Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12

Châu Kha Vũ như đang chìm sâu trong bể nước, bên dưới tối tăm mờ mịt, chỉ có vài tia sáng từ trên bờ chiếu rọi. Cậu nhắm hờ mắt, rơi tự do, đầu óc choáng váng, tưởng như ký ức không thuộc về mình bị dồn hết vào, muốn đưa tay ra chạm, nhưng nó cứ như phẩm màu đổ vào nước, hòa tan chỉ với một lần chạm.

Ký ức chồng chéo, Châu Kha Vũ chỉ cảm thấy bức tranh hồi ức của mình luôn in dấu một bóng hình nào đó, dưới sân trường, trong các buổi họp lớp, trên đoạn đường cậu từng đi qua, những khung cảnh quen thuộc đều có một người lạ sánh vai bên cạnh, cậu muốn nhìn thấy chính diện khuôn mặt ấy, nhưng chỉ nhận lại một góc nghiêng mơ hồ.

Đến khi cơn choáng váng dứt điểm, cậu nổi lên khỏi mặt nước, Châu Kha Vũ thấy Phó Tư Siêu đang nhìn bản thân mình, đôi mắt đỏ hoe, khóe môi đầy vẻ ủy khuất.

Phó Tư Siêu, cậu nghĩ, là Phó Tư Siêu à.

Châu Kha Vũ một giây xáo động, thì ra là đang ở dưới tầng ký túc, cậu đã quen với việc cả hai thường xuyên tranh nhau, nhưng lần này Phó Tư Siêu vẫn trước sau như một không cười đáp lại cậu, không biết sao anh lại rơi nước mắt, đẩy cậu ra xa rồi xoay người bỏ chạy.

Châu Kha Vũ hoang mang vội đưa tay ra cản anh lại, nhưng bóng người chạy quá nhanh, lập tức biến mất trong bóng tối.

Giây tiếp theo cậu thấy mình bước ra từ tiệm bánh, một tay cầm bánh, tay còn lại xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn, sải một bước dài, hình ảnh trước mắt dần dịch chuyển, thức ăn đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, nến cũng được thắp sáng.

Phó Tư Siêu nhảy dựng lên vui sướng, mồm mép xuýt xoa khen món ăn ngon.

Bọn họ thắp một ngọn nến, chắp tay, nhắm mắt cầu nguyện. Châu Kha Vũ nói với Phó Tư Siêu: "Chúc mừng kỷ niệm một trăm ngày."

Phó Tư Siêu cười gian, chạy tới vồ lấy cổ cậu, nói: "Ồ chỉ mới một trăm ngày thôi à? Anh còn tưởng đã ba trăm ngày rồi."

"Ừm," Châu Kha Vũ vòng qua ôm lấy eo Phó Tư Siêu: "Anh đã thầm thích em ba trăm ngày rồi đó."

"Vẫn chưa đủ đâu, anh còn muốn thích em ba nghìn ngày, thậm chí là ba mươi nghìn ngày nữa!" Ánh mắt Phó Tư Siêu lấp la lấp lánh, mang theo hương vị bơ sữa tiến lại gần hôn lên môi cậu.

Bên tai vang lên một chuỗi âm thanh náo nhiệt, Châu Kha Vũ dụi mắt, trước mắt là sân khấu bữa tiệc liên hoan ở trường đại học, Phó Tư Siêu đang mặc chiếc hoodie màu đỏ đó, đeo headband, trên mặt có vài sợi râu mèo khoa trương, cầm cây bass nhún nhảy nhịp nhàng trên sân khấu.

Châu Kha Vũ, người không có tí hứng thú hay cảm xúc mãnh liệt nào với đại hội như này vẫn ưu nhiên vẫy lightstick hòa theo nhịp điệu của Phó Tư Siêu, cuối buổi tiệc Phó Tư Siêu kéo cậu lên sân khấu, cả hai ôm nhau dưới dàn hoa giấy rực rỡ bay khắp bầu trời, nhảy cũng không hề ăn ý, sau cùng thì lăn lộn trên mặt đất như những người khác.

Châu Kha Vũ mặc sức nô đùa nắm lấy tay Phó Tư Siêu, bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua, trước mặt là biển cả mênh mông vô tận, họ để lại hai hàng dấu chân trên bãi biển, sau lưng là tuyết trắng mịt mờ, Phó Tư Siêu vấp ngã vồ ếch, nằm thẳng xuống đất, anh chơi xấu hỏi Châu Kha Vũ tại sao không đỡ anh dậy. Châu Kha Vũ mỉm cười khom lưng, thế là Phó Tư Siêu ném một nắm tuyết sang bên cậu, Châu Kha Vũ cũng không chịu thua, bốc một vốc tuyết, tuyết biến thành đá bào trong tô, được phủ một lớp mứt dâu dày, Phó Tư Siêu lén múc từng thìa một.

Châu Kha Vũ một thoáng ngả người ra sau, liền nằm lên giường, nép mình trong chăn bông cùng Phó Tư Siêu, trán tựa vào trán, trong bóng tối không nhìn thấy điều gì, chỉ có thể thấy con ngươi sáng ngời của Phó Tư Siêu, không chút uể oải nhìn cậu, thì thầm: "Hộ khẩu anh đã chuẩn bị xong rồi, sống trên đời cần lắm điều kích thích, anh ứng trước chín tệ, tiền sính lễ tạm nợ, khi nào em mới nghĩ đến chuyện gia nhập vào hộ khẩu nhà anh đây?"

Châu Kha Vũ vươn tay nhéo nhéo da thịt mềm mại trên mặt của anh: "Cuộc đời này không có gì kích thích cả, điều em không biết làm nhất là suy nghĩ đến việc đó đó. Trái lại người nào đó có thể bốc đồng một chút, Châu Tư Siêu."

"Cái gì mà Châu Tư Siêu chứ, khó nghe chết đi được."

Hai con người náo loạn một trận, rồi mới yên tĩnh trở lại, dưới lớp chăn bông hai tay đan chặt lấy nhau, Châu Kha Vũ nghiêm túc nhìn vào mắt anh rồi lên tiếng: "Chờ công việc của em ổn định, chờ đến khi em tiết kiệm đủ tiền, em sẽ đưa anh đi Hà Lan, chúng ta kết hôn."

Thế là ngày hôm sau Châu Kha Vũ đưa Phó Tư Siêu đến cửa hàng trang sức, hai người tự làm cho nhau một cặp nhẫn đôi.

Phó Tư Siêu cẩn thận khắc ba chữ "ZKY" trên thanh bạc, Châu Kha Vũ liếc sang anh một cái, tỏ thái độ ghét bỏ chê chữ anh xấu. Phó Tư Siêu bực bội, khắc thêm "is a pig" ở phía sau.

Châu Kha Vũ nhíu mày, oán trách anh: "Phó Tư Siêu, anh có thể nghiêm túc chút không, anh viết linh tinh gì lên nhẫn đó?"

Phó Tư Siêu dẩu môi: "Này nhẫn anh tự làm mà, anh thích khắc gì thì khắc đó!"

Khắc xong chữ cái cuối cùng, Châu Kha Vũ cũng vừa lúc đặt con dao khắc xuống, thổi vào thanh bạc. Phó Tư Siêu nghiêng người để xem cậu ấy viết gì, sau khi nhìn thấy chữ "Marry Me" được tỉ mỉ khắc lên, gật gù trầm trồ một lúc lâu, rồi để lại một câu nhận xét:

"Sến súa."

Cuối cùng, thành phẩm do Phó Tư Siêu làm ra xiêu xiêu vẹo vẹo, trông không được tròn trịa, nhưng may là nó vừa vặn với ngón tay đeo nhẫn của Châu Kha Vũ, còn nhẫn Châu Kha Vũ làm lại ngoài ý muốn mà sai kích cỡ, lớn hơn ngón tay Phó Tư Siêu hai vòng, đeo ở ngón tay cái thì thích hợp hơn.

Phó Tư Siêu giơ ngón tay cái lên cho Châu Kha Vũ một like: "Thật tuyệt vời, em tính làm cho anh ban chỉ hay là đê khâu đây?"

Châu Kha Vũ câm nín, cảm thấy có chút áy náy nên mua cho anh một sợi dây chuyền, lồng nhẫn vào rồi đeo lên cổ anh.

Trên đường về nhà, hai người họ gọi một chiếc taxi, Phó Tư Siêu tựa vào vai Châu Kha Vũ, huyên thiên không ngừng về tình hình gần đây của ban nhạc, muốn để cho Lâm Mặc viết ca khúc mới.

Châu Kha Vũ không biết đang nghĩ gì mà chịu không nổi bật cười.

"Các anh có thể sử dụng câu đó để viết," Châu Kha Vũ cố nén cơn cười: "Câu mà Tạ Hưng Dương đã nói đó."

"Cái gì nhở?" Phó Tư Siêu ngẩng đầu lên.

"Ám dạ tiểu tinh linh, ber một tiếng liền xuất hiện!"

Phó Tư Siêu vừa nghe một cái đã ngả lưng vào vai Châu Kha Vũ lại, ra dấu buộc cậu im miệng.

Châu Kha Vũ cứ không, cậu nhắc đi nhắc lại câu thần chú bên tai, khiến Phó Tư Siêu giơ tay lên muốn đấm cậu.

Nhưng nắm đấm chưa kịp hạ xuống, phía sau xe đột nhiên bị va đập dữ dội, cửa kính vỡ tan, Châu Kha Vũ chỉ cảm thấy như một trận long trời lở đất vừa quét qua, tiếng va chạm lớn làm tai cậu ù đi, trong phút chốc cả tầm nhìn ngập tràn màu đỏ của máu. Nỗi kinh hãi pha lẫn cảm giác đau đớn từ lòng bàn chân truyền lại làm Châu Kha Vũ bừng tỉnh từ cơn mê man, mắt mở lớn, bật người dậy trên giường bệnh.

Châu Kha Vũ nắm chặt lớp chăn, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, không khỏi há miệng thở gấp, tim đập như trống, dường như cơn khủng hoảng bấy lâu nay không thể giải tỏa được vẫn đang bóp nghẹn cổ họng cậu.

Tiếng động đánh thức Trương Gia Nguyên khỏi cơn mộng mị, Trương Gia Nguyên vội vàng bước tới đỡ cậu, hỏi cậu có chuyện gì không.

Châu Kha Vũ chậm rãi quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói, Trương Gia Nguyên giật mình, lồng ngực cậu kịch liệt lên xuống, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cậu dường như không cảm giác được, chỉ có thể dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn cậu ấy chằm chằm.

Trương Gia Nguyên không biết nên nói gì mới phải, chỉ có thể hết lần này tới lần khác vuốt lưng, cho cậu cảm giác an tâm.

"Cậu biết Phó Tư Siêu." Không biết qua bao lâu, Châu Kha Vũ mới run run lên tiếng: "Các người đều biết, các người đều lừa dối tôi."

Trương Gia Nguyên ngây người, bàn tay đang xoa dịu cũng dừng lại giữa không trung.

Cậu không biết phải đối mặt và giải thích với Châu Kha Vũ như thế nào.

Về cơ bản Châu Kha Vũ vẫn nhớ mình đã trải qua một tháng đau khổ như thế nào khi biết tin này. Cậu chôn giấu hồi ức những năm qua về Phó Tư Siêu trong chiếc hộp, với mong muốn mang nó đến mọi nơi Phó Tư Siêu muốn đến. Trước khi đi, cậu định đến nghĩa trang để nói lời chào tạm biệt với anh, nhưng trong lúc lê cái chân bị thương xuống lầu, cậu bị ngã đập đầu vào cầu thang.

"Cậu vốn dĩ bị thương ở đầu trong vụ tai nạn xe hơi, sau đó chấn thương thứ hai gây ra chứng hay quên..." Trương Gia Nguyên ấp úng: "Bác sĩ nói đây là tác dụng phụ của stress, cậu quên đi phần đau đớn nhất của mình một cách có chọn lọc. Cậu nghĩ mình không sao là vì bộ não tự động vá lại những lỗ hổng... Chúng tôi nghĩ quên được cũng tốt, vậy nên..."

Châu Kha Vũ ngẩn người ngồi ở trên giường, nhất thời không có động tĩnh gì.

"Nhưng tôi sao mà quên được anh ấy đây." Châu Kha Vũ lẩm bẩm, lập tức mở chăn, xỏ giày vào, nhặt chiếc áo khoác khoác hờ lên rồi lao ra khỏi cửa.

Trương Gia Nguyên cả kinh, nắm vội cánh tay của cậu lại, hỏi: "Cậu định làm gì?"

"Tôi muốn về nhà, Phó Tư Siêu vẫn đang đợi tôi ở nhà."

"Phó... Phó Tư Siêu? Châu Kha Vũ, tỉnh lại đi, anh ấy không còn ở đây nữa!"

"Anh ấy còn!!" Châu Kha Vũ quát to một tiếng, dùng lực hất tay của Trương Gia Nguyên ra, chạy ra khỏi phòng bệnh.

Cậu lau mặt, bên trong áo khoác vẫn còn nguyên bộ đồ bệnh nhân, tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng gió thổi vù vù bên tai.

Nhanh hơn, lại nhanh hơn nữa. Châu Kha Vũ liều mạng chạy.

Cậu thực sự muốn gặp anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top