Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1]

Bữa tiệc Halloween của trường diễn ra được một nửa, ta vội vàng nắm tay hắn kéo ra ngoài.

Rõ ràng ta chỉ nắm nhẹ cổ tay hắn, thậm chí đến một chút pháp thuật cũng không dùng đến, nhưng hắn cứ vậy dễ dàng để ta kéo ra khỏi cửa.

Trên tầng thượng thì quá lạnh, góc cầu thang cũng có người qua lại, ta đành dùng chút pháp thuật mở cánh cửa bị khoá ở bên cạnh.

Dường như đã đoán được mục đích của ta khi kéo hắn tới đây, hắn thong thả cười híp mắt, người dựa vào cạnh bàn, phần đuôi còn ưu nhã đưa qua lắc lại.

Có cảm giác như ta tự đưa mình vào bẫy vậy.

"Đại học A, khoa Lịch sử, Hồ Khả".

"Phó Quân Sinh, khoa Khoa học máy tính, Đại học B".

Đây được coi là trao đổi danh thiếp, nhưng thực chất cả hai chỉ đang giới thiệu danh tính của mình trong thế giới loài người.

Cửu vĩ hồ được coi là tôn quý nhất trong hồ tộc, hơn nữa số lượng lại đặc biệt hiếm, đến nỗi tới thế hệ của ta lại càng hiếm hơn.

Địch không động thủ, ta bất động.

Phó Quân Sinh thoạt nhìn trắng trẻo sạch sẽ, nhưng hắn lại không mang ánh mắt của hồ ly.

Đường cong khóe mắt hơi cụp xuống, dáng vẻ vừa ngây thơ lại vừa đáng thương.

Trong lúc ta quan sát hắn, ánh mắt Phó Quân Sinh cũng chú ý đến ta, đặc biệt nhìn chằm chằm phía dưới mắt ta rất lâu.

Nơi đó có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở khóe mắt.

"Tạo hình của anh cũng khá đẹp mắt đấy. Không ngờ lại có người hoá trang cùng một nhân vật với tôi".

Tốt hơn vẫn là đi đường vòng một chút, tránh để bản thân phán đoán lầm lại để lộ lá bài tẩy cho đối phương biết.

"Em có thể sờ thử một chút".

Ngược lại hắn có vẻ rất thoải mái, đều là hồ ly thực sự, ai lại không biết việc chạm vào đuôi người khác là một hành vi quá đáng.

Ta lắc lắc đầu, tiếp tục hỏi: "Halloween chỉ có một ngày, sao anh không thêm cho mình một đôi tai?".

"Có muốn xem thử không?", ta còn chưa kịp trả lời, Phó Quân Sinh đã nắm lấy tay ta đặt lên đỉnh đầu hắn, một cảm giác mềm mềm mượt mượt như bông truyền đến lòng bàn tay ta.

Nếu như để bà nội biết được ta ở bên ngoài sờ tai nam hồ ly, bà nhất định sẽ đánh ta một trận, sau đó nói ta làm vấy bẩn người ta.

Ta muốn rút tay về, nhưng lại bị Phó Quân Sinh giữ lại, hắn nói: "Em có thể sờ thử".

Khi nói, ánh mắt Phó Quân Sinh mang theo ý ôn nhu thâm tình như nước.

Xì! Nam hồ ly tinh! Lại dám quyến rũ ta!

Ta không phải là loại hồ ly tầm thường tuỳ tiện. Hơn nữa, ta cũng không muốn để lộ thân phận hồ ly của mình.

Giằng co một hồi mới rút được tay về, ta lấy hai tay che miệng, kêu lên, "Có yêu quái!".

Diễn xuất quá tệ...

Từ trong ánh mắt của Phó Quân Sinh, ta không nhìn ra được một tia lo sợ nào. Không muốn giả vờ nữa, ta đây muốn ngửa bài rồi.

"Mục đích của việc anh tự để lộ danh tính của mình như thế này là có ý gì?", ta đặt tay ra sau lưng, đầu ngón tay vuốt vuốt lông đuôi.

Hồ ly không phải là loài động vật sống bầy đàn, thậm chí hồ ly trưởng thành sẽ bị mẹ chúng đuổi ra khỏi nhà.

Ta cũng quen biết vài người bạn hồ ly, nhưng sau khi họ biến hoá thành hình người thì đều có nơi ở của riêng mình, và không dễ dàng gì để đến được chỗ của những hồ ly khác.

Thậm chí đến vòng bạn bè họ cũng không cho ta thả like.

Thiếu niên ở phía đối diện vẫn là dáng vẻ tươi cười như cũ, tựa như đối với sự thay đổi của ta lại vô cùng thích thú, "Không giả vờ nữa sao?".

Ta nghiến răng, chờ đợi câu tiếp theo của hắn ta.

"Tìm đến em cũng không phải vì việc gì to tát. Chỉ là ở đây lại gặp được một người cùng tộc, cùng là hồ ly nên muốn kết bạn".

Phó Quân Sinh dáng vẻ vô cùng hiện đại, lấy điện thoại di động ra, "Thêm WeChat nhé?".

Ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể nghĩ ra đó là gì.

Đưa tay ra mà không chạm vào tên nam nhân đang cười kia, ta quét mã QR của hắn.

Một khoảng im lặng bao trùm bầu không khí lúc ấy...

Là một con cửu vĩ hồ nhưng lại sử dụng một con thỏ làm hình đại diện?

Ta đang loay hoay ghi chú thì điện thoại đột nhiên bị lấy mất. Hắn không nhìn ta, thản nhiên gõ gõ bàn phím, sau đó lại đặt điện thoại vào tay ta, "Nhớ nhé, Phó Quân Sinh ba chữ viết như thế này".

Chỉ là để lại cái tên thì không nói, đằng này hắn lại còn thêm một biểu tượng con cáo vào sau tên của mình.

Trong lòng ta còn chưa kịp phàn nàn, khuôn mặt của thiếu niên đột nhiên kề sát lại gần, doạ ta sợ đến thiếu chút nữa là té xỉu.

"Em không còn chuyện gì muốn nói với tôi à?".

Lông mi hắn dài ghê...

"Vậy hẹn gặp lại, chúng ta liên lạc qua điện thoại sau".

Đến da cũng đẹp nữa...

Khi người Phó Quân Sinh dựa gần trước mặt ta, ta mới ý thức được việc này thật sự không ổn.

Đường đường là một cửu vĩ hồ mà lại đi dùng mấy chiêu mê hoặc của mị hồ, đúng là tên khốn khiếp mà.

Tim ta đập nhanh hơn, trong lòng cảm thán xã hội này ngày càng đang tuột dốc.

Ta tự chấn chỉnh bản thân đôi chút, nữ hồ ly tinh và nam hồ ly tinh căn bản không phải cùng một giống loài.

Cũng giống như nữ cung Cự Giải và nam cung Cự Giải vậy.

[2]

Trở lại lễ hội, ta vô thức nhìn theo bóng dáng của Phó Quân Sinh.

Không biết từ khi nào hắn đã thu lại đuôi và tai của mình. Cảm giác mềm mại tựa như bông dường như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay ta.

Vừa rồi khi ở cùng ta còn mang bộ dáng vừa từ chối lại mời gọi. Nhưng bây giờ lại cầm ly rượu trong tay, lại bày ra vẻ lịch thiệp hào hoa phong nhã.

Đúng là không thể để bề ngoài đánh lừa được, con hồ ly tinh này chắc chắn có độc.

Ta bực dọc nhấp một ngụm rượu hoa quả, bạn cùng phòng Tiểu Hội vừa kết thúc một điệu nhảy, liền đến chỗ ta, "Cậu nhìn cái gì mà chăm chú vậy?".

"Ồ, cậu đang nhìn Phó Quân Sinh sao".

"Các cậu quen biết nha?".

Có lẽ Tiểu Hội uống quá nhiều rượu, nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ, cô ấy đảo mắt suy nghĩ mất một lúc lâu mới trả lời ta, "Tớ biết anh ta, nhưng anh ta không biết tớ".

"Nhưng tớ có biết bạn của anh ta, để tớ giới thiệu cho cậu!", cô ấy liền vẫy tay, cất cao giọng hết sức để gọi. Ta chỉ là một con hồ ly đơn độc, căn bản không kịp giữ cô ấy lại.

"Đường Triều! Ở đây! Giới thiệu cho anh một em gái!".

Giọng của Tiểu Hội quá lớn, không chỉ người cô ấy gọi, mà ánh mắt của Phó Quân Sinh cũng hướng về phía ta.

Người được gọi qua rõ ràng đã rất say, nhưng sau khi thấy tai và đuôi của ta, ánh mắt anh ta lại dần tỉnh lại.

Trong lòng ta có một dự cảm chẳng lành. Theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng đường lui đã sớm bị người ta chặn lại.

Đường Triều vẫn đang ứng phó với lời dặn dò của Tiểu Hội, "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa em ấy về tới nhà an toàn".

Một đôi bàn tay to đặt lên vai ta, "Đi thôi em gái, anh đưa em về".

"...Vậy thì cảm ơn nhé".

Bản chất của của lễ hội Halloween này được tổ chức nhằm liên kết giao lưu sinh viên hai trường Đại học A và Đại học B.

Địa điểm được chọn là khu dạy học gần cổng vào trường Đại học A, để thuận tiện cho mọi người xác định vị trí.

Lúc ở bên trong Đường Triều còn đóng rất nhập vai một người anh trai tri kỷ, nhưng khi vừa đến một nơi vắng vẻ không người qua lại, anh ta liền bắt đầu khôi phục dáng vẻ và khí chất áp bức dọa người.

Đường Triều ngồi trên mép bồn hoa của trường, bắt chéo chân,trong tay đang cầm chuỗi dây xích kim loại của túi xách da, là thứ khi nãy Tiểu Hội đã đưa cho, "Tiểu hồ ly?".

Ta giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại sợ tới tim sắp nhảy ra ngoài, "Tôi đây là LinaBell*".

(*) LinaBell: một nhân vật hoạt hình của Disney, hình dáng một chú hồ ly màu hồng.

Thật xin lỗi, LinaBell, khi về nhà ta sẽ thắp cho ngươi nén nhang để cảm tạ.

Nhất cử nhất động của ta cũng không dám hành xử sơ suất kể từ khi cánh tay của anh ta đặt trên vai ta.

Đường Triều có một luồng sát khí mạnh mẽ trên người, rõ ràng là đặc điểm tượng trưng của hậu duệ người trừ yêu.

Ta vẫn còn muốn giữ cái mạng nhỏ để vui thú nhân gian lâu hơn một chút, chỉ sợ lần này phải ngoan ngoãn đi theo người này.

Bữa tiệc gì lại toàn tụ họp mấy dạng yêu ma quỷ quái kỳ dị thế không biết.

Ta chỉ muốn làm một nghiên cứu sinh, tiện thể thoát kiếp độc thân, có gì sai chứ!

Có lẽ Đường Triều đã uống khá nhiều rồi, anh ta nhìn chăm chú vào đôi tai trên đầu ta, lặp lại lời ta vừa nói: "LinaBell?".

"Là nhân vật trong một bộ phim Disney rất nổi tiếng", ta quan sát nét mặt và phản ứng cơ thể của anh ta, trong khi từ từ dịch lùi về phía sau. Chỉ cần khi giữa hai người bọn ta đạt đến một khoảng cách an toàn, lập tức thi triển thần tốc để về nhà.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...

Nhưng ta mới chỉ lùi về sau được vài bước, sau gáy đã va vào một bả vai vững chắc, "Đừng có ở đó mà hù dọa em ấy nữa".

Là Phó Quân Sinh.

Hắn đi qua lấy lại túi sách của ta trong tay Đường Triều.

Đường Triều sờ sờ cằm, nhìn bọn ta với vẻ đầy hứng thú, "Đều là hồ ly như nhau, hai người các ngươi thật sự ham học đến thế à".

Phó Quân Sinh phớt lờ anh ta rồi đến bên cạnh ta, "Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về".

Huyết mạch của người trừ yêu trời sinh khắc chế yêu tộc. Chỉ cần ở khoảng cách gần, sẽ khiến ta cảm thấy toàn thân khó chịu.

Không cần biết là ai, chỉ cần có thể đưa được ta ra khỏi phạm vi này thì đều là người tốt.

Chỉ khi lên xe taxi, ta như trút cạn hết sức lực, nằm dài ra băng ghế sau, lắng nghe bác tài và Phó Quân Sinh đầy nhiệt huyết mà thảo luận về tình hình chiến sự của hai quốc gia nào đó.

Khi xe dừng ở dưới lầu của tiểu khu, hắn hẵng còn đang nói chuyện với bác tài. Ta xuống xe trước Phó Quân Sinh một bước, nghiêng người cạnh cửa kính, "Không cần tiễn, hai phút tôi có thể lên đến nhà rồi".

Hắn ta ngừng động tác đẩy cửa xe, cũng không cố ép buộc hạ hết cửa kính xuống, khoanh tay lên cửa nhìn ta, "Vậy khi về đến nhà thì nhắn tin cho tôi".

Vừa vào đến cửa nhà, ta liền hất giày khỏi chân, tiện tay ném túi xách sang một bên, ngã người nằm trên sofa, đồng thời cũng gửi một tin nhắn cho Phó Quân Sinh.

Hắn nhanh chóng nhắn lại, chỉ vỏn vẹn hai chữ, "Bật đèn".

Ta chỉ vào khoảng không, đèn lập tức bật sáng, nhưng trong lòng cảm thấy có chút gì đó không đúng...

Nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy bóng dáng Phó Quân Sinh đang đứng ở dưới lầu.

Dưới ánh đèn đường, hắn đứng thẳng người, cúi đầu nhìn điện thoại.

Điện thoại của ta lại rung lên, hóa ra Phó Quân Sinh lại gửi một tin nhắn cho ta, bảo ta nghỉ ngơi sớm đi.

Nhìn bóng dáng hắn quay người rời đi...

Ta chợt cảm thấy có chút hối tiếc, lẽ ra ta nên sờ thử cái đuôi của hắn ta một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu