Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[9]

Tuần thứ hai, Chu Tuyên sang thành phố khác để đàm phán chuyện hợp đồng.

Sáng hôm đó, tôi thấy một bài đăng mới trên vòng bạn bè của Lâm Tinh Nguyệt.

Là ảnh chụp những tầng mây bên ngoài cửa sổ máy bay.

[Cùng học trưởng đi công tác!]

Chu Tuyên, người đã ba ngày không nói với tôi một câu, giờ lại đi like bài viết của Lâm Tinh Nguyệt.

Ở dưới phần bình luận: [咋咋呼呼]

Lâm Tinh Nguyệt trả lời lại: [Cùng với người vừa trưởng thành lại vững vàng, đúng lúc bổ sung cho nhau]

Còn không kịp để tôi hỏi, Lâm Tinh Nguyệt đã chủ động chạy đến tìm tôi để giải thích, "Khương Khương, cậu đừng suy nghĩ nhiều".

"Tớ cố ý đăng tin đó là để kích thích người đàn ông kia, anh ta luôn từ chối tớ".

"Cậu và Chu Tuyên đã quen biết nhau hai mươi năm, còn chúng ta là chị em tốt, không lẽ tớ sẽ cố ý chen chân vào mối quan hệ của hai người hay sao?".

Nói đến đây, Lâm Tinh Nguyệt ngừng lại một lúc, ngữ điệu vẫn như cũ, nhưng lại mang theo ý cười.

"Chuyện lần trước, tớ đã giúp cậu dạy anh ấy một trận rồi".

"Chu Tuyên cũng đồng ý với tớ, lần này sau khi bàn xong chuyện hợp đồng, anh ấy sẽ cầu hôn cậu".

Điện thoại đã ngắt kết nối.

Tôi ngơ ngẩn đứng trong phòng thí nghiệm, mãi cho đến khi có một đàn chị gọi tôi.

"Khương Khương, kết quả của cuộc kiểm tra sức khỏe lần trước nhà trường sắp xếp đã có rồi".

. . .

Trên hành lang bệnh viện, người đến người đi không ít, mùi thuốc sát trùng dày đặc trong không khí.

Trong tay tôi chỉ là một vài tờ giấy mỏng  nhưng dường như lại nặng đến ngàn tấn.

Vừa nãy trong phòng khám, sắc mặt của bác sĩ nghiêm trọng, ông ấy nói: "Lý Khương Khương, khối u trong dạ dày của cô cần phải tiến hành phẫu thuật cắt bỏ. Sau khi cắt bỏ còn cần phải tiến hành các xét nghiệm bệnh lý thực nghiệm để xem rốt cục đó là lành tính hay ác tính…".

Cổ họng của tôi như bị bóp nghẹt, "... Nếu là ác tính thì sẽ thế nào?".

"Nếu là ác tính, thì phải bàn bạc kỹ lưỡng với gia đình của cô về việc trị bệnh bằng hóa chất".

Ngay cả khi chúng tôi đang chiến tranh lạnh với nhau, phản ứng đầu tiên của tôi là gọi điện cho Chu Tuyên.

Bởi vì ba năm trước căn bệnh ung thư đã cướp đi mẹ của tôi.

Người thân duy nhất trên đời của tôi bây giờ, chỉ còn lại Chu Tuyên.

Bàn tay tôi run run nhấn dãy phím số, nhưng bên kia chỉ vang lên một chuỗi âm thanh dài.

Không có người nghe máy.

Nỗi sợ hãi về những điều chưa biết về bệnh tình đột ngột của bản thân, nó như nuốt chửng lấy tôi.

Tôi nghẹn ngào, dường như khó nói ra được một từ trọn vẹn, "Chu Tuyên…".

"Anh nghe điện thoại đi…".

Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi nhấn vào xem vòng bạn bè của Lâm Tinh Nguyệt.

Tố hôm qua, cô ấy đã đăng tải một trạng thái mới.

Cách một tầm nhìn bị nhòe đi bởi nước mắt, tôi thấy Lâm Tinh Nguyệt mặc một chiếc váy đỏ hai dây xinh đẹp, tựa người vào chiếc cửa kính trong suốt từ trần nhà đến sàn.

Gương mặt đỏ hồng, trên tay cầm một ly rượu,  cụng ly với người đối diện mình.

"Chúc mừng cho chúng ta".

Mà người đứng đối diện với Lâm Tinh Nguyệt, cửa kính mơ hồ phản chiếu hình ảnh của đối phương đang mặc chiếc áo choàng tắm dài.

Trên tay người đó còn đeo chiếc bùa tơ hồng cầu bình an, đó là thứ mà tôi đã phải đi ba ngàn bậc cầu thang, thành kính đến chùa miếu để cầu được.

Người đó, là Chu Tuyên.

[10]

Sợi dây cảm xúc trong lòng của tôi như lập tức bị cắt đứt.

Khi kịp nhận ra điều đó, tôi đã ngồi trên xe đến sân bay.

Một giây cũng không thể chờ được, tôi muốn tìm Chu Tuyên, đối mặt với anh ta để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

Đại sảnh sân bay vào giờ hành chính không có nhiều người.

Cơn đau dạ dày co thắt dữ dội đột ngột kéo đến, tôi siết chặt tấm vé máy bay, loạng choạng đi vào phòng WC.

Bởi vì buổi sáng chưa ăn gì nên ôm bồn cầu cả một lúc nhưng tôi chẳng thể nôn ra được thứ gì.

Bám vào bức tường cách vách, tôi thở gấp lấy hơi.

Cách đó không xa, chợt truyền để một giọng nói có phần quen thuộc.

"Anh nhẹ chút đi, cửa còn chưa khóa kìa".

Là... Lâm Tinh Nguyệt.

"Không phải em muốn chơi trò kích thích, một hai đều phải chọn nơi này hay sao?".

Ngữ điệu của Chu Tuyên mang theo vài phần ham muốn bị kiềm nén, "Đau thì cố mà chịu đi, đừng hy vọng anh sẽ nương tay".

Lâm Tinh Nguyệt bật cười, "Đúng là tàn nhẫn thật nha, anh đối với Khương Khương cũng là như vậy hả? - Đúng rồi, không phải trước đó cô ta mới gọi điện thoại cho anh, anh không muốn trả lời sao?".

"Im miệng".

Dường như Chu Tuyên đang cắn thứ gì đó, giọng điệu mơ hồ không rõ, "Bây giờ đừng có nhắc đến tên của cô ấy ở đây".

"Cũng đúng ha, anh đã từng nói với em rồi, một mâm đồ ăn dù ngon đến đâu, ăn hai mươi năm cũng sẽ thấy ngán thôi".

Lâm Tinh Nguyệt cười nói.

"Anh nói xem, nếu như Khương Khương biết chuyện lần trước anh mượn danh nghĩa chuyện hợp đồng, trời mưa to như vậy mà vẫn lái xe đến công ty, chỉ để đến ngủ với em, cô ta sẽ đau khổ đến thế nào đây?".

Máu huyết trong người của tôi dường như lập tức đông cứng lại.

Giọng nói kia rõ ràng là rất gần, nhưng dường như từ rất xa truyền tới.

Cách một làn sương mù, truyền đến bên tai của tôi.

Không biết đã qua mấy bao lâu, tôi mới lấy lại được chút sức lực, đi ra ngoài, đột ngột đẩy cánh cửa của chiếc buồng WC ở trong cùng.

Mọi thứ trước mắt tôi lúc này là một cảnh tượng hoang đường và khó coi.

Cơn đau dạ dày như sông cuộn biển gầm, mãnh liệt đau đớn, tôi há miệng thở dốc, máy móc màở miệng ra, nói.

"... Chu Tuyên".

Hai người trong gian phòng đó đột nhiên cứng đờ, quay đầu lại nhìn tôi.

[11]

Nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên trắng bệch của Chu Tuyên ở trước mặt mình, bất chợt trong lòng tôi dâng lên một cảm giác hoang đường.

Cơn đau dạ dày âm ỉ lại phát tác, lúc này càng thêm dữ dội hơn, khiến tôi không thể chịu đựng nổi.

Tôi ôm bụng, cúi người xuống.

Có lẽ biểu cảm của tôi quá đau đớn, Chu Tuyên toàn thân áo quần xộc xệch còn chưa kịp chỉnh lại đàng hoàng đã vội chạy tới đỡ tôi.

"Đừng chạm vào tôi!".

Tôi bất ngờ đứng dậy, tát Chu Tuyên một cái.

Do dồn toàn bộ sức lực nên mặt của anh ta bị tôi tát đến quay sang một nên, rất nhanh chỗ bị đánh đã hiện lên một mảng sưng đỏ.

Hai mắt của tôi đau nhức, tầm nhìn cũng vì nước mắt mà trở nên mơ hồ

Vốn dĩ còn muốn tát Chu Tuyên thêm cái nữa, thế nhưng vì cơn đau dạ dày co thắt, lập tức sức lực của tôi như bị rút cạn hết.

"Đừng có tức giận như vậy, Khương Khương à".

Lâm Tinh Nguyệt đã chỉnh lại quần áo tử tế, vẻ mặt thản nhiên bước ra từ sau lưng của Chu Tuyên.

Cô ta nhìn tôi, hơi mỉm cười, "Không phải cậu đã nói, chúng ta là bạn thân nhất, những gì của cậu đều nguyện ý chia sẻ với tớ sao? ".

"Vậy nên việc tớ chia sẻ bạn trai của cậu dùng một chút, cũng là việc quá đỗi bình thường mà?".

Tôi nhìn Lâm Tinh Nguyệt, bên tai như ù hẳn đi.

Trong đầu hiện lên vô số mảnh vỡ ký ức.

Vào cái ngày trời chạng vạng lại có mưa hôm đó, cách một lớp cửa kính pha lê, Chu Tuyên đã đeo chiếc nhẫn kim cương lên tay của Lâm Tinh Nguyệt.

Khi tôi khóc đến thở gấp, anh ta ở đối diện đọc tin nhắn mập mờ của cô ta gửi đến.

Chiếc váy đỏ hai dây của Lâm Tinh Nguyệt, chiếc ly rượu vang đỏ cô ta đã chạm vào, cả chiếc kẹp tóc mà cô ta cố ý đánh rơi ở ghế phụ trong xe của Chu Tuyên.

Cả hai người họ đều thông đồng với nhau để che giấu cái bí mật động trời kia.

Lúc đầu bọn họ đối chọi với nhau gay gắt, Lâm Tinh Nguyệt đều gọi thẳng tên của Chu Tuyên.

Nhưng về sau lại đổi thành Chu học trưởng.

Tôi run run, nhìn hai người bọn họ, "Cho nên, vốn dĩ chẳng có chuyện tỏ tình thất bại, người Lâm Tinh Nguyệt thích, là anh".

"Hai người đã luôn ở bên nhau suốt từ đó đến bây giờ".

"Kinh tởm, hai người các người, thật sự...".

Cảm giác buồn nôn mãnh liệt cùng cơn đau dạ dày quặn thắt va đập vào nhau.

Trước mắt tôi chợt tối sầm lại, sau đó mất đi ý thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu