Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Dần dần Quý phi đã nhận ra, ở trên giường của nàng ta, Hoàng thượng ngày một trở nên “trên bảo dưới không nghe”.

Phải thôi, mỗi lần Hoàng thượng tới chỗ ta, mặc dù không bao giờ ở qua đêm, nhưng ta luôn có cách vắt kiệt hắn.

Thông minh như Quý phi, sao cô ta không nhìn ra chút manh mối chứ?

Thế là một người không bao giờ ngó tới ghi chép của Kính Sự phòng, lại thực sự ra lệnh cho người trực tiếp lấy sổ sách, tự mình kiểm tra.

Nhìn thấy trên đó đều viết liên tiếp cái tên “Thẩm Vân Thư”, cô ta tức phát rồ luôn.

Với cái tính nóng như kem của cô ta, nếu có không vui thì cũng làm sao mà giữ trong lòng được?

Chẳng bao lâu sau, nghe nói lúc Hoàng thượng và Quý phi dùng cơm trưa, ban đầu là tranh cãi, sau đó làm loạn nháo nhào ầm ĩ cả lên.

Khi Tử Trúc báo lại với ta, mừng ra mặt luôn.

Em ấy nói, các nhóm cung nhân đều đang thầm truyền tai nhau, đây là lần đầu tiên Hoàng thượng cãi nhau với Quý phi, cũng là lần đầu tiên không dỗ dành được cô ta, thẳng tay phất áo bỏ đi khỏi Vị Uơng cung.

Ta nhìn Tử Trúc hớn ha hớn hở, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó bảo em ấy đốt Tô Hợp hương cho ta.

Đây là loại hương Hoàng thượng thích nhất, mỗi lần đốt thì ta sẽ bỏ thêm vài miếng lê lên trên.

Chẳng mấy chốc, hương lê tràn ngập căn phòng, mùi hương tươi mát ngọt ngào lan toả khắp Phượng Tê cung.

Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Hoàng thượng sẽ tới sớm thôi.

Chẳng qua là, chưa thấy Hoàng thượng đâu thì Quý phi đã đến trước rồi.

11.

Lúc người hầu của cô ta ngang ngược đẩy cổng Phượng Tê cung ra, ta đang trang điểm.

Mái tóc dài rủ xuống đất, cửa sổ khép hờ, một ngọn gió lướt đến, vài lọn tóc được gió thổi tung bay.

Ta mặc một chiếc áo dài bằng sa màu ánh trăng, để chân trần, đẹp như tranh vẽ.

Cô ta nhìn ta, trong mắt tràn ngập ghen ghét cùng phẫn nộ, hai tay run rẩy.

Ta cũng không bảo cô ta hành lễ, chỉ đi chân trần lướt qua mặt cô ta, sau đó chuẩn bị những quả vải mà Hoàng thượng thích ăn.

Ta nhẹ nhàng nhặt từng quả vải căng mọng lên, sau khi lột vỏ ra, phần thịt quả tròn trịa trong suốt nhìn thật thích mắt.

Nhưng một giây sau, nguyên một đĩa vải bị đẩy xuống đất, vương vãi khắp sàn.

Ta lập tức hoảng hốt, trong mắt đầy vẻ đau lòng, quỳ xuống đất nhặt từng quả lên.

Đường đường là một Hoàng hậu, lại quỳ xuống đất mà nhặt vải?

Tất nhiên là ta cố ý.

Người hầu của ta đã bị người của Quý phi giữ lại, họ cúi đầu, không dám nhìn dáng vẻ xấu hổ của ta.

Ta để chân trần quỳ trên mặt đất, cổ áo mở ra hơi trễ xuống, để lộ ra phần xương quai xanh yêu kiều, và…

Vết bầm tím không tiện nói ra trên cổ.

Từ Nguyệt Nhiêu vừa thấy cái liền nổi cơn tam bành.

Cô ta bước thẳng tới, bóp lấy cổ ta, hai mắt đỏ bừng.

Ta chỉ nhìn cô ta, kinh hoàng rơi lệ, không nói một lời.

Ngược lại, cô ta tức đến bật cười, nhìn ta sợ hãi co rúm lại, cô ta lại hung hăng nói:

- Hừ, đừng có giả vờ nữa, ta ghét nhất là lũ tiểu yêu tinh giả dối như thế này! Giả vờ ngây thơ hồn nhiên để giành được sự sủng ái của Hoàng thượng chứ gì? Hoàng hậu thì đã làm sao chứ? Chẳng qua là Hoàng thượng nhất thời thích ngươi vì mới mẻ thôi. Chàng đã nói rồi, “Đã được nên đôi sao đành chết, nguyện làm uyên ương không cầu tiên” (9), chàng cũng đã thề đời này chỉ yêu mình ta. Ta lại muốn xem xem, hôm nay Tống Hoài Cẩn không có ở đây, ai có thể bảo vệ được ngươi?

(9)Trích bài thơ Trường An cổ ý của Lư Chiếu Lân, nói về tình yêu đôi lứa nguyện không xa rời.

Ngay sau đó, một bàn tay táng thẳng lên mặt ta, trên làn da trắng trẻo lập tức hằn lên năm dấu ngón tay.

Tất cả người hầu đều kinh ngạc, không dám thở mạnh.

Xông vào cung Hoàng hậu thì đã đành, đây lại còn ngang nhiên dám đánh Hoàng hậu…

Đây không chỉ còn là ngang ngược hung hăng nữa, mà là đại tội tru di cửu tộc rồi.

Giây tiếp theo, một bàn tay chuẩn bị giáng xuống, đôi mắt ta nhắm chặt lại.

Trong lòng tính toán thời gian, sớm thôi, sắp rồi…

Quả nhiên, một đôi tay ngăn cô ta lại.

12.

Một bóng vàng rực ở trước mắt ta, nắm chặt cổ tay của cô ta, mà trên mặt hắn mang theo bảy phần tức giận vô cùng rõ ràng:

- Quý phi, nàng ấy là Hoàng hậu của trẫm! Sao nàng có thể vượt quá bổn phận như vậy?

Quý phi trợn mắt nhìn Hoàng thượng, lại thấy hắn kiên quyết bảo vệ ta.

Đột nhiên rơi xuống một giọt lệ, dần dần chịu thua.

Cô ta buông tay, ủ rũ quay người, toàn bộ sức sống bừng bừng lúc mới tới đều không còn.

Hoàng thượng nhìn ta, lo lắng ôm lấy mặt ta, hỏi ta có gì đáng ngại không.

Ta nhào vào trong lòng hắn, nước mắt to như hạt đậu dính lên mặt hắn, cắn mạnh môi dưới.

Cuối cùng, ta nắm lấy vạt áo của hắn, mềm mại nghẹn ngào gọi hắn một tiếng “Tống ca ca”.

Quả nhiên, ta cảm nhận được một nơi nào đó trên người hắn đột ngột rung động.

Ánh mắt hắn vốn mang tình yêu thương lại xen lẫn vài tia dục vọng.

Quý phi nghe thấy ta gọi Hoàng thượng là “Tống ca ca”, tâm tình vừa mới bình phục được lại lập tức giận sôi lên.

Cô ta không chút kiêng dè nào mà đập hết tất cả châu báu ngọc ngà trong cung của ta.

Cả những tranh chữ của tác giả nổi tiếng mà Hoàng thượng nhọc lòng tìm cho ta cũng bị cô ta xé tan tành.

Không đợi Hoàng thượng và mọi người kịp phản ứng, cô ta chỉ vứt lại một câu “Tống Hoài Cẩn, ngươi chỉ có thể là của ta” rồi hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Còn ta, nhặt đĩa vải dưới đất lên, đi chân trần tới quỳ gối bên cạnh chân hắn, đau buồn rơi lệ:

- Tống ca ca, đều là do Vân Thư chẳng làm được việc gì, đến ngay cả vải mà Tống ca ca yêu thích nhất cũng không bảo vệ được.

Hắn thở dài một hơi, xoa đầu ta, cuối cùng ôm ta đứng dậy, bất đắc dĩ nói:

- Nàng cái đồ ngốc này, thật sự khiến trẫm đau lòng. Nàng chính là Trung cung Hoàng hậu, sao lại để Quý phi đánh chứ? Thiệt thòi ấm ức như vậy, nếu trẫm không tới, vậy nàng cứ thế mà chịu à?

Ta nhìn hắn, rồi vùi mặt vào ngực hắn, rụt rè nói:

- Vân Thư chỉ biết là, tỷ tỷ là người quan trọng nhất trong lòng Tống ca ca, vì thế dù có thiệt thòi hơn nữa cũng không muốn khiến ca ca khó xử. Tống ca ca, nhất định đừng vì thế mà giận tỷ tỷ được không?

Ta biết, thứ hắn muốn chỉ là tất cả mọi người đều phục tùng hắn mà thôi.

Cho dù là Quý phi xinh đẹp rực rỡ, từng là ánh sáng trong trái tim hắn đi chăng nữa.

Nhưng hiện hắn đã là Đế Vương của thiên hạ, hắn sẽ không cho phép một người phụ nữ gây hấn với mình.

Quả nhiên, lông mày hắn khẽ động, ánh mắt nhìn ta dịu dàng như nước:

- Bao giờ Quý phi mới hiểu chuyện được như Vân Thư đây?

Hắn đặt ta lên giường, chạm vào bên má sưng tấy của ta, ôm ta thật chặt.

Sau đó thả tấm rèm châu xuống, kích động hôn lên môi ta:

- Vân Thư, sinh cho trẫm một đứa con được không?

13.

Đương nhiên là ta sẽ không sinh con cho hắn.

Đêm vào cung ấy, ta đã uống thuốc tránh thai, trong vòng ba năm sẽ không có con được.

Nhưng mà người muốn sinh con trong hậu cung vẫn còn nhiều lắm.

Đây là lần đầu tiên hắn qua đêm trong cung của ta.

Mà từ đó về sau, hắn càng thoải mái vô tư ở lại cung của ta luôn.

Mỗi tháng ta luôn có mấy ngày không tiện, dưới sự gợi ý của ta, Hoàng thượng liền đến chỗ mấy vị cung phi khác.

Quý phi thì bị cấm túc một tháng.

Chẳng qua là tiếng sáo của Quý phi là hay nhất, sao có thể bỏ phí chứ?

Mấy ngày sau, nhân lúc Hoàng thượng đi ngang qua, Quý phi chỉ dùng một bản “Trường tương tư” đã dễ dàng bắt được trái tim Hoàng thượng.

Hoàng thượng mở cổng Vị Uơng cung đi vào rồi không thấy ra nữa, liên tiếp bảy ngày liền đều ở chỗ Quý phi.

Lúc Tử Trúc báo chuyện này thì ta đang luyện chữ.

Trên tờ giấy tuyên chỉ có một chữ.

“Tĩnh”.

14.

Ở bên cạnh, là các loại thi thư đang đọc dở.

Lúc Hoàng thượng không ở đây, ta pha trà luyện chữ, rất vui vẻ, ở một mình cũng thấy thoải mái.

Ta cũng thường xuyên chạy tới cung của bà dì Thái hậu.

Lúc thư mật từ ngoài cung truyền tới, ta cũng vừa đọc xong một câu kia trong “Thượng thư”.

“Nhân tâm duy nguy, đạo tâm duy vi, duy tinh duy nhất, doãn chấp quyết trung” (11)

(11)Thời vua Nghiêu, vua Thuấn và vua Vũ đã tìm ra phương pháp trị nhân tâm, nó bao gồm 16 chữ, được truyền từ vua Nghiêu đến vua Thuấn, rồi từ vua Thuấn đến Đại Vũ; ấy là: “Nhân tâm duy nguy, đạo tâm duy vi, duy tinh duy nhất, doãn chấp quyết trung” (Thượng Thư - Đại Vũ mô), nghĩa là: Nhân tâm rất nguy hiểm, Đạo tâm rất mơ hồ, chỉ có thời thời bảo trì sự cảnh tỉnh và chuyên nhất tinh tấn, mới có thể bước đi ngay chính trên con đường đạo đức.

Vừa vứt thư mật vào chậu than, nhìn nó hoá thành tro bụi, Quý phi Từ Nguyệt Nhiêu cùng Hoàng thượng và các phi tần đã chạy đến.

Quý phi vừa nhìn thấy ta, âm thanh bén nhọn đã vang vọng khắp tẩm điện:

- Hoàng hậu Thẩm Vân Thư to gan, dám dụ dỗ công tử nhà Định Quốc công, ý đồ tư thông, dâm loạn hậu cung!

15.

Ta nhìn cô ta nổi điên như vậy, bất giác nhíu mày.

Cái tên khốn Tạ Yến Chi này, ta còn chưa nghĩ xem xử lý gã ta thế nào, gã ta ngược lại không giữ được bình tĩnh trước.

Hoặc là nói, Quý phi nương nương lần đầu tiên cảm thấy lo sợ.

Cô ta quá sợ hãi, sợ rằng thật sự có người cướp đi tình yêu của Hoàng thượng.

Cho nên cô ta quýnh cả lên.

Cuống đến mức dù có phải hi sinh người yêu cô ta nhất trên đời này là Tạ Yến Chi, cũng phải trừ khử ta.

Ta cười nhạt, nghiêng đầu tinh nghịch nhìn Hoàng đế:

- Tống ca ca, Quý phi nương nương đang nói cái gì thế? Vân Thư nghe mà chẳng hiểu gì cả. Vân Thư yêu ai nhất chẳng lẽ Tống ca ca không rõ sao?

Đôi mắt của Tống Hoài Cẩn tối sầm lại, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Từ Nguyệt Nhiêu nhanh chóng cướp lời:

- Đường đường là Hoàng hậu mà không có liêm sỉ, thế mà lại định gặp riêng người tình cũ. Nếu không phải công tử nhà Định Quốc công trung thành tuyệt đối, hậu cung này chẳng phải đã bị ngươi quậy tung trời lên rồi à? Hoàng thượng, Từ Nguyệt Nhiêu ta tính tình có chút kiêu căng, nhưng tấm lòng của ta đối với Hoàng thượng có trời đất chứng giám. Không như một số người, ngoài mặt thì ngây thơ trong sáng đồ ha, sau lưng lại đi dụ dỗ thần tử của Hoàng thượng, lẳng lơ vô sỉ.

Tử Trúc lo lắng đến đỏ bừng cả mặt, en ấy muốn lên tiếng vì ta, nhưng ta ra hiệu cho em ấy lui về sau.

Ta buông cuốn sách vừa đọc xong xuống, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hoàng thượng, cung kính hành lễ.

Sau đó nhìn Quý phi, hỏi thẳng vấn đề:

- Quý phi nương nương, bản cung niệm tình người vào cung sớm, hầu hạ Hoàng thượng cũng lâu vậy rồi, nên bây giờ mới tôn trọng người, gọi một tiếng tỷ tỷ. Nhưng tỷ tỷ người trái một tiếng dụ dỗ, phải một từ tư thông, ai không biết còn tưởng đây không phải hậu cung mà là cái rạp xiếc hay gánh hát nào đấy cơ. Tỷ tỷ đã nói ta tư thông với nam nhân bên ngoài, rồi chứng cứ đâu?

Ánh mắt Từ Nguyệt Nhiêu lộ vẻ đắc ý, sau đó bảo người hầu trình lên một bức thư.

Là chính tay Tạ Yến Chi viết, nói hôm qua gã vừa mới vào cung gặp Thánh thượng, ta liền phái người mời gã đến đảo giữa hồ tâm sự.

Sau khi gã ta nghe xong liền sợ mất mật, vội vàng báo cho Hoàng thượng biết.

Ta nhìn tờ giấy này, cười sấp mặt luôn, như thể thấy chuyện gì hài dữ dội lắm.

Quý phi nhíu mày, cứ như là đang nhìn một con điên.

Sau đó mất kiên nhẫn vỗ tay, một tiểu cung nữ lạ mặt cuống quýt quỳ xuống, kêu to oan uổng.

- Hoàng thượng, Quý phi nương nương, nô tì không biết gì hết! Hôm đó thấy Hoàng hậu nương nương phiền lòng buồn bã nên mới nghe lệnh đi tìm Tạ Yến Chi. Hoàng hậu nương nương còn bảo nô tì đưa khăn tay cho ngài ấy.

16.

Hoàng thượng Tống Hoài Cẩn nghe xong, trên mặt càng tăng thêm mấy phần tức giận, mà ánh mắt nhìn ta lại mang vẻ nghiên cứu tìm tòi.

Ta nhìn ả cung nữ này, rồi hướng thẳng về phía Hoàng thượng, quỳ xuống:

- Hoàng thượng, cung nữ này mới đến Phượng Tê cung chưa được bao lâu, thần thiếp còn chưa gặp qua nó, nghe Tử Trúc nói, trước kia nó hầu hạ Lệnh Quý nhân, mà Lệnh Quý nhân lại là biểu muội của Quý phi nương nương. Sự việc liên quan đến danh dự của thần thiếp, thần thiếp dĩ nhiên là muốn điều tra đến cùng. Xin Hoàng thượng cho lục soát phòng riêng của cung nữ này, chắc chắn sẽ tìm được chút dấu vết con sót lại, lấy đó chứng minh bản cung trong sạch.

Lúc này, ta quỳ trên mặt đất, búi tóc hơi loạn.

Nước mắt yên lặng tuôn rơi, con ngươi tựa một làn thu thủy, cả thân hình như một đoá hoa nhỏ bị sóng xô, rất cần được che chở vỗ về.

Hoàng thượng nhìn dáng vẻ này của ta, phút chốc trong mắt thêm vẻ mềm lòng.

Ta biết, hắn rất thích cảm giác được làm chỗ dựa cho người khác.

Điều này khiến một người luôn ở vị trí tối cao như hắn rất là hưởng thụ.

Phải, hắn là Hoàng thượng, nhưng trước hết, hắn là đàn ông.

Một gã đàn ông muốn được phụ nữ sùng bái.

Lúc này, Thái hậu vội vàng chạy đến, thấy ta đang quỳ liền kéo ta đứng dậy.

Bà nhìn Hoàng thượng, miệng đầy phàn nàn.

Nói rằng gần đây ngày nào ta cũng đến cung của bà luyện chữ đọc sách, thiếu điều ở hẳn trong cung Thái hậu, gặp riêng người đàn ông khác ở chỗ nào được chứ?

Mà chẳng bao lâu sau, các người hầu đã tìm trong phòng của tiểu cung nữ kia thấy mấy bức thư cùng vài trăm lượng bạc.

Trong thư viết cách ả vu oan cho ta như thế nào, trộm khăn tay của ta đưa cho Tạ Yến Chi ra sao.

Mà mấy trăm lượng bạc kia, dưới đáy đều khắc một chữ “Từ” nho nhỏ.

Đây là tiền quan của Từ phủ.

Tiểu cung nữ trông thấy, lập tức không thể tin nổi nhìn ta.

Sau đó nhanh nhanh chóng chóng quỳ xuống đất, kéo gấu váy của Từ Nguyệt Nhiêu, cầu xin Quý phi cứu ả.

Trong mắt Quý phi lúc này mới hiện lên vẻ lúng túng.

Mà ngay sau đó, cô ta nhìn chằm chằm vào ta, trên mặt mang theo mấy tia cảm xúc phức tạp, chậm rãi mở miệng:

- Hoàng thượng, việc này phải thận trọng, sao không gọi Tạ Yến Chi đến cùng nói chuyện với Hoàng hậu cho ra lẽ? Như vậy, nếu giữa hai người có tư tình, cứ xem khắc biết.

17.

Hoàng thượng vẫn là cho phép.

Chẳng mấy chốc, Tạ Yến Chi đã đến Phượng Tê cung.

Gã có chút lạnh lùng nhìn ta, thậm chí còn ẩn chứa một tia sát ý.

Ta bình tĩnh ngồi vào chỗ của mình và chậm rãi nhấp một ngụm trà.

Gã quỳ sụp xuống, nói rằng ta và gã vốn là thanh mai trúc mã, nhưng khi gã biết ta phải vào cung, liền cắt đứt tất cả tâm tư.

Còn ta lại cứ coi như chẳng có chuyện gì mà tiếp tục dụ dỗ gã.

Thậm chí lần này gã vào cung, ta vẫn muốn nối lại tình xưa với gã.

Gã tự biết có tội, nhưng dù có phải liều cái mạng này, gã cũng phải bảo vệ danh dự của Hoàng thượng.

Ta nhìn màn trình diễn này, khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khó nhận thấy.

Vốn dĩ muốn chờ đến khi Quý phi rớt đài mới xử lý Tạ Yến Chi, nhưng gã nóng lòng muốn chết như vậy thì không thể không thoả mãn gã được.

Ta liếc xéo gã một cái, vẻ khinh miệt ngập tràn trong mắt.

Vì người phụ nữ mà gã yêu thương nên ta phải trở thành con tốt thí?

Cái này không công bằng tí nào nha.

Cực kì bất công.

Thế là, ta làm ra vẻ kinh hoảng đến há hốc miệng:

- Văn hoá nề nếp nhà Tạ công tử đây, chính là vô duyên vô cớ ngậm máu phun người à? Chẳng lẽ sau khi phụ thân từ quan thì Thẩm gia ta liền có thể để mặc cho người khác chà đạp? Bản cung chưa từng là thanh mai trúc mã với công tử, ở đâu ra bạn chơi từ bé chứ? Cơ mà bản cung cũng biết, người trong lòng công tử cũng chẳng phải bản cung mà là một người khác cơ.

Vừa dứt lời, sắc mặt Quý phi cùng Tạ Yến Chi đều lộ ra vẻ khác thường.

Ta đã biết tỏng chuyện bí mật nhất trong lòng Tạ Yến Chi từ lâu rồi.

Dĩ nhiên, đây là chuyện mà Tạ Yến Chi nói khi rót hồng hoa vào miệng ta ở kiếp trước.

Thấy hai người họ có chút bối rối, trong lòng ta liền vui vẻ, đây chính là thời điểm để đám lửa này cháy thêm chút nữa.

- Hôm nay thấy Tạ công tử, lại nhớ tới lời đồn khi trước nghe được. Nghe nói tình yêu đích thực duy nhất trong lòng Tạ công tử, chính là Quý phi nương nương cơ.

18.

- Ngươi nói láo!

Quý phi và Tạ Yến Chi cùng đồng thanh, nói lời y chang nhau.

Tạ Yến Chi lại còn xông tới trước mặt ta, đôi mắt kiềm chế lửa giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta luôn.

Nhưng lời tiếp theo của ta, trực tiếp phán án tử cho gã ta:

- Hoàng thượng nếu không tin thì cứ cởi áo của Tạ Yến Chi ra, nhìn một cái khắc hiểu. Thần thiếp nghe nói, trên ngực Tạ Yến Chi có xăm tên của người hắn yêu nhất đó.

Nghe thấy thế, Tạ Yến Chi không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là hoảng sợ.

Ngay sau đó, Hoàng thượng sải bước tới gần, nhìn gã chằm chằm.

Sắc mặt hắn lạnh lùng đáng sợ, hướng về phía người hầu gật đầu ra hiệu.

Người hầu bèn ngăn chặn Tạ Yến Chi đang cố gắng che đậy trong tuyệt vọng, lột áo của gã ra.

Lúc này, Quý phi Từ Nguyệt Nhiêu vẫn không biết mình đang phải đối mặt với cái gì, trên mặt có chút khẩn trương và lúng túng.

Khi ngực của Tạ Yến Chi lộ ra trước mắt Hoàng thượng, Hoàng thượng lập tức đứng hình.

Trà trong miệng Quý phi phít chốc phun ra.

Sau đó ánh mắt nhìn Tạ Yến Chi mang đầy sát ý lộ liễu.

Bởi vì trên ngực hắn ta là bốn chữ:

“Ngô thê Nhu Nguyệt”(12)

(12) Nghĩa là “Nhu Nguyệt, vợ của ta”.

Nhu Nguyệt là khuê danh của Từ Nguyệt Nhiêu.

19.

Trên mặt hoàng thượng phủ một mảng âm trầm.

Ta nhanh chóng quỳ xuống, các người hầu cũng lập tức quỳ theo.

Hoàng thượng lấy từ bên người ra một con dao găm, thong thả đi về phía Quý phi nương nương.

Quý Phi lúc này hốt hoảng, trực tiếp quỳ xuống dưới chân Hoàng thượng.

Nói rằng, đều là do Tạ Yến Chi háo sắc, gã vậy mà lại dám tơ tưởng đến cô ta, gã quả thực là tội không thể tha.

Hoàng thượng nâng mặt Quý phi lên, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt lại không hề có yêu thương như xưa.

Hắn ném dao xuống, ngôn từ lạnh lùng:

- Giết hắn ta đi, trẫm tự khắc sẽ tin ngươi trong sạch.

20.

Cả điện im phăng phắc.

Chỉ còn lại tiếng thở mà mọi người đều cố gắng hết sức che giấu.

Từ Nguyệt Nhiêu run rẩy cầm lấy con dao, chậm chạp đi về phía Tạ Yến Chi.

Tạ Yến Chi nhìn Từ Nguyệt Nhiêu trước mặt, trên mặt lại hiện lên một nụ cười, gã nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:

- Ra tay đi.

Từ Nguyệt Nhiêu do dự một lát, sau đó vén cao tay áo lên, rồi đâm mạnh dao vào người Tạ Yến Chi.

Tạ Yến Chi bị đâm ngã xuống, Từ Nguyệt Nhiêu sợ đến nỗi cũng ngã ngồi trên mặt đất.

Ngay sau đó, thi thể của Tạ Yến Chi bị người hầu kéo ra ngoài.

Còn vết máu trên sàn cũng nhanh chóng được lau rửa sạch sẽ.

Nhanh gọn đến nỗi tưởng chừng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Phải rồi, kiếp trước, sau khi ta chết, hồn phách của ta từng nhìn thấy Tạ Yến Chi và Từ Nguyệt Nhiêu uống rượu ăn mừng.

Để thể hiện tình yêu với Từ Nguyệt Nhiêu, gã đã mở ngực ra để cô ta thấy dòng chữ đó.

Từ Nguyệt Nhiêu bị doạ đến mặt tái mét, kêu gã ta khẩn trương cút ra ngoài.

Ta sớm đã muốn dùng hình xăm này, sắp xếp một vở tuồng, gậy ông đập lưng ông.

Tạ Yến Chi ơi là Tạ Yến Chi, người ngươi yêu nhất, sớm muộn gì cũng có ngày hại ngươi thôi.

Ta khẽ ho một tiếng, Tử Trúc phía sau lựa lúc không có ai chú ý, âm thầm đi ra ngoài.

Hoàng thượng bước tới, dịu dàng đỡ ta dậy, khuôn mặt mang đầy vẻ áy náy:

- Vân Thư, trẫm khiến nàng phải chịu ấm ức rồi.

Ta lao thẳng vào trong ngực Hoàng thượng, nước mắt vừa khéo tuôn rơi.

Khoé mắt liếc thấy Từ Nguyệt Nhiêu đờ đẫn mất hồn, khoé miệng ta khẽ nhếch thành một nụ cười nhạt, sau đó mềm mại nói:

- Hoàng thượng là một minh quân, thần thiếp biết, Hoàng thượng nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho thần thiếp. Cho nên, thần thiếp không ấm ức đâu.

Thấy ta cùng Hoàng thượng tình chàng ý thiếp, sắc mặt Quý phi lập tức sa sầm.

Bỗng nhiên, ta cảm thấy cô ta trông như một đoá hoa rụng khỏi cành.

Bề ngoài thì có vẻ vẫn tươi sáng như cũ, nhưng bên trong đã sớm mục ruỗng cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#cungdau