Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| Lần thứ hai công lược | - Phần 2

5

Tôi xoắn xuýt một hồi lâu, chịu không nổi tò mò nên buột miệng hỏi.

Cố Vũ đưa tay chạm vào chuỗi hạt Phật giáo, đáp lại một tiếng:

"Ừm."

Sau đó, anh nhìn tôi một hồi lâu, rồi quay lưng rời đi.

Thừa dịp xung quanh không có người, tôi vội vàng kêu hệ thống:

"Thống Thống, cậu điều tra coi là ai đưa tớ lên giường của Cố Vũ?"

"Còn có thể là ai cho được, là cha mẹ của thân xác mà cậu nhập vô chớ còn ai nữa?"

Hệ thống kéo thân thể mệt mỏi đi tìm kiếm thông tin trong kho dữ liệu, chậm rì rì báo thông tin cho tôi.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Trong khi chúng tôi đang bàn chuyện ai hại tôi, thì cha của cơ thể hiện tại liền gọi đến.

"Nghe nói Cố tổng vừa ý con, mang con về nhà của cậu ta rồi à?"

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh có vẻ rất vui vẻ:

"Con cố gắng quyến rũ cậu ta, rồi dụ dỗ cậu ta giao hạng mục Hương Sơn cho công ty nhà ta thầu."

Mặc dù tôi vẫn chưa có đầy đủ thông tin về cơ thể hiện tại, nhưng chỉ dựa vào việc ông ta trói con gái của bản thân đưa lên tận giường Cố Vũ chỉ để thầu một dự án, điều này làm tôi cảm thấy ghê tởm.

Tôi cảm thấy không biết nên nói gì với sự vô liêm sỉ của ông ta, đành bình thản nói:

"Chỉ sợ không được, tôi không có bản lĩnh lớn như vậy."

"Tại sao không được, cha cố ý hỏi thăm rồi, Cố Vũ tên kia thích kiểu con gái như con mà."

Chắc là do nhận thấy được tôi không nói chuyện, ông ta còn bổ sung thêm một câu:

"Yên tâm, chỉ cần con giúp nhà mình giành được dự án này, cha nhất định sẽ cho con phần thưởng xứng đáng."

Nghe ông ta nói, cứ như là đã cho tôi phần thưởng nào lớn lắm vậy.

Tôi hiện tại liền không muốn nghe mấy câu tào lao này của ông ta nữa:

"Được rồi, Cố tổng đang kêu tôi, có gì nói chuyện sau."

Vừa cúp điện thoại, quay đầu lại tôi liền nhìn thấy Cố tổng mà tôi mới nhắc tới, nãy giờ đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm tôi.

Không biết cuộc gọi thoại vừa rồi, anh nghe được bao nhiêu nữa.

Cố Vũ trước kia không bao giờ đứng nghe lén người khác nói chuyện điện thoại.

Dù anh có bắt gặp tôi đang nói chuyện điện thoại, cũng sẽ biết ý mà tránh đi chỗ khác.

Cho nên ba năm này, anh là uống lộn loại thuốc nào mà thay đổi chóng mặt vậy!!!

Tôi lừa anh một cú trước khi rời khỏi thế giới này ba năm trước, chẳng lẽ để lại kích thích lớn vậy sao?

Tôi giả vờ cười hỏi:

"Cố tổng, anh nhìn đủ chưa?"

Hồi lâu không thấy anh trả lời, làm tôi cho rằng anh sẽ không quan tâm đến câu hỏi này, định chuyển chủ đè khác, thì nghe anh từ tốn đáp lại:

"Chưa nhìn đủ."

Tôi: ......

6.

Có lẽ những hành động, tư tưởng anh có thay đổi so với ba năm trước, nhưng mà công việc của anh thì luôn bận rộn như trước đây.

Thừa dịp Cố Vũ tự nhốt bản thân trong thư phòng để xử lí công việc, tôi bắt đầu đi tham quan lại ngôi nhà mà một tay tôi trang trí ba năm trước.

Trừ một căn phòng bị khoá, còn lại tôi đều mở ra tham quan hết tất cả các phòng trong nhà rồi.

Nhưng mà khi tôi mở cửa sổ ra, nhìn cảnh quan bên xong, tôi liền ngỡ ngàng.

Làm một người trồng cây nào chết cây đó, khi tôi muốn tự trồng nên một vườn hoa hồng, chúng nó bị tôi làm cho sống dở chết dở.

Vậy mà bây giờ, chúng không chỉ phát triển tươi tốt mà còn nở rộ cả một khu vườn.

Sức sống mãnh liệt toả ra bốn phía của mấy bông hoa hồng làm tôi ngạc nhiên.

Đã từng tôi khoe khoang khoác lác với Cố Vũ rằng mình nhất định phải làm cho bọn chúng nở rộ cả khu vườn.

Anh khi đó cau mày nhìn mấy bông hoa bị tôi làm cho sống chết chưa rõ, nhìn tôi không biết nên nói gì. (Nhìn tôi vô ngữ)

Bất quá cuối cùng anh vẫn là trái lương tâm khen tôi có chí hướng, có chí ắt thành công.

Cố Vũ rất ít khi bộc lộ cảm xúc của bản thân.

Nhưng ở bên anh lâu như vậy, tôi có thể hiểu được anh đang dung túng* tôi muốn làm gì thì làm.
(*)Dung túng: Bao che, không ngăn cấm ai đó làm bậy.

Bây giờ vật đổi sao dời.*
(*) Vật đổi sao dời: ý nói mọi chuyện trên đời đều thay đổi theo thời gian.

Ngắm những bông hoa trong vườn, trong lòng tôi có nhiều cảm xúc ngổn ngang.

Trong lúc đi dạo quanh nhà, tôi đã nghe xong hệ thống báo cáo lại thông tin về thân thể này.

Thân thể mà tôi xuyên đến này, tên là Hạ Điềm.

Là con rơi của nhà họ Hạ.

Công ty Hạ gia gần nhất tài chính xảy ra vấn đề, muốn mượn dự án Hương Sơn này thu hồi vốn.

Đem ý xấu hướng tới Cố thị người cầm quyền- Cố Vũ.

Bọn họ không biết từ chỗ nào nghe được kiểu con gái mà Cố Vũ ưa thích, liền nhớ tới Hạ gia còn có đứa con gái rơi rất giống với yêu cầu của Cố Vũ.

Tra cha liền nảy ra ý hay, muốn đem Hạ Điềm tặng cho Cố Vũ.

Hạ Điềm không chấp nhận loại chuyện này, thế là cô ấy rời nhà trốn đi.

Không nghĩ tới xảy ra ngoài ý muốn, nên bị mất mạng.

Tôi vừa mới xuyên qua, liền bị Hạ gia đánh ngất trói lên giường của Cố Vũ.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, tôi chỉ muốn chửi một câu:

"Rác rưởi của xã hội, tra cha, phế vật."

Hệ thống tắt cơ sở dữ liệu, nhìn khoá trên cổ chân của tôi một cái, mỉa mai nói:

"Cố Vũ từ khi nào trở thành tên biến thái vậy?"

Chuyện này tôi cũng rất muốn biết ấy chứ.

Hệ thống tiếp tục nói:

"Kiểm tra trạng thái hiện tại của Cố Vũ: mức độ nguy hiểm vẫn tương đối cao, bất quá cảm xúc ổn định hơn rất nhiều so với lúc trước, nguyên nhân không rõ."

"Có điều chuyện này có lợi cho cậu nè, nắm chắc thời gian hoàn thành nhiệm vụ nào."

Nói xong, hệ thống liền tắt liên lạc.

Tôi biết nó lại đi ngủ đông.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, từ ba năm trước hệ thống liền bắt đầu ngủ đông.

Tôi lắc đầu, không nghĩ nữa, hiện tại quan trọng nhất là như thế nào đem người đã hắc hóa- Cố Vũ trở về con đường chính nghĩa.

Thân phận của tôi bây giờ là một con chim hoàng yến do Hạ gia đưa tới để anh chơi đùa.

Có điều nghe lén điện thoại, khoá cổ chân của tôi, giới hạn phạm vi hoạt động. Những điều này cũng không phải là việc mà người bình thường có thể làm đi.

Cố Vũ hiện tại rất không bình thường.

Nhìn thoáng qua cửa phòng làm việc, tôi nảy ra một ý tưởng hay.

7

Là một con chim hoàng yến, tôi nên tự giác làm những việc mà chim hoàng yến nên làm.

Tôi đi thay một bộ quần áo khác, pha một tách cà phê chuẩn bị bưng lên cho Cố Vũ- người đang vất vả làm việc.

Chuyện này trước kia tôi cũng hay làm.

Bây giờ chỉ cần làm lại trò cũ mà thôi, dễ như ăn bánh.

Cố Vũ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi mở cửa.

Nhưng cũng không có đuổi tôi đi hay nói gì, tôi coi như anh ngầm đồng ý.

Tôi rất am hiểu đạo lý được một tấc lại muốn tiến một thước*.
(*) 得寸进尺: Đắc thốn tiến xích: Được một tấc lại muốn tiến một thước. Tiếng Việt: Được voi đòi tiên.

Nếu không lấy tính cách lạnh như băng của Cố Vũ, đợi anh chủ động chắc mặt trời mọc ở phía nam.

Hên là da mặt tôi dày như cái tường thành, nên ba năm trước đây, tôi mới hái được đoá hoa cao lãnh như Cố Vũ. 

Lúc ấy vì theo đuổi Cố Vũ , tôi suy nghĩ đủ các chiêu trò.

Vì anh học nấu cơm, học pha cà phê đều là việc nhỏ.

Chỉ cần là anh việc thích, vì có thể có đề tài chung để nói chuyện, tôi đều sẽ đi tìm hiểu.

Bao gồm việc đọc những quyển sách triết học căng não, hay là chống lại nỗi sợ hãi để học cách đua xe.

Cố Vũ khẽ nhấp một ngụm cà phê, hồi lâu đều không nói chuyện.

Trong lòng tôi không khỏi có chút sợ hãi.

Có vấn đề gì sao?

Cà phê phải có ba phần đường, anh không thích kiểu này nữa sao?

Tôi nói thầm trong lòng, so với ba năm trước còn khó phục vụ hơn nhiều.

"Cà phê, uống rất ngon."

Anh nở nụ cười nhẹ, nếu không phải tôi nhìn kỹ cũng xém không phát hiện.

Đây là biểu hiện khi anh cảm thấy vui vẻ.

Tôi lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng mà một giây sau Cố Vũ chăm chú nhìn tôi:

"Nhưng làm sao cô lại biết cà phê của tôi phải có ba phần đường, và làm ra vị cà phê lại giống như vị mà cô ấy làm?"

Tôi mới vừa thở phào nhẹ nhõm xong, giờ thì lại đứng tim luôn rồi.

Bây giờ mới thật sự có vấn đề lớn này!!!

Vừa rồi chỉ lo lấy lòng Cố Vũ, nhất thời quên mất hiện tại tôi không phải là Lương Nhiên của ba năm trước.

Thân phận của tôi bây giờ là Hạ Điềm.

Một con chim hoàng yến mới bị trong nhà đưa tới, trước đây chưa từng tiếp xúc với Cố Vũ, thì làm sao biết cách pha cà phê của Lương Nhiên.

Cố Vũ cũng không phải người dễ lừa gạt.

Đôi mắt sắc bén như ưng của anh nhìn chăm chú vào tôi, làm tôi cảm thấy không gì có thể giấu được anh.

Trong lúc bối rối, tôi lựa chọn đại một ý nghĩ và tiếp tục nói dối anh:

"Cha của em vì để cho em lấy lòng anh, cố ý tìm người tìm hiểu nên biết được, em cũng mới học xong."

Nói xong, đôi mắt vừa nhìn tôi chăm chú của Cố Vũ rốt cuộc rời đi.

"Tôi đã biết."

Giọng điệu của Cố Vũ thay đổi trở lại dáng vẻ lạnh lùng và thờ ơ lúc ban đầu.

Không biết vì cái gì, tôi cảm thấy hiện tại tâm tình của anh lại trở nên tồi tệ hơn rồi.

Cố Vũ hiện tại lại rơi vô trạng thái lạnh như băng.

Vậy thì tôi nên làm gì giờ?

Cố Vũ là đối tượng nhiệm vụ mà, nên chỉ có thể chiều theo ý anh thôi chớ làm được gì nữa.

Từ khi tôi chuyển đến sống ở nhà của Cố Vũ, thì anh chuyển hết công việc về nhà làm, không để tôi xuất hiện trước mặt người ngoài cũng không cho tôi rời khỏi tầm mắt của anh nữa bước.

Nếu tôi ở trong phòng thì không sao, nhưng chỉ cần tôi ra vườn ngắm hoa thì cách một khoảng thời gian anh sẽ nhìn tôi qua khung cửa để xác nhận rằng tôi còn ở trong khu vực tầm nhìn của anh hay không.

Lúc đầu tôi cũng không có chú ý tới chuyện này.

Cho đến một ngày nọ, tôi bước đến gần cổng của căn biệt thự.

Bạn đầu, tôi chỉ có ý định đùa giỡn với bé cún con tình cờ đi ngang qua cửa biệt thự.

Kết quả vừa lại gần cổng, cổ tay của tôi liền bị Cố Vũ thô bạo nắm lấy.

"Anh....."

Tôi cố chịu đựng đau đớn ở cổ tay, nhỏ giọng mở miệng.

Trước kia Cố Vũ là một người kín đáo ít bộc lộ cảm xúc.

Anh luôn luôn duy trì vẻ mặt bình thản, không để ai biết anh đang nghĩ gì.

Thậm chí, càng tức giận, thì anh cười càng tươi, mà nụ cười đó thì tôi miễn bàn luận, nó đáng sợ lắm luôn ấy.

Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Cố Vũ trở nên hung dữ như này.

Anh nắm chặt tay của tôi không buông như sợ chỉ cần vừa thả ra tôi ngay lập tức chạy khỏi anh. Ánh mắt của anh như con sói hung ác, âm thanh âm u:

"Cô dám chạy trốn!"

"Tôi nói rồi, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép cô rời khỏi biệt thự này."

Tôi cố giãy giụa, dùng âm thanh ủy khuất nói:

"Đau, anh làm em đau."

Cố Vũ lúc này mới như chợt bừng tỉnh, thả tay của tôi ra.

Anh nhìn vết đỏ trên cổ tay của tôi, hối hận bản thân đã quá kích động.

Tôi làm bộ như không thấy sự ân hận trong mắt của anh, chậm rãi giải thích:

"Không phải bỏ trốn khỏi anh, em chỉ là muốn cùng bé cún con tình cờ đi ngang qua cửa nhà mình, chơi một chút mà thôi."

Cố Vũ nhìn qua phía cổng, liền thấy được một chú chó con đang nhìn chúng tôi.  

Anh rũ mắt nhìn xuống dưới đất, cả người đột nhiên trở nên trầm lặng.

Tôi biết là anh đang sợ tôi rời khỏi đây, tôi có thể làm mọi thứ nhưng tuyệt đối không được rời đi khỏi anh ấy.

Thế nhưng là tôi lại rất mâu thuẫn.

Cố Vũ đối xử với một thế thân là tôi đây có thể nói là rất dung túng, anh không thể sống thiếu tôi, tôi vốn nên càng vui vẻ mới đúng.

Hiện tại là cả hai đều có mục đích mà tiếp cận nhau rồi, chớ không phải một mình tôi mang ý xấu mà lại gần anh.

Thế nhưng là tôi lại nhịn không được vì bản thân mình trước kia cảm thấy chua xót.

Thì ra người cũ là không sánh bằng người mới.

Dù là tôi bỏ ra rất nhiều thời gian đi hâm nóng anh, cuối cùng vẫn là tuỳ tiện bị một cái thế thân thay thế.

Hiện tại là tôi làm thế thân cho chính tôi trước kia.

Nhưng nếu như tôi không trở lại thế giới này, Cố Vũ có lẽ là cũng sẽ tìm một người thế thân khác, để người đó luôn ở bên cạnh anh.

Để người đó ở lại căn phòng mà tôi từng ở, dùng đồ vật mà tôi từng dùng.

Tôi lắc đầu, có chút khinh bỉ chính mình.

Chẳng lẽ tôi rời đi, còn muốn Cố Vũ vì tôi mà giữ mình trong sạch à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top