Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

07 • kỳ nhạy cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Châu Kha Vũ tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường, Sườn Nhỏ chọt chọt gò má hắn, "Anh mua bánh, anh tỉnh chưa?"

Bốn phía đều là tường trắng, ngay cả một ô cửa sổ cũng không có, trên người hắn đắp một tấm chăn rách nát, Châu Kha Vũ muốn ngồi dậy nhưng lại vô tình đụng tới vết thương trên cánh tay, lúc này hắn mới nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó. Hắn được Trương Gia Nguyên đỡ vào một tầng hầm, đối mặt với kẻ thù thế này khiến Châu Kha Vũ cảm thấy tình cảnh của mình không ổn, nhưng Trương Gia Nguyên ở ngay bên cạnh lại nói, "Coi như anh cứu tôi một lần, tôi nợ anh một mạng."

Châu Kha Vũ thấy tình huống của mình hẳn đã an toàn hơn rồi, hắn chảy khá nhiều máu, bước đi có hơi loạn choạng, sau khi được Trương Gia Nguyên tiêm cho một mũi thuốc thì hắn dần dần thiếp đi. Lúc tỉnh lại, trong căn phòng dưới tầng hầm ngay cả một ô cửa sổ cũng không có này, chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt, còn Châu Kha Vũ chỉ huy kiểm soát SECRET của Liên Minh lại đang được một đứa bé trông chừng.

Cánh tay hắn đã được băng bó lại, cơn đau vơi đi rồi thì vết thương bị đạn bắn thế này chả là gì với hắn. Đầu giường có đặt một ly trà nóng và hai cái bánh, tại sao lại là bánh nữa?

Quần áo trên người cũng đã được thay mới, dù sao cũng dính đầy vết máu, mùi rất tanh.

Lúc này, Trương Gia Nguyên từ phòng bên cạnh đi tới, hai căn phòng này không hề có cửa, "Tỉnh rồi à? Tôi vứt quần áo của anh đi rồi, bây giờ anh đang mặc đồ của tôi. À đúng rồi, tôi cũng vứt luôn mấy trang bị công nghệ cao của anh rồi đấy, nơi này nằm dưới mặt đất, không thu được tín hiệu của Liên Minh đâu."

Châu Kha Vũ quan sát xung quanh một chút, đánh giá tình hình của chính mình, bây giờ hắn chắc chắn đánh không lại Trương Gia Nguyên. Đây cũng được coi là tai nạn lao động, việc hắn làm mất trang bị và khiến nhiệm vụ thất bại có thể nào bỏ qua được không nhỉ? Sườn Nhỏ nhanh trí, chạy vào phòng của Trương Gia Nguyên, cầm lấy balo của Châu Kha Vũ, "Nguyên Nhi ca lừa anh đó!"

"Nhờ anh mà bây giờ tôi trở thành tội phạm bị Liên Minh phát lệnh truy nã rồi đấy, bọn họ nói tôi là người giết ông Khổng, lại còn đặt biệt danh cho tôi là Bắn Tỉa nữa. Tấm ảnh chụp chung của tôi và Lâm Mặc lúc nhỏ cứ cách nửa tiếng là được đài truyền hình Hạ Thành phát lên một lần, tôi làm vậy có tính là dẫn sói vào nhà không đây hả Châu Kha Vũ? Gây ra phiền phức đến đến thế cho tôi, coi như tôi trả nợ việc anh cứu tôi một mạng nhé." Trương Gia Nguyên ngồi trên mặt đất đối diện với Châu Kha Vũ, vừa nói vừa gặm táo.

Trả nợ thế này không phải hắn bị lỗ à? Châu Kha Vũ ngồi tựa lưng vào bức tường phía sau, cả người thả lỏng, "Nếu muốn nói chuyện trả nợ thì tôi đã trả cậu tiền thuê một tuần đấy, mới ở có hai ngày thôi, hoàn tiền được không?"

"Anh tưởng chỗ anh đang nằm lúc này là miễn phí hả?" Trương Gia Nguyên buồn cười, phản bác lại hắn.

Điều kiện phòng ốc thế này, 1000 đồng tiền Liên Minh một đêm thì hơi quá rồi đấy.

"Đổi chủ đề đi, sao cậu lại muốn giết ông Khổng?" Châu Kha Vũ nhấp một ngụm trà nóng, hắn đang mặt đối mặt nói chuyện đàng hoàng với mục tiêu cần phải bắt sống trong nhiệm vụ đúng như mong muốn của hắn.

Trương Gia Nguyên chống đầu, cảm thấy rất thú vị, "Tại sao cứ khẳng định là tôi giết ông Khổng thế?"

"Còn khả năng nào khác sao?"

Trương Gia Nguyên ôm Sườn Nhỏ tới phòng bên cạnh, rồi đứng ở cạnh cửa hỏi hắn, "Nếu như tôi nói tôi trà trộn vào làm cảnh sát là để bảo vệ ông Khổng thì sao, anh tin không? Tổ chức muốn khai trừ ông Khổng thật sự không phải OCEAN."

"Là Liên Minh."

Hai người đồng thanh như có thần giao cách cảm, nhưng thật ra lại có chút mánh khóe.

Trương Gia Nguyên cho Châu Kha Vũ một suy nghĩ. Cơ chế điều khiển người máy nhận dạng khuôn mặt của Liên Minh cả ngày vẫn đang theo dõi hành động của Lâm Mặc và AK, sau khi xem lại vết tích di chuyển thì nhận ra hai người họ chỉ quan sát ở phía xa, không hề đến gần quảng trường. Trương Gia Nguyên không có mã vạch của Liên Minh, không thể mang vũ khí để trà trộn vào hàng ngũ cảnh sát của Liên Minh được, chỉ có một khả năng là ông Khổng đồng ý cho phép cậu tham gia vào.

Trương Gia Nguyên hồi tưởng một hồi, thờ ơ nói, "Ông Khổng một mặt thì nâng đỡ tổng tham mưu trưởng của Liên Minh, nhưng vẫn lén lút tài trợ cho các thế lực phản đối, mục đích duy nhất chính là ngăn chặn và bảo vệ cho quyền lực tối cao của mình. Ông ta biết OCEAN không hề muốn giết mình, cho nên mới cho tôi tới bảo vệ, mọi việc thành công sẽ cho tôi một triệu đồng tiền Liên Minh, nếu Sườn Nhỏ không đột nhiên xuất hiện ở đó thì có lẽ tôi đã cứu được ông ta một mạng. Nhưng mà một triệu đó đối với ông ta mà nói chỉ là con bò rụng lông mà thôi, không có thành ý như thế thì xem ra ông ta cũng nhận ra được mạng sống của mình chẳng đáng bao nhiêu tiền, cho nên tôi mới không liều mạng cứu ông ta dưới nòng súng của Liên Minh."

Châu Kha Vũ suy xét lại mọi việc xảy ra lúc sáng, hắn chọn cách tin tưởng Trương Gia Nguyên, "Cuối cùng cũng biết tại sao cậu thiếu tiền rồi, tiền lớn thì không thèm, tiền nhỏ thì tính toán chi li."

Hành động hôm nay sơ hở khắp nơi, rất có thể là do một tay ông Khổng sắp xếp, nếu ông ta thật sự là một kẻ hai mặt thì việc Liên Minh có ý muốn giết chết ông ta cũng chẳng lạ gì cho cam. Bức thư uy hiếp của OCEAN cũng là giả, ông Khổng không may thiệt mạng ở Hạ Thành, Liên Minh sẽ đổ toàn bộ tội cho OCEAN, sau đó chính thức truy bắt những người khả nghi như Lâm Mặc, đồng thời xóa sổ hết các tổ chức đối lập với Liên Minh, mọi chuyện đều hợp tình hợp lý.

Chỉ cần tìm ra được một lý do chính đáng là có thể muốn làm gì thì làm, đây mới là một Liên Minh mà Châu Kha Vũ quen thuộc.

Bá Viễn có biết chuyện này không? Cả Oscar ở tháp chỉ huy nữa?

"Tốt nhất thì anh cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi." Trương Gia Nguyên gặm xong một quả táo, chuẩn xác ném hạt táo vào thùng rác trong góc phòng, "Chỗ này là mê cung ngầm, khuyên anh nên ngoan ngoãn một chút, không có tôi thì anh rất khó để ra ngoài đấy."

"Hiểu rồi, nơi có cậu là nơi an toàn tuyệt đối." Châu Kha Vũ ẩn ý nhìn Trương Gia Nguyên, "Vậy thì, trước khi ra khỏi mê cung trở lại thành kẻ thù, chúng ta ở đây, làm bạn trước đi."

Châu Kha Vũ vươn tay ra, tay phải giơ lên giữa không trung.

Dường như Trương Gia Nguyên không ngờ được Châu Kha Vũ sẽ nói vậy, do dự một lúc mới vươn tay ra, bắt tay với Châu Kha Vũ. Bàn tay Châu Kha Vũ rất lớn, lòng bàn tay ấm áp, bao trọn lấy tay Trương Gia Nguyên, cảm giác lưu luyến mờ ám khiến Trương Gia Nguyên trở tay không kịp mà buông ra trước.

Hôm sau, Trương Gia Nguyên đưa Sườn Nhỏ ra ngoài. Một mình Châu Kha Vũ ở lại dưới đường hầm đương nhiên không chịu ngồi yên, hắn lấy một cây bút lông ra, vừa đi vừa đánh dấu, đi xung quanh tìm hiểu địa hình và huyền cơ của nơi này, nhưng cuối cùng Châu Kha Vũ nhận ra từ nãy đến giờ hắn chỉ đi vòng vòng một chỗ. Trương Gia Nguyên nói không sai, mọi thiết bị tín hiệu đều đã bị nhiễu sóng.

Lúc Trương Gia Nguyên trở lại, Châu Kha Vũ vẫn đang đi lanh quanh đường hầm. Trương Gia Nguyên cầm theo một túi thức ăn, bày ra trước mặt Châu Kha Vũ, "Anh tập thể dục à? Qua đây ăn đi."

"Cậu đang giam cầm tôi hả?" Trên hình thức thì đúng là như vậy, đường đường là một đặc công cấp S lại bị nhốt bên trong một mê cung ngầm, cả ngày chỉ biết ngồi chờ người khác tới cho ăn.

"Đừng nói khó nghe vậy chứ, có muốn giam thì cũng nên giam một omega mới đúng. . ." Trương Gia Nguyên đẩy hộp cơm tới chỗ Châu Kha Vũ, nhưng bản thân lại chẳng động đũa, "Này, qua hai hôm nữa, chúng ta ai đi đường nấy, coi như chưa từng gặp nhau, được không?"

Mặc dù Châu Kha Vũ chưa từng nói rõ thân phận của mình cho Trương Gia Nguyên biết, nhưng hắn ít nhiều gì cũng từng bị Trương Gia Nguyên lột sạch đồ, có một số thứ không nói ra nhưng đã ngầm hiểu thì cũng thôi vậy, cũng giống như hắn chưa từng hỏi rõ xem cậu có phải Bắn Tỉa hay không đó thôi.

Hai hôm trước, bọn họ vẫn còn ngồi ăn mỳ gói cùng nhau trong phòng khách ở tầng hai của tiệm nhạc cụ, lúc đó đến cùng là cậu hay là hắn bị chập mạch đây?

Bọn họ biết nhau mới có mấy ngày, gặp mặt chỉ được giây lát, cũng chẳng nói với nhau được mấy câu, nhưng dường như lại hiểu nhau hơn ai hết.

"Trương Gia Nguyên, bỏ qua cho cậu thì nhiệm vụ lần này của tôi sẽ thất bại, sẽ ảnh hưởng tới bài kiểm tra sắp tới."

"Ha, vậy phải xem bản lĩnh anh thế nào đã, nhưng bây giờ tôi mới là người quyết định có bỏ qua cho anh hay không đó, anh thương binh à."

Trong hai ngày này, Trương Gia Nguyên đều ngủ ở căn phòng bên cạnh phòng Châu Kha Vũ, cũng không có việc gì để làm. Phòng không có cửa sổ, nhưng thỉnh thoảng Châu Kha Vũ vẫn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của Trương Gia Nguyên. Châu Kha Vũ muốn nói với cậu một số chuyện không thể nói, nhưng mãi không tìm được cách bắt chuyện. Hắn có thể cảm nhận được Trương Gia Nguyên vẫn đang kiên nhẫn đợi hắn hồi phục lại hoàn toàn.

"Đang là buổi tối à?" Châu Kha Vũ hỏi, bắt chuyện đến là vụng về.

"Đúng vậy, cho dù điện thoại của anh không có tín hiệu nhưng ít nhất vẫn xem giờ được mà, cho nên anh muốn nói với tôi cái gì đây?" Trương Gia Nguyên xách hộp thuốc tới, cởi áo sơ mi của Châu Kha Vũ ra, tháo băng gạc, bắt đầu xử lý vết thương cho hắn, bọn họ dần dà cũng quen với trình tự này, Châu Kha Vũ lúc đầu còn ngại nhưng giờ đã thành thói quen.

"Anh cũng gầy lắm đấy, được cái cao thôi chứ gì? Lúc mặc áo nhìn không ra."

Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn dáng vẻ của Trương Gia Nguyên, vết thương trên cánh tay cậu vẫn chưa được xử lý, đã ngưng tụ thành vảy máu, Trương Gia Nguyên thỉnh thoảng sẽ vô thức móc ra, sau đó vết thương lại tiếp tục rỉ máu, rồi lại tiếp tục kết vảy.

"A. . ." Thuốc lạnh chạm vào vết thương, Châu Kha Vũ đau đến hít một hơi.

Trương Gia Nguyên giật mình, lập tức rút tay lại, "Làm đau anh hả?"

"Không có, tại tôi không gồng thôi." Châu Kha Vũ lắc đầu, ý bảo không có việc gì.

"Vết thương của anh sắp lành rồi, gồng cái gì mà gồng." Mặc dù Trương Gia Nguyên nói chuyện rất hung dữ, nhưng động tác trên tay vẫn rất nhẹ nhàng.

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, tóc Trương Gia Nguyên đâm vào cổ Châu Kha Vũ, khiến hắn nhột không chịu được. Châu Kha Vũ muốn hỏi tại sao cậu lại điên cuồng chọn cách gia nhập vào OCEAN, tại sao lại cố chấp với khẩu súng lục nòng ngắn màu bạc đó đến vậy, tại sao không an phận làm một tên vô công rỗi nghề.

Lời đã đến trước cửa miệng, nhưng Châu Kha Vũ lại lắp bắp hỏi, "Cậu cũng là alpha. . . Cậu. . . trải qua kỳ nhạy cảm chưa đấy?"

Trương Gia Nguyên nghe vậy thì cười khúc khích, "Từng có một lần, mọi người xung quanh đều là beta, cứ trơ mắt mà đứng đó nhìn tôi, cuối cùng tôi chịu không nổi nữa mới chạy tới bệnh viện, bác sĩ tiêm cho tôi một liều rất mạnh, cứ thế mà qua." Khi đó, Trương Gia Nguyên lần đầu tiên tới kỳ nhạy cảm, tin tức tố của cậu có mùi như cỏ xanh ẩm ướt bị thiêu cháy, trộn lẫn với hương chanh nồng nặc, có sự trưởng thành của một người đàn ông nhưng cũng có sự ngây ngô của một thiếu niên, mâu thuẫn đến cực điểm.

"Xem ra anh vẫn chưa trải qua kỳ nhạy cảm nhỉ, anh. . . trai?" Trương Gia Nguyên nhíu mày, suy đoán Châu Kha Vũ hẳn là lớn hơn mình, "Theo lý mà nói thì anh phải có kinh nghiệm hơn tôi nhiều chứ, alpha trưởng thành mà vẫn chưa đến kỳ nhạy cảm à?"

"Nền y học ở Liên Minh chắc chắn tiên tiến hơn ở đây, tôi khống chế rất tốt đấy." Châu Kha Vũ lại hỏi tiếp, "Tại sao cậu lại muốn bán mạng vì OCEAN?"

"Vậy tại sao anh lại quyết vào sinh ra tử vì Liên Minh?"

"Tôi sinh ra ở Liên Minh, có thể vào sinh ra tử vì Liên Minh đều là tinh anh, không được phép lựa chọn."

Trương Gia Nguyên bật cười, bỏ qua chủ đề này, "Con người mà, lúc nào cũng có một thứ ràng buộc rất kỳ quái, mà một khi đã bị ràng buộc rồi thì sẽ dần dần bị cuốn vào một vòng lẩn quẩn, nếu không thì chẳng có thứ gọi là lòng trung thành. Còn tôi, nhận tiền làm việc, lăn lộn kiếm miếng ăn mà thôi, anh cứ coi tôi là nhân viên công chức đi."

"Hả, không phải cậu không có việc làm sao?"

Nói ra thì dễ, nhưng đó lại là nghề nghiệp dùng mũi dao liếm máu. Thực ra Châu Kha Vũ hắn cũng có khác gì đâu? Chỉ là lập trường không giống nhau mà thôi, có quyền có thế một phương đương nhiên sẽ được coi là chính nghĩa.

"Vậy nổ súng nhắm thẳng vào mi tâm của con mồi, xong việc thì vẽ thêm một vòng tròn, cũng là thú vui khi làm việc của cậu hả?" Châu Kha Vũ bắt đầu kiếm chuyện.

"Cho nên mới nói, lúc ông Khổng ngã xuống chắc anh cũng biết không phải do tôi làm rồi, chết mà cũng không có chút thẩm mỹ nào hết. Vậy mà anh còn ngốc nghếch đuổi theo tôi á?"

Châu Kha Vũ nghẹn họng, Trương Gia Nguyên vẫn cảm thấy mình vô tội à, "Cậu nghĩ mình là nghệ thuật gia chắc."

"Chứ sao, giờ anh cũng biết rồi đó thôi." Ánh mắt Trương Gia Nguyên sáng lên, chuyện nổ súng giết người được cậu miêu tả không khác gì đang kể một câu chuyện thú vị nào đó cả.

Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên nói chuyện rất lâu, mãi cho đến khi Châu Kha Vũ cảm thấy cơ thể có hơi mất sức, trán nóng hầm hập, mới nói muốn nằm xuống nghỉ ngơi. Trương Gia Nguyên đi sang phòng bên cạnh, nhưng đến khuya lại ngửi thấy mùi gỗ mun trầm nồng nặc, lúc mùi nhạt thì có tác dụng trấn tĩnh ngưng thần, nhưng bây giờ lại đang tùy ý áp đảo thần kinh của Trương Gia Nguyên, không ngờ một người nhã nhặn như Châu Kha Vũ lại có tin tức tố bá đạo đến vậy.

Trương Gia Nguyên không nhẫn nại thêm được nữa, tin tức tố trong người cậu cũng bắt đầu sục sôi, vội vàng chạy sang phòng Châu Kha Vũ, "Nửa đêm nửa hôm, làm cái gì vậy?!"

Mới có mấy tiếng đồng hồ mà thôi, cả người Châu Kha Vũ đổ đầy mồ hôi nằm trên giường, hắn mơ màng nhìn Trương Gia Nguyên, trong mắt có sương mù, hình như hắn đang cố gắng chống cự bằng ý chí và bản năng.

Trương Gia Nguyên nhỏ giọng chửi thề một tiếng, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới thật này, "Không phải chứ, lần đầu tiên? Có thuốc ức chế không?"

Châu Kha Vũ gật đầu, chỉ vào balo của mình, Trương Gia Nguyên nhanh chóng lấy thuốc ức chế ra, con mẹ nó chỉ có một thanh, "Anh tự làm hay để tôi giúp?"

"Cậu. . . giúp tôi đi, hình như tôi phát sốt rồi, một tay còn bị phế nữa không thấy sao." Châu Kha Vũ lắc đầu, cố nhịn lại cảm giác nóng nảy, xung động và hoảng hốt trong người, hắn cầm lấy cổ tay khớp xương rõ ràng của Trương Gia Nguyên, nhìn cậu tiêm thuốc ức chế vào tĩnh mạch của chính mình. Tin tức tố của Trương Gia Nguyên vì chống cự cũng đang phát tiết theo bản năng.

"Trong balo của anh chỉ có một thanh thuốc ức chế mà thôi, có lẽ chỉ có thể làm dịu được vài tiếng, đợi trời sáng rồi tôi nghĩ cách khác." Trương Gia Nguyên có thể hiểu được tình cảnh hiện lại của Châu Kha Vũ, cậu đã từng trải qua cảm giác suy sụp xen lẫn điên cuồng đó.

Tác dụng của thuốc ức chế đối với Châu Kha Vũ kém hơn dự tính, có thể cũng do đây là lần đầu tiên, ào ạt không ngừng được. Trương Gia Nguyên cả đêm gần như không ngủ, Châu Kha Vũ giống như một chiếc ấm xông hương hình người, mùi tản đầy ra không khí, cũng chẳng dung hợp được với mùi tin tức tố của Trương Gia Nguyên, tách biệt hoàn toàn. Trương Gia Nhuyên nằm trên giường hai tiếng đồng hồ, cuối cùng bực bội ngồi dậy, hùng hổ vọt tới phòng Châu Kha Vũ, "Anh có omega không? Nếu không thì tôi ra ngoài đường bắt một người về cho anh nhé?"

Trán Châu Kha Vũ đổ đầy mồ hôi, mặc dù tiêm thuốc ức chế xong hắn cũng thấy đỡ hơn một chút, nhưng tim vẫn đang đập rất nhanh, có điều vẫn còn sức đấu võ mồm với Trương Gia Nguyên, "Giao phối cũng phải xem đối tượng chứ, bắt đại một người trên đường cho tôi còn ra thể thống gì nữa?"

Trương Gia Nguyên chống hông, cảm thấy tên này thật là khó hầu. Nói đến omega, Châu Kha Vũ chợt nhớ tới Ngô Vũ Hằng, "Cũng không phải là không có, nhân viên thu mua tài nguyên của Liên Minh sẽ tới Hạ Thành vào mỗi cuối tuần, anh ta cũng coi như là. . . omega của tôi, nhưng tôi không thích bị sắp đặt như vậy."

"Yo, chắc xinh lắm nhỉ." Trương Gia Nguyên cắn móng tay, Châu Kha Vũ cũng không giấu diếm, trực tiếp mở ID của Ngô Vũ Hằng và cả báo cáo độ mức độ tin tức tố phù hợp tận 98% trong điện thoại ra cho Trương Gia Nguyên xem.

—tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top