Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Một hồi sau bình tĩnh lại, Châu Kha Vũ cảm giác được một dòng nhiệt lưu đang chảy dọc theo cánh tay mình, cúi đầu nhìn thử liền thấy Trương Gia Nguyên đang run rẩy nhỏ giọng khóc. Châu Kha Vũ còn tưởng rằng lúc nãy làm y bị đau, hắn bối rối xoa đầu Trương Gia Nguyên, một tay xoa eo y, miệng không ngừng hỏi "Lúc nãy ta làm mạnh quá hả? Có phải vậy không?"

"Cảm ơn tướng quân", Trương Gia Nguyên khóc nức nở nhỏ giọng nói.

"Ta vốn cho rằng cả đời nãy mình cũng không thể thoát khỏi vũng bùn kia", Trương Gia Nguyên nói xong lại khóc càng dữ hơn, Châu Kha Vũ nghe y khóc liền im lặng, đợi cảm xúc của y bình ổn hơn một chút.

"Là ta cảm ơn ngươi đã nguyện ý ở bên cạnh ta" Châu Kha Vũ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Trương Gia Nguyên, vừa đau lòng vừa cảm thấy đáng yêu, vỗ vai y nhẹ nhàng an ủi.

Thật vất vả Trương Gia Nguyên mới ngừng khóc, y trốn vào trong vòng tay của Châu Kha Vũ, lông mi dài quét qua ngực hắn khiến lòng hắn không khỏi ngứa ngáy "Sau này ta gọi ngươi là Nguyên Nguyên, được không?"

"Được." Trương Gia Nguyên nhẹ giọng đáp lời, Châu Vũ cười cúi đầu, cọ cọ chóp mũi Nguyên Nguyên của hắn, bàn tay không an phận vuốt ve thân thể tiểu tiên tử nhà mình.

"Quan nhân" khuôn mặt Trương Gia Nguyên đỏ bừng khi bị Châu Kha Vũ chạm vào, lộ ra vẻ tình mê ý loạn, tiếng gọi vốn lâu nay không thể kêu ra tiếng nay lại tự bật ra. Châu Kha Vũ vốn còn đang trêu chọc tiểu mỹ nhân e lệ nhà mình, kết quả hai chữ "Quan nhân" này vừa nói ra, hắm đã cảm thấy toàn thân mình như bị thiêu đốt

"Nguyên, ngươi vừa gọi ta là gì?", Châu Kha Vũ tiến tới sát mặt Trương Gia Nguyên, hô hấp ấm nóng phả vào khiến Trương Gia Nguyên không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

"Quan nhân" Trương Gia Nguyên vừa khóc xong, vành mắt vẫn còn đỏ, mặt cũng không nhịn được ửng hồng.

"Không... không được sao?" Châu Kha Vũ nghe Trương Gia Nguyên gọi thêm một lần, khó khăn nuốt nước miếng, một lần nữa đè lên người Trương Gia Nguyên, lập tức ngậm lấy đôi môi y.

"A"

Nụ hôn này của Châu Kha Vũ mang khí thế hung hãn khiến cho Trương Gia Nguyên không khỏi thất thần.

"Nguyên, gọi lại hai tiếng nữa được không?"

"Quan nhân" Trương Gia Nguyên không hề biết một tiếng gọi này của mình mềm mại đến mức nào. Dưới thân Châu Kha Vũ như thể bốc hỏa, giữ chặt Trương Gia Nguyên làm thêm lần nữa, hơn nữa lần này còn mạnh bạo hơn trước.

"Quan nhân. . . Quan nhân" Một lần nữa thân thể Trương Gia lại bị Châu Kha Vũ xâm nhập, động tác lại càng sâu hơn, đỉnh tới mức Trương Gia Nguyên không thể nói thành câu, "Quan nhân... nhẹ một chút. . ."

Cứ như vậy, tiểu mỹ nhân đáng thương lại bị tiểu tướng quân huyết khí phương cương làm thêm một lần, bị giày vò đến mức không thể phát ra âm thanh gì nữa.

Cuối cùng đợt sóng tình thứ hai cũng kết thúc, Trương Gia Nguyên đã mệt tới mức không nói ra lời. Đây vốn là lần đầu của y, thân thể đặc thù lại mẫn cảm hơn người khác không ít. Châu Kha Vũ giày vò y đến mức trong đầu chỉ còn lại bốn chữ "Dục tiên dục tử", cuối cùng hắn cũng lui ra khỏi thân thể Trương Gia Nguyên, nhìn thân dưới của y đã mềm thành một vũng xuân thủy, đôi mắt thất thần, bản thân hắn khôi phục thanh tỉnh, hơi hiểu được vì sao trong sách lại nói sắc dục có thể làm mê muội con người.

Hắn vội vàng xuống giường vò chiếc khăn sạch rồi nhẹ nhàng lau sạch cơ thể Trương Gia Nguyên, sau đó liền bôi thuốc cho y. Châu Kha Vũ đặt đôi chân ngọc mảnh khảnh của Trương Gia Nguyên lên vai mình, mở hộp thuốc mỡ ra, ngón tay quệt một ít bôi xuống tiểu huyệt. Lúc này Trương Gia Nguyên đã không còn quan tâm gì đến chuyện xấu hổ, cứ để mặc quan nhân của mình đang loay hoay ở phía dưới.

Huyệt nhỏ vừa đỏ vừa sưng, giống như một đóa hoa nhỏ mỏng manh đang nở rộ, Châu Kha Vũ chạm nhẹ vào, lại bôi thêm một lớp thuốc mỡ mát lạnh, toàn thân Trương Gia Nguyên không nhịn được mà hơi run lên.

Nhẹ nhàng bôi thuốc cẩn thận xong, Châu Kha Vũ lại tự trách mình không biết nặng nhẹ, hắn ôm Trương Gia Nguyên vào trong giường, dọn dẹp nệm giường đã bị bẩn, lại thay một tấm nệm mới rồi mới đặt y nằm xuống, ôm tiểu tiên tử của mình chìm vào giấc ngủ.


Sáng hôm sau, Trương Gia Nguyên nghe tiếng các nha hoàn cười nói liền tỉnh lại, thật ra y đã muốn dậy nhưng cuối cùng vẫn quá mệt mỏi, mí mắt không thể mở ra được, eo vừa mỏi vừa đau, phía dưới tiểu huyệt lại nóng rát. Nghe tiếng ồn ào bên ngoài khiến y sực nhớ rằng mình phải đi thỉnh an lão gia và phu nhân, cuối cùng trong mảng ý thức hỗn loại cố gắng thức dậy.

Châu Kha Vũ không ở bên cạnh, Trương Gia Nguyên hơi khẩn trương xoay đầu tìm kiến quan nhân nhà mình liền nhìn thấy Châu Kha Vũ đang đứng phía sau tấm rèm che mặc y phục

"A", Trương Gia Nguyên chống tay cố gắng nâng thân thể mình dậy, dưới thân đau đơn khiến y không nhịn được bật ra một tiếng rên.

Nghe thấy trong giường có tiếng động, Châu Kha Vũ vừa thắt xong dây lưng liền biết là Trương Gia Nguyên đã tỉnh, hắn vội vàng đi qua vén tấm rèm, lập tức nhìn thấy thân hình tuyết trắng, cần cổ nõn nà cũng xương quai xanh tinh tế của tiểu tiên tử nhà mình. Tấm chăn trượt xuống khỏi vai y làm Trương Gia Nguyên càng thêm kiều diễm, khiến Châu Kha Vũ không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Ngay khi nhìn thấy Châu Kha Vũ, cảnh tượng đêm qua hai người triền miên trên chiếc giường này lại thoáng qua tâm trí Trương Gia Nguyên khiến y không khỏi thẹn thùng, đỏ mặt lùi về lại trong chăn.

Bộ dạng thẹn thùng của y vô cùng đáng yêu, Châu Kha Vũ đến bên giường ngồi xuống, nhấc cái chăn đang che trên đầu Trương Gia Nguyên lên làm lộ ra tiểu mỹ nhân đang xù lông, giờ đây y không còn là bạch ngọc châu nữa mà đã đỏ hồng thành mã não, tiếp tục kéo chăn xuống, thân thể trần truồng của Trương Gia Nguyên dần lộ ra, Châu Kha Vũ nhấc chăn lên nhìn tiểu mỹ nhân bị hắn giày vò suốt đêm qua tới mức làn da vẫn còn ửng đỏ, cần cổ, bả vai đều chi chít những dấu hôn của hắn.

Cho dù hôm qua Châu Kha Vũ đã thấy hết thân thể y nhưng bây giờ Trương Gia Nguyên vẫn không khỏi xấu hổ khi bị hắn nhìn chăm chú như vậy. Để cho quan nhân nhà mình xem một chút nữa, y liền nhớ tới việc mình phải đi thỉnh an.

"Quan nhân, ta phải dậy rồi, nếu không lát nữa sẽ muộn thỉnh an", Trương Gia Nguyên nói xong tay liền muốn nhấc chăn lên, đôi chân dài định bước xuống giường.

"Không cần đâu, ngươi cứ nằm nghỉ ngơi đi", Châu Kha Vũ ôm Trương Gia Nguyên về, lại nhét hai chân của y về lại ổ chăn "Sáng nay một mình ta đi là được"

"Ta vẫn đi được"

"Ta đã nói với cha mẹ là thân thể ngươi không thoải mái, tâm ý đến thế này là được rồi", Châu Kha Vũ cười dịch dịch góc chăn, "Hơn nữa nói không thoải mái cũng không phải là nói dối"

Trương Gia Nguyên không nói gì chỉ kéo chăn lên, quả thực bây giờ eo của y đau nhức muốn chết, cả phía dưới cũng thế.

Châu Kha Vũ cách một lớp chăn đặt tay lên lưng Trương Gia Nguyên vuốt ve, "Đau lắm không? Đêm qua ta. . không biết nặng nhẹ. ."

Trương Gia Nguyên nhìn vào mắt Châu Kha Vũ, thực sự là y rất đau, thế nhưng rõ ràng đêm qua chính hắn là người đêm qua đã khi dễ mình tới mức nước mắt rơi liên tục, trong lòng suy nghĩ một hồi, ngược lại muốn trêu chọc hắn một chút.

Đôi mắt của Trương Gia Nguyên lập tức trở nên ủy khuất, cảm giác như đang muốn khóc lên, y nghiêng người ôm lấy gối đầu, "Đau."

Châu Kha Vũ thấy vậy liền hoảng hốt, lần đầu với Nguyên Nguyên đã khiến người trong lòng mình sợ hãi, hắn thật sự không biết phải làm sao cho phải.

Trương Gia Nguyên liếc nhìn quan nhân của mình, miệng mở ra nhưng lại không biết nói gì, bàn tay cũng bối rối không biết đặt ở đâu, liền nhịn không được cười ra tiếng.

Châu Kha Vũ nhìn thấy Trương Gia Nguyên cười cũng phản ứng lại "Nguyên, ngươi cùng các nàng học xấu, ngươi cũng trêu chọc ta", nói xong liền nắm chặt tay Trương Gia Nguyên, đặt trong lòng bàn tay mình mà vuốt ve.

"Quan nhân, thực sự là rất đau đấy" Trương Gia Nguyên bĩu môi nhỏ giọng làm nũng.

Châu Kha Vũ nghe tiểu mỹ nhân của mình gọi "Quan nhân" lại còn không ngừng trêu chọc liền chậm rãi cúi xuống người xuống hôn một cái lên khóe môi y "Một lát nữa ta sẽ kêu người mang điểm tâm đến cho ngươi, ngươi muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì để cho các nàng mang xuống, cứ nằm nghỉ ngơi thật tốt, muốn dậy lúc nào thì dậy..., một lát nữa ra còn phải ra ngoài làm việc, buổi tối mới có thể trở về"

Châu Kha Vũ nói xong cũng chưa có đi ngay, thấy hắn vẫn thâm tình chăm chú nhìn mình, Trương Gia Nguyên liền vươn tay ra vẫy vẫy "Ta biết rồi, quan nhân đi nhanh lên đi", nói xong y liền xoay người quấn chặt chăn, đưa lưng về phía Châu Kha Vũ, hắn cười cười đứng dậy, cuối cùng xoa đầu Trương Gia Nguyên rồi đi ra khỏi phòng.


Châu Kha Vũ đi rồi, Trương Gia Nguyên lại nằm trên giường một lúc nữa, sau đó dậy uống hai ngụm cháo, tay vẫn ôm chặt chiếc noãn lô Châu Kha Vũ để lại, chờ đến khi noãn lô hết ấm, Trương Gia Nguyên cũng rời giường mặc quần áo, vừa ra khỏi phòng Châu Kha Vũ đã nhìn thấy đôi mắt của mấy hạ nhân trong sân đồng loạt hướng về phía mình. Một thân quần áo vốn không thể che được mảng đỏ trên cổ, kết quả khiến cho y chạy nhanh như một cơn gió trở về phòng, ôm eo vội vàng ngồi xuống bên cạnh cái bàn để đàn tỳ bà, lơ đãng ngồi lau đàn.

"Không ra sân đàn cho bọn họ nghe nữa, mấy người đó vậy mà đã biết cách trêu chọc ta" Y vừa lau đàn vừa đỏ mặt phồng má nhỏ giọng lẩm bẩm.

Kkhông biết vì sao Trương Gia Nguyên thoáng cái liền nhớ lại cảnh hôm qua Châu Kha Vũ bôi thuốc cho mình, cứ thế thơ thẩn chà lau trên nhạc cụ, mặt đỏ bừng không nói nên lời.

Cứ như vậy tự đấu tranh với chính mình một hồi, cuối cùng Trương Gia Nguyên cũng mềm nhũn nằm lên mặt bàn nhìn ra ngoài cửa sổ "Hôm nay khi nào thì quan nhân mới trở về?"

Kỳ thật cả ngày hôm nay Châu Kha Vũ cũng  không yên lòng, đến buổi tối sau khi phân phó hết công việc cho thuộc hạ liền vội vã trở về nhà như chưa từng được vội vã như vậy. Hắn còn nghĩ lúc về nhà liệu Nguyên Nguyên có ngồi ở chỗ kia chờ mình nữa hay không. . . Châu Kha Vũ vừa nghĩ vừa bước vào nội viện, không đợi hắn gọi đã nhìn thấy hình ảnh giống như ngày hôm qua, tiểu mỹ nhân một đường chạy tới nhào đầu về phía trước chỉ có điều không nhanh nhẹn được giống như hôm trước, Nguyên Nguyên của hắn có nỗi khổ nói không nên lời. .

"Quan nhân!" Trương Gia Nguyên cười bổ nhào vào lòng Châu Kha Vũ.

"Nguyên" Châu Kha Vũ đáp lại tiếng kêu ngọt ngào của Trương Gia Nguyên, chặt chẽ ôm y vào trong ngực.

Hai người nấn ná ở cửa ra vào một hồi Châu Kha Vũ mới thả lỏng vòng tay, nắm tay tiểu nương tử nhà mình tiến vào tiểu viện

"Eo còn đau không?"

"Đỡ hơn nhiều rồi"

"Hôm nay không dám giày vò ngươi nữa"

"Quan nhân thật là xấu quá đi"



---- Bọn hạ nhân trong sân ----

"Chờ một lát, vừa nãy Trương công tử gọi tiểu tướng quân nhà chúng ta là gì?"

"Gọi quan nhân rồi, đổi giọng đổi giọng rồi!"

"Ai ôi!!"

"Trương công tử đã đổi xưng hô rồi, không phải là chúng ta cũng phải đổi sao?"

"Chúng ta gọi như thế nào đây? Tuy là một công tử nhưng vẫn được gả vào đúng không?"

"Gọi phu nhân... thiếu phu nhân là được rồi"

"Đúng đúng đúng, gọi thiếu phu nhân!"

"Các ngươi nói xem, liệu thiếu phu nhân có thể sinh thêm cho phủ chúng ta một tiểu tướng quân không. . ."

-----------

Hết lễ rồi huhu, ngày mai tôi muốn trốn việc T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top