Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11

Phó Tư Siêu đã phải mất một thời gian dài để quen với việc trở thành một "linh hồn".

Anh không cách nào đối mặt với người thân của mình, mỗi nét bi thương hiện lên trên gương mặt của gia đình và bạn bè cứ như những mũi dao sắc nhọn, gần như xé nát anh ra từng mảnh. Anh cũng không có đủ can đảm để đối diện với một thân đầy máu kia, nhìn thi thể lạnh lẽo không còn hơi thở nằm thoi thóp ở đó, anh liền không cam lòng sống lại nữa.

Con người đối với tương lai càng tràn ngập hi vọng, càng không cam tâm tình nguyện chết đi. Lần đầu tiên Phó Tư Siêu thực sự cảm nhận được rằng sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc, như thể giây trước vẫn còn đang tự hỏi không biết mẹ sẽ nấu món canh gì khi mình về nhà, vẫn đang mải tơ tưởng về việc cùng Châu Kha Vũ bí mật bỏ trốn đến Hà Lan làm giấy chứng nhận kết hôn, và cũng đang nghĩ về album Quầng Thâm Mắt bán chạy, ban nhạc phất lên như diều gặp gió, nhưng tất cả những điều trên trong nháy mắt đều tan tành mây khói, dường như chỉ cần vỏn vẹn thời gian bằng chuyến tàu điện ngầm, anh có thể vĩnh viễn biến mất khỏi trần đời này, đánh mất hết mọi thứ mình đang có.

Phó Tư Siêu đầu bù tóc rối trống rỗng lang thang trên đường phố, một thứ hào quang mờ ảo và thánh thiện lấp lánh nơi đường chân trời xa xăm, có lẽ nó đang vẫy gọi anh. Phó Tư Siêu ngoảnh lại, đám đông pha lẫn những linh hồn trôi nổi, độ tuổi và tâm trạng khác nhau, tất cả đều nhịp chân về phía chân trời. Phó Tư Siêu siết chặt nắm đấm, dừng bước, quay ngược trở lại bệnh viện.

Linh hồn có thời gian bốn mươi bảy ngày phiêu bạt. Đại đa số những linh hồn vừa qua đời sẽ chọn lưu lạc ở trần gian vài ngày, để nói lời vĩnh biệt với bạn bè người thân, rồi húp chén canh Mạnh Bà, quên đi quá khứ, lao vào vòng luân hồi cuộc đời mới.

Phó Tư Siêu đứng cạnh giường của Châu Kha Vũ rất lâu. Bọn họ gặp tai nạn cùng nhau, lúc đó nửa chân của Châu Kha Vũ vẫn đang được quấn một dải băng dày, nhao người hét toáng lên, rằng cậu không tin, nhất quyết nhảy ra khỏi giường để gặp anh ấy lần cuối, khiến cho dải băng rướm cả máu, các y bác sĩ đã phải rất khổ sở mới kiềm cặp giữ người không cho cậu ấy chạy thoát được.

Phó Tư Siêu nghĩ, em đúng là đồ đại ngốc, rõ ràng anh đang ở ngay đây.

Phó Tư Siêu loạng choạng bám sau người nhà đến tang lễ của chính mình, cảm giác đặc biệt kỳ cục, thậm chí còn muốn cười, nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh đen trắng hiện rõ nụ cười rạng rỡ của mình trên kia, anh lại nhoẻn miệng khóc.

Nên anh bèn ngoan ngoãn quay trở lại phòng bệnh của Châu Kha Vũ.

Mấy ngày sau, tình trạng Châu Kha Vũ biến chuyển vô cùng xấu, nửa đêm thường ngồi trên giường, cả người đờ đẫn chẳng ăn uống cũng chẳng nghĩ suy, dưới cằm xuất hiện một lớp râu, hai má cũng gầy hóp vào trong.

Phó Tư Siêu ngày nào cũng nói vài câu với cậu, xoa xoa mặt cậu rồi bảo em nên cạo râu đi, anh đau lòng lắm, nói với cậu rằng em phải phấn chấn lên, phải biết trân trọng cuộc sống của mình, em cứ như thế này làm sao anh thanh thản ra đi đây.

Có đôi lúc Châu Kha Vũ đột nhiên hét lớn tên anh, rồi sau đó nói với Trương Gia Nguyên, người đang ngồi cạnh giường, rằng tôi thấy anh ấy rồi, Phó Tư Siêu quay về rồi.

Trong một khoảnh khắc, Phó Tư Siêu đã nghĩ rằng cậu thực sự nhìn thấy anh, nhưng ánh mắt cậu lại lướt qua cơ thể hư không này và hướng về bức tường trắng phía sau.

Anh không còn muốn rời đi nữa.

Đến kỳ hạn cuối cùng, Phó Tư Siêu bưng canh Mạnh Bà, cầu xin các vị thần cho anh thêm một năm. Anh sẽ bị chấp niệm của Châu Kha Vũ khóa chặt. Nếu Châu Kha Vũ chịu buông bỏ chấp niệm trong một năm này, anh mới có thể đầu thai chuyển kiếp, nếu không làm được, anh sẽ bị đày xuống địa ngục, không thể siêu thoát.

Cho dù Phó Tư Siêu có nghĩ thế nào thì đây vẫn là một phi vụ làm ăn "một vốn bốn lời" chỉ có lãi mà không có lỗ, gập đầu đội ơn các vị thần, sau đó mất đi ý thức, rồi tỉnh dậy trong căn hộ một phòng ngủ ở Thành Đô, Châu Kha Vũ lần lượt lấy quần áo từ trong vali ra cất vào tủ, sau đó tự thưởng cho mình một bữa tối thịnh soạn.

Nhìn cậu lấy lại tinh thần và bắt đầu cuộc sống mới, Phó Tư Siêu thật tâm mừng thay cậu, nghĩ chắc không còn bao lâu nữa sẽ đến lúc phải rời xa, nhưng anh vẫn muốn nhìn cậu thêm một ngày nữa, được ngày nào hay ngày đó.

Nhưng dần dần anh phát hiện, cuộc đời Châu Kha Vũ cứ như chưa hề có vết tích của một Phó Tư Siêu. Anh nhìn Châu Kha Vũ làm việc, nghe cậu và người trong nhà nói chuyện điện thoại, thấy Trương Gia Nguyên và Trương Đằng đến chơi nhà, bọn họ không bao giờ nhắc đến Phó Tư Siêu, như thể Phó Tư Siêu chưa bao giờ tồn tại.

Cậu buộc phải quên đi chính mình.

Phó Tư Siêu ngồi trên bệ cửa sổ hoảng hồn, hóa ra Châu Kha Vũ vẫn chưa trút bỏ được chấp niệm, vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau, cậu chỉ là quên đi nỗi thống khổ đó và hãm chặt kí ức lại.

Khóa cả người anh lại.

Nhìn vầng trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, tính không ra đã là rằm mười lăm rồi. Phó Tư Siêu bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Quên là cách tốt nhất để chữa lành vết thương, điều đau đớn nhất đối với người ở lại là không thể buông bỏ quá khứ, anh yên tâm vì Châu Kha Vũ cuối cùng cũng đã thoát khỏi nỗi mất mát này rồi.

Phó Tư Siêu mỉm cười, nhưng tại sao bản thân lại khó chịu như vậy.

Anh chỉ có thể ngày đêm ở nhà, trông coi một Châu Kha Vũ không hề biết đến sự tồn tại của anh, một Châu Kha Vũ đã quên mất bản thân mình.

Anh ngồi trên bệ cửa sổ nhìn cây hòe già ngoài kia, ngày đông lá rụng, ngày xuân hoa nở, thời gian trôi qua, anh vẫn là người duy nhất mang theo hồi ức, chẳng thể thốt lên lời nào. Chỉ cảm thấy không khí giá băng của căn hộ một phòng ngủ này trải dài hàng trăm dặm, cho rằng có thể ở bên Châu Kha Vũ mỗi ngày, nhưng tất cả những gì anh cảm nhận được chỉ là nỗi cô đơn khốn cùng.

Ngày qua ngày, Phó Tư Siêu dần mất hết hứng thú, vài suy nghĩ không cam tâm ban đầu cũng vơi đi ít nhiều, chỉ còn lại sự bình tĩnh. Vốn dĩ muốn đợi đến kỳ hạn một năm sẽ lặng lẽ rời đi, không một ai hay biết, nhưng không ngờ khi thời gian tiến vào giai đoạn đếm ngược, Châu Kha Vũ lại nhìn thấy anh.

Phó Tư Siêu đành cười khổ, thê lương tự hỏi có phải ông trời đang trừng phạt mình vì tội tham lam, mà để số phận trêu ngươi đến giờ.

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng của Châu Kha Vũ, anh không có cách nào thành thật nói ra, người rõ ràng đã phải quên đi nỗi đau để sống tiếp, lại để lộ vết sẹo và trải nghiệm cái chết ấy một lần nữa.

Nhưng anh không thể ngăn mình đến gần cậu. Trái tim chết mòn ấy lại sục sôi, sau khi nếm trải nỗi cô độc quá lâu, toàn thân Phó Tư Siêu đều muốn gần gũi, muốn Châu Kha Vũ, muốn nói chuyện với cậu, muốn hôn lấy môi cậu, muốn cùng cậu tận hưởng cuộc sống như trước kia.

Phó Tư Siêu sẽ không nói dối.

Những lời nói dối của anh gấp gáp và ấu trĩ, anh không chủ đích mà hối hận liệu mình có đặt điều quá nghiêm túc hay không, Châu Kha Vũ sẽ không tìm ra manh mối gì. Nhưng lại cảm thấy từ thời điểm Châu Kha Vũ gặp lại bản thân, dường như kết cục đã được định sẵn.

Mọi chuyện đều giẫm lên vết xe đổ.

Đáy lòng Phó Tư Siêu nổi lên một tầng ảm đạm, anh trèo lên bệ cửa sổ, thấm đẫm mệt nhoài. Anh lấy chiếc nhẫn từ trong cổ áo ra, mân mê nhìn nó, trên đó có khảm một viên kim cương tinh xảo, bên trong được khắc từng chữ một...

"FSC Marry Me"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top