Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Năm

17.

Trương Gia Nguyên mơ một giấc mơ rất dài, không nhớ rõ bắt đầu như thế nào, chỉ nhớ rằng đến cuối giấc mơ cậu đang rơi xuống không ngừng. Cậu đang ở trong vũ trụ, trong mắt đều là tinh hà lấp lánh, có sao băng không ngừng xẹt ngang trước mắt, dường như chính cậu cũng là một ngôi sao băng, kéo theo một vệt sáng nhàn nhạt, cuối cùng rơi xuống một vùng biển dịu dàng, nước biển làm giảm tất cả đau đớn, như dang hai tay ôm cậu vào ngực, sau đó dịu dàng bao bọc, rất vững chãi, rất an toàn.

"Nguyên ca? Nguyên ca? "

Hình như cậu lại nghe được giọng nói ríu rít của Phó Tư Siêu, vì sao mà gần đây luôn bị anh ấy đánh thức nhỉ, cứ nghe thấy giọng anh ấy là như bị ám ảnh, quả thực giống như đồng hồ báo thức.

"Tỉnh rồi sao?" Cậu tỉnh chưa? Nguyên ca! "

Trương Gia Nguyên không tình nguyện mở nửa mí mắt ra, ánh sáng rực rỡ kích thích nhãn cầu của cậu, cậu bất giác giơ tay lên che mắt, một cơn đau ập đến khiến cậu thanh tỉnh trong nháy mắt.

"Mẹ nó, đau quá!"

"Đau là đúng rồi! Tay đứt ruột xót, lúc cậu bẻ ngón tay của mình thì nên nghĩ đến có kết cục như vậy, làm sao hả, tự chịu đi! "

Lại là Phó Tư Siêu, lại là phòng bệnh của bệnh viện.

"Anh là bác sĩ, không thể an ủi bệnh nhân sao? Không có y đức! "

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Gia Nguyên nhăn như ăn phải mướp đắng, bĩu môi giả bộ đáng thương, cậu vươn tay đánh giá một lần, lần này chắc là chỉ có tay trái bị thương, những nơi khác đều không có việc gì.

"Y đức là gì? Có thể ăn được không? Cậu một tuần vào viện ba lần, cho dù anh có y đức cũng đã sớm tiêu hao hết rồi! Nói anh nghe coi, cậu có thể hiểu chuyện tí được không hả? Cậu còn dám chỉ đội mỗi cái mũ bảo hiểm ngã từ chỗ cao như vậy xuống, nếu không phải có Châu Kha Vũ, chắc bây giờ chỗ này, chỗ này, chỗ này, của cậu đều bị ngã hỏng cả rồi! "

Phó Tư Siêu càng nói càng tức giận, oán hận vươn một ngón tay, hung tợn chọc chọc hai chân, tay phải còn có đầu của Trương Gia Nguyên.

Lúc anh Châu Kha Vũ miêu tả lại hoàn cảnh kia, đều cảm thấy quá đáng sợ, Trương Gia Nguyên khi nào có thể hiểu chuyện được, thân là bạn tốt của tên này, anh thật sự rất sợ một ngày nào đó Trương Gia Nguyên được khiêng vào, mà anh lại chịu bó tay.

"Châu Kha Vũ? Anh đang nói gì vậy? "Trương Gia Nguyên sửng sốt, nhưng vẫn bắt được từ mấu chốt.

"Cậu ấy?" Nếu không phải nhờ cậu ấy bắt được cậu, thì thật sự là cậu sẽ phải ngã gãy tay, gãy chân, chấn động não luôn rồi đó, biết không hả? "Phó Tư Siêu vô cùng ghét bỏ liếc mắt nhìn Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên mơ màng tìm kiếm trong đầu một phen, hình như quả thật có ấn tượng mơ hồ, cậu chỉ biết lúc mình ngã xuống, năm giác quan hoàn toàn mất cân bằng, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận bằng thân thể, có người từ phía dưới nâng cậu lên, sau đó ôm vào trong ngực, sau đó là cảm giác như trong mộng, năm giác quan xao động trong đầu giống như được nước biển bao bọc, dần dần bình ổn lại.

Thì ra là Châu Kha Vũ sao?

Tâm tình Trương Gia Nguyên hiện tại có chút phức tạp, mấy ngày trước bởi vì Châu Kha Vũmà cậu nghẹn cơn buồn bực trong lòng, trốn người ta một mình huấn luyện, hiện tại lại biết mình được người ta cứu, không hiểu sao cảm thấy ngực nóng lên, nói không nên lời là cảm kích hay là cảm xúc khác, tóm lại trong cấu trúc não đơn giản của Trương Gia Nguyên tạm thời tìm không thấy một từ có thể định nghĩa cảm nhận hiện tại của cậu.

"Anh ấy đâu?"

"Chuyện thi cử kia, náo loạn đến tòa án quân sự rồi, lần này Châu Kha Vũ thật sự nổi giận, anh quen biết cậu ấy lâu như vậy, chưa từng thấy cậu ấy tàn nhẫn đến thế, cậu ấy đưa nữ Dẫn đường kia lên tòa án quân sự, không chỉ là tội danh nguy hiểm cho học viên mới, cố ý công kích tinh thần với Lính gác thuộc Liên Minh, còn tra ra nữ Dẫn đường kia trước đó từng hợp tác với cậu làm nhiệm vụ, trực tiếp định tội nặng ác ý trả thù chiến hữu, tiềm tàng uy hiếp đối với an ninh quốc gia, lần này phỏng chừng sẽ phải ngồi tù."

Trương Gia Nguyên nghe đến mơ hồ, đây là Châu Kha Vũ? Châu Kha Vũ luôn duy trì lễ giáo tốt, hiền lành thân thiện?

Nói tào tháo, tào tháo đã đến.

Châu Kha Vũ toàn thân mặc trang phục màu đen, mang theo khí chất bất phàm bước vào, bốn chữ tâm tình không tốt viết rõ trên mặt.

"Chỉ là ngồi tù thì cũng quá tiện nghi cho ả ta."

Tiếp lời Phó Tư Siêu, sau khi anh vào phòng liền đi đến bên giường bệnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Gia Nguyên, "Thành tích thi của Sato là hạng A, tuy rằng cậu không lấy được cờ, nhưng tinh thần lực của cậu ấy rất tốt, có thể đối kháng với Dẫn đường chuyên nghiệp, cho nên xác định cấp A. "

Trương Gia Nguyên chớp chớp mắt, nghĩ thầm người này rõ ràng là có lòng mang tin tức đến cho mình, vì sao giọng điệu lại hung dữ như vậy, nhưng hiện tại cậu quả thật chột dạ, không dám mở miệng, đành phải ngoan ngoãn nhìn Châu Kha Vũ, gật gật đầu.

Gương mặt Trương Gia Nguyên vốn có nét trẻ con, hai gò má hồng hồng, ánh mắt tròn vo, ướt sũng, giống như một chú cún nhỏ vô tội.

Châu Kha Vũ trong lòng khẽ động, cơn tức nghẹn trong trong lòng nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa, không thể làm gì được mà thở dài.

Thật sự là phạm quy.

18.

Huấn luyện mài giũa mà Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ ngoài ý muốn không ngừng kéo dài rất nhanh đã kết thúc, nhiệm vụ Liên Minh giao cho Trương Gia Nguyên, đảo mắt đã đến ngày xuất phát.

Nhiệm vụ lần này là cấp bậc tuyệt mật, nhân viên thi hành nhiệm vụ tạm thời chỉ có hai người bọn họ, sau này bổ sung trợ giúp tùy tình huống, cấp trên trực tiếp là Chủ tịch hiệp hội Lính gác kiêm Tổng chỉ huy Đội hành động đặc chiến Trương Hân Nghiêu.

Buổi sáng, Trương Hân Nghiêu chính thức công bố nhiệm vụ cho hai người ở phòng làm việc của mình, Châu Kha Vũ tò mò hỏi một câu, vì sao nhiệm vụ này không phải Trương Gia Nguyên thì không được, mà vì phối hợp với cậu, còn khiến Lưu Vũ tốn nhiều sức lực như vậy điều mình trở về.

Trương Hân Nghiêu trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói, việc này có thể giải thích cho anh, chỉ là bởi vì anh làm Dẫn đường của cậu ấy, chấp hành nhiệm vụ phải hiểu rõ tình huống của đối tác, nhưng thể chất đặc thù của Trương Gia Nguyên ở Liên Minh là cấp bậc tuyệt mật, anh tuyệt đối không thể tiết lộ với bất cứ ai khác.

Trương Gia Nguyên không giống như Lính gác bình thường, ngoại trừ năng lực tự chữa bệnh nhanh đặc thù ra, cậu có năng lực tự khống chế trời sinh với năm giác quan, dưới tình huống bị xao động mãnh liệt, có thể áp chế năm giác quan kích động, tạm thời bảo trì ổn định, cho nên năng lực xử lý nguy cơ của cậu ấy là cao nhất trong đám Lính gác thuộc Liên Minh, có thể dưới tình huống không dựa vào Dẫn đường, tự ổn định xao động của năm giác quan mà hoàn thành nhiệm vụ.

Đương nhiên đây chỉ là bảo đảm rủi ro cho tình huống không thể tránh khỏi, bởi vì nhiệm vụ lần này quá mức nguy hiểm, nhất định phải có bảo hiểm kép, anh phải đảm bảo làm tốt công tác Dẫn đường cho cậu, tốt nhất là không nên xuất hiện tình huống mà cậu bị ép phải độc lập hoàn thành nhiệm vụ.

Bảo vệ kép.

Châu Kha Vũ có thâm ý nhìn Trương Hân Nghiêu, từ chối cho ý kiến.

19.

Đêm trước khi thực hiện nhiệm vụ, Châu Kha Vũ khó có được mất ngủ, không chỉ bởi vì nhiệm vụ lần này khiến anh cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết, không cách nào đoán trước được gian nguy phải đối mặt, cũng có một phần là bởi vì Trương Gia Nguyên, sau khi hiểu rõ điểm đặc biệt của cậu, dường như có thể hiểu được thói quen xấu thích hành động như anh hùng cô độc của cậu đã hình thành như thế nào, chỉ là Trương Gia Nguyên từng trải qua cái gì, ngẫm lại, lại có chút đau lòng.

Liên Minh có cố ý động tay động chân trong nhiệm vụ này hay không, có buộc Trương Gia Nguyên không ngừng tăng cường năng lực đặc thù này hay không. Châu Kha Vũ không biết, có lẽ là có, anh là một thành viên tinh anh trong lĩnh vực học thuật, đã nghe nói qua rất nhiều ví dụ về số liệu hành vi trong nhiệm vụ thực tế, từ chiến tích và bình luận về Trương Gia Nguyên, rất nhiều Dẫn đường đều từng khiếu nại cậu hành động một mình, cố ý tự hại mình, thì ra tất cả đều có lý do.

Trương Gia Nguyên luôn bày ra bộ dáng tùy tâm sở dục, không sao cả, nhưng rõ ràng trong khoảnh khắc bọn họ liên kết, anh cảm nhận được cảm xúc muốn ỷ lại nhưng không dám khát khao của cậu, không dễ phát hiện, anh cũng nhìn thấy loại biểu tình tham lam hưởng thụ giống như động vật nhỏ của cậu khi bị tấm lưới tinh thần bao vây.

Châu Kha Vũ đột nhiên tâm huyết dâng trào, ngay bây giờ, lập tức, lập tức, muốn nói cho cậu biết.

Trương Gia Nguyên, cậu có thể không cần phải một mình.

Châu Kha Vũ xúc động xong, vẫn giữ lại chút lý trí, hơn nửa đêm chạy đến ký túc xá quấy rầy người ta ngủ, quả thật rất không đúng, nhưng giờ phút này anh đã đến cửa, vì thế anh vẫn lễ phép gõ cửa, định dùng chút giáo dưỡng cuối cùng để che dấu bản thân. Nhưng ai ngờ vừa chạm vào cửa liền mở ra, bên trong trống rỗng, không có người ngủ, có lẽ cũng là ăn ý mất ngủ.

Cửa không khóa, vậy người chắc không đi xa.

Châu Kha Vũ dựa vào trực giác, lần mò lên sân thượng ký túc xá, hai giờ sáng, yên tĩnh đến mức chỉ có ánh sao và gió đêm mát mẻ.

Trên sân thượng, có bóng người ngồi xổm bên đó, một ngọn lửa đỏ thầm lóe lên, mùi thuốc lá nhàn nhạt theo gió đêm bay tới.

"Gia Nguyên."

Người ngồi xổm rõ ràng hoảng sợ, lảo đảo lui về từ mép sân thượng, cậu quay đầu lại, kinh ngạc mà kỳ quái nhìn về phía anh.

Quả thật, Châu Kha Vũ vốn không có khả năng xuất hiện ở đây.

"Sao anh lại ở đây?"

"À, ngủ không được, tới tìm cậu tán gẫu."

Trương Gia Nguyên đưa một điếu thuốc tới, Châu Kha Vũ cười nhạt, khoát tay áo.

"Bỏ đi."

Trương Gia Nguyên hơi sững sờ, ngược lại cũng dập tắt điếu thuốc của mình.

"Gia Nguyên, vươn tay ra, tôi cho cậu một thứ."

"Cái gì?"

Trương Gia Nguyên ngoan ngoãn vươn tay phải ra, giống như đối với Châu Kha Vũ, anh không hiểu sao luôn tin tưởng, rõ ràng chỉ mới quen biết hơn một tuần mà thôi.

Châu Kha Vũ lấy ra một vật hình vòng tròn, "lạch cạch" một cái cài lên tay Trương Gia Nguyên.

Trên cánh tay cảm giác giống như bị kim đâm một chút, hơi đau đớn. Trương Gia Nguyên lập tức rụt tay lại, nhìn thứ trên cánh tay, là một chiếc vòng tay bằng chất liệu nhẹ màu bạc, cậu đùa nghịch một chút, thế nhưng lại bị kẹt lại, không cởi ra được.

"Cái thứ này là gì vậy? Sao lại có cảm giác đau? "

"Tôi phát minh ra, vòng đeo tay phụ trợ Pheromone từ xa, có cái này, cho dù ngắt kết nối tinh thần, tôi cũng có thể tìm được cậu lần nữa."

"Không lấy được sao?"

"Có thể, chỉ có thể do Dẫn đường tương ứng với Pheromone trong vòng tay cởi bỏ."

"Trong này, là của anh?"

"Ừm, cậu đeo đi, mục tiêu nhiệm vụ kia, biết theo dõi liên kết tinh thần, có cái này mới có thể tìm được cậu, nếu không tôi sợ có chuyện ngoài ý muốn."

"Được rồi..."

Trương Gia Nguyên giơ tay lên, nhìn trái nhìn trái, nhìn phải, vẻ mặt vẫn rối rắm cùng không được tự nhiên, "Tôi luôn cảm thấy kỳ quái, giống như bị anh ràng buộc. "

Châu Kha Vũ nhịn không được bật cười một tiếng, "Cũng không phải là không lấy xuống được, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới, sau này tìm một Dẫn đường ràng buộc sao? "

"Đúng là không có... Còn anh thì sao? Anh giỏi đến vậy, không có Lính gác nào tìm anh sao? "

"Cũng không phải không có, là tôi không muốn, không muốn ràng buộc với ai " Châu Kha Vũ đột nhiên nghiêng đầu, tới gần bên tai cậu, nhỏ giọng nói một câu, "Chủ yếu là, tôi không thích làm người ở dưới. "

Hơi nóng phun lên tai cậu, nếu không phải bóng đêm quá tối, thì vành tai đỏ bừng của cậu đã lộ mất rồi.

Trương Gia Nguyên cũng không phải là tiểu bạch thỏ, lên chiến trường hơn hai năm, chuyện nên biết, không nên biết giữa Lính gác và Dẫn đường cậu đều biết cả, lúc này tay chân cậu luống cuống, cũng không biết tiếp lời này như thế nào, đành phải giả ngu, chuyển đề tài khác.

"Tôi... Tôi chủ yếu là sợ, giống như anh Nghiêu, tôi có thể không có dũng khí đối mặt với kết quả, tôi có thể liều lĩnh, làm những gì tôi muốn làm, lựa chọn cũng tốt, trả giá cũng tốt, nhưng kỳ thật tôi rất nhát gan, tôi sợ kết quả, khi đó anh Vũ thiếu chút nữa... anh Nghiêu ca giống như anh ruột của tôi, tôi sống với anh ấy nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thảm như lúc đó, cũng may sau này bọn họ vượt qua, cùng nhau lui về phía sau cũng rất tốt. "

Trương Gia Nguyên nói xong, thoáng cái trở nên nghiêm túc, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh sao rơi vào trong mắt cậu, sương mù ẩm ướt bao trùm.

"Tôi không sợ."

Giọng của Châu Kha Vũ vang lên bên tai cậu, trầm ổn, kiên định, ánh mắt nóng rực dừng lại bên cạnh mặt cậu, cậu không dám quay đầu, cậu sợ một khi nhìn đôi mắt kia, sẽ không dời được nữa.

"Vậy anh thật dũng cảm."

Trước khi dỡ bỏ một tuyến phòng ngự cuối cùng, Trương Gia Nguyên lựa chọn chạy trốn.

————tbc————

Tác giả rất muốn nói một điều,

Châu Châu, trêu chọc người ta là phải có trách nhiệm nha! 🙈🙈🙈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top