Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---- Năm ngày sau ----

          Sau hôm uống rượu ở Lưu phủ, đêm đó Lâm công tử liền đi Tiên Nhạc Tư tìm Tôn nương tử nói việc này. Mỗi ngày Trương Gia Nguyên đều biểu diễn vào buổi sáng, buổi chiều và buổi tối, Lâm công tử đã nhờ vả Tôn nương tử lấy được buổi tối được nhiều người ao ước nhất.

          Kỳ thật cũng không cần bốn vị công tử phải lấy danh nghĩa cha của mình ra, mặt mũi của bốn người họ cũng coi như đủ rồi, hơn nữa bốn vị tiểu công tử vung tay rất hào phóng, tú bà của Trích Nguyệt Đài lập tức đáp ứng an bài cho bọn họ năm ngày sau thưởng thức Trương công tử độc tấu.

          Thực ra tú bà càng ước gì có thể đưa hoa khôi tới chỗ mấy vị công tử này nhanh hơn một chút, vị hoa khôi đầu bảng này của bà quả thực vô cùng kiêu ngạo, đã cự tuyệt rất nhiều quan to quyền quý, bà tưởng rằng y ghét bỏ người ta quá già, đổi qua mấy vị tiểu công tử tuổi trẻ khí thịnh xem có thể khiến y thay đổi tâm ý hay không.

          Mấy ngày nay Châu lão tướng quân và Lâm lão tướng quân cũng luôn bận rộn trên triều vì chuyện đám đạo tặc trên núi Xích Mộc ngoại ô thành Trường An. Chúng vốn là một đám đạo tặc thô bạo ngỗ ngược, vào nhà cướp của, tổn thương dân chúng vô tội, trong triều đã từng điều động quân binh tới tiêu diệt, ban đầu còn cho là không phải chuyện gì quá lớn, lâu dài rồi lại khiến bọn này đạo tặc này ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng hung hăng ngang ngược, mà mấy ngày gần đây lại xảy ra một chuyện kỳ lạ càng khiến người ta đau đầu. Đám phản quân đang lăm le chực chờ cơ hội ở biên cương vậy mà lại có liên hệ với đám đạo tặc này, bọn chúng cũng đã bắt đầu liên thủ, một bên nhiễu loạn biên cương, một bên mượn ưu thế địa lý gần Hoàng Đô để làm loạn. Phản quân ở biên cương còn biết đám đạo tặc này không có quy củ, không có quân kỷ, là một đám thô kệch không hiểu binh pháp nên còn phái ra rất nhiều mưu sĩ trong quân đội của mình sang trợ giúp.

           Bởi vậy nên sự tình càng trở nên nghiêm trọng hơn, bây giờ trong triều Binh bộ cũng vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, Châu lão cùng Lâm lão đều bận rộn thương nghị đối sách tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.

          Trước ngày đi Trích Nguyệt Đài xem Trương công tử biểu diễn, Lâm lão tướng quân đưa Lâm công tử đến Châu phủ thương thảo quân vụ, Lâm công tử lập tức cùng Châu Kha Vũ tới hoa viên cùng nhau thảo luận chuyện đạo tặc,  mỗi người đều bày tỏ ý kiến của mình.

           "Cuối cùng bọn chúng không có động tĩnh gì, chúng ta không nắm được trong nội bộ của chúng có gì thay đổi hay đã sắp xếp gì rồi" Châu Kha Vũ thở dài.

           "Đúng vậy, chỉ có thể chờ thám báo của chúng ta mang tin tức về", Lâm công tử nhấp một ngụm trà "Được rồi được rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, hai phe tuy bây giờ ủng hộ nhau nhưng mà cuối cùng cũng không chung một đường, muốn hợp tác trơn tru sẽ còn mất một khoảng thời gian, nhất định sẽ không động thủ sớm đâu"

           "Có lý, chúng ta cũng phải lợi dụng cơ hội này tiến thẳng vào hang hổ mới có thể ngăn bọn chúng chiếm được tiên cơ, hậu hoạn vô cùng", Châu Kha Vũ gật đầu

          "Mà nói này Châu lão đệ", Lâm công tử chuyển chủ để "Ngày mai đi Trích Nguyệt Đài ngươi muốn tặng lễ vật gặp mặt gì cho Trương công tử?"

          Châu Kha Vũ phải thừa nhận lúc phá trận giết địch trên chiến trường hắn cũng chưa từng sầu não như vậy, hôm nay thế nhưng đã nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra nên mang lễ vật gặp mặt gì tới để tặng mỹ nhân.

          "Thật sự là nghĩ không ra. . ." Châu Kha Vũ ủ rũ nhấp nước trà

          "Vậy cũng không thể đi tay không nha" Lâm công tử sớm đã đoán ra tên ngốc Châu Kha Vũ đích thị là không nghĩ ra món gì, sợ đến lúc đó hắn sẽ thật sự đi hai tay không "Nhất định phải tìm được một cái"

          "Đồ thực ra không phải khó, bỏ tiền ra thì cái gì cũng sẽ mua được, kỳ trân dị bảo ở quý phủ của ta cũng không ít" Châu Kha Vũ ngẩng đầu nhìn người bạn tốt của mình "Trương công tử không phải là người phàm tục, mang tới món đồ không tục khí để y chịu nhận mới là chuyện khó khăn"

          "Thật sự tìm không ra thì lấy một ít vàng bạc khí cụ gì đó cũng được" Lâm công tử trấn an Châu Kha Vũ.

          Thế nhưng. . . ta không muốn tùy tiện đưa y những thứ này, giống như đang vũ nhục y vậy. . .  Châu Kha Vũ thầm nghĩ nhưng cũng không nói ra miệng.


          Tối đó Lâm lão cùng Châu lão thương nghị chuyện quân vụ, Châu lão giữ Lâm lão cùng Lâm công tử ở lại Châu phủ ăn tối rồi mới tiễn người đi.

          Châu Kha Vũ tiễn bạn thân xong liền trở về phòng, ngả người xuống giường hắn lại bắt đầu suy nghĩ chuyện buổi tối hôm sau. . .

          Lý quản gia vào phòng liền nhìn thấy bộ dạng phiền muộn suốt mấy ngày nay của tiểu công tử nhà mình, biết là vì chuyện của Trương công tử liền hỏi thăm "Ngày mai công tử đến Trích Nguyệt Đài đúng không?"

          "Đúng vậy, Lý thúc "

          "Vẫn chưa nghĩ ra được nên tặng Trương công tử cái gì à?"

          "Quá khó đi. . ." Châu Kha Vũ ngồi dậy "Chủ yếu là ta không muốn đưa tới mấy thứ phàm tục làm nhục y "

          "Công tử như vậy thì nghĩ cả ngày cũng không ra được", Lý quản gia cởi phát quan cho công tử nhà mình "Hôm nay nghỉ sớm đi, tiên nhân nhập mộng sẽ nói cho ngài biết y muốn cái gì "

          "Thật vậy sao?"

          "Thật đấy" Lý quản gia cười hiền từ, gọi nha hoàn đi chuẩn bị nước tắm cho tiểu công tử.

          Châu Kha Vũ thật sự nghe theo lời của Lý quản gia, tắm rửa xong liền sớm đi nghỉ ngơi. Lý quản gia nói quả thực đúng, đêm nay trong mộng Châu Kha Vũ thực sự mơ thấy Trương Gia Nguyên ngồi trên xe hoa Khổng Tước dạo phố, nhìn mỹ nhân kinh hồng tuyệt thế, nghe khúc tiên nhạc chảy xuôi theo đầu ngón tay mỹ nhân, tiếng mỹ nhân hát khúc《 Điệp Luyến Hoa 》 thê lương bi ai uyển chuyển bên tai Châu Kha Vũ suốt một đêm dài.


          Sáng sớm hôm sau Châu Kha Vũ đi mua đồ ăn sáng cho lão gia cùng lão phu nhân, lúc đang cùng Lý quản gia trở về thì lại đi ngang qua hoa viên.

          Châu Kha Vũ dừng chân, nhìn cây liễu trong viện đã nở hoa, bông liễu phiêu đãng bay trong gió nhẹ rơi xuống nền tuyết.

          "Chi thượng liễu miên xuy hựu thiểu/ Thiên nhai hà xứ vô phương thảo. . .", Châu Kha Vũ nhớ tới bộ dạng Trương Gia Nguyên đàn tỳ bà hát khúc này trong giấc mộng đêm qua, đột nhiên giữa lông mày giãn ra.

          "Lý thúc ngươi nói đúng, tiên nhân sẽ thực sự đi vào giấc mộng", Châu Kha Vũ hướng về phía Lý quản gia cười, hắn bay đến dưới cây liễu, bẻ mấy cành liễu đang nở hoa.

          Lý quản gia tuy không hiểu vì sao tiểu công tử vì lại như vậy nhưng cũng hiểu được hẳn là vì chuyện lễ gặp mặt với Trương công tử.

          Châu Kha Vũ vui sướng nhảy xuống bên cạnh Lý quản gia, kéo tay ông nhanh chóng trở về.

           Châu Kha Vũ vào phòng liền lấy hết mấy cái bình hoa trong phòng ra, cắm mấy cành liễu vào tất cả các bình, thế nhưng tất cả đều không làm hắn vừa ý, hắn liền khoanh tay ngồi xuống giường.

          "Mấy cái bình này đều tục khí vô cùng, không thể sánh với cành liễu xanh kia" Châu Kha Vũ nhìn Lý quản gia phàn nàn "Lý thúc có biết trong phủ còn có cái bình nào tốt không?"

          "Không thì công tử không vào nhà kho tìm xem? Ở đó có nhiều bảo bối, đều là lễ vật những người tới bái phỏng vào ngày lễ tết tặng lão gia và lão phu nhân, còn có mấy thứ đồ quý giá bệ hạ ban thưởng nữa"

          Châu Kha Vũ nghe xong liền bảo Lý quản gia dẫn hắn qua đó.





          Tiến vào nhà kho, Châu Kha Vũ tìm kiếm một hồi, giữa một đống vàng bạc ngọc khí, ánh mắt hắn rơi vào một cái bình ngọc, là một cái bình cực kỳ trang nhã, được điêu khắc từ một khối ngọc bích tuyệt phẩm, hoa văn tự nhiên của ngọc cùng những đường vân xanh trắng đan xen, trên miệng còn được chạm trổ hoa lan.

          Châu Kha Vũ cao hứng bưng cái bình ra khỏi nhà kho, trở về phân phó người lau sạch sẽ rồi cắm cành liễu vào. Nhưng làm một hồi lại cảm thấy chỉ có mấy cành liễu lại quá trống trải liền chạy tới hoa viên hái thêm mấy loài hoa nữa, một vài cành lan hồ điệp, lại hái thêm mấy bông tầm xuân, lá xanh trên cành cũng bị hắn ngắt xuống. . . tóm lại cuối cùng chiếc bình ngọc bị Châu Kha Vũ nhét đầy tới tận miệng, nhưng mấy cành liễu dài nghiêng nghiêng trong bình vẫn rất nổi bật, liếc một cái là đã có thể khiến người ta chú ý.

          Châu Kha Vũ lại nghe lời Lý quản gia đổ vào đó một ít nước, vài giọt nước trong veo vẫn đọng lại trên cành lá, sau đó hắn có chút thoả mãn nhìn ngắm tác phẩm của mình, nội tâm không khỏi mừng rỡ, chỉ mong đêm nay nhanh đến để có thể mang tới trao tận tay Trương công tử.





          Cuối cùng cũng đợi được đến buổi tối, Châu Kha Vũ ngồi trên kiệu của Châu phủ đến Trích Nguyệt Đài trên phố Tây Trường An, trên đường đi vẫn thấy cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa như trải dài tới vô tận.

          Châu Kha Vũ ôm bình ngọc xuống kiệu, không lâu sau ba người kia cũng đến đông đủ.

          Châu Kha Vũ mặc một thân trường bào màu lam, đai lưng màu đen phác hoạ vòng eo thon thả thẳng tắp, bên hông chỉ đeo khối ngọc bội đơn giản, vừa thanh lịch lại quý khí, một thân oai hùng phấn chấn, tuấn lãng vô cùng, chỉ cần đứng ở đó thì không riêng gì một đám nữ tử ca múa nhạc phường liên tiếp ngoái đầu lại nhìn cười trộm, mà ngay cả nam tử đi ngang qua cũng đều nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.

          Đương nhiên ba người kia cũng ăn mặc quý khí bất phàm.

          Lâm công tử liếc mắt liền thấy được đồ vật Châu Kha Vũ đang ôm trong tay "Châu lão đệ, đây không phải là lễ vật gặp mặt ngươi muốn tặng cho Trương công tử chứ. . ."

          "Đúng vậy", Châu Kha Vũ gật đầu.

          "Cái bình ngọc này quả thực là đồ tốt" Lưu nhị công tử nhìn cái bình dưới lớp hoa cỏ.

          "À, kỳ thật lễ gặp mặt hôm nay ta chuẩn bị cũng không phải là cái bình này. . ."

          "Châu Kha Vũ, ngươi đừng nói với ta là mấy thứ ở phía trên. . ." Lâm công tử tự nhủ với bản thân nhất định không phải là như thế.

          "A, đúng vậy", Châu Kha Vũ vươn tay vuốt cành liễu trong bình hoa.

           "Này. . . ngươi. . .", Lưu Lâm hai người chỉ vào đó không biết nên nói cái gì.

          "Này, các ngươi đừng như vậy" Bá công tử đã ngắt lời hai người Lưu Lâm trước, thay Châu Kha Vũ nói "Châu đệ chuẩn bị như vậy ắt là có suy nghĩ khác người, có dụng tâm riêng của mình, các ngươi thì biết cái gì?"

          "Vẫn là Bá huynh hiểu ta", Châu Kha Vũ cười đi qua vỗ vai Bá công tử.

          Bốn người đang cười nói thì các cô nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp bên trong Trích Nguyệt Đài đã đi ra mời họ vào "Bốn vị thiếu gia là khách quý tới nghe Trương công tử diễn tấu đúng không?"

          "Đúng vậy!"

          Bốn người vừa đồng ý liền bị các nàng nhiệt tình đưa lên lầu.





          ---- Trong phòng Trương Gia Nguyên ----

          Trương Gia Nguyên ngồi trước gương đồng, cầm lược sửa sang mái tóc dài đen nhánh của mình, sau đó chỉ buộc tóc đơn giản, cài lên một cây trâm ngọc trắng thuần khiết.

          "Điểm chút ít son môi đi" Tú bà ngồi bên cạnh y lẩm bẩm.

           Trương Gia Nguyên thở dài, vẫn lấy tờ giấy đỏ ra ngậm nhẹ vào môi.

           "Nếu như ngươi nguyện ý trang điểm chút phấn son thì. . ."

          "Bà bà, nhắc tới là đầu ta lại đau" Trương Gia Nguyên không đợi bà ta nói xong đã cắt lời, trực tiếp đứng dậy đi ra đằng sau lấy kiện trường bào màu xanh trúc khoác lên người.

          "Ngươi lúc nào cũng xanh, lục, trắng. . . những khách nhân muốn nhìn chút màu sắc khác cũng không được" Bà bà đứng sau lưng bắt đầu phàn nàn.

          "Vậy hãy để cho bọn họ gặp mấy tỷ muội khác đi" Trương Gia Nguyên xoay qua chỗ khác không để ý tới, phân phó gã sai vặt đang đứng chờ ở một bên chuẩn bị cho y tỳ bà Hòa Ngọc và vài nhạc khí khác.

          Tú bà cằn nhằn bên tai Trương Gia Nguyên hồi lâu, mà nói tóm lại cũng là chủ đề đang được bàn tán xôn xao trong thành Trường An gần đây, ai có thể mua được đêm xuân đầu tiên của Trương tiên tử?

          "Lý gia đã đưa tới rất nhiều hoàng kim, ngươi cũng thấy rồi đó, mười cỗ xe cũng kéo không hết "

          Trương Gia Nguyên không thèm để ý, cúi người sửa sang dây lưng của mình.

          Tú bà thấy y không thèm nhìn mình, thái độ lại càng căng thẳng hơn.

          "Ngày đó Ngô công tử mang Dạ Minh Châu tới ngươi lẽ ra nên nghe lời đi, ngươi còn muốn cái gì? Bảo vật vô giá thế kia cũng không vừa mắt?"

          "Như thế nào, bà muốn một viên minh châu mà đắc tội Ngô lão gia tử sao?" Trương Gia Nguyên nghiêng mắt lạnh lùng nhìn tú bà hừ lạnh một tiếng.

          Tú bà nhất thời nghẹn lời, liếc nhìn bóng lưng đơn bạc của Trương Gia Nguyên.

          "Ta cũng chỉ để cho ngươi làm càn thêm mấy ngày, chờ đủ một tháng thì ta muốn giao ngươi cho ai là chuyện của ta, không phải do ngươi quyết định" mấy hôm nay tú bà của Trích Nguyệt Đài sớm đã bị vàng bạc làm cho mờ mắt, thế nhưng Trương Gia Nguyên lại không nghe lời, mắt thấy kim ngân vào túi rồi lại bay đi, khiến cho bà lo lắng là Trương Gia Nguyên thật sự không chịu trao thân, ngăn cản con đường tài phú của bà.

          "Trong lòng bà đã tính toán tốt như vậy rồi, sao còn đến chỗ của ta phí miệng lưỡi? Một tháng này đã cho phép ta làm càn thì ta đây cứ nghe lời làm càn đi", Trương Gia Nguyên lạnh lùng trả lời.

          Tú bà bị đáp lời á khẩu không nói gì được nữa, chỉ có thể đứng đó giương mắt nhìn y.

          Trương Gia Nguyên đi đến cửa sổ, mở ngăn tủ phía dưới, lấy ra mấy cái hộp đầy ắp. Không riêng gì mấy cái hộp trong tủ này, phía tường bên kia cũng chồng chất các loại hộp, đồ sứ cùng vài thứ đồ chơi thông thường cũng không mấy hiếm lạ của Trung Nguyên. Những thứ này đều là do khách nhân đến đây nghe Trương Gia Nguyên diễn tấu tặng y, mỗi ngày Trương Gia Nguyên diễn xong đều sai người cầm một đống lễ vật trở về phòng.

          "Cuối cùng bà cũng chỉ muốn mấy thứ này đi, phía bên tường, trong ngăn tủ còn có mấy thứ trên bàn trang điểm, bà đều cầm hết đi, những thứ này để lại chỗ ta cũng không dùng được, chỉ thêm vướng víu" Trương Gia Nguyên nâng thứ đồ trong tay ném tới trước mặt tú bà.

           Tú bà có giận cũng không thể cưỡng lại mấy thứ bảo bối này, vội vàng cúi người đi nhặt.

          "Trương công tử, khách nhân đã đến, đang ở bên cạnh chờ rồi" người hầu ngoài cửa thúc giục

          "Ta phải đi rồi" Trương Gia Nguyên cũng không thèm liếc mắt nhìn tú bà, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.








          Trích Nguyệt Đài đã làm riêng một sân khấu cho Trương Gia Nguyên trên tầng cao nhất, là nơi đẹp nhất để thưởng thức cảnh trí về đêm của thành Trường An. Gió mát nhẹ thổi rất dễ chịu, giữa phòng được ngăn bằng một tấm rèm hạt, một bên bày một cái ghế ngọc cho Trương Gia Nguyên, một bên đặt bàn ghế cho khách nhân.

          Bốn người Châu Kha Vũ ngồi vào chỗ, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy thanh âm đẩy cửa, thấy được Trương Gia Nguyên mà trong suốt thời gian qua bọn họ tâm tâm niệm niệm đang đi tới.

          Áo xanh quần trắng, tóc dài phiêu động, tiên khí khuynh thành giống như lần đầu Châu Kha Vũ gặp y, ánh mắt kia cũng như vậy, lãnh diễm lại cô đơn, lông mày có hơi nhíu lại, chỉ là Châu Kha Vũ cũng nhìn ra hôm nay trên môi Trương công tử có điểm chu sa, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của y.

          Giống như hạt bạch ngọc trên triều phục của phụ thân vậy, Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên đến thất thần thầm nghĩ.

          Trương Gia Nguyên ôm tỳ bà hướng bốn người hành lễ, bốn người cũng theo thứ tự là Bá công tử, Lâm công tử, Lưu nhị công tử đến Châu Kha Vũ báo danh tính, Trương Gia Nguyên cũng đáp lễ chào hỏi.

          Hai bên ân cần thăm hỏi xong, bốn người liền theo tiến lên tặng lễ vật gặp mặt đã chuẩn bị trước cho Trương Gia Nguyên.

          Bá công tử lấy ra một cái hộp màu đen vân mây vàng đưa cho y.

          "Cũng không biết công tử thích gì, một chút này để bày tỏ tâm ý "

          Trương Gia Nguyên đứng dậy tạ ơn, nhận lấy cái hộp, mở ra xem liền thấy là một cái nghiên mực trơn bóng, mang theo hoa văn màu vàng tự nhiên "Đây là hấp nghiễn?" Trương Gia Nguyên ngẩng đầu nhìn Bá công tử.

          (*) Hấp nghiễn: Tên đầy đủ là Hấp châu nghiễn, là một trong 4 loại đá mực nổi tiếng ở Trung Quốc. Đại khái nó là một loại nghiên mực rất tốt, được các văn nhân xưa ca tụng rất nhiều.

          "Công tử thật có mắt nhìn, hẳn là công tử cũng thích đọc sách?"

          "Sờ vào như da thịt, mài sắc nhọn, vào nước không hao tổn, gặp lạnh không đóng băng" ngón tay Trương Gia Nguyên tinh tế vuốt ve qua nghiên mực "Chỉ đọc qua một chút, hấp nghiễn là một trong tứ đại nghiên mực, trong thư tịch đều có ghi, khoe khoang trước mặt Bá công tử rồi"

          Bá công tử cười  lui về chỗ ngồi, Lâm công tử lại tiến lên, lấy ra một cái hộp được bọc trong tơ lụa màu xanh, xem ra là đồ trang sức.

          Trương Gia Nguyên nhận lấy rồi tạ ơn Lâm công tử, mở ra xem liền thấy là một bộ trâm bạc của nam tử, trâm được khắc hình hoa sen, bên trên có có một viên phỉ thúy.

          "Ta cảm thấy ngươi nhất định không thích mấy loại trâm cài quá quý giá chói mắt liền chọn thứ thanh nhã hơn một chút"

          "Phong tiền hoành địch tà xuy vũ/Túy lý trâm hoa đảo trước quan." (*) Trương Gia Nguyên cầm cây ngân trâm nhìn ngắm "Từ trước tới nay ta luôn cảm thấy thơ của Hoàng Đình Kiên vô cùng phẫn thế ghen tục, thế nhưng một câu này lại là câu duy nhất ta thuộc lòng, một cây trâm ngược lại là kiêu ngạo phóng đãng, không hề than thân trách phận"

(*) "Trước gió sáo nâng mưa chéo thổi
Ngà say trâm dắt mũ nghiêng chơi"

        "Trương công tử thật am hiểu về thơ" Lâm công tử thấy Trương Gia Nguyên ưa thích liền vui vẻ trở về chỗ ngồi.

           Lưu nhị công tử cũng cầm một cái túi tơ lụa xanh biếc cỡ bằng bàn tay bước tới.

          Trương Gia Nguyên nới lỏng dây rút, lấy ra một miếng ngọc bội khổng tước,  cầm trong tay trong suốt lạnh như băng.

          "Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ/Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên" Trương Gia Nguyên cầm ngọc bội, "Đây là băng ngọc thượng phẩm, là có người tặng cho Lưu phu nhân đúng không?"

(*) "Trăng sáng biển xanh châu đổ lệ

Khói vương nắng ấm ngọc Lam Điền"

          "Trương công tử nói đúng rồi, vốn là dì của ta có được một khối Lam Điền ngọc thượng phẩm, sau khi làm thành một mặt dây chuyền thì phần còn lại khắc thành miếng ngọc bội khổng tước tặng cho mẫu thân ta, nhưng mẫu thân ta lại cảm thấy ngọc này nên để cho người trẻ tuổi đeo mới tốt, lâu nay vẫn cất trong tủ, ta nhớ đến vật này liền tới xin nàng ~ "

          "Cái này là lễ vật tặng Lưu phu nhân, ta sao có thể. . ."

          "Ai da, Trương công tử nhận đi, để ở chỗ mẫu thân ta thì nàng cũng không đeo", Lưu nhị công tử đẩy cái túi về tay Trương Gia Nguyên, quay người trở về chỗ ngồi.

          Hiện tại chỉ còn lại Châu Kha Vũ.

          Nếu nói người khiến Trương Gia Nguyên tò mò nhất thì chính là vị Châu công tử này, dù sao mấy người bên cạnh hắn cũng quá khiến người ta chú ý.

          Trương Gia Nguyên vừa vào cửa đã nhìn thấy bên cạnh Châu công tử ôm một thứ rất lớn, mấy bình hoa trong Trích Nguyệt Đài y đều rất quen thuộc, bên trong phần lớn cắm vài bông hoa xinh đẹp mà thôi, cho nên lần này y vừa xem qua đã biết không phải là đồ vật của Trích Nguyệt Đài, hẳn là mấy vị công tử này tự mình mang đến.

          Không phải là đưa cho ta sao? Nội tâm Trương Gia Nguyên đầy nghi hoặc.

          Nhìn lễ vật từng người đưa lên y cũng đã hiểu đồ này do ai chuẩn bị liền không khỏi có vài phần mong đợi.

          Để lấy lòng Trương Gia Nguyên không ít người đã đưa tới rất nhiều kỳ trân dị bảo, thế nhưng một thứ khác biệt như thế này thì đúng là lần đầu tiên y nhìn thấy.

          Châu Kha Vũ cầm bình hoa đi tới, đôi mắt thâm tình nhìn qua rồi đưa cho Trương Gia Nguyên.

          Trương Gia Nguyên nhận lấy, vuốt ve bình hoa phía dưới, có lẽ lễ vật Châu công tử đưa tới chính là cái bình hoa này, "Cái bình hoa ngọc nguyên khối như thế này đúng thực là rất hiếm có."

          "Hả? Cái này. . . cái này, không phải. . .", thấy Trương Gia Nguyên đã hiểu lầm lễ vật của mình, Châu Kha Vũ bắt đầu cà lăm "Này. . . chính là mấy cành liễu cắm vào đó, ta thấy cái bình hoa này rất vừa với mấy cành liễu nên mới cắm vào rồi đưa tới tặng công tử "

          "Hả?" Trương Gia Nguyên cũng sững sờ, cúi đầu nhìn mấy cành liễu xanh tươi cắm trong bình hoa, ở phía trên còn có vài bông liễu phất phơ, ngón tay Trương Gia Nguyên vân vê lá liễu xanh biếc "Thủy tụ ỷ phóng oanh liễu nhứ/Giáng thần đắc tửu lạn anh châu "

          "Công tử quả nhiên cũng rất thích thơ của Tô Đông Pha", Châu Kha Vũ nghe Trương Gia Nguyên đọc lên thơ của Tô Thức lại thấy thêm vài phần vui mừng vì tìm được tri âm tri kỷ.

(*) Tô Thức là tên của Tô Đông Pha.

          Tay Trương Gia Nguyên vân vê cành liễu thật dài kia, từ phía dưới thân lá dài bằng ngón út lên đến thân liễu xanh mướt,y rút ra một cành cầm trong tay tinh tế vuốt ve.

          "Châu công tử là vì ngày đó dạo phố ta hát một câu "Chi thượng liễu miên xuy hựu thiểu" mới ngắt cành liễu này đến tặng cho ta?"

          "Trương công tử quả nhiên thông minh, xem qua liền hiểu" Châu Kha Vũ vừa đáp lại Trương Gia Nguyên vừa nghiêng đầu về phía Lâm Lưu hai người lộ ra ánh mắt đắc ý.

          Tay Trương Gia Nguyên vẫn vuốt ve cành liễu, ngón tay vân vê tới bông liễu liền ngắt xuống một bông cầm trong tay, bất giác nở một nụ cười nhẹ.

          Lúc này Châu Kha Vũ đang đứng trước mặt Trương Gia Nguyên, nhìn thấy mỹ nhân lông mày giãn ra lộ ra nét mặt tươi cười, rõ ràng là chưa nếm qua một giọt rượu, người thế mà đã say rồi.

          "Vì sao chỉ có một câu này?" Trương Gia Nguyên ngẩng đầu hỏi Châu Kha Vũ đang đứng ngốc sau tấm rèm che.

          "Chi thượng liễu miên xuy hựu thiểu/Thiên nhai hà xứ vô phương thảo" Câu hát này của công tử quá thê lương, khiến cho người ta cũng sầu khổ theo" Châu Kha Vũ thành thật trả lời.

          Trương Gia Nguyên nghe Châu Kha Vũ nói, bàn tay nắm cành liễu nhất thời xiết chặt, đáy lòng y cũng thắt lại, thế nhưng vẫn cười một tiếng, "Lễ vật này của Châu công tử, ta thật sự rất thích "

          Châu Kha Vũ nghe Trương Gia Nguyên nói vậy, lại nhìn đôi mắt tĩnh lặng như làn nước thu đó, không biết có phải là ảo giác hay không mà hắn cảm thấy trong ánh mắt từ trước đến nay vẫn luôn quạnh quẽ nay lại có thêm vài phần vui vẻ.


          "Hai người bọn họ sao lại nói chuyện lâu vậy?" Ba người ngồi phía sau nhìn bóng lưng hai người phía trước, cũng không nghe rõ hai người nói gì, chỉ trông thấy hai người này cứ như vậy mặt đối mặt trò chuyện, Trương Gia Nguyên còn lộ ra nụ cười khuynh thành với Châu Kha Vũ.

          "Ta nói rồi mà, lễ vật này của Châu đệ đích thị là đánh vào tâm tư của Trương công tử, đoán chừng là đúng rồi, khiến cho Trương công tử cao hứng" Bá công tử nhìn hai người Lâm Lưu đang ngưỡng mộ bên cạnh "Cho nên đừng cứ luôn chế nhạo Châu đệ ngốc, có khi đón được tâm tư của người khác lại chính là người ngốc như Châu đệ"

          Châu Kha Vũ nói dứt lời cũng về chỗ ngồi, Trương Gia Nguyên một lần nữa ngồi xuống nâng đàn tỳ bà lên, chuẩn bị diễn tấu cho mấy vị công tử nghe.

          "Không biết mấy vị công tử muốn nghe khúc gì? Ta sẽ gảy một chút"

          Nghe xong lời này của Trương Gia Nguyên, hai người Lưu Lâm liền như tiểu hài tử líu ríu tranh luận, một người thì nói muốn nghe lại "Điệp Luyến Hoa" ngày ấy, người lại nói 《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》 mới đáng giá. . .

          "Không biết công tử có từng tự mình sáng tác khúc nào chưa?" Bá công tử nhìn hai người bên cạnh bất đắc dĩ cười cười, quay đầu trực tiếp hỏi Trương Gia Nguyên.

          "Có thì có. . . nhưng mà... sợ là sẽ khiến Bá công tử chê cười", Trương Gia Nguyên khiêm tốn đáp lại.

          "Công tử không phải người phàm tục, khúc viết ra chắc chắn tinh diệu, chúng ta rửa tai lắng nghe" Bá công tử vươn tay hướng Trương Gia Nguyên làm một tư thế "mời".

          Trương Gia Nguyên gật đầu, nâng đàn tỳ bà lên chỉnh lại dây cung "Thoa đầu phụng, mong các vị đừng chê cười", dứt lời liền gảy tỳ bà.

          Lâm công tử cùng Lưu nhị công tử cũng không còn ồn ào, chỉ im lặng lắng nghe.

          Khúc nhạc dạo dầu du dương uyển chuyển, phảng phất như tiếng chim hót vang trời, Trương Gia Nguyên dừng lại một nhịp, nỗi buồn lại hiện ra, khi mọi người dần nhập tâm thì Trương Gia Nguyên bắt đầu hát lên:

          "Tạc tiêu lạo đảo đình tiền, hồi thủ tiền trần dĩ viễn

          Thán nhân gian phong nguyệt khiển quyển, thuyết ái hận đa triển chuyển

          Na nhất tràng đại mộng kinh niên, tảo dĩ biệt quá thiên phàm

          Tha thị ngã niên thiếu kinh diễm, chích nhất nhãn tiện luân hãm. . ."


          "Đêm qua trước đình viện, quay đầu lại chuyện xưa đã qua

          Cảm thán chuyện gió trăng trên nhân gian, ái hận khiến người ta trăn trở suy tư

          Những năm tháng đó như một giấc mộng dài, đã sớm từ biệt ngàn cánh buồm

          Người chính là vẻ đẹp kinh diễm thuở niên thiếu của ta, chỉ một ánh nhìn đã khiến ta trầm luân..."


          Tiếng tì bà tinh diệu, tiếng người hát du dương, bốn người đối diện chỉ có cảm giác như mình đang ở chốn quỳnh lâu ngọc vũ.

          (*) Quỳnh lâu ngọc vũ: Lầu gác làm bằng ngọc rất đẹp, hay cũng có thể hiểu đại ý tựa như chỗ ở của thần tiên.

"Thế tình bạc,
Nhân tình ác,
Vũ tống hoàng hôn hoa dị lạc.
Hiểu phong can,
Lệ ngân tàn.
Dục tiên tâm sự,
Độc ngữ tà lan.
Nan! Nan! Nan!"

"Tình đời vốn bạc bẽo,
Tình người vốn hiểm ác,
Mưa tiễn hoàng hôn hoa dễ rụng.
Gió buổi sớm khô,
(Làm) hết ngấn lệ hoen,
Muốn viết tâm sự ra giấy,
Nhưng dựa vào lan can một mình tự nói.
Khó thay! Khó thay! Khó thay!"

          Một khúc vừa dứt, bốn người vẫn chưa kịp hoàn hồn, thật lâu sau vẫn là Lâm công tử vỗ tay đầu tiên, mấy người khác mới bừng tỉnh đại mộng.

          "Giai điệu này đau mà không thương, nhu hòa như ánh trăng mà lại không phù phiếm" Lưu nhị công tử tinh tế thưởng thức "Hơn nữa, Trương công tử không chỉ giỏi chỗ viết nhạc, phần ca từ này cũng rất tinh tế, không sáo rỗng cũng không khoa trương, như thể một người đã trải qua nhiều năm gian nan vất vả cô đơn, viết rất tuyệt"

          "Một câu "Đại mộng kinh niên, tảo dĩ biệt quá thiên phàm " quả thực rất tinh diệu" Bá công tử cũng đắm chìm, hồi tưởng lại dư vị của khúc nhạc này.

          Châu Kha Vũ cũng ngẩn người nhớ lại, không biết nên nói cái gì, chỉ là liên tục nhớ lại một câu "Thán" quả thật như đang than nhẹ một tiếng.

          "Các vị quá khen", Trương Gia Nguyên ở phía sau bức rèm có vài phần mừng rỡ lại vài phần e lệ, mừng là vì bọn họ có thể thấu hiểu ý tứ trong khúc nhạc của y, rồi lại không dám nhận sự tán dương hết mực này "Các vị còn muốn nghe khúc nào nữa, nếu Gia Nguyên có thể đàn được thì nhất định sẽ cố gắng hết sức "

          "《 Ức Giang Nam 》 thì sao?" Lần này Lâm công tử nhất định không để Lưu nhị công tử kịp mở miệng đã tranh nói trước "Nghe một khúc vui mừng đi, hôm nay có thể gặp Trương công tử là chuyện vui đến nhường nào cơ chứ"

          "Được", Trương Gia Nguyên đồng ý, lập tức quét đi nỗi bi thiết của 《 Thoa đầu phụng 》, tiếng tỳ bà lại nhảy lên giai điệu vui mừng.

          Một khúc《 Ức Giang Nam 》 này đặc biệt vui vẻ, Trương Gia Nguyên đàn thành thạo rõ ràng, một bức tranh Giang Nam mây mù, du thuyền sơn thủy, dáng vẻ nữ tử Giang Nam dịu dàng xinh đẹp nâng ô giấy dầu bước đi dần dần hiện ra. Trương Gia Nguyên đàn tỳ bà, thân thể cũng vô thức đung đưa theo làn điệu. Một khúc vừa dứt, Trương Gia Nguyên vẽ một đường lên tỳ bà, âm thanh như tơ lụa.

          Chỉ là khúc cuối cùng này, động tác đánh tỳ bà của Trương Gia Nguyên hơi mạnh, mái tóc theo lực đó mà nghiêng ngả, móc vào cành liễu mà Châu Kha Vũ vừa tặng Trương Gia Nguyên ở bên cạnh. Trương Gia Nguyên nhìn tóc mắc lại trên cành liễu liền mỉm cười, hơi cúi người xuống gỡ ra.

          "Trước kia cảm thấy tỳ bà của Tôn nương tử ở Tiên Nhạc Tư đã là đỉnh cao rồi, mà sau khi nghe Trương công tử đàn thì chỉ có thể nói là người giỏi còn có người giỏi hơn" Lâm công tử si mê vỗ tay cảm thán.

          Trương Gia Nguyên nghe lời tán dương chân thật của bốn người đối diện, tâm cũng nóng lên, có hơi rụt rè cúi đầu xuống, chờ bọn họ chỉ điểm ca khúc khác.

          Bá công tử, Lâm công tử cùng Lưu nhị công tử lại bắt đầu bàn luận xem nên nghe khúc nào, còn Châu Kha Vũ chỉ ngồi một bên lắng nghe nhưng cũng không nghe ra được gì, cuối cùng liền trực tiếp xoay người sang nhìn Trương Gia Nguyên.

          "Trương công tử có thể chơi 《 Niệm nô kiều 》 không?" Châu Kha Vũ hàn huyên cùng Trương Gia Nguyên

          " 'Đại Giang đông khứ, lãng đào tẫn, thiên cổ phong lưu nhân vật' (*) của Tô Đông Pha sao?"

(*) "Sông dài băng chảy về đông
       Sóng trào cuốn hết anh hùng xưa nay"   

          "Đúng vậy!"

          "Được, chỉ là không biết có thể đàn ra được khí thế kia không" Trương Gia Nguyên nắm chặt dây cung tỳ bà bắt đầu gảy đàn.

          Vài nốt nhạc vang lên đã cuốn người nghe vào khung cảnh ngoạn mục, theo âm thanh của dây cung bắt đầu hỗn loạn ồn ào, cảnh tượng "Loạn thạch băng vân, nộ đào liệt ngạn" bỗng nhiên hiện ra trước mắt, chỉ làm cho người ta cảm thấy như thể đang đứng trên vách đá đỏ nhìn ngắm chiến tường năm đó, cho đến khúc chính giữa, âm thanh đột nhiên trầm xuống, cảnh sóng biển vỗ chậm lại giống như châu ngọc va vào nhau, đột nhiên tới khúc "Tường lỗ hôi phi yên diệt" đầy khí phách, khúc cảnh xuân tươi đẹp nhuốm đau thương chậm rãi tuôn trào, người đàn bi thương, người nghe cũng than thở...

(*) Loạn thạch băng vân, nộ đào liệt ngạn: Đá rối mây xen, sóng tung bờ rạn.

(*) Tường lỗ hôi phi yên diệt: Quân giặc tro tiêu khói diệt.

          Khúc này của Trương Gia Nguyên đàn với lực đạo của nam tử, nhu cương tùy lúc, sục sôi nhưng lại không áp bách, khúc cuối cùng than thở nhưng lại không oán trời trách đất, chỉ có thể nói là thấu tới trời xanh.

          Mấy người đối diện nghe xong càng sửng sốt tới quên cả vỗ tay, cũng quên luôn thời gian, chỉ có dư âm của khúc nhạc vừa rồi triền miên quấn lấy.

          "Tuyệt diệu. . ." Châu Kha Vũ im lặng thật lâu, mãi không thể tìm ra ngôn từ nào để hình dung chỉ đành thốt ra hai chữ này.

          Trương Gia Nguyên thấy bộ dạng ngơ ngác của hắn không khỏi che mặt khẽ cười "Châu công tử thích thơ Tô Thức sao?"

          "Ta thích nhất chính là thơ Tô Thức cùng Tân Khí Tật, lời thơ vô cùng chân thật, chạm vào tâm can con người, lời thơ hùng hồn, nhưng cũng không cao siêu sáo rỗng, đọc đến chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào", Châu Kha Vũ trả lời "Có lẽ cũng bởi vì ta vốn là người sát phạt trên sa trường, đọc không được thứ thơ dịu dàng hàm súc của Ôn Đình Quân. . ."

(*) Tân Khí Tật: là quan thời Nam Tống và là nhà làm từ nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc.

Ôn Đình Quân: là một  nhà thơ trứ danh của  thời Vãn Đường.

          Châu Kha Vũ nói xong liền ngại ngùng gãi đầu.

          "Ta cũng thích thơ của Đông Pha, mỗi chữ mỗi câu đều rất thâm tình, chạm vào chỗ sâu thẳm nhất trong tâm hồn con người" Trương Gia Nguyên lại nhìn về phía cành liễu mà Châu Kha Vũ tặng y "Mặc dù ta chưa từng thấy cảnh chiến loạn sa trường, nhưng ta vẫn rất bội phục những nam nhân đó, dáng vẻ này. . ."

          Nhìn thấy Trương Gia Nguyên đột nhiên xúc động như vậy Châu Kha Vũ liền bối rối, hắn nghĩ mình đã nói sai chỗ nào liền vội vàng đứng dậy "Trương công tử là tiên nhân, kỹ nghệ tỳ bà xuất thần nhập hóa, tất nhiên là người khác không thể nào sánh bằng, ta đây mặc dù chinh chiến, cả ngày giết chóc vất vả nhưng cũng có rất nhiều chuyện phiền lòng. . ."

          Trương Gia Nguyên ngẩng đầu nhìn bộ dạng cuống cuồng của Châu Kha Vũ, hết mây chuyển nắng, y nở nụ cười nhẹ nhàng nói "Ta không hiểu lầm Châu công tử"

          Châu Kha Vũ thấy Trương Gia Nguyên cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, hắn ngồi xuống nhìn vào đôi mắt như làn nước mùa thu gợn sóng của Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên cũng nhìn vào đôi mắt thâm thúy như ngàn sao của Châu Kha Vũ đến xuất thần.

          "Trương công tử!" Châu Kha Vũ nghe bên cạnh mình đột nhiên vang lên một tiếng kêu như thét, lỗ tai hắn lập tức kêu ong ong, tâm tư thưởng thức tiên nhạc suýt chút nữa cũng bay mất.

          Lưu nhị công tử phát huy đầy đủ giọng nói của mình, chiếm ưu thế tuyệt đối trong vòng bàn luận yêu cầu bài tiếp theo, "Ta muốn nghe lại《 Điệp Luyến Hoa 》ngày ấy một lần nữa!"

          "Lưu Chương!" Lâm công tử bị làm ồn liền gọi thẳng đại danh Lưu nhị công tử "Trương công tử cũng không điếc "

          Trương Gia Nguyên hồi thần lại nhìn bốn người cãi nhau, y vui mừng đến mức cười rộ lên "Công tử nói đi, đêm nay mọi người muốn nghe cái gì ta đều có thể chơi"

          "《 Điệp Luyến Hoa 》! 《 Điệp Luyến Hoa 》!"

          "Không nghe 《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》 sao. . ."

          Bốn người nghe Trương Gia Nguyên nói xong liền cứ như trẻ con bắt đầu ồn ào...

          "Các ngươi muốn Trương công tử đàn tới gãy tay sao?" Châu Kha Vũ bất lực nói.

---------

Tìm hiểu thêm một chút về "Niệm Nô Kiều": Trong lần đến bờ sông Trường Giang, Tô Thức nhớ về trận chiến Xích Bích. Trận hoả công lừng danh kim cổ, Chu Du dùng kế phá tan hằng trăm vạn quân của Tào Tháo. Một trận đánh tạo nên thế cân bằng giữa ba nước Bắc Nguỵ (Tào Tháo), Tây Thục (Lưu Bị) và Đông Ngô (Tôn Quyền). Nên Ông đã làm bài Từ theo điệu Niệm Nô Kiều có tựa là Xích Bích Hoài Cổ. Bài thơ cũng rất hay nên mọi người có thể tìm đọc thử nhé.

---------

Có thể thấy trong bộ này hình như tác giả xây dựng hình ảnh của Châu Kha Vũ dựa trên hình tượng của Chu Du. Về Chu Du thì mọi người có thể tìm đọc thêm ở Tam Quốc Diễn Nghĩa để biết thêm nhé (Nhưng tất nhiên Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng là một tác phẩm văn học, để hiểu chính xác về Chu Du thì phải tìm hiểu thêm nhiều tư liệu lịch sử nữa. Ngày bé đọc Tam Quốc thì u mê team Thục và Gia Cát Lượng nên không thích Chu Du lắm, nhưng về sau lớn lên suy nghĩ cũng thay đổi nhiều, tui cũng dần hiểu và có cách nghĩ khác về Chu Du.

Thực ra một chương này gần 7k chữ nhưng tui phải làm rất lâu vì nó khá khó ở khúc mấy đoạn thơ, nếu chỉ là phần phiên âm thì không nói, nhưng tui muốn tìm phần dịch nghĩa và dịch thơ cho mọi người hiểu rõ hơn nữa nên khá khó tìm. Có thể nói đây chính là bộ tốn nhiều thời gian và công sức nhất của tui, thời gian làmmột chương này chắc cũng gấp 4 lần một chương bên "Chợt như một đêm" á, vì vậy hy vọng là mọi người sẽ thấy vui khi đọc truyện nhé.

Xì poi tí là chương sau có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân nên nhớ ủng hộ truyện nha, bộ này mà flop chắc tui rầu lun quá TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top