Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[5]

Bước đi khập khiễng, tôi đón taxi về nhà, miệng vết thương trên đầu gối cùng nước bẩn đã kết thành một mảng lớn.

Hít một hơi, xử lý vết thương, nước mắt của tôi cũng theo đó mà rơi xuống.

Nếu là trước đây, tôi và Chu Tuyên không giống như bây giờ.

Khi còn nhỏ, dáng người của tôi vừa gầy lại thấp bé, luôn bị người khác bắt nạt.

Chu Tuyên đã chạy đi tìm những người bắt nạt tôi mà đánh nhau với bọn họ, mặc dù bên đấy đông người hơn, anh ấy bị đánh đến cả mặt toàn là máu nhưng vẫn vung nắm đấm ra.

Bọn người đó bị dọa sợ, từ đó cũng không dám tìm tôi kiếm chuyện nữa.

Năm ba Đại học, Chu Tuyên bắt đầu gây dựng sự nghiệp.

Tôi đồng hành cùng anh ấy, tất bật ngược xuôi để bàn chuyện với khách hàng.

Bởi vì uống quá nhiều rượu mà dẫn tới việc tôi bị viêm dạ dày cấp tính, phải nhập viện.

Cũng chính ở nơi đó tôi đã gặp đàn em cùng trường, Lâm Tinh Nguyệt.

Tiếp xúc với nhau được một thời gian, dần dần chúng tôi trở thành bạn thân của nhau.

Ngay từ đầu, cô ấy không ưa gì Chu Tuyên.

"Khương Khương, cậu vì anh ta mà móc hết tim phổi của bản thân để đánh đổi, anh ta xứng đáng sao?".

"Anh ta gây dựng sự nghiệp, tiếp chuyện với khách hàng, nhưng lại để bạn gái của mình uống rượu thay đến mức phải nhập viện, đúng là đồ vô dụng".

Chu Tuyên cũng ghét Lâm Tinh Nguyệt.

Sau khi tôi xuất viện, anh ấy đi công chứng, đem một nửa cổ phần của công ty chuyển nhượng sang tên của tôi.

"Chuyện của chúng ta, cô ta có tư cách gì mà đánh giá? Em nên tránh xa cô ta một chút".

Tính cách của tôi trước giờ không cứng rắn, tôi bị kẹt giữa hai người họ, mặc dù hết lời thuyết phục nhưng vẫn không thu được kết quả gì.

Nhớ có một lần, bởi vì tôi cùng Lâm Tinh Nguyệt đi làm nail nên không nhận được điện thoại của Chu Tuyên.

Hôm đó trời mưa lớn, Chu Tuyên lái xe đến tìm, anh đứng bên ngoài cửa, ngữ điệu lạnh lùng gọi tôi, "Lý Khương Khương, ra đây".

Lâm Tinh Nguyệt thổi thổi bộ nail mới làm của mình, nhướng mày cười nói: "Sao nào, lại muốn Khương Khương vì cái công ty tồi tàn của anh mà ép cô ấy đi tiếp rượu với khách hàng hả?".

Vào thời điểm đó, mối quan hệ giữa hai người họ, có thể nói là kẻ thù không đội trời chung.

Mãi cho đến khi Lâm Tinh Nguyệt học Đại học năm tư, cũng là thời gian phải đi thực tập.

Lúc đó tôi đang học nghiên cứu sinh năm hai, công ty của Chu Tuyên hiện đang trên đà phát triển rất tốt.

Lâm Tinh Nguyệt muốn được nhận vào công ty của Chu Tuyên, cô ấy đã nắm lấy cánh tay của tôi, lắc lư mà làm nũng, "Các ngành công nghiệp mới nổi trong công ty của Chu học trưởng vừa vặn đúng với chuyên ngành của tớ"

"Khương Khương, tớ có thể giúp cậu trông chừng anh ấy, xem Chu Tuyên có quan hệ mập mờ với nhân viên nữ nào trong công ty hay không?".

Tôi cười cười, vỗ vai của Lâm Tinh Nguyệt, "Sao mà có chuyện đó được".

"Chúng tớ đã ở bên nhau năm năm, tình cảm thật sự rất tốt".

Sau khi trở về, tôi đề cập với Chu Tuyên chuyện Lâm Tinh Nguyệt đã nói.

Anh ấy đang đọc hợp đồng dưới ánh đèn, khi nghe tới đó, liền cười giễu cợt, "Lâm Tinh Nguyệt?".

"Em bảo cô ta gửi sơ yếu lý lịch đến phòng nhân sự đi".

Kết quả, bởi vì trước đây Lâm Tinh Nguyệt bị trượt một khóa học chuyên ngành, thế nên hồ sơ của co ấy cũng bị loại.

Lâm Tinh Nguyệt cắn ống hút ly trà sữa, vành mắt ửng đỏ, "Thời gian đó trạng thái của tớ không được tốt, rõ ràng Chu học trưởng cũng biết điều đó mà, tại sao lại phải cứng nhắc đến vậy?".

"Tớ là bạn thân của bạn gái của anh ấy khi mà!".

Đêm đó sau khi về đến nhà, tôi chạy đến bên Chu Tuyên làm nũng xin xỏ, "Lâm Tinh Nguyệt thật sự rất muốn vào công ty của anh, Chu Tuyên, làm ơn đi, anh có thể giúp được không?".

"Dù sao cũng chỉ thực tập ba tháng thôi, điều kiện gia đình của cô ấy rất tốt, nói không chừng đã có thu xếp ổn thỏa rồi, sau khi tốt nghiệp có thể sẽ không ở lại công ty của anh làm việc đâu".

Dưới ánh đèn, Chu Tuyên chăm chú nhìn vào đôi mắt của tôi, trong ánh mắt mang theo những cảm xúc ẩn giấu không thể giải thích được.

"Em chắc chứ?".

Tôi gật gật đầu, nhào tới ôm lấy anh.

"Chu Tuyên, anh là người tốt nhất".

Nhưng suy đoán của tôi đã sai rồi.

Bởi vì biểu hiện của Lâm Tinh Nguyệt thể hiện rất xuất sắc trong suốt khoảng thời gian thực tập, cuối cùng sau khi cô ấy tốt nghiệp, thuận buồm xuôi gió mà ở lại công ty của Chu Tuyên làm việc.

Cho đến tận bây giờ.

[6]

Sơ cứu xong miệng vết thương, tôi đem đống giấy thấm đẫm máu cùng nước bẩn trước mặt vứt đi.

Sau khi suy nghĩ, tôi gọi điện cho Chu Tuyên, nhưng anh ấy không nghe máy.

Mãi đến một tiếng sau anh mới gọi lại cho tôi.

Cuộc gọi được kết nối, bên kia chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn hơi thở dồn dập của Chu Tuyên vang vọng trong không khí.

Tôi nhẹ giọng hỏi: "Vậy là anh muốn chia tay sao?".

"Lý Khương Khương, có phải em bị điên rồi không?".

Phản ứng của Chu Tuyên rất mạnh, gần như ngay lập tức mở miệng quở trách tôi, "Cãi nhau có mấy câu thì liền lên giọng dùng chia tay để uy hiếp anh, từ khi nào mà em của hiện tại lại ngang ngược và vô lý như vậy?".

Trong nháy mắt, những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt của tôi.

Nhớ lại trước đây, thời điểm chúng tôi mới chỉ vừa yêu nhau được một năm, tôi và Chu Tuyên cũng đã từng cãi nhau một trận.

Lúc đó, vành mắt tôi ửng đỏ, trừng mắt nhìn anh, "Nếu anh cảm thấy em không tốt, thì có thể chia tay với em".

Đột nhiên anh ấy gấp gáp ôm chầm lấy tôi, "Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy em không tốt ở điểm nào cả".

"Khương Khương, chúng ta chỉ cãi nhau thôi, em không thể nói chia tay với anh được".

Hiện tại vẫn như vậy, nhưng mọi chuyện lại biến thành thế này.

Đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không nói gì thêm nữa, im lặng cúp điện thoại.

Khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã tạnh mưa.

Trong nhà không một bóng người, Chu Tuyên đi cả đêm không về nhà.

Có thể là do ngày hôm qua bị dầm mưa, cổ họng của tôi đau rát như bị thiêu đốt.

Dạ dày của tôi cũng đau đớn kịch liệt.

Sau khi tìm được hai viên thuốc, miễn cưỡng uống vào, tôi chuẩn bị đến trường.

Tôi và Chu Tuyên đã chiến tranh lạnh với nhau được ba ngày.

Giữa trưa hôm nay ở nhà ăn, đột nhiên Lâm Tinh Nguyệt gửi tin nhắn đến.

[Khương Khương, cậu đang ở đâu? Tớ đến tìm cậu cùng ăn cơm]

[7]

"Cậu với Chu học trưởng cãi nhau sao? Khương Khương, cậu đừng tức giận, học trưởng cũng không phải cố ý đâu".

"Cách đây một thời gian, có một kế hoạch của công ty bị tiết lộ ra bên ngoài, dẫn tới việc không giành được đơn hàng. Anh ấy tức giận nên mới trút hết mọi thứ lên cậu".

Trong nhà ăn, Lâm Tinh Nguyệt ngồi đối diện với tôi.

Dời tầm mắt xuống dưới, nhìn đến chiếc nhẫn kim cương yên vị trên ngón tay trắng nõn thon dài của cô ấy.

Cổ họng của tôi như bị thứ gì đó chặn lại.

Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, tôi khó khăn mở miệng, hỏi: "... Anh ấy không nói với tớ".

Đôi mắt của Lâm Tinh Nguyệt cong cong, "Cậu bận bịu công việc, chắc có lẽ anh ấy không muốn làm phiền cậu".

Nhưng tại sao cậu lại biết?

Khoảnh khắc chạm ánh mắt của cô ấy, dường như Lâm Tinh Nguyệt đã đoán ra tôi định hỏi gì, nở một nụ cười.

"Khương Khương, cậu quên rồi sao, tớ đang làm ở công ty của học trưởng mà? Chuyện của học trưởng, đương nhiên là tớ cũng sẽ biết thôi".

Vừa mỉm cười, cô ấy vừa nhìn màn hình điện thoại di động đang sáng lên.

"Đúng lúc cậu cũng vừa ăn xong, chúng ta cùng ra ngoài đi".

Một chiếc Porsche màu đen quen thuộc đang đậu bên ngoài cửa Tây Nam, cách nhà ăn không xa.

Bước chân của tôi lập tức chôn chặt ngay tại chỗ, nhìn Chu Tuyên mở cửa bước xuống xe, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn sang hướng này.

Ánh mắt của anh nhìn xẹt qua Lâm Tinh Nguyệt, người đang nở một nụ cười rạng rỡ, rồi dừng lại trên người của tôi.

Ngữ điệu của Lâm Tinh Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Học trưởng, em đem Khương Khương ra ngoài, còn có việc, đi trước nhé".

Chu Tuyên nhíu mày, "Cô muốn đi đâu?".

Lâm Tinh Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn Chu Tuyên, đôi mắt cười nheo lại, "Người lúc trước đã từ chối lời tỏ tình của em, bây giờ muốn tìm em nói chuyện, bây giờ em đi tìm anh ấy đây".

Nói xong, cô ấy rời đi không quay đầu lại thêm lần nào.

Chu Tuyên mím mím môi, vẻ mặt thâm trầm khó hiểu.

Khi đã ngồi trên xe, tôi vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc khó chịu toát lên từ sắc mặt của anh ấy.

[8]

"Anh vẫn còn giận sao?".

Tôi hỏi xong, Chu Tuyên nghiêng đầu liếc nhìn tôi một cái, như đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

"Không có".

Ngữ điệu của anh thờ ơ đáp lại tôi, nói xong khởi động xe.

Bầu không khí trong xe yên tĩnh đến quỷ dị, ánh mắt của tôi vô thức nhìn xung quanh, đột nhiên dừng lại ở một góc.

Nơi đó có một vật sáng lấp lánh, phản chiếu ánh sáng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ xe.

Tôi nhặt nó lên, đó là một chiếc kẹp tóc đính kim cương của miumiu.

Đó cũng là thứ mà Lâm Tinh Nguyệt vẫn thường mang theo.

Những cảm xúc mơ hồ đột nhiên dâng trào trong lòng tôi.

Như một dạng chất lỏng đặc, nó bao bọc lấy trái tim của tôi.

Một cảm giác hít thở khó khăn dần xâm lấn, tôi siết chặt lòng bàn tay, cảm nhận được cơn đau nhói từ góc cạnh của chiếc kẹp tóc truyền đến.

Hít hai hơi thật sâu, tôi cố gắng kiềm chế ngữ điệu của mình, "Tinh Nguyệt cô ấy... đã từng ngồi trên xe của anh lần nào chưa vậy?".

Chu Tuyên đáp: "Cô ấy nói muốn đi tìm em, anh cho cô ấy quá giang một đoạn".

Nhưng tại sao lại ngồi bên ghế phụ lái.

Lại trong tình huống gì mà lại làm rơi kẹp tóc của mình vào trong góc, khi xuống xe không phát hiện ra?

Giọng tôi run run, lên tiếng, "Chu Tuyên".

"Lại có chuyện gì nữa?".

Anh hơi quay đầu sang, trong giọng nói rõ ràng có phần mất kiên nhẫn.

"Anh có biết người đàn ông Lâm Tinh Nguyệt thích không? Anh ta... thật sự có tồn tại sao?".

Đúng lúc đang đèn đỏ, đột nhiên Chu Tuyên đạp phanh xe gấp, anh quay sang nhìn tôi.

"Lý Khương Khương, em lại nghi thần nghi quỷ gì nữa đây?".

Ngữ điệu của Chu Tuyên lạnh lùng, "Không phải em và cô ấy là chị em tốt hay sao, nếu như cứ ở đây hoài nghi, tại sao không đi trực tiếp hỏi cô ấy đi?".

"Em không thể hỏi anh được sao?".

Mắt tôi ửng đỏ, "Chu Tuyên, anh là người đã đưa chiếc nhẫn cho cô ấy chỉ vì cô ấy tỏ tình thất bại, em hỏi anh một câu, là em đã sai hay sao?".

"Nói cả nửa ngày, không phải chỉ vì em muốn trang sức thôi hả?".

Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Chu Tuyên lại khởi động xe thêm lần nữa, chuyển tuyến đường đi đèn một trung tâm thương mại ở gần nhất.

Anh sải bước đi nhanh về phía trước, nắm cổ tay của tôi, kéo tôi đến một cửa hàng trang sức.

"Nếu tâm trí của em mất tập trung như vậy, thế thì tự mình chọn một cái đi".

Ánh đèn trong cửa tiệm sáng rực, phản chiếu những viên đá quý sáng lấp lánh được bày trên quầy hàng.

Bởi vì biểu cảm trên mặt của Chu Tuyên vừa lạnh lùng vừa giễu cợt, nhân viên của cửa hàng cứ do dự đứng một bên, không dám đi lại chỗ của hai chúng tôi.

Nội tâm của tôi tràn ngập sự mệt mỏi và không biết nên làm thế nào lấp đầy.

Trước đây, tôi đã vô số lần mơ thấy cảnh tượng cùng Chu Tuyên đến một nơi như thế này để chọn nhẫn cưới.

Thậm chí vào thời điểm học Đại học khi ấy, cả thời điểm làm việc bán thời gian, đều đi ngang qua nơi này.

Lúc đó, đầu của hai chúng tôi chạm nhau, cúi đầu nhìn bảng giá trên quầy hàng.

Sau một hồi đắn đo, chỉ mua được một cặp nhẫn bạc giá vừa túi tiền nhất.

Chu Tuyên nắm chặt tay tôi, khàn giọng nói.

"Khương Khương, khi nào cuộc sống của chúng ta khá hơn, anh sẽ tặng em chiếc nhẫn đắt nhất của cửa hàng này".

Tôi mỉm cười, ôm lấy anh, đung đưa qua lại.

"Nhưng em lại không thích những món đắt tiền".

"Chỉ cần là quà do anh tặng, em đều thích".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu