Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06

Châu Kha Vũ thường cảm thấy mình có một số thói quen mà vốn dĩ không thuộc về mình.

Bình thường thì không phát hiện ra, chỉ là sau khi làm xong mới lờ mờ nhận ra đây không giống những việc mình hay làm.

Chẳng hạn như những chiếc bánh Choco Pie trong túi ngay lúc này đây. Cậu đã thu dọn ba lô của mình xong và chuẩn bị đi ra ngoài rồi thì đột nhiên phát hiện có đến sáu bảy chiếc bánh Choco Pie yên vị trong túi.

Nhưng cậu căn bản không hề thích ăn chúng. Cậu giấu rất nhiều đồ ăn vặt trong nhà, dưới bàn trà, trong ngăn kéo, trong tủ góc, chỉ cần mở ra là có thể thấy rõ nào là snack khoai tây chiên, bánh quy, nào là socola chất đầy bên trong. Cậu không biết mình mua chúng từ lúc nào, như một thói quen vậy, mỗi lần đi siêu thị đều mang ít đồ ăn vặt về, rồi lại tiện tay nhét vào một góc nào đó, cậu không ăn, cứ để chúng trơ trọi một góc.

Châu Kha Vũ ngập ngừng, vẫn là nên lấy bánh Choco Pie ra, mở hộc tủ bỏ vào, không cẩn thận va vào snack khoai tây bên cạnh. Đang định cúi người nhặt liền nhìn thấy thứ gì đó ẩn giấu đằng sau, thò tay với thì phát hiện đó là một hộp mật mã nhỏ bị khóa.

Châu Kha Vũ cau mày, chiếc hộp này được cậu đem từ nhà đến đây, vốn nghĩ có thể bên trong chứa đồ vật giá trị, nhưng lại quên mất mật mã, thử bao nhiêu lần vẫn không mở được, thế là đành cất nó vào góc tủ, sau một thời gian dài thì quên luôn sự tồn tại của nó. Cậu vô thức chạm vào nút quay số và bấm các dãy số, bỗng dưng nghe thấy một giọng nói nhỏ gọi với sau lưng.

"Cậu đi đâu vậy?" Tiểu Phó đã ngồi ngay ngắn khoanh chân trên sàn nhà nhìn cậu thu dọn, lúc này mới đứng dậy, vỗ vỗ mông.

Châu Kha Vũ liếc nhìn vẻ mặt có chút căng thẳng của Tiểu Phó, dấy lên nghi hoặc, liền cất chiếc hộp trở lại tủ.

"Strawberry Music Festival."

"Sao đi sớm vậy, có ban nhạc cậu thích không?"

"Là ban nhạc của nhóm bạn cùng lớp đại học của tôi, tên là Quầng Thâm Mắt, đây là lần đầu tiên bọn họ tham gia lễ hội âm nhạc, tôi phải qua đó tiếp sức cho họ." Châu Kha Vũ ngồi xổm xuống để buộc dây giày, "Bọn họ lưu lượng nhỏ, xếp hàng dài, tôi đi sớm về sớm."

Sau khi mang giày vào, cậu lại đứng thẳng dậy, nhưng Tiểu Phó không nhìn cậu nữa, chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho cậu một cái ót sau đầu tròn vành vạnh.

Châu Kha Vũ chỉ đơn giản nghĩ rằng anh bức bối vì không thể đến nhạc hội, đành nhẹ giọng nói với anh: "Điện thoại di động chuẩn bị sẵn cho anh rồi, khi nào tôi đến nơi sẽ gọi video cho anh, nhớ trả lời nhé."

Tiểu Phó im lặng một lúc, rồi đáp lại một tiếng rầu rĩ "ừm".

Châu Kha Vũ thở dài nhẹ bẫng, xoay người đóng cửa lại.

Tiểu Phó bất động, ánh mắt đăm chiêu nhìn bên ngoài ô cửa, chỉ khi thân ảnh Châu Kha Vũ lọt vào tầm mắt của anh, đồng tử mới lóe lên tiêu điểm.

Đến đoạn Châu Kha Vũ gọi lại, cậu đã đứng giữa sân, trên tay ôm một đống đồ xanh xanh đỏ đỏ, nam thanh nữ tú chen chúc xung quanh.

"Hôm nay cũng nóng vượt sức chịu đựng rồi, oi dễ sợ, còn đông người, may là Thành Đô không quá nắng, nếu không tôi chết cháy mất."

Lại chả không, Tiểu Phó nghĩ thầm, cậu cũng không phải là tôi, không cảm nhận được nóng hay lạnh.

"Vừa nãy trên đường tôi lấy được không ít banner, để tôi cho anh xem... cái này, cái này là của Trương Gia Nguyên, cậu ấy là một tay guitar." Châu Kha Vũ rút từ cánh tay của mình ra một tấm banner và giơ nó lên camera trước: "Anh nhìn xem fan photoshop gắn hai tai thỏ cho cậu ấy này, haha."

"Tấm này là ban nhạc họ." Châu Kha Vũ vừa cầm banner vừa cầm điện thoại có chút vất vả, dứt khoát đặt luôn đống đồ lỉnh kỉnh đang ôm trong tay xuống đất, tiện thể giới thiệu cả ban nhạc: "Anh xem, từ trái sang phải là ca sĩ chính Lâm Mặc, tay guitar Trương Gia Nguyên, tay trống Trương Đằng, ba người này đều là anh em tốt của tôi thời đại học, và người cuối cùng được bọn họ chiêu mộ từ nơi khác là một tay bass, tên là Tiểu Bối, con người cũng không tồi."

"Không được rồi, nực quá, không ngờ nhân khí của bọn họ cũng cao phết, mấy cô bé bên cạnh tôi cổ vũ nhiệt tình lắm."

"Một lát nữa họ sẽ mở màn sân khấu, tới rồi, đang phát đoạn phim tuyên truyền rồi." Châu Kha Vũ chuyển sang camera sau và hướng nó về phía sân khấu: "Đoạn phim này quay cũng đẹp trai đó chứ."

Tiểu Phó ngồi ở đầu bên kia điện thoại, nghe Châu Kha Vũ huyên thiên liên tục mà buồn cười, anh muốn nói Châu Kha Vũ cậu từ lúc nào mà nói nhiều như vậy, nhưng vừa mở miệng thì nước mắt đã chảy thành dòng.

Bốn thành viên ban nhạc Quầng Thâm Mắt bước lên sân khấu, một thân đồ da, cao cao gầy gầy đứng trên sân khấu vẫy chào khán giả. Tiếng hét chói tai, khí thế dời non lấp biển của fan phát ra từ điện thoại, Châu Kha Vũ thấp thoáng nói điều gì đó nhưng lại bị tiếng gào thét như biển động nhấn chìm, Lâm Mặc phấn khích tương tác với khán giả, fan cũng điên cuồng hưởng ứng, nhiệt huyết tràn màn hình, đốt cháy đôi mắt của Tiểu Phó. Anh luống cuống lau đi những vệt nước mắt lăn dài trên má, nhưng ngay lúc tiếng đàn guitar vang lên, nước mắt chực chờ vỡ òa, rơi tí tách xuống đất, một giọt cũng không sót lại.

Tiểu Phó lấy tay che mặt, tầm nhìn mờ đi, trực tiếp nhắm chặt mắt, chỉ còn lại tiếng nhạc rock cháy bỏng xen lẫn tiếng người huyên náo truyền vào tai, thỉnh thoảng lại có giọng Châu Kha Vũ ngân cổ họng gào lên nói chuyện với anh.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh, nhưng đối với anh, mỗi phút mỗi giây đều dài đằng đẵng, như thể ngồi trên con thuyền không có mái chèo, ba chìm bảy nổi, không tiến cũng không lui. Khoảng sân này cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, anh nghe thấy giọng nói của Lâm Mặc từ trong điện thoại.

"Đây là lần đầu tiên chúng tôi đứng trên sân khấu lễ hội âm nhạc, cho nên cũng muốn gửi đến mọi người một bất ngờ thú vị." Lâm Mặc dừng lại một đoạn: "Bài hát này chúng tôi viết từ thời đại học, trước giờ chưa từng phát hành, cũng như chưa bao giờ hát qua, là một tác phẩm vô cùng vô cùng mới mẻ, hi vọng mọi người thích nó! Sau đây, xin mời thưởng thức bài hát cuối cùng..."

Giọng của Lâm Mặc dường như rất đột ngột và rõ ràng giữa sự náo động dần dần vang lên trong lòng khán giả.

"Chúng ta là những chú dơi".

Tiểu Phó bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trên sân khấu, Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên, Trương Đằng, ba người nhìn nhau, Trương Đằng xoay dùi trống một vòng như nụ hoa nở rộ, rồi đánh mạnh xuống. Toàn bộ linh hồn Tiểu Phó run lên, bất thình linh ho sặc sụa, thở gấp, nhìn đau đáu vào cuộc gọi, bài hát vang lên được một nửa, màn hình điện thoại bỗng dưng rơi xuống, sau một khắc nhấp nháy liền biến thành màn đêm đen kịt.

"Châu Kha Vũ!!" Tiểu Phó thét lên, vội vã mò đến bên cạnh điện thoại, thét lên trong vô vọng.

Nghe tiếng nhạc phát ra từ dàn loa, Châu Kha Vũ chỉ cảm thấy mình đang ở trong một ảo mộng ma quái kinh dị, những thanh âm văng vẳng xung quanh dần trôi xa mãi như thể chúng đến từ thiên đường, những sự vật trước mặt trở nên mờ ảo và méo mó, cậu cảm thấy có thứ gì đó đang dần tan ra bên trong mình, nhưng lại không thể nắm bắt được. Mãi cho đến khi ai đó lay cánh tay của cậu, cậu mới giật mình hoàn hồn.

"Điện thoại của cậu rơi xuống đất, cậu không sao chứ?"

Châu Kha Vũ bừng tỉnh quay đầu, phát hiện điện thoại nằm trên bãi cỏ, nhanh chóng cầm lên, lau sơ qua màn hình bám đầy bụi cỏ, nhìn thấy giao diện cuộc gọi vẫn là chiếc ghế sofa ở nhà, thở phào một hơi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng theo chân tóc rồi biến mất hút một góc.

"Xin lỗi, tôi trượt tay." Tiếng trống cuối cùng đánh xuống hòa cùng với giọng Châu Kha Vũ, mặt cậu tái mét, nói một câu với Tiểu Phó: "Đừng cúp máy vội, đợi tôi một chút", siết chặt điện thoại, xoay người bước ra khỏi sân ngược hướng dòng người qua lại.

Cậu gửi tin nhắn báo trước cho Trương Gia Nguyên qua Wechat, khi cậu đến khu vực nghỉ ngơi, vừa đúng lúc Trương Gia Nguyên ra đón và đưa cậu đến phòng chờ của Quầng Thâm Mắt. Hàn huyên chưa đến hai câu, Châu Kha Vũ đã giơ điện thoại di động lên, hướng camera về phía cậu và Trương Gia Nguyên, nói với Tiểu Phó: "Đây chính là tay guitar vừa rồi, anh em tốt của tôi, Trương Gia Nguyên."

Trương Gia Nguyên ngớ người vẫy tay chào hỏi, cậu ấy nghiêng đầu và cứ một mực xác nhận không có ai trong video cả, không có một tiếng động, cậu ấy ghé vào tai Châu Kha Vũ, thấp giọng hỏi: "Ai vậy?"

"Ừ thì, anh ấy tên là Tiểu Phó." Châu Kha Vũ ngượng ngùng cười cười: "Một người bạn tôi mới quen."

"Tiểu... Phó?" Biểu cảm của Trương Gia Nguyên ngay lập tức đông cứng lại, như thể nghe thấy điều gì đó khó tin lắm, đồng tử dãn nở hết nấc.

"Kha Vũ? Sao cậu lại ở đây?" Trương Đằng thản nhiên đi vào: "Đây là đang gọi ai vậy? Hửm? Tại sao bên kia lại không có người nào?"

"À, không có gì đâu, Tiểu Phó khá nhút nhát." Châu Kha Vũ điều chỉnh góc độ điện thoại một lần nữa, vừa hay bắt được cảnh cả ba người họ: "Tiểu Phó, đây là tay trống, Trương Đằng."

Trương Đằng vừa nghe tên, liền sững sờ, phản ứng giống Trương Gia Nguyên lùi về, cứng ngắc đi tới bên cạnh Trương Gia Nguyên, vừa định thốt lên điều gì, Trương Gia Nguyên đã nhanh chân ngăn lại rồi lắc đầu, lặng lẽ nắm lấy cổ tay Trương Đằng.

"Lâm Mặc hình như có việc nên chưa về, để lần sau vậy, lần sau đưa anh đi gặp cậu ấy." Châu Kha Vũ mềm mỏng nói: "Vậy tôi cúp máy trước, lát nữa tôi về, đợi tôi nhé."

Châu Kha Vũ cúp điện thoại, nhìn lại hai người phía sau bất động như hai bức tượng điêu khắc, nhún nhún vai hỏi: "Hai người sao vậy?"

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Trương Gia Nguyên ho khan cười hai tiếng haha chữa ngượng: "Cậu xem nếu cậu muốn đến thì nói trước một tiếng, chỗ tụi tôi vẫn còn dư vé đây."

"Không sao đâu, là do Tiểu Phó muốn xem nên tôi mới nảy sinh ý định đến đây." Châu Kha Vũ liếc qua mặt Trương Gia Nguyên, nhìn bàn tay run rẩy đang nắm cổ tay của Trương Đằng, thầm nhếch môi, hỏi bọn họ: "Mấy người quen anh ấy không? Hình như lúc trước anh ấy cũng học cùng trường đại học với chúng ta."

"Không... Không nhớ nữa, có quen sao?" Trương Gia Nguyên cong khuỷu tay thụi vào hông Trương Đằng, đưa mắt ra hiệu.

"...Trong ấn tượng hình như không có người như vậy." Trương Đằng lại trao một ánh mắt cho Trương Gia Nguyên: "Đại học bao nhiêu người, thời gian qua lâu rồi cũng quên mất."

Châu Kha Vũ cũng gật gật đầu, lẩm bẩm: "Cũng đúng, đại học bao nhiêu người..."

"Kha Vũ, dạo này cảm thấy thế nào? Có... đau đầu không?"

Trương Gia Nguyên muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt giả vờ ung dung thoải mái, Châu Kha Vũ nhìn sâu trong đôi mắt cậu, lắc đầu: "Đâu có đâu."

Cậu giơ điện thoại lên kiểm tra thời gian, gấp gáp lên tiếng trước Trương Gia Nguyên: "Không còn sớm nữa, hôm nay tôi xin về trước nhé, lần sau mọi người đến Thành Đô, chúng ta hẹn nhau một bữa lẩu."

Châu Kha Vũ vẫy tay, không ở lại lâu, xoay người sải bước rời đi.

"...Đi đời rồi." Nhìn bóng lưng Châu Kha Vũ rời đi, Trương Gia Nguyên nhíu mày, kéo người Trương Đằng lại gần: "Nói với Lâm Mặc một tiếng, chúng ta ở Thành Đô thêm vài ngày nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top