhìn kỹ người trước mặt này là ai thì trong lòng Trương Gia Nguyên cũng biết rất rõ câu trả lời, y lập tức quay đầu lại, vừa vặn để giọt nước mắt vẫn luôn kìm nén nãy giờ đột nhiên rớt xuống.

"Gia Nguyên. . .", phải mất rất nhiều dũng khí Châu Kha Vũ mới gọi ra được cái tên này, hắn nghẹn ngào muốn tiến về phía trước một bước, nhưng lại sợ Trương Gia Nguyên sẽ càng đi nhanh hơn.

Thanh âm run rẩy kia khiến Trương Gia Nguyên không đành lòng trốn đi nữa, y mềm lòng thả chậm bước chân, nhưng cũng không dám quay đầu lại nhìn hắn thật kĩ.

"Gia Nguyên, ta xin ngươi. . .", thấy Trương Gia Nguyên vẫn không có ý dừng lại, lòng Châu Kha Vũ nhất thời sụp đổ, lệ nóng chảy xuống, cơ hồ như đang cầu khẩn, "Ta xin ngươi. . . để cho ta nhìn ngươi một lần. . ."

Cho dù là tâm địa sắt đá thì nghe được những này cũng không thể nào rời đi, Trương Gia Nguyên không thể động đậy, chỉ dừng lại đưa lưng về phía Châu Kha Vũ, nắm chặt tỳ bà hồi lâu, hốt hoảng lấy ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt, hơi nghiêng đầu. . .

Không thể bước đi, cũng không dám quay đầu nhìn thẳng vào hắn.

Hai người đứng cách xa nhau, vừa mơ hồ vừa lạnh lẽo. . .

Trong đêm tối có cây cối che đi ánh sáng, Châu Kha Vũ lại bị nước mắt che khuất tầm nhìn đành liền tiến lên trước một bước, Trương Gia Nguyên thấy vậy liền lui về phía sau một bước, cuối cùng chỉ có thể đứng im tại chỗ không dám động đậy.

Hai người cứ đứng như vậy một hồi, vẫn là Trương Gia Nguyên hạ quyết tâm khẽ cúi người ra hiệu cho Châu Kha Vũ rồi định quay đầu rời đi. 

"Ban đêm. . . gió lạnh. . .", Châu Kha Vũ cẩn thận nói, hắn thực sự muốn nghe giọng Trương Gia Nguyên dù chỉ là một chút thôi "Ngươi mặc quá mỏng manh. . ."

"Đa tạ tướng quân quan tâm", Trương Gia Nguyên cố gắng bình tĩnh nhanh chóng đáp lại, nhưng cuối cùng thanh âm vẫn mang theo chút nức nở.

"Khúc nhạc trên điện lúc này, đàn rất. . . hay. . .", Châu Kha Vũ thấy Trương Gia Nguyên không từ chối liền thử thăm dò nhẹ nhàng tiến thêm một bước nhỏ.

"Đa tạ tướng quân khen ngợi"

Nếu còn ở lại nữa chỉ sợ là y sẽ không nhịn được đi về phía hắn, Trương Gia Nguyên trả lời xong câu này liền quyết tuyệt nhắm mắt bước đi, mặc kệ nước mắt nối thành dòng chảy xuống, không nghe thêm bất cứ lời nào của Châu Kha Vũ nữa.

"Này. . .", lời còn chưa kịp nói ra thì Trương Gia Nguyên đã rời đi.

Nhưng Châu Kha Vũ cũng không có cách nào đuổi theo, đây là hoàng cung chứ không phải Châu phủ, hai người tiến tới với nhau ngoại trừ khiến mình và Trương Gia Nguyên gặp rắc rối thì cũng không có điểm tốt nào khác.

Nhìn trước mắt tối đen, Châu Kha Vũ lặng yên đứng trong gió lạnh thật lâu, bàn tay nhẹ lau đi nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu rồi rời khỏi hoa viên.

---- Trên đại điện ----

Lâm Mặc Lưu Chương cùng Bá Viễn đều lo âu nhìn về vị trí còn trống của Châu Kha Vũ.

Vừa nãy sau khi người của nhạc phường lui ra nhường chỗ cho vũ cơ biểu diễn vừa vặn lại che khuất vị trí của bọn họ bên này, hoàng thượng và thái hậu cũng đang trò chuyện với các đại thần và phi tần, không có ai chú ý tới bên đám người bọn họ.

"Ta hơi say, đi ra ngoài hóng gió một chút, sẽ trở lại ngay", Châu Kha Vũ để lại một câu nói rồi đi ra ngoài.

Biết rõ người huynh đệ của mình đi đâu, ba người liền cố ý không để ý tới gật gật đầu, sau khi Châu Kha Vũ ra ngoài liền cẩn thận giúp hắn quan sát tình hình của những người khác trên đại điện, đề phòng khi hoàng thượng thái hậu phát hiện sẽ kịp thời đi ra ngoài tìm người.

Vừa khẩn trương giúp Châu Kha Vũ quan sát lại thấy hắn lặng lẽ trở lại.

Nhìn hắn rất bình tĩnh, không có điều gì khác lạ, chỉ là. . . khóe mắt hắn đang đỏ sao? Bá Viễn cẩn thận quan sát sau khi thấy Châu kha Vũ trở về.

Dạ tiệc kéo dài cho đến khi màn múa của vũ cơ kết thúc, hoàng thượng thái hậu cũng đều mệt mỏi, triều thần cũng dần dần tản đi.

---- Châu phủ ----

Lúc Châu Kha Vũ về đến nhà, Châu phu nhân đang nói chuyện cùng lão gia ở trong phòng.

Vốn cũng không nghĩ là con trai sẽ có gì không ổn, nhưng chỉ chốc lát sau lại thấy Lý quản gia tới.

"Nhìn sắc mặt tiểu tướng quân có vẻ không tốt lắm"

Châu phu nhân nghe vậy liền ngồi lặng thinh một hồi, suy nghĩ thật lâu không biết nên nói gì với con trai, tới khi nghĩ xong mới dám đi qua tiểu viện của Châu Kha Vũ.

Lúc đi vào viện liền nhìn thấy Châu Kha Vũ đang ngồi ở hành lang một mình uống rượu giải sầu.

Ở trong cung còn có thể cố gắng nhẫn nhịn, dọc đường trở về phủ cũng không lên tiếng, nhưng đến khi vào phủ, để cho gió lạnh thổi tới, men rượu bốc lên. . . bức tường trong lòng giống như vừa bị đánh vỡ.

Mấy ngày nay không có Trương Gia Nguyên ở bên cạnh, hắn chỉ coi như mình lại đang chọc giận y, vì vậy nên Gia Nguyên mới không thèm để ý tới hắn cũng không thèm nói chuyện với hắn.

Thế nhưng trong mộng lại luôn xuất hiện hình ảnh Trương Gia Nguyên đỏ mắt hỏi hắn "Quan nhân không cần ta nữa sao?"

Vừa rồi nhìn thấy bóng dáng của y đứng trong gió, ngay cả gương mặt cũng không nhìn thấy rõ liền phất tay áo rời đi. . .

Châu phu nhân nhẹ nhàng đi tới trước mặt con trai, ngồi xuống phía đối diện hắn, không nói lời nào mà chỉ nhìn dáng vẻ mất mát của hắn một hồi lâu. . .

"Nương, binh quyền này. . . con không cần nữa. . . có được không. . .?", Châu Kha Vũ nghiêng đầu dựa vào cây cột, nói từng tiếng nghẹn ngào. Châu phu nhân gật đầu, đưa tay ra nắm lấy ly rượu trong tay con trai.

"Chức vị tướng quân này, có thể không làm nữa hay không. . .?", Châu Kha Vũ thở hổn hển, đối mặt với mẫu thân nước mắt lưng tròng, "Con. . . con muốn mang y trở về. . ."

"Vậy thì không làm nữa", Châu phu nhân nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên cằm con trai, "Những năm này nhìn hai cha con ngươi chạy tới chạy lui khắp nơi, ta cũng nhìn đủ rồi"

"Ban đêm lạnh như vậy, một mình y, mặc mỏng manh như vậy. . .", Châu Kha Vũ đưa tay lên che đi cặp mắt đỏ hoe.

"Được được, trở về, nhất định phải trở về", Châu phu nhân chỉ có thể tiếp lời con trai.

Dùng sức nuốt một cái, yết hầu khô khốc chuyển động, nhưng dù thế nào Châu Kha Vũ cũng không thể bình tĩnh được, ngực hắn phập phòng, nước mắt thấm ướt ống tay áo

"Con thật sự rất nhớ y. . ."

—---

Lời tác giả: Tôi đã suy nghĩ rất lâu về việc sau khi gặp lại hai người họ sẽ nói gì

Sau đó lại phát hiện ra là sau khi xảy ra chuyện bất đắc dĩ như vậy thì căn bản không nói ra được cái gì hết ε=('ο'*))) ai dà

( )

Lời editor: Không biết nói gì thì tắt nến kéo rèm chuyển qua tag 18+ mà quất thôi chị ơi

Bình thường thì hổng rớt giá thế đâu nhưng giờ vã quá rồi, mọi người để lại vài cái cmt cho nó xôm tụ với mình đi, có mỗi cái fic này là có người cmt ahuhu🥹🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top