Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mười chín

57.

Tháng mười hai ở Argentina mang khí hậu ấm áp giao thoa giữa mùa xuân và mùa hè, qua 10 giờ tối, Buenos Aires dường như mới dần dần tiêu hóa sạch sẽ sự ồn ào và cái nóng của mùa hè trên thảo nguyên Pampas, mọi người mới thay quần áo bắt đầu thư giãn, vui vẻ tận hưởng cuộc sống về đêm, thành phố rực rỡ về đêm mới bắt đầu náo nhiệt.

Oscar nhập gia tùy tục, dùng keo xịt tóc túm tóc lại cho gọn gàng, mặc một chiếc áo sơ mi đen phối với quần tây tối màu, rất giống quý ông chuẩn bị lên sàn nhảy một khúc tango. Anh nhẹ nhàng đi qua đám người, ngồi ở góc quán bar cách xa sàn nhảy, cầm hai chai rượu trên bàn lắc lư, sau đó vắt chéo chân, tựa lưng vào ghế, hai tay đan chéo trước ngực.

Uống không tới hai chai, xem ra còn chưa hoàn toàn say.

Anh nhìn bóng dáng nửa nằm nửa ngồi trên bàn đối diện, bởi vì dáng người quá cao, chiều cao của bàn không đủ, chỉ có thể dùng cánh tay chống đầu.

"Đau khổ như vậy, sao không trở về?"

"............"

Người đối diện cố ngẩng đầu lên, một tay cầm bình rượu, lại rót vào miệng một ngụm. Châu Kha Vũ luôn luôn chú trọng hình tượng, giờ phút này mở rộng cổ áo, cà vạt tùy tiện treo trên người, viền mắt có chút xanh, trên cằm râu ria lộn xộn.

"Vấn đề này anh đã hỏi em một tháng rồi, cần gì phải hỏi lại."

"Xem ra còn chưa tìm được đáp án."

Oscar lấy hộp thuốc lá từ trong túi, lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, hơi nghiêng đầu, dùng bật lửa châm lửa, hít sâu một hơi rồi lại phun ra.

"Anh cho cậu hai lựa chọn, hoặc là trở về, hoặc là anh bắt cậu nghỉ phép, anh đã chào hỏi tổng bộ rồi."

"Em từ chối."

"Châu Kha Vũ, anh lấy thân phận đội trưởng đội D của Đội đặc động quốc tế ra lệnh cho cậu, cậu không có quyền cự tuyệt."

Châu Kha Vũ rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng Oscar, trong mắt mang theo khó hiểu cùng tức giận, "Vì sao? "

"Vì sao?" Cậu nhìn xem bộ dáng hiện tại của mình đi, cho dù năng lực của cậu rất mạnh, còn có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Lính gác hợp tác với cậu đã không chỉ một lần lén tìm Đào Đào làm Dẫn đường, bệnh trong tâm của cậu không loại trừ được, thông qua liên kết tinh thần, đã ảnh hưởng đến tinh thần ổn định của đối tác. "

Oscar ngoài miệng mặc dù là lạnh lùng nghiêm khắc trách cứ, nhưng ánh mắt nhìn chăm chú vào bạn cũ, lại mang theo sự lo lắng. Châu Kha Vũ bởi vì lời nói của anh, mở to hai mắt, hơi ngẩn ra, mang theo áy náy cùng tự trách, gian nan mệt mỏi khàn khàn nặn ra một câu xin lỗi.

Oscar nhìn bộ dạng này của cậu, cũng không đành lòng trách móc nặng nề nữa, trong khoảng thời gian này người dày vò nhất chính là Châu Kha Vũ, ban ngày chấp hành nhiệm vụ, buổi tối ngủ không được chỉ có thể dùng rượu tự mê hoặc mình, vết thương trong lòng không giấu được, chữa cũng không được, là ác mộng lúc nào cũng nhắc nhở cậu không thể không đối mặt được.

"Cậu nghỉ ngơi một thời gian đi, đi nghỉ mát cũng tốt, trở về cũng tốt, cậu tự mình trông coi, người cũng lớn như vậy rồi, cũng đừng để mọi người lo lắng cho cậu nữa, anh cũng phải chịu trách nhiệm với đội viên của anh, bộ dạng này của cậu mà vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ, đối với cậu và những người khác rất không ổn định, không an toàn."

Bạn bè cùng lớp nhiều năm cộng thêm tình nghĩa mấy năm nay cùng nhau vào sinh ra tử, Oscar biết cho dù có thể cùng cậu khổ sở, lo lắng cho cậu, nhưng vết thương này chung quy vẫn phải do Châu Kha Vũ tự mình vượt qua. Lấy tính cách làm người của Châu Kha Vũ, mượn lý do xử lý công bằng, buộc cậu buông bỏ phương thức dùng chấp hành nhiệm vụ tự trốn tránh là hiệu quả nhất, kính sợ và ý thức trách nhiệm đối với nghề nghiệp nhất định sẽ khiến cậu phải đối mặt với vấn đề này và thật sự giải quyết nó.

Châu Kha Vũ cúi đầu, mái tóc bị xoa loạn che mắt, cậu giơ tay cầm bình rượu lên, nhưng cuối cùng lại suy sụp buông tay ra, buông xuống mặt bàn, cuối cùng bàn tay kia thò về phía trước, rút một nửa điếu thuốc đang cháy từ kẽ ngón tay Oscar, có chút run rẩy giơ lên bên miệng, hít một hơi thật sâu, theo vòng khói bay lên, dùng cổ họng khàn khàn chậm rãi nói một tiếng 'Được'.

"Kha Vũ, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dáng này của cậu, trước kia cậu đều là người có chủ ý nhất, một vấn đề có thể đưa ra vài mấy giải pháp, nhưng hôm nay vấn đề này, lại khiến cậu thấy khó đến mức chạy trốn. Ngày hôm đó cậu cầu xin anh đưa cậu đến Brazil, là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy cậu hoàn toàn sụp đổ. "

58.

Oscar nhớ tới mấy ngày đó, hai người anh và Hồ Diệp Thao ở bệnh viện tốt nhất thành phố H, lo lắng sợ hãi vì hai người Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ, bận rộn giống như hai con quay điên cuồng quay qua quay lại, một người ở trongICU chưa biết sống chết ra sao, dấu hiệu sinh mệnh vẫn lên xuống không ngừng làm cho trái tim người ta không chịu nổi, một người tuy rằng bị thương không nặng trên giường bệnh gãy chân, nhưng liên kết cộng cảm khiến cho cậu chịu gấp đôi dày vò cả ở mặt thân thể lẫn tình cảm.

Trương Gia Nguyên bởi vì tụ máu phổi vào phòng phẫu thuật cấp cứu lần thứ ba, Châu Kha Vũ rốt cục sụp đổ, đó là lần linh hồn anh bị xé rách kịch liệt nhất, đau đến mức anh gần như có thể khẳng định, anh rốt cuộc không giữ được nửa linh hồn kia nữa, nỗi đau chung trong lồng ngực cộng thêm nỗi đau sợ mất đi tình yêu chân thành nặng nề đập vào tim, khiến anh phun một ngụm máu lên đệm chăn, khiến Oscar và Hồ Diệp Thao sợ hãi. Ngày đó Châu Kha Vũ khóc rống lên cầu xin Oscar đưa cậu ra nước ngoài chữa trị, đi xa, rốt cuộc anh không chịu nổi nỗi thống khổ lặp đi lặp lại này.

Ra nước ngoài, bị ngăn cách bởi thiên sơn vạn thủy, nhờ khoảng cách vật lý cắt đứt thống khổ của liên kết cộng cảm, quả thật có lợi cho trị liệu, Châu Kha Vũ cũng khôi phục rất nhanh, nhưng Oscar biết sau đó Châu Kha Vũ vẫn không nhịn được một mực hỏi thăm bệnh tình của Trương Gia Nguyên thông qua Hồ Diệp Thao, cũng may cát nhân tự có thiên hữu.

Không còn cảm giác chung và nỗi đau mất đi người yêu, nhưng Châu Kha Vũ lại bị nhốt trong vũng lầy trốn tránh áy náy và e ngại đối mặt với tương lai, anh không thể chấp nhận được sự yếu đuối vứt bỏ người yêu phía sau, một mình đi xa, cũng không thể chấp nhận chuyện mình không thể khống chế cục diện khiến người yêu gặp nguy hiểm, hơn nữa cần người yêu lấy tính mạng làm cái giá phải trả, đổi lấy sự bất lực và cẩu thả của mình.

"Anh biết không? Em ấy từng hỏi em, có sợ đối mặt với cái chết không, em nói không sợ, nhưng hôm nay người chạy trốn lại là em, em thường xuyên mơ thấy bộ dáng em ấy một thân là máu, sau đó trong mộng em ấy hỏi em, có sợ hay không, mà em tựa như một kẻ đào ngũ hèn hạ nhu nhược, không chỗ che giấu ở trước mặt em ấy. "

Oscar nhíu mày, muốn an ủi lại không biết làm sao, anh chưa từng trải qua sinh ly tử biệt với Dẫn đường của mình, thậm chí anh với Hồ Diệp Thao cho tới nay vẫn rất thuận lợi, giờ phút này không cách nào đồng cảm được, mới phát giác ngôn ngữ ít ỏi đến đáng sợ, suy nghĩ lúc lâu lại cũng không nói nên lời.

"Em thậm chí... Em còn hỏi em ấy có bằng lòng ràng buộc với em hay không, em ấy nói bằng lòng, vậy mà em cứ như vậy bỏ đi, em làm sao có thể quay về gặp em ấy..."

Châu Kha Vũ giơ tay che mắt lại, có giọt nước trượt xuống từ dưới bàn tay, hai vai hơi run run, chỉ lộ ra vài tiếng khóc nức nở.

Châu Kha Vũ là một người kiêu ngạo tự tin, rất sĩ diện, rất quan tâm thể diện, Oscar lựa chọn để lại không gian một mình cho bạn tốt, anh đứng lên dùng sức ấn bả vai Châu Kha Vũ, lưu lại một câu "anh em ở bên ngoài chờ cậu", rồi xoay người ra khỏi quán bar.

Châu Kha Vũ vẫn là chỉ huy đội D, tuy rằng dẫn đội là Oscar, nhưng kế hoạch tác chiến bố trí, chỉ huy chiến thuật vẫn luôn giao cho Châu Kha Vũ tâm tư kín đáo, suy nghĩ chu toàn hơn đảm nhiệm, nhưng Châu Kha Vũ có khi bởi vì tâm tư suy nghĩ quá kỹ mà thiếu quyết đoán, Oscar mới phải đứng ra đảm nhiệm làm người quyết đoán, hai người bọn họ phối hợp ăn ý nhiều năm, cũng kiếm được không ít công huân cho Đội đặc động quốc tế.

Từ sau khi ra nước ngoài, anh vẫn luôn nghĩ về việc bố trí chiến thuật cho nhiệm vụ đó, tuy rằng mục đích nhiệm vụ cuối cùng xem như đạt thành, nhưng lại là cục diện lưỡng bại câu thương.

Nếu anh không sắp xếp kế hoạch thâm nhập của hai người, nếu không phải anh bị địch giam giữ dẫn đến cục diện bị động, nếu không phải Trương Gia Nguyên vì cứu anh mới rơi vào cái bẫy của kẻ địch, nếu không phải anh xem thường đối phương, cho rằng có thể tính kế, không nghĩ tới đối phương còn lợi hại hơn mình tưởng tượng, năng lực Dẫn đường của anh bị hạn chế, ngược lại biến thành mồi nhử mấu chốt nhất, nếu không phải cuối cùng anh kích động kẻ địch khiến hắn kích nổ bom...

Châu Kha Vũ lâm vào vòng lặp chết tự phủ định bản thân, chưa bao giờ có cảm giác thất bại, khiến anh mất đi kiêu ngạo cùng tự tin, ngay cả trong tình cảm, cũng trở nên rất nhỏ.

Giờ phút này anh bình tĩnh lại, nhưng vẫn không muốn rời đi, ngồi ở ghế ngồi ở quán bar, nhìn một đôi vũ công còn sót lại ở giữa sàn nhảy, người đàn ông mặc âu phục màu đen cùng người phụ nữ mặc váy đen, vừa vặn đang nhảy điệu múa tango kinh điển "Just One Step".

Tiếng của violin và piano đan xen vào nhau, từ nhẹ nhàng nhẹ nhàng mà đẩy lên cao trào, giống như một làn sóng trong quá trình tiến về phía trước đột nhiên va vào tảng đá ngầm khổng lồ, làm bùng lên một làn sóng lớn, trong đầu xẹt qua từng cảnh tượng ăn ý sóng vai tác chiến, còn có ánh mắt buồn bã nhìn nhau của bọn họ, Trương Gia Nguyên dùng một câu, dùng sức bắn một phát vào ngực anh.

Đột nhiên tiếng nhạc chùng xuống khi cảm xúc cháy lên đến đỉnh điểm, tựa như pháo hoa sau khi nở rộ chậm rãi rơi xuống, dần dần trở thành ánh lửa mỏng manh nhỏ bé, bất chợt biến mất, linh hồn đang rạo rực nâng lên trên mây chợt rơi xuống, trống rỗng, buồn bã, thê lương tiếc nuối.

Hai vũ công vươn cánh tay ra, nhưng lại không cách nào chạm vào nhau, tiếc nuối dừng lại ở khoảng cách chỉ còn thiếu một bước, trong ánh đèn mờ ảo nhìn không rõ vẻ mặt, chỉ dựa vào bóng lưng cũng lộ ra lưu luyến không rời.

59.

"Châu Kha Vũ, cậu 'gà' quá nha."

Một câu này, giống như một tia sét, đánh vào đầu anh, anh như chim sợ cành cong, nhảy dựng lên nhìn chung quanh tìm kiếm.

Đây là giọng của của Lâm Mặc, xuyên qua rào chắn tinh thần, đi thẳng vào trong ý thức của anh.

"Đừng tìm, tôi không có ở đó, nhưng cách cậu cũng không xa, tôi chỉ nói mấy câu, nói xong tôi sẽ đi."

Trong lòng Châu Kha Vũ biết Lâm Mặc có thể xuất hiện ở thủ đô Argentina cách Trung Quốc đại lục hai mươi hai ngàn km, tất nhiên là đặc biệt tới, anh liền ngồi xuống yên lặng chờ đợi.

"Sao anh tìm được đây?"

"Làm ơn đi, tôi cũng từ Đội đặc động đi ra, muốn tìm một người bạn cũ hỗ trợ tìm vị trí đâu khó khăn mấy? Đừng có coi thường mọi người. "

"Châu Kha Vũ, thật không biết tôi nên vui hay nên chửi bới, vui vì cậu cũng đồng cảm với tôi, nhưng mà, Trương Gia Nguyên còn chưa chết, cậu đã chạy trốn mất rồi."

"............"

Lâm Mặc cho rằng Châu Kha Vũ nhất định sẽ tức giận bởi vì mất mặt, nhưng cảm xúc bây giờ của anh rơi đến đáy cốc thật sự làm cho Lâm Mặc không thích ứng được, bởi vì liên kết tinh thần cũng bị lây nhiễm nồng đậm sa sút cùng áy náy của anh.

"Stop! Châu Kha Vũ, cậu có chuyện gì vậy? Sao lại biến thành bộ dáng quỷ quái này, khóc tang cho ai xem chứ? Cậu giỏi hơn tôi nhiều! Người của tôi còn mất rồi, cậu buồn cái quỷ gì! "

Lâm Mặc không thích loại bầu không khí này, bộ dáng tình thâm ý trọng khiến hắn cảm thấy xấu hổ, giả tạo, hắn đã quen lạnh lùng vứt bỏ tình cảm giống như một con vật, hắn quyết định lập tức chuyển đề tài, cắt đứt tâm tình Châu Kha Vũ.

"Không ai có thể nắm trong tay mọi thứ, coi như là người chỉ đạo lợi hại nhất, cũng không cách nào nắm giữ tất cả chi tiết, cậu không cần ôm hết trách nhiệm vào người mình. Chiến sĩ ra chiến trường, nên sớm chuẩn bị tâm lý nhận tất cả kết quả thắng bại và sinh tử vô thường. "

"Em biết..."

"Cậu không biết đâu, thật ra Trương Gia Nguyên không cần Dẫn đường, hoặc là nói, cậu ấy không cần Dẫn đường, là cần Châu Kha Vũ cậu."

"Ý anh là sao?"

"Số liệu thí nghiệm của cậu ta đã đột phá giá trị khống chế tinh thần của Lính gác hắc ám, có tính là thức tỉnh hoàn toàn không thì tôi không biết, nhưng quả thật cậu ta có thể một mình ra chiến trường, không dựa vào Dẫn đường giúp phụ trợ tinh thần. Cho nên Châu Kha Vũ, cậu còn không hiểu sao? Những gì cậu ta cần là cậu, cậu ta chọn cậu, không phải chọn một Dẫn đường như cậu. "

Châu Kha Vũ giật mình, mở to hai mắt, đôi mắt vốn tràn ngập tơ máu mệt mỏi lại đau xót, có nước mắt ẩm ướt dâng lên.

"Không phải cậu bỏ rơi cậu ta, nếu như không phải cậu dùng hết toàn lực cứu cậu ta, có lẽ hai người đã một trời một đất vĩnh viễn cách ly, cho nên cậu đang chờ cái gì? Các người đi về phía đối phương chín mươi chín bước, vì sao ở bước cuối cùng lại sợ hãi mà dừng lại, người kia còn đang ở cuối đường chờ cậu, là một chuyện may mắn cỡ nào, đồ ngu xuẩn! "

Đường phố sáng sớm đãyên tĩnh, quán bar ở góc đường đột nhiên bị một bóng người vội vàng mở ra,chuông cửa leng keng, người qua đường tựa vào dưới đèn đường, dựng cổ áo khoáclên, thở ra một làn sương trắng trong đêm, anh đỡ đỡ vành mũ hơi cong lên vì phấnkhích, xoay người rời đi theo hướng khác.



Sắp hết ròi nha mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top