Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 15


Mạnh Ngọc rời đi sáu tháng, Anh Như vội vàng qua cửa, nhập chủ Đông cung.

Lập Thái tử phi vốn cũng không nên vội vàng như thế. Nhưng tuổi của ta đã lớn, ta cần mau chóng cưới vợ sinh con, chỉ có thành gia lập thất mới có thể tiếp tục hoài bão của mình.

Năm thứ hai Mạnh Ngọc rời đi, thứ muội Mạnh Linh của ta xuất giá.

Thanh danh nữ nhi Mạnh gia từ lâu đã bị Mạnh Ngọc hủy hoại hầu như không còn. Trưởng tỷ ra vào quân doanh, không tam tòng tứ đức không lễ nghi, không biết quản hậu viện lại bị người ta từ hôn, vậy thì các muội muội của nàng có thể có người tốt nào dám cưới? Tới cửa cầu hôn đều là tiểu môn tiểu hộ, chỉ biết mưu cầu tiền đồ cẩm tú để trèo lên Hầu phủ.

Chỉ là a phụ ánh mắt rất cao, không muốn để muội muội ta uốn gối trước các nhà có gia thế không ra gì, thành ra trì hoãn.

Hôm nay các biểu muội đã trở thành công chúa, thế gian vô số nam nhân chờ các nàng chọn lựa, mặc dù trưởng tỷ chưa gả nhưng ai cũng không dám chỉ trích cái gì.

Ta tự mình định cho Mạnh Linh Tân Thám Hoa Lang cùng năm. Bộ dáng hắn rất tốt, có tài hoa, nhân khẩu đơn giản, gia phong thanh chính, nội tình mặc dù đơn bạc một chút nhưng đối với công chúa mà nói đây thật sự không thể xem như khuyết điểm. Đối với cả hai bên đều là một kết quả tốt.

Ta nhìn hỉ nương trang điểm cho biểu muội, đưa biểu muội gả đi. Thiếu nữ trong gương đồng mi mục như họa, sắc như xuân đào, lúc trước nếu Hướng Tam Lang không từ hôn nháo lớn như thế, người phải gả thay chính là nàng, nữ nhi tốt như vậy gả đến Hướng gia làm sao có thể sống sót?Mẫu thân của nàng Tống thị nhướng mày vui mừng, hôm nay là ngày đại hôn của nữ nhi nàng, vốn muốn rơi hai giọt nước mắt nhưng lại sợ ảnh hưởng đến không khí vui mừng hiện tại, đành phải đỏ vành mắt tạ ơn bệ hạ lại tạ ơn Đông cung.

Ngày đó, phụ thân nhìn Linh nhi xuất giá, người hỏi ta: "Con đem đồ cưới để dành cho A Ngọc đưa cho Linh nhi?"

Ta nói: "A Ngọc không muốn xuất giá, đã như vậy, trước tiên cứ chuẩn bị cho Linh nhi, sau lại chuẩn bị lại cho muội ấy."

A phụ lại hỏi: "Trẫm gần đây nghe nói lúc trước A Ngọc muốn thành Đan Hà làm đất phong, trước đó vài ngày trẫm đã phong thành Đan Hà cho Linh nhi, sao con không nói một tiếng?"

Ta nói: "A Ngọc không thèm để ý một mảnh đất phong, chờ muội ấy trở về lại cho muội ấy chọn đất phong."

Bệ hạ cười nhạt, không nói gì.

Trở lại Đông cung, ta thấy tỳ nữ vui mừng không giống bình thường liền cảm thấy kỳ quái, đợi đến khi đi vào trong điện mới nhìn thấy Anh Như trang phục chỉnh tề, ân cần dâng trà cho ta. Thật ngạc nhiên!

Thái tử phi Thẩm Anh Như của ta là một nữ tử rất tốt, nàng sinh ra rất xinh đẹp, cũng có chút kiêu căng của thế gia quý nữ, nhưng người cũng không xấu. Nàng biết cưỡi ngựa, làm thơ điền từ cũng rất giỏi, mặc dù đối với ta vẫn luôn lãnh đạm, nhưng khi cùng tỳ nữ Đông cung chơi ném bình lại rất hoạt bát, xinh đẹp và đáng yêu.

Đối mặt với ta ban đầu nàng ngược lại có chút quy củ, chỉ là sau này thấy ta sủng ái nàng, nàng liền như một con mèo nhỏ lộ ra nanh vuốt sắc bén, hơi có chút được sủng mà kiêu. Nhưng nàng sinh ra đáng yêu, ta nguyện sủng ái nàng, liền cũng không phải chuyện gì xấu.

Chỉ là hôm nay, nàng vì sao lại dịu dàng ân cần hầu hạ ta như thế?

Thấy ta bất vi sở động, thê tử của ta cũng không như bình thường làm nũng với ta, ngược lại đóng cửa phòng ngăn cản nô bộc bên ngoài, sau đó quỳ gối trước mặt ta khóc như lê hoa đái vũ.Vì chuyện dẹp loạn bên ngoài.

Tiền triều các gia tộc gia thế lớn, lúc hoàng quyền cực thịnh cũng phải nể mặt ba phần.

Nhưng dĩ nhiên đây không phải là tiền triều.

Phụ thân cũng không phải Mạt Đế yếu đuối vô năng.

Thành Vĩnh An mười ngày bạo loạn, con trai, cháu trai của bọn họ hoặc nhiều hoặc ít bị tổn hại trong tay Mạnh Ngọc, tất nhiên là hận nàng.

Thế gia trải qua chiến loạn, thực lực hao tổn rất lớn, nhưng rốt cuộc có nội tình trăm năm không thể khinh thường.

Khi bọn họ xoắn thành một sợi dây thừng, hạ quyết tâm hợp lại muốn trả thù thì cái gì mà không làm được?

Yên Sơn Quan là một nơi tốt, cho nên, chết ở đó đi!

Cát vàng cuồn cuộn, đó là nơi chôn xương mà bọn họ đã chọn cho Mạnh Ngọc.

Đại Lương mới lập, quốc triều rung chuyển.

Lương thảo vốn nên đưa đến biên quan mất tích, hành quân đã chậm lại còn gian nan hơn, thẳng đến khi người bên cạnh được Mạnh Ngọc phái tới truyền tin hai lần đều bị chế trụ ở ngoài thành cách năm mươi dặm, mất tích dưới chân thiên tử.

Bệ hạ hùng tài đại lược cỡ nào, bọn họ sao có thể giấu diếm lâu như vậy?

Cho nên, Anh Như liều lĩnh quỳ xuống cầu xin ta, muốn ta đi bảo vệ cái đám người làm hại muội muội ta.

Ta nhìn thê tử của ta, nói với nàng: "Đó là muội muội của ta."

Thẩm Anh Như khóc đến tuyệt vọng: "Nhưng đệ đệ của ta, đệ đệ tốt của ta lại bị muội muội tốt của chàng giết chết."

Nàng ta khóc lóc và nói: "Đệ đệ ta rất thông minh, ba tuổi đã thuộc rất nhiều thi từ, phu tử giảng bài hắn nghe qua một lần liền nhớ, hắn tuổi nhỏ như vậy, mỗi lần ra ngoài đều nhớ mang chút quà nhỏ cho ta cùng a mẫu, hắn chết oan như vậy, điện hạ, nếu như là ngài, ngài có thể nuốt xuống nỗi oán hận kia sao? Cầu xin ngài, cứu bọn họ đi!"

Ta lạnh lùng nói: "Mười ngày đó, phàm là người bị bắt đi, trên tay đều dính mạng người."

Thẩm Anh Như cầm lấy tay áo ta chậm rãi buông ra, qua hồi lâu nàng mới nghẹn ngào nói: "Đệ đệ ta ngoan như vậy, hắn làm sao có thể làm ra chuyện ác đây? Điện hạ một mực thiên vị muội muội của mình, nhưng mạng người trong tay nàng cũng là nhi tử của người khác, huynh đệ của người khác, vị hôn phu của người khác."

"Huống hồ", nàng ngẩng đầu, trên mặt nước mắt như mưa nhưng trong mắt minh quang lóe ra: "Điện hạ ngài đối tốt với nàng như vậy, hận không thể đem hết tâm hết phổi ra yêu thương nàng, chẳng lẽ công chúa sẽ cảm kích? Nàng đã là một nữ tướng quân, bệ hạ sủng ái nàng nhất, huynh đệ tỷ muội của nàng ai so bì được?"

Nàng nói: "Điện hạ, nếu là công chúa chịu suy nghĩ cho ngài, thì đã không hành sự hung hăng ngang ngược như thế, nàng đem đến cho ngài cùng bệ hạ bao nhiêu phiền toái rồi?"

Ta nhìn thê tử của ta, sau lưng nàng là Thẩm gia, huynh trưởng của nàng hiện đang ở Binh bộ, tỷ phu của nàng là Đặng gia, tẩu tẩu của nàng là Vương gia.

Nàng rõ ràng đang châm ngòi quan hệ giữa ta và Mạnh Ngọc.

Đơn giản nhưng âm hiểm, ngu xuẩn nhưng cũng rất buồn cười.

Ta tự tay đỡ nàng dậy, nói với nàng: "Việc này tuyệt không có lần thứ hai."

Đêm đó, ta triệu tập mưu sĩ ở Đông cung, để bọn họ xem hết các văn thư, tỉ mỉ xem xét từng chỗ thiếu sót.

Mưu sĩ nhẫn nhịn nói với ta: "Công chúa là công chúa, cũng chỉ có thể là công chúa. Tần quốc công chúa chưởng quản binh quyền vẫn tốt hơn Xương Hoa quận vương chưởng quản binh quyền, điện hạ, ngài tại sao phải làm như vậy?"

Công chúa nước Tần, là phong hào của muội muội ta Mạnh Ngọc. Xương Hoa quận vương, là phong hào của đệ đệ ta A Phan.

Hắn thường nghĩ ta điên rồi.

Đúng vậy, ta thật sự điên rồi.

Mạnh Ngọc là nữ tử lại không có khả năng kế vị, còn ta chính là nhất mạch của Đông cung. Ta là trưởng tử đời này, chiếm hết ưu thế về lễ pháp. Hôm nay vừa lập quốc, mặc dù ta không có nhiều quân công như Mạnh Ngọc, nhưng ta cũng lập được công lao. Cục diện tốt như thế ta cần gì phải tự hủy đi Trường Thành?

Ta nói: "Ngươi không hiểu!"

Hắn không hiểu.

Đó là muội ta, trên đời này không có ai yêu thương muội ấy hơn ta, đương nhiên cũng không có ai hiểu rõ muội ấy hơn ta.

Nàng trời sinh tính tình phản nghịch, ham thích quyền thế và danh lợi. Nàng ích kỷ kiêu ngạo, phàm là nàng muốn nhất định phải có được, phàm là nàng yêu người nhất định phải yêu nàng, không chấp nhận được nửa điểm sai lệch. Nhưng nàng cũng kỳ tài ngút trời, không cho nàng nàng stự lấy, không yêu nàng nàng sẽ trả thù. Nàng muốn quyền lực muốn phú quý, muốn vạn người thần phục, muốn chấp chưởng núi sông.

Bởi vì nàng ở đây, vị trí thái tử của ta sẽ không vững chắc.

Anh Như châm ngòi nông cạn ngu xuẩn nhưng cũng rất hữu hiệu, ít nhất nàng có một điểm nói đúng, thứ Mạnh Ngọc muốn càng lúc càng nhiều.

Ta là thân ca ca của nàng, Phan Nhi cũng là thân đệ đệ của nàng. Ta và Phan nhi, ai kế vị đều giống nhau.

Cho nên nàng vì cái gì đi ủng hộ đệ đệ bình thường nhu nhược lên làm Thái tử, mà không phải là một ca ca chí tiến thủ cao cùng mưu lược?

Nếu ta kế vị, nàng chỉ có thể làm thần tử.

Nhưng Phan Nhi kế vị, nàng liền có thể thay mặt thiên tử ra lệnh chư hầu.

Trưởng công chúa quyền khuynh triều dã và nữ tướng quân hữu danh vô thực, nghĩ cũng biết nàng nên chọn như thế nào.

Ta thà rằng đem nàng bóp ch ế t ở biên quan cũng không muốn nàng giúp ta leo lên ngôi vị thái tử sau đó lại tự tay kéo ta xuống.

Ta là trưởng tử, nàng thì tính là cái gì?

Vị trí thái tử này ta sẽ không buông ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top