Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đảo Hải Hoa vào một đêm mất điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Câu chuyện về một lời tỏ tình thầm lặng dưới ánh chiều tà trên đảo Hải Hoa.


...

Đảo Hải Hoa vào một đêm mất điện
《海花岛停电那一夜》

a ZEFS fanfiction
written by 见崎美咲子酱

Bản chuyển ngữ đã có sự đồng ý của tác giả;
Không cho phép mang đi nơi khác, không cho phép audio, không cho phép chuyển ver;
Tất cả đều là sản phẩm của trí tưởng tượng và người dịch không sở hữu bất cứ thứ gì liên quan (kể cả hai nhân vật chính).

...

00

Châu Kha Vũ có một bí mật, cậu vô cùng yêu thích cún con.

01

Hậu quả của việc luyện tập vũ đạo suốt đêm chính là sáng ra làm cách nào cũng không dậy nổi.

Phòng ký túc xá mười hai người giờ trông như khu vực vừa bị dội bom nguyên tử, hỗn loạn đến buồn cười, có quần áo chưa giặt chất đống trên bàn ghế, có thùng mì gói giấu trong góc tường, ai sức chịu đựng kém thì người đó tự đi mà dọn phòng. Châu Kha Vũ lựa chọn đi muộn về muộn, tuyệt đối nhắm mắt làm ngơ.

"Châu Kha Vũ, dậy đi, mau dậy đi, anh đói bụng rồi."

Lúc Châu Kha Vũ bị lay tỉnh, huyệt thái dương vẫn còn âm ỉ đau đớn. Trái ngược hoàn toàn với giọng nói mềm mại đang đánh thức cậu đây, là một sức mạnh như cuồng phong bão táp của đối phương, Châu Kha Vũ thật sự cho rằng giường trên giường dưới đều bị người kia làm cho rung chuyển.

"Dậy liền đây, anh cũng ngừng mau, lắc thêm chút nữa là sập giường đó."

Cậu chậm rãi tháo đồ bịt mắt xuống, đau lòng cố nhắm thêm một hồi, vừa mở mắt ra liền thấy Phó Tư Siêu đã leo lên đứng trên cầu thang, hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

"Em ngủ lâu lắm rồi. Lúc anh dậy thì thấy em đã ngủ, anh ăn sáng xong em vẫn ngủ, anh ra ngoài lượn thêm vài vòng quay trở về vẫn thấy em đang ngủ. Suýt chút nữa là anh lên kiểm tra xem em còn thở hay không đấy."

Phó Tư Siêu nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Châu Kha Vũ, cằm tựa vào lan can giường, trên gương mặt là một đôi mắt đầy trông mong. Châu Kha Vũ thật sự nghi ngờ bản thân còn thấy được một cái đuôi to đang lắc qua lắc lại cảnh cáo cậu mau mau rời giường.

"Chờ mười lăm phút."

Khi cả hai bước đến căng tin cũng là lúc nhóm học viên đầu tiên vừa ăn xong, Phó Tư Siêu bị một đám người vây xung quanh, sôi nổi bàn tán về việc biên khúc. Châu Kha Vũ vừa vò đầu bứt tóc đến rối tung vừa bước nhanh đến khu vực lấy cơm, cậu phát hiện ra món đùi gà yêu thích nhất của Phó Tư Siêu giờ chỉ còn trơ trọi lại một cái.

Quả nhiên chỉ mười phút sau, Phó Tư Siêu vẻ mặt đầy chán nản bưng khay ăn đến ngồi đối diện: "Đều tại em, đùi gà hôm nay hết sạch rồi." Sau đó anh liếc sang khay ăn của Châu Kha Vũ, hai mắt mở to nhìn cậu, vô cùng đau lòng mà dùng chiếc đũa gõ gõ lên bàn: "Châu Kha Vũ, đừng nói là cái đùi gà cuối cùng là do em lấy đấy nhá?"

"Ngậm miệng lại, ăn cơm đi."

Châu Kha Vũ gắp đùi gà bỏ sang khay ăn của Phó Tư Siêu, nhìn anh ăn một cách đầy thoả mãn cậu liền hiểu được lý do tại sao mọi người lại thích xem các chương trình mukbang, cảm giác sung sướng khi nhìn người khác ăn uống ngon miệng so với tự mình ăn rồi tự mình béo tính ra vẫn lời hơn nhiều.

"Châu Kha Vũ, ngậm miệng thì làm sao mà ăn cơm được." Sau khi gặm xong đùi gà Phó Tư Siêu đưa ra lời tổng kết, anh đứng dậy đi lục tìm giấy ăn trong túi của Châu Kha Vũ: "Nể tình cái đùi gà này, anh sẽ cho em thêm hai tiếng quý giá nữa, biên khúc của em còn chỗ nào chưa hài lòng?"

02

Rất nhiều người không biết rằng, Châu Kha Vũ gặp Phó Tư Siêu sớm hơn mọi người nghĩ một khoảng thời gian.

Thời điểm đó Phó Tư Siêu vẫn chưa là nghệ sĩ của Giải Trí Waji, anh còn đang trực thuộc công ty cũ nơi vừa cho ra một nhóm nhạc nam nhìn qua đã thấy sặc mùi, làm fans hận đến nghiến răng nghiến lợi. Châu Kha Vũ khi ấy cũng không phải thái tử trời sinh, cậu bị vứt ở phòng vũ đạo luyện tập không ngừng nghỉ, mỗi tuần đều phải báo cáo lại một lần, kiểm tra, chấm điểm, rồi sau đó công ty mới đưa ra quyết định xem cậu có được giữ lại hay không.

Châu Kha Vũ ban đầu không quá chắc chắn về việc mình sẽ đi theo con đường thần tượng, cậu trẻ người non dạ, nhìn những thực tập sinh vào công ty cùng lúc với cậu một người lại một người rời đi, bọn họ sẽ tụ tập trên một bàn tiệc thịnh soạn cùng vui vẻ ăn uống rồi nói chuyện tình yêu, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ vì việc phải giảm mấy cân mà buồn rầu.

Cậu nghĩ, có nên lãng phí tuổi trẻ của mình ở một lớp học vũ đạo với bốn bức tường như vậy không?

Vào đêm trước buổi báo cáo, Châu Kha Vũ ở trong phòng tập lặp đi lặp lại một cách máy móc các động tác vũ đạo, trong đầu tràn ngập những câu hỏi vì sao. Hay là mình cũng từ bỏ đi, khi ý nghĩ này vừa loé lên cũng là lúc cả toà nhà chìm vào bóng tối, âm thanh của các thiết bị điện cũng đồng loạt biến mất khỏi thế gian. Châu Kha Vũ suýt chút đã cho rằng là do sự dao động của mình bị ông trời trừng phạt. Cho đến lúc từ bên ngoài truyền đến giọng nói của nhân viên công tác: "Tự dưng sao lại cúp điện." Cậu mới hoàn hồn, thì chỉ là chút sự cố.

"Ê nè... Còn ai nữa không vậy?"

Ngoài hành lang vang lên tiếng động, Châu Kha Vũ vừa bước tới cửa liền nhìn thấy một nam sinh ở phòng đối diện đang nhoài người ra, người kia nhìn thấy cậu liền thở một hơi: "Thị lực tôi hơi kém còn có chút quáng gà, tự dưng lại bị cúp điện, đúng là hết cả hồn mà." Sau đó người kia liền sờ soạng bức tường, men theo đường thẳng mà đi đến chỗ Châu Kha Vũ, nắm lấy cổ tay cậu cùng đi vào phòng: "Chúng ta chuyện chút đi."

Châu Kha Vũ không thích việc đụng chạm thân thể, cũng vì lý do này mà cậu bị công ty đánh giá là tính cách quái gở, không phù hợp với việc thành lập nhóm nhạc nam. Nhưng khi người kia nắm lấy cổ tay cậu, trên người rõ ràng còn mang theo hơi nóng vì vừa hoạt động mạnh xong, còn có chút dính dính, nhưng ngược lại không làm Châu Kha Vũ cảm thấy khó chịu. Cậu nương theo ánh trăng nhìn rõ dung mạo người kia, đó là một gương mặt vô cùng thanh tú, pha lẫn chút lanh lợi của loài cún con.

"Cậu là thực tập sinh sao?"

Người kia ngẫm nghĩ một lát rồi cũng đáp: "Ừa... nhưng cũng không hẳn là vậy. Nhóm chúng tôi đã ra mắt được một thời gian rồi, nhưng tôi cảm thấy không giống vậy... Kiểu, cậu cũng hiểu mà?"

Các công ty giải trí ở Bắc Kinh mọc lên như nấm sau mưa, năm nào cũng chiêu mộ được rất nhiều trai xinh gái đẹp, nhưng đại đa số đều trông như gánh hát rong, lợi nhuận cao nhất các công ty thu về phần lớn là do khoản thanh lý vi phạm hợp đồng của nhóm thực tập sinh có xuất thân giàu có.

"Còn cậu thì sao? Cũng là thực tập sinh hả? Cậu thuộc công ty nào vậy?"

"Công ty tôi ngày mai sẽ tổ chức buổi báo cáo xếp loại, nếu tôi biểu hiện không tốt thì cũng chẳng còn là thực tập sinh nữa rồi."

Châu Kha Vũ nằm dài trên sàn nhà, quần áo mướt mồ hôi chạm vào những tấm gạch lạnh băng, điều hoà trong phòng không còn hoạt động làm cho hơi nóng dần tích tụ, Châu Kha Vũ cảm thấy tư duy của mình cũng muốn đình trệ trong cái cảm giác trước nóng sau lạnh này rồi.

"Sẽ không đâu, cậu ngày nào cũng chăm chỉ tập luyện đến khuya chắc chắn là thực lực không tệ." Người kia dừng lại một chút, lại cười nói: "Tuy rằng trời tối tôi không nhìn rõ được mặt cậu, nhưng nhìn dáng cậu vừa cao vừa gầy như vậy, chắc chắn là một anh chàng đẹp trai."

Châu Kha Vũ quay người lại, tò mò mà âm thầm đánh giá người kia: "Nếu tôi được ở lại thì sao? Được ra mắt thì cũng có ý nghĩa gì?"

"À... Vấn đề này thì" Người kia nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Thật ra chuyên ngành của tôi vốn là contrabass, chính là cái kiểu nhạc cổ điển ấy cậu biết không? Nhưng bản thân tôi lại thích nhạc điện tử hơn, cho nên liền quyết định đi theo con đường này. Ngay từ đầu gia đình tôi không đồng ý, bên phía trường học cũng cho rằng không nên, nhưng mà chính tôi lại muốn thử, thử một chút cũng không mất gì cả. Tôi chính là muốn xem thử xem, con đường này rốt cuộc phải đi như thế nào?"

Người kia nói với một vẻ mặt hớn hở, thậm chí còn chuyên tâm đến mức đôi lúc sẽ vô thức mà khoa chân múa tay: "Là như vậy đó, cậu trước hết hãy khoan nghĩ xem việc này có ý nghĩa gì đã, cứ coi như là một lần đi đến vùng đất mới, thăm thú những phong cảnh mới. Thành công hay thất bại, vui vẻ hay khổ sở, đó đều là kinh nghiệm của chính mình, như vậy cũng tốt."

Đêm đó bọn họ đã nói với nhau rất nhiều, cũng không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào của công ty. Sau khi người đại diện của Châu Kha Vũ đến đón cậu đưa về lại ký túc xá, bọn họ cũng không còn gặp lại nhau trong suốt một tuần, Châu Kha Vũ tìm gặp nhân viên công tác để hỏi thì nhận được câu trả lời rằng: "Người cậu nói hẳn là Phó Tư Siêu rồi, công ty của cậu ấy không luyện tập ở đây nữa."

Hoá ra người kia tên là Phó Tư Siêu.

Châu Kha Vũ bỗng chợt nhận ra, bọn họ ngay cả tên tuổi của nhau cũng không hề biết, lại giống như hai người bạn cũ mà bộc bạch hết nỗi lòng.

03

Châu Kha Vũ có một thói quen kỳ lạ, cậu rất hay che giấu niềm yêu thích của mình, cậu cố chấp cho rằng đây chính là một việc làm đầy lãng mạn.

Buổi quay chụp ngoại cảnh đầu tiên của Châu Kha Vũ và Phó Tư Siêu kéo dài từ đầu giờ chiều đến tận tối, thời điểm kết thúc công việc tay của cả đoàn quay phim đều đồng loạt nhấc lên không nổi, thậm chí cả đám nhóc thực tập sinh hai mươi tuổi đầu bừng bừng sức sống giờ cũng như mấy bông hoa héo, chỉ muốn nằm dài trên xe mà ngủ.

Tất cả đèn trên bờ đều tắt hết, chỉ còn mỗi vầng trăng lấp lánh ánh bạc soi trên mặt biển, Châu Kha Vũ nhìn thấy hôm nay Phó Tư Siêu không đeo kính, trên vai còn cõng theo một cây vĩ cầm cao hơn đầu, cậu chậm rãi lùi về phía cuối hàng, đi đến bên cạnh giúp anh đỡ thân đàn: "Buổi tối nếu nhìn không rõ thì cứ đi theo em."

Phó Tư Siêu liếc mắt xác nhận bộ dáng cùng trang phục của người đến: "Bọn Trương Gia Nguyên còn không biết nữa là, làm sao em biết được?"

Châu Kha Vũ nhìn người bên cạnh đôi mắt sáng ngời, thoải mái mà nhún nhún vai: "À, có thể là do trực giác."

Phó Tư Siêu gật đầu không xác định, nở một nụ cười xinh đẹp động lòng người: "Vậy thì cảm ơn em."

Ngay khoảnh khắc đó, Châu Kha Vũ cảm thấy bí mật nơi phòng tập vào một đêm cúp điện tại Bắc Kinh xa xôi bị gió thổi quay ngược trở về, cuồng cuộn không ngừng, quá khứ và hiện tại xuyên qua khoảng cách 2703 km chất chồng lên nhau. Cậu cùng Phó Tư Siêu ở nơi gió biển, trời đêm, mùa xuân ấm áp hoàn thành một cuộc trao đổi bí mật khác.

Sau khi cả hai dọn vào cùng phòng ký túc xá, Châu Kha Vũ liền cắm một chiếc đèn ngủ nhỏ ở vị trí ổ điện đầu giường, có người trêu cậu lớn như vậy rồi mà vẫn sợ bóng tối, cậu cười bảo là vì sợ nửa đêm đi vệ sinh mà mở đèn lớn thì sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác. Nhưng sự thật phía sau chiếc đèn ngủ là bí mật mà chỉ riêng Châu Kha Vũ và Phó Tư Siêu hai người họ biết.

Châu Kha Vũ phần lớn thời gian đều sẽ tự mình đi đến phòng tập tìm Phó Tư Siêu, tay xách nách mang người đã lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê trở về ký túc xá. Cứ vào rạng sáng một giờ là Châu Kha Vũ sẽ có mặt ở trước phòng tập của tổ Butterfly gõ cửa, Bá Viễn mỗi lần nhìn thấy cậu đều sẽ mỉm cười hiểu ý, đẩy đẩy Phó Tư Siêu đang nằm dài trên mặt đất: "Siêu Nhi, có Châu Kha Vũ đến tìm."

Phó Tư Siêu khoa tay múa chân hai bận, ậm ừ nói : "Mệt quá đi", "Không dậy nổi",... linh tinh đủ cả. Châu Kha Vũ khoanh tay đứng tựa vào khung cửa nhìn trong chốc lát, sau đó bước đến nắm lấy cánh tay của Phó Tư Siêu, cho anh mượn lực kéo cả thân tựa hình như không xương của mình dậy ngã vào lòng cậu, đụng này chạm kia cùng bước ra ngoài.

Nhiệt độ ngoài hành lang so với trong phòng tập thấp hơn rất nhiều, Phó Tư Siêu đứng thẳng người như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, chép miệng thở dài: "Anh mệt quá đi à, còn đói bụng nữa chứ."

Đợt công diễn sắp tới, mọi người trong Doanh ai cũng tự ý thức mà bắt đầu sinh hoạt điều độ để giảm cân. Riêng Phó Tư Siêu ngoài miệng thì bảo bản thân sẽ ăn ít một chút, vừa quay lưng đã đói bụng đòi ăn. Châu Kha Vũ nhéo nhéo mặt Phó Tư Siêu: "Béo lắm rồi, còn ăn nữa."

"Anh rất là nhẹ đó, cộng thêm việc mỗi ngày đều vất vả tập luyện như vậy kiểu gì cũng rớt vài cân... Ah, sao hôm nay thật sáng."

Trên đường từ phòng tập về ký túc xá phải đi ngang qua một khung cửa sổ rất lớn cao từ trần xuống sát sàn nhà, bầu trời đen vào lúc rạng sáng bao lấy tầng tầng lớp lớp ánh sao, xuyên qua cửa kính pha lê chiếu khắp toà nhà, chỉ cần ngước lên nhìn những cành cây phiến lá đan xen là có thể thấy cả dãi sao trời lấp lánh. Phó Tư Siêu đứng sát vào cửa sổ một cách đầy hào hứng, vui vẻ mà lôi kéo Châu Kha Vũ cùng nhau xem.

"Thị lực anh không tốt nhưng để ngắm sao thì lại thấy rất rõ ràng nha."

Phó Tư Siêu nghe vậy thì đánh cho Châu Kha Vũ một cái: "Em có thể sống lãng mạn hơn chút không, cứ như vậy thì làm sao mà viết tình ca!"

Sự lãng mạn khi viết lời bài hát nằm ở chỗ tạo ra tình huống cho mọi người, trong khi lãng mạn ở hiện thực là do sự tương quan với cảm xúc ngay thời điểm đó sinh ra. Châu Kha Vũ ngắm nghía sườn mặt của Phó Tư Siêu, trong bốn bề vắng lặng cảm nhận ánh sao của Đảo Hải Hoa, ở nơi chỉ có bọn họ hai người mới hiểu cười nói, cứ như vậy mà thoải mái thả lỏng nhịp tim đập rộn ràng, không cần những lời hoa mỹ cũng đủ trọn vẹn lãng mạn.

04

Châu Kha Vũ thường xuyên cho rằng Phó Tư Siêu giống như một đứa trẻ, nhưng đôi lúc anh cũng rất trưởng thành.

"Biết ngay là em đang ở đây mà."

Phó Tư Siêu khom lưng chen vào khoảng không gian nhỏ hẹp, cố chấp mà cùng cậu dính chặt người vào nhau. Dưới lối rẽ của cầu thang có một vị trí tránh được tầm mắt của máy quay và đám đông một cách hoàn hảo, đây là nơi Châu Kha Vũ vô tình phát hiện ra trong một lần đi dạo, mỗi khi tâm trạng không vui cậu đều sẽ chạy ra đây.

Hai người con trai cao trên 1m8 cùng chen chúc có hơi khó chịu, Châu Kha Vũ cảm thấy nếu Phó Tư Siêu nhích lại gần hơn một chút nữa thì bọn có thể hôn nhau luôn. Cậu lúng túng dụi mắt và quay đầu ra xa: "Không phải đã nói là đừng đi tìm em rồi sao."

Phó Tư Siêu nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ một hồi, đột nhiên vươn tay vùi đầu cậu lên vai, không may do dùng sức quá mạnh nên đầu cậu ngay lập tức đập vào xương quai xanh của anh, nỗi buồn của Châu Kha Vũ cũng theo cái đập này mà văng xa vài phần. Phó Tư Siêu người nhỏ nhưng sức lực không nhỏ, cậu chỉ có thể âm thầm chịu đựng tư thế này.

Phó Tư Siêu sờ sờ tóc Châu Kha Vũ như đang sờ lông con vật nhỏ, khi nói chuyện đều là thì thầm sát bên tai tựa một phiến lông chim: "Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, đó không phải là chuyện gì xấu. Người ủng hộ em rất nhiều, ống kính chĩa vào em cũng không ít, nhưng chỉ cần không sập phòng thì sẽ không ảnh hưởng đến việc ra mắt đâu."

Đúng là phong cách an ủi người khác của Phó Tư Siêu, bình thường chỉ giỏi làm nũng, đến khi dỗ dành người khác cũng vô cùng thành thục. Giọng nói mềm mại như bông đặt trong tình huống này có tác dụng chữa lành ngay lập tức, huống hồ Phó Tư Siêu còn thích việc tiếp xúc thân thể, cứ lôi lôi kéo kéo không biết điểm dừng, anh mang theo hơi ấm của con người nhưng hành động giống như loài bạch tuộc mà quấn lấy Châu Kha Vũ, làm cho cậu đột nhiên sa vào một mảng ấm áp mênh mang.

"Có điều... Em thật sự nên bỏ hút thuốc đi, mùi thuốc lá không thơm chút nào."

Phó Tư Siêu ôm chặt Châu Kha Vũ hơn một chút, vì nếu để cậu thoát ra được, cậu chắc chắn sẽ nhảy lên đánh anh ngay.

Phó Tư Siêu ngày nào cũng sống vui vẻ như heo con rồi cũng sẽ có khi buồn, những lúc như vậy anh không giống như trẻ con mà mặc sức phung phí cảm xúc của mình, anh sẽ chỉ tránh né đám đông mà trốn vào một góc tự mình gặm nhấm hết những cảm xúc khác thường.

Vòng loại lần thứ nhất, Phó Tư Siêu sau khi tiễn bạn mình rời khỏi Doanh vẫn không quay trở về ký túc xá, Châu Kha Vũ đi một vòng tìm cuối cùng nhìn thấy anh ở chỗ cũ, cậu học theo Phó Tư Siêu khom lưng bước vào, dùng một tư thế cực kỳ vặn vẹo ôm anh vào trong lồng ngực.

Trước khi làm vậy Châu Kha Vũ cũng phải suy đi tính lại đến mấy lần, rằng hai người con trai cao lớn làm như vậy có phải hay không có chút không thích hợp.

Nhưng cậu cũng ngay lập tức rõ ràng—— Bộ dạng Phó Tư Siêu hiện tại trông quá giống một chú cún con bất hạnh, ai lại nhẫn tâm đến mức không dỗ dành một vật nhỏ đang buồn?

Phó Tư Siêu không khóc, anh chỉ giấu mặt vào trong áo khoác của Châu Kha Vũ mà thở dài, sau khi cọ qua cọ lại vài liền hung dữ nói: "Em đến tìm anh rồi sao lại không an ủi gì?"

"Nếu lời nói có tác dụng thì anh cũng sẽ không trốn một mình ở đây." Châu Kha Vũ cảm thấy người trong lồng ngực chuyển động, hai tay đưa lên giống như muốn đánh cậu, vì vậy liền dùng ưu thế tay dài chân dài mà áp chế Phó Tư Siêu: "Được rồi, chuyện an ủi thì bọn Trương Gia Nguyên khẳng định làm tốt hơn em. Nhưng chỗ này thì chỉ mình em biết, em sẽ ngồi đây với anh đến khi hết buồn."

"Phó Tư Siêu, đừng lo lắng, không có nỗ lực nào là bị uổng phí, sự xuất sắc và tài năng thiên bẩm của anh nhất định sẽ được nhìn thấy."

"Nếu không phải như vậy thì sao?"

"Vậy thì em sẽ giúp anh nói cho cả thế giới biết, rằng Phó Tư Siêu thực ưu tú."

05

Trên đảo không có quá nhiều các tiết mục giải trí, cho dù có trộm giấu điện thoại động lại đi nữa thì cũng không hay dùng. Ngoại trừ Lâm Mặc lấy việc đan len giết thời gian, thì phần lớn mọi người đều nghĩ ra đủ trò để mua vui. Nói đùa một chút chính là cả phòng ký túc xá mười hai người, mạt chược đánh một lần ba bàn, không có board game nào là không chơi được.

Nhưng vì trình độ chơi game của mỗi người không đồng đều, cuối cùng cả đám vẫn quyết định trở về trò chơi kinh điển là Thật hay Thách. Trương Gia Nguyên sau khi bị bắt đi tìm nhân viên công tác đòi điện thoại là đến lượt Hồ Diệp Thao dạy cho Riki nói câu "Cậu chính là bố tôi" bị AK vô tình vạch trần, Lâm Mặc đứng trước camera bảo rằng Lelush đã đào tẩu làm tổ đạo diễn nháo nhào đi tìm. Trò Thật hay Thách này nếu tiếp tục chơi nữa thì khả năng sẽ có người phải khoả thân bơi vòng quanh Đảo Hải Hoa.

Cái chai chuyển đến tay Phó Tư Siêu, anh đang xem người khác làm trò, cười đến đau cả bụng, bây giờ tai ương sấp ập đến với mình, anh che mặt suy nghĩ hồi lâu: "Tôi chọn thật."

Mọi người xung quanh đều cảm thấy thấy không thú vị, sau khi Trương Đằng hỏi Phó Tư Siêu mẫu người lý tưởng của anh là gì thì xung quanh càng thêm phần khinh bỉ: "Trò chơi dành cho người trưởng thành vì người chơi mà biến thành trò chơi con nít."

Phó Tư Siêu sững sờ một lúc, hiếm thấy mà bắt đầu nói lắp: "Tôi tôi tôi... tôi thích người ít nói, dịu dàng, và chịu để tôi vào mắt." Sau đó bỏ qua sự ồn ào của mọi người, tự mình thẹn thùng đến đỏ bừng hai tai.

Châu Kha Vũ cho rằng yêu cầu như vậy cũng quá chung chung, thậm chí còn không có một tiêu chuẩn gì về ngoại hình, nhưng cậu lại mơi hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Trong đầu còn chưa kịp hình thành những ý tưởng kỳ quái thì chai đã được chuyển đến trước mặt cậu.

"Châu Kha Vũ, cậu thích con trai hay là con gái?"

Cả ký túc xá lập tức sôi sục, có người còn hét lên: "Hồ Diệp Thao cậu thật sự dám hỏi nha." khiến cho Châu Kha Vũ chỉ biết bất lực mà cười cười, ở trong tiếng kêu ầm ĩ vì được xem kịch vui của mọi người, cậu nhận ra được ánh mắt gắt gao của Phó Tư Siêu đang âm thầm dõi theo cậu. Châu Kha Vũ xuất thần trong một lúc, cảm giác mơ hồ ban nãy lại nổi lên trong lòng, nhưng miệng còn nhanh hơn suy nghĩ: "Dĩ nhiên là con gái."

Ánh mắt luôn dõi theo cậu đột nhiên biến mất, Phó Tư Siêu cũng hoà vào đám đông hi hi ha ha mà trêu chọc câu trả lời Châu Kha Vũ, cậu vô cớ cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng lại dâng lên cảm giác giả dối đến lạ kỳ.

Châu Kha Vũ không có nói dối, kinh nghiệm sống mười tám năm trên đời hiển nhiên đủ để cậu hiểu được tính hướng của bản thân, nhưng trong lòng cậu cũng biết rõ, nếu như đổi một cách hỏi khác, câu trả lời chưa chắc đã giống nhau.

Nếu người khác hỏi Châu Kha Vũ có thích con trai hay không, cậu khẳng định sẽ nói: Biến.

Nhưng nếu câu hỏi là Châu Kha Vũ có thích Phó Tư Siêu hay không, Châu Kha Vũ cho rằng bản thân sẽ nói: Phó Tư Siêu rất đáng yêu.

Bởi vì Phó Tư Siêu quá đáng yêu, cho nên cậu muốn cùng anh đi dạo đêm. Bởi vì Phó Tư Siêu quá đáng yêu, cho nên cậu muốn ở bên cạnh anh, ôm anh chặt đến mức vô phương kháng cự. Bởi vì Phó Tư Siêu quá đáng yêu, cho nên cậu bất tri bất giác trộm giấu đi rất nhiều, rất nhiều bí mật về anh.

Hai người con trai trong độ tuổi này gần gũi với nhau như thế là bình thường sao? Châu Kha Vũ chưa từng để ý đến vấn đề này. Cái kiểu cưng chiều, thân mật như thế này có được gọi là thích không? Châu Kha Vũ mười tám tuổi cũng từng được một số người chủ động kết thân, nhưng so ra thì đều hoàn toàn không giống.

Châu Kha Vũ liếc nhìn Phó Tư Siêu, tình cờ phát hiện ra anh cũng đang nhìn cậu, nhưng cũng nhanh chóng rời đi sau khi bắt gặp ánh mắt cậu nhìn anh.

Ít nói, dịu dàng, có thể để tôi vào mắt.

Phó Tư Siêu, hình như bí mật của anh đã bị em nhìn thấy.

06

Việc ghi hình các chương trình dị thứ nguyên được coi như là một chuyện thú vị của tổ tiết mục. Châu Kha Vũ chọn cho mình một bộ đồ hoá trang tương đối đơn giản, áo sơ mi phối với quần dài, rất thích hợp để vận động. Phó Tư Siêu mặc một bộ trang phục màu hồng nhạt, trước lúc ghi hình còn bị Trương Gia Nguyên đuổi theo gọi anh là: "Phó Kiều Kiều, người so với quần áo còn đáng yêu hơn."

Trò chơi mà bọn họ chơi lần này có thể nói là phiên bản live-action của PUBG. Lúc Châu Kha Vũ đang đứng ở bóng cây quan sát, cậu nhìn thấy phía đối diện có mấy phiến lá đang khẽ chuyển động. Sau khi lặng lẽ đến gần, cậu bắt gặp Phó Tư Siêu đang ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, dùng một đôi mắt ngây thơ, vô tội mà nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ.

"Tại sao lại ngồi ở chỗ này, sợ người khác đánh không trúng anh hay gì?"

"Anh là bị em doạ đó, anh...." Lời còn chưa dứt, Phó Tư Siêu liền khôn khéo mà che kín bia ngắm trước ngực: "Không phải chứ Châu Kha Vũ, em muốn đánh anh à? Em thật độc ác."

Nói hươu nói vượn cái gì, Châu Kha Vũ tươi cười lắc đầu, cậu kéo Phó Tư Siêu từ trên mặt đất đứng dậy: "Không đánh anh, chúng ta kết liên minh, em bảo vệ anh."

Loa lớn của tổ tiết mục phát ra âm thanh mở rộng chiến trường, hai người họ nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng, quyết định sẽ đi về phía rìa, cứ đi rồi lại đi như vậy được một lúc. Ánh nắng mặt trời trên Đảo Hải Hoa vào buổi chiều rất đẹp, có thể nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng tinh tế của sóng biển cọ bờ cát, Phó Tư Siêu nheo mắt, lúc đi lúc dừng, câu có câu không nói chuyện phiếm cùng Châu Kha Vũ.

"Anh có cảm thấy hơi lạ không?"

Châu Kha Vũ là người đầu tiên phát hiện ra điều không ổn, Phó Tư Siêu nghi hoặc mà ngẩng đầu, sau đó anh nhìn xung quanh và bất chợt nhận ra: Yên tĩnh quá, xung quanh không có máy quay cũng không có nhân viên công tác, có lẽ bọn họ đã đi khỏi khu vực ghi hình mất rồi, cũng không biết vì sao chẳng ai phát hiện ra hai người họ, để bọn họ cứ thế mà đi lung tung.

Phó Tư Siêu bối rối một hồi, sau đó ánh mắt liền vui vẻ loé sáng lên, anh thần bí ghé vào tai Châu Kha Vũ cười hề hề nói: "Chúng ta chạy trốn đi."

"Thật sao? Lỡ bị cho nghỉ hưu sớm thì làm sao bây giờ?"

"Vậy nghỉ luôn."

"Lỡ bị ty chấm dứt hợp đồng thì phải làm sao?"

"Vậy chấm dứt."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, chúng ta cùng nhau bỏ trốn."

Phó Tư Siêu cao giọng nói, anh túm lấy ống tay áo của Châu Kha Vũ lắc qua lắc lại, giống như chỉ cần cậu gật đầu một cái, hai bọn họ liền có thể ngay lập tức chạy trốn khỏi Đảo Hải Hoa: "Anh sẽ làm biên khúc kiếm tiền nuôi em nha."

Châu Kha Vũ yên lặng nhìn Phó Tư Siêu, nhìn mặt trời chiếu rọi lên người anh rõ từng vết lông tơ. Cảnh sắc của hòn đảo vào buổi chiều cứ nhàn nhạt, thời gian dường như chậm lại dưới ánh nắng ấm áp dồi dào. Bọn họ hiện tại trông như hai người bạn đại học đang cùng đi du lịch, Phó Tư Siêu chỉ là rắc chút hương vị tình yêu mơ hồ, nhưng ngay tại thời khắc này, nếu cậu thức thời, có lẽ cậu không nên từ chối.

Châu Kha Vũ cười cười, đưa tay búng lên trán Phó Tư Siêu một cái: "Mơ đẹp ghê, ai muốn cùng anh bỏ trốn chứ."

Bọn họ tự do chưa được bao lâu thì đã bị nhân viên công tác đuổi kịp, vừa bị la vừa bị lôi trở về. Sau đó thì Phó Tư Siêu cũng trở nên lơ đễnh, vào chơi không bao lâu đã bị đánh gục, nhưng trông cậu cũng không có vẻ gì là không vui, mặt mày hớn hở đi đến khu vực ăn uống để nghỉ ngơi, thỉnh thoảng sẽ ghé vào lan can mách nước cho những người chơi khác.

Sau khi quay hình xong toàn bộ thì trời cũng đã tối, trên xe quay về ký túc xá có đi qua vài đoạn bị hỏng đèn đường, những lúc như vậy Châu Kha Vũ thường ôm Phó Tư Siêu về phía mình, cũng không biết vì lý do gì cậu đột nhiên lên tiếng: "Khi cuộc thi này kết thúc, em sẽ không thể cùng anh đi qua bóng tối nữa rồi."

Người trong lồng ngực cậu khe khẽ thở dài, như vô tình mà từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt tay cậu: "Anh sẽ tự mình đi."

Cơn gió chiều mùa xuân dịu êm, mang theo với cái nóng oi bức cùng nỗi khắc khoải không ai hay biết, thổi đến con người ta chẳng còn nói được lời nào.

07

Ngày đầu tiên đến với Sáng Tạo Doanh, tất cả học viên đều cảm thấy đây giống như một cơn ác mộng, nhưng khi lịch thi đấu theo tiết tấu càng lúc càng nhanh, sẽ có một vài người âm thầm mong rằng: "Hy vọng cuộc sống ở đây có thể chậm một chút mà kết thúc."

Lần công diễn ba kết thúc, vòng fans về cơ bản cũng đã hình thành, ai sẽ được ra mắt ai không trong lòng mọi người đều có lẽ đều tự biết, bầu không khí giữa các thực tập sinh với nhau cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Trong khoảng thời gian ít ỏi còn sót lại, nhân viên công tác cũng không còn rình mò bọn họ lén sử dụng điện thoại di động để tịch thu nữa, rất nhiều hệ thống giám sát và camera đều bị gỡ bỏ. Nhiệt độ trên Đảo Hải Hoa cũng đang dần tăng lên, nơi đây sắp đạt đến thời điểm sung mãn và tươi sáng nhất trong năm, và tuổi thanh xuân của họ cũng sẽ kết thúc trong bầu nhiệt huyết.

Châu Kha Vũ sẽ chấp nhận rất nhiều yêu cầu kỳ quái mà Phó Tư Siêu đưa ra. Ví dụ như lúc nửa đêm chạy vào rừng tìm đom đóm, dùng sữa chua Thuần Chân để nấu mỳ tôm hoặc là núp ở trong góc xem ai là người đầu tiên trở về ký túc xá để hù doạ. Vào hôm trước trận chung kết, Phó Tư Siêu lại lần nữa nắm lấy thành giường của Châu Kha Vũ mà suy nghĩ vu vơ: "Hay là chúng ta ra biển xem mặt trời lặn đi."

Bọn họ kiếm cớ trốn ra khỏi ký túc xá trước năm giờ, sau đó nhanh chóng chạy đến bờ biển. Lúc này sắc trời chỉ mới vừa ngả vàng, Phó Tư Siêu đứng một lúc rồi kéo Châu Kha Vũ cùng ngồi xuống: "Lẽ ra anh nên mang theo đàn tới."

Hoàng hôn vào đầu mùa hè đặc biệt đẹp, sắc vàng, ánh cam pha chút đỏ rực tỏa ra những đốm sáng dịu dàng và lộng lẫy trên mực nước biển, màu xanh lam tĩnh lặng được thẩm thấu từng chút một theo dòng thời gian. Trong không khí tràn ngập mùa hè, là hương vị của cỏ xanh sinh trưởng và vạn vật nở rộ, tươi sáng lại tích cực. Ánh chiều tà bao trùm lên mọi thứ, giống như thể cả thế giới đều rơi vào cuộc di cư nhớp nháp này.

Đây là một khoảnh khắc yên tĩnh hiếm thấy khi bọn họ ở cùng nhau, Phó Tư Siêu cứ thế nhìn chằm chằm vào khung cảnh mặt trời lặn không nói lời nào, còn Châu Kha Vũ nhìn vào Phó Tư Siêu. Anh ấy gầy hơn so với lần đầu gặp mặt, khuôn mặt cũng lộ rõ những đường nét mềm mại, khi không có biểu hiện gì cũng chẳng được tính là xinh đẹp, chỉ là khi anh ấy cười rộ lên làm lộ ra hai bên má, trông đáng yêu hệt như một chú cún con lanh lợi.

"Châu Kha Vũ..." Có thể nói mặt trời lặn là thời khắc đẹp nhất, khắp đất trời đều phảng phất một màu đỏ cam. Giọng nói của Phó Tư Siêu vô cớ có chút run rẩy: "Em nhắm mắt lại được không?"

Châu Kha Vũ nhắm mắt lại, ánh vàng ấm áp vẫn còn đọng lại trên võng mạc của cậu chưa kịp tan đi. Cậu nghe tiếng Phó Tư Siêu đứng dậy, bước đến bên cạnh vài bước, sau đó là một trọng lượng cơ thể người đè lên trên lưng. Phó Tư Siêu vòng tay qua cổ Châu Kha Vũ, dùng một tư thế cực kỳ thân mật ôm lấy cậu. Hơi thở của anh phảng phất quanh cổ cậu, Châu Kha Vũ nghĩ rằng anh sẽ nói điều gì đó, nhưng Phó Tư Siêu chỉ cẩn thận hít vào như thể anh có điều muốn nói và dường như anh đang chờ đợi điều chi.

Châu Kha Vũ bình tĩnh để cho anh ôm mình, trong đầu cậu vô số hình ảnh chạy qua như một thước phim ngắn. Có lẽ Châu Kha Vũ biết Phó Tư Siêu muốn nói gì, nhưng cậu không thể làm gì được. Chỉ có thể thầm mong anh có thể ôm mình lâu hơn một chút, cho đến khi bọn họ cùng hoà tan với ánh hoàng hôn nơi này, không cần nghĩ ngợi thêm bất cứ điều chi thì thật tốt.

Khi mặt trời lặn hết cũng là lúc đèn đường sáng lên, Đảo Hải Hoa lại một lần ngày đêm thay đổi.

Phó Tư Siêu buông cậu ra: "Châu Kha Vũ, chúng ta về ký túc xá đi."

Rất lâu về sau, Châu Kha Vũ mới nghe được câu nói rằng, hãy đi ngắm hoàng hôn khi bạn buồn bã. Phó Tư Siêu chỉ để Châu Kha Vũ đi cùng mình ngắm hoàng hôn một lần này, đáng tiếc thay, Châu Kha Vũ năm mười tám tuổi đã do dự khi bắt gặp nỗi buồn của Phó Tư Siêu và tại một màn tỏ tình long trọng đầy lãng mạn thờ ơ đứng nhìn.

08

Vào cái đêm mà Phó Tư Siêu rời đi khắp Đảo Hải Hoa đèn đuốc sáng rực, nhưng Châu Kha Vũ lại cảm thấy có một sự cố mất điện ở đâu đó trong lòng mình.

Sau khi tuyên bố ra mắt, mọi người đã ở lại trên đảo để cùng chụp ảnh nhóm. Hoàng hôn trên đảo Hải Hoa vẫn rất đẹp, khi cả nhóm cùng nhau chơi trò chơi trên bờ biển, mọi thứ đều hệt như những gì Châu Kha Vũ và Phó Tư Siêu từng thấy qua ngày ấy. Đột nhiên Châu Kha Vũ như bị rút hết nhiệt tình, doạ cho Trương Gia Nguyên đang đuổi theo cậu phải nhảy dựng.

"Anh làm gì vậy, đang chạy sao tự dưng dừng lại?"

"Anh..." Châu Kha Vũ không nói nên lời trong một lút, chỉ lắc đầu: "Giống như vừa mất đi thứ gì đó."

"Mất gì? Nói để mọi người giúp anh đi tìm, có đắt lắm không...."

Cậu tại ánh hoàng hôn đẹp đẽ này mất đi tình yêu của một chú cún, quả thật là thứ có một không hai, vô cùng quý giá.

Sau khi trở về Bắc Kinh công ty không cho bọn họ quá nhiều thời gian để nghỉ ngơi, ngay lập tức đóng gói hành lý đẩy sang Hàn Quốc tham gia huấn luyện chuẩn bị cho việc làm album. Lịch trình dày đặc khiến Châu Kha Vũ không thể thoải mái nghịch điện thoại, chỉ có thỉnh thoảng một vài lần cậu vào kiểm tra hòm thư thì thấy Phó Tư Siêu có gửi cho cậu một cái email, chỉ có tệp đính kèm không có văn bản, đó là một đầu beat.

Cậu gửi tin nhắn WeChat cho Phó Tư Siêu hỏi anh xem nó có ý nghĩa gì, một ngày sau mới nhận được hồi âm, anh hỏi cậu: "Thích không?"

"Thích chứ."

Trên khung chat hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn" hồi lâu, lâu đến mức Châu Kha Vũ cho rằng Phó Tư Siêu sẽ không đáp lời cậu nữa.

"Thích là được." Anh nhắn.

Trong lần công diễn hai Phó Tư Siêu từng nói muốn tự mình làm một đầu beat để cho cậu viết rap, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân cuối cùng vẫn không thực hiện được. Cho đến hôm nay khi Phó Tư Siêu đã hoàn thành lời hứa hẹn của mình, Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy rằng anh đang dùng cách này thuận lý thành chương để rút lui ra khỏi cuộc đời của cậu.

Vào đêm phát hành album, cả nhóm đã tham gia một buổi phát sóng trực tiếp, có người hâm mộ tò mò hỏi Châu Kha Vũ: "Nghe nói phần rap trong album lần này là do chính bản thân cậu sáng tác, có thể nói chút về nguồn cảm hứng được không?"

"Nhịp điệu của bài hát này thật ra là do một người bạn của tôi viết." Châu Kha Vũ dừng lại một chút, những gì trước mắt cậu hiện tại bây giờ dường như đều bị đẩy ra xa, cậu thấy chính mình bị kéo về nơi góc cầu thang tối tăm, cảm giác đau nhức do cái nóng ẩm ướt và tư thế khó nói nổi lên sâu trong xương, xen lẫn với những cơn đau khác.

Hoàng hôn trên đảo Hải Hoa lần nữa đốt cháy võng mạc cậu, Châu Kha Vũ nhớ đến giấc mơ đêm qua mà cậu đã nhìn thấy Phó Tư Siêu. Bọn họ cùng nhau ngồi trên bãi biển, Phó Tư Siêu vẫn như cũ ôm chầm lấy Châu Kha Vũ từ phía sau, mọi thứ tái hiện lại cứ như là ngày hôm qua. Điểm khác biệt duy nhất chính là, giữa ánh mặt trời mênh mang vô tận, cậu nắm lấy tay anh, nhưng vẫn không nghe thấy lời cuối cùng anh nói là gì.

Sau khi tỉnh dậy, Châu Kha Vũ đã rất ngạc nhiên vì đúng là như vậy, sau trận chung kết, Phó Tư Siêu chưa bao giờ nói với cậu hai từ tạm biệt.

Im lặng được một lúc, Châu Kha Vũ lại lên tiếng: "Người bạn này có lẽ mọi người đều biết, là Phó Tư Siêu, chính anh ấy tặng nó cho tôi."

"Phó Tư Siêu thực sự là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ xuất sắc."

"Mọi người có thể tiếp tục ủng hộ Phó Tư Siêu."

Mà tôi cũng vô cùng thích anh ấy.

09

Châu Kha Vũ có ba bí mật.

Điều đầu tiên, đó là cậu vô cùng vô cùng vô cùng thích cún con và cả Phó Tư Siêu người giống cún con y như đúc.

Điều thứ hai chính là cậu vừa bị mất một bé cún rồi.

Điều thứ ba không hẳn là bí mật, Châu Kha Vũ cho rằng việc che giấu tình yêu của mình dành cho Phó Tư Siêu là một kiểu lãng mạn bi tráng, sau này cậu chậm rãi hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top