Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Bạn thân của tôi, Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang ngủ cùng giường với tôi nói: "Kiều An Vũ, sao em lại về rồi? Không phải em nói chuyến bay của em là ngày mai sao?"

Nghe cô nàng nói, tôi thẫn thờ ngồi trên giường.

Phải mất một lúc lâu tôi mới phản ứng lại, tối hôm qua tôi đã ngủ chung giường với một người đàn ông, còn tỉnh dậy từ trong vòng tay anh nữa!!

Mặt tôi đỏ bừng, thậm chí không dám nhìn dung mạo của anh.

Kiều Kiều chỉ vào tôi nói: "Đây là An Cẩn Du, bạn thân chị, mấy năm trước em đã từng gặp cô ấy rồi."

Người bên cạnh không nói nhiều, nhanh chóng trả lời: "Ừ."

Nhưng điều này làm tôi rất xấu hổ.

Tôi không biết phải nói gì nên đành im lặng.

Kiều Kiều là bạn thân từ hồi cấp ba của tôi, sau khi tốt nghiệp chúng tôi không học cùng trường đại học nhưng tôi đã bay từ thành phố bên cạnh đến đây để chúc mừng sinh nhật cô nàng.

Không ngờ lại gặp được em trai cô nàng đang du học trở về nước vì bệnh dịch, còn ở trong tình huống rất xấu hổ nữa.

Bây giờ tôi rất hối hận vì mười phút trước trong lúc mơ màng đã trêu chọc anh.

Mấy năm không gặp không ngờ tiểu tử này lại dậy thì thành công, lông mày rậm mắt to, chân dài khiến không ai nghĩ rằng thằng bé từng là một thiếu niên bồng bột.

Nếu thời gian có thể quay lại, tôi nhất định sẽ ngậm miệng lại, không ăn nói lung tung.

Bạn thân tôi nói "chuẩn bị xong thì ra ngoài" rồi quay lưng rời đi, không để ý đến tình hình của tôi.

Tôi nhìn người đàn ông đã chung chăn với mình đêm qua, vô thức nói: "Xin lỗi, lúc nãy tôi tưởng... Tôi tưởng mình đang mơ nên mới nói vậy, cậu đừng nghĩ nhiều."

Anh nhìn tôi bình tĩnh nói: "Mấy năm không gặp chị gái cởi mở hơn nhiều rồi."

Tôi chỉ biết gượng cười.

Dù sao cũng do tôi mở đầu mà.

Chỉ có thể trách bản thân quá mê trai thôi.

Tôi sợ anh nghĩ tôi có ý đồ với anh ấy nên không dám nói lời thật lòng ra ngoài, mặc dù ngay từ đầu tôi đã có ý đồ rồi.

Nhưng anh là em trai, còn tôi là bạn thân của chị gái anh.

Không thể phạm tội, không thể phạm tội, không thể phạm tội.

Tôi hít một hơi sâu, thầm nhắc nhở chính mình.

Sau đó nở nụ cười công nghiệp: "Chỉ là tai nạn nhỏ thôi, đừng nghĩ nhiều về nó, tôi ra ngoài trước, cậu chuẩn bị xong thì ra."

Nói xong tôi chạy nhanh ra ngoài.

2.

Ba người chúng tôi ăn sáng trong phòng khách, Kiều Kiều thản nhiên hỏi đêm qua ngủ ngon không.

Tôi suýt sặc sữa bò, vội xua tay: "Tối qua tớ ngủ say quá nên không nhớ gì cả."

Lời còn chưa dứt tôi nghe thấy anh trầm giọng lạnh lùng nói: "Ngủ say quá nên ôm người khác rất chặt."

Mặt tôi đỏ lên, nghĩ về cảnh tượng đó.

Lúc đầu tôi chỉ cảm thấy một nguồn nhiệt đang đến gần, mơ màng tưởng đang ngủ trong phòng mình nên ôm lấy Doraemon ở bên cạnh.

Doraemon đẩy tôi ra, tôi thì thầm: "Em ngoan chút, không nghe lời là chị vứt đi đó."

Doraemon không nghe lời động đậy.

Tôi...hình như...cắn nó một cái.

Sau đó nó không tiếp tục động đậy nữa.

Thậm chí tôi còn bất mãn nói: "Nếu còn động đậy thì chị sẽ cắn đó."

Chúa ơi!

Tôi phải làm sao đây!!

Tôi biết mình có thói quen ôm đồ vật đi ngủ, chắc chắn đêm qua tôi coi anh là gấu bông trên giường nên ôm ngủ cả đêm.

Sao lại không nghĩ gì mà nhanh miệng nói chứ.

Bây giờ chết chắc rồi tôi không dám nhìn anh nữa.

Kiều Kiều khó hiểu nói: "Ôm rất chặt?"

Nghe vậy, tôi lập tức bình tĩnh lại.

"Không có gì đâu, tối qua tớ ngủ say quá, có lẽ lạnh quá nên cuốn hết chăn không cho cậu ấy đắp."

Anh đột ngột nói: "Tối qua lạnh sao? Tôi lại thấy rất nóng."

Tôi sợ anh nói tiếp, vội đưa một lý sữa cho anh.

Sau đó nháy mắt cầu xin anh đừng nói tiếp nữa.

Nếu Kiều Kiều biết được thì sẽ đi nói cho cả thế giới biết đó, tôi không muốn chuyện đó xảy ra đâu.

Kiều Kiều uống một ngụm sữa rồi khó hiểu nói: "Chuyện này bình thường mà."

3.

Sau khi ăn xong, Kiều Kiều nói muốn chơi trò trốn thoát khỏi mật thất trong ngày sinh nhật.

Tôi cũng muốn chơi thử một lần nhưng lại sợ trong đó tối quá.

Kiều Kiều đấm ngực nói: "Yên tâm, tớ và em trai sẽ bảo vệ cậu mà."

"Đúng không Kiều An Vũ?"

Nói xong cô nàng vỗ vai Kiều An Vũ.

Nghe vậy tôi lập tức sống lại, quên hết chuyện lúc sáng nhìn chằm chằm Kiều An Vũ nói: "Cậu sẽ bảo vệ bọn tôi đúng không?"

Tai anh đỏ lên, ngượng ngùng quay mặt đi: "Ừ."

Tôi nghĩ là ba người cùng đi nhưng không ngờ Kiều Kiều vừa bước vào mật thất liền kéo một anh đẹp trai chạy đi mất.

Chỉ còn lại Kiều An Vũ và tôi đứng tại chỗ.

Kiều An Vũ hơi nhếch khóe môi: "Đi thôi chị gái, hôm nay em chơi với chị."

Trong mật thất ở đâu cũng tối, tôi không nhìn rõ đường, đột nhiên một con ma lao về phía tôi.

"A a a a a a a a!"

Tôi hét lên rồi ôm lấy cánh tay Kiều An Vũ.

Tôi tưởng anh sẽ đẩy tôi ra, nhưng không ngờ anh lại nhẹ nhàng sờ đầu tôi: "Không sao đâu, là giả đó."

Thật kỳ lạ, nghe anh nói xong trái tim tôi bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Nhưng tôi vẫn không dám đi tiếp, đứng yên tại chỗ không dám cử động.

Anh nắm lấy tay tôi: "Đừng sợ, em đưa chị ra ngoài."

Lúc đó tôi chỉ biết lòng bàn tay ấm lên, không thấy những NPC xung quanh, cũng nghe không thấy bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng tim mình đập vang lên.

Âm thanh đó nối tiếp nhau.

Thình thịch.

4.

Sau khi ra ngoài tôi mới nhận ra lòng bàn tay mình đầy mồ hôi nhưng anh không ghét điều đó, trên đường đi không có tỏ ra khó chịu, luôn an ủi tôi khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ.

Kiều Kiều gửi tin nhắn nói an đẹp trai đó muốn đưa cô nàng về nhà, không muốn bị chúng tôi quấy rầy.

Ừm, rất tốt.

Ngay cả chị em plastic hoa* cũng không chơi như vậy đâu.

(*P/s: Plastic hoa tỷ muội ý là chỉ hội chị em bạn dì tình cảm như hoa giả bằng nhựa, hàng giả 100% nhưng vẫn luôn tươi không tàn.*)

Trên taxi tôi nói: "Hôm nay cảm ơn cậu, khi nãy tôi sợ cậu thấy tôi phiền đó."

Kiều An Vũ không vội đáp mà nghiêm túc nhìn tôi: "Nếu sợ phiền thì tôi đã không đi với chị."

Tôi mất tự nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tất nhiên không phải nhìn phong cảnh bên ngoài mà do nhịp tim tôi nhanh quá.

Tôi sợ anh nghe được.

Đồng thời cũng thầm khinh thường bản thân chỉ là một câu nói thôi mà đã như vậy rồi

Khi vừa về Kiều Kiều đột nhiên ôm tay tôi nói tối nay ngủ chung.

Nhưng Kiều An Vũ nói: "Để chị ấy ngủ ở phòng em đi, tối nay em ngủ ở sô pha."

Tôi ngạc nhiên.

"Nhóc con, không phải em không thích người khác vào phòng mình sao, trước đây bạn chị tới còn chưa thấy em nhiệt tình như vậy đâu." Kiều Kiều nói đùa.

Tôi từ chối nhưng anh không hề để ý tới: "Cứ quyết định như vậy đi, em đi dọn sô pha."

Tôi muốn nói tiếp...

Trước khi rời đi Kiều An Vũ không chút biểu cảm nghiêng người nhìn tôi một cái nhưng tôi lại thấy sự cưng chiều trong mắt anh.

Tôi cười nhìn bọn họ trêu chọc nhau.

Không hiểu sao hơi hâm mộ.

Rồi lại nghĩ tới anh họ của mình.

Lúc này tôi mới nhận ra mới qua hai ngày nhưng khiến tôi quên mất những chuyện đó.

Tôi tự giễu, sao tôi có thể quên dễ dàng như vậy.

Không ngờ cảm xúc trên mặt tôi đã lọt vào ánh mắt ai đó.

Buổi tối khi chuẩn bị ngủ thì tôi đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Không ngờ người gõ là Kiều An Vũ.

Tôi tưởng anh không quen ngủ trên sô pha nên nhanh chóng xin lỗi: "Không quen sao? Nếu không cậu ngủ giường, tôi ngủ sô pha."

"Không phải." Anh giải thích ngay.

Nói xong anh đột nhiên đỏ mặt, nhìn chằm chằm cửa sổ.

"Tôi thấy giọng chị hôm nay hơi khàn, có lẽ do bị gió thổi lạnh, trong phòng có cửa sổ nên tôi đến xem."

Ngay cả Kiều Kiều cũng không nhận ra điều đó nhưng anh lại nhận ra ngay, điều này khiến tôi...thụ sủng nhược kinh*.

(*P/s: THỤ SỦNG NHƯỢC KINH được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.*)

Thấy anh khóa cửa sổ, tôi lịch sự nói "Cảm ơn".

Anh đơn giản nói "Ngủ ngon" rồi ra khỏi phòng.

Đêm rất tĩnh lặng.

Giọng nói trầm khàn của anh vang lên bên tai tôi.

Nó khiến tôi hoảng sợ.

Tôi không nhớ rõ mình đã nói gì sau đó, tim tôi đập nhanh, đây là lần thứ ba trong hôm nay, bởi vì cùng một người, người mà tôi đã từng gặp.

Ý nghĩ trong lòng tôi càng mạnh mẽ và dữ dội .

Hình như tôi trở nên khác đi rồi?

Nhưng làm sao để tôi...có thể xứng với anh đây?

5.

Cuối tuần trôi qua, tôi định tạm biệt hai người họ rồi trở lại trường học.

Thấy trên bàn không có gì, tôi còn tưởng đồ ăn vẫn chưa đến.

Kiều Kiều nhìn thấy tôi liền nói ngày mai em trai cô nàng sẽ hoc cùng trường với tôi.

Tôi ngạc nhiên: "Là sao?"

Cô nàng giải thích ngắn gọn cho tôi.

Tôi chưa kịp hỏi thêm thì thấy Kiều An Vũ mang bữa sáng từ trong bếp ra.

Kiều Kiều thấy vậy liền nói: "Được đó nhóc con, tay nghề không tồi."

Tôi trốn tránh không nhìn anh.

Nghe thấy anh nói: "Sống ở nước ngoài một mình nên lúc muốn ăn món Trung Quốc thì phải tự mình làm."

"Được rồi được rồi, có chuyện gì thì tí nữa lại nói, ăn cơm trước."

Tính cách Kiều Kiều hoạt bát, ăn cơm cũng nói chuyện.

Một lát sau cô nàng kể về cuộc gặp gỡ với anh đẹp trai tối quá. 

Lúc sau lại kể câu mình làm sai trong kỳ thi đại học.

Có lẽ Kiều An Vũ quen rồi, suốt quá trình không nói gì.

"Không sao đâu Kiều Kiều, lúc rảnh tớ sẽ đến chơi với cậu mà ."

Sự an ủi của tôi có tác dụng, cô nàng càng nói càng hăng, phong cách cũng thay đổi: "Vẫn là An An tốt nhất, không giống nhóc con nào đó không biết nói gì. Bảo bảo~ cậu đừng dễ dãi mà đồng ý làm bạn gái nó, tớ muốn nó chịu khổ thêm chút."

Tôi hơi bất lực: "Kiều Kiều cậu đừng nói nhảm, cậu biết tớ không có ý đó mà."

Sao anh có thể thích tôi chứ?

Ngay từ đầu là do tôi trêu chọc anh, anh không tức giận là may rồi.

Tôi và anh không phải là người cùng một thế giới.

Thỉnh thoảng tôi có nói đùa nhưng tôi tự biết thân biết phận.

Đôi khi cảm xúc của con người đến rất nhanh, có thể do chỉ là một lời nói hay một hành động vô ý.

Nếu tôi tự mình nói đùa thì không sao, nhưng nếu người khác nói thì điều tôi luôn giấu trong lòng sẽ lộ ra.

Tâm trạng của tôi xuống dần, Kiều Kiều cũng phát hiện mình đùa giỡn quá mức nên im lặng.

6.

Tôi tưởng chúng tôi gọi ô tô về trường nhưng Kiều An Vũ có xe, tôi muốn ngồi ghế sau nhưng lại sợ Kiều An Vũ hiểu nhầm tôi coi anh là tài xế.

Sau khi suy nghĩ kĩ, cuối cùng tôi ngồi vào ghế phụ.

Tôi chuyển ra ngoài vào năm cuối vì sợ làm phiền bạn cùng phòng ký túc ôn thi thạc sĩ.

Trong xe chỉ có hai người chúng tôi nên mọi giác quan đều được phóng đại.

Tôi không biết nên nói gì nên đành im lặng.

"Hôm nay tâm trạng của chị không tốt sao?"

Tôi nhếch miệng mỉm cười: "Không có chuyện gì đâu, hôm nay làm phiền cậu rồi."

Sau khi nói địa chỉ, tôi nhắm mặt lại nghỉ ngơi.

Đầu tôi đau nhức nghĩ về còn bao nhiêu việc phải hoàn thành khi về, cũng nghĩ về việc Kiều Kiều nói ngày mai anh sẽ nộp đơn nhập học.

Tôi nghĩ mình nên giúp đỡ.

"Sáng mai tôi đến tìm cậu, tôi có quen biết người bên Phòng Giáo Vụ."

"Không sao, một mình tôi đi làm cũng được."

Nhưng tôi cố chấp nói: "Không được, tôi đã hứa với chị cậu rồi."

Anh im lặng một lúc rồi nói: "Chỉ vì hứa với chị tôi thôi sao?"

Tôi không nghe được lời anh nói, tiếng nhạc trong xe làm dịu đi tâm trạng tôi.

Tôi hy vọng con đường này không có điểm dừng. Có điều tôi không ngờ dì tôi đang đợi tôi dưới khu chung cư.

Khi đến thành phố A thì trời đã tối, vừa xuống xe chưa kịp nói cảm ơn với anh thì dì tôi chạy tới.

"Được lắm An Cẩn Du, cả ngày nay gọi điện cho mày không được thì ra là đi hẹn hò với đàn ông, mày cho rằng kiếm được chỗ dựa rồi thì có thể không đưa tiền cho tao sao?"

Nói xong bà ta tát tôi một cái.

Tôi hoảng đến mức ngồi trên đất rất lâu.

Lúc đó tôi cảm thấy thế giới đột nhiên yên tĩnh lại.

Dì tôi còn lải nhải: "An Cẩn Du, tốt xấu gì bọn tao cũng cho tiền mày học đại học, lúc trước mày hứa sẽ trả lại khi vào đại học, đừng có mà thất hứa, nếu không mỗi ngày tao đều đến trường lan tin cho bạn mày biết."

Nếu là ngày thường thì tôi sẽ âm thầm chịu đựng, dù sao cũng chỉ có một mình tôi, không ai biết được.

Nhưng đêm nay lại có Kiều An Vũ ở đây.

Anh là người tôi muốn giấu kín quá khứ của mình nhất.

Rõ ràng tôi đã tự nhủ phải từ bỏ, muốn anh không biết để lại chút tôn nghiêm cuối cùng, nhưng anh vẫn nhìn thấy nó.

Sự giả vờ bình tĩnh trước đây của tôi biến mất.

Dì tôi vẫn muốn đến gần tôi hơn.

Đột nhiên có một chiếc áo khoác trên vai tôi.

Sau đó giọng nói Kiều An Vũ vang lên.

"Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng nếu hôm nay bà dám đến gần hơn thì tôi cũng không ngại thử một lần."

Dì tôi nghe vậy thì không dám tiến tới, đành phải đứng đó chửi: "Tao nói cho mày biết, nếu tối nay mày còn không chuyển tiền thì ngày mai tao vẫn đến đây đợi."

Nói xong liền rời đi.

Kiều An Vũ quay đầu lại muốn nói gì đó nhưng tôi cúi đầu đưa áo khoác cho anh: "Về trường sớm đi, ngày mai phải đến Phòng Giáo Vụ nộp hồ sơ đó."

"An..."

"Đừng nói nữa, để tôi yên tĩnh một chút." Giọng nói tôi đầy nức nở

Kéo cơ thể mỏi mệt đi từng bước.

Sau khi đóng của nhà lại, cuối cùng tôi không nhịn được khóc.

Tôi, An Cẩn Du, trước đây luôn một mình.

Vốn dĩ tôi là cô nhi, từ khi có ký ức tôi chưa bao giờ gặp cha mẹ mình, tôi luôn được chú tôi nuôi dưỡng.

Khi còn trẻ dì tôi làm việc quá sức nên mắc bệnh nặng, không thể đi làm nên phải ở nhà.

Mọi chi tiêu trong gia đình đều do chú tôi gánh chịu.

Con trai chú tôi tên Dư Dương, là anh họ của tôi, khi tôi học cấp ba anh họ vì trượt đại học nên đi làm.

Nhìn chú chắt chiu từng chút để trả học phí cho tôi, tôi nói với ông ấy sẽ trả lại toàn bộ số tiền khi vào đại học.

Chú tôi không đồng ý, bảo tôi cứ yên tâm tập trung học hành.

Không biết vì sao mà dì tôi biết cuộc trò chuyện đó.

Dì đã nhắc nhiều lần hàng tháng kể từ khi tôi vào đại học.

Tôi có thể hiểu cho bà ấy, một người hiếu thắng như bà ấy cũng do một phần vì tôi mà bây giờ không thể đi làm.

Cho nên tôi hiểu cho bà ấy, tôi không trách dì.

Cho nên mỗi lần dì tới tìm tôi, tôi đều không nói cho chú tôi biết, mỗi lần Dư Dương tới quấy rối tôi, tôi cũng không nói cho chú biết.

Nếu ông ấy biết được thì sẽ xảy ra trận cãi nhau to.

Tôi luôn nghĩ nếu bản thân chịu đựng thêm một chút thì mọi chuyện sẽ nhanh qua thôi.

Chuyện này chỉ có Kiều Kiều biết.

Nhưng hôm nay đột nhiên có thêm người thứ ba biết.

Anh sẽ cảm thấy tôi rất đáng thương sao?

Liệu anh có coi thường tôi không?

Càng nghĩ về điều đó, tôi càng thấy đau khổ, tủi thân bật khóc trên sô pha.

Rõ ràng tôi đã quyết định từ bỏ anh, vì sao những chuyện này lại để anh biết chứ.

Tôi chỉ muốn...giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân thôi.

"Đinh đinh!" Tiếng tin nhắn trên điện thoại vang lên.

【 Tôi mua thuốc giảm sưng để ở trước của nhà chị, sáng mai tôi đi một mình, buổi tối tôi đến đón chị ăn tối. 】

Ngay sau đó Kiều Kiều gọi điện thoại đến: "An Cẩn Du, cậu là heo sao? Em trai tớ to đùng đùng đứng bên cạnh không biết kêu nó đánh lại sao? Bà ta cũng xứng tát cậu sao? Nếu không phải tối nay tớ không ở đó thì bà ta sẽ không nói được gì đâu, mấy năm nay cậu đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, nhanh tốt nghiệp rồi qua đây với tớ, cậu mà dám về nhà đó thì tớ sẽ đánh gãy chân cậu."

"Kiều Kiều, tớ không muốn chú tớ..."

Bên kia đầu điện thoại càng tức giận hơn: "Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chú cậu, thỉnh thoảng dành thời gian nghĩ cho bản thân mình đi, trên tivi cũng nói mọi người phải dành thời gian cho bản thân đó, cậu không biết sao."

"Nhưng..."

"Đừng lo nữa, cậu rất tốt, cũng rất tuyệt, cậu là niềm tự hào của chú cậu, đừng đánh giá thấp bản thân, cái bóng mà dì cậu mang đến khi cậu còn nhỏ đã qua rồi, cậu còn chúng tớ mà?"

Nghe Kiều Kiều nói, tôi nín khóc bật cười.

Ừ, tất cả đã qua rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top