Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Phần 5 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[20]

Khi scandal 'tổ tông họ hàng' giữa Mạnh Từ và tôi vẫn còn gây xôn xao, Giang Tiếu đã quay trở lại trường.

Giang Tiếu là ai?

Nghe nói cô ấy là học sinh năm cuối, và là chị đại đầu tiên của trường Trung học số 3 Giang Thành.

Đối với lứa học sinh trong trường sau này, tên tuổi của cô gái này rất nổi tiếng.

Hơn nữa, Giang Tiếu đã theo đuổi Mạnh Từ trong suốt hai năm trời, từ hồi Mạnh Từ học năm nhất cho đến nay, dường như trong trường không ai là không biết chuyện này.

Giang Tiếu từng bị đình chỉ học nửa năm vì đánh người khác trọng thương phải nhập viện, ngay khi scandal giữa tôi và Mạnh Từ gây xôn xao dư luận, đột nhiên cô ấy lại quay trở lại trường.

Tất cả mọi người ai nấy đều nghĩ tôi xong đời rồi.

Ngoại trừ Mạnh Từ.

Người này chẳng có vẻ gì là lo lắng gì cho tôi cả, vẫn như cũ ăn cơm, ôn tập lại dạy tiếng Anh cho tôi.

Mà Thẩm Hoài An càng ngày càng trầm mặc.

Vốn dĩ cậu ấy không phải là người nói nhiều, kể từ sau chuyện xảy ra ở bệnh viện lần trước, cậu rất ít khi nói chuyện với tôi.

Cũng hiếm khi nói chuyện với Mạnh Từ.

Lâu lắm rồi không thấy hai người họ đấu võ mồm với nhau, nếu là trước đây thì Mạnh Từ luôn gọi Thẩm Hoài An là 'Tên mặt trắng', mà mỗi lần Thẩm Hoài An nghe được, người này luôn nhàn nhạt mở miệng, 'Đồ ngốc'.

Nhưng gần đây thì chuyện đó không còn xảy ra nữa.

Ngày đầu tiên Giang Tiếu trở lại trường, cô ấy đã đến lớp của chúng tôi.

Không gõ cửa, cũng không nhờ bạn cùng lớp tìm người, Giang Tiếu trực tiếp đi thẳng vào lớp, ngồi lên bàn của Mạnh Từ.

Tôi nghiêng đầu quan sát cô ấy.

Một cô gái dáng người thon gầy, làn da trắng.

Bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình trên người nhưng không hề khiến cô ấy trông xuề xòa.

"Mạnh Từ".

Lúc đó Mạnh Từ đang tựa đầu ngủ trên bàn, cậu ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó chau mày rồi đẩy Giang Tiếu xuống.

"Đừng ngồi lên bàn của tôi".

Bị đẩy ra nhưng Giang Tiếu lại không nổi giận, cô ấy cười cười, ngồi xổm xuống trước mặt Mạnh Từ, nhìn cậu ta một lượt từ trên xuống dưới.

"Mạnh Từ, cậu ốm đi rồi".

Nói xong, Giang Tiếu cười nói: "Rất điển trai nha".

Mạnh Từ trợn tròn mắt, "Thần kinh".

Nói xong, cậu ta muốn ngủ tiếp nhưng lại bị câu nói của Giang Tiếu đánh thức.

Cô ấy đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Nghe nói cậu đối với học sinh mới chuyển trường kia rất đặc biệt, làm tôi muốn xem đó là ai".

Nói rồi, Giang Tiếu vừa nhìn cô bạn ngồi cùng bàn với Mạnh Từ, nói: "Là cô sao?".

Cô bạn kia vội vàng lắc đầu, trong vô thức nhìn sang tôi.

Giang Tiếu nhìn theo ánh mắt của cô bạn ấy, vừa vặn chạm ngay tầm mắt của tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra, Giang Tiếu một đôi mắt rất đẹp.

To tròn, lại linh động.

So với tôi, rất giống nhau.

Giang Tiếu đi về phía tôi, vừa mới bước một bước, có ai đó nắm lấy góc áo của cô ấy.

Là Mạnh Từ, cậu ta buông tay, đứng dậy, đi thẳng đến chỗ tôi, rồi quay lại nhìn Giang Tiếu.

"Sắp vào học rồi, nếu không có việc gì thì về đi, đừng làm loạn".

Giang Tiếu bĩu môi, "Nhìn xem cậu căng thẳng chưa kìa, tôi chỉ nhìn cô bé ấy một chút thôi, có làm gì đâu".

Nói rồi, cô ấy đi vòng qua Mạnh Từ, nghiêng đầu nhìn tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Tiếu chợt mỉm cười, "Tạ Dao đúng không? Tôi nhớ cô rồi".

Nói xong, cô ấy nhìn tôi, chớp chớp mắt, "Tôi tên Giang Tiếu".

Sau màn giới thiệu bản thân khó hiểu kia, Giang Tiếu vỗ vỗ vai Mạnh Từ, sau đó quay người rời đi.

Lúc đến rất dứt khoát, khi rời đi cũng lưu loát.

Dù không làm gì nhưng phần nào khiến tôi có chút hứng thú với cô ấy.

Một cô gái thú vị.

Nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi lại là tình địch của nhau.

[21]

Cuối cùng tôi và Giang Tiếu không tránh khỏi xảy ra ẩu đả một trận.

Buổi tối, Mạnh Từ lại có việc, tôi một mình về nhà, khi đi ngang con hẻm gần trường học, tôi phát hiện có hai nhóm nữ sinh đang chuẩn bị đánh nhau.

Tôi không phải là kiểu người thích xen vào chuyện của người khác, có điều trong số đó có một bạn học nữ của lớp tôi.

Khi thấy tôi đi ngang qua, cô ấy giữ tôi lại, khóc rấm rứt nhờ tôi giúp đỡ.

Không nỡ từ chối, tôi vứt chiếc cặp sang một bên, lẳng lặng xắn cổ tay áo.

Sau đó, trước mặt tôi lại có nhiều thêm một người.

Vừa ngẩng đầu lên, là Giang Tiếu.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh, thật sự rất đẹp.

"Nghe nói cô đánh nhau rất giỏi?".

Giang Tiếu mỉm cười, "Hay là, thử xem nhỉ?".

Tôi không nói gì, nhưng thực chất trong lòng có chút dao động.

Trong con hẻm nhỏ ngày hôm đó, vốn dĩ ban đầu là cuộc hẹn đánh nhau giữa hai bên, cuối cùng trở thành hiện trường đấu tay đôi giữa tôi và Giang Tiếu.

Tôi không thua, nhưng Giang Tiếu cũng chẳng thắng.

Hai người chúng tôi miễn cưỡng ngang tài ngang sức, tôi bị thương, cô ấy cũng chẳng khá hơn tôi là mấy, cả hai nhìn nhau rồi đều bật cười.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Giang Tiếu ôm vai tôi, nhẹ giọng nói: "Đánh hay lắm, đi thôi, chị gái dẫn em đi ăn thịt xiên".

Tôi xách chiếc cặp lên, đi theo cô ấy.

Nhóm nữ sinh đã hẹn trước đánh nhau bị bỏ lại phía sau, ai nấy thất thần nhìn nhau.

. . .

Tại quán thịt nướng, Giang Tiếu gọi lên rất nhiều thịt nướng, rất nhiều bia.

Rất có dáng vẻ không say không về.

Nhưng tôi lại không thấy phản cảm.

Mà tối nay, tôi lại phát hiện thêm một điểm tương đồng giữa hai chúng tôi.

Tửu lượng của hai người chúng tôi đặc biệt kém.

Khi gọi món, Giang Tiếu gọi một thùng bia, còn nói hai chúng tôi hôm nay sẽ uống hết thùng bia này, nhưng thực tế thì--

Khi trên bàn xuất hiện ba vỏ chai rỗng, giọng điệu của chúng tôi đã lạc hẳn đi.

Giang Tiếu tay nắm chặt ly bia, nghiêng đầu nhìn tôi.

"Có phải Mạnh Từ thật sự rất thích em không?".

Đột nhiên cô ấy lại hỏi câu này, nhất thời tôi sững người, không trả lời lại.

Đợi một lúc lâu không có câu trả lời, Giang Tiếu lại cười cười, "Chị có thể nhìn ra được".

"Nhưng chị cảm thấy khá vui".

Cô ấy nghiêng đầu sang nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời, "Bởi vì chị phát hiện ra, mắt nhìn của Mạnh Từ không tệ, chị cũng thích em".

Giang Tiếu cầm ly bia cụng ly với tôi, nói: "Em yên tâm, chị đây không phải kiểu người mặt dày đeo bám, chẳng ra làm sao cả".

"Chị, chị muốn trở thành cao bồi trong những phim miền viễn tây, có thể cùng bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì, có thể nói lời tạm biệt thật ngầu".

"Hiện tại chị đã bắt đầu mong đợi, sau này chị sẽ còn gặp được Thẩm Từ, Trương Từ, Lý Từ... bất kỳ Từ nào cũng được, dù sao đều thuộc về chị".

Cô ấy mỉm cười, "Dù thế nào thì chắc sẽ không thể thua kém hơn Mạnh Từ, cái tên mê bạo lực đó được".

Tôi cầm ly bia, cũng nở nụ cười với Giang Tiếu, nhưng vẫn không thể theo kịp suy nghĩ nhảy vọt của cô ấy được.

Vừa mới nói muốn từ bỏ xong, Giang Tiếu nhìn tôi, chớp chớp mắt, "Lát nữa em ra ngồi vào chỗ trống đằng kia, đừng lên tiếng, chị sẽ cho em nghe một lời thú nhận chân tình".

Nói rồi, cô ấy bấm gọi vào số điện thoại của Mạnh Từ.

. . .

Khi Mạnh Từ đến, câu đầu tiên cậu hỏi là, "Tạ Dao đâu?".

"Đi rồi".

Giang Tiếu uống một ngụm bia lạnh, thuận thế cho hai hạt đậu phộng vào miệng.

Cô ấy đứng dậy, đưa tay về phía của Mạnh Từ.

"Mạnh Từ, ôm một cái đi".

Mạnh Từ lui về phía sau một bước, "Đừng quậy nữa, tôi có người mình thích rồi".

Dường như Giang Tiếu không có vẻ gì là ngạc nhiên cả.

Cô ấy thu tay về, cao giọng hỏi: "Là Tạ Dao?".

Ngồi quay lưng về phía họ, hô hấp của tôi như đình trệ lại, chờ đợi câu trả lời của Mạnh Từ.

Hai giây sau, tôi nghe thấy giọng nói đầy nghi hoặc của Mạnh Từ ở phía sau truyền đến, "Gì, biểu hiện của tôi rõ ràng đến vậy sao?".

Sau đó nữa là giọng cười của Giang Tiếu vang lên.

"Đại ca này, những lúc cậu nhìn chằm chằm Tạ Dao, trên mặt đều viết bốn chữ".

"Chữ gì?".

"Trên mặt đều viết: Anh thật sự rất thích em".

Mạnh Từ cúi đầu đếm đếm, "Đây là sáu chữ".

Giang Tiếu cười cười, châm một điếu thuốc, "Ngay cả người ngốc cũng nhìn ra được, cậu cho rằng em ấy không nhìn ra sao?".

Tôi lặng lẽ quay đầu lại nhìn phía, thấy Mạnh Từ có chút cáu kỉnh vò vò tóc, định xin Giang Tiếu một điếu thuốc.

Ngay khi vừa bật lửa lên, tôi đi tới.

Đi đến trước mặt Mạnh Từ, người này mới ngẩng đầu nhìn lên.

Sau khi sững sờ một lúc, điếu thuốc vừa mới châm lửa rơi xuống đất.

Phía sau truyền đến tiếng mắng của Giang Tiếu, "Mịe nó, thuốc lá của tôi!".

Mạnh Từ căn bản không có tâm tình đối phó lại với Giang Tiếu, cậu có chút ngượng ngùng nhìn tôi, "Cậu... Tôi...".

Nói mất nửa ngày, cũng không nói ra được nguyên do.

Hiếm khi thấy được dáng vẻ của Mạnh Từ như thế này, tôi muốn bật cười.

Thấy chúng tôi vòng vo mãi không đi vào thẳng vấn đề, Giang Tiếu thở dài, hất tàn thuốc về phía Mạnh Từ, "Này, vừa rồi mọi người đều đã nghe lời thú nhận của cậu rồi, làm gì mà còn ở đó giả ngốc nữa".

Vừa nói, cô ấy vừa nhướng mày, "Mau thổ lộ đi".

Lúc này Mạnh Từ mới định thần lại được.

Người này nhìn tôi một lúc lâu, sau đó quay người bỏ chạy.

Chạy đi rồi.

Giang Tiếu và tôi nhìn nhau, gần như buộc miệng chửi cùng một lúc.

Cái tên Mạnh Từ này đang làm cái gì vậy?

Ngay khi Giang Tiếu chuẩn bị quậy tung mọi thứ lên thì Mạnh Từ lại quay lại.

Hơi thở của cậu gấp gáp, trên tay ôm một bó hoa không biết mua ở đâu, đóng gói có phần đơn giản, lỏng lẻo.

Bó hoa không được đẹp, nhưng lòng tôi lại xúc động.

Kế đến nửa phút tiếp theo, Mạnh Từ đã bày tỏ lời tỏ tình sến súa.

Tôi thẫn thờ nhìn chăm chăm khuôn mặt điển trai ấy, thật tình mà nói thì tôi chẳng nhớ được gì cả, tôi chỉ nhớ duy nhất câu cuối cùng.

Mạnh Từ nói.

"Tạ Dao, anh không muốn làm anh em tốt với em nữa".

"Hay là, thử nói chuyện yêu đương được không".

Nói xong, bó hoa xấu xí cũng được trao đến trước mặt tôi.

Có thể là do biểu cảm chán ghét của tôi lộ ra quá rõ ràng, Mạnh Từ vội vàng giải thích, "Cửa hàng hoa sắp hết giờ bán, anh buộc phải gói tạm một bó, sợ em đi mất nên gói hoa có chút gấp gáp...".

Thấy cậu khẩn trương giải thích như vậy, tôi thấy buồn cười thật.

Trong nháy mắt, tim tôi như mềm nhũn ra, nhưng khi thấy tôi không có phản ứng lại, Mạnh Từ có chút hoảng.

Tay cầm bó hoa, cậu thấp giọng nói: "Tạ Dao? Chị? Tiểu tổ tông?".

"Có nhiều người nhìn như vậy, giữ thể diện cho anh chút đi".

Bị chọc cười, tôi đưa tay ra nhận hoa.

Mạnh Từ và tôi quen biết nhau mười bảy năm, nay đã ở bên nhau.

Có một cơn gió thổi qua, ở phía sau, Giang Tiếu đưa tay xoa xoa mắt, thấp giọng nói thầm, "Gió lớn thật đó".

[22]

Tôi và Mạnh Từ tay đan xen tay về đến nhà, tình cờ gặp Thẩm Hoài An ở dưới lầu.

Cậu ấy ăn mặc đơn giản, một mình đứng dưới ánh đèn đường, hệt như một cây thông xanh cao thẳng tắp trong gió lạnh.

Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Hoài An quay đầu nhìn lại sang hướng này, ánh mắt lần nữa dừng lại ở chỗ bàn tay của Mạnh Từ và tôi đan xen nhau.

Điểm khác biệt so với lần ở bệnh viện trước đó là--

Lần này, cả mười ngón tay của tôi và Mạnh Từ đan xen vào nhau.

Thẩm Hoài Ai ngẩn người một lúc lâu, sau đó ngược hướng gió đi tới, khẽ cười, nói rằng mình đến đây để thu dọn đồ đạc.

Cậu ấy nói, cậu sắp chuyển trường.

Ngay cả căn nhà thuê kia cũng đã bị mẹ cậu thu hồi lại.

Nhất thời tôi chưa kịp định thần, "Sao lại đột ngột như vậy?".

Thẩm Hoài An cười cười, "Thật ra cũng không phải đột ngột lắm đâu. Từ sau chuyện ở bệnh viện lần trước, mẹ tớ vẫn luôn tìm trường học mới cho tớ, lại tiến hành làm thủ tục chuyển trường, chỉ là tớ không nói cho mọi người biết".

Tin tức đến quá nhanh, khiến cả Mạnh Từ cũng chau mày lại.

Trong bầu không khí yên lặng, Thẩm Hoài An đưa cho tôi một tờ giấy phác thảo, hiếm khi cậu nói thêm được hai câu.

"Thử nhìn xem, đừng cảm thán về tầm nhìn xa của tớ".

Nhận lấy tờ giấy, tôi mở ra rồi nhìn thoáng qua, trong phút chốc ngơ ngẩn.

Đây là bức vẽ nghiêm túc nhất của Thẩm Hoài An mà tôi từng thấy qua.

Trên tờ giấy vẽ tôi và Mạnh Từ, dưới ánh đèn đường, hai chúng tôi tay đan chặt vào nhau.

So với hiện tại thật sự rất giống.

Trong khi còn đang ngẩn người, Thẩm Hoài An cười nói: "Vốn dĩ lúc trước vẽ ra là để cho hai người sớm chọc thủng tầng giấy mỏng kia, không nghĩ tới ngược lại nó trở thành lời tiên tri của sau này".

Vừa nói, cậu ấy vừa xua xua tay, "Được rồi, đi đây".

"Xe vẫn đang đợi tớ bên ngoài tiểu khu".

Nói rồi, Thẩm Hoài An vỗ vỗ vai của Mạnh Từ, không nói thêm gì.

Ngược lại, cậu ấy cúi người, thì thầm điều bên tai tôi một câu.

Cậu nói.

"Trước khi đi, để tớ nói cho cậu biết một bí mật".

"Thực ra, tớ thích con gái".

Nói xong, Thẩm Hoài An mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.

Mạnh Từ đi sang đây.

"Cậu ấy thực sự thích con gái... Ý là gì nhỉ? Có người con trai nào lại không thích con gái kia chứ?".

Đưa mắt nhìn bóng lưng đang dần khuất dạng của Thẩm Hoài An, tôi nhỏ giọng nói: "Lúc trước cậu ấy gạt em, nói rằng cậu ấy thích anh...".

"Mịe!".

Mạnh Từ chửi thầm, sau đó quay đầu nhìn lại, Thẩm Hoài An đã sớm rời khỏi cổng tiểu khu rồi.

Mạnh Từ tức đến giậm chân, "Cái tên mặt trắng đó, trước đó cậu ta lừa anh, nói rằng em luôn theo đuổi cậu ta!".

Tôi sững người.

Quả đúng là Thẩm Hoài An.

Trước đây nhờ tôi cố ý để cậu ấy ngồi giữa tôi và Mạnh Từ, lại sắp xếp cho cậu ngồi yên sau xe đạp của Mạnh Từ.

Không ngờ Thẩm Hoài An vẫn luôn giương đông kích tây.

"Nhưng--".

Tôi hơi khó hiểu, "Vậy tại sao lần trước đánh nhau, cậu ấy lại đỡ thay cho anh cục gạch đó?".

Mạnh Từ im lặng một lúc, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, thấp giọng nói: "Chắc là không muốn em phải lo lắng".

Anh cười, nói: "Mấy tên con trai, não mà nóng lên là không màng đến hậu quả. Nếu có người muốn đánh người con trai mà em thích, nghe em hét lên một tiếng, nói không chừng anh cũng sẽ xông lên cản lại".

Mạnh Từ xoa xoa tóc tôi, ngữ điệu dịu dàng đến lạ thường, "Nếu nhất định phải nói lý do, chỉ là không muốn thấy em phải đau buồn".

[23]

Ở bên nhau được hai năm, chúng tôi cũng đã tốt nghiệp.

Suốt hai năm qua dưới sự uy hiếp của tôi, cuối cùng Mạnh Từ đã có thể công khai mối quan hệ của chúng tôi.

Anh ấy nài nỉ ỉ ôi, lôi lôi kéo kéo tôi đi chụp rất nhiều ảnh chung cả hai đứa, chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng đăng lên vòng bạn bè để công khai.

Sau đó--

Những tấm ảnh kia được chú Mạnh chuyển tiếp đến vòng bạn bè của mình với dòng trạng thái.

[CP tôi chèo nay đã thành thật rồi!]

Có lẽ vì để che giấu cho hành động khó hiểu của mình, ở phần bình luận chú Mạnh còn nhắn gửi đến Mạnh Từ.

[Thằng ranh con, việc học đặt lên hàng đầu, đốc thúc lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ!]

Mạnh Từ nói điều này thật không giống như trình độ của ba anh cho lắm, thế nên anh lén trộm điện thoại của chú Mạnh xem qua một chút.

Quả nhiên, trong lịch sử tìm kiếm trên Baidu hiển thị: [Lời hay ý đẹp đốc thúc trẻ học tập...]

Về phần ba tôi, ông ấy bình tĩnh hơn nhiều.

Chỉ dặn tôi lên Đại học vẫn nên coi trọng việc học tập, nếu có yêu đương thì cũng chỉ nên dừng lại ở mức lễ nghĩa...

Còn về Mạnh Từ, với tư cách là con rể tương lai, vào ngày chúng tôi công khai mối quan hệ đó, anh đã bị ba tôi gọi đến võ đường tỷ thí một trận.

Quá trình hai người tỷ thí với nhau thế nào thì tôi chẳng rõ, chỉ biết là--

Ngoài việc đi WC ra thì dường như trong ba ngày Mạnh Từ không hề xuống giường.

Sau đó, cả tôi và Mạnh Từ đều nhận được thư thông báo trúng tuyển từ cùng một trường Đại học.

Vào ngày hai chúng đăng tải thư thông báo lên vòng bạn bè, trùng hợp là Giang Tiếu và Thẩm Hoài An cũng quay trở lại.

Bốn người chúng tôi hẹn nhau ở một quán lẩu gần trường Trung học số 3.

Điều làm tôi ngạc nhiên chính là hai người họ tay trong tay cùng nhau đi đến điểm hẹn.

Nghe nói rằng sau khi tôi và Mạnh Từ ở bên nhau thì hai người họ đồng loạt bị thất tình, mỗi tối thường thả cảm xúc bài viết của nhau trên vòng bạn bè.

Ngày lại ngày thả cảm xúc bài viết của đối phương, hai người họ bắt đầu trò chuyện cùng nhau.

Sau một thời gian dài trò chuyện, tình cảm âm thầm đơm hoa kết trái, cuối cùng Giang Tiếu và Thẩm Hoài An cũng ở bên nhau.

Cả tôi và Mạnh Từ đều kinh ngạc, lại thêm cảm thấy mừng cho hai người họ.

Ngày hôm đó chúng tôi đã uống rất nhiều rượu.

Sau khi đã uống say rồi, hai 'tình địch' một thời bắt đầu làm mấy hành động cưng chiều vợ của mình.

Thẩm Hoài An lấy đi chén lẩu thịt cay của Giang Tiếu, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Dạ dày em không khỏe, không nên ăn đồ cay".

"Ngoan, ăn lẩu cà chua đi".

Giang Tiếu thở dài, ngoan ngoãn nghe theo.

So với bên kia hai người họ tình nồng ý đượm, ngược lại về phần tôi và Mạnh Từ bên này chẳng khác gì gà bay chó sủa là mấy.

Mặc dù đã yêu nhau hai năm nhưng chúng tôi vẫn chưa thấu hiểu rõ đối phương.

Tôi uống một ngụm Coca lạnh, nhưng sau đó liền bị Mạnh Từ giật đi mất, "Còn muốn uống đồ lạnh? Không lẽ quên mất bản thân đang bị đau bụng hay sao?".

Tôi trừng mắt nhìn anh, lại lấy đũa gắp một miếng tàu hủ trúc cuộn* cay trong nồi lẩu. Còn chưa kịp đưa vào miệng đã bị anh ấy cướp lấy.

(*) Tàu hủ trúc cuộn (铃卷/Soya Ring Roll): Món tàu hủ ky/váng đậu đã qua công đoạn sấy và được cuốn lại, thường là món ăn đi kèm với các món lẩu.

"Đồ cay cũng không được", Mạnh Từ bị bỏng không nhẹ, anh chau mày nói.

Đôi đũa bị lấy mất, tôi chống tay lên bàn, hạ giọng nói: "MẠNH TỪ".

Ngay lập tức ngữ điệu của anh trở nên mềm mỏng, "Không được, hôm nay là ngày đặc biệt của em, nếu ăn mấy món đó nhỡ đâu bị đau bụng thì sao".

"Vậy thì cho em một ly nước lạnh, em chỉ uống một ngụm thôi".

Trong cái thời tiết nóng hơn 30° này, nếu uống nước ấm có khác gì cực hình hay không.

"Không được".

Mạnh Từ đưa tay véo mặt tôi, sau đó đặt một ly nước ấm trước mặt tôi, anh bất lực thở dài, "Uống nhiều nước ấm một chút, tiểu tổ tông của tôi ơi".

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu