Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Chương

Lưu Chương đi cạnh Châu Kha Vũ, nhìn sắc mặt hắn bỗng trở nên vui vẻ, buồn bực hỏi, "Cường độ công việc ở Morgan lớn lắm hả? Tao xem mày bị tra tấn tới khùng luôn rồi."

"Đương nhiên là lớn hơn so với ở B&L." Châu Kha Vũ hiện tại tâm tình quả thật không tệ, vậy mà không diss ngược lại hắn, trái lại còn nhiệt tình rủ rê, "Cuối tuần này có một buổi liên hoan với đồng nghiệp, mày đi chung không?"

". . . . . ." Lưu Chương nhịn không được bật cười, "Mày mới về nước được bao lâu, mấy lời mời đã xếp hàng đánh số rồi?"

"Of course, I'm popular everywhere." Châu Kha Vũ nhếch môi, tặng Lưu Chương một nụ cười đẹp trai, lập tức mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, "Lát hồi tao nhắn địa chỉ cho nhé."

Trời ạ, Lưu Chương nhìn chiếc Aston Martin đã phóng đi xa kia, nghĩ thầm, thì ra không phải ảo giác của hắn, tên này thật sự từ đầu đến chân một chút cũng không thay đổi.

Đúng như Lâm Mặc suy đoán, Lưu Chương là một trong những người biết tin Châu Kha Vũ sắp về nước sớm nhất. Nếu chỉ là một nhân viên Morgan bình thường từ chức nhảy việc, căn bản sẽ không dấy lên phong ba lớn như vậy trong giới lãnh đạo ngành, nhưng Châu Kha Vũ thì khác, anh ba của hắn, cái vị thanh danh hiển hách nổi tiếng khắp ngành kia sớm đã gọi điện cho ba Lưu Chương. Lúc hai người họ mật đàm, Lưu Chương đang đứng sau lưng ba hắn, loáng thoáng nghe thấy vài từ mập mờ như "trao đổi" "chiếu cố" gì đó.

Thật là biết gây sức ép. Hắn cảm thán trong lòng, không biết là đang cảm thán Châu Kha Vũ, hay là cảm thán anh trai cậu ta.

Ngày đầu tiên Châu Kha Vũ đến công ty, Lưu Chương là người thứ hai trông thấy hắn. Người đầu tiên là Bá Viễn, anh Viễn thiện lương và ôn hoà của bọn họ đóng vai trò giới thiệu, âm thầm nhắc hai người phải đối xử tốt với nhau —— chức vị tương tự, tuổi cũng ngang nhau, còn đều là thái tử gia nhà có bối cảnh, nếu thật sự có tranh chấp, đối với Bá Viễn mà nói không khác nào một hồi tai ương ngập đầu.

Lưu Chương nhìn Châu Kha Vũ đứng đối diện chớp mắt vô tội, sau đó hắn vươn tay, "Đã lâu không gặp, AK. Không ngờ sau khi về nước lại gặp cậu."

Đã lâu không gặp cái rắm. . . . . . Lưu Chương im lặng, hắn cảm thấy công phu giả ngu của tên này hiện tại lại cao hơn hồi ở Mỹ nữa rồi. Đương nhiên, hắn không thể chọc thủng chiếc mặt nạ này của Châu Kha Vũ trước mặt Bá Viễn, đành nắm lấy tay cậu ta, cười như không cười nói, "Đã lâu không gặp. Cậu có vẻ cao hơn so với năm ngoái nhỉ."

Đánh rắn phải đánh dập đầu, muốn tổn thương người phải nhắm đúng điểm yếu, hắn hài lòng nhìn nụ cười cứng ngắc trên mặt Châu Kha Vũ.

"Hai cậu quen nhau hả?" Bá Viễn thoáng ngạc nhiên, rất nhanh tỉnh ngộ, "À đúng rồi, hai người là bạn học."

"Đúng vậy." Châu Kha Vũ cười cười, "Hồi cậu ấy còn học ở Boston, đôi khi sẽ ghé qua nhà em cọ cơm." Nói xong, lại bổ thêm một câu, "Đi máy bay đến ăn chực."

Lưu Chương ho nhẹ một tiếng, giải thích với Bá Viễn, "Hồi học MBA em thuê phòng ở gần trường học, chủ nhà không cho nấu lẩu, nên là. . . . . ."

"Nên là cậu ta chạy đến nhà em nấu." Châu Kha Vũ nói.

"Bởi vì cậu ta không biết nấu." Lưu Chương gặp chiêu phá chiêu, bình tĩnh đáp lại.

. . . . . . Bá Viễn không ngờ hai người này lại có quan hệ sâu xa như vậy, dù anh không phải người thích hóng chuyện, nhưng cũng không ngăn nổi lòng hiếu kỳ, "Vậy xem ra quan hệ của hai đứa tốt lắm à."

"Cũng tạm, chính là như vậy."

"Thường thôi anh."

Câu trả lời đồng thanh khiến bầu không khí không tự giác trở nên quỷ dị, Bá Viễn chưa từng gặp qua trường hợp này, cảm thấy nghi ngờ, cũng không nhiều lời nói vài câu rồi đuổi hai người bọn họ đi.

"Tính ở B&L bao lâu?" Chờ đến khi ra khỏi văn phòng, Lưu Chương liền hỏi Châu Kha Vũ, "Một năm, hay nửa năm?"

Châu Kha Vũ không trả lời trực tiếp, chỉ nói, "Mày chuẩn bị sẵn tinh thần làm việc lâu dài với tao đi."

"Sao? Không quay về?" Lưu Chương bật cười, "Cảm thấy làm việc dưới trướng anh mày bị hạn chế phát huy?"

Châu Kha Vũ trả lời, "Mày nói người anh nào?"

"Anh nào cũng thế." Lưu Chương nhìn sắc mặt Châu Kha Vũ càng lúc càng đen, chợt thấy vui vẻ hẳn lên, tâm trạng tốt nên hắn tiết lộ một ít tin tức, "Trương Gia Nguyên đang ở nhóm bọn tao, hoan nghênh đằng ấy có rảnh ghé thăm. Tao nghe Lâm Mặc nói. . . . . ." Hắn dừng một chút, uyển chuyển nói, "Giữa hai đứa mày có vài chuyện xưa chưa giải quyết."

"Mày nghe Lâm Mặc nói?" Châu Kha Vũ ra vẻ ngạc nhiên hỏi, "Nghe nó nói hồi nào vậy? Ba năm trước hở? Hai tụi mày sau khi chia tay còn liên hệ luôn à?"

. . . . . . . . . . . . Lưu Chương cố nén ý định xách Châu Kha Vũ ném qua cửa sổ, kết quả vẫn là nhịn không được, giơ chân đạp Châu Kha Vũ một cái, mắng, "Tự mình lăn đi gặp nhân sự đi!"

Châu Kha Vũ thắng được một bàn, đắc ý cười ha ha.

Có trời mới biết, gặp lại Châu Kha Vũ ở B&L, đáy lòng Lưu Chương rõ ràng thoáng qua một chút vui mừng. Người khác có lẽ sẽ khó nhìn ra, hắn và Châu Kha Vũ không chỉ là bạn tốt, thậm chí còn xem như bạn chí cốt.

Một năm trước, lúc hắn còn ngồi trong căn biệt thự ở Upper East Side Manhattan của Châu Kha Vũ nấu lẩu uyên ương, Châu Kha Vũ cũng đã loáng thoáng lộ ra ý định về nước phát triển. Hắn lúc ấy còn nghĩ tên này mơ giữa ban ngày, đến khi nghe cậu ta tính toán rời khỏi Morgan, mới ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình.

"Really? Jesus, that's surprise news Daniel." Bạn học MBA của Lưu Chương, cũng là hàng xóm Upper East Side với Châu Kha Vũ đang ngồi xổm trên chiếc tatami ngoài phòng khách, nhìn chằm chằm đống dầu ớt đang sôi sùng sục trong nồi lẩu, xen mồm hỏi, "Why you wanna leave Morgan? Because of your brother? (sao ông lại muốn rời Morgan, vì anh trai ông hả?)"

"Well. . . he is part of the reason. . . Kaz, what sauce do you want? (Xem như ảnh là một trong những lý do. . . . . . Kaz, ông muốn chấm tương gì?)" Châu Kha Vũ từ trong bếp ngó đầu ra, tốt bụng nhắc, "Do you wanna do it yourself? (muốn tự pha không?)"

"Of course." Kaz nhảy khỏi chỗ ngồi, chạy vào bếp, tự tin nói, "I have experience now."

Chờ Lưu Chương cắt xong bánh tổ dọn xong đồ ăn, ngẩng lên nhìn đã thấy hai cái đầu của Châu Kha Vũ và Kaz đang túm tụm lại, nghiên cứu coi tương mè với sa tế khác nhau chỗ nào.

Cảnh tượng như vậy góp phần không nhỏ vào cuộc sống nhàn hạ suốt thời gian du học của Lưu Chương. Hắn và Kazuma vốn dĩ cũng chỉ biết qua nhau khi học MBA, cho tới một đợt nghỉ hè nọ, hai người gặp nhau trên chuyến bay đến New York, Lưu Chương thế mới biết cậu ta là người New York, kết quả hàn huyên suốt một đường, trò chuyện còn rất vui vẻ. Sau khi xuống máy bay, hắn tạm biệt Kaz, vội vàng gọi xe đến siêu thị người Hoa, sau đó xông tới nhà Châu Kha Vũ.

Lúc Châu Kha Vũ mở cửa đón hắn, trông thấy Lưu Chương tay xách túi lớn túi nhỏ, vẻ mặt hết sức vui mừng, "Welcome AK, tao biết ngay mà, mày không bao giờ cần tao quan tâm."

Lưu Chương thở không ra hơi dựa vào cửa hỏi, "Tao có mua tôm tươi, rau xanh, thịt dê, bò thái lát, ngó sen với khoai tây, à còn có thịt hộp mày muốn ăn này. . . . . . Nhà mày còn thừa cái gì không? Lát nữa bỏ vào nấu luôn."

"Nồi." Châu Kha Vũ thành thật trả lời.

. . . . . . Lưu Chương vô cùng thức thời nảy ra ý tưởng nhét Châu Kha Vũ vào nồi nấu chung thành lẩu cho rồi.

Hai người đang đứng ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ, lúc này bên cạnh bỗng truyền đến tiếng vang, cả hai đồng loạt nhìn về phía nguồn gốc âm thanh, thấy cửa biệt thự bên cạnh đang mở, một tên nhóc dáng cao tóc xoăn, mặc quần đùi rộng, xách một túi rác đi ra. Chờ cậu ta ném rác xong, vừa quay lại đã chạm mặt Châu Kha Vũ, lịch sử gật đầu chào hắn, "Oh, Hi Daniel, I didn't realise. . . . wait, AK? Why you are here?"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Lưu Chương im lặng nhìn vẻ ngạc nhiên lẫn lơ ngơ trên mặt Kaz, lại ngoảnh đầu liếc Châu Kha Vũ, người nào người nấy đều đang chờ đối phương mở miệng giải thích trước, hậu quả chính là cả bọn ba mắt nhìn nhau đứng ngây ra suốt ba phút.

Cuối cùng Lưu Chương thở dài, nhấc mấy túi lớn đang cầm trên tay về phía Kaz, "He is my friend. We're planning to have hotpot tonight, wanna join us? (Cậu ta là bạn tôi, bọn này định tối nay ăn lẩu, ông muốn nhập bọn không?)"

"That's a good idea." Kaz thong thả đi tới, lịch sự xách giúp túi thịt trên tay Lưu Chương, "Thank you for inviting. (Cảm ơn lời mời)"

Người với người quả nhiên cách biệt thật lớn, Lưu Chương nghĩ thầm, hắn ban nãy xách một đống túi đứng ở đây lâu như vậy, cũng không thấy Châu Kha Vũ cầm hộ xíu nào.

Lúc ăn cơm, Kaz tò mò hỏi quan hệ của hai người họ, Lưu Chương cam đoan hắn và Châu Kha Vũ chỉ là anh em vô cùng thuần khiết, Châu Kha Vũ cũng gật đầu đồng tình, "We have been roommates for four years, well, during uni. (Bọn này là bạn cùng phòng đại học suốt bốn năm)"

"He is the first person I know from uni. (Cậu ta là người đầu tiên tôi quen ở đại học)" Lưu Chương nói, "I didn't realise that's not a good sign until now. (Giờ tôi mới nhận ra đó không phải điềm tốt)"

Châu Kha Vũ thản nhiên liếc hắn, còn Kaz bị chọc đến mức cười ha ha, "Your guys are so funny. . . AK, so you know who's Daniel's brother, do you?"

Đề tài thay đổi có phần đột nhiên, Lưu Chương ho nhẹ một tiếng, hắn gắp một miếng ngó sen bỏ vào bát, thầm nghĩ xem nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Kaz là người thông minh, vậy hắn cũng không cầm thiết nói dối, liền gật đầu đáp, "Yeah, I do."

Cảnh tượng khi đó đến giờ nhớ lại vẫn còn thấy xấu hổ, hắn im lặng bổ sung.

Suốt bốn năm đại học, Lâm Mặc là người đầu tiên nhận được offer thực tập, chuyện này cũng không ngoài ý muốn, dù sao mọi phương diện năng lực của cậu đều rất mạnh, điểm GPA còn đẹp đến quá đáng.

Lưu Chương cũng không vội vàng tìm chỗ thực tập, bởi vì hắn đang chiến tranh lạnh với ba mình, ba hắn làm ngân hàng lâu lắm, đương nhiên cảm thấy mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay, sắp xếp cho Lưu Chương vào thực tập ở B&L, sau đó chuyển chính thức, trong vòng mười năm tiếp theo kế thừa y bát của ông, hết thảy đều là chuyện dĩ nhiên.

Ai ngờ Lưu Chương nhất quyết phản nghịch, chẳng những không chịu đến B&L báo danh, còn trộm nộp đơn vào Cát Hoa, lại còn được nhận. Hắn tự nhận bản thân kế thừa năng lực và tâm cơ của ba hắn, toàn bộ kế hoạch mới có thể tiến hành thuận lợi như vậy, đương nhiên, nếu lời này truyền đến tai ba của hắn, nhất định sẽ khiến chủ tịch Lưu tức đến trợn mắt.

Nhưng Lưu Chương hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp được Châu Kha Vũ ở Cát Hoa.

Năm đó, nguyên nhân bốn người bọn họ không vội tìm chỗ thực tập đều không giống nhau, Lâm Mặc là sớm có chuẩn bị, Trương Gia Nguyên thì vì chán ghét cách sống như vậy —— bản tính của cậu vốn là người rất nghệ sĩ, học tài chính cũng là do trong nhà ép buộc, nói gì đến chí tiến thủ, dẹp đi, tốt nghiệp được đã là nể mặt lắm rồi, Trương Gia Nguyên nói nguyên văn như vậy.

Còn về Châu Kha Vũ, Lưu Chương theo bản năng cảm thấy bối cảnh của tên này không đơn giản. Loại cảm giác này vẫn luôn tồn tại ngay từ ngày đầu nhập học, nói là cùng dấu nên đẩy nhau cũng được, hay tính cách trái ngược cũng được, số lần hắn và Châu Kha Vũ nhìn nhau không vừa mắt rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ đạt được sự ăn ý đến không ngờ.

Loại ăn ý này thể hiện ở rất nhiều mặt, tỷ như khi hai người trông thấy đối phương trong nhóm thực tập sinh mới của Cát Hoa, âm thầm liếc nhau một cái, sau đó liền quay mặt sang chỗ khác như muốn tị hiềm.

Con trai làm việc cho công ty đối thủ, ba của Lưu Chương tự nhiên sẽ không dễ dàng cho qua như vậy. Hơn nữa gần đây B&L và Cát Hoa đang cạnh tranh một thương vụ IPO rất gay gắt, lúc Lưu Chương nhận được tin ba gọi hắn đi dự một buổi tiệc, theo bản năng cảm thấy chủ tịch Lưu dạng này là muốn đại nghĩa diệt thân, giết gà doạ khỉ, trước doạ sợ đối thủ sau xử đẹp con trai mình rồi.

Mặc đồ lịch sự một chút. Chủ tịch Lưu nói với hắn qua điện thoại, lần này có khách quý tham dự, đừng để đến lúc đó ăn mặc không giống ai, làm ba mất mặt.

Vì mấy lời này của chủ tịch Lưu, Lưu Chương đặc biệt đi tìm Lâm Mặc lãnh giáo một chút cách phối đồ công sở, hắn đó giờ vẫn luôn tin tưởng vào con mắt của Lâm Mặc. Nhưng mà Lâm Mặc đứng trước tủ quần áo của hắn, cau mày nhìn hai phút, lắc đầu nói với Lưu Chương, "Tự cậu freestyle đi, coi bộ tôi không nắm bắt được phong cách của cậu."

"Ý của nó là, đồ của mày đều rất xấu, cứu không nổi." Trương Gia Nguyên ngồi ở bàn đối diện vừa chơi game vừa tri kỉ phiên dịch giúp hắn hàm nghĩa trong đó.

Vì vậy Lưu Chương thực sự nghe lời Lâm Mặc, tuỳ tiện lấy một bộ tây trang đen —— màu đen vĩnh viễn sẽ không sai, trừ phi bạn thật sự quá xấu, vẫn là lời của Lâm Mặc chí lý.

Hắn thắt xong cà vạt vội vàng chạy đi dự tiệc, vừa đẩy cửa ra, khắp sảnh tràn ngấp tiếng cười nói vui vẻ, Lưu Chương ưỡn thẳng lưng, mang theo một nụ cười nhạt cùng vẻ nho nhã lễ độ bước vào, đến sau lưng ba hắn. Chủ tịch Lưu đang mải nói chuyện mất một lúc mới nhận ra con trai mình đã tới, buông ly rượu đứng dậy, giới thiệu với mấy vị khách đang ngồi, "Đây là con trai tôi, Lưu Chương, sinh viên năm ba."

"Năm ba? Vậy còn trẻ quá." Một thanh niên trẻ tuổi khôi ngô cười nói, "Không biết cậu nhà đang học trường nào?"

Chủ tịch Lưu nói ra một cái tên, trên mặt người đàn ông thoáng qua một tia kinh ngạc, "Thật là vừa khéo, vậy chẳng phải cũng là bạn học cùng trường với em trai tôi?" Nói xong, hắn vỗ vai nam sinh bên cạnh, "Daniel, chào hỏi một chút."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Lưu Chương trơ mắt nhìn Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên, khoảnh khắc chạm phải tầm mắt của hắn, vẻ mặt mất kiên nhẫn thoáng chốc cứng lại, sau đó dần biến thành kinh hoảng.

Fuck. Hai người không hẹn mà gặp chửi thầm trong bụng.

Kết quả của bữa tiệc kia ra sao, Lưu Chương căn bản không có lòng dạ đi phỏng đoán, về sau hắn nghe Lâm Mặc nói B&L lấy được gần 3% phí bảo lãnh, liền biết mấy chai rượu quý ba hắn tặng đi vẫn là rất có hiệu quả.

Nhưng việc xấu hổ trước mắt có muốn tránh cũng tránh không được, ăn xong một bữa cơm, hai bên tạm biệt nhau ở cửa khách sạn, không qua bao lâu, Lưu Chương lại gặp Châu Kha Vũ ở dưới tầng ký túc xá. Hai người đều im lặng đi bên nhau, hồi lâu, Lưu Chương mới mở lời, "Tao biết anh trai mày, từng nghe qua ba tao nói, là VP trẻ nhất từ trước tới nay của Morgan."

Châu Kha Vũ không nói lời nào.

"Châu thị cũng là của nhà mày hả?" Lưu Chương vừa hỏi câu này liền tỉnh ngộ. Cừ thật, hắn nghĩ, chả trách Trương Gia Nguyên cả ngày nói không bon chen không bon chen, quả nhiên là biết lường trước, bối cảnh kiểu này ai mà chen cho nổi đây trời?

Châu Kha Vũ vẫn không nói lời nào, qua một lúc lâu, hắn rốt cuộc mới mở miệng, "Ký hiệp nghị không?"

"Hiệp nghị?"

"Hiệp nghị giữ bí mật." Châu Kha Vũ nói, "Mày không nói cho Trương Gia Nguyên biết chuyện nhà tao, ngược lại, tao cũng sẽ không tiết lộ cho Lâm Mặc biết thân phận của mày."

"Thân phận của tao?" Lưu Chương cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng qua chỉ đi ăn có bữa cơm, vậy mà lại bị Châu Kha Vũ xem như nhược điểm uy hiếp, hắn nghĩ nghĩ, nói, "Tao chẳng có gì phải giấu, mày thích thì nói đi."

"Được thôi." Châu Kha Vũ bình tĩnh đáp, "Lát nữa về tao sẽ nói với Lâm Mặc, con trai chủ tịch công ty nó không những là bạn cùng phòng của nó, người ta còn thầm mến nó, cảnh tượng nhất định sẽ rất đặc sắc."

". . . . . . . . . . . ." Lưu Chương bực mình nghiến răng, nghĩ ba giây liền hạ quyết định, "Thành giao."

Hiệp nghị biết mà không nói này vẫn tiếp tục đến hiện tại. Gia thế của Châu Kha Vũ vẫn là một bí mật đối với Trương Gia Nguyên, nhưng Lưu Chương lại không may mắn như vậy, Lâm Mặc người này tâm tư rất tinh tế, hắn đã sớm đoán được mình lừa cậu ấy không được bao lâu, chỉ là không nghĩ tới khi sự việc bại lộ, hai người lại có thể làm ầm ĩ đến mức khó coi như vậy.

Sau khi kết thúc ba năm học MBA, Lưu Chương chuẩn bị lên máy bay về nước, Kaz vì việc này vô cùng tiếc nuối, "I thought we would still be teammates. (Tôi còn nghĩ tương lai chúng ta có thể làm việc chung với nhau)"

"I'm sorry Kaz. But you still have Daniel in Morgan, don't be too depressed. (Xin lỗi Kaz, nhưng ông vẫn còn Daniel ở Morgan mà, đừng quá buồn)" Lưu Chương cười ôm cậu, sau đó tạm biệt, hắn kéo hành lý đi về phía cửa lên máy bay —— Kaz và Châu Kha Vũ vẫn nhìn theo bóng hắn, nhưng Lưu Chương không quay đầu lại. Hắn sắp bước chân vào chiến trường chân chính, giới tài chính này đao thương không có mắt, muốn trở thành kẻ đứng trên cao, phải nắm chắc thanh gươm của mình.

Thanh gươm này chính là B&L, nó vẫn luôn nằm ở vị trí ban đầu chờ người kế thừa đến lấy.

Một banker giỏi sẽ phải biết cách tìm được lối ra từ thất bại, tích lũy kinh nghiệm từ những bài học quá khứ. Lưu Chương biết, loại người giống như bọn họ —— Châu Kha Vũ, Kaz, thậm chí cả vị Leo Chow cao cao tại thượng kia, bọn họ nhất định sẽ phải cô đơn, đây là số mệnh định sẵn, việc muốn tránh cũng không thể tránh được. Có được tư bản từ lúc sinh ra, đương nhiên cũng cần phải trả giá, bằng không thế giới này thật sự sẽ rất bất công.

Hắn chỉ là không nghĩ tới cái giá mà hắn phải trả, lại chính là Lâm Mặc.

Lưu Chương đã nhiều lần suy nghĩ về cuộc tình thất bại này trong đầu, hắn rốt cuộc đã đi sai bước nào, kết quả rút ra là: một, hắn xem nhẹ ảnh hưởng của Lâm Mặc đối với khả năng phán đoán của bản thân, hai, hắn đánh giá quá cao tình yêu của Lâm Mặc với mình.

So với yêu hắn, Lâm Mặc càng yêu sự kiêu hãnh của cậu, Lưu Chương không phải không rõ điểm ấy, chỉ là khi đó có lẽ hắn muốn cược một phen.

Đúng như dự kiến, thua đến thực thảm.

xxx Garden Hotel, năm giờ chiều thứ bảy, nhớ đến đó.

Mười giờ tối, Lưu Chương ngồi uống bia ngoài ban công thấy điện thoại trên tay khẽ rung, hắn cúi đầu, mở weixin, phát hiện Châu Kha Vũ đã ném qua một đường link địa chỉ nhà hàng, còn cố ý chèn thêm dòng chữ: không tới sẽ hối hận đó nha.

Ra vẻ huyền bí. Lưu Chương nghĩ, hắn không trả lời, cất di động vào trong túi, cầm lon bia uống một hơi.

View của căn hộ trên cao rất thoáng, nhìn ra bên ngoài, phía xa là những toà cao ốc CBD đèn đuốc sáng trưng, giữa màn đêm dịu dàng, tựa như một ngọn nến đang bừng cháy. Lưu Chương ngắm nhìn nơi rực rỡ ấy hồi lâu, sau đó chậm rãi vươn tay về phía nguồn sáng, giống như muốn bắt lấy, lại như muốn che giấu đi điều gì.

Tiền tài cùng dã tâm, những ảo mộng phù phiếm, hấp dẫn vô số kẻ tầm thường như hắn.

Sa đoạ, trầm luân, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top