Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10

Phó Tư Siêu mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng mà anh không muốn thấy nhất.

Châu Kha Vũ quỳ rạp trên mặt đất, hộp mật mã bật mở, thư, ảnh và sổ tay nằm ngổn ngang xung quanh, cậu ngồi giữa, đầu cúi gằm, tóc che nửa khuôn mặt, không nhìn rõ biểu cảm.

"...Châu Kha Vũ?" Phó Tư Siêu do dự gọi một tiếng, giọng anh bất giác run lên.

Châu Kha Vũ chấn động một lúc, nửa ngày cũng không phản ứng gì. Đến khi Phó Tư Siêu gọi cậu thêm một tiếng, cậu mới ngẩng đầu và quay người lại.

Phó Tư Siêu trút một hơi, mặt Châu Kha Vũ giàn dụa nước mắt, hệt như cả tháng không ngủ, hốc mắt đỏ bừng, tròng mắt hằn lên tia máu, tràn ngập đau đớn, cuốn theo cơn bão phẫn nộ, bất lực tự vấn bản thân mình.

Phó Tư Siêu không dám tiến lên, lùi lại nửa bước mà không để lại dấu vết gì.

Châu Kha Vũ nhìn phía ngực anh, cất giọng cười tự giễu. Đáng lẽ cậu phải sớm nhận ra, lần đầu tiên tình cờ gặp Phó Tư Siêu, anh vẫn còn đeo một chiếc nhẫn trên cổ, chẳng khác gì chiếc trong tay cậu bây giờ, chỉ là từ đó vòng cổ được giấu kĩ trong hoodie, không bao giờ xuất hiện nữa.

Châu Kha Vũ khó khăn đỡ thân mình dậy, từng bước từng bước tiến về phía Phó Tư Siêu, đưa chiếc nhẫn trước mặt anh, đè giọng hỏi:

"Phó Tư Siêu, nhẫn của anh đâu?"

Phó Tư Siêu không dám nhìn dáng vẻ này của Châu Kha Vũ, một giọt lệ tuôn rơi, anh chỉ có thể thì thầm tên Châu Kha Vũ.

"Anh đã luôn biết." Giọng Châu Kha Vũ nghẹn ngào: "Có đúng không?"

"Tôi..." Phó Tư Siêu không nói nên lời, cũng không biết nói gì mới đúng, người trước mặt như bị nỗi thống khổ quật ngã, tan nát cõi lòng.

Châu Kha Vũ chà nhẫn trong lòng bàn tay, bỗng trời đất quay cuồng, cậu nhíu mày giữ lấy đầu, cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ, chỉ kịp liếc nhìn Phó Tư Siêu, sau đó ý thức hoàn toàn bị bóng tối bao trùm.

Phó Tư Siêu hoảng sợ hét lên, anh vội vàng dang hai tay đỡ lấy Châu Kha Vũ đang đà ngã xuống, nhưng chả có ích gì, cả người Châu Kha Vũ sụp đổ xuyên qua cơ thể anh, ngã thẳng xuống đất. Phó Tư Siêu gọi tên cậu hết lần này đến lần khác, cố gắng tập trung tinh thần hết lần này đến lần khác, nhưng anh chỉ có thể nhìn cậu, không thể làm gì hơn. Cảm giác bất lực ấy như âm hồn bất tán ghì chặt lấy thân thể anh, Phó Tư Siêu gào khóc khàn cả giọng, sau đó chợt nhớ ra điều gì, ngay lập tức đứng dậy, chạy vào phòng ngủ tìm điện thoại của Châu Kha Vũ, dựa theo trí nhớ mà mở khóa màn hình, gọi cho Trương Gia Nguyên.

"Alo? Kha Vũ? Sao vậy?" Phải chờ rất lâu mới nhấc máy, giọng nói Trương Gia Nguyên phát ra từ đầu dây bên kia.

Phó Tư Siêu trống rỗng hồi lâu, đến khi Trương Gia Nguyên nghe thấy không có ai trả lời, mới bắt đầu ngờ vực, anh cúp máy và gửi hai chữ "Cứu tôi" vào hộp thoại tin nhắn Wechat của Trương Gia Nguyên.

Xong việc, Phó Tư Siêu chạy lại ngồi xuống bên cạnh Châu Kha Vũ, bàn tay chơi vơi áp lên tay cậu, khóc không thành tiếng, cứ luôn mồm lặp đi lặp lại "Anh xin lỗi".

Mãi cho đến khi nhìn thấy Trương Gia Nguyên và Trương Đằng xông vào, mang Châu Kha Vũ rời đi, tiếng còi xe cứu thương vẫn vang lên âm ỉ ở tầng dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top