Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

『1』 trong ngăn gỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào anh, em là học sinh mới của lớp 11A2, ngồi cùng chỗ với anh nhưng ở buổi sáng. Em rất muốn làm quen với anh. Nếu được, anh có thể viết vài chữ hồi thư em được không ạ ?
Em cảm ơn anh, mong anh trả lời". Kèm theo bên dưới là tên tác giả dài bảy kí tự "Laville"

Anh nhìn bức thư không tem không bìa này mà lòng như mớ bòng bong, khẽ thở dài.

Mới chiều nay, Zata vừa đến lớp đã thấy thứ gì đó be bé màu vàng ngà cứ phát sáng trong ngăn gỗ của mình. Gió hiu hiu mùa thu lướt qua vô tình đụng vào khiến nó lăn vào góc khuất, trả màu trắng tinh khôi vốn có, còn vang lại dư âm "xào xạc" giòn giã bên tai, thành công khơi mào tính tò mò của một nhân điểu.

Anh lật qua lật lại, không ngừng săm soi thứ trên tay, chưa biết tính sao. Vứt thì cũng thử vứt rồi đấy, nhưng lúc đối diện sọt rác thì ma xui quỷ khiến thế méo nào mà cơ thể nổi hứng phản đối kịch liệt, cãi mẹ nó luôn lệnh bộ não và làm điều ngược lại: mở thư, mặc dù cũng chẳng hy vọng gì việc nội dung lần này sẽ đàng hoàng hơn những cái trước.

Từ lúc chân ướt chân ráo vào trường, Zata đã nhiều lần nhận được những lá thư tương tự. Phải nói là "hiện tượng" thư rác thường xuyên theo ám anh chàng, không hộc bàn thì trong tủ đồ cá nhân, chắc là đưa qua mấy kẽ hở. Nhưng Zata chưa một lần nào hồi âm họ cả. Bởi chúng làm anh ước mình chưa đọc nữa chứ đừng nói tới chuyện trả lời.

Nghĩ mà xem, "Đơn xin làm quen" cái quỷ gì mà toàn sặc mùi ngôn tình. Na ná cái khoảng khắc mà nữ chính tỏ tình nam chính trong mấy tiểu thuyết tào lao vớ vẩn mà Zata bị đám bạn cờ hó dụ đọc ấy.

Thậm chí có nàng "kinh khủng" hơn, tống cả "tối hậu thư" đe doạ rằng nếu không hồi âm, chàng ta sẽ phải hối hận cả một đời không bao giờ quên! Khiếp!

Rốt cuộc hối hận thì chưa thấy đâu, chỉ thấy bà nữ sinh dở hơi nào đó bị ngồi văn phòng viết kiểm điểm, còn vinh hạnh được hội đồng kỉ luật "ghi danh" vào sổ đen nhà trường, khuyến mãi thêm "tấm vé" đi xem "concert Ca vọng cổ" nổi danh của giám thị thân thiện Tel'Annas. Đương nhiên dây dưa theo sau luôn là tiết mục múa chưởng không thể tránh khỏi của các đấng sinh thành.

Lúc đó ngoài mặt Zata nhìn lạnh lùng là vậy chứ trong thâm căn cố đế của anh thì hội phó này cười hơi bị to đấy.

Nhưng đó là cô ta, còn cậu bé Laville thì khác rõ một trời một vực. Nhóc tỳ chỉ gửi mấy câu nhỏ nhẹ chứ chẳng hề mang một chút hàm ý nào cả, làm tên này phân vân mãi rằng liệu mình có nên trả lời nó không.

Mà nếu có thì phải viết gì cho hay, cái câu "anh có thể viết cho em vài chữ hồi thư được không ạ" lại khiến chàng ta thấy tồi tội, chẳng nỡ từ chối. Đằng nào văn phong đặc biệt của lá thư này đã thành công thuyết phục Zata rứt một tờ ra khỏi sổ tay của mình, vứt đi thì phí lắm.

Chàng trai trẻ thừa nhận một điều: mẩu tin này có một thứ sức hút kì lạ, nó cứ lôi kéo đôi đồng tử của anh lướt qua lướt lại mãi trên mặt giấy, hệt như một vòng dây cố định. Zata sẽ không tiết lộ là anh đã đọc đi đọc lại dòng văn ngắn ngủn này nhiều tới mức thuộc lòng luôn cả các chi tiết "nhỏ như cọng cỏ" ở trỏng đâu.

Để xem nào: Nét chữ mềm mại, dứt khoác, văn phong tạm ổn. Lối trình bày trật tự, sạch sẽ. Từ ngữ mộc mạc, vắn tắt nhưng không quá hời hợt hay bóng bẩy. Người đọc vào cảm thấy gần gũi, dễ trao thiện cảm. Ông bà đời trước có câu "nét chữ, nết người", mà xét về cả nội dung lẫn bút tích thì đây rõ là một cậu bé tốt bụng, hoà đồng và lạc quan. Ai chả muốn có một người bạn như vậy ?

Ngón trỏ anh đánh nhịp lên xuống đều đều trên tờ giấy, tạo ra mấy âm vang "tạch tạch". Răng nanh cứ nhắm vào bờ môi mà gặm. Hàng chân mày của Zata nhíu lại không biết bao nhiêu lần, vài ngón tay xọc vào mái tóc bạch kim gãi gãi, cầu mong cái bóng đèn ý tưởng trong đầu mình bật lên một chút. Chập chờn vài giây thôi cũng được.

Nhiều khi anh còn đưa bút lên cắn, không để ý rằng nó đã bị nghiền tới mức gỗ bong mất lớp sơn tự bao giờ. Những mảnh sơn khô, số rơi xuống mặt bàn, số kia lại cố bám víu trên bề mặt lồi lõm vì dấu răng ai cắm vào.

Mãi thả hồn dạo chơi theo những từ ngữ lông nhông trong não, Zata bỗng giật điếng mình khi bất ngờ bị động chạm.

- Hê thằng kia ! Làm gì nhìn mờ ám thế ? Ui da ! - một anh bạn tóc màu gạch ngói từ đâu bay ra, vỗ lên vai con người đang thẫn thờ kia cái bộp làm anh chàng theo phản xạ mà quơ tay ra phía sau.

Hung thủ ăn trọn cú đấm ngay giữa mặt, liền đưa tay lên xoa cái mũi tội nghiệp.

- Trời ạ! Murad! Tôi lạy ông! Làm tôi giật cả mình!- Zata sau khi nhận diện được chủ giọng nói thì quay phắt ra sau mắng.

- Nhưng sao ông đánh tôi?- thằng khỉ ấm ức

- Thế ai mướn ông hù tôi trước?- anh chau mày

- Nhưng mà tôi chỉ giỡn thôi chứ có đánh ông đâu nào?- tên nọ vẫn chưa chịu thua

- Ơ hay? Ngu thì chết chứ, than cái gì?- Anh quát

Trời ơi! nó không thèm xin lỗi thì thôi, còn nhẫn tâm phang cho bạn mình một câu nói rất chi là phũ phàng. Nè nha, ông nghĩ người ta là gạch là đá à? Murad cũng biết tổn thương chứ bộ.

- Xì! Thôi bỏ đi, mà ông đang mưu đồ đen tối gì đấy? Làm phao bán cho tụi trong lớp đúng không? Nãy giờ cứ lui cui một chỗ là thấy nghi nghi rồi!- Ông tướng đầu nâu đỏ ghé sát lại. Lúc bấy giờ nó mới để ý tờ giấy bị tay thằng bạn đè lên che mất.

- Nghĩ sao thì nghĩ, tôi cóc quan tâm - Zata tặc lưỡi

Anh mặc kệ, tiếp tục rơi vào trạng thái chăm chú, đôi ngươi sắc lẹm đầy vẻ đăm chiêu, dán chặt vào chính giữa mặt phẳng trắng dạng chữ nhật, dù nó chỉ có vài ba hàng kẻ ngang chứ chả thấy bóng dáng con chữ nào.

Đúng lúc đó, phó kỉ luật Tulen uể oải rảo bước lết vào với xấp sổ sao đỏ nặng trịch. Miệng y ngáp ngắn ngáp dài, bọng mắt thâm quầng nom như con gấu trúc. Nhìn mệt mỏi lắm, hình như đêm qua không ngủ.

Tulen đảo mắt một vòng rồi nhấc chân tiến về phía hai thằng bạn. Cánh tay đang bê xấp giấy nặng nề đưa lên dụi dụi một bên mắt. May mà thằng Murad nó thấy thương mà chạy ra xách hộ...Thôi được rồi, cũng có thể là do thằng khỉ ân hận vì đã làm gì có lỗi với chàng phó kỉ luật. Còn nó làm gì thì có người trong cuộc mới biết.

- Gì mà mới sáng ra ồn ào gớm vậy?- Tủ Lạnh vừa cất cặp vừa hừ mũi, càm ràm- La lối om sòm kiểu gì tôi đứng ngoài hành lang còn nghe đấy

- À, có gì đâu, chỉ là thằng này nó tính bỏ nghề hội phó đi tham gia vào đường dây buôn điểm lậu của lớp mình đấy ông ạ.- Murad vừa nói vừa trỏ vào kẻ tàn nhẫn đã xát muối vào vết thương tâm hồn của mình, hùng hổ kết tội.

- Buôn điểm lậu?- Tulen trố mắt - Tội danh gì nghe lạ thế? Có nghiêm trọng không? Tôi có thủ sẵn bút với sổ rồi nè...

- Ý nó nói là tôi kéo điểm cho cái đám láo nháo lớp mình ấy, lạ gì đâu ông?- Zata giải thích - Tội bán phao đấy.

Mà kể ra thì ngôn ngữ của thằng giặc này cũng lạ. Bán phao thì nói huỵch tẹt ra là bán phao đi, cứ thích nghiêm trọng hoá vấn đề làm gì? Hai chữ "buôn lậu", hay đại loại thế cứ làm cho người ta có cảm giác ghê ghê sao ấy!

- À rồi ok fine...ủa mà khoan!- Tulen gật gù. Nhưng cho đến khi bộ não nhận ra có gì đó sai sai, mặt nó bỗng dưng biến sắc chỉ trong vỏn vẹn một giây. Tulen lao tới nắm cổ áo con người nọ, mồm gặng hỏi- Hội phó! Ông sa ngã từ khi nào vậy? Sao lại giúp tụi nó?

- Đang ngồi mà, ngã đâu?

- Chậc! Tới giờ phút nào rồi mà ông vẫn còn tỉnh bơ được vậy Zata? Cô mà biết được là rắc rối lắm đó!- Murad không để miệng mình rảnh rang mà phụ họa thêm vài ba nét cho khung cảnh náo loạn chính tay mình vẽ ra.

- Trời đất ơi! Tôi đang viết thư mà! Mắt mấy người bị gì thế?- "Nạn nhân" hoảng hồn, hoảng hơn hai thằng "cán sự dỏm" chất vấn mình nãy giờ.

Mèn đét ơi! chúng nó nhìn đời bằng cái lăng kính vi diệu nào vậy!? Nổ tên nhà sản xuất đi, để Zata còn đi khiếu nại dùm. Hình tượng một công dân lương thiện qua mắt chúng nó lại "biến chất" thành một thằng sa ngã. Thế mà hôm bữa chúng nó còn đòi theo ngành cảnh sát cơ đấy!

Còn ngồi trên ghế nhà trường mà cái miệng đã dẻo như bánh nếp thì thử hỏi sau này hai cái loa phóng thanh đó sẽ đạt đến cảnh giới nào nữa? Dòng này mà cho vào học viện quân y là chỉ có xác định "thôi rồi Lượm ơi !" ! Vùng đất này sắp bị đưa về kỷ loạn lạc mịa nó rồi!

Một thằng hay nghĩ bậy với một thằng hùa cả ngày dính chùm nhau, đi te te ngoài đường thì ước tính xem một năm chúng nó tống cổ bao nhiêu người vào đồn cảnh sát? Nhắm mắt cũng biết là một con số rất lớn. Có khi cặp đôi này hợp tác bắt cả Athanor cũng nên.

Nhưng đó là chuyện tương lai, số phận sẽ chỉnh sửa, còn tình hình trước mặt Zata bây giờ chỉ có hai đứa bị đứt dây thần kinh...tiết chế cảm xúc?

- Á há há há...há há! Chờ chút để tôi cười xong đã! Há há - Ông tướng Murad đang ôm bụng mà ngặt nghẽo, hai mí mắt híp lại thành hình bán nguyệt. Nhìn dáng nó quằn quại dưới sàn mà phát khổ.

- Tin...ha ha...tin nổi không? Há há...ông thì đời nào chịu gửi thư cho người ta...há há...tưởng tụi tôi dễ lừa chắc ? Há...- Thằng khỉ ưa phóng điện cũng không thoát khỏi viễn cảnh ngoác mỏ lên cười ha hả.

Có lẽ cặp đôi này mới là người hé lộ phương tiện lau nhà xịn xò hiện đại mới chạy bằng...cơm, ăn đứt cả mấy con Xiaomi vaccum gì đó bán tràn lan trên mạng lưới mua sắm là cái chắc.

Còn "nạn nhân" Zata trông cảnh tượng này mà kinh hãi, run run cả người.

-"có nên gọi nhà thương điên không ta?"- anh nhủ bụng

Ánh mắt ba phần đề phòng, bảy phần cũng y hệt ba phần kia nhìn vào thanh tìm kiếm Google đã hiển thị dòng chữ "Số điện thoại Viện tâm thần Athanor", việc còn lại chỉ là nhấn enter rồi nhấc một cuộc.

Ban đầu Zata tính làm thật, nhưng trong một khắc, chàng nhân điểu thu hồi cái suy nghĩ ấy. Ngón cái thoăn thoắt tắt nguồn, đút lại vào túi.

- Chứng cứ ngoại phạm đây, tự coi đi rồi biết - Thiếu niên tóc bạc ném cho hai thằng quỷ "tang vật" trong ngăn bàn.

Con cánh cụt này nhìn tồ tồ vậy mà lại lắm tài lẻ, tỉ lệ chuẩn của cú ném thuận với tỉ lệ Hayate phóng phi tiêu. Miếng giấy trúng ngay giữa lòng bàn tay xòe rộng sẵn của gã Murad. Chàng phó kỉ luật cũng liếc nhìn.

Hai cái đài phát thanh siêu tần số bỗng tắt ngấm.

"Đùng !"- như thể Zata vừa ném một quả mìn to tổ bố vô người. Hai cậu học trò đứng hình, "tang vật" cũng tuột khỏi tay, lặng lẽ đáp xuống nền đất lạnh.

Tulen và Murad, không hẹn mà cùng đánh mắt về phía thằng bạn. Hàm dưới nặng như đeo chì, mở thành hai chữ O tròn vo. Bốn cái nhãn cầu cũng mở to phần mí mắt. Họ nhìn anh như đang nhìn một người vừa bước ra từ...đĩa bay.

Hiện tượng lạ! Cái ông cố nội này có bao giờ trả lời thư nhỏ nào đâu? Trời sập! Hôm nay chắc chắn không trời sập thì cũng bão lớn! Zata mà cũng biết hồi thư á?! Có chó nó mới tin!

- Za...Zata...sáng nay ông té giếng đúng không?- Tulen, người đầu tiên lên tiếng phá vỡ tĩnh lặng nhìn thẳng vào tên nửa người nửa chim, lo lắng ra mặt.

- Tội nghiệp quá...hội phó áp lực học tập tới mức ấm đầu luôn kìa! Tôi nói với ông rồi mà, đừng cố quá thành ra quá cố giờ nha!- thằng tóc gạch ngói vừa vỗ vai anh vừa giả vờ trề môi hức hức, tay quẹt qua khoé mi lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại.

Và như muốn trêu ngươi anh, nó còn ngoái lại hét lớn với bọn trong lớp:

- Ê ê tụi bây! Tụi bây ơi! Hôm nay chắc chắn có bão lớn nhưng dự báo thời tiết quên nói á! Chúng ta sẽ cắm trại tại lớp qua đêm cho nên đứa nào có tiền thì ra ngoài mua "lương khô" dự trữ đi ! Kẻo quân ta chết đói giữa nơi "rừng thiên nước độc" này hết bây giờ !

- Gì? Thật á? Để tôi đi cho!- như mọi lần, Eland'orr là người xung phong "đi chợ". Cái biệt danh "gà mẹ" đâu phải để trưng đâu? Mấy món cậu ta lựa phải nói là vừa ngon-bổ-rẻ, nếu có kể về mấy đứa có tay nghề lụa trong làng "nữ công gia chánh" thì có thể vỗ ngực tự tin và mạnh dạng phát biểu rằng Eland'oor đứng hai không ai đứng nhất.

Khổ nỗi ổng bị đầu đất, ai nói gì thì tin ngay, bởi vậy thằng bạn (đời) Richter mới hay đi kè kè bên cạnh, đóng thế cho bộ não tàn của cậu ta. Hai người sinh ra như để giành cho nhau vậy, có lẽ là do tính cách bù trừ cho nhau. Nhưng rốt cuộc họ vẫn chưa thành đôi được.

Lý do như trên: Eland'orr bị đầu đất, nói trắng ra là ngu luôn ấy. Tả vậy đúng là nó hơi thô, nhưng sự thật mất lòng mà.

Chuyện anh chàng bạn thân kia thích cậu ta cả lớp đều biết, riêng mỗi cậu ta mù tịt, mặc dù anh đã cố thông điệp nó đến cho "gà mẹ" nhưng cậu chàng vô tư này vẫn không hề nhận ra, hoặc bẻ cong tâm tình người ta theo một hướng hoàn toàn khác.

- Eland'orr, tôi thích ông!

- Tôi cũng vậy, ông là bạn thân nhất của tôi mà!

Hay là...

- Eland'orr này, ông có yêu tôi không?

- Có chứ! Ông lúc nào cũng giúp đỡ tôi hết trơn á. Phải nói là tôi may mắn lắm mới có một thằng bạn tốt như ông nha.

Mọi kết quả mà Richter nhận được chỉ đúng hai từ "bạn thân", xót thật. Bởi vậy ta mới nói: có crush bị ngốc nó khỏe, à nhầm, nó khổ vậy đó.

Trong khi Richter đang bận cản thằng "gà mẹ"  xách ba lô ra khỏi cửa lớp với danh sách vật dụng cần mua thì phía bên nguồn cơn sự việc cũng không ổn thỏa cho lắm.

Sát khí từ chàng thiếu niên toát ra nặng nề y như âm khí ở khu nghĩa địa, đám trong lớp ra phụ Richter đi đến bàn ba người thì né như né tà.

Mà đã nghĩa địa thì phải có ma.

Ở đây, nhân vật con ma không ai khác chính là anh chàng Zata cả.

Mặt tối sầm lại, đôi ngươi hổ phách gườm gườm hai thằng bạn. Đuôi mắt sát thủ của nó giật giật liên hồi, môi thì nở một nụ cười méo xẹo, cộng thêm cái giọng vốn đã trầm nay càng trầm hơn nữa thành công buff thêm sát thương tâm lý cho anh chàng.

Chỉ cần xoã thêm cái đuôi tóc nữa là y xì mấy con cô hồn hay xuất hiện trong truyền thuyết đô thị mà bà chủ tiệm cafe nhỏ đối diện hay kể cho lũ giặc học đường nghe vào mỗi lúc rỗi hơi.

Chúng nó nhìn con ma, con ma cũng nhìn chúng nó. Sáu con mắt nhìn nhau không chớp, chẳng ai nói ai. Cái bầu không khí này...ngột ngạt quá!

- A đúng rồi, còn lá thư...- Phó kỉ luật Tulen sực nhớ ra, liền nhắc vội đồng minh. Tiện thể đánh trống lảng cho nhân điểu có thì giờ nguôi giận.

- Đây...- Tên nọ cũng thuận theo, mở lòng bàn tay mình, lật ngược từng nếp gấp. Cả ba anh chàng chụm đầu lại, đặt trọng tâm chú ý vào văn bản mà thằng đầu nâu đỏ đang "e hèm" trong họng sắp sửa bình luận cho nghe.

- Ối giời ơi! Lãng mạn quá!- đang đọc nửa chừng, Murad bỗng dưng hét lên, làm ai đó giật mình lần nữa.

- Đâu? Cái gì lãng mạn cơ? - Tủ Lạnh cũng không khỏi tò mò, nó chẳng biết ông tướng này tính giở trò gì nữa.

- Nè! Đây nè!- "Nhà phân tích" chỉ vào dòng thứ hai.

Trích theo nguyên văn, chỗ mà thằng chả muốn chỉ đến được viết là "Em rất muốn làm quen với anh". Nhưng thế méo nào nó lại dịch ra "thằng nhỏ này nó muốn cưa ông đấy Zata ạ". Chàng ta chỉ vịn vào lí do duy nhất, trong khi nó còn chẳng thực tế là bao: theo logic của một bộ ngôn tình thì nữ chính làm quen với nam chính, rồi từ tình bạn chuyển thành tình yêu. Phần còn lại chỉ là một cái lễ đường và cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Hết!

Zata sau khi nghe xong phần trình bày vượt xa tầm tưởng tượng của loài người mà đầu tiếp thu không nổi. Tia nhìn "trẫm từ chối hiểu" cùng với bộ mặt emote "khanh đang nói cái quần gì vậy ?" được anh thể hiện ra mặt.

Nhưng quay sang chàng phó kỉ luật thì trẫm lại càng nhăn nhó hơn.

- Á à a! Thông tin thú vị như thế mà giấu anh em à Zata? Ông chơi xấu nha...- Tulen liếc nó với ánh dè bỉu. Rồi tới luôn, bị thằng kia thuyết phục 100% rồi.

- Các người...muốn chọc điên tôi đúng không?

- Ế ế ! Tụi này đùa thôi mà ! Bớt giận...bớt giận nào...- phó kỉ luật liền chủ động làm hoà khi thấy tình hình bắt đầu căng thẳng.

- Dạ em xin lỗi anh Zata nhiều lắm ạ...- Murad khoanh tay cúi lên cúi xuống mãi, trông cứ thấy mắc cười- À mà nè, ông tính hồi âm nó kiểu gì ?

- Thì đồng ý rồi bỏ lại vào bàn thôi - chàng ta nhún vai.

- Cái thằng này! Đơn giản vậy?- với tâm hồn của một người yêu thích văn học, điều đó không khác gì một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mái đầu màu nâu đỏ này cả- Hời hợt thế mất lòng thằng bé! Ngồi xuống đi, tôi bày!

Thằng học trò ngang nhiên xông vào, đặt mông lên ghế khế bên Zata như thể đấy là chỗ của mình. Miệng được dịp "xớ" một tiếng đầy kinh bỉ, nó còn giả vờ hất tóc như mấy đứa con gái nữa chứ, nhìn phát ớn!

- Đầu tiên, ông phải gửi lời chào thật thân thiện tới thằng bé để thu hút thiện cảm của nhỏ - Murad giảng giải. Đoạn ngồi suy ngẫm, vẻ trầm tư của anh nom như mấy ông nhà văn đang "bồi dưỡng" cho tác phẩm của mình. Một lúc lâu, cây bút trên tay mới đi được nét đầu tiên.

Tulen liếc trộm, liền kí thẳng vào đầu đồng đội một phát suýt thủng sọ

- Gớm! Bày đặt "Laville thân mến" đồ ha! Nghe là thấy sặc mùi rồi, sửa lại ngay cho tôi!- Y chu mỏ gườm Murad, mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống con người ta.

- Ghen à?- Ngược lại với con mèo trắng đang xù lông, ông tướng đầu nâu đỏ bình thản, đáp lại đúng hai chữ.

- Đã nói đúng còn nói to - Zata lắc đầu ngán ngẩm - Thôi, ông bày tôi cái "dàn bài" là được rồi. Còn lại tôi sẽ tự thực hành.

- Ok, vậy đi!- Thằng chả mừng như bắt được vàng, quay lại bày nốt phần tiếp theo. Thật sự là Murad không nghĩ rằng thằng này giao tiếp kém vậy đâu.

Chốt liền cái đơn! Cuộc họp ba móng chủ đề "giải cứu cánh cụt" chính thức diễn ra. Mãi khi trống đánh vào tiết truy bài, cặp đôi nọ mới rời đi.

Lần đầu viết thư đối với Zata thực sự rất đỗi cực nhọc và gian nan. Trái với hai thằng giặc, anh không thường xuyên thổ lộ cảm xúc gì nhiều. Đó cũng là lí do tại sao điểm văn của anh chỉ dừng lại ở mức khá chứ ít khi khi nhích lên được giỏi.

Hồi vang ba tiếng "tùng tùng tùng" vọng cả sân lớn, giải thoát tâm hồn lũ học trò nhất quỷ nhì ma. Như một bầy ong vỡ tổ, chúng nó tốc biến ngay tắp lự ra khỏi bốn bức tường trắng đã chia cắt chúng với hành lang rộng lớn.

Zata cất hết sách vở vào cái cặp đen, trừ tờ giấy làm nó vắt hết chất xám ra để viết. Vật vã cả một tiết trống, ông tướng mới làm xong. Việc cuối cùng chỉ cần để thằng tóc gạch ngói "chấm điểm".

- Duyệt ! "Nộp bài" được rồi đấy! "Em" khá lắm, "thầy" rất tự hào về "em"- Murad hí hửng giơ tác phẩm của Zata đã bị mình gạch không chừa một chữ và thay bằng cả đoạn dài lên cười hề hề vỗ vai bạn.

Ủa!? Thế khác méo nào nó viết hộ mình? Mà đã viết hộ rồi thì kêu người ta "làm bài" chi cho phí công vậy? Bức xúc!

Tulen nghe thằng này nói đến đâu thì phì cười đến đấy, công nhận nó có khiếu thật. Nhưng làm gì thì làm, bảo toàn tính mạng trước cái đã. Nó khẽ thầm vào tai tên kia nhắc khéo

- Thôi giỡn đủ rồi, chuồn lẹ đi ông. Không khéo ăn Thiên Dực đấy!

Và tất nhiên, Murad cũng đâu có bị ngu. Cười đã đời, tên học trò mới thở một hơi tịnh tâm. Đôi ngươi tím nhạt đưa mắt nhìn cây kim ngắn nặng trịch hướng về con số 5.

Bầu trời hôm nay tối nhanh hơn thường lệ, mới giờ này thôi mà màn đêm đã sắp chạm đến chân trời. Một hai ngôi sao đầu tiên hiện hữu sau tầng mây mỏng, cái nhạt nhòa, chập choạng như có thể biến mất bất cứ lúc nào, có vài cái thì rõ sáng, rực rỡ một vùng hào quang.

- Hoàng hôn sắp chuyển chạng vạng rồi, thôi tụi tôi về trước nha!- Thằng khỉ nhanh tay lẹ chân chộp lấy cơ hội tẩu thoát, không quên bứng theo người anh em chí cốt của mình, tiện thể vẫy tay chào tạm biệt con chim kia.

Zata nhìn theo từng bước chân mang bóng đôi người khuất dạng dần. Tiếng vang "lộp cộp" mỗi lúc một nhỏ lại. Hai bạn trẻ nắm tay nhau mà chạy ùa về nơi còn đọng lại một ít tàn dư của nắng chiều yếu ớt sắp sửa tắt ngấm, cũng là nơi những cánh hoa phượng cuối cùng mùa hạ để quên trải thành thảm đỏ.

Đến tận khi chúng nó chỉ còn là hai hạt gạo nhỏ đứng nơi cổng trường, tiếng cười của lũ giặc đó vẫn không ngớt đi vẻ vô tư, nghịch ngợm.

Trong lớp chỉ còn lại duy nhất một nhân điểu đang cầm trên tay mẩu giấy nhỏ. Đâu đó sâu trong đáy mắt anh còn một chút chần chừ. Cán cân quyết định ấy đang lay chuyển dữ dội giữa hai phương án mà não bộ tự đặt ra.

Anh chả thèm chấp hai thằng loi nhoi kia chi cho phí thì giờ, mà thay vào đó, Zata dành hết sự chú ý vào thứ mình sắp sửa gửi vào "bưu điện Áo Trắng".

Chàng trai trẻ nán lại một lúc lâu, tầm khoảng năm mười phút gì đó người ta mới thấy thiếu niên nửa chim nửa người khoá cửa rời đi. Zata hít một hơi lấy lại tâm trạng, khoé môi lần nữa nở một nụ cười chân thật hiếm hoi. Trước khi xuống cầu thang, anh vẫn còn ngoái lại nhìn lớp. Trong hộc bàn nhỏ đã có một lá thư khác thế chỗ.

____________________
Ahuhu tui xin lỗi mọi người nhiều lắm, không biết còn ai nhớ tui không nữa. Nếu như tui không phải ôn thi chuẩn bị cho giữa+cuối học kì thì bộ này bây giờ phải đến chap mười mấy, có khi end luôn rồi:'(( Để mọi người chờ lâu như vậy tui cũng áy náy lắm, giờ rảnh rỗi rồi, tui sẽ cố bù lại số chap bị thiếu cho nghen:'((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top