Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 10


Thi thể Bạch di nương bị cuộn trong chiếu cỏ kéo đi loạn táng cương, trong lòng ta thở dài, lại không biết nên đối mặt với Mạnh Ngọc như thế nào, muốn gọi nàng, lại thấy nàng cầm kiếm chống đỡ, thần sắc âm trầm.

Ta lạnh giọng chất vấn: "Mạnh Ngọc, muội còn muốn tự tay giết huynh trưởng sao?"

Kiếm rơi trên mặt đất, Mạnh Ngọc thần sắc hoảng hốt, thì thào gọi ta "Ca ca".

Ta phất tay áo bỏ đi.

Phụ thân đang ngồi uống rượu, thấy ta tới cũng không nói gì, nhưng thần sắc rất thoải mái.

Giống như người vừa chết một cách bi thảm như vậy không phải là ái thiếp của hắn.
Hắn lôi kéo ta cùng uống rượu, ta uống đến hôn mê, hắn nói rất nhiều lời, nhưng ta chỉ nghe rõ ràng hai câu.

"Đứa nhỏ như A Ngọc, thật không nỡ gả nó đi!"

"Nàng ấy, sao lại là con gái?"

Ta đỡ hắn lên giường, tự mình đi ra ngoài giải rượu.

Mưa đã tạnh, phía chân trời có trăng mờ.

Ta đột nhiên rất muốn đi xem A Ngọc.

Nàng cũng đã lớn, lẽ ra ta không nên đi thăm nàng, như vậy sẽ hỏng danh tiết của nàng.

Nhưng là, danh tiết của nàng từ lúc hạ lệnh gi.ết ch.ết Bạch thị, từ lúc ra vào quân doanh, từ lúc giống như nam tử đọc sách, từ lúc mang theo A Phan ăn xin mà sống, cũng đã bị hủy hoàn toàn.

Sao muội ấy lại biến thành như vậy?

Mạnh Ngọc cũng không ngủ, ôm đầu gối ngồi ở trên giường, thấy ta tiến đến, cúi đầu, giống như là đứa nhỏ làm sai chuyện, gọi ta "Ca ca".

Ta ngồi xuống, không biết nên nói gì với muội ấy, chỉ rót một ly trà lạnh trên bàn nhấp miệng. Nước trà lạnh lẽo thấm vào cổ họng, ta giật mình, tỉnh rượu hơn phân nửa.

Mạnh Ngọc không nhúc nhích, ôm mình chặt hơn, hỏi: "Ca ca, có phải muội đã làm sai rồi không?"

Làm gì sai à?

Bạch thị xuất thân ti tiện, lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, cho dù là gi.ết ch.ết, cũng không thể chỉ trích.

Thế nhưng, đây không nên là A Ngọc làm.

Mạnh Ngọc hỏi: "Bạch thị xuất thân không cao, quản gia bất lực, còn cắt xén chi phí của đệ đệ muội muội. Nhưng mà, nàng ta thật sự đáng chết sao?"

Ta nói: "Muội đã giết nàng."

Mạnh Ngọc nói: "Muội không biết. Muội không muốn giết nàng, nhưng muội phải giết nàng."

Nàng nói: "Nàng ta đem Hầu phủ loạn thành như vậy, đem đệ đệ muội muội ức hiếp thành như vậy, muội chỉ có giết nàng ta mới có thể phục chúng. Muội sợ phụ thân sẽ tiếp tục thiên vị nàng ta che chở nàng ta, điều này sẽ mang đến cho huynh muội ta hậu quả rất đáng sợ."

Nhưng mà, ca ca, nàng thật sự tội ác tày trời sao?

Tay nàng đang run rẩy.

Nàng nói: "Ca ca, muội là một tội nhân tội ác tày trời. Muội từng bán mình cho người xấu để đi tìm A Phan. Ở chỗ hắn, lần đầu tiên muội ăn no, nhưng muội đánh gãy tay chân bọn họ. Muội biết, muội đánh không lại bọn họ, bọn họ tỉnh lại sẽ tới bắt muội, cho nên muội đánh gãy tay chân bọn họ. Chỉ có như vậy, muội mới có thể chạy trốn, mới có thể mang theo A Phan chạy trốn."

Nàng nói: "Ca ca, Bạch thị từ một mỹ nhân biến thành thi thể thê thảm như vậy, là muội hạ lệnh giết."

Nàng hỏi: "Ca ca, ta giết bọn họ, có phải đều là sai lầm hay không?"

Ta nhìn muội ấy run rẩy.

Ta nên nói cho muội ấy biết, muội ấy sai rồi. Muội ấy nên hảo hảo ở nhà đọc sách viết chữ, học đàn ngâm thơ. Muội ấy có phụ thân và huynh trưởng, có gia thế tốt, có vị hôn phu khiến người ta ca ngợi, có của hồi môn giá trị liên thành.

A Ngọc thông minh đến cực điểm, học cái gì cũng hiểu hết. Nên làm một quý nữ mà thế gian ca tụng, sống thành nữ nhân bình thường mà hạnh phúc.

Nhưng nàng hết lần này tới lần khác không muốn.

Cố chấp cổ quái muốn đi vào một con đường chết.

Ta thở dài một tiếng, tiến lên ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng trấn an.

Ta hỏi muội ấy, "Nếu được làm lại lần nữa, muội sẽ vẫn làm vậy chứ?"

Giọng nói của nàng mang theo run rẩy, nói: "Vâng!"

Ta nói: "A Ngọc, muội không sai!"

Ta nói: "Là thế đạo này sai rồi!"

Nhưng con đường này rất khó, rất khổ.

A Ngọc, muội phải biết rằng, từ nay về sau, muội sẽ đi lên một con đường rất gian nan.

Muội sẽ bị tổn thương rất nặng, sẽ phải chịu rất nhiều ánh mắt phê phán lạnh lùng của người đời. Lời nói có thể hủy hoại muội, quyền thần có thể chèn ép muội, huynh đệ tỷ muội không hiểu muội, trượng phu tương lai của muội thậm chí sẽ muốn gi.ết muội.

A Ngọc, chỉ mong huynh trưởng còn có thể bảo vệ muội!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top