Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nyanko

Beta : Han

===================

10.

Bầu không khí đúng lúc, tôi cùng anh cứ câu có câu không nói chuyện với nhau, song phương đều đỏ mặt cùng âm thanh như muỗi.

Một tiếng hét to từ bên ngoài cửa giường bệnh truyền đến.

"Cái gì mà cấp bậc? Sinh bệnh thì tôi cũng có đãi ngộ y vậy, tại sao lại bắt con gái tôi chăm sóc cho cậu ta là chứ?"

Bỏ xừ rồi, đó là mẹ tôi, bà Khương.

Tôi liếc nhìn điện thoại, hơn mười cuộc gọi nhỡ.

Không đợi tôi đi ra ngoài, bà Khương đầy mạnh mẽ vang dội xông tới, ánh mắt sắc bén đảo qua.

Tôi run rẩy gọi: "Mẹ à."

Từ Cảnh không hề mất mặt mà còn trơ mắt nhìn nữa, có thể thấy anh đang phân vân có nên đứng ra trước mặt mẹ tôi hay chui vào lại trong chăn.

Cuối cùng anh ấy lựa chọn dũng cảm chắn trước người tôi: "Mẹ, việc này..."

Aaaaaaaaa! Ông bà già nhà anh chứ, muốn tìm đến cái ch.ết à!

Bà Khương không hổ là người phụ nữ đã trải qua sóng to gió lớn, bà nhanh chóng ổn định, cười lạnh nói: "Còn chưa qua cửa, gọi sớm quá."

"Sơ Sơ! Về nhà!"

Tôi hung hăng trừng Từ Cảnh một cái.

Dọc đường đi, bà Khương liên tục thay đổi phương pháp mắng Từ Cảnh: "Mẹ biết ngay mà, nhiều hạng mục như vậy lại coi trọng chúng ta, vừa mời ăn cơm vừa đòi giúp này giúp kia."

"Đúng là đồ chồn chúc tết gà* mà." Bà nhanh chóng dập tắt những lời thô tục.

(Gốc: 狐狸给鸡拜年, ý chỉ người giả vờ thân thiện nhưng thực chất đang mưu đồ hãm hại người khác)

"Tối nay không phải mẹ còn bảo con đi mời rượu sao?"

"Mẹ bảo con mời rượu, chứ không cho cậu ta xuống tay với con." Bà Khương lộ ra một nụ cười phấn đấu điên cuồng, "Sơ Sơ, chờ mẹ cố gắng thêm vài năm, sau này sẽ để cậu ta mời rượu lại con."

"Cái gì vậy!" Bà gắt lên một tiếng.

Tôi lặng lẽ vỗ tay kiểu hải cẩu.

Lúc này trời đã sáng, tôi tựa đầu vào cửa sổ xe: "Không phải con đã nói với mẹ sẽ ở cùng bạn tối nay sẽ không về nhà rồi sao."

Bà Khương nhìn con đường phía trước chuyên tâm lái xe, thờ ơ nói: "Ở với bạn nam sao mẹ có thể yên tâm chứ?"

"Bảo bối nhà ta còn nhỏ, bị người ta lừa thì biết làm sao?"

Nước mắt tôi lập tức trào ra, sắc trời ngoài cửa sổ liền trở nên mông lung.

Bà Khương ban đầu là một người phụ nữ độc thân và tự lập, cũng không có một cô con gái tên là Khương Tri Sơ.

Tôi đã đánh cắp tình yêu của bà ấy.

Danh tính của tôi được tạo ra bởi hệ thống.

Nhưng tôi vẫn hèn hạ đáp lại: "Cảm ơn mẹ."

"Con rất yêu mẹ."

11.

Sau đêm đó, Từ Cảnh thông qua wechat đã xin bạn tốt lúc trước.

Anh nói lời cảm ơn với tôi, còn bắt đầu chủ động tìm tôi nói chuyện phiếm, còn chia sẻ chuyện hằng ngày của anh ấy với tôi.

Mặc dù chúng tôi là bạn cùng trường nhưng chuyên ngành khác nhau, đề tài xuất hiện khi nói chuyện cũng không nhiều, cứ thế nói chuyện câu được câu không.

Sáng sớm hôm nay, Từ Cảnh liền nhắn cho tôi: "Hôm nay phải đi công tác, đàn em cảm thấy tôi mặc bộ này có được không?"

"Thẩm mỹ của tôi không tốt lắm, cho nên muốn phiền đàn em xem giúp tôi một chút có được không?"

Hình ảnh đi kèm là ảnh selfie được chụp trước gương khi đang cầm điện thoại, ngón tay thon dài, eo thon, hông nhỏ, áo khoác tây trang phối hợp vừa vặn hiện ra đường cong cơ ngực xinh đẹp.

Cao quý, tự chủ nhưng cũng đồng thời sở hữu phong thái đầy nam tính. Gọi tắt là phong cách nam tính bá đạo của Bồ Tát.

Một phút trước, tôi vừa lướt qua câu hỏi mới của anh trên Zhihu: "Làm thế nào để thu hút sự chú ý của người trong lòng?"

Mô tả vấn đề: Như tiêu đề, người viết là nam, điều kiện kinh tế và ngoại hình cũng tạm được, nhưng không biết theo đuổi người khác.

Tôi lướt qua loa phần bình luận của cư dân mạng.

Trả lời một: "Có tiền có sắc còn không theo đuổi được, có thể là không yêu thật."

Chủ bài viết trả lời: "Không tin, đó là chuyện do con người làm."

Trả lời hai: "Thử dùng cả tiền và sắc dụ xem."

Chủ bài viết trả lời: "Cảm ơn đã đề nghị, nhưng có thể cụ thể một chút không?

Nếu không ngại, cậu có thể mở một buổi tư vấn có trả phí được không?."

...

Vì thế tôi nghiêm túc trả lời: "Rất hợp với anh, khi nào trời trở lạnh cũng có thể mặc chiếc áo khoác đi ăn lần trước."

Từ Cảnh giây sau trả lời: "Cảm ơn đàn em."

Sau đó anh gửi hẳn một bao lì xì lớn.

"Mời em uống trà sữa đấy, xin hãy nhận lấy."

Chết tiệt! Anh ấy thật sự đang nghiêm túc học hỏi đề nghị của cư dân mạng.

Tôi vừa chọc hệ thống: "Hệ thống! Có thể yêu đương không?" Vừa trả lời anh: "Không cần tiền lì xì."

Màn hình bên kia điên cuồng hiện đang được nhập.

Hệ thống không biết đang bận cái gì, chỉ nói qua loa: "Không rảnh xem đám gà tiểu học yêu đương, cô cứ tùy ý đi."

Tôi căng thẳng xoa ngón tay, gõ từng chữ một: "Đúng lúc hạ vô tận nở rộ*. Đàn anh nếu rảnh rỗi trở về nhìn thì chúng ta có thể hẹn nhau một bữa cơm."

(*无尽夏开得: Đây là một câu thơ tượng trưng, có thể hiểu là mùa hạ không có điểm dừng, luôn nở rộ và tràn đầy sức sống.)

12.

Buổi chiều chỉ có một tiết học, tôi đi tìm đàn em Ngô Mi bàn chuyện về hai dự án báo cáo đã được duyệt của chúng tôi.

Ngô Mi là cô gái sinh ra trong núi lớn, tóc ngắn, làn da ngăm đen, cười rộ lên ánh mắt giống như dòng suối sáng ngời, hơi mang vẻ unisex.

Vừa vặn Ngô Mi bình thường làm thêm ngoài giờ ở quán cà phê bên trong trường, chúng tôi liền cùng đi.

Tôi ngồi bên cửa sổ sắp xếp lại tài liệu đã được in ra, Ngô Mi đi bưng cà phê, lúc đi tới đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua phía sau tường.

"Đàn chị, hình như có người vẫn luôn nhìn chị."

"A?" Tôi xoay người nhìn lại.

Ánh mắt giao nhau, người kia cuống quít cúi đầu xoay người rời đi.

Tôi theo bản năng đuổi theo túm lấy anh, "Từ tổng, sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?"

Anh nhăn mặt: "Đã lâu không uống cà phê ở trường cũ, muốn hoài niệm một chút."

"Quán cà phê này là mới mở năm ngoái thôi."

Từ Cảnh: "..."

"Đàn chị?" Ngô Mi lo lắng gọi.

Sắc mặt Từ Cảnh ngày càng tệ, anh lấy một loại ánh mắt có thể nói là cay nghiệt liếc qua Ngô Mi một lần: "Bạn bè?"

Anh dừng một chút, vẻ mặt lạnh băng: "Hay là đối tượng công lược mới?"

Tôi:?

Hệ thống:?

Vẻ khiếp sợ trên mặt tôi quá mức rõ ràng, Từ Cảnh ngược lại nở nụ cười.

Anh khiêu khích liếc mắt nhìn thoáng qua Ngô Mi, chậm rãi nói: "Hôm nay tôi rảnh, ăn cơm chung không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top