Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[5]

Tiểu Hội và Đường Triều đứng cùng nhau, bọn họ khi thấy chúng ta đến liền vẫy tay ra hiệu.

Thời điểm đó có vẻ như cô ấy biết ta và Phó Quân Sinh đang đi cùng nhau, nên sớm đã chẳng có chút ngạc nhiên khi thấy hai người bọn ta cùng xuống từ một xe.

"Đường Triều và tôi vào trong bắt người trước, Phó tiên sinh ở phía sau chặn đường lui, Tiểu Khả thì cầm điện thoại theo quay video".

Cô ấy khí giận bừng bùng thở một hơi dài, "Cẩu nam nữ! Lão nương hôm nay nhất định phải lột được da các ngươi, Lưu Luật chị mày tới đây!".

Ta cũng tức giận không kém, mấy loại người này còn không bằng súc sinh, "Biết vậy nãy tớ quay lại quán xin ít muối ớt, cho cậu xát lên khi lột da bọn chúng rồi".

Cô ấy kéo túi xách ra sau lưng, khí thế hùng hùng hổ hổ đẩy cửa đi vào khách sạn.

Không biết họ nói gì với quầy lễ tân, chị lễ tân khẽ chau mày, Tiểu Hội đặt năm tờ 100 tệ đỏ chót lên bàn.

Bên kia vẫn không đồng ý.

Cô ấy cũng chau mày, đi qua bên cạnh bắt đầu gọi điện thoại cho ai đó. Không lâu sau, điện thoại bàn trước quầy lễ tân vang lên, thẻ phòng lập tức được đưa đến tận tay Tiểu Hội.

Tất cả quá trình diễn ra suôn sẻ như nước chảy mây trôi.

Thậm chí ta còn nghĩ vai trò của mình và Phó Quân Sinh đến đây chỉ là làm nền, chỉ dựa vào sự kích động trên người Tiểu Hội, cũng đủ đem hai kẻ bên trong đi lăng trì.

Nhân loại quả thực đáng sợ thật.

Tiểu Hội lấy được thẻ phòng, trong mắt tràn đầy khát vọng chinh phục, tiện tay ném luôn túi xách cho Đường Triều, "Đi, lầu bảy".

Vào thang máy, ta thu vào trong góc, Phó Quân Sinh véo nhẹ sau gáy ta. Hành động này trong hồ tộc mang ý nghĩa an ủi, thường được ba mẹ dùng để an ủi con nhỏ.

Ta vậy mà lại bị động tác nhỏ này làm cho mặt đỏ tim đập nhanh, trong đầu mơ hồ nhảy ra suy nghĩ có phải Phó Quân Sinh thích ta hay không.

Tiểu Hội miệng đang ngậm dây cột tóc, vuốt gọn tóc gọn gàng chuẩn bị buộc lên cao.

Xem ra sắp có một trận chiến tranh ác liệt xảy ra rồi đây.

Bọn ta dừng trước cửa phòng 713, tra chìa vào ổ khóa, cô ấy thì thầm với ta, "Tiểu Khả, bắt đầu ghi hình".

Sau đó nhưng để bên trong kịp phát giác mà lao hẳn vào trong.

Tên Lưu Luật cùng ả kia vẫn đang ở trên giường luân động, với một tư thế thật khó để miêu tả.

Mắt ta bỗng nhiên bị một bàn tay che lại, đồng thời điện thoại trên tay cũng bị lấy đi.

Còn ta khi vừa vào cửa cũng bị cảnh tượng kia doạ cho ngây người.

Bên tai là một tràng tiếng mắng chửi của Tiểu Hội, còn có tiếng lôi lôi kéo kéo với Lưu Luật, sau đó lại vang lên tiếng rên rỉ đau đớn.

Đường Triều giọng đầy khinh bỉ, "Có còn mặt mũi không, thân là một thằng đàn ông lại đi động thủ với cả một cô gái".

Âm thanh nền luôn là tiếng khóc lóc của ả kia, tận đến lúc họ tùy tiện tìm bừa thứ gì để che chắn, Phó Quân Sinh mới buông bàn tay đang che mắt ta ra.

Sắc mặt Lưu Luật xám xịt, trên người mặc mỗi cái quần, vành mắt và khoé miệng đều có vết thương, trên ngực cũng bị cào đến rớm máu. Trông khá là chật vật.

Còn ả kia bị hất ra khỏi giường, đang ngồi dưới đất quấn chăn khóc, đầu tóc bù xù che hết cả mặt, ta không nhìn ra được vẻ mặt hiện tại của cô ta.

Tiểu Hội đầy vẻ kiêu hãnh, đến một sợi tóc cũng không loạn, đứng bên giường như tượng Nữ thần Tự do, sau lưng cô ấy là Đường Triều, cao hơn Tiểu Hội cả một cái đầu.

A ha!

Nhân loại thật trâu bò.

Tiểu Hội lướt qua ta, đi đến trước mặt ả kia, ngồi xổm xuống hỏi: "Trước khi lên giường với anh ta, cô có biết anh ta đã có bạn gái không?".

Cô ta lắc đầu, Tiểu Hội vuốt lại tóc cho cô ta, nói tiếp, "Lần sau khi quen đàn ông, phải tìm hiểu kỹ một chút, đừng để bị lừa nữa".

Sau đó cô ấy quay người lại, với lấy cái gối bên cạnh ném vào mặt Lưu Luật, "Tử tế mà làm người đi! Đầu óc chứa toàn chứa những thứ hạ lưu! Hợp tác giữa hai nhà chúng ta cũng hủy bỏ. Anh tự đi mà giải thích với chú Lưu".

Trên mặt Đường Triều ý cười ngày càng nhiều hơn, cùng với ngữ điệu của Tiểu Hội mà nở nụ cười.

Không biết có phải do hoa mắt không, trước khi đi, ta quay đầu nhìn lại, thấy một cái đuôi rắn ở dưới lớp chăn.

Chắc là giả thôi.

Đây là thế kỷ 21, còn là một đô thị hiện đại.

Cũng không thể có chuyện động vật hoang dã chạy khắp nơi được nhỉ.

Huống hồ sau khi thành lập quốc gia, động vật không có khả năng hóa thành tinh nữa...

[6]

Sau đó, mối quan hệ giữa Đường Triều và tiểu Hội ngày càng ám muội, Phó Quân Sinh và ta cũng trở nên quen thuộc hơn.

Bốn người bọn ta thường xuyên tụ tập, đồng thời cũng giúp ta miễn dịch với sát khí của người trừ yêu.

Chỉ thiếu Đường Triều chưa xăm mấy chữ 'Tôi thích Tiểu Hội' lên mặt anh ta nữa thôi.

Ta và Phó Quân Sinh vẫn như gần như xa, nửa chủ động nửa thụ động.

Đại học A và đại học B chỉ cách nhau một con phố, cũng trở thành lý do để bọn họ ngày ngày bám theo, đi ăn cùng nhau.

Không biết Đường Triều nói gì lại chọc cho Tiểu Hội cười đến nghiêng ngả, Phó Quân Sinh gắp thịt gà cho vào chén của ta.

"Ăn nhiều một chút", hắn nhìn ta, dùng khẩu hình môi nói: "Mọc thêm đuôi".

Ta bị hắn làm cho phát nghẹn, nói không nên lời, trong lòng lại cảm thấy có chút ngọt ngào.

Sau bữa trưa, Đường Triều và Phó Quân Sinh trở về để lên lớp, Tiểu Hội bị giảng viên gọi đi sửa luận văn, còn ta đến thư viện để phụ giúp lấy công đức.

Công việc không có gì phức tạp, chỉ là xếp những cuốn sách do sinh viên trả lại, đặt về chỗ cũ.

Đặt xong cuốn sách cuối cùng, một bàn tay vươn tới lấy đi.

Ta nghiêng mặt, thấy một cô gái với dáng người mảnh mai với mái tóc dài xõa ngang lưng.

"Không nhận ra tôi à?". Cô ta cười nói: "Chúng ta từng gặp nhau ở khách sạn".

Thôi xong.

Chắc chắn là muốn tìm ta báo thù đây mà.

Theo tiềm thức ta quay đầu nhìn đường, tìm kiếm con đường tốt nhất để trốn thoát.

Thế mà lại bị cô ta dùng một tư thế mười phần ám muội nhốt giữa hai cánh tay.

"Tự giới thiệu chút, tôi là Bạch Úc", cô ta đột ngột kề sát trước mắt ta, "Đã lâu không gặp, Hồ Khả".

"Cô biết tôi là ai?", ta chau mày, quay mặt đi chỗ khác, "Có chuyện gì mà nhất định phải...như thế này để nói?".

Chỉ cần gần thêm một chút nữa là môi ta đã chạm lên mặt cô ta rồi.

"Thực sự không thay đổi chút nào!", cô ta thu lại tư thế ám muội với ta khi nãy, "Đến tìm ngươi làm một cuộc trao đổi".

Ta khẽ liếc xuống dưới, rùng mình, một cái đuôi rắn dài nhọn, màu trắng.

Hôm đó rõ ràng ta không có hoa mắt.

Ta thực sự rất sợ rắn, cứu mạng...!

Bạch Úc nãy giờ luôn quan sát mọi biểu hiện của ta, mỉm cười, "Vẫn còn sợ rắn sao?".

"Nói thẳng mục đích đi". Ta mất kiên nhẫn nói.

Cái đuôi này là do cô ta cố ý để cho ta xem, về phần tu vi của cô ta, một chút ta cũng không nhìn ra được.

"Tôi sẽ tặng cô một cái đuôi, nhưng đổi lại cần cô theo tôi đi tới một nơi", ánh mắt cô ta thập phần tà mị quyến rũ, so với hồ ly còn giống hồ ly hơn.

"Không đi!", ta nói chắc nịch, rõ ràng đây là một cái bẫy, chỉ có kẻ ngu mới nhảy vào.

Bạch Úc không quá cao, đỉnh đầu cô ta chỉ đến lông mày của ta.

Có lẽ bản thể của cô ta là một con tiểu xà tinh, mặc dù tu vi cao hơn ta, nhưng nói không chừng vì huyết thống của chủng tộc mà không dám động thủ với ta.

Chỉ cần nhân lúc cô ta không chú ý, không cần biết ta tìm được Đường Triều hay Phó Quân Sinh trước, cô ta cũng sẽ không có cách nào bắt được ta.

Thấy ta mất tập trung, Bạch Úc vuốt ve mặt ta, "Đang suy nghĩ gì vậy?".

"Ta đang nghĩ ...", ta mở to mắt, chỉ tay về phía sau lưng cô ta, "Tên kia đang đứng đó làm gì vậy".

Nhân lúc Bạch Úc quay đầu lại, ta nhanh chíng bỏ chạy thoát thân. Nhưng chân lại cứng ngắc, khiến thân trên theo quán tính mất cân bằng, thiếu chút nữa là ngã về phía trước.

Hóa ra hai chân ta sớm đã bị đuôi rắn quấn chặt, vậy mà bản thân vẫn không hề hay biết.

Cô ta gần như áp lên người ta, lại còn sờ sờ tai ta, "Thật đáng thương, tai bị doạ đến hiện ra rồi".

Chết tiệt!

Ngàn tính vạn tính, lại không tính đến cô ta là một con mãng xà!

Bạch Úc hướng ta hạ pháp thuật, trực tiếp biến ta trở về hình dạng hồ ly rồi ôm vào lòng.

Lúc thì xoa xoa đầu, lúc thì vuốt ve đuôi.

Thậm chí đến bụng ta cũng bị cô ta nhào nắn.

Cô ta là nữ nhân biến thái đấy à! Thật là nhục nhã đến không muốn sống nữa.

Đường đường là cửu vĩ hồ, một loại tồn tại tôn quý nhất trong hồ tộc.

Vậy mà bây giờ ta bị người ta bắt sống, còn hạ chú biến đổi hình dạng.

Cuối cùng, dưới hình dạng một chú chó Samoyed nhỏ, ta bị người ta ôm ra khỏi khuôn viên trường?

Thôi đành tới đâu hay tới đó vậy.

Nhưng ả xà tinh cái này vừa đáng sợ lại vừa lưu manh, tấm thân châu ngọc này của ta biết làm sao để bảo toàn đây.

[7]

Bạch Úc đưa ta đến một tiểu khu cũ kỹ khá lâu đời.

Bọn ta đi cầu thang bộ, mỗi tầng những bậc thang hầu như đều không còn nguyên vẹn.

Cô ta dừng bước ở căn hộ 401, trước cửa được dọn dẹp rất sạch sẽ, đến một tờ dán quảng cáo cũng không có.

Khi đẩy cửa bước vào, ta ngửi được một mùi hương tươi mới, không phải mùi ẩm mốc vốn có của những ngôi nhà cũ.

Ta bị bế vào trong phòng ngủ.

Nằm trên giường là một nam nhân còn khá trẻ.

Nước da trắng bạch, đến môi cũng rất trắng. Tên đó yên tĩnh nằm đó, hơi thở cực kỳ mỏng manh, như có như không.

Rõ ràng bộ dạng đó là bệnh nhân, nhưng trong căn phòng này tuyệt nhiên không có chút mùi thuốc nào.

Cô ta tuỳ tiện ném ta xuống cái ghế bên cạnh, Bạch Úc còn giơ tay tạo thêm kết giới giam cầm.

Nhịp tim ta cứ lúc lên lúc xuống thế này, sớm muộn gì thì cũng mắc bệnh cao huyết áp mất.

Giây tiếp theo, Bạch Úc hôn lên trán nam nhân kia, cẩn thận từng chút từng chút, hành động đầy thành kính và tha thiết.

Ta cảm giác tên này không phải là người, mà là một miếng ngọc thạch, trân quý như bảo bối.

Nụ hôn của cô ta không chứa chút ham muốn tục trần nào, nó tràn đầy sự trân trọng và vui sướng.

"Đây là Liễu Thiếu Khanh", cô ta nói: "Người tôi yêu".

Cô ta chăm chú nhìn nam nhân kia, "Xét theo quan hệ và thân phận của chúng ta, ngươi nên gọi anh ấy một tiếng anh rể".

Hiện trường nhận thân nhân đầy quái dị. Chuyện quỷ gì vậy!

Ta muốn đáp lại, nhưng chỉ phát ra tiếng kêu của hồ ly.

Thậm chí Bạch Úc còn phong ấn giọng nói của ta.

"Đi nào, địa điểm tiếp theo".

Một trận xoay chuyển do sử dụng pháp thuật, Bạch Úc ôm trọn ta vào người, không gian bốn bề vặn vẹo khiến ta hoa mắt chóng mặt.

Từ thuở sinh ra đến giờ ta chưa từng gặp phải tình cảnh như thế này.

Có thể do bị phong ấn bởi pháp thuật, hoặc cũng có thể do cách dịch chuyển tức thời của loài rắn khác ta chăng.

Ta yếu ớt ngẫm nghĩ.

Trước mắt giờ là một ngôi đền hoang, xác xơ đến thảm thương.

Ta cũng không thấy có một chút kỳ lạ nào nếu bây giờ nó lập tức sụp đổ trước mặt ta.

Bên ngoài đền một vài cây cột đã bị gãy, những cây cmcòn lại cũng lung lay như sắp đổ.

Ngay cả chữ viết trên tấm biển treo trước cửa cũng không còn rõ ràng, thay vào đó là lớp bụi bám dày đặc và mạng nhện.

Bên trong còn tệ hơn cả bên ngoài.

Một pho tượng đất lớn được thờ cúng ở nơi cao nhất, nửa thân trên của pho tượng bị chém đứt lìa ra, nhưng miệng vết chém lại vô cùng nhẵn mịn.

Bên trái và bên phải cũng đặt hai pho tượng cúng, nhưng kích thước chỉ bằng một phần ba so với bức tượng ở giữa.

Tượng bên trái hoàn toàn không nhìn rõ được ngũ quan, còn lại tạm nhìn được hình dáng.

Không có thêm tầng bảo vệ nào khác, nhờ một bộ phận cấu trúc nào đó mà những thứ này mới không bị thời gian tàn phá.

Là đuôi rắn.

Quấn từng vòng từng vòng quanh đế tượng, chống đỡ phần thân bên trên.

Có khi nào là... Bạch Úc?

Bạch Úc từ sau lưng bức tượng đất lớn nhất, lấy ra một chiếc hộp.

Nó không bị phủ bụi, dường như chỉ mới được bỏ vào không lâu.

Cô ta thổi nhẹ chiếc hộp, sau đó rạch một đường trên lòng bàn chân ta, bề mặt chiếc hộp có thêm một dấu chân hồ ly đẫm máu.

Làn sương bên trong kéo về phía ta một cách choáng ngợp.

Rốt cục đây lại là thứ đồ quái quỷ gì nữa.

Khuôn mặt của Bạch Úc đột ngột cận kề trước mắt ta trong gang tấc.

Một nụ hôn nhẹ đặt lên trán ta, tựa như cô ta cũng rất thương yêu ta vậy.

"Ngủ đi, không sao đâu".

Ta nằm trong vòng tay Bạch Úc, hai mắt không thể mở nổi, chỉ có chiếc đuôi theo tiềm thức mà quấn chặt lấy cánh tay cô ta.

Một câu chuyện rất xưa cũ, dài tựa một đời người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu