Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[9]

Tôi nhìn Mạnh Từ một lúc lâu, sau đó nhắm ngay đùi cậu ta mà đạp một cái, "Bà đây không có há mồm ra nhé".

"Lại chưa nói đến chuyện tôi còn chưa chê môi cậu khô ráp đấy".

Nói xong, tôi lấy lý do thay quần áo để đẩy Mạnh Từ ra khỏi phòng.

Cửa phòng đóng 'sầm' một tiếng lớn, tôi đưa tay lên sờ mặt mình, có chút nong nóng.

Chắc là Mạnh Từ không nhìn ra đâu nhỉ?

Nhanh chóng thay quần áo, tôi chạy vào WC làm vệ sinh cá nhân, đến khi trở ra đã thấy Mạnh Từ xách cặp, đứng tựa người vào cửa chờ tôi.

Cậu ta nhìn đồng hồ, "Ba, hai, một...".

"Ding dong ding, vào lớp rồi".

Tôi túm lấy cổ tay áo Mạnh Từ, kéo cậu ta chạy thật nhanh xuống lầu, chạy được nửa đường đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.

Quay đầu lại nhìn xem thử--

"Mạnh Từ, cậu bôi cái gì lên miệng mà sáng bóng vậy?".

Mạnh Từ sững người, có chút thiếu tự nhiên mà gãi gãi đầu, "Ờ thì... thời tiết hanh khô, tôi lấy chút son dưỡng của cậu xài tạm".

"... Đền lại cho tôi cái mới".

Cậu ta đồng ý ngay.

Người này nắm lấy tay tôi rồi cùng chạy xuống lầu, lại còn không quên khen thêm hai câu.

"Nói thật nhé, món đồ nhỏ xài cũng tốt đó, hiện tại tôi cảm thấy môi của mình không còn khô nữa".

Trong khi nói chuyện, hai chúng tôi đã chạy đến chỗ chiếc xe đạp.

Mạnh Từ tựa người vào bên xe, nhướng mày hỏi tôi, "Có muốn hôn thêm lần nữa không, thử xem vị thế nào?".

"Thử cái đầu của cậu ấy!".

Tôi ngồi lên yên sau, "Đạp xe đi!"

Mạnh Từ ngoan ngoãn đạp xe đi.

Tựa như cái người này sức lực luôn tràn đầy, bởi vì cậu ta đạp xe quá nhanh nên gió thổi lướt ở hai bên.

Gió thì lạnh, nhưng mặt tôi lại nóng bừng.

. . .

Hai ngày cuối tuần, ba tôi muốn sang thành phố bên cạnh để thi đấu, thế là tôi được tống cổ sang nhà của Mạnh Từ.

Chú Mạnh tâm tình cực kỳ vui vẻ, trong suốt hai ngày đó, ngoại trừ việc nấu cơm rửa chén ra thì chính là ship cp--

Ship tôi và Mạnh Từ.

Một người đàn ông trạc ngoài bốn mươi, mỗi khi thấy tôi và Mạnh Từ thì đều luôn mỉm cười như một người dì.

Mạnh Từ lấy cho tôi một ly nước nóng, vì sợ tôi bị bỏng mà thuận thế thổi nguội giúp tôi.

Chú Mạnh: "Đúng là tri kỷ tốt ha! Thằng nhãi này từ trước đến giờ đều lấy cho chú nước máy thôi".

Khi luyện quyền Mạnh Từ không cẩn thận để bị thương ở tay, là tôi bôi thuốc cho cậu ta.

Chú Mạnh: "Dao Dao của chúng ta đã trưởng thành thật rồi, vừa hiền lành lại thục đức".

Mạnh Từ kèm tôi học Toán, vì giảng đề mà khoảng cách của hai chúng tôi khá gần nhau.

Chú Mạnh bưng dĩa trái cây đi vào, "Ừm, Mạnh Từ, Dao Dao học Toán không giỏi lắm, con giảng nhiều thêm một chút, đói bụng thì có trái cây, khát thì có trà sữa, con cứ nói nhiều nhiều thêm chút nhé".

Cửa phòng đóng lại, tôi không nói lời nào mà liếc nhìn Mạnh Từ, "Hay là cậu nói về chuyện cô bạn gái luôn đi, xem chú của tôi gấp đến thế nào kia kìa".

Mạnh Từ cầm một miếng dưa lưới cho vào miệng, thản nhiên nói: "Ông ấy vất vả ship cp hai chúng ta, giờ cậu bảo tôi cởi dây ra rồi xếp lại? Nói không chừng ông ấy sẽ vác tôi đến võ đường rồi vật tôi xuống sàn nhà mất".

. . . Cũng đúng ha.

[10]

Ở chỗ tên Mạnh Từ này hẳn còn thứ gì khác nữa, chắc chắn cậu ta còn giấu tôi bí mật nào đó.

Về phía chú Mạnh cũng vậy.

Trong suốt hai ngày cuối tuần, hai người họ không nói với tôi quá một chữ, nhưng buổi sáng thứ Hai đi học, Mạnh Từ lại xách theo chiếc cặp trống không bước vào lớp chúng tôi.

Vốn dĩ tiết tự học buổi sáng rất ồn ào, đột nhiên cả phòng học chìm vào im lặng.

Ánh mắt nghi hoặc của các bạn học đổ dồn về hướng của Mạnh Từ, cậu ta trực tiếp đi lên bục giảng.

"Xin chào mọi người, tôi là Mạnh Từ lớp 2 ban 5, ừm, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ học ở lớp 2 ban 3".

???

Mấy lời này luẩn quẩn trong đầu tôi một lúc, sau đó miễn cưỡng tiếp thu được.

Mạnh Từ chuyển ban sao?

Như để xác minh suy đoán của tôi, Mạnh Từ bước xuống bục giảng, lập tức bước đến chỗ chúng tôi.

Tôi nhíu mày, cái tên này lại định làm gì nữa vậy?

Khi còn đang nghĩ ngợi, Mạnh Từ đi đến rồi gõ gõ xuống mặt bàn của Thẩm Hoài An, "Đổi chỗ đi".

Thẩm Hoài An đang nghiêm túc vẽ tranh, khi nghe thấy Mạnh Từ nói, cậu ấy còn không thèm ngẩng đầu lên, "Đồ ngốc".

Hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại khiến bầu không khí lần nữa trở nên căng thẳng.

. . . Tôi ở bên cạnh quan sát, không nói được thành lời.

Đừng bảo là hai người này tưởng mình đang đóng mấy bộ phim thần tượng ngày xưa đấy nhé?

Mạnh Từ chau mày, lúc cậu ta sắp bốc hỏa đến nơi thì bị chủ nhiệm lớp đến ngăn lại.

Thầy chỉ vào cái ghế trống bên phải Thẩm Hoài An, "Hay là, em ngồi chỗ này đi?".

Vị trí đó cách Thẩm Hoài An một lối đi nhỏ, tính ra cũng không quá xa tôi.

Mạnh Từ do dự một chút nhưng cũng đồng ý.

Tuy nhiên, trong tiết học đầu tiên, Mạnh Từ bắt đầu ném mấy tờ giấy nhỏ cho tôi, Thẩm Hoài An ngồi giữa hai người chúng tôi, thế nên mấy tờ giấy Mạnh Từ ném qua đều hạ cánh ở bàn của Thẩm Hoài An.

Mà Thẩm Hoài An thì--

Người này thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn đến, trực tiếp đem mớ giấy kia bỏ vào giỏ đựng rác bên hông bàn học của cậu.

Về phần Mạnh Từ thì vẫn chưa chịu bỏ cuộc, liên tục trong một tiết học ném mười tám mảnh giấy cho tôi.

Nhiều lần điểm đến đều là thùng rác.

Lần cuối cùng, Mạnh Từ rốt cục nhịn hết nổi nữa rồi, chuông tan học vừa điểm, giáo viên tiếp đó vẫn còn chưa ra khỏi lớp, Mạnh Từ đập bàn rồi đứng dậy, túm lấy cổ áo của Thẩm Hoài An.

"Mịe nó cậu cố ý hả?".

Lúc này Thẩm Hoài An mới liếc nhìn Mạnh Từ một lần, "Ừ, là cố ý đấy".

Vừa nói, Thẩm Hoài An vừa gỡ bàn tay của Mạnh Từ đang nắm cổ áo mình ra, tùy ý đưa tay vuốt lại nếp gấp trên cổ áo, nhàn nhạt nói: "Không phải cậu chuyển đến ban ba, cũng là cố ý sao?".

Khi nói, dường như cậu ấy có liếc nhìn sang chỗ tôi.

Dường như hai người này đang chơi trò đánh đố nhau.

Câu nói của Thẩm Hoài An nhẹ nhàng như vậy, nhưng Mạnh Từ lại sững người.

Mạnh Từ thu tay về, giọng điệu hậm hực, "Trông cậu mặt trắng yếu ớt như vậy, nhưng sức lực cũng không nhỏ nhỉ".

Nói rồi, cậu ta quay trở về chỗ ngồi của mình.

Những tưởng rằng câu chuyện này đến đây là kết thúc được rồi, có điều--

Chỉ qua một buổi sáng, những tin đồn đang lan truyền bên ngoài điên hết cả rồi.

Tin đồn giữa tôi và Mạnh Từ?

Không không không.

Người ta nói rằng Mạnh Từ chuyển đến ban ba, là vì Thẩm Hoài An.

Hơn nữa, mấy bạn học trong lớp tôi không học bài mà tụm năm tụm bảy ngồi buôn chuyện, thậm chí còn tìm ra được rất nhiều chi tiết.

Ví dụ như, Thẩm Hoài An tính tình lãnh đạm, vô cảm với những người xung quanh, chỉ đối với riêng Mạnh Từ thì cảm xúc của cậu ấy lại biến động như vậy.

Giống như Thẩm Hoài An luôn mắng Mạnh Từ là 'đồ ngốc'.

Lại ví dụ như, hai người họ thường xuyên mặc đồ giống nhau, giày đôi, quần cặp, đến cả hoodie cũng giống nhau nốt...

Ngay cả chiếc cặp sách rách tả tơi của Mạnh Từ, vốn dĩ chỉ dùng để làm vật trang trí, lại có cùng kiểu dáng với chiếc cặp của Thẩm Hoài An, chỉ khác màu sắc.

Mấy loại chuyện thế này, cũng có chút thú vị đấy chứ.

Giờ Toán hôm nay giáo viên không được khỏe nên bảo chúng tôi tự ôn tập.

Rốt cục thì tôi không nhịn nổi nữa, liền dùng khuỷu tay chạm vào Thẩm Hoài An, "Sao mà cậu với Mạnh Từ dùng đồ giống nhau nhiều vậy?".

Tay cầm bút của Thẩm Hoài An chợt khựng lại, "Coi là trùng hợp đi".

"Trùng hợp nhiều như vậy sao?".

Hiếm có dịp Thẩm Hoài An lại quay đầu sang nhìn tôi, "Có lẽ là bởi vì ánh mắt giống nhau, nếu không thì đã không cùng thích cậu".

Suýt chút nữa thì tôi đã bị nước miếng của chính mình làm sặc chớt rồi.

Cái này có được xem là thổ lộ hay không?

Cùng... thích tôi?

Đang nói thì Thẩm Hoài An liếc nhìn sang Mạnh Từ đang nằm ngủ trên bàn bên kia, rồi quay lại hỏi tôi, "Cậu không biết Mạnh Từ thích cậu?".

Mạnh Từ, thích tôi?

Chơi với nhau từ hồi còn cởi truồng lộ mung, anh em tốt mười mấy năm, Mạnh Từ thích tôi sao?

Tôi nói không nên lời.

Ngay chính lúc yên lặng này, đột nhiên giọng nói trầm thấp bị đè nén của Mạnh Từ truyền đến từ phía bên kia, "Đi học thì đừng nói chuyện, nghe giảng bài đi!".

. . . Tôi biết Mạnh Từ vốn dĩ không hề ngủ.

Bỏ qua việc tình tính nóng nảy và hay đánh nhau ra thì người này vẫn là một 'hắc mã'*.

(*) Từ gốc vốn dĩ là (内卷王): Nội quyển (内卷): Một từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc. Giới trẻ Trung Quốc hiện nay sử dụng từ này để chỉ sự cạnh tranh giữa các học sinh hoặc đồng nghiệp với nhau, trong khi ngoài mặt lại tỏ ra thờ ơ, không quan tâm tới, nhưng thực chất lại cạnh tranh ngầm, dù bản thân rất nỗ lực cố gắng nhưng luôn tỏ vẻ không quan tâm để tránh bị người khác đố kỵ. (Theo Hanzii Dict)

Đừng tưởng rằng Mạnh Từ nằm gục trên bàn như ngủ rất say, trên thực tế giáo viên giảng gì thì cậu ta đều nghe được hết.

Tôi ngơ ngác nhìn Mạnh Từ, vốn dĩ còn định hỏi Thẩm Hoài An thêm nữa, đột nhiên cậu ấy liếc nhìn Mạnh Từ một cái, sau đó--

Thẩm Hoài An nắm lấy tay tôi để lên trên bàn, lại cố ý hỏi: "Tạ Dao, hay là thử nói chuyện yêu đương không?".

Đột nhiên Mạnh Từ đang ngồi phía bên phải đứng bật dậy, giọng nói mang chất Đông Bắc của cậu ta khiến cả lớp được một phen kinh ngạc.

"Bỏ tay ra cho tôi".

[11]

Lần này tôi không thể cản được Mạnh Từ nữa.

Hàng chân mày của người này chau lại, lao đến túm lấy cổ áo của Thẩm Hoài An, lại tung nắm đấm ra.

Mà lúc này tôi mới phát hiện ra một điều.

Hóa ra là Mạnh Từ, cái người mà trước đây 'không đánh lại được tôi' kia, trên thực tế sức lực hơn tôi rất nhiều.

Năm, sáu nam sinh trong lớp cùng hợp sức mới có thể giữ cậu ta lại.

Thẩm Hoài An cũng có đánh trả, nhưng so với Mạnh Từ vẫn là thua kém hết mấy phần.

Khuôn mặt ưa nhìn kia bị đánh đến bị thương, trông thật đáng thương.

Còn Mạnh Từ đứng ở một bên, hơi thở gấp gáp, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Tôi nhịn không được mà mở miệng trách Mạnh Từ, "Người ta nói một lời không hợp ý liền ra tay đánh người, ít nhất cũng phải nghe giải thích đã".

Mạnh Từ mở chai nước trên bàn uống một ngụm, sau đó nhằm hướng bàn của Thẩm Hoài An mà ném nắp bình nước đi.

"Được, tôi nghe cậu giải thích, vừa rồi cậu nắm tay Tạ Dao để làm gì?".

Thẩm Hoài An nửa ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Từ, vẫn là cái điệu bộ điềm tĩnh đó, thản nhiên nói.

"Tỏ tình".

"Rất khó để nhìn ra sao?".

. . . Mạnh Từ lại sắp bốc hỏa nữa rồi.

Sợ tên này lại gây thêm chuyện nữa, thế là tôi nói với cậu ta đôi câu, có điều, Mạnh Từ im lặng một lúc, vẻ mặt ấm ức rồi sau đó rời đi.

Đi rồi...

Hai tiết học sau đó cũng không thấy Mạnh Từ quay trở lại.

Về phần Thẩm Hoài An, mặc dù vừa nãy mới lãnh trọn hai cú đấm của Mạnh Từ, ấy vậy mà dường như tâm tình cũng không tệ lắm.

Trên khuôn mặt cậu ấy lại để lộ ý cười hiếm thấy.

Thấy vậy, tôi không khỏi có chút hoài nghi--

"Thẩm Hoài An", tôi kéo kéo cổ tay áo của cậu, thì thầm hỏi: "Những tin đồn đó, không phải là thật đấy chứ?".

Thẩm Hoài An sững người một lúc, sau đó mỉm cười, cậu ấy đưa ngón tay lên môi ra hiệu, "Đừng nói cho Mạnh Từ biết".

?!

Vậy là mấy tin đồn giữa Mạnh Từ và Thẩm Hoài An, tất cả đều là thật.

Tôi nhìn chăm chăm Thẩm Hoài An một lúc, trong lòng cảm xúc lẫn lộn đan xen.

Cảm giác phấn khích khi tự mình ăn dưa, lại có chút gì đó đáng tiếc.

Cảm giác kinh ngạc vào lần đầu tiên gặp Thẩm Hoài An lúc tôi đứng trên bục giảng, cậu thiếu niên xinh đẹp thanh tú ấy, ký ức đó vẫn còn vẹn nguyên.

Thật đáng tiếc, muốn gạt bỏ hết mấy thứ đó đi quá.

Chuông vào lớp vang lên, lúc tôi đang thu dọn sách vở, chuẩn bị lấy sách Ngữ văn ra, đột nhiên Thẩm Hoài An ngồi bên cạnh thở dài, khẽ nói.

"Cậu nói xem, tay của Mạnh Từ có bị đau hay không?".

"...".

[12]

Qua một buổi trưa cũng không thấy bóng dáng của Mạnh Từ đâu cả.

Tan học, tôi chỉ có thể xách theo chiếc cặp trống không của cậu ta, một mình đi về nhà.

Khi đang định đón xe bus, một lần nữa xe đạp của Thẩm Hoài An lại dừng ở trước mặt tôi.

"Lên đi".

Quả đúng là Thẩm Hoài An, vẫn như cũ, lời ít mà hàm ý thì nhiều.

"Không cần đâu", nghĩ đến lời người này vừa nói hồi chiều, tôi có chút do dự.

Nhưng Thẩm Hoài An lại đưa ra một lý do vô cùng thỏa đáng--

Cậu ấy muốn mượn cơ hội này để xem qua tiểu khu nơi Mạnh Từ sống, nói không chừng lại có thể tình cờ gặp được Mạnh Từ.

Tôi ngẫm nghĩ, nếu như Thẩm Hoài An có thể đạt được ý nguyện, tôi thì có xe để về, không cần phải chen lấn trên xe bus.

Đôi bên cùng có lợi!

Ngồi phía sau xe Thẩm Hoài An, một tay tôi giữ lấy yên xe.

Cậu ấy mỉm cười, "Phía trước có con dốc, nếu sợ thì có thể ôm tớ".

"Không cần đâu".

Tôi siết chặt yên xe, "Như vậy không tốt lắm".

Thẩm Hoài An không nói thêm gì nữa, bởi vì--

Bóng dáng của Mạnh Từ xuất hiện dưới chân dốc.

Nhờ có cậu ta mà xe của Thẩm Hoài An hết rẽ sang trái rồi lượn sang phải, may mắn là vẫn chở tôi xuống được sườn dốc an toàn.

Ở cùng một nơi, cuối cùng tôi không bị ngã đến hai lần.

Mạnh Từ đạp xe, hơi thở gấp gáp, dường như đã chạy một quãng đường khá dài.

Trên mu bàn tay phải đang giữ chặt ghi đông xe của cậu ta nổi lên những đường gân xanh do dùng khá nhiều lực.

"Tạ Dao, cậu được lắm".

Mạnh Từ nhìn tôi chăm chăm, "Cho tôi leo cây, rồi ngồi xe của tên con trai khác về nhà?".

Nói xong, cậu ta im lặng hai giây, sau đó bổ sung thêm, "Sư phụ bảo tôi đưa cậu về nhà, xuống xe đi!".

Nhắc đến ba tôi, trong nháy mắt cả người tôi cứng đờ, sau đó ngoan ngoãn leo xuống xe.

Lúc quay đầu lại, đúng lúc tôi thấy ánh mắt của Thẩm Hoài An đang nhìn về hướng Mạnh Từ.

Có điều, lúc này đây sắc mặt của Mạnh Từ cực kỳ tệ, vô cùng tệ.

Vỗ vỗ bả vai của Thẩm Hoài An, tôi nói: "Cậu tự cầu phúc cho bản thân nhiều một chút".

Nhưng mà, lúc vừa đưa tay lên thì đã bị Mạnh Từ túm lấy kéo trở lại.

Người này xem ra hôm nay tâm tình không mấy tốt lắm, ngữ điệu cũng chẳng ổn chút nào.

"Lên xe, về nhà!".

[13]

Qua hết mấy ngày mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, Thẩm Hoài An lại đem đến cho tôi một bất ngờ lớn--

Sáng thứ Bảy, Mạnh Từ đến nhà tôi ăn ké, đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa.

Cửa mở ra, Thẩm Hoài An đứng bên ngoài, trên tay còn cầm theo hộp quà.

Cậu ấy chủ động phớt lờ Mạnh Từ, chào ba tôi, "Dạ chào chú, cháu là bạn cùng bàn của Tạ Dao, Thẩm Hoài An ạ".

"Trùng hợp cháu vừa chuyển đến tiểu khu này, mẹ cháu có làm một chút điểm tâm, bảo cháu mang sang biếu gia đình nhà chú ạ".

Đây là lần đầu tiên ba tôi nhận được một món quà từ bạn tôi, vẻ mặt ông đầy tự hào khi nhận nó.

"Thẩm Hoài An? Cái tên này nghe hơi quen nhỉ...".

Tiếp đón Thẩm Hoài An vào nhà, ba tôi ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên vỗ vỗ đùi, nói: "Cháu chính là người đứng nhất khối, Thẩm Hoài An?".

Thẩm Hoài An mỉm cười khiêm tốn, "Không ạ, chỉ là trùng hợp thôi".

Ba tôi vỗ nhẹ vào lưng của Mạnh Từ, "Đây là Thẩm Hoài An, người luôn đứng trên hạng của con đúng không".

... Khuôn mặt của Mạnh Từ càng đen hơn.

Thành tích thứ hạng của Mạnh Từ mỗi năm luôn dao động giữa hạng hai và hạng ba, mà người luôn giữ vững vị trí đầu bảng kia, không ai khác ngoài Thẩm Hoài An.

Có vẻ như ba tôi thật sự rất thích Thẩm Hoài An, từ khi cậu ấy vừa vào đến cửa, ba tôi liên tục khen cậu không ngơi nghỉ.

Khen Thẩm Hoài An diện mạo thanh tú, thành tích xuất sắc.

Khen cậu ấy...

Dù sao thì mấy lời đó cũng không phải là thổi phồng lên.

Còn về phần Mạnh Từ ở bên cạnh không nhịn được nữa mà chọc chọc cha tôi, giọng điệu ấm ức, "Sư phụ, thầy chưa từng khen con nhiều như vậy...".

Ba tôi vỗ vỗ vai cậu ta, cố gắng đối xử bình đẳng.

"Con cũng rất tốt, đừng tự ti, nhìn làn da ngăm của con, rất ra dáng đàn ông".

Mạnh Từ: "...".

[14]

Từ sau khi Thẩm Hoài An chuyển đến, nhóm ôn tập hai người tôi và Mạnh Từ lại nhanh chóng bổ sung thêm nhân sự mới.

Thẩm Hoài An lén lút nhờ tôi giúp cậu ấy tạo thêm chút cơ hội.

Sau khi nhận được túi quà ăn vặt lại thêm trà sữa từ Thẩm Hoài An, tôi đồng ý ngay lập tức.

Thế nên khi cùng ngồi học trên một chiếc bàn dài, tôi cố ý an bài chỗ ngồi một chút--

Tôi, Thẩm Hoài An, Mạnh Từ.

Thẩm Hoài An ngồi chính giữa, vừa vặn kề cận với Mạnh Từ.

Ngược lại thì sắc mặt của Mạnh Từ vô cùng tệ, mấy lần định kháng nghị nhưng đều bị tôi dùng vũ lực đàn áp.

Cho đến khi...

Có một lần, chú Mạnh đến tìm Mạnh Từ, lúc vừa bước vào đến cửa, thấy vị trí ngồi của ba người chúng tôi, chú ngẩn người.

Sau một lúc lâu, chú Mạnh vội vội vàng vàng nói với Mạnh Từ mấy câu, mấp máy môi rồi rời đi.

Tối đó, tôi xem qua vòng bạn bè của chú Mạnh.

Một người đàn ông cao 1m8, dân nhà võ, đi kèm với một đống vỏ chai rượu rỗng, ở vòng bạn bè mà khóc than--

[Huhuhu, CP tôi chèo BE rồi, đau lòng quá đi...]

Tôi dở khóc dở cười, vốn định thoát WeChat, nào ngờ trượt tay nhấn nút 'Like'.

Còn chưa kịp nhấn hủy 'Like' thì phát hiện ra Mạnh Từ ngay lúc đó cũng nhấn 'Like' bài viết trên vòng bạn bè của chú Mạnh.

Hai phút sau, chú Mạnh để lại bình luận dưới bài viết trong vòng bạn bè đó.

[Cả hai người họ đồng thời thả 'Like' cho tôi, hồi ức về CP sập thuyền đột nhiên quay trở lại đả kích tôi]

Dường như Mạnh Từ hết chịu được nữa rồi, cậu ta để lại bình luận bên dưới.

[Ba à, uống ít rượu, bớt xem mấy đoạn video ngắn lại đi!]

Chú Mạnh: [Ừm]

. . .

Sáng ngày hôm sau, lúc vừa xuống lầu, tôi phát hiện ra cả Mạnh Từ và Thẩm Hoài An đều ở dưới lầu đợi tôi.

Hai anh chàng đẹp trai ngồi trên con 'chiến mã' đợi tôi, cảnh tượng này có chút đẹp mắt nha.

Tuy nhiên, tôi còn chưa ngắm xong, gần như cả hai người họ đồng thời lên tiếng--

"Lên xe".

Hơn nữa, hai người này cứ như cạnh tranh cao thấp, cả hai đồng thời nhìn tôi, chờ tôi đưa ra lựa chọn.

Cái này...

Mất hai giây do dự, tôi cướp lấy xe đạp của Thẩm Hoài An, rồi xếp cho cậu ấy ngồi ở yên sau xe của Mạnh Từ.

Thật hoàn hảo.

Để mang lại hạnh phúc cho anh em, một người vốn dĩ chưa từng học qua chạy xe đạp bao giờ như tôi đây, nay đã 'tu thành chánh quả'.

Suốt dọc đường đi, cả hai người bọn họ không ai nói câu nào.

Bầu không khí trầm mặc lúc này có chút kỳ lạ.

Khi lên dốc, Mạnh Từ nghiến răng, nói: "Nếu sợ thì giữ lấy yên sau, đừng ôm tôi".

"Được".

Thẩm Hoài An đáp lại, mặt không đổi sắc mà vòng tay ôm eo của Mạnh Từ.

Mạnh Từ chửi đổng một tiếng, chiếc xe chao đảo mấy lần, suýt chút nữa không lên được sườn dốc.

Vất vả lắm mới đến trường được.

Tiết học đầu tiên là môn Toán, giáo viên bộ môn là một thầy giáo đứng tuổi nổi tiếng khó tính.

Tôi lục tìm trong cặp, sau đó phát hiện ra dường như mình quên mang theo sách Toán rồi.

Nói không chừng sẽ bị thầy phạt đứng vì quên mang theo sách mất thôi.

Quả nhiên, ông ấy đi một vòng quanh lớp học, "Ai không mang sách, đứng lên!".

Tôi thở dài, lúc vừa định đứng dậy, đột nhiên trên bàn học xuất hiện hai quyển sách Toán.

Trước khi tôi kịp phản ứng lại, liền thấy cả Mạnh Từ và Thẩm Hoài An đều đồng loạt đứng lên.

[15]

Cuối cùng--

Trong cả lớp chỉ có tôi là người duy nhất bị phạt đứng.

Tại sao ư?

Bởi vì thầy giáo đã phát hiện ra chuyện tôi không mang theo sách giáo khoa, lại chế giễu hai tên con trai vừa ra tay hiệp nghĩa kia, "Các người tưởng tôi bị mù à? Hai quyển sách ném thẳng lên bàn của em kia".

Tôi đứng ở cuối lớp học, vẻ mặt bất lực.

Thầy giáo nói không sai, thật sự hai người này đã ném quyển sách qua, lại tạo ra hai tiếng vang lớn, để thầy không phát hiện ra chuyện tôi không mang theo sách e là chẳng phải chuyện dễ.

. . .

Đứng hết một tiết học, hai chân của tôi vừa tê vừa mỏi.

Chuông báo tan học vừa điểm, Mạnh Từ lập tức đem nước đưa cho tôi.

Dù biết rõ so với những nữ sinh bình thường khác thì quả thực sức lực của tôi khỏe như trâu, nhưng cậu ta vẫn theo thói quen mà mở sẵn nắp chai nước trước khi đưa cho tôi.

Hai tay đỡ phía sau đầu, Mạnh Từ ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng, "Haizzz, vốn dĩ còn định làm màu một chút, tìm lại cảm giác của năm xưa".

"Kết quả lại thất bại thảm hại".

Uống một ngụm nước, vốn muốn định cười cậu ta, nhưng khi vừa liếc mắt nhìn, tôi chợt nhận ra--

Từ góc độ này, trông Mạnh Từ thực sự có chút giống với Kha Cảnh Đằng*.

(*) Kha Cảnh Đằng. Một nhân vật trong bộ tiểu thuyết 'Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi' của Cửu Bả Đao, từng được chuyển thể thành phim.

Tôi không kiềm lòng được mà nhìn thêm lần nữa, nhưng khi thu hồi tầm mắt, vô tình lại bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hoài An.

Cậu cười cười, không nói lời nào mà lẳng lặng nhét một chai nước vào hộc bàn của tôi.

Dường như cậu ấy vừa đi mua nó về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu