Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3.người thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa cuốn của nhà hàng Délicat sang trọng bậc nhất Bangkok được mở ra, một chàng trai khá trẻ so với những người khách ở đây bước vào. Bộ vest gọn gàng cùng gương mặt điển trai kia dường như khiến anh trông giống một doanh nhân trẻ nào đó đến đây bàn về bản hợp đồng báu bở nào đó.

Bước qua từng dãy hàng lang dài cùng nhiều cánh cửa kính tráng lệ theo sự chỉ dẫn của nhân viên tại đây, anh được dẫn vào một căn phòng ăn riêng tư chỉ dành cho những vip, những người giàu có mà cũng thật quyền lực, như người đàn ông đang ở bên trong đợi anh.

"Cháu đây rồi, Zee !"

" Chú gặp cháu có chuyện gì sao ạ ?"

" Cứ ngồi xuống đi đã rồi ta sẽ nói chuyện. Chú đã gọi sẵn vài món cháu thích rồi, nếu cần thêm gì cứ gọi thêm !"

Zee Pruk khẽ cau mày nhìn về phía bàn ăn, dù không muốn nhưng anh vẫn ngồi xuống, đối diện người chú đáng kính. Cử chỉ quá mức nhiệt tình và thân thiết kia khiến anh hiểu rằng Sakda Panich đang có ý định nhờ vả một việc gì đó, có vẻ không mấy tốt đẹp khi người ông gặp là đứa cháu cảnh sát như anh.

" Chú cứ nói thẳng đi ạ, cháu cần có việc cần giải quyết ở văn phòng."

Zee không né tránh ánh mắt đầy ý đồ ấy, hai tay để thẳng lên bàn nhưng không động vào bất cứ món ăn nào. Sakda khẽ mỉm cười, ông ta luôn có hứng thú nhất định với đứa cháu lạnh lùng này.

" Đáng lẽ chú nên gặp cháu ở văn phòng, cháu sẽ không có cớ để bỏ đi sớm như này."

Thấy Zee Pruk vẫn chăm chú nhìn mình không chút lay động, ông ta liền nói tiếp:

" Cháu biết là dạo gần đây gia đình ta xảy ra chuyện gì rồi đúng không ? Nhà tổ của chúng ta bị cháy và đến giờ ta vẫn chưa tìm được thủ phạm."

" Chú muốn cháu giúp chúng ta tìm... cậu bé đó."

Sakda dường như cố gắng không thể sự cáu gắt khi nhắc đến chàng trai này, người mà đã đốt ngôi nhà tổ cũng như là kho chứa nhưng bộ sưu tập lộng lẫy của ông. Tuy được xây nên với mục đích lưu giữ những kỉ vật cùng những truyền thống truyền qua nhiều đời của gia tộc Panich nhưng Sakda, người chi tiền nhiều nhất cho công cuộc này lại dùng nó làm nơi treo những món đồ, những bức tranh nghệ thuật đáng giá vài trăm triệu bath được ông ta coi như báu vật, săn được ở hàng nghìn nơi trên thế giới.

Zee dường như đã đoán ra được điều này, vụ việc gần đây đang rất ầm ĩ. Những người coi trọng nhà Panich nói chung hay Sakda nói riêng thì vô cùng phẫn nộ, trong khi đó những kẻ ghét bỏ, khinh thường thậm chí căm hận ông ta lại vô cùng hả dạ, họ coi người thanh niên đã làm việc đó là anh hùng. Thậm chí có một nhóm nhỏ ẩn danh còn lập fanclub cho cậu chàng đó trên Twitter.

Nhớ đến việc đó làm Zee Pruk có chút buồn cười. Rõ ràng anh không nên cảm thấy buồn cười vì chuyện này.

" Cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra, và chú đang nhờ một cảnh sát khác đi tìm thủ phạm ạ ?"

Giọng Zee đều đều, anh không chắc mình giúp được gì trong việc này. Sakda ngừng việc cắt steak lại, nhẹ nhàng đáp:

" Chú nghĩ cháu , một cảnh sát nằm vùng sẽ có cách khác nhanh hơn để tìm ra thủ phạm."

" Cháu không hiểu ý chú."

"Thực ra, chúng ta đã đại khái xác định được cậu bé đó là ai, nhưng cháu biết đấy ta cần xác nhận lại một chút bằng cách tìm ra bằng chứng nào đó . Vả lại ta không thể để cảnh sát biết chú cho người điều tra bất hợp pháp về cậu ta."

Sakda quan sát phản ứng không mấy bất ngờ của đứa cháu trước mặt thì khẽ hài lòng, nói tiếp:

" Vì chúng ta là người thân nên chú sẽ nói thẳng, chú cần cháu tham gia với tư cách cảnh sát nằm vùng, để điều tra cậu bé đó."

"Vụ án này không nghiêm trọng đến mức đây đâu, thưa chú!"

Giọng Zee có chút nghiêm trọng, đây quả thực là một việc làm không cần thiết và đầy lạm quyền.

" Chú sẽ đánh tiếng với cảnh sát trưởng..."

" Cháu sẽ không tham gia ."

Zee Pruk quả quyết:

" Chú biết cháu không thích những việc như này chút nào! Cháu sẽ coi như hôm nay không nghe thấy điều gì và cháu mong chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa."

" Cháu không muốn giúp gì cho gia đình này sao ?"

Sakda khẽ nhíu mày vì công cuộc lôi kéo không thành, đứa cháu này luôn tỏ ra chính trực khiến ông vô cùng chán ghét.

" Nếu tìm được người rồi chú cứ giao cậu ta cho cảnh sát đi, và cứ để họ điều tra theo đúng quy trình."

"Bọn cớm đó không được việc gì cả, chú muốn thằng nhóc đó trả giá cho việc làm ngu ngốc của nó ngay lập tức !"

Sakda mất bình tĩnh, âm lượng đột ngột lớn hơn. Nhìn thẳng vào đôi mắt sắt bén và lạnh lẽo của Zee Pruk, ông ta khẽ hạ giọng xuống:

" Đúng như cháu nói, sẽ chả có ai đi nằm vùng vì một tên phá phách nhưng để mọi thứ kết thúc nhanh hơn trong êm đẹp, một người có thể tiếp cận để điều tra một cách hợp pháp là cháu."

" Cháu hiểu mà phải không, chuyện ta nhờ cảnh sát trưởng cũng sẽ không bị lộ ra ngoài, chỉ có chúng ta, trong gia đình biết thôi !"

Sakda vẫn không từ bỏ, tiếp tục thuyết phục đứa cháu trai cứng đầu:

" Chuyện này sẽ được đưa lên truyền thông nên ta không thể làm gì sơ suất được, và ta cần bằng chứng để buộc tội cậu ta."

" Cậu ta mới chỉ là nghi phạm, chú còn chẳng chắc thủ phạm có đúng là cậu ta không. Cháu nghĩ ta nên để cảnh sát tiếp tục điều tra."

Zee mất bình tĩnh đứng dậy, khẽ liếc nhìn đồng hồ anh cảm thấy mình đã quá phí thời gian cho cuộc gặp mặt vô bổ này. Zee rời đi ngay lập tức trong sự bất ngờ và bực bội của Sakda vì anh tin anh đã cho ông ta một câu trả lời rõ ràng:

" Cháu có chuyện phải đi trước, cảm ơn chú vì bữa ăn ! "

.......

Lúc Zee Pruk quay về sở cảnh sát đã là hơn 1h chiều. Vừa mở cửa văn phòng, anh đã thấy Net ngồi trước bàn làm việc chờ anh cùng một tập tài liệu nào đó.

" Cuối cùng anh đã về rồi, em đã làm xong những giấy tờ cần thiết rồi. Anh có thể bắt đầu nhiệm vụ vào ngày mai luôn !"

Net có vẻ như vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Zee Pruk. Nụ cười tươi đầy sát gái với hàng răng trắng đều tăm tắp cứ như đang tỏa sáng trên gương mặt rám nắng nam tính của anh chàng.

Zee không nói gì chỉ lại gần cầm tập tài liệu lên và mở ra xem.

Chứng minh thư, bằng lái xe, giấy khai sinh, thẻ giảng viên,.. và hợp đồng thuê nhà, gần như những thứ giấy tờ cần thiết cho một thân phận mới đều ở trong tập hồ sơ này.

Không chờ đàn anh xem hết tài liệu, Net vui vẻ nói tiếp:

" Hợp đồng thuê nhà đều kí và đóng tiền cọc hết rồi, anh chỉ cần chuyển vào thôi. Bên trường đại học cùng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sắp tới anh chỉ cần tới chào hỏi các giảng viên khác là được. Họ đều được thông báo anh là thạc sĩ mới chuyển từ Đức về."

Zee Pruk chăm chú nhìn gương mặt có phần khác lạ của mình trên tấm thẻ giảng viên một hồi rồi quay ra hỏi Net:

" Cậu ấy chắc chắn sẽ quay lại học vào ngày bao nhiêu ?"

" Ý anh là đối tượng sao? Theo như em biết là vào ngày kia. Cậu ta nghỉ khá nhiều trong năm học vừa rồi vì vậy nếu nghỉ tiếp sẽ phải học lại rất nhiều lớp. "

Net đứng hẳn dậy, đưa ra trước mặt Zee 2 bức ảnh, đều là ảnh của 2 cậu trai trẻ nào đó:

" Đây là Nat, bạn thân cậu ta, là một trong những người em gặp ở văn phòng đã xác nhận với thầy hiệu trưởng rằng đối tượng sẽ đi học vào ngày kia. Và đây...."

Net khẽ nhíu mày lại, ngập ngừng suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:

" Cậu ta là người cũng có mặt trong cuộc ẩu đả lần trước, có vẻ là bạn cùng lớp, tên là Tommy. Em không chắc liệu cậu ta có tham gia vào việc buôn ma túy không."

" Vụ ẩu đả lần trước không liên quan đến ma túy sao ?"

Zee Pruk có hơi bất ngờ hỏi lại, đối tượng này là một trong những tay sai lộ diện bên ngoài khá nhiều trong một nhánh nhỏ của đường dây ma túy mà phân đội anh đang điều tra gần đây. Tuy đã theo dõi cậu ta được một thời gian nhưng Zee không hề thấy dấu hiệu của một phi vụ nào khác. Net gật đầu, mắt không rời tấm ảnh trên bàn.

" Đám côn đồ đó là người của chú anh."

Thấy người đối diện khé nhíu mày, Net nói tiếp:

" Qua camera an ninh và đồng phục trên người, xác định được đám đó là bảo vệ của cơ sở nhà máy số 3. Em cũng không chắc có chuyện gì xảy ra nữa."

" Không lẽ bên nhà máy cũng giấu ma túy ?"

Net có chút nghi ngại đưa ra phán đoán, thế nhưng liền bị Zee Pruk phủ nhận:

" Cơ sở đó gần khu dân cư, ngoài ra hàng tuần đều có thanh tra đến kiểm tra nên việc ông ta giấu ma túy ở đó là không thể. Vả lại nếu cậu ta đến đó lấy ma túy thì tại sao bảo vệ lại rượt theo và đánh cậu ta chứ ?"

Càng nghĩ Zee càng khó hiểu, không lẽ trong vụ việc này còn điều gì cần tìm hiểu thêm hay sao ? Cảm giác cậu bé này không chỉ là một tay sai bình thường.

" Chuyện đó để tính sau đi, dù sao sắp tới anh cũng có cơ hội điều tra được nhiều điều hơn. "

Zee Pruk không nói gì chỉ đăm chiêu nhìn vào tờ giấy ghi đầy thông tin cá nhân về đối tượng mà anh đã sớm nãy ra không lâu.

 Khác với đa số những tên tham gia vào việc buôn bán ma túy khác, cậu nhóc này tuy không quá trẻ tuổi nhưng cách sống rất thoải mái và lộ diện ra bên ngoài khá nhiều. Cậu thậm chí còn học đại học, làm thêm và tham gia các hoạt động ngoại khóa khác như một sinh viên bình thường. Cậu ta cũng chẳng che dấu chuyện đang làm việc cho quán bar Saturn, hang ổ cửa những cuộc giao dịch kín đáo với những món hàng phạm pháp.

Chả cần đến anh, chỉ cần một cảnh sát nghiệp vụ bình thường theo dõi cậu cũng thấy, cậu chẳng may mảy bận tâm đến việc che giấu bản thân đang làm trong một khu vực luôn đầy rẫy tệ nạn và tội phạm, và việc bị dính líu đến điều đó là điều không thể tránh khỏi. 

Đâu học sinh đại học nào muốn dính vào mấy thứ rắc rối đó chứ. Việc lọt vào tầm mắt xanh của cánh sát lại càng không.

Nếu không phải vì chưa thu thập được bằng chức xác thực nào, Zee đã có lúc nghĩ liệu cậu ta có đang cố tình khoe ra để cho cảnh sát thấy không, rằng hành tung của cậu ta rất bất thường.

Zee Pruk cố gắng lấy lại tỉnh táo trước những kết luận đầy mơ hồ, đến tận bây giờ anh còn không chắc việc chọn cậu ta làm đối tượng tiếp cận có đúng đắn hay không. Nếu cậu ta không thực sự tham gia quá nhiều vào đường dây này hay chỉ là một nhân viên bình thường làm ở quán, anh sẽ phải tìm cách tiếp cận đối tượng mới.

" Mà lần này anh để tên như này có ổn không ? Dù Zee không phải tên thật nhưng mà đây là cái tên mọi người vẫn thường gọi anh mà."

" Vậy nên tôi mới dùng cái tên này, khu vực nằm vùng lần này là ở ngay trung tâm BangKok, không ai chắc được trong lúc làm nhiệm vụ tôi có gặp người quen không. Nếu để lộ ra tên khác càng đáng ngờ hơn."

Zee dường như được kéo ra khỏi dòng suy nghĩ miên man kia, khẽ trả lời Net. Cậu nghe vậy cũng gật gù gật đầu. Nhớ ra điều gì, Net hỏi tiếp:

" Nếu theo kế hoạch lần trước, anh sẽ tiếp cận với mục tiêu trở thành...người yêu đúng không ?"

Nghe vậy, anh chỉ khẽ lắc đầu. Zee để hai tay vào túi quần rồi khẽ ngồi lên bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Nhớ đến sự lạnh lùng và dè chừng của cậu khi ấy, giọng anh đều đều:

"Không, trở thành một người nào đó khiến cậu ấy tin tưởng là được. Kiểu như một người thân ."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top