Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

☁️SEQUEL (1)

Phần kế tiếp của "Thiên thần nhỏ trong đêm tối"
*Châu Kha Vũ 41 tuổi x Tiểu Phó 18 tuổi
*Diễn đạt bằng ngôi thứ nhất

Đối với mọi người, kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học gắt gao như niềm hoan hỉ trút bỏ được gánh nặng, còn đối với tôi, việc này chẳng qua chỉ là chuyển đổi từ ràng buộc này sang ràng buộc khác.

Năm ngoái, sau khi bài hát đó trở thành hit, tôi đã phát hành thêm nhiều bài khác nữa, phản ứng đều không tồi, nhưng vì một lòng muốn vào Nhạc viện Trung ương nên tôi phải dành nhiều thời gian để chuẩn bị cho kỳ thi, việc quảng bá bài hát mới cũng có phần hời hợt hơn. Tầm một năm nay cũng không nhận mấy thương vụ, nhiều lắm là tận dụng trong lúc livestream cùng mọi người hát hò và trò chuyện.

Thế là vào cái ngày kỳ thi đại học kết thúc tôi tuyên bố hoàn toàn tự do đó thì lượng công việc tồn đọng bấy lâu liền bị cuốn vào như xiềng xích, như sợ rằng tôi sẽ tháo chạy.

Công việc thực sự không phải là thứ mà con người nên theo đuổi. Có những khi căng thẳng vì phải ngồi ba bốn chuyến máy bay một ngày, lúc trước tôi thích nhất là nhìn ra ngoài cửa sổ, còn bây giờ khi lên máy bay, tôi chỉ muốn đeo nút tai vào và đếm đến ba là chìm vào giấc ngủ, đồng thời cũng mong rằng sẽ không ai đến làm phiền mình. Hôm trước, nhiếp ảnh gia chụp ảnh tạp chí đã bảo ánh mắt tôi đừng có vô hồn như vậy, lúc đó tôi muốn nói rằng ba ngày chỉ ngủ được năm tiếng nên tôi cũng không biết làm thế nào để nó có hồn nữa, kết cục lời đến đầu môi lại biến thành lời xin lỗi, sau đó dụi dụi mắt để lấy lại tinh thần, chị gái trang điểm sẽ lại trách tôi và rồi dặm lại phấn mắt cho tôi.

Cuộc sống mỗi người đều không dễ dàng, tôi biết, nhất là đối với một ca sĩ nhỏ bé không nổi không chìm, muốn mài đầu đi lên phải mất bảy tám lớp da. Nhưng tôi không ngờ đến việc bộ não đang nghỉ ngơi của tôi lại trở nên đình trệ và trống rỗng như vậy, đến nỗi không còn muốn suy xét đến vấn đề triết học tại sao con người phải sống, chỉ biết kiên trì đến mờ mịt.

Nhưng nó cũng không hoàn toàn mờ mịt. Tôi không muốn trở thành ca sĩ và thậm chí có thể bỏ chạy trong phút chốc, dù sao điểm số cũng không tệ, không lo lắng về việc học, nhưng người duy nhất có thể khiến tôi từ sống dở chết dở đến kiên trì trở lại cũng chỉ có người đó.

Tôi vẫn phải cảm thán một câu, mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người. Sự nghiệp và đà phát triển của tôi cho đến nay rất suôn sẻ, tôi chưa trải qua bất kỳ trắc trở nào ngoài mệt mỏi, từ soạn nhạc đến liên hệ thương vụ đến thành lập đoàn đội của riêng mình, mọi thứ đều có Châu Kha Vũ lo liệu, đáng ra tôi nên gọi một tiếng chú Châu, mặc dù bên ngoài tôi thường gọi như vậy, nhưng trong thâm tâm tôi thích gọi tên của anh ấy hơn.

Nhờ anh ấy, tôi không cần phải chèo con thuyền nhỏ của mình trên nước sôi lửa bỏng của giới giải trí bấp bênh, Châu Kha Vũ đã trực tiếp lái du thuyền xa hoa của anh đến đón tôi rồi, thậm chí còn không cần vé, chỉ cần tôi giơ tay ra, anh sẽ lập tức kéo tôi lên thuyền. Thuyền của anh rất vững vàng, dẫu cho ngày bão tố, cũng chỉ là lắc lư theo nhịp sóng biển, mưa gió đều bị cô lập bên ngoài cửa sổ.

Bởi vì anh, tôi lại càng không thể chạy trốn. Anh ấy đối với tôi quá tốt, tôi không thể khiến anh thất vọng, nếu tự ý nhảy khỏi du thuyền, nói không chừng tôi sẽ chết đuối mất.

Vả lại, anh cũng vất vả hơn tôi. Hôm qua anh ấy duyệt sân khấu đến tận ba giờ sáng, nhưng vẫn vỗ vai và bảo tôi nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi. Sáng nay khi tôi thức dậy, anh ấy đã đi làm rồi.

Quên mất phải nói điều này, hôm nay là concert solo đầu tiên trong sự nghiệp ca hát của tôi, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng nó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Tất nhiên, ngoại trừ tập luyện, luyện hát và làm quen với quá trình này, mọi thứ tôi đều không để tâm đến, phần còn lại đều do Châu Kha Vũ sắp xếp.

Khi tôi đến nơi, Châu Kha Vũ đang điều chỉnh ánh sáng, chỉ để lại cho tôi một tấm lưng nổi bật. Dáng người anh vô cùng cao, nhất định phải tầm mét chín, mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, bờ vai rộng, eo hẹp và chân dài, dùng những từ ngữ này miêu tả một người đàn ông thành đạt bốn mươi tuổi có vẻ không phù hợp lắm, nhưng dáng người của anh ấy thực sự được duy trì rất tốt, khuôn mặt cũng vậy, khóe mắt có nếp nhăn, hốc mắt cũng trũng sâu xuống, nhưng đây là điều bất khả kháng mà, ngược lại càng tôn thêm vẻ quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, kể cả có đứng chung với một đám nam nhân độ tuổi hai mươi cũng có thể đánh bại.

"Chú Châu, em đến rồi."

Tôi gọi anh, anh quay đầu lại nhìn tôi, ánh sáng xuyên qua làn tóc ấy, làm tôi ngây người trong giây lát.

Quả thật rất đẹp trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top