Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Một

1.

"Ba xương sườn ở lồng ngực bên phải bị gãy, khớp vai trái bị trật, toàn thân tổng cộng có ba vết thương do súng bắn, trong đó vết thương do súng bên ngoài chân phải bị nhiễm trùng, hai vết thương khác là vết trầy xước, không tính là nghiêm trọng, vết thương do mảnh đạn ở lưng có mười chỗ, cơ bản đã được sơ cứu xong, hiện tại nghiêm trọng nhất chính là chân phải, đúng rồi, là do tự cậu ta bắn."

Đọc xong báo cáo ca bệnh, Phó Tư Siêu không nhịn được mà trợn mắt, tiện tay nhét cho tên cao lớn ở bên cạnh, "Người này mạng cứng, ngủ mấy ngày là tốt rồi, chỉ đạo Châu, chuyện tiếp theo giao cho cậu đó. "

Châu Kha Vũ nhận lấy báo cáo, thấy Phó Tư Siêu ở chỗ viết vết thương ở chân phải vẽ hai vòng thật đậm như trút giận, bên cạnh còn có biểu tình nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được bật cười.

Nhớ lại ngày hôm trước, sáng sớm ngày đầu tiên Đội đặc động quốc tế bọn họ vừa kết thúc nhiệm vụ, mới sáng sớm, anh đã nhận được điện thoại cấp cứu khẩn cấp của Lưu Vũ, nói có phiền phức lớn, Dẫn đường toàn doanh đều không giải quyết được, đành phải xin Liên Minh điều lệnh đặc thù, đặc biệt mời anh trở về cấp cứu.

Phiền phức lớn họ Trương tên Gia Nguyên, Lính gác mới phân hóa siêu cấp cấp S trong hai năm gần đây của Liên Minh, thiên phú dị bẩm, không chỉ năm giác quan ưu tú, thể lực xuất sắc, còn có năng lực tự chữa lành thân thể siêu mạnh, quả thực giống như một người máy, không có điện thì ngủ sạc pin, ngủ vài ngày lại là một tên nhóc đầy sức sống.

Theo lý thuyết, Lính gác như vậy hẳn là một vũ khí chiến tranh hoàn mỹ, nhưng vị phiền phức lớn này vẫn là trời sinh phản cốt, thích làm theo ý mình, mục tiêu nhiệm vụ đương nhiên sẽ hoàn thành, nhưng không thích bị khống chế, Dẫn đường từng hợp tác với cậu ta đều kiên quyết cự tuyệt lần hợp tác thứ hai, thậm chí còn có mấy người trở về đã đòi ra tòa với Liên Minh, cáo buộc Trương Gia Nguyên tự hại mình, dẫn đến Dẫn đường đi theo chịu khổ vô cớ, hết lần này tới lần khác phiền phức lớn này căn bản không thèm hiểu chuyện, ngược lại trước mặt chửi bới đối phương da mềm thịt yếu thì không nên ra chiến trường, khiến các Dẫn đường tức giận không nhẹ: vì thế trong một thời gian dài, hiệp hội Dẫn đường Liên Minh cự tuyệt tìm Dẫn đường hợp tác tạm thời cho Trương Gia Nguyên, mà người anh em này lại dựa vào cảm giác đau đớn, tự hại mình để buộc mình phải tỉnh táo, áp chế sự xao động của các giác quan, một mình hoàn thành nhiệm vụ, hiệp hội Lính gác rất tự hào, trong khoảng thời gian ngắn làm cho không khí giữa các Dẫn đường và Lính gác trong Liên Minh đối chọi gay gắt, lửa cháy khắp nơi.

Lưu Vũ nói với anh như vậy trong điện thoại, Châu Kha Vũ, dù sao lần này cậu về giúp tôi, cậu muốn ra yêu cầu gì với Liên Minh cũng được, dưới tôi không có một Dẫn đường cao cấp nào tự nguyện làm việc với cậu ta, vì cái nhiệm vụ chết dẫm này, tôi còn cãi nhau một trận với Trương Hân Nghiêu, sao lại nhất định phải phái tên nhóc chết bầm này đi, tức chết tôi rồi, ngoại trừ cậu tôi thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể thử.

Thật sự có người khó như vậy, buộc đồng chí Lưu Vũ, hội trưởng hiệp hội Dẫn đường luôn luôn có mắt cao hơn đỉnh, phải vứt bỏ phong độ và đoan trang, vừa nhắc tới người liền tức giận, đi ra ngoài Đội đặc động quốc tế mới hai năm, thật đúng là bỏ lỡ không ít câu chuyện đặc sắc, tên nhóc phiền toái này có chút thú vị, anh cũng quả thật có hứng thú đến gặp thử xem.

2.

"Hey, man, anh nghỉ phép trở về rồi, mới nghe nói cậu bị Liên Minh điều về, quá không đủ thành ý, cũng không đợi anh uống hai ly rồi đi."

"Thôi đi, em để lại tin nhắn cho anh, chính anh lo vui vẻ với mỹ nhân đến quên cả trời đất, hai ngày cũng không thấy anh trả lời lại."

"Vậy hở?" Ok, fine, lỗi của anh, lần sau trở lại để tìm cậu uống rượu sau. "

"Không nói với anh nữa, em muốn đi gặp Sói con rồi."

"Woa, sói gì..." Châu Kha Vũ vô tình ngắt tiếng kinh hô của Oscar, nhét điện thoại vào trong túi, đẩy cửa phòng huấn luyện ra.

Hôm nay là ngày đầu tiên trong kỳ huấn luyện cọ sát trước khi chấp hành nhiệm vụ mới mà Liên Minh giao cho hai người, chỉ là Châu Kha Vũ đúng giờ đến phòng huấn luyện, bên trong không có một bóng người.

Châu Kha Vũ là Dẫn đường hàng đầu cấp S, thật ra hầu như chưa từng tham gia huấn luyện mài giũa gì, các Lính gác có độ phù hợp với anh vô cùng nhiều, phổ biến đều có thể đạt tới tỷ lệ sáu, bảy mươi phần trăm, mấy Lính gác cao cấp hợp tác lâu dài đều có thể đạt tới tám chín mươi, trong Đội đặc động quốc tế của bọn họ đều là Dẫn đường và Lính gác ưu tú nhất các quốc gia, kinh nghiệm thích hợp phong phú, cơ bản đều có thể trực tiếp ra chiến trường.

Cho nên Dẫn đường cấp cao đối với phòng huấn luyện không này, có chút luống cuống tay chân, kinh nghiệm huấn luyện của mình rất ít, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm cái gì. Sau khi nhàm chán dựa vào tường chơi điện thoại di động nửa tiếng đồng hồ, Châu Kha Vũ rốt cục không nhịn được nữa, người kia hoàn toàn không có ý định tới, anh lấy số điện thoại của Phó Tư Siêu ra, may mắn anh còn có một người bạn cũ có thể có một tí tẹo liên hệ với Trương Gia Nguyên. Phó Tư Siêu là người nổi bật trong số các Dẫn đường chữa bệnh thế hệ trẻ, các Dẫn đường có liên hệ với anh bình thường phải gặp những người bị thương trở về từ nhiệm vụ cấp cao, mà Trương Gia Nguyên mỗi khi nhiệm vụ trở về tất nhiên phải vào bệnh viện cũng khó có được người bạn Dẫn đường Phó Tư Siêu này.

"Hey, Siêu nhi, là em đây, Trương Gia Nguyên đi đâu anh biết không?"

"Còn ngủ ở đây này."

"Liên Minh đã giao cho em nhiệm vụ huấn luyện, chẳng lẽ vết thương của cậu ấy còn chưa khỏi sao?"

"Chắc cũng ổn rồi, bọn anh báo cáo kiểm tra của cậu ấy, cơ bản không có gì đáng ngại."

" Hắc, không thể không nói, doanh trại mấy người cũng thật sự rất tuyệt, vừa mới khôi phục đã đem người đi huấn luyện, xem lính như gia súc à?"

"Những người khác anh không dám nói, Trương Gia Nguyên à, nói là gia súc cũng không quá đáng, thật sự, chính là dã thú."

"Không muốn gặp cậu ta như vậy à?"

"Cũng không phải, đây là đánh giá khách quan không mang theo tình cảm cá nhân, chỉ nhằm vào tố chất thân thể của cậu ấy, cũng có thể coi như khen ngợi đi."

"Được rồi, hiểu rồi, ai cũng nói khiến em tò mò muốn chết, rốt cuộc là kỳ quái tới mức nào, cậu ta ngủ ở đâu đây?"

"Khu A 108, anh có lòng tốt nhắc nhở một câu, lúc rời giường hệ số nguy hiểm cấp 10."

3.

Lúc Châu Kha Vũ tìm được khu A 108 của tòa nhà bệnh viện, liếc mắt một cái đã nhìn thấy con sói trắng nằm ngủ ở cửa, hình thể cũng không lớn, bộ lông trắng min thành một vòng tròn, đầu đặt trên móng vuốt, khi nhắm mắt thoạt nhìn có vẻ hiền lành, nhưng Châu Kha Vũ coi như là lý lịch phong phú, kiến thức rộng rãi, tư thế của sói trắng đang ngủ vẫn là tư thái đề phòng, tùy lúc có thể phát lực nhảy lên, Tinh thần thể như vậy bình thường cũng không phải là thứ hiền lành gì, ít nhất tính tình khẳng định không quá hiền lành.

Anh vừa phóng thích tín hiệu trấn an, vừa dùng tinh thần lực dò xem trạng thái Lính gác, quả nhiên Sói trắng trong nháy mắt đã nhận ra xúc tu tinh thần của anh, bày ra trạng thái đề phòng canh giữ cửa, một đôi mắt sói sắc bén nhìn chằm chằm, khóa chặt trên người anh.

Châu Kha Vũ tốn rất nhiều sức trấn an, mới bảo Sói trắng buông lỏng đề phòng với anh, anh hạ người ngồi xổm trước mặt Sói trắng, nhìn nhau trong chốc lát, cảnh giác cùng lệ khí trong mắt Sói trắng chậm rãi tiêu tán, chớp chớp mắt, đôi mắt tròn xoe xoay tròn, Châu Kha Vũ đưa tay xoa xoa lông mềm trên đỉnh và cổ nó, sói trở nên ngoan ngoãn kỳ thật chính là một con chó cỡ lớn mà thôi.

Giáo dưỡng ở trước mặt người không muốn tỉnh lại căn bản là vô dụng, sau khi gõ nhẹ cửa lần thứ ba, bên trong vẫn im lặng như cũ, Châu Kha Vũ bất đắc dĩ chỉ có thể mở cửa đi vào, phòng bị rèm cửa sổ che kín, ánh sáng lờ mờ, chỉ có một thân ảnh gầy gò nằm trên giường đưa lưng về phía anh.

"Trương Gia Nguyên, đã đến lúc rời giường rồi."

Người nằm vẫn không nhúc nhích, Châu Kha Vũ cũng đứng bên cạnh cửa, cũng không có động tác tiếp theo, Sói trắng nhìn qua nhìn lại giữa hai người, hiển nhiên nó cũng không dám đánh thức chủ nhân của nó.

"Hôm nay có huấn luyện, mau đứng lên đi, tôi biết cậu tỉnh."

Châu Kha Vũ nhếch khóe miệng, người đối diện ngoài mặt ổn định không nhúc nhích, tiếp tục giả bộ ngủ, kì thực trong lòng đã sớm lẩm nhẩm ầm ĩ ầm ĩ hùng hùng hùng hổ hổ, còn mang theo một chút giọng Đông Bắc đáng yêu.

"Đói không?" căng tin giờ này chắc chắn không có đồ ăn, tôi có thể đưa cậu đến quán cà phê của huấn luyện viên để ăn một chút. "

Người nọ vẫn thành thật cử động một tí, cứ như vẫn đang làm một cuộc đấu tranh tâm lý cuối cùng.

"Ùng ~ ục ~" tiếng bụng kháng nghị vang lên vừa to vừa rõ , rất hợp thời phá vỡ cục diện giằng co.

Trương Gia Nguyên rốt cục không tình nguyện xoay người lại, lông xù trên đầu vểnh lên như ổ gà, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vẫn còn rất sưng, cậu mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình cùng một quần dài nhăn nhúm ngủ, lộ ra hai cánh tay trắng nõn còn quấn băng.

Không ai có thể nghĩ tới Lính gác uy danh trường phái dã thú ở Liên Minh lại là một thiếu niên trắng trẻo gầy gò như vậy, vóc dáng ngược lại rất cao, Châu Kha Vũ cứ như vậy quang minh chính đại đánh giá người đối diện, người nọ khá tùy hứng, không chút để ý bị người ta nhìn chằm chằm, chỉ mang một đôi dép nhựa, túm tóc hai cái tượng trưng, nửa mí mắt rũ, lắc cằm với anh, ngụ ý chính là đi thôi.

4.

Châu Kha Vũ bưng ly cà phê lên,uống một ngụm, tay trái xoa xoa huyệt thái dương, thiếu niên đói chết như quỷ đầu thai sau khi ăn ba cái hamburger, hai xúc xích một miếng bánh ngọt cùng hai cái kem, sắc mặt rốt cục đã khôi phục sức sống, nhưng cậu ta đang hưởng thụ kem trái cây hawaii thứ ba của mình, không có chút ý muốn chấm dứt bữa cơm này.

"Tuy rằng cậu đã ngủ mấy ngày, nhưng chắc hẳn là đủ rồi chứ?"

"Yo... Yo... Nhân tiện, tên anh là gì? "

"Châu Kha Vũ."

Bàn tay cầm tách cà phê dùng sức đến hiện gân xanh lên, đây là lần thứ ba anh trả lời tên.

"Ồ, Châu Kha Vũ, đa tạ đã chiêu đãi."

"vậy đi huấn luyện đi."

"Luyện cái gì? ...... Chậc"

Lại liếm một ngụm kem thật lớn.

"Tôi là Dẫn đường của cậu trong nhiệm vụ lần này, Liên Minh hạ lệnh, trước khi chấp hành nhiệm vụ chúng ta cần tiến hành huấn luyện mài giũa."

"Đầu năm nay còn có Dẫn đường đồng ý đi với tôi à? Thật sự là kỳ lạ", Trương Gia Nguyên liếm xong miếng kem cuối cùng, nhét ống quế vào miệng, Trước đây anh thuộc đội nào, nhìn mặt lạ lắm"

"Bên ngoài mới về về, hôm trước vừa đến."

"Nhiệm vụ lần này rất khó, anh có được không?"

"Đi thử xem không phải là biết sao?"

5.

Chín mươi ba phần trăm, cao bất ngờ!

Châu Kha Vũ cầm kết quả kiểm tra độ phù hợp của hai người, có chút ngoài ý muốn, mấy năm nay trong số Lính gác anh từng hợp tác, chưa bao giờ lên tới chín mươn phần trăm.

Sau khi hai người kiểm tra xong, Trương Gia Nguyên liền đi thay quần áo huấn luyện, dường như cậu cũng không có nhiều hứng thú với chuyện này, nếu không phải Châu Kha Vũ kiên trì muốn kiểm tra, đại khái cậu đã chuẩn bị trực tiếp bắt đầu đi qua sân cho có lệ.

Châu Kha Vũ đang tự hỏi cần huấn luyện hạng mục gì, nếu đã có độ phù hợp cao như vậy, không bằng trực tiếp tàn nhẫn một chút, anh cũng rất muốn biết mức độ thích hợp hơn chín mươi phần trăm có thể làm được đến trình độ nào.

Vừa vặn Trương Gia Nguyên cũng thay xong trang phục huấn luyện tiến vào, bộ đồ huấn luyện bó sát người đã làm lộ vóc người của cậu, cũng không phải là dáng người gầy yếu, chỉ là bởi vì hiệu quả thị giác của thân cao người gầy, nhưng đường cong cơ bắp ở cánh tay và bả vai rất đẹp, vai rộng hẹp, hai chân dài mang đôi giày màu đen cao, tóc được thấm nước vuốt về phía sau chỉnh tề, đuôi tóc có chút dài che một phần cổ, đã quét sạch hình ảnh ngây thơ hồn nhiên ban đầu, giữa hai hàng lông mày anh khí lạnh thấu xương, rất giống như Tinh thần thể của cậu, có một con sói hoang dã.

Châu Kha Vũ trời sinh đã là người hấp dẫn tầm mắt của mọi người, cho dù là vẻ bề ngoài xuất sắc, dáng người cao ráo như người mẫu, hay là năng lực Dẫn đường ưu tú, tố chất thể lực không thua kém Lính gác, hơn nữa với tính cách của anh, luôn nho nhã lễ độ, ôn hòa ung dung, không thiếu người ủng hộ, người theo đuổi vây quanh, nếu muốn đạt được một mối quan hệ với anh, không phải là việc khó. Vì thế đã rất lâu rồi không xuất hiện, người khiến anh cảm giác được áp bách và không thể khống chế, khiến anh có dục vọng, muốn chinh phục và khiêu chiến người kia.

Tầm mắt Sói nhỏ hơi nghiêng về phía trước, tròng mắt xoay tròn, mang theo khí thế sắc bén, không mặn không nhạt phun ra một câu, "Bắt đầu đi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top