Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta vốn đã có người tình trong lòng từ lâu, nhưng một bản thánh chỉ ban xuống, ta trở thành Hoàng hậu. Trước khi vào cung một ngày, người trong lòng mời ta ra ngoài uống rượu. Ta uống rượu Đào Hoa Túy gã đích thân đưa cho xong, đột nhiên dưới thân chảy máu không ngừng.

Vẻ mặt gã vốn đang tình cảm dạt dào, bỗng chốc biến thành căm ghét phẫn hận:

- Cô tưởng rằng ta thật sự yêu cô sao? Chỉ cần cô không bao giờ có thể sinh nở, thì Nguyệt Nhiêu của ta, mới có thể trở thành người phụ nữ được sủng ái nhất hậu cung!

Nguyệt Nhiêu trong miệng gã, chính là tên húy của đương kim Quý phi nương nương.

Rượu kia đã bỏ thêm hồng hoa nguyên chất, ta đã không còn có thể mang thai, lại còn để lại chứng xuất huyết.

Sau khi vào cung, Hoàng thượng phát hiện ra ta có tật, lập tức giận dữ vô cùng, ban rượu độc cho ta ngay tại chỗ, lại còn định tội khi quân xử ch. ết cả tộc Thẩm thị của ta.

Mở mắt ra lần nữa, ta trở lại cái ngày người trong lòng mời ta ra ngoài uống rượu kia.

1.

Người thanh niên trước mắt mặt mũi đẹp đẽ, tư thái phóng khoáng, mày kiếm mắt sáng.

Đôi mắt gã đầy bi thương đau đáu nhìn ta, đưa tới ly rượu Đào Hoa Túy.

- Vân Thư, rượu Đào Hoa Túy này chính tay ta đã ủ cho nàng. Cứ nghĩ sau khi cập kê là có thể tổ chức lễ đính hôn, nhưng giờ xem ra, một khi đã vào cửa cung sâu như biển, cuối cùng cũng chẳng còn cơ hội nào nữa.

Ta ngẩn ra một lúc, khuôn mặt lo lắng quan tâm trước mắt, chồng lên bản mặt ngập tràn căm ghét trong trí nhớ kia, khiến ta có chút tim đập chân run.

Mà chén rượu trong tay gã kia lại chính là lá bùa đòi mạng của ta cùng cả tộc Thẩm thị.

Ta cố nén buồn nôn, dùng khăn che miệng và mũi lại, nhẹ nhàng mở miệng:

- Tạ Nhị công tử, đã là rượu dành cho lễ đính hôn, vậy nên bỏ thì hãy bỏ đi. Ta đã là Hoàng hậu định mệnh của Hoàng thượng, Tạ nhị công tử vẫn nên biết tránh hiềm nghi mới phải.

Sau đó, ta khẽ nháy mắt với Tử Trúc đằng sau.

Tử Trúc hiểu ý, vội vàng kéo tay ta rời đi.

- Tiểu thư, là lỗi của nô tì, nô tì quên mất, những rương hộp chuẩn bị để vào cung kia còn phải để tiểu thư đích thân qua một chuyến xem thế nào. Tiểu thư mau đi xem đi.

Ta đứng dậy đi luôn, để lại gã ta đầy mặt kinh ngạc.

2.

Kiếp trước, sau khi bị ban rượu độc, ta như phát điên hướng về phía Hoàng thượng không ngừng dập đầu xin tha.

Bởi vì, dẫu ta có chế. t thì cũng không đáng sợ, chỉ là muốn Hoàng thượng có thể bỏ qua cho mấy trăm người Thẩm gia.

Ta đập nát đầu, giải thích hết lần này đến lần khác.

Nói ta ăn nhầm đồ, thân thể mới mang mầm bệnh.

Nhưng Hoàng thượng nhìn vết máu loang lổ trên áo ngủ của ta, cho rằng trước khi vào cung ta đã thất trinh, thân thể không trong trắng.

Hắn đinh ninh rằng phụ thân đưa ta vào cung là để làm nhục hắn.

Hoàng thượng nói, đối với việc bị Thừa tướng quản thúc, hắn hận vô cùng.

Hắn vốn là Thiên tử, trước kia tuổi còn nhỏ thì mới cần phụ thân ta trợ giúp trông nom quốc gia.

Nhưng hiện giờ hắn đã có thể một mình đảm đương, là phụ thân tiếm quyền.

Hoá ra, hắn đã bất mãn với phụ thân ta từ lâu.

Nhưng nếu đã như thế, lại không tiếc lời tán dương phụ thân ta trước mặt triều thần, nói “nước không thể một ngày không có Thừa tướng”?

Từ Nguyệt Nhiêu bên cạnh hắn che miệng cười khẽ, lại thêm một mồi lửa:

- Thần thiếp nghe nói, Thẩm Vân Thư này trước khi vào cung lại có một người tình tuấn tú. Còn về phía sau phát sinh chuyện gì thì ai dám nói chắc được.

Thế là, ngay trước mặt Hoàng thượng đang phẫn nộ bừng bừng cùng Quý phi che miệng giễu cợt, miệng của ta bị cung nhân mạnh mẽ bẻ mở.

Một ly rượu độc rót vào bụng, ta đau đến nỗi tóc tai tán loạn, mồ hôi lạnh đầy thân, trong nỗi đau xé nát ruột gan mà nhanh chóng ch. ết đi.

Người dì Thái hậu nương nương kia của ta vẫn là đến chậm một bước.

Lúc bà ấy vội vàng đến nơi, Hoàng thượng và Quý phi đã rời đi lâu rồi, cung nhân đang kéo thi thể của ta ra ngoài, định ném ra bãi tha ma luôn trong đêm.

Gương mặt bà ấy đẫm nước mắt, nhào tới bên thi thể của ta, gào khóc thảm thiết:

- Vân Thư, ngươi thật hồ đồ, hai cha con ngươi sao dám coi thường thể diện Hoàng gia thế chứ? Mọi việc đều phải theo lý trí mà làm chứ sao lại cảm tính như thế, cho dù ngươi yêu thương người tình của ngươi, cũng không thể nào lại đi làm ra cái chuyện tự ý trao thân như thế được!

Đáng tiếc, lúc đó ta đã chế. t rồi, chẳng có cách nào tự chứng minh mình trong sạch cả.

Hồn phách của ta bay đến trước mặt bà, ra sức phản bác biện minh cho bản thân:

- Dì ơi, Vân Thư không làm gì cả! Hôm đó uống rượu của Tạ Yến Chi xong, con không ngừng chảy máu, còn hắn ta đã mất dạng từ lâu. Thầy thuốc chẩn bệnh cho con cả đêm, nói đời này con khó có thai được nữa. Chứng chảy máu khiến người ta lo lắng nhất kia, thầy thuốc nói có thể kê đơn thuốc cho con, tạm thời không chảy máu nữa. Nhưng ngày hôm sau con phải vào cung từ sớm rồi, cha mẹ thực sự là không còn cách nào, nếu không tuân theo sẽ là tội lớn kháng chỉ. Vốn là muốn để sau này báo cáo lên Hoàng thượng thân thể con có tổn hại, không thể mang thai. Nhưng trước khi thị tẩm, cung nhân đưa một ly trà, trực tiếp khiến con lại chảy máu không cầm được, Hoàng thượng mới nổi lên nghi ngờ.

Nhưng dù ta có giải thích thế nào thì dì cũng không nghe được.

Hồn phách của ta bay trong hoàng cung, mấy ngày sau, Hoàng thượng lại vì chuyện này mà làm ầm ĩ.

Nói đức hạnh của Hoàng hậu có khiếm khuyết, khó có thể làm mẫu nghi thiên hạ.

Còn Thẩm gia lại cố ý hạ nhục Thiên gia, đại nghịch bất đạo.

Một bản thánh chỉ ban xuống, mấy trăm người Thẩm gia không một ai thoát khỏi, máu chảy thành sông.

3.

Lúc này, ta đang ngồi kiệu trở về phủ, khăn tay sắp bị ta xoắn nát rồi.

Ta hiểu rất rõ, một khi đã được hưởng vinh quang của cả tộc Thẩm thị, thì phải đảm đương được cái giá mà nó mang lại.

Kiếp trước, ta vốn không muốn gặp Tạ Yến Chi.

Thấy gã khép nép nhún nhường cầu xin ta như thế, ta không muốn làm gã tổn thương.

Tạ Yến Chi đối xử với ta cực kì tốt, là phu quân hoàn mỹ trong lòng ta.

Hôm đó, gã đích thân rót Đào Hoa Túy tự tay mình ủ vì ta, để ta uống xong.

Trong sự chờ mong của gã, ta nghĩ thôi thì uống xong ly rượu này coi như cắt đứt đoạn tình cảm này của ta và gã.

Nhưng ta vừa uống xong, gã bèn đổi sắc mặt.

Tình sâu ý đậm vừa rồi biến mất, thay vào đó là ánh mắt ngập tràn ác độc vô tình.

Gã thấy ta ôm bụng dưới, đau đớn không thể tả, liền bật cười to, nói ra sự thật:

- Lúc trước đối xử tốt với cô là vì ta đã sớm nghe nói Tiên đế đã bí mật để lại một bản thánh chỉ, chờ cô qua cập kê thì sẽ lập cô làm Hoàng hậu. Vốn ban đầu chỉ định để cô yêu ta rồi có con của ta, thế thì cô sẽ không thể vào cung. Nhưng nếu vậy thì Định Quốc công phủ của ta chắc chắn sẽ bị liên lụy. Không bằng hủy hoại cô như thế này, khiến Hoàng thượng ghét bỏ cô, để cho người mà ta yêu nhất vĩnh viễn được hưởng tôn vinh bật nhất. Cô khóc như thế, thực sự cho là ta yêu cô đấy à? Bất kể ai làm Hoàng hậu thì ta cũng sẽ nghĩ cách hủy hoại người đó. Trừ khi ngồi trên vị trí Hoàng hậu là Nguyệt Nhiêu của ta. Cô thấy ta yêu Nguyệt Nhiêu của ta dữ chưa? Vì hạnh phúc của nàng, ta sẵn sàng vì nàng loại bỏ hết tất cả chướng ngại!

Còn ta đã đau đến không thể thốt nên lời, gã ta lại chỉ để cho ta bóng lưng xanh nhạt, thoải mái rời đi.

Gã ta đi, nhưng lại để cho ta một cục diện bế tắc, tùy tiện hủy hoại cuộc đời ta.

Một luồng gió nhẹ thổi đến, bên ngoài màn kiệu bay tới một làn hương hoa quế, thấm mát lòng người.

Đôi mắt ta tràn ngập sự lạnh lùng sâu không thấy đáy.

Tạ Yến Chi, ngươi vì chân ái Từ Nguyệt Nhiêu của ngươi mà hại ta, hại cả gia tộc của ta.

Giữa ta và ngươi chính là mối thù sâu đậm được tạo thành từ biển máu của hàng trăm thi thể.

Kiếp này, ngươi vẫn chỉ nghĩ cho bản thân mình, muốn để ánh trăng sáng của mình độc chiếm thánh sủng, tận hưởng vinh hoa phú quý?

Đáng tiếc, ngươi sẽ phải thất vọng rồi.

4.

Ngày hôm sau, ta ngồi lên nghi giá (2) Hoàng hậu, phong quang vô hạn, rầm rộ tiến vào hoàng cung.

(2) Cỗ xe chở Hoàng hậu hoặc Thái hậu, làm bằng gỗ sơn vàng, xung quanh có đội cận vệ và người hầu xếp hàng đi theo.

Dưới cái nhìn chăm chú của toàn bộ cung điện, ta khoác lên người bộ cung trang vàng rực vô cùng lộng lẫy, bước từng bước đến bên Hoàng thượng, tiếp nhận sách bảo tượng trưng cho quyền lực của Hoàng hậu từ trong tay hắn.

Thân là con gái dòng chính của Thừa tướng, từng cử chỉ hành động của ta đều tự nhiên, chuẩn xác, không tìm được một lỗi sai nào.

Liếc qua khoé mắt, Quý phi Từ Nguyệt Nhiêu đứng dưới đài nhìn chằm chằm vào ta.

Đôi mắt phượng xinh đẹp hơi nhướng lên, không che đậy chút nào sự thù địch đối với ta.

Từ Nguyệt Nhiêu tất nhiên là dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, một đôi mắt quyến rũ đa tình như nước, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.

Không giống vẻ đẹp kiêu sa phô trương của Quý phi nương nương, ta lại thanh cao thoát tục, da dẻ nõn nà, tựa như hoa sen chớm nở.

Vừa cập kê, ta mắt ngọc mày ngài, đang độ tuổi đẹp nhất.

Ta khẽ mỉm cười, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.

Ta biết vẻ đẹp của mình.

Bảo sao Quý phi Từ Nguyệt Nhiêu lại lo lắng.

Còn Tạ Yến Chi lại chính là thanh đao trong tay mà cô ta đã bố trí sẵn từ trước.

Kiếp trước, Hoàng thượng đối với người cha Thừa tướng của ta có phần e sợ.

Cho nên, hắn nhục nhã ta là giả, mà kiếm cớ diệt trừ toàn bộ Thẩm gia mới là thật.

Lúc Tiên đế còn sống, cảm tạ ân nghĩa của phụ thân ta vì tất cả những chuyện đã làm vì ông ấy, nên đã phong phụ thân làm Thừa tướng.

Thiên hạ Tống gia nhà họ được thái bình có phân nửa là nhờ phụ thân ta vất vả trù tính.

Vì bảo toàn vinh quang của Thẩm gia, Tiên đế đã để lại một bản thánh chỉ, ban cho ta làm Hoàng hậu của con trai ông ấy.

Cứ cho là lúc đó ta không có vấn đề gì, hắn vẫn sẽ tìm một lý do khác để loại trừ Thẩm gia.

Chỉ có điều, ta sẽ không để Hoàng thượng có cơ hội này đâu.

Đêm qua, ta đã cùng phụ thân chong đèn bàn bạc (3), phụ thân đã quyết định từ quan về quê.

(3)Gốc: 秉燭夜談: “cầm nến bàn luận cả đêm”: để chỉ việc hai hay nhiều người cùng ngồi bàn bạc một cách nghiêm túc về một chuyện gì đó rất hệ trọng, thường là chuyện liên quan đến cả đời.

So với sự an nguy của tính mạng thì vinh hoa phú quý cũng không còn quá quan trọng nữa.

5.

Ta ngồi trong Phượng Tê cung đèn đuốc rực rỡ chờ Hoàng thượng tới.

Chỉ có điều, hắn có thể nán lại bao lâu thì ta không chắc.

Kiếp trước, trước khi vào cung, cô cô dạy lễ nghi nói Quý phi nương nương là phi tử được sủng ái nhất trong cung.

Hoàng thượng bị thánh chỉ của Tiên đế ngăn trở nên chỉ có thể lập ta làm Hậu.

Nhưng cả cung đều nói người vợ đích thực của Hoàng thượng là Quý phi Từ Nguyệt Nhiêu.

Cô ta là thanh mai trúc mã của Hoàng thượng.

Cô ruột của cô ta, là Dung phi của triều trước, bây giờ là Dung Thái phi.

Ngày xưa, Dung phi mất con nên trong lòng buồn bã uất ức.

Vì một nụ cười của Dung phi, Tiên đế hạ lệnh, để cháu gái đằng ngoại của bà là Từ Nguyệt Nhiêu vào cung bầu bạn.

Thân phận của Từ Nguyệt Nhiêu có chút phức tạp, mẫu thân của cô ta từng bị Tiên đế chỉ định đi Tái Bắc hoà thân, nhân đó mới có Từ Nguyệt Nhiêu.

Trên người Từ Nguyệt Nhiêu mang dòng máu của Khả Hãn Tái Bắc.

Sau này, Khả Hãn lại vô tình ngã ngựa mà c. hết.

Nhờ có Dung phi lúc đó góp lời, nên Tiên đế đã cho đón hai mẹ con cô ta trở về.

Mẹ đẻ của Hoàng thượng xuất thân là một phế phi, sau này chết trong lãnh cung.

Lúc Hoàng thượng còn bé không được yêu thương, chịu đủ sự bạc đãi của cung nhân, thậm chí có khi còn phải ăn cơm thiu.

Từ Nguyệt Nhiêu sinh ra và lớn lên ở đại mạc, tính cách mạnh mẽ thẳng thắn, rất có cá tính.

Khi ở trong cung, vô tình thấy mấy ma ma bắt nạt Tiểu Hoàng tử, thế là đi thẳng tới giúp Hoàng thượng thoát khỏi.

Có sự giúp đỡ của Từ Nguyệt Nhiêu, cuộc sống ở trong cung của hắn dễ thở hơn rất nhiều.

Quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô ta liền yêu thích thiếu niên này luôn.

Còn Hoàng thượng lại càng yêu thích cô gái tươi sáng tựa ánh dương này.

Cô ta là tia sáng chiếu rọi trái tim phủ đầy bụi bặm của hắn.

Đáng tiếc, cho dù khởi đầu hoàn mỹ, ai có thể chắc chắn được kết thúc?

Ta thở dài một hơi, vươn thẳng lại phần thắt lưng hơi cong xuống của mình.

Đầy đầu châu ngọc cùng mũ phượng đè ép khiến vai ta đau đớn, ta cố hết sức mới duy trì được dáng vẻ đoan trang ngay ngắn.

Tử Trúc lập tức tiến đến, hỏi ta có phải đợi Hoàng thượng tới không?

Ta khẽ cười một tiếng, không để tâm lắm.

Chờ chứ, đương nhiên là phải chờ rồi.

Đường đường là đại hôn của Đế Hậu, ta không tin hắn dám vứt bỏ thể diện của Trung cung, đến đêm tân hôn cũng vắng mặt.

Hắn nhất định sẽ tới.

Quả nhiên, một lát sau, trước mặt xuất hiện một mảng vàng sáng, lật mở khăn đội đầu của ta ra.

Dưới ánh đèn lay động, ta để lộ ra một gương mặt tươi cười thẹn thùng, mày ngài uyển chuyển, càng xinh đẹp động lòng người.

Không có sự áp chế của phụ thân, hắn có thêm chút hảo cảm với ta.

Uống xong rượu hợp cẩn, hắn ngồi trên chiếc giường trải lớp lớp chăn đệm tân hôn, cùng ta im lặng nhìn nhau.

Nhưng giây lát sau, không để ta kịp mở miệng đánh tan bầu không khí xấu hổ này.

Đại cung nữ bên người Từ Nguyệt Nhiêu đã vội vàng chạy tới báo, Quý phi say rượu, không cẩn thận bị trật chân, xin Hoàng thượng đến xem thế nào.

Vừa nghe xong, Hoàng thượng vọt ra khỏi cửa, chỉ cho ta một cái bóng lưng, để lại mình ta ngồi trên giường.

Tử Trúc thấy thế liền bất bình thay ta, nhưng căn bản là ta không quan tâm.

Từ Nguyệt Nhiêu cùng Hoàng thượng có hơn chục năm tình nghĩa, địa vị trong lòng Hoàng thượng dĩ nhiên là không hề tầm thường.

Muốn lật đổ cô ta đương nhiên không thể trong một sớm một chiều mà được.

Cho nên chút thua thiệt này sao ta phải để trong lòng làm gì?

Nghĩ đến Thẩm gia đã an toàn, trong lòng ta tràn đầy an tâm.

Bèn để Tử Trúc tắt đèn, ta ngủ ngon lành nguyên một đêm.

6.

Hôm sau, các phi tần đều đến Phượng Tê cung của ta thỉnh an.

Họ đều là những con gái nhà quan được Thái hậu tuyển vào hậu cung, chỉ tiếc là có khi cả năm trời cũng không thấy mặt Hoàng thượng.

Ta nhận mặt từng người, sau đó bảo nha hoàn tặng lễ cho họ.

Chỉ có điều, vị trí thuộc về Quý phi Từ Nguyệt Nhiêu vẫn trống không.

Tiêu Quý nhân bên cạnh đứng lên bất bình thay ta.

Nói Quý phi thường ngày phách lối thì cũng thôi đi, hôm nay gặp mặt Hoàng hậu mà cũng đến trễ như vậy, thật sự không để Trung cung vào mắt.

Ta mỉm cười, bảo nàng ta không cần phải để ý, công lý tự khắc ở trong lòng người.

Sau đó, ta và các nàng ấy uống mấy tuần trà cũng không thấy bản mặt Từ Nguyệt Nhiêu đến thỉnh an đâu.

Thấy các phi tần bắt đầu thì thầm bàn tán, ta liền trực tiếp cho bọn họ lui xuống, về cung nghỉ ngơi cho khoẻ thân.

Dĩ nhiên là ta cố ý.

Quý phi Từ Nguyệt Nhiêu càng kiêu căng bướng bỉnh, ta lại càng phải đoan trang hiểu chuyện.

Cô ta có thể không chút kiêng kị nào mà giành lấy tình yêu của Hoàng thượng.

Đáng tiếc, vô tình nhất là nhà Đế Vương.

Tình yêu của Đế Vương ấy à, có thể lúc này cho ngươi hưởng hết vinh hoa, nhưng lúc sau lại cho ngươi bay đầu được luôn.

Cho nên thứ ta mong cầu luôn là thứ đáng tin nhất - quyền lực.

Chỉ có quyền lực mới tồn tại mãi mãi.

7.

Trong cung nhanh chóng truyền nhau, Quý phi nương nương ỷ sủng sinh kiêu, đến việc lớn chào hỏi Hoàng hậu mà Quý phi cũng mất dạng.

Sau khi đến tai Thái hậu, liền cho cô cô bên người đến thăm ta, còn thưởng cho ta các kiểu báu vật trâm phượng vàng nạm ngọc Đông Châu, để an ủi những ấm ức mà Quý phi gây ra cho ta.

Dù là Hoàng hậu cao quý, đối mặt với cô cô đã phụng dưỡng Thái hậu mấy chục năm thì ta vẫn kính cẩn hành lễ.

Tất nhiên lễ này là để cho bà dì Thái hậu của ta nhìn.

Tình yêu đã là gì, nếu có thể để cho người ta đau lòng vì ngươi mới chính là cao tay.

Quả nhiên, dưới sự trách mắng của Thái hậu, chỉ vài ngày sau, Hoàng thượng đã tới chỗ ta dùng bữa tối.

Hắn giải thích với ta, hôm đó là do hắn nghe tin Quý phi bị trật chân, hốt hoảng, nên mới để ta vò võ một đêm.

Ta lắc đầu ý bảo hắn không cần phải để ý, nhẹ nhàng gắp cho hắn một miếng gà hầm hạt dẻ, sau đó ngắm nhìn hắn, trên mặt nở một nụ cười xinh đẹp.

Ta thấy rất rõ, hắn thất thần trong một giây, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc trước vẻ đẹp của ta.

Điều này là tự nhiên thôi.

Sau khi sống lại, ta đã luyện tập nụ cười này vô số lần.

Khi Hoàng thượng không ở đây, ta đã ngồi trước gương đồng, lựa chọn góc mặt hợp lý nhất để luyện ra nụ cười mê người nhất.

Hôm nay, ta mặc lên bộ y phục thường ngày màu trắng đơn giản, càng thể hiện được vẻ thanh thuần động lòng người, mềm mại đáng yêu.

Người ta nói, “Mưa xuân thấm âm thầm”, trái tim mang phòng bị của một người, dưới sự tấn công thầm lặng kiểu tranh thủ từng kẽ hở nhỏ để len lỏi vào, chẳng mấy mà buông vũ khí đầu hàng.

Tất nhiên là ta sẽ không vội làm gì, có người còn đang sốt ruột hơn ta nữa kìa.

Quả nhiên, chưa ăn xong bữa cơm, Quý phi nương nương đã lại đột nhiên tái phát tim đập nhanh.

Đại cung nữ của nàng ta quỳ dưới mặt đất, nước mắt nước mũi tèm lem cầu Hoàng thượng đi thăm Quý phi, trong ánh mắt lại chẳng có chút áy náy nào.

Dù sao thì cô ả và Quý phi đều biết, Hoàng thượng nhất định sẽ bỏ ta lại mà đi thăm Quý phi yêu dấu của hắn.

Hoàng thượng nhìn ta, ánh mắt loé lên một tia áy náy, nắm chặt lấy tay của ta.

Ta cầm khăn nhẹ nhàng lau khoé miệng của hắn, dịu dàng nói:

- Quý phi nương nương thân thể không ổn, Hoàng thượng mau đi xem sao đi.

Hoàng thượng lại không ngờ rằng ta hiểu chuyện đến thế, trên mặt lại có vẻ hơi lúng túng.

Ánh mắt hắn nhìn ta càng thêm nhiều sự khen ngợi, sau đó vỗ nhẹ vai ta, rồi theo đại cung nữ kia rời đi.

Ngay trước khi hắn đi, ta phủ lên người hắn một chiếc áo khoác, bảo rằng bên ngoài gió lớn, sợ hắn nhiễm lạnh.

Ta dựa vào gần sát hắn, lúc khoác áo cho hắn, bàn tay yêu kiều vô tình chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, tai ta lập tức đỏ lên.

Ta vội vàng cúi đầu, giả vờ không dám nhìn hắn, nhưng ta biết hắn đang nhìn ta, có thể cảm nhận được ánh mắt hắn dần trở nên nồng nhiệt.

Sau đó ta bảo hắn nhanh chóng đi đi, đừng để Quý phi phải chờ đợi.

Hắn đi rồi, đột nhiên quay đầu lại, nhìn ta đầy ý vị.

Nhìn kìa, chẳng phải cá đã cắn câu rồi à?

8.

Sau khi Hoàng thượng đến cung của Quý phi Từ Nguyệt Nhiêu, gần nửa tháng sau đó không hề đến Phượng Tê cung nữa.

Mà Quý phi Từ Nguyệt Nhiêu cũng chưa từng tới thỉnh an.

Lúc các phi tần tới thỉnh an, ánh mắt nhìn ta có tội nghiệp, đau lòng, cảm khái.

Dĩ nhiên là cũng có cười nhạo ta.

Nhưng ta cũng chỉ cùng họ cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm, lúc rảnh rỗi còn cùng nhau ngắm hoa.

Nhìn những đóa hoa xinh đẹp nở rộ trong ngự hoa viên, ta nhẹ nhàng ngâm một câu thơ: “Hoa không nở trăm ngày” (4).

(4) Đầy đủ là: “Hoa không nở trăm ngày, người không sống trăm tuổi: ý chỉ “thời trẻ mau qua, hoa nở thì phải tàn”.

Hoa còn như thế, vậy người thì thế nào?

Thái độ thờ ơ sống chết mặc bay của ta ngược lại khiến Thái hậu tán thưởng không thôi.

Trong lòng bà ấy, ta không chỉ là cháu đằng ngoại, mà còn là một Hoàng hậu hiền lương thục đức, không đố kị ghen ghét, lại dễ dàng hòa hợp với các phi tần khác.

Đối mặt với cọng rơm cứng Quý phi, ta cũng chưa từng tức giận với nàng ta, thậm chí khi nghe nói nàng ta bị tim đập nhanh còn phái thái y đi khám cho nàng ta mấy lần.

Cho dù, cả hậu cung đều biết nàng ta đang giả vờ.

Cho nên Thái hậu nương nương, bà dì của ta, càng thích ta hơn.

Mấy ngày trước đến cung của bà ấy thỉnh an, còn nắm lấy tay ta không buông, liên tục khen Tiên đế có tầm nhìn.

Đêm nay, lúc loan giá của Hoàng thượng đi qua Phượng Tê cung, thấy rất nhiều đom đóm sáng lấp lánh.

Đom đóm trong đêm tối nhấp nháy tựa như những vì sao.

Hoàng thượng lại nghe được tiếng đàn bên trong, thế là tiến thẳng đến, nhẹ nhàng đẩy cổng Phượng Tê cung ra.

Đập vào mắt là cảnh tượng Tử Trúc đang đệm đàn cho ta, còn ta thân mang lụa mỏng, nhảy múa cùng đom đóm.

Ta mặc một bộ áo lụa mỏng màu xanh nhạt, tóc búi kiểu Lạc Thần tiên tử trong tranh, trên tay cầm một đóa hoa sen xanh, dưới ánh trăng dịu dàng nhảy múa, tựa như Thường Nga tiên tử.

Hoàng thượng nhìn đến ngây người.

Hắn nhìn không chớp mắt, dù ta đã thấy hắn rồi nhưng lại vờ như không biết, chỉ say mê trong điệu múa.

“Múa đẹp đến liễu rủ dưới bóng trăng
Ca hay khiến quạt đào hoa ngưng thổi” (5)

(5)Bài thơ Gia cố thiên kì 1, nội dung là nỗi nhớ nhung, miêu tả cảnh mỹ nhân ca múa dưới trăng.

Điệu múa vừa xong, hắn liền vỗ tay, liên tục khen ngợi.

Còn ta thì như chim sợ cành cong, trong nháy mắt liền khôi phục dáng vẻ yếu đuối đáng thương khi trước, hoảng hốt hành lễ.

Búi tóc trên đầu vừa khéo tung ra, mái tóc đen nhánh rơi xuống vai, càng khắc hoạ rõ nét vẻ băng cơ ngọc cốt (6).

(6)Băng cơ ngọc cốt: Diễn tả vẻ đẹp của người phụ nữ, da dẻ trắng trong, mịn màng, mát lạnh ko có mồ hôi, thanh cao, thoát tục

Hắn bước nhanh đến gần, bế ngang ta lên.

Ngửi thấy hương bách hợp trên người ta, ánh mắt của hắn càng nóng bỏng.

Sau đó, hắn đóng cửa điện lại, cung nhân biết ý lui ra ngoài.

- Hoàng hậu, trẫm nợ nàng một đêm động phòng.

9.

Đẹp nhất hải đường trong mưa sớm, từng đoá yêu kiều muốn nên câu (7).

(7) Lái từ bài thơ “Đề niêm hoa vi tiếu đồ” của Đường Bá Hổ, là một bài thơ đề trên tranh,nội dung tả vẻ đẹp của hoa Hải Đường sau cơn mưa sớm, người con gái thấy hoa đẹp thì ngắt xuống rồi cài lên mái tóc và ngắm mình trong gương, tự hỏi mình so với hoa cái nào đẹp hơn…

Hoàng đế dường như luôn có chút kiềm nén, giờ đây điên cuồng đòi hỏi trên thân thể ta.

Ta im lặng ôm hắn thật chặt.

Xong việc, hắn ôm ta thật chặt, cầm một lọn tóc rơi trên vai ta lên nghịch ngợm, quấn trên đầu ngón tay.

Ta ngẩng đầu, ngước đôi mắt ướt át như nai con lên nhìn hắn, ngây thơ hồn nhiên như đứa trẻ.

Chỉ trong chốc lát, ta thấy trong mắt hắn hiện lên một tia thương xót.

Giây sau, hắn nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường.

Ta hiểu ý, nhanh tay khoác lên người hắn chiếc áo dài vàng sáng, vén gọn lại tóc mai cho hắn.

Thấy sắc mặt ta vẫn như thường, thân hình chuẩn bị rời đi của hắn dừng lại:

- Hoàng hậu, trẫm đã đồng ý với Quý phi, sẽ đến cung của nàng ấy…

Không để hắn nói hết, ta làm bộ thẹn thùng, lanh lẹ hôn nhẹ lên mặt hắn, dịu dàng cười nói:

- Hoàng thượng là minh quân của thiên hạ, vạn dân trong thiên hạ đều là con dân của Hoàng thượng. Thần thiếp là Hoàng hậu, càng phải hiểu được đạo lý phụ giúp Hoàng thượng. Giữ hậu cung vững chắc là trách nhiệm của thần thiếp, thần thiếp không dám quên bổn phận của mình.

Sau đó, ta nắm chặt tay hắn, dưới ánh nến nhảy nhót, ta lại càng đẹp như tiên trong tranh.

- Ở nơi này của thần thiếp, Hoàng thượng muốn làm gì thì cứ làm, thần thiếp vĩnh viễn nghe theo Hoàng thượng, Hoàng thượng không cần lo lắng, mau đi gặp Quý phi đi ạ.

Thấy ta hiểu chuyện như vậy, trên mặt Hoàng thượng lộ ra một tia cảm động, ngay sau đó rời khỏi Phượng Nghi cung.

Chỉ là, hoa dù có đẹp đến mấy mà ngày nào cũng ngắm thì rồi cũng có ngày chán ngấy.

Mà mẫu đơn quyến rũ yêu mị ngắm càng lâu, ngược lại còn không bằng bạch lan khả ái thú vị.

Số lần Hoàng thượng tới cung của ta càng ngày càng nhiều hơn.

Mà mỗi lần, ta đều dùng sự dịu dàng mang chút run rẩy để bao bọc thật chặt cơn giận ẩn sâu bên trong hắn.

Lúc hắn đến, trên mặt luôn mang theo chút buồn bã, nhưng mỗi lần rời đi lại chỉ còn lại thoả mãn và khuây khoả.

Đấy, giành được trái tim của một nam nhân, dịu dàng luôn là đòn chí mạng.

Nếu không sao có thể nói, “lưỡi đao dịu dàng cắt ngọt tính mạng” (8) chứ?

(8) Câu thoại của Diệp Lan Y trong Chân Hoàn truyện, bản dịch mình lấy từ bản phim lồng tiếng Việt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#cungdau