Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ

Từ thân phận Châu Daniel chuyển thành Châu Kha Vũ đã gần ba ngày, Châu Kha Vũ tự nhận bản thân thích ứng rất nhanh. Hắn nghĩ sở dĩ nhanh như vậy, có lẽ là vì chính hắn cũng rất hoài niệm đoạn thời gian này.

Bên ngoài căn hộ đèn hoa rực rỡ, không khí ấm áp, hắn ngồi trên ghế lười, ngắm nhìn màn đêm xuyên qua khung cửa sổ sát đất trong suốt —— rõ ràng đều là những ánh đèn neon, đều là những thành phố không ngủ, chỉ cần là đại đô thị đều sẽ có những đặc điểm như vậy, bất luận là New York hay Thượng Hải, đều không phải nơi có thể đem lại cảm giác an toàn cho hắn.

Hắn không rõ vì sao trong bầu không khí yên tĩnh này, chính hắn lại sinh ra một cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ. Tựa như trong vô vàn ngọn đèn đang tỏa sáng ngoài kia, thực sự sẽ có một ngọn, là nơi hắn có thể tìm về.

Vài phút trước, Châu Kha Vũ vừa gửi weixin cho Lưu Chương, đối phương không hồi phục, hắn cũng không có gì ngoài ý muốn, thuận tiện lướt vòng bạn bè, tên của một người hiện lên làm hắn chú ý.

Trương Gia Nguyên: làm bậy ròi chời ơi, kẻ làm công hồn làm công, càng nỗ lực chất lượng cuộc sống càng te tua 🥀

Ảnh chụp đi kèm là màn hình ppt song ngữ trung anh trên laptop, số lượng trang lên đến hơn một trăm, Châu Kha Vũ phóng to hình lên, nhìn ra đó là nhiệm vụ hắn giao cho Trương Gia Nguyên trước khi tan làm.

Hắn cẩn thận nhìn kỹ góc bức ảnh, quả nhiên phát hiện một cái gạt tàn chất đầy đầu thuốc, đặt ngay cạnh cốc cà phê, hay cho một tổ hợp tiêu chuẩn thanh niên thức đêm tu tiên. Hắn nhất thời mới ý thức được Trương Gia Nguyên mấy năm nay lúc chạy deadline vẫn luôn duy trì thói quen hút thuốc, vì thế ngón tay dừng lại, không bình luận gì, chỉ nhấn like cho cậu một cái.

Châu Kha Vũ bỏ điện thoại xuống, ngước mắt nhìn đầu thuốc lá vứt lung tung trên bàn trà, thầm nghĩ quả thật chính mình cũng không có tư cách gì để quản Trương Gia Nguyên. Bọn họ đều là người trưởng thành, không còn là những cậu sinh viên không lớn không nhỏ năm đó, đều tự thân nỗ lực công tác trong cái ngành tài chính áp lực cao này vài năm, sớm nên tìm được cách sống và làm việc phù hợp với mình.

Tuỳ tiện nhúng tay vào cuộc sống của đối phương, chỉ chứng tỏ quá mức đột ngột.

Đến khi hắn nhìn lại vòng bạn bè, phát hiện phía trên phần thông báo lại thêm một điểm đỏ, mở ra, là Lâm Mặc bình luận dưới bài đăng của Trương Gia Nguyên: đừng hút nữa, mùi khói thuốc mẹ nó bay tới tận phòng tao rồi.

Trương Gia Nguyên đáp lại bằng một chiếc biểu tình mặt khóc đáng thương.

. . . . . . Châu Kha Vũ ấn nút khoá màn hình, mắt không thấy tâm không phiền. Còn một đống tin nhắn weixin chưa trả lời, thật đúng là để Lưu Chương nói trúng, hắn về nước chưa đến một tuần, mấy lời mời từ khắp nơi đã xếp thành một hàng dài, đa phần trong số đó đều là kẻ say không phải vì rượu[1]. Châu Kha Vũ nhắm mắt cũng đoán được mục đích đám người này liên hệ với mình, hắn không có kiên nhẫn ứng phó, trực tiếp không thèm để ý.

Daniel, vì sao cậu lại muốn về nước?

Trước khi nghỉ việc ở Morgan, Kaz từng hỏi hắn chuyện này. Lúc rời khỏi Mỹ, Leo đối mặt với hắn, cũng hỏi câu tương tự, thậm chí sau khi đến B&L, người đầu tiên đón hắn, VP Bá Viễn, lúc nói chuyện cũng lặp lại một lần nữa câu hỏi này.

Vì sao muốn về nước? Thật không có đạo lý, Châu Kha Vũ nghĩ, năm ấy lúc tốt nghiệp đại học, người trong nhà hạ tối hậu thư cho hắn, sao không có ai hỏi qua hắn: Daniel, vì sao cậu muốn xuất ngoại?

Nếu hắn thật sự nhận được câu hỏi này, nhất định sẽ không hề do dự trả lời: không muốn, tôi một chút cũng không muốn.

Nhưng khi ấy hắn căn bản không có lựa chọn khác.

Châu Kha Vũ vốn cứ nghĩ tin hắn vào làm việc ở B&L, chắc hẳn nửa cái giới tài chính đầu tư này đều biết, nhưng lúc trông thấy vẻ mặt lập tức ngây ra khi gặp hắn của Trương Gia Nguyên, hắn cơ bản xác định người này hoàn toàn không biết gì về hành tung của hắn —— không biết là vì không có nguồn tin, hay là vì căn bản không muốn hỏi thăm.

Xét thấy người này là Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ gần như có thể kết luận cậu thuộc dạng thứ hai.

Hắn nhớ đến bài đăng trên vòng bạn bè ban nãy, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, khẽ cười.

Trương Gia Nguyên là một người rất thú vị, từ hồi đại học đã vậy.

Kỳ thật hiện tại nhớ lại, Châu Kha Vũ sẽ cảm thấy phòng ngủ của bọn họ bốn người đều có những điểm thú vị riêng, Trương Gia Nguyên sống đến tự do tự tại, tuỳ ý tiêu sái, Lâm Mặc tên điên này vừa ưu tú lại độc mồm, là một tràng pháo tuỳ thời có thể nổ trúng tay hắn. Còn về Lưu Chương, Châu Kha Vũ còn nhớ Lâm Mặc từng phàn nàn với Trương Gia Nguyên, Lưu Chương là một tên trai thẳng không biết lãng mạn, Trương Gia Nguyên ra vẻ vô cùng tán thành, nhưng Châu Kha Vũ làm người đứng xem lại có cách nhìn khác.

AK là một banker trời sinh, hắn nói với Lâm Mặc như vậy, đối với dạng người này, mọi việc trong lòng đều có quyền số[2]. Mày nghĩ nó không hiểu phong tình, cũng không hẳn, chẳng qua là nó có chuyện bản thân nó cho là quan trọng hơn phải làm.

Lâm Mặc vốn đang ngả lên người Trương Gia Nguyên cười đến run rẩy, nghe được câu sau, ý cười trên mặt bỗng khựng lại, trong chốc lát lại khôi phục vẻ bình tĩnh như trước.

Châu Kha Vũ thở dài trong lòng. Hắn vốn không nghĩ làm tổn thương Lâm Mặc, chỉ đơn giản là muốn nhắc nhở bạn mình, nhưng giây tiếp theo bắp chân truyền đến một cơn đau nhức, hắn gào lên một tiếng, còn chưa kịp kêu đau đã bị túm cổ lôi ra ngoài.

Châu Kha Vũ, mày nói coi bình thường nhìn mày cũng nhanh nhạy, sao đến lúc mấu chốt lại nói cái gì đâu vậy hả? Nằm ngoài dự đoán, Trương Gia Nguyên kéo hắn tới cuối hành lang, cũng không có ra tay đánh hắn, mà chỉ hận rèn sắt không thành thép bắt đầu tiến hành giáo dục tư tưởng cho hắn, "Mày không trông thấy cái vẻ mặt kia của Lâm Mặc à? Đấy là nó xiêu lòng rồi! Mày lại một hai muốn làm người ta mất hứng, ra vẻ chỉ có mỗi mình mày đầu óc sáng suốt thôi phải không? !"

"Tao không có." Châu Kha Vũ bị cậu lôi đi, yết hầu lúc này vẫn còn hơi đau, kiềm lại cơn giận kiên nhẫn giải thích, "Tao chỉ muốn nhắc nhở Lâm Mặc, mày nghĩ AK bình thường nhìn tùy tiện như vậy, nên bản chất của nó là người tốt à? Gia Nguyên nhi, có một số việc mày không hiểu, nói chuyện tình cảm với kẻ theo chủ nghĩa lợi ích là nhất, chính là đi tìm. . . . . ."

chết. . . . . .

Bắp chân hắn lại bị đá một cước, đau tới mức Châu Kha Vũ lập tức ngồi thụp xuống đất, nếu không có tường chống, không chừng sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

"Mày có bệnh đó hả?" Trương Gia Nguyên không thể tin được nhìn hắn, "Châu Kha Vũ, tốt xấu gì mọi người cũng ở cùng phòng với nhau suốt ba năm, mày lại đi nói xấu sau lưng người ta như vậy?"

"Nói xấu?" Châu Kha Vũ quả thật bị cậu chọc giận đến bật cười, "Mày thì biết gì về Lưu Chương hả? Mày chỉ biết nhà nó có tiền, bối cảnh người ta thế nào mày có tìm hiểu qua chưa? Trương Gia Nguyên, tao với nó là cùng loại người, tao hiểu nó, đừng có ở đó nghe lời nói thật rồi khó chịu trong lòng xong kiếm chuyện với tao."

Trương Gia Nguyên mở to đôi mắt cong cong, nhìn chằm chằm vào hắn nửa ngày. Nhưng cậu không cãi, trái lại gãi gãi đầu, ngồi xổm xuống, muốn sờ chân Châu Kha Vũ rồi lại không dám, tay chân luống cuống không thôi, "Nè, không sao chứ? Nãy lỡ xuống tay hơi ác. . . . . ."

"Mày cũng tự biết mình xuống tay ác nữa hả?" Châu Kha Vũ đẩy tay cậu ra, tức giận nói, "Tránh sang một bên đi."

Trương Gia Nguyên im lặng, cậu cúi đầu không nói lời nào, qua hồi lâu mới mở miệng, "Lâm Mặc là anh em của tao, Lưu Chương tuy bình thường nói năng lấc cấc, nhưng tao cũng xem nó là bạn. . . . . . Tao không muốn nghe mày nói về nó như vậy."

"Cho nên?" Châu Kha Vũ vốn định châm chọc vài câu, đến khi lời nói ra khỏi miệng lại như đang cười khổ, "Mày vì hai người anh em của mày, muốn giết tao diệt khẩu?"

"Tao cũng không muốn nghe mày nói về mình như vậy." Trương Gia Nguyên nói.

Cậu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, thanh âm rất nhẹ, rơi vào tai Châu Kha Vũ lại như vạn trượng sấm sét.

"Chủ nghĩa lợi ích chó má gì chứ, mày bớt nói nhảm, tao cảm thấy AK không phải loại người như vậy, mà mày cũng không phải." Rõ ràng ban nãy còn rất đứng đắn, đến khi giải thích Trương Gia Nguyên lại biến trở về bộ dạng cà lơ phất phơ, "Nói sao ta. . . . . . Dù sao, trong mắt tao hai đứa mày đều là người tốt."

Sống đến hiện tại, Châu Kha Vũ nghe qua rất nhiều lời người ta miêu tả về hắn —— cao ngạo, ưu tú, vẻ ngoài xuất sắc, gia thế hiển hách, ông trời giống như phá lệ thiên vị hắn, đem mọi điều tốt đẹp nhất dành cho người này. Chính là vì vậy, nếu hắn không thể làm được tốt nhất, dường như càng không xứng với sự mong đợi của mọi người.

Mình là người tốt sao? Châu Kha Vũ là người tốt sao, hắn thật sự là người như vậy sao?

Vấn đề này trong suốt mấy năm làm Daniel Zhou, vẫn luôn không ngừng quấy rầy hắn. Sẽ luôn có một loại người như vậy, từ nhỏ đã có được hết thảy mọi điều người khác hằng ao ước, đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, đó là nơi chạm gần đến tài phú nhất, bọn họ đã quen nhìn đến âm mưu và quyền lực, lợi ích và cám dỗ, thậm chí là sự sống và cái chết.

Morgan là hãng dịch vụ tài chính hàng đầu trong lĩnh vực ngân hàng đầu tư, nằm ở vị trí ưu việt, người ra vào nơi đây đã quá quen với những lời tâng bốc tài năng thiên phú, ngẫu nhiên ngẩng đầu, trước mắt họ chỉ là những tòa nhà chọc trời san sát nhau trên quảng trường thời đại, khi nhìn lên không trung đang dần bị rừng sắt thép xâm chiếm kia, phải chăng sẽ cảm thấy những thứ bản thân nắm trong tay chưa bao giờ là đủ. Chính là bởi vì không đủ, nên mới không ngừng cướp bóc, không ngừng tranh đoạt.

Không ai quan tâm có bao nhiêu công ty nhỏ phá sản trong chớp mắt, hay khi thị trường chứng khoán đóng băng, có bao nhiêu kẻ tuyệt vọng vì nợ nần bị buộc phải nhảy từ trên lầu cao xuống, vui buồn vốn chẳng như nhau, mà người ta cũng chỉ để tâm đến những thứ thuộc về chính mình.

Đây là thế giới Châu Daniel sống, đây là thế giới mà hắn đã sống suốt mười tám năm qua. Năm mười một tuổi, hắn chính mắt nhìn thấy có người quỳ xuống van xin trong văn phòng của anh hai, một công ty nhỏ vừa lập nghiệp căn bản không thể đối chọi với Châu thị, phải đối mặt với việc không còn cách nào khác bị cưỡng chế thu mua, mà Châu gia đến cả quyền sáng chế cũng không cho người ta giữ lại.

Lúc bảo vệ đưa người nọ ra ngoài lướt ngang qua vai Châu Kha Vũ, sống lưng hắn khi đó lạnh toát, chân không di chuyển nổi. Xuyên qua khe cửa, hắn trông thấy góc mặt lạnh lùng của anh hai, đó là khuôn mặt vô cùng giống hắn, như dự đoán trước được vận mệnh của hắn sau này.

Chờ đến khi hắn lớn hơn một chút, ngẫu nhiên sẽ mơ thấy cảnh tượng khi ấy, trong giấc mơ hắn chạy vọt vào văn phòng, đứng trước mặt anh hai, nhưng chẳng có ai để ý đến hắn —— tất cả mọi người đều lặng lẽ làm việc của mình, người ngày thường vẫn luôn gọi hắn một tiếng tam thiếu gia, lúc này bưng cà phê thản nhiên bước qua người hắn.

Sau khi tỉnh lại Châu Kha Vũ lên mạng tìm tên công ty của người nọ, tin tức đầu tiên hiện lên trên thanh tìm kiếm là công ty nào đó phá sản, người sáng lập nhảy lầu tự sát.

Hệ thống sưởi trong phòng ngủ vẫn đang hoạt động, ấm áp như xuân, mà hắn ôm laptop ngồi trên giường, tay chân lạnh lẽo.

Năm thứ nhất học đại học, ngày nhận được thư trúng tuyển, Leo gọi điện thoại tới, nói với hắn một câu.

Welcome to the world of fight.

Chào mừng đến với chiến trường giết chóc, nơi này đã đợi cậu rất lâu.

Khoảnh khắc nghe được câu nói ấy của Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ bỗng nhiên sinh ra xúc động, hắn muốn kể cho Trương Gia Nguyên hết thảy mọi chuyện, hắn muốn chỉ cho người này xem, thế giới mà hắn đang sống là dạng gì —— đạp lên thi thể người khác làm bậc thang, mài xương kẻ địch làm lợi kiếm, từ đầu đến cuối hắn đều đang bước trên con đường rải đầy máu tươi, làm sao có thể là người tốt được đây.

Nhưng hắn không làm vậy. Nhìn sự chân thành trong đôi mắt trong veo kia của Trương Gia Nguyên hắn liền ý thức được, hắn thật ra không nỡ.

Châu Kha Vũ rất sớm đã hiểu, cuộc sống sắp tới của hắn sẽ ra sao, tài phú, địa vị, quyền lực, chẳng qua chỉ là một buổi diễn của Truman, thế giới mà hắn sống chính là như vậy, sẽ không biết đâu mới là chân thực.

Sự chân thực duy nhất mà hắn chân chính có được, chỉ có bốn năm học đại học. Khoảng thời gian trân quý ấy, Trương Gia Nguyên chính là phần khiến người nhớ thương nhất.

Hắn đã không muốn mất đi người này đến nhường nào.

"Tao. . . . . ." Đối mặt với sự tín nhiệm của Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ không biết trả lời làm sao, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng như bị ép buộc mà nói ra lời thật lòng, "Tao có lẽ, không có tốt như mày nghĩ, nhưng cũng sẽ không tệ như vậy."

Nguyên nhi, tao vĩnh viễn sẽ không bao giờ phụ lòng mày, mày có thể tin tưởng ở tao. Châu Kha Vũ nói, đương nhiên, nếu mày bằng lòng.

"Thật hay giả?" Trương Gia Nguyên nghe lời hứa hẹn bất thình lình này đâm ra nghi ngờ, "Lời mày mới nói có tính không vậy?"

"Tính." Châu Kha Vũ gật đầu, sau đó thấy Trương Gia Nguyên vẻ mặt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cười meo meo, hắn thoáng chốc có dự cảm không ổn, quả nhiên, Trương Gia Nguyên niềm nở khoác tay lên vai hắn, "Anh Châu ơi, đều nói đến mức này, lát nữa kiểm tra luật dân sự và thương mại, cho tao chép bài với nha?"

. . . . . . . . . . . . Châu Kha Vũ dùng sức gạt tay cậu ra, mặt không đổi sắc chống tường miễn cưỡng đứng dậy, khinh bỉ nói, "Cút."

"Nè nè, mày làm sao vậy hả?" Trương Gia Nguyên bất mãn hô to, "Vừa rồi còn nói cái gì mà không phụ lòng tao, mới có một phút mà đã tính lật lọng rồi à?"

"Giúp mày gian lận sẽ vi phạm nguyên tắc đạo đức của tao." Châu Kha Vũ không thèm ngoảnh lại đi thẳng về phía trước, chưa tới hai bước, trên lưng bỗng trầm xuống, hắn quay đầu, Trương Gia Nguyên đã như con khỉ con vắt vẻo trên người hắn, cắn răng dùng cánh tay kẹp lấy cổ hắn, "Thế rồi có cho tao không hử? Có phải anh em không hử? Là anh em mà không nói nghĩa khí gì hết? Châu Kha Vũ má nó mày nhỏ mọn quá đó nha. . . . . ."

Đường đường tam thiếu gia Châu gia, hiện tại chân bị thương, trên lưng còn treo một người, nửa bước đi cũng khó, khổ không nói nổi.

Về sau Trương Gia Nguyên có bị rớt môn hay không ấy nhỉ? Châu Kha Vũ tay kẹp điếu thuốc, khói đã cháy gần hết, còn hắn vẫn đang mải lo hồi tưởng —— hình như là không, Trương Gia Nguyên vẫn tìm được người cho chép bài, là Lâm Mặc, bài thi của người đứng đầu khoa, Trương Gia Nguyên cho dù chỉ kịp chép được một nửa cũng đủ để qua môn.

Cán sự lớp luật dân sự và thương mại là Lưu Chương, lúc đó ngồi ngay sau hai tên này, chuyện mờ ám của hai người bọn họ nhìn đến rõ ràng rành mạch. Châu Kha Vũ tận mắt thấy biểu tình của Lưu Chương khi ấy vô cùng phức tạp, hội trưởng hội học sinh ngày thường vẫn luôn phán xử công bằng kiềm chế hết nửa ngày, cuối cùng vẫn là buông tha đấu tranh với lương tâm, mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ cho qua.

Đó là quãng thời gian tươi đẹp biết bao, những tháng ngày bình thường nhất lại lãng mạn như thơ. Kẻ lạc đường bước vào tháp ngà, cho rằng đã đến được miền cực lạc, đâu ngờ thế gian này nào có thần linh, người phàm sao có thể chẻ đôi biển Đỏ, rời khỏi Ai Cập.

Châu Kha Vũ không tin thần linh, hắn cũng không thể thành công chẻ đôi biển cả. Sau này khi hắn nhớ lại, thi thoảng sẽ cảm thấy giật mình, hắn từng cho rằng thời gian học đại học là sự chân thực duy nhất mà hắn có được, mà hiện tại, đoạn ngày tháng ấy trong đầu hắn dường như đã bắt đầu nhạt phai, đến cùng cái gì mới là chân thật, cái gì mới là ảo mộng, hắn dần phân không rõ.

Hắn sợ phải quên đi sự chân thật duy nhất này, vì vậy quyết định từ bỏ công việc biết bao người hâm mộ —— cũng phải cảm ơn mấy năm qua nỗ lực bạt mạng, rốt cuộc cũng giúp hắn đổi ấy một chút tự do, gia tộc không thể tiếp tục khống chế cuộc sống của hắn, mà bản thân hắn cũng cần đi xác nhận lại một số chuyện vô cùng trọng yếu của đời mình.

Why you even try so hard? Khi hắn nói với Leo rằng mình đã đặt xong vé máy bay, Leo không ngăn cản, anh nhìn cậu em trai nhỏ đang đứng trước mặt mình, ngoài việc không biết phải làm sao, cũng chỉ còn cảm giác nghi hoặc.

Tell me the truth, Daniel. Why you always want to get away from us? (nói anh nghe xem, Daniel, vì sao em vẫn luôn muốn trốn khỏi bọn anh) Leo nói, no one is trying to harm you. (không ai muốn tổn thương em cả)

Châu Kha Vũ không hiểu cách đối phó với sự yếu đuối của người nhà, đặc biệt người này còn là Leo Chow kẻ có thể hô mưa gọi gió trong giới ngân hàng đầu tư, anh ba của hắn. Châu Kha Vũ bước tới ôm lấy người đàn ông mệt mỏi này, thấp giọng nói, I always feel grateful to be your brother, but. . . I'm not the kind of person, Leo, I'm different from you. (có thể làm em trai anh, em vẫn luôn thấy rất biết ơn. . . . . . Nhưng mà, em không phải người như anh, Leo, hai chúng ta khác nhau)

You'll become me one day. (một ngày nào đó em sẽ trở thành anh) Leo nhìn đôi mắt màu nâu đậm của em trai, anh vẫn luôn biết Daniel có một khuôn mặt vô cùng giống mình, bọn họ là anh em máu mủ ruột thịt, số mệnh của mỗi người đều có quan hệ với nhau.

Giống như anh, chảy trong cơ thể của Daniel là dòng máu đầy dã tâm, đó chính là chuyện đã định trước, anh không hiểu vì sao Daniel lựa chọn buông tay lúc này.

No. Châu Kha Vũ lắc đầu, hắn buông tay, lùi về phía sau vài bước, mỉm cười thoải mái đầy kiên định.

Hắn nói, Leo, I'll never become you. (em vĩnh viễn sẽ không trở thành anh)

"Giới thiệu với mọi người thành viên mới. Châu Kha Vũ." Bá Viễn nói xong, vỗ nhẹ lên vai hắn.

Châu Kha Vũ ngẩng đầu, chỉnh lại kính mắt trên mũi, hắn đứng lên, trông thấy ánh mắt đang mở to của Trương Gia Nguyên trong góc phòng, bản năng muốn bật cười, may mà dừng lại được.

"Xin chào, tôi là Châu Kha Vũ, mọi người có thể gọi là Daniel cũng được."

Hắn nghe thấy thanh âm của chính mình, bình tĩnh và thuần thục, như thể để nói ra những lời này, hắn đã chờ đợi rất lâu.

------------

[1] Túy Ông chi ý bất tại tửu (醉翁之意不在酒), ý không ở trong lời mà có dụng ý khác

[2] Một chỉ số dùng trong xác suất thống kê, đại lượng được dùng trong công thức chỉ số chung và được cố định giống nhau ở tử số và mẫu số có tác dụng phản ánh vai trò hay tầm quan trọng của mỗi phần tử hay bộ phận trong toàn bộ tổng thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top