Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRĂNG TRÒN

Tác giả: 西鱼

Hỗ trợ raw: Dưới mái hiên an.

Edit: Bông chibi
Beta: Beaver

GIỚI THIỆU

Ta là y nữ của phố Vân Phong, hiện giờ đang mặt đối mặt với tiểu Hoàng đế Giang Từ.

Ta sờ mạch tượng của Giang Từ, mấy lần muốn nói lại không dám nói, rằng mạch yếu ớt, đập loạn, ta chỉ dám nói vòng vo tam quốc.

Em trai của Giang Từ là Giang An ngồi nghe một hồi thì bừng tỉnh đại ngộ:

- Hoàng huynh, cô ấy nói huynh không được!

Ta nghiến răng nghiến lợi, nếu biết như này ta đã úp thuốc câm cho hắn im lặng khi mới vào rồi.

Ta cuống quít quỳ xuống đất, vô tình thế nào lại chạm vào mạch của Giang An. Lần mò một lúc, ta oán hận mở miệng.

- Đừng có nhe răng cười nữa, ngài cũng không được đâu.

Bản edit phi lợi nhuận được post tại page Một đời này ta sẽ có mấy lần mười năm và wattpad meoconhonghot (Trần Meo Meo), vui lòng không repost, xin cảm ơn.

1.

Ta tên là A Bội, một y nữ nổi tiếng ở phố Phong Vân.

Từ ông già ho lao đến trẻ con co giật, chỉ cần có đủ tiền, ta đều trị được đến bảy, tám phần.

Tục ngữ có câu cây to đón gió, đang lúc trở về nhà thì bị người ta bịt mắt, trói lại, ném vào xe ngựa.

Ta ra sức thương lượng với vô số điều kiện nhưng không ai để ý đến ta, từ toàn bộ tài sản đến bí mật y thuật, kẻ bắt cóc vẫn không hề mảy may lung lay.

Không biết qua bao lâu mới có người đến gỡ băng bịt mắt cho ta, cơn tức giận của ta bỗng xẹp đi một nửa.

Bởi người con trai đang đứng trước mặt ta kia mặc long bào sáng rực.

Ta chưa kịp quỳ thì người ta đã đỡ đến bên cạnh tiểu Hoàng đế Giang Từ. Khi Giang Từ vừa đưa tay ra, ta liền đặt tay lên mạch ngài ấy.

Ôi trời ơi, thói quen nghề nghiệp tai hại rồi!

Ta quỳ xuống, run tay bắt mạch, Giang Từ nhìn ta:

- Vốn là trẫm muốn nhờ cậy ngươi, không cần để ý nghi lễ.

Ta thăm mạch cho Giang Từ, một đường từ quan mạch (*) đến xích mạch (**), càng xem càng hoảng, mạch tượng của ngài ấy trống rỗng và cực yếu, phù mà vô lực, ngoài thì trông khỏe mạnh đấy nhưng bên trong hư nhược hết cả.

Nếu ta nói thật trạng bệnh thì liệu có bị ngài ấy xử trảm không?

(*)gốc 关脉  và (**) 尺脉 là hai mạch trong bộ vị mạch quan của Đông Y. Bộ vị xem mạch là ở chỗ mỏm xương quay nhô lên ở phía sau bàn tay, gọi là bộ vị mạch quan. Trước bộ Quan là bộ Thốn thuộc dương, phía sau bộ Quan là bộ Xích thuộc âm (TTND.BS. Phương Thảo - Nguyên Chủ tịch TW Hội Đông y Việt Nam)

Ta nhìn Giang Từ đang mơ hồ, uyển chuyển nói khéo đi một chút, chỉ mong ngài ấy sẽ hiểu.

Nhưng Giang Từ không hiểu ý, cơ mà người đứng bên cạnh là Duệ Vương Giang An lại hiểu. Giang An nghiêm mặt.

- Hoàng huynh, cô ấy nói huynh không được.

Giời ơi! Ta đã cố gắng nói giảm nói tránh để hắn nói toạc ra thế à? Này là hắn giế. t ta rồi.

Ta nhìn khuôn mặt Giang Từ dần lạnh xuống, biết điều mà chuẩn bị dập đầu cầu xin tha thứ. Chưa kịp cúi thì Giang An đã đỡ ta lên.

Trời xui đất khiến thế nào, tay ta chạm vào cổ tay Giang An, nhìn vào đôi mắt đang cười tít của hắn, oán hận mở miệng:

- Đừng nhe răng cười nữa. Ngài cũng không được đâu!

Toàn bộ Cần Chính điện rơi vào trầm lặng.

Ta tự vả mạnh miệng mình. Xem bệnh thì xem thôi, còn lắm lời nữa.

Giang Từ bình tĩnh hỏi:

- Là độc à?

Ta cắn môi, không chịu nói.

- Ngươi cứ nói đi, trẫm sẽ không giế. t ngươi diệt khẩu đâu.

Ta nuốt khan, thận trọng đáp:

- Bệ hạ cùng Vương gia bị người ta hạ độc được một thời gian dài rồi ạ.

Giang An hốc mắt đỏ bừng, tha thiết nhìn ta:

- Có chữa được không? Liệu có chữa được không?

Ta nhìn Giang Từ, lại nhìn sang Giang An.

- Y thuật không tinh… Thái y của Thái y viện đều là thánh thủ thần y, so với y thuật của dân nữ cao thủ hơn, dân nữ…

- Là y thuật không tinh hay là ngươi không dám? Ngươi bước vào Cần Chính điện này đã là sa vào vũng nước đục này rồi, trong cung khắp nơi đều có tai mắt. Ngươi cho rằng ngươi trở về phố Phong Vân sẽ còn giống như trước sao?

Ta tức run người, ông trời ơi, sao lại có người mặt dày vô sỉ như vậy chứ?

Sắc mặt Giang Từ hòa hoãn hai phần.

- Trẫm nói thật với ngươi, Thái y viện không có người của trẫm. Nếu ngươi bằng lòng ở lại, trẫm sẽ phái người bảo hộ ngươi chu toàn. Nếu có thể trị hết bệnh cho trẫm, trẫm đảm bảo cả đời ngươi vinh hoa phú quý.

- Cả ta nữa - Giang An yếu ớt giơ tay - Chữa một người cũng là chữa, chữa một đôi còn kiếm thêm nhiều bạc hơn.

2.

Hôm qua ta vẫn là y nữ phố Phong Vân được người ta kính nể, hôm nay biến thành tiểu thái giám bên cạnh Giang Từ.

Giang Từ nói ta cải trang thành thái giám thì hành sự sẽ thuận tiện hơn, ta cũng không coi đó là việc quan trọng, ngài ấy không thể có ý đồ xấu với ta.

Vì dù sao thì ngài ấy cũng đang không ổn.

Thế là ta bắt đầu chuỗi ngày kiểm độc trước khi ăn, đích thân chữa bệnh khổ cực.

Giang An so với ta cũng không tốt hơn là bao. Vì đề phòng có người hạ độc tại vương phủ, ngày nào cũng vào lúc trời chưa sáng đã mang dược liệu tiến cung. Ăn cơm, uống nước đều đưa ta ngửi trước, phòng ngừa vạn nhất.

Hai anh em ngày ngày đều ở lì trong Cần Chính điện, tiền triều còn tưởng rằng Giang Từ gần đây có đại sự gì, thực ra chỉ là hai người sợ chế. t thôi.

Ta ngồi ngay cạnh bàn Giang Từ đang phê duyệt tấu chương, nghiên cứu y thư. Giang An cũng góp chút sức đứng bên mài mực cho Giang Từ.

Cả điện tràn ngập mùi mực, nhưng ta cảm thấy có gì đó không đúng. Một tay nắm lấy tay Giang An đang mài mực, tay kia quệt chút mực đưa lên lưỡi.

Ta nhíu mày nhìn Giang Từ, trầm giọng nói:

- Mực này có độc.

- Không thể nào đề phòng được hết!

Giang An đánh rơi thanh mực, lao đi rửa tay.

- Có muốn đầu độc hoàng huynh của ta thì đổ vào miệng huynh ấy đi, đừng có hại thêm người khác!

Giang Từ không để ý đến Giang An nói nhảm, chỉ hỏi độc bên trong mực này có giống với độc trong cơ thể ngài ấy không.

Ta gật đầu, độc này không chỉ cùng loại với độc trong cơ thể ngài ấy, mà còn giống với loại độc trong chăn màn, gối đầu và cả tách trà nữa.

Ta nói xong, thấy Giang Từ có vẻ mặt đang suy tư gì đó, ta yếu ớt hỏi:

- Ngài không định sai ta đi điều tra nội thị đấy chứ?

- Không phải Duệ vương đang nhàn rỗi đó sao? Để đệ ấy đi. - Giang Từ nhìn Giang An vẫn đang rửa tay - Bắt đầu tra đi, tra thật cẩn thận vào.

Nhưng Giang An rất ngang ngược. Ban ngày ta đi theo Giang Từ ngửi tới ngửi lui, ban đêm lại bị Giang An túm đi giúp hắn kiểm tra trong kho, ngửi cả trăm thớ vải xem cái nào có độc. Điều đáng giận là lúc đó Giang An ở bên cạnh ta ngủ ngon lành!

Khóc chế. t mất! Hai anh em họ coi ta là chó à.

Ta tức đến đau đầu nhưng không thể đánh hai bọn họ, bắt bọn họ dừng lại, đành dùng cách tăng dược liệu của Giang An thêm một cân hoàng liên (*)

(*) gốc 黄连 - một vị thuốc Đông y, cực kỳ đắng.

Còn vì sao ta không dám bỏ hoàng liên vào phần của Giang Từ thì lý do là…ta không dám.

Một bát hoàng liên này đủ để đầu óc tỉnh táo. Chắc chắn sẽ khiến Giang An khổ sở một đêm không thể ngủ, có thể cùng ta ngửi vải.

Cái lúc ta đang hí hửng cho rằng thời khắc Giang An sắp khổ đến nơi rồi, thì Giang Từ trừng đôi mắt thâm quầng nhìn ta.

- A Bội, trẫm có chọc ngươi chỗ nào không? Bát thuốc kia nhiều hoàng liên như thế, ngươi không ngửi thấy mùi đắng sao?

Chế. t bỏ, ta đưa nhầm thuốc à?

Ta cứng ngắc, quay người nhìn Giang Từ, lắp bắp:

- Gần đây có đổi cho bệ hạ một ít thuốc bổ, có lẽ là hơi đắng ạ.

Giang Từ nhướng mày.

- Thật vậy sao? Nếu là thuốc bổ thì A Bội nấu thêm một bát nữa cùng trẫm uống đi.

Ta cười khan hai tiếng:

- Dược liệu rất quý giá. Dân nữ… nô tài từ nhỏ thân thể đã cường tráng như trâu, không cần bồi bổ đâu ạ.

- Quân muốn thần…

Ta vội càng cắt ngang Giang Từ.

- Gần đây khá là mệt mỏi, nô tài cũng muốn tẩm bổ ít nhiều ạ.

Huhuhu!!!! Người này thật không biết điều, thật bất lịch sự.

3.

Ngày trước sắc thuốc là mỗi người một bát, bây giờ ba người chung một bát, dùng luôn loại bát to cho tiết kiệm.

Giang An còn đắc chí cầm thìa múc thuốc chia cho mọi người:

- Hoàng huynh một thìa, đệ một thìa, A Bội một thìa, đệ một thìa, hoàng huynh một thìa…

Khi Giang An nhấp một ngụm thuốc suýt chút nữa phun hết ra ngoài, ta nhanh mắt nhanh tay bịt miệng hắn lại:

- Thuốc đắng dã tật, uống nhiều mới tốt.

Nói xong ta cũng nhận mệnh, ngửa cổ uống cạn bát thuốc. Ta vừa buông cái bát xuống, Giang Từ ném cho ta một viên kẹo gừng vỏ quýt.

- Làm sao ngài biết ta thích cái này vậy?

Ta bỏ kẹo gừng vào miệng.

- Sư phụ ta luôn nói ăn cái này bị loạn vị giác.

- A Bội, ta thay ngươi ăn kẹo gừng, thay ngươi bị loạn vị giác nhé. - Giang An lớn tiếng hỏi ta. - Huynh uống thuốc thay đệ đi, hoàng huynh. Thân thể ngươi không tốt, cũng cần bồi bổ mà.

Thay ngươi uống cái con khỉ ấy. Không phải thân thể ta không tốt, mà là số mệnh ta không tốt.

Nhưng khi các cung phi thi nhau nhét ngân phiếu vào túi ta thì ta thấy công việc này cũng không phải không thu được lợi ích gì. Cơ mà không ngờ các cung phi chỉ vì muốn được thị tẩm mà bất chấp thủ đoạn, nhét cả cung nữ đối thực (*) cho ta.

Khi ta mang Xuân Đào về Cần Chính điện, Giang Từ khó hiểu hỏi Xuân Đào:

- Tĩnh phi có chuyện gì sao?

(*) gốc 對食 - nguyên là một cụm từ mô tả hành vi đồng tính giả giữa cung nữ trong cung đình Trung Quốc, sau trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và thái giám. (Wiki)

Xuân Đào cả mặt ngượng ngùng:

- Nô tì là do Tĩnh phi nương nương phái tới đây chiếu cố A Bội công công ạ.

Ta vừa lắc lắc chiếc hồng bao mà Xuân Đào vừa đeo lên thắt lưng cho ta, vừa nháy mắt với Giang Từ.

Giang Từ phất tay cho Xuân Đào lui xuống trước. Ta tới bên cạnh Giang Từ, đổ toàn bộ hạt bí và túi thơm trong hồng bao lên bàn.

- Trong túi thơm có lôi công đằng (*), một vị thuốc quan trọng để giải độc cho ngài.

(*) gốc 雷公藤 - Tên khoa học: Radix Tripterygii Wilfordii. Bộ phận dùng: rễ và cành phơi hay sấy khô của cây lôi công (Tripterygium Wilfordii Hook.) Tính lạnh, đắng, rất độc. Tác dụng khử phong trừ thấp, hoạt huyết thông lạc, tiêu thũng chỉ thống, sát trùng giải độc. (Wiki đông y).

- Nghĩa là Xuân Đào do Tĩnh phi đưa tới truyền lời? - Giang Từ đếm đếm mấy hạt bí đỏ trên bàn - Thẩm gia cần điều kiện gì nhỉ?

- A Bội, ngươi bỏ cái tay xuống - Giang Từ trợn mắt nhìn ta - To gan quá nhỉ, dám đưa người đến Cần Chính điện đấy?

Ta bỏ hai tay đang che lỗ tai xuống.

- Ta chỉ đến chữa bệnh thôi, còn chuyện phân tranh, dân nữ biết càng ít càng tốt mà.

Giang Từ hung dữ đánh đầu ta một cái.

- Đi, theo trẫm đến gặp Thái hậu nương nương.

Lại là ta, lại là ta. Ngày trước xem bệnh chỉ ước gì có thể nằm xem, giờ bận đến nỗi chân còn không chạm đất.

Ta còn phải tươi cười đi vào cung Thái Hậu như một con cún nữa kìa.

Ta đi vài vòng cùng Giang Từ trong cung Thái hậu, nhìn Giang Từ lắc lắc đầu.

Bên trong cung Thái hậu độc còn nhiều hơn hẳn so với bên Giang Từ. Đất ẩm ở trong hoa viên nhỏ, gương trang điểm, dầu hoa quế Thái hậu hay dùng để bôi tóc đều có độc, mà độc còn không giống nhau.

Hoàng cung này là nơi nuôi người hay giế. t người thế?

Ta vừa nói xong, Giang Từ gõ bàn mấy cái, tức thì có mấy người áo đen từ trên xà nhà nhảy xuống.

Ta bịt tai lùi về sau, miệng rầm rì niệm:

- Giữ mạng quan trọng, giữ mạng quan trọng.

Chưa niệm được mấy lần đã bị Giang Từ tóm lấy đặt lên ngự án, ta nhìn Giang Từ gần ngay trước mắt, lắp ba lắp bắp:

- Bệ hạ, ngài, ta, ta là y nữ.

Giang Từ gật đầu một cái:

- Trẫm biết chứ, trẫm muốn hỏi sư phụ ngươi là ai cơ.

- Việc này ta không nhớ rõ nữa, ta chỉ nhớ là mình có sư phụ, nhưng không nhớ được giọng nói, tướng mạo, tên tuổi của sư phụ. - Ta gãi gãi đầu. - Lúc ta cùng sư phụ đi hái thuốc, hình như sư phụ vì cứu ta mà rơi xuống vách núi.

Ta cúi đầu.

- Sau đó Thanh Lê tìm ta về, ta mới biết mình là y nữ, còn hợp tình hợp lý mà kế thừa y quán của sư phụ nữa. Cũng may là y thuật vẫn còn trong đầu ta nên mới không tới nỗi hại chế. t người.

- Trẫm cũng vừa mới xác nhận thân phận của ngươi. - Giang Từ chọc vào lúm đồng tiền trên má ta. - Sư phụ ngươi là Diệp Lăng của Thái y viện, ám vệ vừa báo cáo khả năng ông ta chưa chế .t, chỉ xoá kí ức của ngươi, dưới vách núi cũng không tìm thấy dấu vết của ông ta

Ta sửng sốt hồi lâu:

- Ý là sao? Ý là sư phụ ta còn sống nhưng ông ấy không cần ta nữa?

- Không phải là lão Diệp không cần ngươi nữa, có thể là do bị đuổi giế .t nên không muốn liên lụy đến ngươi. - Giang Từ gõ đầu ta. - Không nhớ ra được cũng tốt.

Ta đẩy khuôn mặt tươi cười sáp lại gần của Giang Từ ra, chỉ cảm thấy đầu óc như chứa toàn là bùn nhão.

- Đầu ta đau quá.

4.

Sau khi đánh giá tình hình thân thể của Giang Từ một thời gian, ta bắt đầu đổi cách phối thuốc, Giang Từ cứ ba ngày uống một vị thuốc khác nhau.

Giang Từ mặt không đổi sắc uống sạch bát thuốc xong, ngẩng đầu hỏi ta:

- Ngươi lấy trẫm ra luyện cổ đấy à?

- Ngài không hiểu đâu, phòng bệnh hơn chữa bệnh á. - ta lắc lắc ngón tay. - Nếu như đã luôn có người hạ độc ngài, vậy dứt khoát khiến cho ngài trở thành miễn nhiễm với tất cả các thể loại độc luôn đi.

- Vậy sao ngươi không tự biến mình thành miễn nhiễm với các loại độc đi?

- Phải chịu khổ, không kiên trì được. - Ta lúng túng, đổi đề tài.

- Làm sao ngươi biết bản thân có vấn đề? - gò má Giang Từ ửng đỏ. - Trẫm nghe nói đàn ông bình thường sẽ có phản ứng vào buổi sáng.

Giang An không biết từ đâu thò đầu vào, vẻ mặt hiếu kỳ, hỏi:

- Phản ứng gì cơ?

- Không có gì, đi chơi đi. - Giang Từ vỗ đầu Giang An - Trẫm không trách đệ làm trò cười lúc xem bệnh.

Điều trị liền mấy tháng, độc trong người Giang Từ và Giang An chỉ còn lại tàn dư, ta ngẫm nghĩ một lát, dùng dao ngắn cắt một giọt máu hòa vào bình thuốc.

Giang An đến hóng hớt mở to mắt nhìn.

- Lại còn phải dùng máu người làm dẫn nữa à? Cái kia ngươi đừng đâm, đâm hoàng huynh ta ý.

Ta lắc đầu:

- Bắt buộc phải là máu của ta, cũng không biết tại sao, máu của ta lạnh, có thể giải được đa số chất độc.

- Hàn huyết, hàn huyết… - Giang An trầm ngâm nhìn ta - Ngươi là… ngươi là…

Còn chưa kịp nói hết, Giang Từ đã bịt miệng Giang An lại - Ư ư ư… Cô ấy là… cô ấy là… ứ ứ ứ…

Giang Từ kéo Giang An ra ngoài rồi tiếp lời:

- Ngươi cũng là một người tốt.

Ta nhìn mà không hiểu hai người họ diễn trò gì, chỉ cảm thấy bọn họ như có bệnh.

Sau khi uống thuốc vài ngày, Giang Từ tốt hơn bảy, tám phần, nhưng không hiểu sao mạch của Giang An vẫn yếu và lạnh.

Ta kích động, có ta ở đây mà không giải được độc sao?

Ta liền dứt khoát tăng lượng thuốc lên, Giang Từ nhìn mặt ta ngày càng tái nhợt đi, quay đầu hỏi:

- Ổn không?

Ta chợt bừng tỉnh:

- Ừ nhỉ, còn có ngài nữa mà.

- Ngươi có thể dùng máu của ta.

Giang Từ nhận dao từ tay ta, nhanh chóng cắt một đường trên cổ tay.

- Ngươi có chuyện gì thì nói ra, đừng kìm nén khó chịu trong lòng.

- Giang An cũng là hàn huyết?

Giang Từ thấp giọng:

- Tiên đế vì muốn trường sinh, đã từng đem Giang An luyện thành dược đồng.

- Vậy ta cũng từng là dược đồng sao?

- Ta từng nhìn thấy ngươi khi ở địa cung của Tiên đế - Giang Từ gật đầu - Về sau ngươi trốn ra ngoài thế nào thì trẫm không biết.

Ta nghe âm thanh từng giọt máu nhỏ xuống bình thuốc.

- Vậy chuyện ngài và Giang An trúng độc có liên quan tới ta sao?

- Độc này chắc là dùng máu của ngươi luyện, nên cũng chỉ giải được bằng máu của ngươi.

Giang Từ gật đầu tiếp lời:

- Giang An với ngươi cùng là hàn huyết, nên máu của ngươi vô dụng. Ngươi cho trẫm dùng thuốc để trẫm bách độc bất xâm. Phương thuốc đó chính là của tiên đế khi luyện dược đồng, có điều còn thiếu một vị, nên trẫm không thành hàn huyết.

Đơn thuốc kia là do sư phụ ta lưu lại một bản chép tay nên ta mới nhìn thấy.

- Sư phụ ta có phải giúp tiên đế luyện dược đồng không?

Giang Từ lắc đầu:

- Người của trẫm không tra được.

- Giang An cũng không nhớ được gì sao?

- Sau khi ngươi trốn không bao lâu, địa cung bị một trận đại hỏa, thiêu rụi cả tiên đế chỉ còn một hơi tàn.

Giang Từ thở dài.

- Giang An sau khi được cứu ra ngoài thì không nhớ gì hết. Thái y viện nói rằng Giang An đã chọn quên đi ký ức đau khổ đó.

- Đem ngân châm của ta tới đây.

Ta băng bó vết thương trên tay Giang Từ xong, vỗ ngực đảm bảo:

- Ta cảm thấy ta có thể chữa được chứng mất trí nhớ.

Vừa dứt câu, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Giang An đứng chống nạnh ở đó.

- Hai người thì thầm xong còn muốn lấy kim đâm ta nữa à?

Tử đạo hữu bất tử bần đạo.(*) Ta quả quyết đưa tay chỉ vào Giang Từ:

- Là ngài ấy bảo ta làm vậy.

Ta nhìn Giang Từ lộ vẻ mặt không thể tin, nhún vai, gì chứ cái xấu thì ta học nhanh lắm.

(*) gốc 死道友不死贫道 - ngôn ngữ mạng, ám chỉ phải kéo nhau cùng chết thì mới có thể làm bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top