Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hai


Trong chap này có sử dụng từ 'cộng cảm', ở chương Thiết lập chung tui đang hiểu là cộng hưởng cảm xúc do nghĩ Vũ là Dẫn đường, thiên hướng sử dụng sức mạnh tinh thần, nhưng trong chap này thì có thể hiểu là sử dụng chung giác quan, vd như Vũ nhìn thấy gì thì Nguyên sẽ nhìn thấy y chang vậy ở góc nhìn của Vũ và ngược lại, áp dụng cho tất cả các giác quan.

6.

Bước đầu tiên huấn luyện mài giũa, chính là thành lập liên kết tinh thần, xúc tu tinh thần của Châu Kha Vũ dệt thành lưới dày đặc, dùng phương thức bình thản nhẹ nhàng dần dần bao vây Lính gác của mình, không đột ngột xông thẳng vào thế giới cảm quan của cậu, cũng không chiếm lĩnh kiểu xâm lược, mà như đang dịu dàng ôm lấy, nâng toàn bộ người ở trung tâm, là một loại cảm giác an toàn không bị trói buộc.

Trước kia hợp tác với Dẫn đường khác, đều để lại cho Trương Gia Nguyên ký ức không quá vui vẻ, tính tình trời sinh của cậu khá ngay thẳng phản nghịch, có khi không cần suy nghĩ đã hành động, có Dẫn đường có ý đồ áp chế muốn thay đổi hành động của cậu, cố tình Trương Gia Nguyên là kiểu càng muốn khống chế thì càng phải phản lại, kết quả hợp tác cuối cùng cơ bản đều rất thảm thiết, mà một kiểu Dẫn đường khác mà cậu từng hợp tác, năng lực không phù hợp thì không theo kịp lực tư duy hành động của cậu, cũng không chịu nổi nỗi đau bị tổn thương trong quá trình làm nhiệm vụ của bọn họ.

Cho nên ngay từ đầu, đối mặt với liên kết tinh thần của Châu Kha Vũ, cậu vẫn bài xích và khó chịu theo bản năng, nhưng dần dần thích ứng và bình tĩnh lại trong tấm lưới nhẹ nhàng kia, thậm chí cậu có chút ham muốn nhắm hai mắt lại toàn tâm toàn ý cảm thụ, thật sự quá thoải mái.

Trong nháy mắt Trương Gia Nguyên tháo bỏ rào cản tinh thần, chủ động tiếp nhận anh, Châu Kha Vũ có thể nhìn thấy hình ảnh tinh thần của cậu, đó là vẻ đẹp khiến người ta rung động, khiến anh không nhịn được tán thưởng, một tinh cầu lộng lẫy lại khổng lồ giữa màn đêm, một mảng lớn tinh vân màu hồng vờn quanh, dưới màn trời là nước biển vô biên, cả tinh hệ phản chiếu trên mặt biển, giống như trong biển cũng có một vũ trụ đối xứng, mênh mông vô tận.

Phục hồi tinh thần lại, Châu Kha Vũ nhìn thấy Lính gác đối diện đang nhắm mắt hưởng thụ, hình ảnh tinh thần rộng lớn như thế, nhưng bản tôn giờ phút này lại giống như một con vật nhỏ cọ vào trong ngực hưởng thụ bộ lông mượt mà.

Thật dễ thương!

Châu Kha Vũ nhịn không được bật cười một tiếng, mà liên kết tinh thần cũng đồng bộ truyền đạt tiếng lòng của anh, vì thế liền thấy người đối diện lập tức mở mắt, xấu hổ ho khan hai tiếng, tai đỏ ửng, cuống quít xoay người đi tìm trang bị huấn luyện.

7.

Huấn luyện mài giũa của họ đã chọn cộng cảm xạ kích, tức là Lính gác phải chia sẻ các giác quan thông qua Dẫn đường, tránh các cơ quan chướng ngại vật và hoàn thành bắn trúng mục tiêu trong khuôn viên xung quanh.

Châu Kha Vũ đứng trong phòng Dẫn đường, có thể thông qua tường kính chống đạn quan sát mọi ngóc ngách của sân huấn luyện, Trương Gia Nguyên đã đội mũ bảo hiểm, đi đến giữa sân huấn luyện. Xem ra Lính gác tương đối tự tin, nhẹ nhàng ra trận, chỉ mang theo một khẩu súng lục Colt M2000 cùng với một băng đạn để thay thế.

Châu Kha Vũ cho cậu một tín hiệu bắt đầu, ấn công tắc.

Trương Gia Nguyên cũng không vội hành động, mà nhìn quanh một vòng trước, sau đó tập trung vào một bệ thiết bị chướng ngại vật có độ cao và vị trí vừa phải, mượn lực đạp từ vách tường và cột đá bên cạnh, leo lên đỉnh bệ thiết bị, nhanh chóng nhìn quanh một vòng, xác định được mấy mục tiêu cố định và phương hướng tấn công chướng ngại.

Chỉ còn chưa tới nửa phút, súng bắn tia laser trên đỉnh không chút khách khí trực tiếp bắn về phía vị trí của cậu. Trương Gia Nguyên nghiêng sang một bên, nhảy lên, thuận tiện thừa dịp đang trên không, nhấc hai tay lên, đánh trúng mục tiêu cố định nằm ở trên cao lúc góc một giờ.

Sau khi lộn vòng rơi xuống đất, cậu chui vào một hầm kim loại, tầm mắt của Dẫn đường trên thực tế không cùng điểm xuất phát với cậu, mặc dù cậu dựa lưng vào hầm trú ẩn, nhưng vị trí của Dẫn đường ở chỗ cao, cậu có thể trực tiếp thông qua tầm nhìn cộng cảm mà nắm được tình huống phía sau, thừa dịp tia laser còn ở xa, cậu nhanh chóng thò ra bàn kim loại của hầm, khóa chặt và đánh trúng hai mục tiêu di động theo hướng mười hai giờ và hai giờ.

Sau khi hạ gục mục tiêu, bệ kim loại phía trước đột nhiên đụng về phía cậu, đẩy thân thể cậu lui về phía sau một đoạn, phía sau còn có âm thanh di động của mấy bệ kim loại nữa, cậu lập tức xoay người, khi bệ kim loại phía sau đụng tới, chân phải đạp một cái, mượn lực bật ra ngoài.

Sau khi hầm trú ẩn di chuyển, ở giữa là một khoảng sân trống, mấy tia laser xen kẽ, Trương Gia Nguyên nhanh chóng chạy về phía một phòng trú ẩn kiểu nhà cửa theo hướng ba giờ, trên đường đánh mấy mục tiêu di động hướng sáu giờ và tám giờ.

Hầm trú ẩn dạng nhà cửa không phải là một lựa chọn tốt, ngược lại càng dễ dàng bị mắc kẹt, các tia laser xung quanh đan xen nhau, hình thành dạng lưới bao quanh, ngôi nhà có hai cửa sổ mở, một khung cửa mở, một trong số đó đối diện với một mục tiêu cố định. Quá rõ là cạm bẫy, nhưng đã vào rồi, không thể uổng công được, vì thế Trương Gia Nguyên vẫn nhanh chóng bắn trúng mục tiêu cố định từ cửa sổ, quả nhiên vừa bắn xong, trong phòng lập tức vang lên tiếng đồng hồ điện tử tích tắc. Theo phản ứng bản năng của chiến sĩ, không gian khép kín, âm thanh đồn hồ điện tử, dễ liên tưởng nhất chính là là đếm ngược một vụ nổ, Trương Gia Nguyên không chút do dự nhào ra ngoài từ cửa sổ khác, hai giây sau, trong phòng vang lên tiếng nổ ầm ầm, lực công kích của vụ nổ làm cho vách tường bên kia khung cửa nổ tung thành mảnh vụn.

Xem ra mỗi một mục tiêu sẽ kích hoạt thiết bị chướng ngại vật công kích bên cạnh nó, vì thế cậu phải ứng phó cẩn thận hơn một chút.

8.

Băng đạn thay thế đã trống một nửa, hai mươi ba viên đạn hạ gục mười chín mục tiêu, còn có một cái cuối cùng, ngay ở giữa sân huấn luyện, thiết bị tia laser ở ngay giữa sân huấn luyện, tia laser hai giây sẽ quét qua một phát, nếu nhắm rồi di chuyển, rất khó tránh được tia laser tiếp theo, hơn nữa cậu đã quan sát, tất cả hầm che chắn đều không có khả năng ngăn trở tia laser bắn từ bên trên.

Trương Gia Nguyên ngồi xổm ở một bên phòng nhỏ bị nổ tung, bực bội túm tóc, đỉnh phòng hơi dài hơn vách tường bốn phía, có thể tạo thành một góc chết tạm thời tránh né tia laser phát ra từ cơ quan trên cùng.

Dưa theo thói quen bình thường của cậu, đại khái chỉ cần trực tiếp bắn một phát súng laser là được, nhưng mà vị Dẫn đường hôm nay này thật sự là dong dài, nói sao cũng không đồng ý phương pháp đơn giản thô bạo của cậu, hơn nữa uy hiếp nếu như cậu dám làm bậy, sẽ cắt đứt cộng cảm khiến cậu bị bắn thành cái sàng, Trương Gia Nguyên tính tình hung mãnh, nhưng cũng không đến mức vì huấn luyện mà có thể đưa mạng nhỏ ra chịu, vì thế lúc này, chỉ có thể tiếc nuối ngồi xổm ở đây chờ Dẫn đường của cậu dạy thêm nguyên lý vật lý khúc xạ cùng với tính khả thi của bắn ngược (Theo tui hiểu là bắn vào 1 vật xong vật đó sẽ dội lại viên đạn theo hướng khác ấy, tự nhiên bí từ không biết dùng từ gì nữa, mọi người biết thì báo tui nha).

Dưới sự chỉ thị của Châu Kha Vũ, bây giờ cậu cần tìm một hầm kim loại đủ cứng để thí nghiệm bắn ngược, nhưng thử vài lần, phát hiện nơi trú ẩn kim loại trong sân huấn luyện phần lớn đều là chất liệu hợp kim, không có độ cứng tương tự thép, viên đạn bắn qua trực tiếp cắm vào, không có cách nào bắn ngược lại.

Trương Gia Nguyên tính toán trong lòng,còn hai viên đạn cuối cùng, đưa tay lấy ra hộp đạn rỗng từ trong túi quần, hai tay duỗi ra phía sau, duỗi lưng, lắc lắc cổ.

Châu Kha Vũ, đừng giày vò nữa, tin tôi một lần.

Âm thanh lải nhải bên kia liên kết tinh thần đột nhiên yên tĩnh, cộng cảm thị giác đột nhiên càng rõ ràng hơn, Dẫn đường của cậu đang dồn toàn lực chuyên chú tăng cường cảm giác. Mặc dù khi liên kết tinh thần, Lính gác và Dẫn đường không cần nói chuyện, muốn biểu đạt gì thì chỉ cần nghĩ trong đầu là có thể đi thẳng đến chỗ đối phương, nhưng Trương Gia Nguyên không bao giờ quản nổi miệng mình, trong lòng nghĩ cái gì đó, sẽ buột miệng nói ra ra.

Yên tâm đi, không chết được.

Trương Gia Nguyên đi tới chính giữa sân, đối diện với thiết bị laser ở đỉnh trung tâm, một bên né tránh tia laser theo tần số cố định, một bên chờ đợi thời cơ thích hợp nhất, cậu chuyển động qua lại ở ba vị trí, vẫn luôn hướng về phía thiết bị laser, khóa chặt vị trí mục tiêu. Cậu nắm chặt băng đạn rỗng kia, đột nhiên tạm dừng nửa giây ngắn ngủi, trong nháy mắt ném băng đạn rỗng nhắm vào hướng thiết bị laser, vì tránh né tia laser tiếp theo, cậu không thể không chuyển động cùng lúc ném ra, băng đạn bay lệch một chút, tia laser lướt qua bả vai cậu, làn da dưới đồng phục huấn luyện lập tức bị đốt thành một vết thương cháy đen, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn vững vàng giơ hai tay lên, giơ súng bắn về phía băng đạn bay lên không trung, dưới tác dụng của viên đạn, hộp đạn đang ở trên cao, gấp ngược bay thẳng vào trung tâm mục tiêu.

Sau đó trong Phòng điều khiển Dẫn đường lóe lên một ánh sáng màu xanh lá cây, "Ding! Đã vượt qua bài kiểm tra. "

Trái tim đang treo lơ lửng của Dẫn đường cuối cùng cũng rơi xuống.

9.

"Nguyên ca, Nguyên ca thân mến, cậu kiểm chế lại được không hả? Mới xuất viện được một ngày mà cậu đã trở lại! "Phó Tư Siêu vừa chửi bới, vừa cố ý không dịu dàng chút nào mà làm sạch vết thương cho người ta.

"Áu áu! Đau! Siêu nhi! Đau quá! Anh nhẹ nhàng đi! "Trương Gia Nguyên không để ý đến cánh tay bị ấn, nhe răng trợn mắt nhảy dựng lên.

"Yo, cậu còn biết đau à, anh tưởng cậu làm bằng thép, lần đầu tiên các cậu huấn luyện, muốn chết hay sao mà lại chọn cấp khó nhất?" Phó Tư Siêu lần nữa ấn người lại, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên, lại quấn băng gạc từng vòng một cho cậu.

"Là Châu Kha Vũ chọn, dù sao thì em cũng chưa từng chơi cái này."

"Vậy cậu cảm thấy thế nào về cậu ấy?"

"Cũng được đấy."

Trương Gia Nguyên hiếm khi ngoan ngoãn ngồi yên lặng để anh đùa bỡn, Phó Tư Siêu có hứng thú nhếch khóe miệng, ngọn lửa tám chuyện bùng lên hừng hực, " Không phải là cậu luôn ghét Dẫn đường à, lần đầu tiên nghe cậu đánh giá cũng được. "

"Em... không phải tất cả em đều ghét, anh thấy đó, em đâu có ghét anh. "

"Đâu có giống, anh đâu không cần hợp tác làm nhiệm vụ với cậu, Nguyên ca, nói một chút đi, nào ? Cậu ấy được chỗ nào hả? "

"Hài, có cái gì để nói..." Trương Gia Nguyên đứng ngồi không yên, ngượng đến nỗi tai đỏ bừng, vội vàng tìm cớ nói muốn trở về ngủ, xách áo khoác ở đầu giường, cũng không kịp mặc vào, để thân trần chạy trối chết.

Phó Tư Siêu nhìn bóng lưng người nọ xấu hổ đến tứ chi cứng đờ, ôm bụng cười nửa ngày, rút điện thoại di động, mở tin nhắn, bấm bấm môt lúc, không nhịn được báo cáo tin tức nóng với Lão Ngô nhà mình.

- Lão Ngô: Trương Gia Nguyên lần này có thể thành hay không?

- Phó Tư Siêu cao 1m8: em thấy có hy vọng đó ha ha ha ha, anh biết không, cậu ta thẹn thùng bỏ chạy đó!!!

- Lão Ngô: Mẹ kiếp? Sói con sắp nở hoa?

- Phó Tư Siêu cao 1m8: Em hỏi thế nào cậu ấy cũng không nói, nhưng lúc em băng bó cho cậu ấy, có thăm dò một chút, hóa ra là bởi vì người ta đẹp trai, mẹ ơi, cười chết em rồi ha ha ha ha!!!

- Lão Ngô: nhìn không ra nha, Nguyên nhi nhà chúng ta chọc tức vô số Dẫn đường theo đuổi nhiều năm như vậy, hóa ra là bởi vì nhan khống?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top