Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1]

Năm hai Trung học, chỉ vì tôi tẩn một chị đại chuyên bắt nạt bạn học mà bị buộc phải chuyển trường.

Cũng không còn cách nào khác, bởi vì Hiệu trưởng trường chúng tôi chính là ba của cô ta.

Còn tôi kỳ thực cái gì cũng chưa làm cả, bất quá chỉ là đấm gãy một bên răng cửa của cô ta, cùng lắm cũng chỉ ấn đầu cô ta vào bồn cầu WC thôi mà.

Lúc làm thủ tục chuyển trường cho tôi, ba tôi tức giận đến mức nghiến răng ken két, "Nếu như con còn đánh nhau với bạn học thế này thì ba sẽ gửi con đến Thiếu Lâm Tự đấy".

"Được ạ".

Do trời nóng nên tôi cởi áo khoác ngoài ra, lại lười cầm nên tùy ý đem buộc ở bên eo.

Tôi ngước đầu lên nhìn ba tôi, "Khi nào thì ba gửi con đến đó? Có cần cạo trọc đầu con không?".

Ông trầm mặc hai giây, sau đó lên tiếng, "Đi cái đầu con ấy!".

Sau khi hét xong, ba tống tôi lên xe.

Một tuần sau, ba tôi tận dụng hết mọi mối quan hệ của mình để nhét tôi vào Trường Trung học số 3 Giang Thành.

Ông ấy còn nói...

Bây giờ chỉ có Mạnh Từ là có thể trị được tôi thôi.

Mạnh Từ?

Ngay khi những từ quen thuộc này lọt vào tai tôi, khuôn mặt thanh tú của một thiếu niên xuất hiện trong tâm trí tôi.

Người đó cũng giống như tôi, có khuôn mặt thanh tú thuần khiết, nhưng tận trong xương cốt lại là một Đại Ma vương.

Vốn dĩ các bậc trưởng bối đều nghĩ Mạnh Từ khi vào cấp ba sẽ ngoan ngoãn học hành, nhưng thực tế thì...

Danh tiếng của trùm trường Trung học số 3 Mạnh Từ, nổi danh vang dội trong khắp trường, không một học sinh Giang Thành nào là không biết.

Do khẩn trương nên ngữ điệu của tôi có chút gấp gáp, "Không được, ba, ba đừng đưa con đến chỗ của Mạnh Từ mà!".

Nhưng ở phía sau khi ba tôi không thể nhìn thấy, tôi chậm rãi cong môi.

Tôi sợ hãi, là giả vờ đó.

Đột nhiên tôi có chút mong đợi, muốn xem dáng vẻ của cậu ta khi nhìn thấy tôi ở trường quá đi.

[2]

Tôi chuyển đến trường Trung học số 3 vừa đúng vào thứ Sáu, đáng tiếc là không thể chuyển vào lớp của Mạnh Từ.

Mọi người đều biết, trùm trường Mạnh Từ ở lớp 2 ban 5, còn tôi lại bị xếp vào ban 3.

Chủ nhiệm lớp tôi là một thầy giáo trung niên, kiệm lời lại ít khi cười, thoạt nhìn qua có chút nghiêm túc.

Lúc tự giới thiệu, tôi đứng trên bục giảng đảo mắt nhìn một lượt quanh lớp, ánh mắt chợt dừng lại trên người một nam sinh.

Một gương mặt xa lạ, nhưng đường nét trên khuôn mặt kia lại đủ khiến cho tim người ta đập loạn nhịp.

Tôi thất thần mấy giây, dưới bục đã có bạn học nhận ra, có tiếng cười khẽ truyền đến. Khi lấy lại được tinh thần, tôi thu hồi lại ánh mắt.

"Tạ Dao, xin được chỉ giáo nhiều hơn", nói xong, tôi xách theo cặp bước xuống bục giảng, lập tức đi thẳng đến bên cạnh nam sinh kia.

Không phải do tôi thấy sắc mà nổi lòng tham, chủ yếu là...

Lúc đưa mắt nhìn toàn bộ lớp học, cũng chỉ có bên cạnh cậu ta là còn trống thôi.

Tuy nhiên sau khi ngồi xuống, tôi cảm thấy xung quanh mình những tiếng thở lạnh như băng.

Tôi nhướng mày, đưa mắt đánh giá một lượt bạn học có vẻ mặt lạnh lùng đang ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Cậu biết đánh nhau à?".

Nhưng đối phương dường như miễn cưỡng không muốn trả lời câu hỏi của tôi.

Sau khi bị tôi nhìn chăm chăm một lúc lâu, cậu ta mới nhàn nhạt mở miệng, "Không biết".

Tôi còn muốn hỏi lại, có điều cậu lại cúi đầu đọc sách mất rồi.

Chỉ là có chút trầm lặng quá.

Xem ra bạn học này không những có nhan sắc mà cá tính cũng không tệ đâu nha.

Qua được một tiết học trong tình trạng mơ mơ màng màng đến suýt ngủ gục, cuối cùng tôi cũng hiểu ra tại sao vừa nãy các bạn học lại hít thở như vậy khi tôi chọn ngồi ở đây.

Chuông báo hết tiết vang lên, thầy giáo vừa bước ra khỏi lớp, đột nhiên có một nữ sinh từ bên ngoài đi vào, tay xách theo ly trà sữa đi về hướng của tôi.

Chính xác là đi tới...

Chỗ của cậu bạn học đẹp trai lại lạnh lùng bên cạnh tôi đây.

Đi được nửa đường thì cô gái kia chú ý đến sự tồn tại của tôi, sắc mặt cô ấy lạnh đi mấy phần.

Nữ sinh đó đứng tựa vào bàn của tôi, một tay chống trên mặt bàn ngay trước mặt tôi, "Cậu, mới chuyển tới à?".

"Tránh xa Thẩm Hoài An một chút".

Người trước mặt tôi trang điểm nhẹ nhàng, tóc buộc đuôi ngựa cao, trên người mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt thoang thoảng bay đến đây.

Từ thần thái đến ngữ điệu đều đúng tiêu chuẩn của một chị đại.

Tôi nửa ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, nhẹ giọng cười đáp: "Hóa ra tên của cậu là Thẩm Hoài An sao, tên thật dễ nghe nha".

Lời nói này của tôi, tiếp đến quay đầu sang nói với người bạn cùng bàn mới của mình.

[3]

Cô fan cuồng số 1 kia của Thẩm Hoài An định ra tay tẩn tôi, nào ngờ lại bị tôi trở tay ấn ngược lại cô ta trên bàn học.

Chuông báo vào học vang lên, nữ sinh kia còn đe dọa tôi bằng mấy lời khó nghe như 'Tan học không được về', sau đó vội vội vàng vàng rời đi.

Mà một bên thì Thẩm Hoài An vẫn bày ra vẻ mặt không chút biểu cảm như cũ, nói chứ con người này đúng thực mang đậm cảm giác thiếu niên vừa lạnh lùng lại tràn ngập thanh xuân.

Cậu ấy đẩy ly trà sữa đặt trên bàn từ bên kia tới trước mặt tôi, "Cho cậu".

Tôi cũng không khách sáo, lấy ống hút cắm vào ly rồi hút một ngụm, sau đó nhíu mày, "Ngọt quá".

"Lần sau cậu nhớ nói với cô bạn kia lấy 50% đường thôi nha".

Vốn dĩ tôi chỉ định nói đùa thôi, nhưng Thẩm Hoài An lại nghiêng đầu nhìn tôi một lúc lâu.

Nhưng người này vẫn như cũ chẳng chịu mở miệng nói lấy một lời.

Sau giờ học buổi chiều, tôi chậm rãi thu dọn đồ đạc, suy nghĩ xem nên đến đâu để chặn được Mạnh Từ.

Lúc chiều tôi có sang ban 5 để tìm thử, nhưng cái tên đó không biết đã cúp học chuồn đi đâu mất rồi.

Ở khu trò chơi? Quán net? Hay tiệm trà sữa?

Thật khiến người ta đau đầu mà.

Lúc xách cặp đi ra ngoài, vừa ra đến cổng trường thì tôi đã bị một nhóm người đón đầu chặn đường.

Mà người cầm đầu đám người đó, trùng hợp làm sao mà lại là nữ sinh lớp bên vừa bị tôi đánh trả lại lúc chiều.

Cô bạn kia dẫn theo chừng năm, sáu người chặn tôi ở trước cổng trường, vẻ mặt huênh hoang.

"Học sinh chuyển trường? Lại đây?".

Cô ta vẫy tay với tôi, cười khẩy.

Sắc mặt của đối phương đột nhiên trở nên lạnh lùng, đưa tay định túm lấy cổ áo tôi nhưng tiếc là tôi nghiêng người tránh đi.

"Người mới đến mà chẳng biết quy tắc gì cả, tao nói cho mày biết, ngày mai mày biết điều tự đổi chỗ ngồi đi. Ngồi chỗ nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được ngồi cạnh Thẩm Hoài An, hiểu chưa?".

"Lý do?".

Nữ sinh kia ngẩn người trước câu hỏi của tôi, có thể là thấy thái độ của tôi như tự mình tìm đường chết, liền kéo theo đám người hùng hùng hổ hổ tiến lên vây quanh tôi.

Tôi tùy tiện ném cặp xuống đất, vốn còn đang định vận động giãn gân cốt một chút thì trong đám đông nãy giờ đứng hóng hớt sự tình bỗng dưng rẽ ra hai bên, sau đó có một người đi đến.

Tôi vô tình đưa mắt liếc nhìn sang, ngoài ý muốn mà ánh mắt giữa tôi và người kia trùng hợp lại chạm nhau.

Mạnh Từ.

Bốn mắt chạm nhau, trong một khắc người kia thoáng có chút kinh ngạc.

Ngay sau đó, chai Coca mà cậu ta uống dở đang cầm trên tay rơi xuống đất, phát ra một âm thanh trầm vang.

Sau khi lấy lại tinh thần, Mạnh Từ đá hai nam sinh đang đứng chắn đường trước mặt, sải chân bước nhanh đến đây.

Mà cô gái đứng trước mặt tôi lúc này dường như cũng nhận ra cậu ta.

Cái khí thế kiêu ngạo vốn có của cô ta, khi đứng trước mặt Mạnh Từ thì trong nháy mắt bị áp bức đến chẳng còn lại được bao nhiêu.

Cô nàng cười cười, "Mạnh Từ, sao cậu lại tới đây? Không có việc gì đâu, chỉ là có một đứa vừa chuyển đến...".

Lời còn chưa kịp nói xong thì Mạnh Từ đã đi vòng qua cô ta rồi đi đến trước mặt tôi.

Nhưng tôi đã chặn trước khi cậu ta kịp lên tiếng.

"Mạnh Từ đúng không? Nghe nói cậu đánh nhau rất giỏi?".

Mạnh Từ ngơ người.

Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta, "Cậu và đám người kia là cùng một bọn à?".

Mặc dù không hiểu tôi định làm gì nhưng đột nhiên Mạnh Từ lùi lại phía sau mấy bước.

"Không quen".

Nói rồi, cậu ta lùi thêm hai bước về phía sau, khoanh tay đứng xem trò vui.

[4]

Mười phút sau, tôi nhặt cái cặp lúc nãy vứt dưới đất lên, đẩy đám người đứng vây xem để đi ra ngoài.

Năm đứa con gái chỉ biết mấy trò mèo cào như giật tóc lại tát người kia, cũng may là tôi đã kiềm chế bản thân lại, nếu không sợ không cẩn thận lỡ tay lại đánh gãy xương của đứa nào nữa.

Tôi xách cặp đi tới, mấy nhóm học sinh đứng túm tụm lại nãy giờ lập tức tản ra hết.

Lúc đi ngang qua Mạnh Từ, người này trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

. . .

Sau khi tôi đi qua được hai con phố, lúc này Mạnh Từ đạp xe đạp đuổi theo đến đây.

Đánh một vòng đuôi xe, cậu ta ngừng xe ngay trước mặt tôi, một chân chống xuống đất.

"Chuyện này là thế nào?".

Tôi tiến lại lục trong túi của Mạnh Từ, quả nhiên tìm được hai thanh kẹo cao su.

Ăn một thanh kẹo, tôi ngẩng đầu lên đối diện với cậu ta, "Ba tôi chuyển tôi đến trường này là vì muốn cậu trông chừng tôi học tập".

Trước mặt tôi lúc này là cậu thiếu niên đứng hướng ngược sáng, khuôn mặt thanh tú điển trai.

Nhưng cái biểu cảm trên khuôn mặt đó lại không được tự nhiên lắm.

Mạnh Từ nuốt nước bọt, bộ dạng trông giống như sợ hãi, hỏi lại, "Muốn tôi... trông chừng cậu học?".

"Có vấn đề gì sao?".

"Không".

Mạnh Từ nhướng mày, hỏi: "Vừa rồi tại sao lại giả vờ như không quen biết tôi?".

"Ừm", tôi trả lời, "Bốn lần chuyển trường, ba tôi đã dặn lần này phải khiêm tốn một chút".

"Danh tiếng của cậu ở trường vang danh khắp nơi, còn tôi thì chỉ muốn sống yên ổn qua ngày thôi".

Cậu ta im lặng một lúc, "Không phải vừa nãy cậu vừa một chấp năm, sau đó hiên ngang rời đi, không phải quá phô trương rồi sao?".

Tôi trừng mắt nhìn Mạnh Từ, lại dặn cậu ta từ giờ về sau khi ở trường cứ giả vờ như không hề quen biết tôi.

"... Được".

Mạnh Từ thở dài một hơi, quay xe lại, "Lên xe đi, tôi đưa cậu về".

Tôi cũng chẳng khách sáo gì, trực tiếp leo lên yên sau xe ngồi.

Cái người này khi nghe tin tôi chuyển trường đến đây, tuy ngoài miệng thì thở dài nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn ý cười.

Phía trước là một con dốc đi xuống khá lớn, sợ ngồi không vững nên tôi vòng tay ôm eo người ngồi trước, chân thành khen ngợi.

"Mạnh Từ, vòng eo cậu thon nhỏ, lại còn có cơ bụng săn chắc nữa chứ".

Lời nói vừa dứt, tay giữ ghi đông của cậu ta bắt đầu loạng choạng--

Trong nháy mắt chiếc xe bị lật nghiêng.

Cánh tay của tôi bị trầy xước, lòng bàn tay của Mạnh Từ cũng bị xây xát.

Cả hai người chúng tôi bây giờ trông te tua tơi tả.

Ngồi bên lề đường, tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Chán sống rồi hả, chúng ta chơi với nhau từ thời còn bé xíu cởi truồng, giờ ôm eo cậu một chút mà đã ngượng ngùng rồi".

"Mạnh Từ".

Tôi dùng hai tay nhéo mặt cậu ta, kề sát nhìn cậu.

"Từ khi nào mà cậu trở nên ngờ nghệch như vậy?".

Mạnh Từ khó chịu đẩy tay tôi ra, thấp giọng nói: "Không có".

"Chỉ là... gần đây hình như tôi có thích một cô gái".

Ồ, hóa ra không phải ngượng ngùng, mà là để tránh bị nghi ngờ.

Tôi sững người mất một lúc, không thể giải thích được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì.

Giống như có chút mất mát.

Cảm giác này giống như, con heo mình nuôi dưỡng mười mấy năm, đột nhiên lại biết yêu đương* rồi.

(*) Câu gốc vốn dĩ là: 这感觉好像,养了十几年的猪,忽然就会拱白菜了。
(Tạm dịch: Con heo mình nuôi dưỡng mười mấy năm, đột nhiên lại đi ủi bắp cải)

Trích dẫn từ câu: Hảo bạch thái đô nhượng trư củng liễu (好白菜都让猪拱了): Một câu nói của Trung Quốc, ý nói những điều tốt đẹp đã bị phá hủy/cướp mất.

Còn có thể hiểu là những cô gái có vẻ ngoài ưa nhìn, xinh đẹp nhưng lại quen với những người đàn ông không tương xứng. (có thể là người đàn ông có ngoại hình không đẹp hoặc là người xấu)

Định thần lại, tôi nghiêng đầu nhìn Mạnh Từ.

"Lần sau dẫn đến gặp tôi nhé".

Mạnh Từ đứng dậy, dựng xe đạp lên, "Ừm, để hôm nào đi".

Chiếc xe không bị hư, cậu ta nhất quyết chở tôi về nhà.

Vì sợ ba tôi nhìn thấy, Mạnh Từ đã thả tôi xuống ở cổng tiểu khu rồi đạp xe trối chết chạy đi mất.

Nói về người mà tiểu bá vương trường Trung học số 3, Mạnh Từ sợ nhất chính là, ngoại trừ tôi, thì là ba của tôi.

Thời niên thiếu, ba tôi đã ba năm liên tiếp giành được chức quán quân môn Tán đả* của thành phố, sau đó lại mở võ đường lớn nhất trong thành phố.

(*) Tán đả (散打): Bộ môn võ Tán đả của Trung Quốc, sử dụng các thế võ thuật như đấm, đá, nhấn, quăng, quật và các kỹ thuật tấn công, phòng thủ khác, môn này được coi như một môn thể thao chiến đấu hiện đại và là một phần quan trọng của võ thuật Trung Hoa.

Ba của Mạnh Từ là sư đệ của ba tôi, cả tôi và Mạnh Từ đều từ nhỏ lăn lộn ở võ đường mà trưởng thành.

Cũng chịu không ít quá trình huấn luyện ác ma của ba tôi.

Mỗi lần Mạnh Từ nhìn thấy ba tôi, cậu ta đều ngoan ngoãn gọi một tiếng 'sư phụ'.

. . .

Khi về đến nhà, vừa vứt cặp xuống đất liền nghe thấy tiếng ba tôi hỏi: "Vừa đánh nhau à?".

Tôi sững người một lúc, "Dạ".

Vốn còn tưởng rằng ba sẽ mắng tôi một trận, nhưng qua mấy giây sau, ông liền nở nụ cười.

Tiếng cười rung chuyển đất trời.

"Trường Trung học số 3 quả thật khó lường, lại có người có thể đánh con thành bộ dạng như vậy, ba cũng yên tâm rồi".

Tôi: ???

Vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn tôi thấy khuôn mặt của chính mình trong chiếc gương soi lớn đặt ở cửa chính.

Hồi nãy khi bị ngã xe, cả tôi và Mạnh Từ mặt mũi đứa nào đứa nấy đều thâm tím bầm dập.

Hóa ra ông ấy cho rằng tôi bị người khác đánh thành bộ dạng thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu