Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 6. 】

Lúc trời sắp sáng, ta lấy ra Hạc Đỉnh Hồng đã sớm chuẩn bị từ sớm.

Đây là thứ mà nửa tháng trước trưởng Công chúa đưa cho ta.

Bà ấy nói nếu Thịnh Cảnh toàn tâm toàn ý che chở, bà ấy sẽ nhịn xuống khúc mắc không trong sạch của ta.

Nếu Thịnh Cảnh không còn yêu ta nữa thì ta đây cũng không cần phải ở lại làm gì, ta không muốn vô duyên vô cớ tạo thêm một nét bút hỏng cho phủ Quốc Công.

Chỉ cần ta uống xong Hạc Đỉnh Hồng này, bà ấy sẽ đối phó kế phụ của ta, thả cho mẫu thân ta một con đường sống.

Nhưng khi ta thả Hạc Đỉnh Hồng vào chén rượu, còn chưa kịp uống thì cửa đã bị đẩy ra.

Trên người Thịnh Cảnh mặc trường bào màu trắng, tóc đen vấn ngọc quan bước vào.

Mặt mày hắn rộn ràng ý vui, tinh thần phấn chấn, cả người giống như cây xanh cao ngất dưới ánh mặt trời.

Lúc đi, tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng lay động toát ra khí phách thiếu niên.

"Liên Y, vài năm không gặp, xem ra ta tới thật đúng lúc."

Thiếu niên vừa mở miệng, nước mắt của ta đột nhiên rơi xuống.

Giọng nói có vẻ non nớt này......

Là ta nằm mơ sao?

Dường như trong nháy mắt đó ta được trở lại vài năm trước, lúc đó hắn là thiếu niên hăng hái, sạch sẽ thuần khiết biết bao nhiêu.

Đã từng - trong mắt, trong lòng hắn tất cả đều là ta, thiếu niên của ta nguyện ý vì ta mà đối nghịch với cả thiên hạ.

Hắn luống cuống rút một chiếc khăn lụa đưa cho ta.

Sau đó hắn hơi nhíu mày, hỏi: "Hắn ta đâu? Thịnh Cảnh đâu?"

Ta che miệng, âm thầm cắn môi dưới.

Đau – đây không phải là mơ.

Trước mắt ta quả nhiên là hắn của thời niên thiếu.

"Hắn, bị người khác cướp đi rồi."

Ta vừa mở miệng thì nước mắt đã lập tức dâng kín hốc mắt.

Cảnh tượng kế phụ đưa ta ra cửa hôm nay giống như một cơn ác mộng hiện lên trước mắt ta.

Lão ta nắm lấy cổ tay ta, rầu rĩ nói: "Liên Y, tình yêu của đàn ông là thứ không hề dài lâu, ta chờ ngày ngươi trở về Thẩm gia."

"Không có tiểu công gia che chở, ta xem ngươi làm sao còn cứng đầu cứng cổ được nữa?"

Lão ta là người trong võ lâm, công phu cao hơn ta rất nhiều.

Hai tháng nay lão ta luôn nhìn chằm chằm ta một cách vừa bỉ ổi vừa đê tiện.

Trong quá khứ có nhiều lần lão ta có ý nghĩ không an phận, muốn động tay động chân với ta nhưng toàn bị ta lấy Thịnh Cảnh ra uy hiếp ngược lại.

Nhưng hôm nay chỗ dựa vững chắc của ta lại chạy về phía con gái nuôi của lão ta trong đêm mưa to bão bùng.

Đúng vậy, Thúy Nương là con gái nuôi lão ta nhận nuôi sau khi đến ở rễ nhà ta.

【 7. 】

Ta nâng ly rượu lên, nhếch khóe miệng: "Kính ngươi, chàng thiếu niên của ta."

Thiếu niên lại đánh rớt ly rượu:

"Tại sao phải nghĩ quẩn trong lòng?"

"Thẩm Liên Y, sao nàng lại trở nên nhu nhược như vậy?!"

Ta sửng sốt, hắn làm sao biết chén rượu này của ta có độc?

Cũng đúng thôi, hắn là thiếu niên của ta mà. Bọn ta đã từng yêu nhau như vậy, hắn làm sao có thể nhìn không ra dị thường của ta cơ chứ?

Nước mắt trong phút chốc rơi xuống.

Cảnh còn người mất, chỉ mới bốn năm thôi sao Thịnh Cảnh lại biến thành bộ dáng đáng ghét như bây giờ nhỉ?

Nhưng thiếu niên mười sáu tuổi này thì biết gì chứ. Hắn chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên còn chưa trải qua sóng gió khổ cực mà thôi.

Hắn căn bản không biết nửa năm nay ta giả ngây giả ngô vượt qua bằng cách nào, hắn càng không biết ta đã lâm vào vòng xoáy không thể không ch.ết......

Lời đồn đãi của thế tục, sự bức bách của trưởng Công chúa, an nguy của mẫu thân.

Sự bi quan chán đời kia giống như quỷ nước, một lần rồi lại một lần hung hăng kéo ta xuống.

Dù có chạy trốn cũng không thoát.

Ta đã cứu mình ra khỏi bùn lầy lần một rồi lại lần hai, hết lần này rồi đến lần khác, lặp đi lặp lại vô số lần.

Thế nhưng vẫn lặp đi lặp lại như cũ, luôn không ngừng xuất hiện ý niệm vứt bỏ thế gian.

Ta cười khổ với hắn: "Muốn biết vì sao không?"

Ta vừa nói xong, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Thịnh Cảnh chăm sóc cho Thúy Nương suốt một đêm đã trở lại.

Thúy Nương được chăm sóc cả một đêm cũng theo hắn trở về.

Tuy rằng vẫn rụt rè như vậy, nhưng trên mặt nàng ta lại có thêm vài phần thần thái.

"Xin lỗi, tiểu thư."

Nàng ta đỏ mắt nhìn ta như thể người bị phản bội là nàng ta.

Vẻ mặt thiếu niên không thể tin nổi nhìn bọn họ, hỏi: "Đêm đại hôn, tại sao ngươi lại ở cùng một chỗ với nữ nhân khác?"

Đáng tiếc, Thịnh Cảnh không nghe được câu chất vấn suy sụp của hắn, càng không cảm nhận được sự thất vọng và thương tâm của hắn.

Không ai trong số họ có thể nhìn thấy hắn.

Thịnh Cảnh đi đến trước mặt ta, nhìn ta một cách áy náy: "Liên Y, ta xin lỗi, Thúy Nương nàng ấy.... một hai đòi theo ta sang đây."

【 8. 】

Tất cả đã thay đổi.

Bọn họ đều đã thay đổi cả rồi.

Đâu chỉ mỗi Thịnh Cảnh, Thúy Nương thay đổi còn nhiều hơn.

Nửa năm trước, ngày ta và nàng đến chùa Song Lâm dâng hương không may gặp phải bọn cướp.

Thúy Nương xả thân cứu ta, đao nhọn đâm mạnh vào bụng nàng ấy làm máu tươi nhuộm đỏ cả làn váy nàng.

Nhưng nàng vẫn dùng hết sức bò đến trước người ta để ngăn cản những sơn phỉ kia, giọng nói suy yếu nhưng thái độ lại kiên quyết đến như vậy:

"Muốn gì thì cứ nhắm vào ta!"

Bùn đất dưới thân bị nàng nhuộm ra một vòng máu đỏ.

Nhưng nàng liều mạng như vậy cũng không thể bảo vệ được ta.

Lúc Thịnh Cảnh chạy tới, quần áo của ta đã rách nát không còn nguyên vẹn.

Ta mất đi sự trong sạch.

Thân thể Thúy Nương cũng trở nên lạnh lẽo.

Ta ôm thi thể nàng khóc mãi không chịu buông tay.

Nhà ta chỉ có một mình ta nên ta luôn xem Thúy Nương như tỷ muội của ta.

Vừa nghĩ tới cảnh cả người nàng đầy máu nhưng vẫn muốn bảo vệ ta, lòng ta lại co rút đau đớn.

Có lẽ trời cao thấy thương hại ta, lúc trên xe ngựa hơi thở của nàng xuất hiện trở lại, tuy rằng rất yếu ớt.

Mấy ngày kế tiếp ta vẫn luôn hôn mê, dù ở trong mộng ta cũng khóc lóc khẩn cầu ông trời đừng đưa Thúy Nương đi.

Thúy Nương đã sống lại.

Sau khi nằm trên giường hơn một tháng, nàng dần dần hồi phục.

Nhưng từ đó về sau nàng lại giống như bị thay đổi thành người khác.

Không còn là tiểu nha đầu thích ngồi xổm bên cạnh ta, vùi đầu vào đầu gối ta nữa.

Đột nhiên tâm tư nàng dần trở nên kì lạ.....

【 9. 】

Giờ phút này, mắt ta đong đầy nước mắt nhìn bọn họ.

Nhưng ta đã không còn muốn chất vấn bọn họ nữa.

Không còn ý nghĩa.

Khi ta từ bỏ lễ kết tóc và uống rượu hợp cẩn dường như Thịnh Cảnh thở phào nhẹ nhõm.

Hôn lễ của bọn ta cứ qua loa như vậy mà kết thúc.

Sáng sớm ngày hôm sau, con dâu mới phải kính trà cho cha mẹ chồng.

Trưởng công chúa là một nữ tử cường thế, mọi chuyện trong nhà đều do bà định đoạt.

Lúc nhận lấy chén trà, bà liếc ta: "Liên Y, quy tắc thứ nhất của Thịnh gia ta chính là thành thật giữ chữ tín."

Ta biết, bà đây là đang âm thầm thúc giục ta tự kết liễu.

"Liên Y, đêm tân hôn con cũng không giữ được tiểu công gia, chuyện khai chi tán điệp của Thịnh gia ta e rằng không thể trông chờ vào con được."

"Bổn cung thay Thịnh Cảnh chọn mối lương duyên khác, chắc là con không có ý kiến phản đối gì đâu nhỉ?"

Thịnh Cảnh nhíu mày kêu một tiếng: "Nương!"

"Cả đời này nhi tử sẽ không cưới người khác!"

Chàng thiếu niên bên cạnh kêu còn lớn tiếng hơn: "Nương?!" Mắt hắn đỏ bừng, không thể tin được mà lắc đầu.

Ta quay đầu lại, nhìn bộ dạng kiên định của hai người cách nhau bốn tuổi này mà cảm thấy thật buồn cười... và cũng thật đáng buồn.

Thịnh Cảnh bị giữ lại.

Các tỳ nữ theo ta trở về trước, lúc đi qua góc hành lang Thúy Nương đột nhiên dừng bước.

"Tiểu thư, nửa khối ngọc bội của ta rơi mất rồi, vừa rồi gặp trưởng công chúa vẫn còn ở đây mà."

Nàng lo lắng đến mức đỏ cả mắt.

Nửa khối ngọc bội kia lúc trước ta tặng cho nàng, một nửa khác được ta giữ lại.

"Tiểu thư, ngài đi tìm cùng tỳ nữ được không?"

Nàng kéo tay ta, hơi lạnh thấu xương làm cho ta không nhịn được nhíu mày.

Ma xui quỷ khiến, ta đồng ý đi theo nàng.

Lúc trở lại ngoài cửa phòng trưởng công chúa, giọng nói của trưởng công chúa và Thịnh Cảnh từ trong phòng truyền ra.

"Liên Y nhất định phải chết. Nếu không chuyện lương thực phải làm sao bây giờ? Muốn làm đại sự con phải học cách cầm được buông được!"

"Nương! Tất cả chuyện này không liên quan đến Liên Y! Nếu nương lại có ý định hại Liên Y vậy sau này nương hãy xem như chưa từng sinh ra đứa con trai này!"

Trong nháy mắt cuối cùng ta cũng hiểu được tại sao trưởng công chúa lại ban cho ta bình Hạc Đỉnh Hồng kia!

Thì ra là bởi vì ta là con gái duy nhất của người giàu có nhất kinh thành.

Chỉ cần ta chết đi thì Thịnh Cảnh lập tức có thể thuận lý thành chương trở thành người thừa kế tài sản của Thẩm gia ta.

Nhưng vốn dĩ ta đã định sau khi gả cho Thịnh Cảnh, ta sẽ chuyển tài sản của Thẩm gia ta sang tên hắn mà....

Dù sao thì cũng không thể để cho lão kế phụ súc sinh kia được hời.

Ai ngờ trưởng công chúa lại vội vàng như thế! Vậy mà lại muốn ta chết.

Ta ngơ ngác trở về, Thúy Nương đi theo phía sau ta:

"Tiểu thư, nếu ngài ch.ết rồi thì phu nhân phải làm sao bây giờ, từ trên xuống dưới Thẩm gia có nhiều chưởng quỹ và công nhân như vậy, bọn họ phải sống như thế nào đây?"

Ta kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Nhưng nàng chỉ rơi lệ, bộ dạng bi thương giống y như lúc trước ta nhặt được nàng vậy.

Ta đột nhiên sinh ra vài phần phản nghịch.

Ta thật đáng ch.ết mà, lúc trước lại dám nói những lời nhảm nhí như cầu xin bà ta tha mạng cho mẫu thân ta!

Không, ta phải sống.

Sống để chống đỡ cho Thẩm gia to lớn này, sống để phản kháng lại cường quyền kia!

Sống để một lần nữa kéo mình ra khỏi bùn lầy.

【 10. 】

Ta trở lại phòng, sắc mặt thiếu niên kia đã trở nên trắng bệch.

Bờ vai cũng sụp xuống: "Chén rượu kia..."

Hắn thông minh như vậy, chắc chắn đã đoán được tiền căn hậu quả.

Ta gật đầu.

Hắn chán nản ngồi sụp xuống, đầu chôn giữa hai tay, bả vai hơi run run: "Vì sao?"

Tim ta thắt lại.

Tuổi niên thiếu nên đương nhiên hắn khó có thể chấp nhận được chuyện mẫu thân hắn tôn kính nhất lại muốn hại ch.ết người hắn yêu thương nhất.

Ta không thể an ủi hắn vì Thúy Nương đang ở bên cạnh cầm nửa khối ngọc bội kia, sợ hãi nói: "Xin lỗi tiểu thư... Ta quên mất nó bị ta cất vào trong ngực."

"Còn tưởng rằng nó bị mất rồi chứ."

Ở trước mặt nha hoàn tôi tớ, biểu hiện của nàng có vài phần ngại ngần: "Tiểu thư, hôm qua trưởng công chúa gọi ta qua nói chuyện một lúc."

"Bà ta nói hai ngày sau sẽ để cho tiểu công gia đón ta vào cửa."

Ta lẳng lặng nhìn nàng, rất muốn hỏi nàng có phải đã sớm biết bọn họ sẽ nói chuyện kia hay không.

Vừa rồi chắc hẳn nàng cố ý dẫn ta qua đó?

Nha hoàn Bích Hà bĩu môi: "Thúy Nương, ngươi thật sự không biết xấu hổ à. Ngày hôm đó tiểu thư không nên nhặt con sói mắt trắng như ngươi về!"

Ta cảm thấy có lẽ Thúy Nương không phải đang khoe khoang, mà giống như nàng đang đánh một ván cờ rất lớn.

Thúy Nương của ta không xấu như vậy.

Ba tháng trước kế phụ đến Thẩm gia ở rễ lập tức muốn nhận Thúy Nương làm con gái nuôi.

Khi đó nàng đã bắt đầu lấy lòng Thịnh Cảnh, rõ ràng thân phận tiểu thư Thẩm gia càng giúp nàng thành công.

Nhưng Thúy Nương lại không nhận thân phận tiểu thư đó, cứ nhất thiết phải ở lại bên cạnh ta.

Nàng còn nói cái gì mà mặc kệ như thế nào, cả đời này nàng luôn là tỳ nữ của ta.

Lúc này nàng tha thiết nhìn ta: "Tiểu thư, ta có thể một mình tâm sự cùng ngài không?"

Ta bảo Bích Hà ra ngoài, sau đó nhìn thoáng qua chàng thiếu niên kia.

Thiếu niên hung hăng lườm nàng một cái nhưng vẫn ngồi xổm tại chỗ không chịu đi.

"Tiểu thư, ngài và tiểu công gia hòa ly có được không?"

Thúy Nương cho rằng chỉ còn ta và nàng nên tiến lên nắm chặt lấy tay ta, nước mắt cũng rơi xuống.

"Ngài trở về Thẩm gia làm đại tiểu thư của ngài đi."

"Nếu ngài không thích vậy thì thế tử Bùi Hành của An Tây vương phủ cũng là một người lương thiện thích hợp để kết duyên..."

Nàng cay màu, dáng vẻ nơm nớp lo sợ.

Đôi tay kia lạnh băng đến thấu xương.

Trước kia tay nàng rất ấm áp. Vào mùa đông, nàng thường bao bọc tay ta trong lòng bàn tay mình để sưởi ấm....

Thiếu niên kia bất chợt đứng lên, tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng: "Thúy Nương! Xưa nay ta đối đãi với ngươi không tệ!"

"Sao ngươi có thể nhẫn tâm làm ra chuyện hủy hoại nhân duyên không có đạo đức như thế?!"

"Chẳng lẽ ngươi không biết thà phá mười tòa miếu còn hơn hủy một mối hôn sự sao?!"

Ta chậm rãi rút tay ra, nhìn nàng: "Thúy Nương, ngươi theo ta đã vài năm, trước kia ta không nhìn ra ngươi thích tiểu công gia, nay ngươi có thể gả cho hắn, vậy thì chúc mừng ngươi."

Không đúng.

Thế tử Bùi Hành của An Tây vương phủ....

Làm sao nàng biết được Bùi Hành?!

Trước giờ nàng chỉ quan tâm nữ công may vá, không bao giờ hỏi đến chuyện triều đình!

"Chẳng lẽ ngài còn luyến tiếc Thịnh Cảnh sao?", xem ra nàng ấy rất gấp gáp, vô ý nói ra cả đại danh của Thịnh Cảnh.

"Được! Ta sẽ cho ngài thấy rõ rốt cuộc hắn là người như thế nào!"

Nàng ấy lau nước mắt rồi chạy vọt ra ngoài.

Thiếu niên phẫn uất chỉ vào bóng lưng của nàng, sau đó chỉ vào chính mình: "Ta là người như thế nào?"

"Ta là người như thế nào có cần nàng ta chứng minh không?"

"Liên Y, nàng đừng để Thúy Nương châm ngòi ly gián!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top