Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Đầu chương tác giả có nói bạn ấy không biết đàn tỳ bà, kiến thức về tỳ bà chủ yếu là do tra trên mạng nên có thể không chính xác, mong mọi người đừng mắng bạn ấy.

        Editor với tỳ bà thì cũng dốt đặc cán mai, chỉ biết tra google nên chương này phần Nguyên Nguyên đàn tỳ bà tui chỉ đảm bảo được tầm 50-60% chính xác thôi, mọi người đọc thấy sai thì thông cảm góp ý vui vẻ không quạu nhe ><

          ( 3)

"Gia Nguyên ca ca còn chưa ra?" Bên ngoài đài biểu diễn của Trương Gia Nguyên, một đám tỷ muội đang tụ tập nói chuyện, thỉnh thoảng lại hiếu kỳ nhìn lên lầu thế nhưng cánh cửa phòng Trương Gia Nguyên vẫn chưa mở ra.

Hôm nay xem như là các nàng đã thấy được chuyện kỳ lạ nhất trong mười ngày nay của vị ca ca hoa khôi Trích Nguyệt Đài này.

Mỗi lần biểu diễn của Trương Gia Nguyên đều có giới hạn thời gian, mà hằng ngày bọn tỷ muội ở đây đều chứng kiến cảnh tượng Trương tiên nhân của các nàng đến giờ là sẽ lập tức ôm tỳ bà ra khỏi phòng, thậm chí đôi khi chưa đến giờ đã thấy Trương Gia Nguyên lạnh mặt rời khỏi đó.

Bà bà của Trích Nguyệt Đài ngày nào cũng lo lắng chờ đợi xem sắc mặt của khách nhân sau đó thế nào, mặt mũi tươi cười tiến lên nghênh đón. Cũng may đám lang sói này chỉ cần nhìn thấy Trương Gia Nguyên là đã phát điên rồi, cặp mắt của họ cũng không nhìn ra được sắc mặt của Trương công tử nên cũng không tức giận mà làm bậy.

Mỗi ngày bà bà đều than thở hoa khôi là túi tiền của bà, thế nhưng cái túi này thực sự là đầy gai nhọn.

Thế nhưng hôm nay thấy mấy cô nương ồn ào bàn tán, bà bà mới ra trách mắng liền nghe thấy Trương Gia Nguyên vẫn chưa đi ra thì trong lòng đã lập tức nở hoa.

Cũng không rõ là đã qua bao lâu, các cô nương ở Trích Nguyệt Đài nhẩm tính hình như đã đàn hơn gấp đôi thời gian bình thường của hoa khôi nhà các nàng thì mới thấy căn phòng kia mở cửa.

Chỉ là người đi ra đầu tiên không phải là Trương Gia Nguyên mà là bốn người Châu Kha Vũ, sau đó Trương Gia Nguyên liền đi ra cùng họ!

Các cô lại càng bất ngờ hơn, tiếp bốn vị công tử này đã lâu như vậy thì không nói, hoa khôi vậy mà còn có thể đi ra cùng khách nhân. Phải biết là mỗi lần Trương Gia Nguyên rời đi đều giống như hận không thể bôi mỡ vào chân để nhanh chóng chạy thoát, thế nhưng hôm nay lại rời đi cùng nhau! Xem dáng vẻ thì hình như còn muốn tiễn khách!

Sau đó, dưới ánh mắt bội phục của các cô nương cùng bà bà, Trương Gia Nguyên và bốn người Châu Kha Vũ cùng nhau cười cười nói nói xuống lầu, Trương Gia Nguyên còn tiễn họ tới tận cửa Trích Nguyệt Đài.

"Sáng ngày mai chắc là mặt trời sẽ mọc đằng Tây. . .", bà bà nhìn thấy vậy cũng không khép được miệng.





Trương Gia Nguyên cùng mấy người Châu Kha Vũ ra tới cửa Trích Nguyệt Đài.

"Trương công tử không cần tiễn nữa, mau quay về nghỉ ngơi đi, hôm nay chúng ta chỉ đến chơi một chút nhưng không ngờ lại diễn tấu lâu như vậy" Lưu nhị công tử hướng Trương Gia Nguyên cúi đầu. Hôm nay biểu diễn muộn tới như thế, kỳ thật cuối cùng Trương Gia Nguyên cũng không hề nói kết thúc, chỉ là bốn người sợ Trương công tử đàn tới đau tay nên mới chủ động muốn ngừng.

"Bốn vị công tử nghe thấy vui là tốt rồi", Trương Gia Nguyên khách khí đáp lễ, ánh mắt vô thức nhìn về phía Châu Kha Vũ.

Lúc này Châu Kha Vũ ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào sườn mặt Trương Gia Nguyên, đột nhiên lại bắt gặp ánh mắt của y.

"À. . . này", Châu Kha Vũ lắp bắp trả lời rồi cũng gật đầu với Trương Gia Nguyên.

"Không cần đa lễ", Trương Gia Nguyên thấy vậy lại không nhịn được cười rộ lên, "Hai mươi ngày nữa là ta đã ở Trích Nguyệt Đài đủ một tháng rồi"

"Ngày ấy ngươi từng nói sẽ tới múa ở Cận Nguyệt Kiều" Mắt Châu Kha Vũ lóe sáng.

"Các vị công tử nếu có thời gian thì có thể đến xem", Trương Gia Nguyên nói xong cũng hơi e lệ cúi đầu xuống

"Phải đến phải đến, không đến xem Trương công tử thì còn xem ai", Lâm công tử lớn tiếng đáp lại Trương Gia Nguyên, "Bọn họ nếu dám không đến ta cũng buộc bọn họ phải đến!"

"Haha. . .", Trương Gia Nguyên bị Lâm công tử chọc tới mức không thể ngừng cười.

Cuối cùng bọn họ hàn huyên thêm vài câu sau đó bốn người liền quay đầu rời khỏi Trích Nguyệt Đài, đi về kiệu của nhà mình đang chờ cách đó không xa.

Trương Gia Nguyên đưa mắt nhìn theo bốn người, chợt thấy Châu Kha Vũ chậm rãi dừng bước xoay người lại nhìn về phía y.

Trương Gia Nguyên hơi nghiêng đầu tỏ vẻ "còn có chuyện gì?" với Châu Kha Vũ, bên tai có vài sợi tóc nhẹ rơi xuống.

"Khúc 《 Thoa đầu phụng 》 thực sự rất hay. . . ờm. . ." Châu Kha Vũ nghĩ cách bày tỏ sự tán dương tài hoa của Trương Gia Nguyên, nhưng một chữ hắn cũng nói không nên lời "Này. . . ta. . ."

"Châu công tử có thể đến nghe lại", Trương Gia Nguyên cười đáp lại Châu Kha Vũ. Có một đôi mắt thâm tình lại thêm bộ dáng tuấn lãng là thế nhưng sao hắn lại ngốc như vậy, Trương Gia Nguyên thầm nghĩ.

"Nhất định là như vậy", Châu Kha Vũ gật đầu lia lịa, nhanh chóng quay đầu ra ngoài đuổi theo ba vị bằng hữu phía trước.

"Ngày Trương công tử múa mấy người các ngươi nhất định phải để trống cho ta đấy", Lâm công tử cầm cây quạt gõ mấy người bọn hắn

"Còn cần ngươi dặn chắc", Lưu nhị công tử đáp lại Lâm công tử

"Khi nào chúng ta đến đây lại?" Bá công tử không thèm chú ý đến Lưu Lâm hai người, hỏi trọng điểm "Hôm nay thật sự là ta nằm mơ nghe được tiên nhạc rồi. . ."

"Trương công tử ở đây cũng không chạy đi đâu được, qua ít ngày nữa đoán chừng triều đình sẽ có rất nhiều việc, chúng ta nhất định là sẽ rất bận rộn", Châu Kha Vũ nhìn về phía Lâm công tử, "Đến lúc đó ngươi cũng đừng làm phiền ta "

"Phiền không nổi đâu, ta còn phải bận rộn cùng ngươi một đoạn thời gian đây này", Lâm công tử nghe vậy liền nhớ tới công việc mà gần đây mình đã bỏ quên.

"Nhưng mà Trương công tử quả thật không phải là kẻ phàm tục, là vì biến cố lưu lạc nào mà phải rơi vào chốn phong trần này?" Bá công tử quay người nhìn bảng hiệu của Trích Nguyệt Đài, không khỏi cảm thán nói.

"Y cũng rất thích thơ của Tô Đông Pha, Tân Khí Tật. . .", Châu Kha Vũ cũng cảm thán.





Tú bà đang dựa vào lan can ở Trích Nguyệt Đài đều thu hết mọi chuyện vào trong mắt, nàng cũng sớm nhìn ra vị hoa khôi bình thường đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho khách nhân của mình lại liên tiếp nhìn về phía vị công tử tuấn tú kia, trong lòng không khỏi đắc ý, mặt cũng vui sướng hớn hở.

"Phượng hoàng đầu cành cũng phải nguyện ý nhìn theo bộ dáng tuấn mỹ a. . .", bà bà vừa đi vừa dương dương đắc ý lẩm bẩm.

Trương Gia Nguyên nghe tú bà chế giễu, cười lạnh một tiếng không thèm phản ứng, trực tiếp lên lầu trở về phòng mình.

Trương Gia Nguyên đặt đồ vật bốn người tặng lên bàn trang điểm, mở ra nhìn lại một lần nữa, lần này là Trương Gia Nguyên tự mình mang đồ bọn họ tặng về.

Chưa nói đồ bốn người tặng đều không phải tục vật, hàm ý bên trong cũng khiến Trương Gia Nguyên rất vừa lòng, Trương Gia Nguyên cũng có thể nhìn ra thâm ý của họ, hơn nữa bốn người họ cũng cũng không phải tục nhân.

Mấy khúc nhạc họ chọn ra cũng đều là những khúc mà Trương Gia Nguyên yêu thích, không ai chọn mấy khúc xuân nhàm chán sáo rỗng, khúc 《 Thoa đầu Phượng 》 cũng kia là lần đầu tiên y đàn, đặc biệt là vị Châu Kha Vũ kia cũng thích Tô Thức và Tân Khí Tật.

《 Niệm nô kiều 》 là một khúc rất hào hùng, tuy đây là lần đầu tiên Trương Gia Nguyên đàn cho khách nhân nghe nhưng đó là loại nhạc khúc mà y am hiểu nhất.

Y bỏ nghiên mực, trang sức và ngọc bội vào ngăn kéo, cuối cùng cầm bình hoa ngọc kia lên xem lại một lần.

Chỉ một câu này thôi cũng làm y nhớ lại những ngày qua, Trương Gia Nguyên nâng má, tay vân vê liễu cành suy nghĩ, trong đầu chậm rãi hiện ra gương mặt tuấn mỹ vô song cùng bộ dáng ngơ ngác khi nói chuyện cùng y của Châu Kha Vũ.

Nội tâm vốn đang tức giận do bị bà bà quấy nhiễu nhưng bốn vị công tử này lại xóa tan mọi chuyện phiền lòng của Trương Gia Nguyên. Bốn người an phận ở ngoài bức rèm che, ngoại trừ lúc đầu tiến lên tặng quà còn lại không ai lỗ mãng, ngay cả khi bốn người họ nhìn Trương Gia Nguyên cũng đều toát ra ánh mắt vô cùng ái mộ, nhưng ánh mắt ái mộ đó là sự khẳng định tài hoa cùng ca ngợi dung mạo của y, không hề khiến Trương Gia Nguyên cảm thấy buồn nôn. Hơn nữa nhìn qua là đã biết bốn người họ đều là tri kỉ, cãi nhau ầm ĩ nhưng rất vui vẻ, cách một tấm rèm Trương Gia Nguyên cũng cười theo.

Tú bà luôn quát mắng y vì chuyện y luôn kết thúc diễn tấu sớm lại không nghe khách nhân nói, thế nhưng bà làm sao biết được Trương Gia Nguyên ở trong đó chỉ như một con cừu nhỏ phải đối diện một đám lang sói đang chảy nước miếng với y, tùy thời đều muốn nhào đầu về phía trước, căn bản không có ai để ý đến y đàn cái gì. Có một hôm thật sự có một vị khách nhân ngay lúc Trương Gia Nguyên đang đàn thì đột nhiên lại xông lên vén bức rèm nắm lấy cổ tay Trương Gia Nguyên kéo y vào ngực mình, Trương Gia Nguyên khuyên can mãi cũng không chịu buông ra. Chỉ là Trương Gia Nguyên dù gì cũng là nam tử, khí lực cũng rất lớn, vùng vẫy giãy giụa một hồi liền vội vàng ôm tỳ bà rời đi. Tuy rằng bên cạnh Trương Gia Nguyên cũng có gã sai vặt đi theo nhưng mấy chuyện thế này hắn sẽ không tiến lên giúp y, Trương Gia Nguyên biết rõ là tú bà đã dặn dò không cho phép hắn tiến lên giúp mình, mà bọn họ cũng không có lá gan đắc tội mấy người quyền quý này.

Trương Gia Nguyên nhìn dung mạo của mình trong gương đồng, chậm rãi nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi. . . Một lúc lâu sau lại mở mắt ra, đặt bình hoa kia ở bên cạnh gương đồng.

"Nếu hắn lại đến", Trương Gia Nguyên yên lặng lẩm bẩm với cành liễu "Liệu có thích《 Phá trận tử 》 không?"








Châu Kha Vũ trở về phủ, nằm lên giường, vừa nhắm mắt lại thì trước mắt đều là dáng vẻ Trương Gia Nguyên vân vê cành liễu hướng về phía hắn cười nói, câu hát "Thán nhân gian phong nguyệt khiển quyển..." không ngừng vang vọng bên tai.

Châu Kha Vũ mở mắt ra nhìn xà nhà trong phòng, hắn chưa từng đối xử với bất cứ ai như vậy, hắn chưa bao giờ nhớ nhung bất cứ ai như vậy, hắn chưa bao giờ quyến luyến một mỹ nhân như vậy, trước kia hắn chưa từng tâm tâm niệm niệm những chuyện thế này, lần này còn là một nam tử...

Rốt cuộc là sắc đẹp làm người ta mê muội sao? Châu Kha Vũ cho là vì y quá tiên khí, quá giống tiên nhân hạ phàm, thế nhưng. . . y cũng rất giống một tiên nhân không tham luyến nhân gian, lại còn tài hoa hơn người. . . Có phải là hắn hâm mộ tài văn chương của y không? Nhưng mà bộ dạng lãnh diễm cao ngạo kia cũng không tầm thường, cách xa ngàn dặm rồi lại khiến người ta muốn tìm tòi đến tột cùng. . .

Châu Kha Vũ càng nghĩ càng loạn, đến cùng là vì cái gì? Tại sao lúc nào hắn cũng nghĩ đến mấy chuyện này. . . mấy ngày nữa nếu không xử lý tốt quân vụ nhất định hắn sẽ bị phụ thân mắng. . .

"Nói cho cùng thì y là người rất giống mình đi", Châu Kha Vũ xoay người nằm nghiêng lại, cầm lấy góc chăn lẩm bẩm, "Lần sau để y đàn 《 Phá trận tử 》 được không nhỉ?"





Sáng hôm sau Châu Kha Vũ đi thỉnh an lão gia và phu nhân rồi đi ăn sáng, sau đó lại tới hoa viên đọc sách. Từ sáng sớm hắn đã tới thư phòng lấy xuống hai cuốn "Tô Đông Pha thi từ" cùng "Tân Khí Tật chú thích" từ trên giá sách.

Trong số các tập thơ, hắn thích nhất chính là hai quyển nay, hàng năm cứ vào cuối năm lại muốn lấy ra đọc thêm mấy lần, nhưng năm nay từ sớm đã tìm đọc.

Đúng lúc này Châu lão gia cùng Châu phu nhân cũng tới hoa viên tản bộ, nhìn thấy nhi tử ngồi trên ghế đá bên cạnh cây liễu rủ chăm chú đọc sách.

"Tại sao lại đọc sách, mấy ngày nữa còn phải đọc rất nhiều tấu sớ việc quân nữa. . .", Châu phu nhân nhìn nhi tử đọc sách chăm chú ngược lại cảm thấy rất đau lòng.

"Đọc sách cũng tốt, gần đây nó nhàn hạ lắm. . . nhưng mà nó đang đọc gì đấy? Ta nhìn không rõ", Châu lão gia cùng phu nhân đứng từ xa nhìn nhi tử tuấn tú nhà mình, chỉ là nhìn vào liền phát hiện nhi tử đang xem sách thì gương mặt dần hiện ra dáng vẻ tươi cười

"Đây là đọc được cái gì huyền bí rồi phải không, ta qua xem một chút", Châu lão gia tử đi lên trước muốn đàm đạo cùng nhi tử một phen

"Tô Đông Pha thi từ?"

Châu Kha Vũ xem đến mê mẩn, đột nhiên nghe thấy tiếng phụ thân mình liền luống cuống "Phụ thân? Sào người cũng tới đây?"

"À, cùng mẫu thân ngươi qua đây một chút, sao ngươi lại đọc cái này rồi hả?" Châu lão gia nhìn sách trong tay nhỉ tử hỏi

"Ôn cái cũ học cái mới. . .", Châu Kha Vũ đặt sách lên bàn đá, lảng tránh ánh mắt của phụ thân.

"Hả. . .", Châu lão gia cầm sách lên lật xem, "Vậy ngươi đọc được cái gì rồi? Vừa nãy còn cười tới xán lạn. . ."

"À? Dạ. . .", Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân đứng từ xa đang nhìn hắn cười không biết từ lúc nào đã tiến tới bên cạnh, "À, cái này là Tô Đông Pha thi từ, ờm. . . trước kia xem chỉ cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, bây giờ đọc lại. . . lại cảm thấy miêu tả đời sống sinh hoạt quân lữ cũng rất sinh động thú vị. . . đúng vây, vô cùng thú vị"

"Gì? Thật sao?" Châu lão gia cũng từng đọc qua Tô Thức thi từ nhưng không đọc nhiều lần giống nhi tử, nhất thời còn nổi lên hứng thú, "Cái đó nằm ở đâu? Câu nào? Tìm cho ta xem nào. . ."

"À...", ta nói trong khúc tỳ bà của Trương Gia Nguyên ngươi có tin không, Châu Kha Vũ thầm nghĩ. . .

"Được rồi lão đầu, ông trở về tự xem không được sao? Vũ nhi cũng chỉ là thức dậy tùy tiện đọc một chút cũng bị ông làm khó dễ", Châu phu nhân đúng lúc cắt đứt câu hỏi của lão gia, lôi phu quân mình ra xa

"Ai da, ta cũng không hiểu được có gì thú vị. . ."

"Được rồi, Vũ nhi chỉ đọc sách thôi, đọc sách còn phải bị ông hỏi nhiều như vậy sao"

"Vũ nhi", Châu lão gia vừa bị phu nhân kéo đi vừa kêu nhi tử

"Hả, phụ thân, có chuyện gì?"

" Tô Thức thi từ này, ngươi chọn vài câu thơ hay rồi chép ra cho ta đọc với"

"Được, phụ thân", Châu Kha Vũ vội vàng đáp ứng, "Ta chép ngay "

Châu Kha Vũ vội vàng trốn tiểu viện của mình, ngồi cạnh cây hòe trong sân thở dài một hơi, bằng không thì tới trao đổi cùng Trương công tử xem nên chép câu nào cho phụ thân. . . đúng! Rất tốt!





Chuyện chép thơ cho Châu lão gia tử thì nói sau đi, chỉ hai ngày sau Châu Kha Vũ đã cùng phụ thân về triều bắt đầu bận rộn. Lũ thổ phỉ liên hợp cùng phản quân ngoài thành đã trở thành đại sự trong triều. Châu lão tướng quân cùng Lâm lão tướng quân lấy được mật báo từ các nơi rồi bày bố từng bước tác chiến, mỗi ngày đều cùng một đám tướng sĩ thủ hạ thương thảo cách tiêu diệt địch quân.

Châu Kha Vũ bận rộn không biết ngày đêm, nhưng dù bận đến đâu, mỗi khi về nhà, đi qua hoa viên trông thấy cành liễu rủ kia, bên tai đều chậm rãi vang lên tiếng tỳ bà.

Có một ngày hắn cùng Lâm công tử đi ăn cơm trưa, trên đường đi liền ngâm nga một khúc hát.

"Ô!!!? Là khúc Thoa đầu phụng của Trương công tử?" Lâm công tử thoáng cái đã hiểu

Châu Kha Vũ nghe vậy liền xấu hổ "Rất hay. . ."

"ε=('ο'*))) ai da, nhanh làm cho xong việc, chúng ta lại tới Trích Nguyệt Đài chơi với Trương công tử "

Châu Kha Vũ cười cười, Lâm công tử này cũng thật dễ tính, mới gặp mặt một lần đã muốn đi tìm người ta chơi, "Tất nhiên rồi"


Nháy mắt đã qua hai mươi ngày.

Kế sách chống địch trong triều cũng tương tự như vậy, mà trong một thời gian ngắn bọn chúng xác thực cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.

Trong thành Trường An vẫn bình thản phồn hoa như ngày thường, Châu Kha Vũ cùng ba vị bằng hữu cũng bắt đầu nói về chuyện bọn họ tâm tâm niệm niệm mấy ngày qua.

"Tối hôm nay đi", sáng sớm cưỡi ngựa về phủ, Lâm công tử nói chuyện cùng Châu Kha Vũ "Tháng sau mới khởi hành, tối nay ra ngoài phụ thân ta cũng sẽ không nói gì đâu"

"Đúng vậy", Châu Kha Vũ ngẫm lại cũng thấy ổn, "Tối nay chúng ta đi sớm đi, à mà, Bá huynh cùng Lưu huynh có biết không?"

"Không nói với bọn họ thì hai người họ cũng tự đi thôi", Lâm công tử cười vỗ lưng ngựa, "Đến rồi, vậy ta về đây, tối gặp"

"Được!" Châu Kha Vũ bái biệt Lâm công tử, giục ngựa chạy vội về Châu phủ.





---- Mặt trời vừa lặn, ở phố tây Trường An ----

Châu Kha Vũ đã sớm tới phố tây Trường An chờ những người khác.

Ban ngày sau khi về phủ hắn có chào phụ thân một tiếng. Châu lão gia tử tuy là lão tướng chinh chiến sa trường, là một đại tướng quân thập phần uy nghiêm, yêu cầu đối với nhi tử cũng rất nghiêm khắc nhưng cũng rất tín nhiệm Vũ nhi nhà mình không phải là loại người ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, vậy nên lúc rảnh rỗi hắn muốn làm gì cũng được.

Châu Kha Vũ chào hỏi xong liền hào hứng vội vàng chạy đi.

Hắn đi dạo một hồi ở phố tây Trường An, ba người khác cũng lục tục tới sau, hơn nữa biểu đệ Lưu Vũ của Lưu nhị công tử cũng tới.

"Lưu công tử, hôm nay cũng tới cùng tham gia náo nhiệt với chúng ta rồi hả?" Châu Kha Vũ hành lễ với Lưu Vũ.

"Nghe bảo hôm nay nam hoa khôi của các ngươi lên múa, nghe cũng thật mới mẻ nên ta muốn sang đây xem thử", Lưu Vũ cung kính đáp lễ

Tuy hôm nay không phải gặp riêng Trương Gia Nguyên nhưng năm người vẫn ăn mặc trịnh trọng như trước.

Châu Kha Vũ mặc một thân trường bào màu đen, vạt áo thêu hình hổ, tóc buộc lên cao lại có thêm một một cái phát quan cũng hình hổ bằng bạc, phần tóc phía dưới thả rơi tùy ý, bên hông đeo trường kiếm, tư thế oai hung khí phách, phong thái rất giống đại hiệp giục ngựa giơ roi trong thoại bản, là một thiếu niên lang can đảm nghĩa hiệp, chỉ vừa đứng ở đầu phố, cả người đã trở thành một bức tranh rồi.

"Các ngươi đây là...", Châu Kha Vũ nhìn ba vị bằng hữu đối diện mỗi người cầm một cành liễu trong tay. . .

"Khụ khụ, bắt chước bừa thôi", Bá công tử ưu nhã cười, "Ai bảo ngày đó Trương công tử cầm cành liễu của ngươi rồi nở nụ cười, ai da Châu đệ, ngươi không cầm theo cái gì hả?"

"...", Lúc này Châu Kha Vũ hoàn toàn im lặng, hôm nay hắn quả thực không mang theo gì cả

"Ta còn tưởng rằng biểu ca chỉ vô ý mang theo cành liễu", Lưu Vũ quay đầu hướng về phía Lưu nhị công tử cười hì hì "Hóa ra là vì lấy lòng mỹ nhân"

"Này, ngươi cũng có thể làm vậy mà", Lưu nhị công tử hướng biểu đệ bĩu môi, "Vậy chúng ta đi bộ đến Cận Nguyệt Kiều đi, cũng tiện dẫn biểu đệ của ta dạo chơi chỗ náo nhiệt nhất trong thành Trường An"

"Được", ba người vui vẻ đồng ý

Còn một lúc nữa Trương Gia Nguyên sẽ bắt đầu múa, mấy người một đường đi tới, giới thiệu đủ thứ ở tây phố Trường An cho Lưu Vũ, trên đường nhiều người bán quà vặt, bốn người mua cho Lưu Vũ ăn hết một lượt.

"Này, bánh ngọt này thật sự rất ngon, biểu ca, cho ta ít mật ong. . .", Lưu Vũ nâng túi giấy trong tay, lấy ra một khối bánh ngọt màu trắng đi đến bên cạnh Lưu nhị công tử chấm chút mật ong rồi nhét vào miệng, sau đó lại đến một quầy bán kẹo bên đường.

"Hôm nay nhìn kỹ ta mới phát hiện. . .", Lâm công tử đột nhiên kề sát vào bên tai Lưu nhị công tử thấp giọng nói, "Biểu đệ này của ngươi cũng rất đẹp nha "

Lưu nhị công tử liếc mắt nhìn Lâm công tử, "Khuyên ngươi bỏ cuộc đi"

"Hả? Có ý gì?" Lâm công tử cầm cây quạt gõ Lưu nhị công tử, "Ngươi hình như đã hiểu lầm rồi, ta chỉ thưởng thức vẻ đẹp của y, hơn nữa khinh công y còn rất tốt mà thôi"

"Tốt nhất là như vậy", Lưu nhị công tử cười, hừ lạnh một tiếng đi đến bên cạnh biểu đệ.

Mấy người cứ như vậy tiếp tục đi tới một quán rượu ở phố tây.

"Oa Cát (*) tửu lâu đóng cửa rồi hả?" Châu Kha Vũ kinh ngạc

(*) Oa Cát là Waji đó quí dị @@

"Đúng vậy, tiếc là trong tửu lâu cất giấu rất nhiều rượu ngon", Bá công tử thở dài, "Chỉ trách lão bản tửu lâu này kinh doanh không đàng hoàng, chỉ muốn lừa khách nhân, không đem tâm tư đặt ở đồ ăn"

"Không sao, Oa Cát đóng cửa rồi thì chúng ta đi trà lâu Lâm Thủy đi", Lâm công tử nói xong liền mang theo mấy người đi tới một trà lâu có mặt tiền rất tao nhã.

Trà đồng đưa năm người tới một gian cạnh cửa sổ ở lầu hai, bọn họ tạm thời uống trà nghỉ chân một chút.

Lưu Vũ tựa lên lan can cửa sổ, nhìn dòng người lui tới dưới đường liền nhất thời mê mẩn, Châu Kha Vũ ngồi đối diện y, thấy ánh mắt y nhìn chằm chằm vào một chỗ liền nhìn theo. . .

Một cặp vợ chồng trẻ đang cùng bày sạp hàng bán tượng đất, hai người cầm một bức tượng nhỏ hình tiên nữ đang bay rồi nhìn đối phương mỉm cười hạnh phúc.

"Hắn cũng thích món đồ chơi này. . .", Lưu Vũ tựa bên song cửa uống một ngụm trà tự nhủ.

Châu Kha Vũ cũng không nghe rõ Lưu Vũ nói gì, chỉ nghe được "thích" cái gì đó mà thôi, nhưng nhìn thấy y có vẻ hơi buồn nên không hỏi gì.

Mấy người ngồi uống trà được một lúc liền nghe thấy trên đường nổi lên ồn ào, dòng người hướng về phía trước cũng nhanh hơn.

"Mau mau lên, Trương công tử sắp ra rồi", Lâm công tử vội vội vàng vàng vừa kéo Bá công tử vừa thúc giục Châu Kha Vũ xuống lầu đuổi tới Cận Nguyệt Kiều.

Mấy thiếu niên cố gắng mở ra một con đường tiến lên phía trước, chỉ chốc lát sau đã đến gần Trích Nguyệt Đài.

Dưới Trích Nguyệt Đài, gần Cận Nguyệt Kiều đã có một sân khấu được dựng lên cho Trương Gia Nguyên. Không giống xe khổng tước tiên khí thoát tục đi dạo phố ngày đó, sân khấu lần này cực kỳ diễm lệ hoành tráng, màn che đỏ rực nhẹ phiêu theo gió, bốn cột trụ được chạm trổ những bông hoa bạch kim, trên sân khấu treo ba hàng đèn hoa sen đang không ngừng tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, toàn bộ sân khấu được lót bằng những tấm gỗ lớn sơn màu đỏ, những đường cong màu vàng vẽ lên một đồ đằng mặt quỷ cực lớn, trên sân khấu là một đóa hoa sen vàng nở rộ, dọc theo phía tây sân khấu là một dàn trống, phía sườn đông là ghế ngọc trên xe hoa ngày đó, bên cạnh còn có một giá đỡ đựng binh khí, trên đó có một thanh kiếm, ở chính giữa để trống.

Trương Gia Nguyên vẫn chưa lên đài, chỉ có một đám sai vặt cùng hầu gái của Trích Nguyệt Đài đang sắp xếp mọi thứ.

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm vào tràng cảnh diễm lệ này, tây nhìn dàn trống, đông nhìn ghế ngọc, lại đánh giá hoa văn mặt quỷ cùng hoa sen, "Không lẽ là. . . Lan Lăng Vương nhập trận khúc?", Châu Kha Vũ lẩm bẩm

"Châu đệ ngươi nói gì đó?" Bá huynh thấy Châu Kha Vũ lẩm bẩm liền hỏi

"Không có gì, chỉ là Bá huynh có cảm giác sắp xếp như này là muốn tấu "Lan Lăng Vương nhập trận khúc" không?", ngày đó đi nghe Trương Gia Nguyên diễn tấu, giữa chừng bốn người cùng Trương Gia Nguyên hàn huyên vui vẻ, lúc ấy Lâm công tử có hỏi Trương Gia Nguyên đến lúc đó muốn tấu khúc gì, múa điệu nào, nhưng mà Trương Gia Nguyên chỉ che mặt cười, không nói cho bọn họ biết.

(*) Lan Lăng Vương nhập trận khúc: Lan Lăng vương nhập trận khúc (兰陵王入阵曲) còn có tên là Đại Diện (大面, tạm dịch: mặt nạ) là bài ca múa được người Bắc Tề sáng tác để ca tụng Trường Cung (tức Lan Lăng Vương) sau đại thắng Mang Sơn. Điệu múa mô phỏng tư thế chỉ huy tác chiến và dùng võ khí đâm chết kẻ địch của Trường Cung.

"Quả thực thì... quỷ vân này. . .", Bá huynh còn chưa nói xong đã thấy mọi người lục tục đi xuống, một tay trống cường tráng đi lên.

"Trương công tử không phải sẽ từ trên trời giáng xuống chứ? Hai dải lụa đỏ thẫm buông xuống như này?" Lưu nhị công tử kích động mô tả bộ dáng cầm hai dải lụa trong tay múa loạn xạ.

"Không đến mức đó chứ. . . ?" Lưu Vũ híp mắt nhìn qua vị biểu ca đang kích động của mình.

"Không phải trong thoại bản tài tử giai nhân đều ghi như vậy sao, giống như tiên tử hạ phàm vậy đó. . .", Lưu nhị công tử tiếp tục khoa tay múa chân làm thêm vài động tác

"Trương công tử vốn đã là tiên tử rồi, không cần những thứ này", Lâm công tử khép cây quạt lại gõ vào đầu Lưu nhị công tử

"Này!" Lưu nhị công tử cũng không yếu thế vỗ vai hắn, hai người cứ như vậy bắt đầu náo loạn.

"Ngươi nhìn bọn họ đi. . .", Bá công tử cười cười, lắc đầu nhìn hai vị bằng hữu cãi nhau như thể hai đứa nhỏ trước mặt mọi người này, lại quay đầu nhìn Châu Kha Vũ bên cạnh vẫn không nói gì

"Y sẽ không thích mấy thứ phiền phức như vậy", Châu Kha Vũ nghe hai người cãi nhau, nhẹ giọng đáp lại Bá công tử nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về phía sân khấu.

"Tùng tùng tùng" tay trống ở phía Tây đột nhiên cầm dùi trống trong tay gõ ba cái, nhịp trống sục sôi hữu lực khiến đám người ồn ào phía dưới yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều tập trung vào sân khấu.

Tay trống tiếp tục cầm dùi đánh vào tất cả những cái trống xung quanh, người đã nghe quen trống trận sa trường như Châu Kha Vũ lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

"Sắp bắt đầu rồi sắp bắt đầu rồi!" Lâm công tử cùng Lưu nhị công tử lập tức ngừng ẩu đả, nắm chặt tay đối phương nhìn về phía trước

Chỉ thấy bức rèm màu hồng ở phía đông chậm rãi nhấc lên...

Là gió động? Hay là rèm động? Mà một khắc này Châu Kha Vũ chỉ cảm thấy là lòng hắn động ~

Gì mà thanh phong phất hồng sa, mỹ nhân liêu quần khởi, cùng lắm cũng chỉ như Trương Gia Nguyên mây trôi nước chảy từ sau rèm hồng ôm tỳ bà đi ra, như thế nào trong lòng Châu Kha Vũ lại rối loạn thế này?

Một kiện áo bào màu đỏ với tay áo rộng, bên trong là một kiện áo lụa đỏ ôm sát, một cái đai lưng màu đen thêu hoa sen phác hoạ vòng eo nổi bật, mái tóc dài được buộc lỏng phía sau bằng một sợi dây đỏ, mặt nạ quỷ hoàng kim che khuất đôi mắt và cánh mũi, chỉ để lộ ra bờ môi hồng nhuận, trên trán vẽ một đóa hồng liên, vài sợi tóc mai nhẹ đong đưa, vạt áo mềm mại tung bay theo từng nhịp bước, mỗi một bước đều như dẫm lên đầu tim của mọi người, cũng dẫm lên trái tim của Châu Kha Vũ. . .

Nếu nói ngày đó Trương Gia Nguyên là thanh điểu hạ phàm lạnh lùng như tiên tử, vậy thì hôm nay lại phảng phất như yêu hoa nở rộ, điều không thay đổi chính là đôi mắt quạnh quẽ dưới lớp mặt nạ kia. . .

Trương Gia Nguyên đi đến trung tâm sân khấu, khom người cúi chào mọi người dưới đài, lúc đứng dậy đôi môi hồng nhuận kia lại nở nụ cười, y đi đến sườn đông ngồi xuống, ôm tỳ bà điều chỉnh cung âm, ngẩng đầu hướng tay trống ra hiệu.

Tiếng trống dần nổi lên, mới đầu chỉ là một nhịp trống, càng về sau nhịp trống càng dồn dập, giống như mưa to lại xen lẫn chút mưa phùn, tựa như tiếng vó ngựa đạp tung chiến trường cùng tiếng ma sát giữa áo giáp và binh khí. Tay phải của Trương Gia Nguyên theo nhịp trống từ từ lướt lên tỳ bà, làn điệu trước nhu sau gấp, ngón tay lướt qua tỳ bà ngày càng nhanh hơn, theo tiếng trống dồn dập, tiếng tỳ bà cũng như mảnh lụa bị xé rách. Nếu nói tiếng trống khiến cho người ta thấy được thiên quân vạn mã thì tiếng tỳ bà chính là hai quân giằng co giao chiến vô cùng khẩn trương.

Chính giữa ngưng một nhịp, tiếng tỳ bà một lần nữa lại vang lên, tay trái nâng lên, tay phải vuốt xuống, khẩn trương chuyển sang nhẹ nhàng, phảng phất như thắng lợi có rượu ngon, tay trái ấn xuống, làn điệu lại trầm tĩnh du dương, tiếng trống theo tiết tấu của tỳ bà giao thoa mạnh mẽ, ngay lúc này mọi người đều cảm thấy mình không phải đang ở phố tây Trường An phong nguyệt náo động mà là đang ở quân trướng ánh nến chập chờn. Tiếng trống lặp lại theo tỳ bà, giai điệu đột ngột thay đổi, thanh âm du dương chuyển tiếp đột ngột, hai tay Trương Gia Nguyên nhanh chóng di chuyển lên thân đàn, ngón tay chuyển động tinh tế, bầu không khí nhẹ nhàng đột nhiên trở nên gấp gáp, tiếng trống càng dồn dập, tay phải nhấn xuống, như thế sự thay đổi bất ngờ, chim đỗ quyên hộc máu thê lương, ánh sáng trên sân khấu chiếu rọi lên mặt nạ hoàng kim của Trương Gia Nguyên, phản xạ lại ánh sáng chói lọi rực rỡ.

"Này cũng quá tuyệt rồi. . .", Bá Viễn ở bên cạnh Châu Kha Vũ vô thức nói

Âm thanh dồn dập bắt đầu chậm dần, tiếng đàn trầm lắng bắt đầu hội tụ, tay trái Trương Gia Nguyên nhẹ nhàng dời về phía trên thân đàn, khống chế dây cung, tay phải đẩy dây cung kéo dài tiếng đàn, tiếng trống nhẹ lại, bi từ đó mà ra, trăng rơi, đàn chìm xuống cát... mặt nước dưới Cận Nguyệt Kiều theo tiếng đàn bi thương lại trầm buồn mà gợn sóng theo từng vòng tròn.

Châu Kha Vũ đọc qua rất nhiều thi từ, xem qua rất nhiều nhạc khúc, chỉ là hôm nay nhìn Trương Gia Nguyên ở trên đài mặc một bộ áo đỏ, rõ ràng là lộng lẫy hoa lệ thế nhưng mặt mày lại băng sương rất khớp với một câu "Côn Sơn ngọc toái phụng hoàng khiếu, phù dung khấp lộ hương lan tiếu" (*) kia.

(*) Hai câu trong bài thơ "Lý Bằng không hầu dẫn" của Lý Hạ.

"Nghe như tiếng hót phượng hoàng
Côn Sơn ngọc vỡ trên ngàn xa khơi
Phù dung khóc hạt sương rơi
Còn nghe e ấp nụ cười hương lan"

Mọi người dưới đài đều nín hơi ngưng thần, nhất thời phảng phất như đã mất đi năng lực nói chuyện. . .

Tiếng tỳ bà vẫn tiếp tục nổi lên, giai điệu càng lúc càng trầm xuống, theo thời gian dần qua chỉ còn lại dư chấn của dây đàn tạo ra những âm thanh vỡ vụn, ngay khi mọi người định thở ra một hơi thì đột nhiên tay phải của Trương Gia Nguyên thu lại gây ra một hồi kinh hãi, lưu nguyệt không thể tạo ra thu vũ, nhưng lại khiến con cá nhảy ra khỏi mặt nước.

Trương Gia Nguyên đánh ra đoạn cuối của "Lan Lăng Vương nhập trận khúc" nhưng lại giống như trò đùa dai của hài đồng, tất cả mọi người vô thức nghiêng người ra phía sau, tay Châu Kha Vũ cũng vô thức nắm chặt chuôi kiếm, hắn ngẩng đầu nhìn Trương Gia Nguyên trên đài, thoáng nhìn đôi môi xinh đẹp kia do bị mím lại quá lâu mà có hơi sưng lên, tuy mặt nạ che lấp không thể nhìn thấy biểu tình nhưng Châu Kha Vũ vẫn nhìn ra y có chút thích thú khi trêu chọc người dưới đài, chỉ là do đang đứng trên sân khấu nên không dám thật sự bật cười mà thôi.

Hóa ra tính tình cũng như một con nhím. . . Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên như vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Sau khi Trương Gia Nguyên đàn xong, tiếng trống lại vang lên, tiếng tỳ bà dừng lại nhưng tiếng trống lại không ngừng, một khúc này vẫn chưa kết thúc.

Ngay sau đó Trương Gia Nguyên thu lại dây cung, tiếng trống một lần nữa vang lên trùng trùng điệp điệp, Trương Gia Nguyên nhẹ nhàng đặt tỳ bà trong tay xuống, để tựa lên giá đỡ bên cạnh, đưa tay lên nhẹ cởi ra lớp trường bào màu đỏ lộng lẫy, lộ ra bên trong một bộ đồ thuận lợi di chuyển hơn, khi y đứng dậy đi về phía trường kiếm, dáng người cao gầy cùng vòng eo mảnh khảnh lộ ra, màu đỏ ánh lên khuôn mặt tinh tế tú lệ, cái cổ thon dài, dưới tà áo lộ ra một mảnh xương quai xanh tuyết trắng nổi bật.

Lại một lần nữa tiếng hít thở siết lại. . .

Đây là lần thứ ba Châu Kha Vũ nhìn thấy Trương Gia Nguyên, mỗi lần gặp mặt hắn đều cảm thấy y rất giống một hạt châu trắng muốt, băng lãnh xinh đẹp mà cũng rất. . . đáng yêu.

Tiếng trống sục sôi, Trương Gia Nguyên dừng chân lại trước trường kiếm, y rút kiếm ra nâng lên đầu, vẽ ra một đường kiếm hữu lực tuyệt đẹp, theo thân mình di chuyển, lưỡi kiếm sắc bén chợt rạch phá bầu trời đêm, những người vốn đang ngẩn ngơ dưới đài cuối cùng cũng được đánh thức, bắt đầu bị dẫn dắn theo nhịp trống.

Một màn múa kiếm này không phải là kiểu ác liệt của người tập võ, cũng không phải chỉ mềm mại quyến rũ như ca vũ, mà là có cương có nhu, Trương Gia Nguyên mượn chính tư thái nhu hòa của điệu múa cùng sát khí của trường kiếm sắc bén, kết hợp hoàn mỹ không chê vào đâu được, hơn nữa có thêm tiếng trống dồn dập càng khiến cho người ta phải vỗ tay tán thưởng.

Mọi người càng ngày càng bị cuốn theo tiếng trống cùng điệu múa của Trương Gia Nguyên, trong lúc đó không biết là ai quát to một tiếng khiến đám đông cũng hô theo, tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay dần dần lớn hơn. . . Nhưng Châu Kha Vũ vẫn ngơ ngác nói không nên lời, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Gia Nguyên mà trong lòng đã say bảy phần ~

Chỉ là không biết vì sao nội tâm Châu Kha Vũ lại sinh ra vài phần bất an, quanh năm chinh chiến sa trường khiến cho trực giác của hắn mẫn cảm hơn người thường rất nhiều, hắn hơi quay đầu lại nhìn phía sau, vẫn có cảm giác rất bồn chồn. . .

"Người trên đài này thật đúng là tiên tử, khúc này này vũ này người này, quả thật rất đẹp mắt!" Bởi vì phía dưới quá ồn ào nên Lưu Vũ phải hét lên với biểu ca

"Còn không phải sao, sớm nói ra thì lúc đó chúng ta đã kéo ngươi cùng đi nghe hát rồi, phải không lão Lâm!" Lưu nhị công tử vừa nói với biểu đệ lại vừa hô lên với Lâm Mặc.

"Đúng đúng. . . ai dà. . .", Lâm công tử ôm cánh tay nhìn Lưu nhị công tử, "Sao lại ồn ào vậy nhỉ?"

"Không phải mọi người đều trầm trồ khen ngợi sao?"

"Không phải, trầm trồ khen ngợi cũng không ồn đến như thế, đằng sau có chuyện gì vậy?" Lâm công tử nhất thời có hơi lo lắng, "Sao lại giống như có người cố ý gây náo loạn?""

Áo đỏ, trường kiếm, mỹ nhân, tóc dài đen nhánh, tiếng trống dồn dập, những thứ này hợp lại với nhau quả thực giống như một bức tranh trên trời, vô luận là Châu Kha Vũ hay những người còn lại, ánh mắt đều bị sân khấu hoa lệ hấp dẫn, không rảnh bận tâm tới chuyện khác.

Tiếng trống dần dần chậm lại, vũ khúc cũng dần kết thúc, Trương Gia Nguyên xoay người một cái, quỳ gối trái xuống, cầm kiếm ngang trước mặt, vài sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua thân kiếm, hoàn mỹ kết thúc điệu múa.

Mãi cho đến khi Trương Gia Nguyên chống kiếm đứng dậy, những người đang say mê bên dưới mới dần tỉnh ra, một tràng tiếng vỗ tay vang lên mãnh liệt.

Trương Gia Nguyên nắm chuôi kiếm, chắp tay cúi đầu hành lễ tạ ơn người xem dưới đài.

"Cảm tạ mọi người...", Lời cảm ơn của Trương Gia Nguyên còn chưa nói hết thì vài tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên

"Cứu mạng!" Tiếng kêu cứu đột nhiên nổi lên khắp bốn phía, đám người rối loạn, Trương Gia Nguyên đứng trên đài nên nhìn được từ phía xa, thấy mơ hồ có bóng ngựa chạy tới...

Ba người Châu Kha Vũ, Lâm Mặc cùng Lưu Vũ nghe được thét liền nhanh chóng nhảy lên lan can phía trên cao, riêng Châu Kha Vũ thì nhảy lên phía tây sân khấu nơi để dàn trống.

"Là bọn chúng?" Châu Kha Vũ trông thấy đội ngũ đang băng băng tiến lên từ đằng xa liền cả kinh, "Sao chúng lại đến ngay lúc này?"

Từ xa, đám đạo tặc núi Xích Mộc đang cướp bóc làm hại người dân, dân chúng đang tụ tập ở chỗ này xem Trương Gia Nguyên cũng kinh hãi chạy loạn thành một đống.

Châu Kha Vũ đang định xuống dưới vẫn vô thức quay đầu nhìn thoáng qua Trương Gia Nguyên đang đứng chính giữa sân khấu, mà Trương Gia Nguyên lúc này cũng đang nhìn Châu Kha Vũ.

"Trương công tử nhanh chóng trở về Trích Nguyệt Đài tránh đi", nói xong hắn liền phi thân xuống dưới rút kiếm đối phó với quân địch

Hai người Lâm Mặc và Lưu Vũ cũng nhanh chóng xông lên bảo hộ dân chúng, Lưu Chương cùng Bá Viễn hỗ trợ sơ tán đám người đang hoảng loạn, với những người bị thương thì tìm cửa hàng bố trí tạm thời.

Châu Kha Vũ vừa giằng co với đạo tặc vừa quan sát binh mã của địch quân.

Bọn chúng cũng không có quá nhiều người, xem ra không phải là ý đồ cấu kết cùng phản quân. . . Châu Kha Vũ vung kiếm chém một tên đạo tặc ngã khỏi ngựa, cùng Lâm Mặc và Lưu Vũ chiến đấu một hồi, cuối cùng cũng che chở dân chúng dần sơ tản đi.

Dưới Cận Nguyệt Kiều một mảnh bề bộn, dân chúng vô tội thương vong, mặt đất tràn đầy máu tươi, còn có đám đạo tặc khiến người người phẫn nộ.

"Lâm huynh, bên này giao cho ta cùng Lưu công tử trước đi, ngươi lập tức về lại Lưu phủ mời hộ vệ của phủ tới đây hỗ trợ, lại tới Châu phủ nhà ta nói cho phụ thân của ta biết để hắn điều động hộ vệ trong phủ tới, sau đó lại báo cho Lâm bá bá tới Châu phủ tìm phụ thân ta nhanh chóng tiến cung "

"Được, vậy ta đi", Lâm công tử cầm kiếm vừa rút lui vừa chạy đi tìm người.

"Lưu công tử", Châu Kha Vũ lại nhìn Lưu Vũ phía sau, "Phiền ngươi che chở cho Bá huynh cùng biểu ca ngươi trở về "

"Yên tâm, ta đưa hai người bọn họ đến nơi an toàn rồi sẽ trở lại giúp ngươi "

"Được, đa tạ!"

Lưu Vũ nhẹ nhàng quay người đi về phía tửu lâu, tìm được Lưu Chương cùng Bá Viễn đang giúp dân chúng di tản ở phía xa.

Châu Kha Vũ mặc dù lẻ loi một mình nhưng rất anh dũng can đảm, đối phó với một đám đạo tặc mà trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ làm sao bọn chúng có thể vào thành? Vì sao lại là hôm nay? Có liên quan gì tới phản quân không?

Cũng không biết đôi bên đã giằng co bao lâu, đạo tặc rất đông lại còn lỗ mãng ngang ngược, Châu Kha Vũ lẻ loi một mình muốn bắt giữ một tên để tra hỏi cũng không dễ, không thể ham chiến

Ngay tại lúc hắn đang dần mệt mỏi thì Châu Kha Vũ cũng cảm giác được bọn đạo tặc này đang dần bỏ chạy, sau khi giao chiến cùng mấy tên cuối cùng, hắn đã bị dồn vào một con hẻm rất phức tạp, sau khi chạy ra ngoài thì đã không thấy thân ảnh của đạo tặc. . .

Hộ vệ của Lâm phủ và Châu phủ cũng đã đuổi tới, chỉ có điều bọn thổ phỉ cũng đều rút lui rồi.

Châu Kha Vũ thở dốc, tra trường kiếm vào vỏ, đi tới phố tây đang ngổn ngang lộn xộn,hắn ngẩng đầu nhìn sân khấu lộng lẫy dễ khiến người ta chú ý phía xa, lúc này đèn hoa sen trên đỉnh cũng đã sập xuống, khung cảnh phía sau cũng đã bị tàn phá. . .

"Đợi một chút? Bên kia sao lại bị phá đi?" Nội tâm Châu Kha Vũ đột nhiên bất an, hắn phi thân đến gần Cận Nguyệt Kiều liền thấy sân khấu đã bị phá hủy, cùng với. . .

Tay trống đã bị đao cắt cổ, máu tươi đỏ thẫm chảy lách tách xuống dưới, hòa vào thảm đỏ rực, nến đổ lả tả, ánh lửa tí tách càng thêm vẻ thê thảm. . .

Châu Kha Vũ trông thấy chút ánh sáng, tựa hồ là có đồ vật phản xạ lại ánh lửa, tim hắn chợt co rút, lập tức chạy tới, nhặt mặt nạ hoàng kim rơi trên đất lên. . .

Một bên của mặt nạ có vết máu đỏ tươi còn ấm nóng. . .

———————————————————

Lời tác giả: Nguyên nguyên cuối cùng cũng bị bắt đi rồi! \(^o^)/~

Châu tiểu tướng quân cuối cùng cũng đã đi cứu lão bà! ♪(^^*)

Yên tâm, chương sau sẽ đến ôm lão bà á! Vất vả Châu tiểu tướng quân cùng Trương đại mỹ nhân rồi O(_)O ha ha ~


Bạn nào có tò mò về "Lan Lăng Vương nhập trận khúc" thì có thể xem clip mình dán ở đầu trang nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top