Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.

Bạn xem.

Anh ta thậm chí còn không cầu hôn tôi.

Nhưng đám cưới vẫn được tổ chúc vội vàng.

Bạn bè khuyên tôi nên thận trọng, nhưng tôi không dám nói với họ, thực ra tôi rất hạnh phúc khi được gả cho anh.

Họ chắc chắn sẽ gọi tôi là đồ rẻ tiền.

Nhưng khi tôi còn là một thiếu nữ, là anh vẫn luôn kéo lấy tôi, để tôi không ngã vào vũng bùn.

Đêm tân hôn, lời tỏ tình của Vương Lôi với Chu Tuấn Việt bị từ chối, cô ta uống nhiều trong quán bar, cãi nhau với người khác rồi vào đồn cảnh sát.

Anh ấy nhận được điện thoại thì vội vàng ra ngoài, cả không về.

Tôi quyết định không ngồi yên, đưa Vương Lôi vào vòng giao lưu của mình.

Cô ta nhanh chóng quen biết một phú nhị đại*, còn có một đứa con nên kết hôn rất nhanh.

(*P/s: phú nhị đại là thế hệ đời thứ hai giàu có.*)

Nhưng khi đứa trẻ chưa đầy một tuổi, cô ta phát hiện ra ngôi nhà sáng sủa và đẹp đẽ của nhà chồng hóa ra là một cái cây mục nát, nội bộ đã sớm bị đục khoét, thiếu nợ rất nhiều.

Hai vợ chồng cãi nhau, chồng cô ta tát cô ta một cái.

Ngày hôm đó, Vương Lôi khóc lóc tìm tôi và Chu Tuấn Việt.

Cô ta ôm con, nước mắt lưng tròng hỏi tôi: "Có phải cô đã sớm biết Lý trình có vấn đề? Cô cố tình làm vậy chỉ đợi ngày này đúng không?"

Chu Tuấn Việt nhìn chằm chằm tôi: "Tống Nguyệt, tất cả làm âm mưu của cô sao?"

Nếu tin tôi, anh sẽ không hỏi như vậy.

Tôi giận quá cười đáp: "Tôi ấn đầu bắt cô kết hôn sao? Nếu không phải do cô hám tiền, cô sẽ bị lừa sao?"

Chu Tuấn Việt ánh mắt lạnh băng: "Tống Nguyệt, có phải trong mắt cô, tôi kết hôn với cô là vì tiền sao? Chẳng lẽ do chúng tôi nghèo nên đáng bị mấy người nhà giàu như cô khinh thường sao?"

Lòng tự trọng của anh quá mạnh mẽ.

Tự làm tổn thương mình, còn làm tổn thương tôi.

Vương Lôi ly hôn, thường xuyên can thiệp vào cuộc sống của tôi với Chu Tuấn Việt.

Khiêu khích tôi hết lần này đến lần khác.

Trình yêu dù lớn đến đâu cũng không thể chịu được sự thất vọng hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng chỉ cần Chu Tuấn Việt nhìn nhau là bực bội.

Nhưng dựa vào cái gì mà tôi phải làm theo những gì họ muốn?

Chỉ cần tôi không ly hôn, cô ta vĩnh viễn chỉ là một tiểu tam trong bóng tối.

Nhưng bây giờ, tôi mệt rồi.

Hôn nhân ba người thực sự quá chen chúc.

Nếu tôi chết, Vương Lôi sẽ cùng anh làm các thủ tục về cái chết của tôi, ký giấy đồng ý hỏa táng tôi.

Việc đó...

Rất kinh tởm.

Hai ngày sau, cơn sốt của tôi giảm đi, đang nghĩ gọi điện cho Chu Tuấn Việt để đi ly hôn.

Mới lấy điện thoại ra, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Chu Tuấn Việt nói vội: "Tống Nguyệt, Gia Gia bị tai nạn xe cộ, bây giờ cần máu, nhưng trong kho máu gấu trúc không đủ, cô mau đi với tôi."

(*P/s: Nhóm máu gấu trúc một trong 4 nhóm máu hiếm Bombay, Rh-null, Lutheran, Rh âm tính.*)

10.

Thì ra anh có thể dễ dàng tìm tôi như vậy.

Nhưng mấy ngày tôi nhập viện, anh chưa hề đến thăm tôi.

Tôi lạnh nhạt đáp lại: "Tôi không thể truyền máu cho thằng bé."

Chu Tuấn Việt cao giọng, ánh mắt lạnh băng: "Tống Nguyệt, đây là việc liên quan đến sự sống của người khác, cô đừng ác độc như vậy."

"Ân oán giữa chúng ta, không liên quan đến một đứa trẻ vô tội."

Lần trước tôi ngã xuống cầu thang, Chu Tuấn Việt nói những lời khó nghe với tôi.

Thay vào đó, Gia Gia hơn hai tuổi, lảo đảo đi xuống cầu thang, nắm lấy tay tôi, ngẩng mặt lên hỏi tôi: "Dì ơi, dì có đau không?"

"Cháu giúp dì thổi được không?"

Tôi lấy điện thoại ra định gửi tinh nhắn WeChat.

Những người có máu gấu trúc, trong địa phương cũng có.

Nếu có tình huống đặc biệt, có thể đăng thông tin cần trong nhóm, mọi người sẽ giúp đỡ và hiến máu sớm.

Vương Lôi cũng lao vào phòng bệnh, quỳ xuống một tiến "Bộp".

Cô ta giật lấy điện thoại tôi ném nó sang một bên, đáng thương cầu xin: "Tống Nguyệt, cô đừng chơi điện thoại nữa, cầu xin cô cứu con tôi."

"400ml, chỉ cần 400ml máu là đủ rồi."

Chu Tuấn Việt phụ họa.

"Tống Nguyệt, 400ml đối với cô mà nói, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."

Anh ta bước tới kéo tay tôi lôi ra ngoài: "Đi, đi theo tôi tới phòng cấp cứu, Gia Gia còn đang đợi."

Tôi cho rằng trái tim mình đã bị khoét rỗng.

Sẽ không còn cảm giác nữa.

Nhưng vào lúc này, lục phủ ngũ tạng giống như bị vô số cây kim đâm vào.

Cơn đau dữ dội truyền khắp người, từng dây thần kinh trên đầu đều bi kéo đau, cơn đau như muốn nổ tung!

"Đau, thả tôi ra."

"Không thể thả! A Việt, nhất định hôm nay phải để cô ấy hiến máu, nếu không mạng của Gia Gia sẽ mất."

Chu Tuấn Việt nắm tay tôi chặt hơn.

Xương sắp nứt ra.

Vương Lôi vội vàng duỗi tay ra sau lưng tôi rồi đẩy một cái.

Tôi lảo đảo ngã trên mặt đất..

Xoang mũi dần ướt.

Tôi duỗi tay lau thì phát hiện trên tay đều là máu.

Lúc này Tưởng Tranh cầm báo cáo kiểm tra đến.

Thấy rõ tình hình trước mắt, anh siết chặt nắm tay, đánh vào mặt Chu Tuấn Việt.

Tôi ôm chặt hắn: "Tưởng Tranh! Đừng!"

"Đến bây giờ mà cậu còn bảo vệ hắn!"

"Không!" Tôi túm chặt hắn, "Tớ đang bảo vệ cậu, ở bệnh viện đánh nhau với người nhà bệnh nhân, tương lai của cậu sẽ mất đó?"

Chu Tuấn Việt cau mày thật chặt: "Tống Nguyệt, chờ rút máu xong, cô sẽ có nhiều thời gian để anh anh em em với hắn."

Tưởng Tranh một bên khẩn trương xử lý mũi tôi, một bên cười lạnh.

"Mày kêu người vợ mắc bệnh bạch cầu cấp dòng tủy hiến 400ml máu cho con trai của tình nhân?"

(*P/s: Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy là loại ung thư khiến cho phần mô mềm bên trong xương làm cho các nguyên tủy bào, tiểu cầu hoặc hồng cầu gặp vấn đề bất thường.*)

"Chu Tuấn Việt, mày không sợ gặp báo ứng sao?"

Chu Tuấn Việt sửng sốt, nhìn về phía tôi: "Bệnh bạch cầu? Tống Nguyệt, bây giờ cô còn sử dụng loại kịch bản cũ trong mấy bộ phim cổ trang Hàn sao?"

Tưởng Tranh tức giận, ném bản báo cáo vào mặt anh ta.

"Mở bản báo cáo xét nghiệm máu ra tự mình xem đi!"

"Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy, nếu không tích cực trị liệu, nửa năm sau cô ấy sẽ chết!"

Anh Tử cùng phòng bệnh không biết tỉnh dậy từ khi nào, cô ấy tháo mũ trên đầu muống, để lộ đầu trọc của mình.

Nhẹ giọng nói: "Đây là phòng bệnh khoa máu, người ở tầng này đều bị bệnh bạch cầu."

11.

Chu Tuấn Việt nhặt bản báo cáo trên đất lên, nhìn từng chữ.

Vương Lôi vội vàng cầm lấy tay anh ta: "A Việt, bệnh bạch cầu có phải không thể truyền máu cho Gia Gia?"

"Vậy Gia Gia phải làm sao bây giờ?"

Chu Tuấn Việt nhìn báo cáo, làm ngơ lời nói của cô ta.

Huyết sắc trên mặt dần mất đi.

Khi đó ba tôi bị bệnh bạch cầu, anh ta đã nghiên cứu những số liệu đó, cho nên hắn có thể đọc hiểu báo cáo. 

Ngược lại Vương Lôi nhìn chằm chằm tôi: "Tống Nguyệt, cô có tiền, cô quen biết nhiều người như vậy, cô có biện pháp khác mà đúng không?"

"Tôi có đó!" Tôi câu môi dưới, "Nếu cô quỳ xuống xin lỗi rồi cầu xin tôi, tôi có thể giúp cô."

Vương Lôi căng thẳng: "Gia Gia vẫn là trẻ con, sao cô có thể thấy chết mà không cứu..."

Tôi không kiên nhẫn cắt ngang cô ta: "Thằng bé lại không phải con trai tôi, mấy người không phải nói tôi độc ác sao? Tôi có thể gánh cái danh này đó."

"Cầu xin người khác,  thì phải có dáng vẻ cầu xin."

Vương Lôi nuốt nước miếng, đáng thương nhìn Chu Tuấn Việt: "A Việt..."

Người đàn ông lấy lại tinh thần từ bản báo cáo, trầm giọng nói: "Cầu xin người khác làm việc, nên có thành ý."

Vương Lôi không dám tin tưởng, sắc mặt tái nhợt.

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi cong đầu gối xuống, nghiến răng nói: "Thực xin lỗi, là tôi sai. Tống Nguyệt, tôi cầu xin cô!"

Phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh.

Chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Vương Lôi lặp lại.

Tôi nhắn tin trong nhóm WeChat.

Rất nhanh có hai người trả lời, nói bọn họ cách đây không xa, nửa giờ sau có thể tới.

"Vương Lôi, nếu người nằm trên giường bệnh chính là cô, nhất định tôi sẽ thấy chết mà không cứu, vỗ tay thật lớn!"

Vương Lôi rơi nước mắt, nói ngôn ngữ trà xanh: "Tôi biết cô ghét tôi, chỉ là tôi không nghĩ tới, cô sẽ đối xử nhẫn tâm với thằng bé như vậy."

Cô ta duỗi tay túm lấy Chu Tuấn Việt: "A Việt, chúng ta đi thôi, Gia Gia còn đang chờ."

Người đàn ông ném tay cô ta, siết chặt báo cáo đến bên cạnh giường bệnh của tôi.

Trong mắt hắn đầy tơ máu, giọng nói run run: "Tống Nguyệt, cô đang đùa tôi đúng không?"

"Bản báo cáo là giả, đúng không?"

"Mỗi ngày cô đều xuất hiện trước mặt tôi, sao có thể bị bệnh bạch cầu?"

Tôi nằm trên giường, hờ hững nhìn anh.

Chỉ một ánh mắt, khiến cho đáy mắt hắn hồng lên.

Vương Lôi gấp gáp: "A Việt, em nghĩ có lẽ cô ấy giả bệnh thôi, chúng ta về phòng bệnh Gia Gia đi..."

Chu Tuấn Việt quay đầu, chỉ vào cửa: "Cút ra ngoài!"

12

Sắc mặt Vương Lôi trắng bệch.

Cô cắn môi, nước mắt chảy xuống: "A Việt, anh hung dữ với em..."

Lúc trước chỉ cần cô ta rơi nước mắt, thì mọi chuyện đều thành tôi sai.

Nhưng hôm nay, ánh mắt Chu Tuấn Việt dừng trên người tôi, chất vấn Tưởng Tranh: "Lâu như vậy rồi, sao cô ấy vẫn chảy máu mũi?"

Tưởng Tranh thay miếng bông cho tôi, hừ lạnh: "Tiểu cầu giảm xuống, chức năng ngưng máu giảm đi, cho nên dễ chảy máu không ngừng."

"Nếu không phải do các ngươi đẩy cô ấy ngã, sẽ không xảy ra việc này."

Chu Tuấn Việt đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Vương Lôi.

Vương Lôi mặt đầy ủy khuất: "Em không cố ý, em chỉ vội muốn cứu con thôi."

"Gia Gia còn đang đợi em, em đi trước. A Việt, lát nữa nhất định anh phải tới, nếu thằng bé tỉnh lại không thấy anh, nhất định rất đau lòng."

Anh Tử vẫn luôn yên lặng xem diễn.

Lúc này tò mò hỏi: "Gia Gia là con trai của anh này sao?"

Sắc mặt Vương Lôi khẽ biến.

Tôi liếc Anh Tử một cái: Ồ, sinh viên bây giờ không như vẻ ngoài đâu!

Nhất châm kiến huyết.

(*P/s: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu. 

Ý chỉ một câu nói mà nói vào chỗ đúng.*)

Anh Tử nghịch ngợm chớp mắt với tôi.

Sau khi Vương Lôi đi, không khí trong phòng bệnh không khí không ít.

Y tá đẩy xe tiến vào, chuẩn bị tiêm cho tôi.

Chu Tuấn Việt duỗi tay che mắt tôi: "Đừng sợ."

Tôi mở tay hắn ra: "Không cần che, hiện tại tôi không sợ."

Trước kia tôi rất sợ bị tiêm.

Bởi vì khi còn nhỏ bị bệnh, mẹ sẽ không ôn nhu an ủi, mà cau mày: "Sao lại yếu ớt như vậy?"

Ống tiêm lạnh băng tiến vào cơ thể tôi, tôi sợ hãi khóc thút thít, chỉ đổi lại sự chán ghét của bà ấy.

"Tiêm không đau, có cái gì mà khóc?"

Vì thế sau này bị bệnh, tôi đều cố nén.

Cho đến khi Chu Tuấn Việt phát hiện bí mật này, ở bên cạnh mỗi khi tôi sinh bệnh, khi bác sĩ tiêm cho tôi sẽ che mắt tôi lại.

Khi đó tay hắn rất ấm.

Hầu kết của Chu Tuấn Việt lăn lộn, ngượng ngùng nói: "Tôi nhớ lúc trước em sợ cái này, bây giờ sao không sợ nữa?"

Tôi nhớ lại.

Hẳn là sau khi kết hôn không lâu, ba tôi mất.

Tình cảm của tôi giữa hắn không biết có sâu không, nhưng ba vẫn là ba tôi, yêu câu của ông ấy tôi đều đồng ý.

Khi đó tôi mới 23 tuổi đột nhiên thành cô nhi không cha không mẹ.

Nhiều ngày liên tục mơ thấy khi còn nhỏ ba và mẹ cãi nhau.

Hàng đêm đều giật mình tỉnh.

Cộng thêm gió lạnh của mùa xuân, tôi ngã bệnh, ho đến long trời lở đất.

Kéo dài một tháng, thấy không được nên đi bệnh viện, phát triển trở thành viêm phổi.

Phải truyền nước.

(*P/s: Từ đoạn này mình đổi cách gọi CTV thành hắn vì bực quá r, nếu có trường hợp càn xưng hô khác thì mình sẽ sửa.*)

Tôi gọi điện cho Chu Tuấn Việt đang đi công tác, hắn không nhắc máy.

Gửi tin nhắn WeChat cho tôi: "Chuyện này không quan trọng, sau này nếu cô không có việc gì lớn, thì đừng tùy tiện gọi điện thoại."

Tôi trừng lớn đôi mắt, châm chọc nhìn mạch máu.

Tự nói với bản thân: Tống Nguyệt, mày đã là cô nhi.

Mày không có ba mẹ, chồng mày cũng không yêu mày.

Cái tật sợ tiêm này không hợp với mày.

Mày phải khắc phục.

Năm ngày liên tục truyền nước tôi không sợ tiêm nữa.

Bạn xem.

Phụ nữ không làm ra vẻ độc lập, chỉ bởi vì bị yêu thương quá thôi.

Bây giờ nói đến, thái độ của tôi bình tĩnh.

Nhưng Chu Tuấn Việt lại run cả người, hắn cúi đầu che mặt lại, lộ ra hai đỉnh xoáy trên đầu.

"Thực xin lỗi, lúc ấy tôi... Lúc ấy nóng lòng muốn chính minh bản thân."

Thật ra sau khi kết hôn, chúng ta cũng từng có một thời gian ngắn ngọt ngào.

Ba tôi kéo theo cơ thể bị bệnh, mang Chu Tuấn Việt đi gặp bạn bè của ông ấy.

Hắn đạt được rất nhiều cơ hội, nhận được vô số lời khen ngợi.

Nhưng luôn có người miệng tiện, nhắc tới hắn sẽ nói: "Là con rể của vương tổng đúng không?"

"Người ta thông minh, tìm một cha vợ tốt!"

"Có cha vợ như vậy, chỉ cần không phải đứa ngốc thì có thể không làm gì cả."

Mặc kệ tôi an ủi như thế nào, những lời này kích thích đến lòng tự trọng của hắn.

Cho nên, hắn muốn nói cho mọi người: Cho dù không có Tống Nguyệt, hắn vẫn có thể đứng ở đỉnh núi.

Hắn vì chứng minh chính mình, mặc kệ tôi.

Tuyết trắng rơi trên giường, thấm ướt một mảnh.

Chu Tuấn Việt ngẩng đầu, đáy mắt còn có nước mắt.

Hắn hung hăng tự tát mình, trên mặt dần đỏ lên.

"Tống Nguyệt, tất cả là do anh sai. Em chữa bệnh bằng hóa tri cho tốt, giữ lại mạng sống, anh sẽ chuộc tội với em, sau này anh đều nghe em, được không?"

"Được!"

Tôi đồng ý quá nhanh, hắn có chút kinh ngạc.

Tôi cười: "Vậy, chúng ta đi đăng ký ly hôn trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top