Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.

Cứ thế tôi và Kiều An Vũ không liên lạc với nhau.

Nghĩ mà cười, rõ ràng không có quan hệ gì với nhau, nhưng buồn cười là tôi còn muốn tìm một lý do để tránh anh.

Tôi vẫn một mình như cũ, Kiều Kiều cũng vội chuyện tốt nghiệp nên không đến tìm tôi.

Cũng tốt, tôi có thể bĩnh tĩnh lại.

Bình tĩnh sẽ khiến tôi quên đi chuyện này.

Thời gian tôi đi làm sớm hơn anh, cũng giúp tôi tránh gặp anh. Chỉ là đôi khi nhìn thấy cô gái kia đứng dưới lầu chờ Kiều An Vũ, trong tay còn cầm gì đos.

Tôi vốn mẫn cảm, hiện tại biến thành bộ dáng này khiến tôi không có dũng khí gặp anh.

Đành phải luôn trốn anh.

Nhưng Kiều Kiều đột nhiên nói với tôi không liên lạc được với anh, nhờ tôi đến trường xem anh thử.

Tôi nghĩ cô nàng chưa biết chuyện anh chuyển ra ngoài nên đồng ý.

Suy nghĩ hồi lâu, đến tối tôi đứng trước của nhà anh.

Lúc tôi đang phân vân nên gõ cửa hay không.

Cửa mở.

Cánh tay tôi dừng giữa không trung.

"Tôi...tôi..." Tôi hoảng loạn, hồi lâu không nói xong.

"Ở cửa có camera." Anh vừa nói vừa chỉ camera ở trên cửa, vậy nên bộ dáng tôi phân vân bị anh nhìn thấy rồi?

"Tôi..."

Còn chưa nói hết câu thì thấy mặt anh đỏ ửng, giống như bị sốt.

"Cậu sao vậy?" Tôi vội vàng hỏi.

"Có chỗ nào không thoải mái sao, uống thuốc chưa? Đi, tôi đưa cậu tới bệnh viện." Tôi quên mất xấu hổ, chỉ nghĩ anh bị bệnh.

Anh không đáp lại, yên lặng đi vào phòng, để tôi một mình đứng ngoài cửa.

Tôi không để ý nhiều, vào cửa lôi anh chuẩn bị đi khám.

Anh bất động: "Không phải trốn tôi sao?"

"Đừng để ý đến chuyện này nữa, đi bệnh viện trước được không."

Anh vẫn bất động.

Tôi tưởng anh khống muốn đi bệnh viện với tôi nên nghĩ tớ một người.

Tuy rằng tôi không thích cô ấy, nhưng bây giờ có lẽ người anh muốn gặp nhất là cô ấy.

"Vậy cậu gọi điện bảo cô ấy đến đưa cậu đi bệnh viện nha, tôi về trước, nếu nửa tiếng sau mà cô ấy không tới thì cậu phải gọi tôi tới đưa cậu đi đó."

Nói xong tôi chuẩn bị đi.

Anh kéo tay tôi, lực kéo mạnh khiến tôi đập vào ngực anh.

"An Cẩn Du, chị không muốn hỏi gì sao?"

"Tôi..."

"Nghĩ kỹ đi, nếu không thì chị sẽ không còn cơ hội nữa đây." Hắn lại bổ sung nói.

"Nhưng lúc đó cậu không phủ nhận." Tôi nhỏ giọng nói.

"Vậy nên chị tin lời nói của người mình mới gặp một lần, không hỏi rõ tôi?"

"Vậy sao cậu không giải thích gì cả."

Tôi không nhận ra lời mình nói như đang làm nũng.

"Chị còn chưa hỏi tôi mà, sau này nếu chúng ta cứ không tin tưởng nhau như vậy thì tôi phải làm sao đây."

"Tôi..."

Từ từ, anh nói sau này?

Anh dựa đầu lên vai tôi: "Đầu tôi đau."

Sau đó tôi đưa anh tới bệnh viện.

Bức tường giữa chúng tôi sập xuống.

Lúc này tôi mới biết cô gái kia được anh giúp đỡ một lần ở nước ngoài, sau đó cô ấy liên tục tỏ tình với anh.

Đương nhiên là anh từ chối nhưng cô gái kia không thèm để ý, càng từ chối càng khiến cô ấy theo đuổi mãnh liệt hơn.

Hơn nữa lúc ấy ở nước có rất nhiều người theo người theo đuổi anh, anh thấy phiền nên không lười giải thích, khiến cho cô gái kia tự mình đi lan truyền tin đồn.

Anh đã nói chuyện với nhiều lần với cô ấy nhưng cô ấy vẫn cố chấp nên không để ý nữa.

Anh không ngờ cô ấy lại đi theo anh về nước, nhưng không sao, mọi chuyện đã qua rồi.

10.

Tối ngày thứ ba sau khi đi chuyền nước về, anh muốn nấu cơm cho tôi.

Thấy anh gần hồi phục, tôi không từ chối.

Tôi biết kỹ năng nấu ăn của Kiều An Vũ rất tốt, nhìn bốn món trên bàn đều là đồ tôi thích ăn, tôi nghi ngờ có phải trùng hợp không.

Tôi gắp một miếng gà xào ớt: "Ừ, ăn ngon, lâu rồi tôi chưa ăn món này."

Gắp tiếp một miếng thịt kho: "Ngon quá, bây giờ biết tại sao Tô Đông Pha* lại siêu thích thịt kho rồi."

(*P/s: Tô Đông Pha là Nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.*)

Ăn xong thỏa mãn nói: "Hôm nay hạnh phúc quá rồi, sao cậu lại trùng hợp làm đúng món tôi thích thế."

Thấy tôi khen, anh hơi rũ mắt, nhìn thẳng tôi: "An Cẩn Du, mấy ngày trước tôi đặc biệt gọi điện hỏi chị mình định để hôm đó nấu bữa tối cho chị, không phải trùng hợp làm."

Tôi không dám nói chuyện mấy hôm trước, không kịp phản ứng khi anh bất ngờ nói ra như vậy.

Nếu chuyển chủ đề khác nói thì mọi chuyện sẽ tệ hơn.

Vì thế tôi buông đũa xuống, nghiêm túc nói xin lỗi với anh.

"Xin lỗi, hôm đó, lúc ấy lời tôi nói không tốt, tức giận nên không khống chế tốt lời mình nói ra."

Kiều An Vũ nhìn tôi, ung dung nói: "Chị biết tại sao mình lại tức giận không?"

"Tôi..."

"Bởi vì tôi thích cậu, nên tôi...đã ăn giấm."

Cuối cùng tôi cũng nói ra được, không để đường lại lui cho mình.

Anh nhìn tôi rất lâu, thở dài "An Cẩn Du, chị còn nhớ cậu bé ở ngõ nhỏ phía sau nhà chị khi chị mười ba tuổi không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Đương nhiên nhớ.

Năm mười ba tuổi ấy, chú dì còn chưa chuyển đến thành phố A, lúc ấy dì không chanh chua như bây giờ.

Ở ngõ nhỏ có một cái xích đu rất to, mỗi ngày tôi đều đến đó thư giãn sau khi tan học.

Có lần tôi nhìn thấy một đám trẻ con vây quanh một cậu bé.

Chúng nói chuyện khó nghe.

"Thằng lùn, mai mày phải ngoan ngoãn đưa tiền cho bọn tao, nếu mày dám báo giáo viên thì sau này gặp mày một lần bọn tao sẽ đánh một lần."

"Còn nữa, nếu mày còn dám tiếp tục nói chuyện với Mạt Mạt thì cẩn thận đó."

Rõ ràng chỉ mới tám chín tuổi thôi mà sao lại ăn nói khó nghe như vậy.

Từ nhỏ tôi không thích đứng im nhìn người khác bị bắt nạt , vì thế hôm đó ỷ vào tuổi mình lớn hơn dọa tụi nó chạy đi.

Rồi đỡ cậu bé dưới đất dậy.

Tôi còn nhớ lúc đó thằng bé nói "Cảm ơn" với tôi.

Tôi không nhớ tiếp theo bản thân nói gì.

Chỉ nhớ rõ lúc đó đã lấy một viên kẹo ngọt trong túi áo đưa cho thằng bé.

Từ đó về sau tôi chưa bao giờ gặp lại thằng bé.

Tôi nhớ rõ đôi mắt của cậu bé ấy, nó rất sáng, bây giờ nhớ lại mới thấy có vài phần giống mắt của  Kiều An Vũ.

Tôi vui vẻ hỏi: "Đứa trẻ năm ấy là cậu à? Nhưng tại sao lúc gặp lại tôi lại không nhận ra nhỉ."

Không nhận ra cũng bình thường.

Khi mới gặp chỉ mới tám chín tuổi, lúc gặp lại đã là cấp 2, đã qua mấy năm rồi nên ngoại hình cũng thay đổi mà.

Tôi rũ mắt. 

"Kiều An Vũ, năm đó vốn dĩ tôi muốn nói cảm ơn với chị, nhưng khi ba mẹ tôi biết chuyện đó đã cho tôi chuyển trường, tôi đã không gặp chị cho đến khi chị đến nhà tôi."

"Vậy vì sao cậu không nói?"

"Lúc ấy tôi cho rằng... chị đang yêu đương."

Hồi cấp ba, có một bạn nam tỏ tình với tôi, nhưng tôi chỉ lo ôn thi đại học, không có thời gian nghĩ chuyện yêu đương, chỉ là thuận miệng kể với Kiều Kiều nhưng không ngờ lại bị anh nghe được.

"Vậy sao sau khi cậu thi đậu trường đại học của tôi thì lại đi du học ."

Anh giải thích: "Vì tôi sợ mình sẽ không nhịn được muốn cướp chị, tôi không muốn chị khổ sở, lại sợ sẽ không khống chế được bản thân nên du học là lựa chọn tốt nhất"

Tôi cúi đầu: "Lúc ấy tôi không có thời gian nghĩ chuyện yêu đương, là cậu ta bám theo tôi."

"Tôi biết, sau khi tình hình bệnh dịch ổn định tôi về nước mới phát hiện, rõ ràng tôi có thể hỏi chị tôi, nhưng tôi sợ, sợ chị ấy nói chị đang hạnh phúc bên ai, người đàn ông kia có xứng đôi với chị hay không, nhưng tôi không ngờ tất cả chỉ do tôi nghĩ nhiều quá. An An, nếu tôi biết sớm hơn, nếu tôi mặt dày thêm chút thì nhất định sẽ ở bên cạnh bảo vệ chị. An An, tôi thích chị, từ khi sinh ra tôi chưa bao giờ thích ai cả, vậy nên chị..."

"Tôi nguyện ý."

Tôi cướp lời nói trước, tôi nguyện ý.

Kiều An Vũ nhìn thẳng vào mắt tôi: "An An, tôi cho chị ba giây suy nghĩ kỹ."

"Không cần đâu, tôi sẽ không hối hận."

11.

Cứ như vậy tôi và Kiều An Vũ ở bên nhau, bắt đầu mở ra hình thức sở chung không biết xấu hổ.

Ban ngày anh đi học, tôi đi làm, buổi tối ngồi ăn cơm anh nấu.

Đôi khi không có tiết học, anh sẽ đến nơi làm việc tìm tôi.

Một ngày nọ chúng tôi đang nằm trên sô pha xem phim, anh đột nhiên nắm tay tôi: "An An, khi nào em mới cho anh một danh phận vậy."

Lúc này tôi mới để ý, tôi chưa nói với bạn bè chuyện chúng tôi yêu nhau.

"Em chưa chuẩn bị tốt, đột nhiên từ bạn thân của chị gái trở thành bạn gái anh, em chưa thích nghi lắm."

Kết quả anh đè tôi xuống so pha, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm tôi nói: "Không cho anh một danh phận cũng không sao, anh có thể làm tình nhân bí mật của em, nhưng trước tiên em phải cho anh cảm giác an toàn đã."

"Biết hôm đầu tiên chúng ta ngủ chung em cắn anh ở chỗ nào không?"

Tôi bị anh dọa sợ không nói rõ: "Em... Không biết."

Anh hôn môi tôi, mập mờ nói: "Vậy bây giờ anh sẽ nói cho em biết."

Sau đó... Sau đó tôi bị...

(Tắt đèn thôi.)

Cuối tuần Kiều An Vũ phải về nhà lấy một tài liệu, trước khi đi còn dặn tôi buổi tối không được ra ngoài, sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm.

Tôi chỉ cho rằng anh nghĩ quá nhiều, trước đây tôi ở một mình không sao mà.

Hôm chủ nhật đó trong phòng bếp không có giấm, có một siêu thị không xa dưới lầu nên tôi ra ngoài mua

Nhưng tôi không ngờ khi trở về lại gặp được Dư Dương.

Anh ta uống rượu, cả người toàn mùi rượu, uống sau chặn tôi trên cửa nhà.

"Được lắm, An Cẩn Du, mới mấy tháng không gặp sau mày lại hư rồi? Đi với tao, tao sẽ thỏa mãn mày, không cần đi tìm người khác."

Trong tay tôi chỉ có lọ dấm, không phải là đối thủ của anh ta.

Còn chưa kịp báo nguy thì đã bị cướp điện thoại.

Xung quanh đây đều là sinh viên thuê nhà, cuối tuần họ đều đến trung tâm thành phố chơi nên không ở đây.

Sau khi suy nghĩ kỹ, trước tiên tôi phải trấn an anh ta rồi đợi Kiều An Vũ phát hiện giúp tôi báo nguy.

Vì thế tôi run rẩy nói: "Anh họ, anh nói gì thế, em nghe không hiểu, có phải anh uống say rồi không? Em lập tức gọi điện cho chú dì để họ đến đây đón anh."

Dư Dương cười lớn: "Ha ha ha, gọi điện? An Cẩn Du, tao sợ khi bọn họ đến thfi mày đã ở trong tay tao rồi. Sao? Muốn thử không."

"Anh họ, đừng nói đùa nữa, chờ lát nữa trời tối thì sẽ không bắt xe về được đâu đó, anh về nhà trước thì hơn."

"Sao vậy An Cẩn Du, nghe nói mày có bạn trai rồi? Có lẽ mày không biết mẹ tao nói sau khi mày tốt nghiệp sẽ gả mày cho tao, chuyện này ba tao cũng biết, tao nhịn lâu như vậy là vì tương lai của chúng ta đó."

Cái gì?

Chú tôi cũng biết?

Nhưng ông ấy đối với tôi rất tốt, chẳng lẽ trước đây đều là ảo giác của tôi.

"Mở cửa, tao phải xem thử thành nào dám thông đồng với mày?"

Tôi nhân lúc anh ta quay đầu lại, đập chai giấm vào đầu anh ta, anh ta bị chọc giận.

"An Cẩn Du, con đ.ĩ này, mày không muốn sống nữa phải không, hôm nay tao phải chơi chét mày."

Tôi ném chai giấm rồi bỏ chạy, trong lòng vô cùng sợ hãi, dùng hết sức mình chạy nhưng vẫn bị anh ta đuổi kịp.

Anh ta kéo tóc tôi, tát tôi một cái rồi lôi quần áo tôi.

Tôi tưởng rằng mình sắp chết rồi.

Nhưng sức nặng trên người đột nhiên biến mất, ngay sau đó tôi nghe được tiếng kêu gào.

Còn có tiếng gọi của Kiều Kiều.

Nhưng bây giờ tôi không thể nghe được gì cả, đầu rất đau, mặt cũng rất đau.

12.

Khi tỉnh lại tôi đang ở trong bệnh viện.

Nghe tiếng tí tách của túi chuyền nước.

"Bảo bối, cậu tỉnh rồi?" Kiều Kiều nắm tay tôi nói.

"Cậu có biết nếu cậu còn không tỉnh thì Kiều An Vũ thật sự sẽ lấy mạng của tên đàn ông đó. Nếu biết sớm có chuyện như vậy xảy ra, tớ không nên bảo Kiều An Vũ về nhà, tớ sẽ tự mình đưa qua. Bảo bối, xin lỗi."

Tôi lắc đầu: "Không trách cậu, Kiều Kiều, là tớ không nghe lời."

Nhưng tôi không ngờ chú tôi cũng đến đây.

Chú đối với tôi rất tốt, điều đó là sự thật nên tôi muốn chính miệng chú giải thích lời Dư Dương nói tối đó. 

Ông ấy nhìn tôi: "An An, chú có lỗi với cháu."

Tôi nhìn mái tóc bạc trên đầu ông ấy, trong trí nhớ đây là người luôn chăm sóc tôi.

"Chú, anh họ nói sau khi tốt nghiệp sẽ..."

Ông ấy tức giận đập bàn: "Không gọi nó là anh họ, nó không xứng làm anh họ cháu."

Rồi nói tiếp: "An An, vốn dĩ chú tính đợi cháu tốt nghiệp xong thì bảo cháu rời khỏi thành phố A, đến lúc đó bọn họ sẽ không tìm được cháu. Nhưng sao cháu không nói với chú trước đây nó từng quấy rối cháu, nếu chú biết thì sẽ đánh gãy chân nó."

"Chú, đừng tức giận, sau khi tốt nghiệp cháu sẽ rời khỏi đây, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Nước mắt ông chảy xuống: "Được được, sau khi cháu tốt nghiệp chú sẽ ly hôn với dì, ncháu biết Dư Dương căn bản không phải là con chú mà, lúc trước bọn ta kết hôn vì muốn cho nó một danh phận, nhưng không ngờ nó báo đáp lại như  vậy, những năm gần đây chú cũng chịu đựng đủ rôì, sau này nên ở một mình thì hơn."

Dư Dương vô tội nên được phóng thích, tôi không để ý chuyện đó.

Kiều An Vũ sống chết không đồng ý, hận không thể khiến anh ta ngồi tù cả đời.

Nhưng tôi lựa chọn buông tha anh ta vì có chuyện quan trọng hơn.

Dùng một lần nằm viện đổi lấy chú, dù thế nào thì người được lợi cũng là tôi.

Dì tôi không đồng ý ly hôn, nhưng chú tôi muốn sau này sống một mình, vì thế tôi lấy sổ tiết kiệm ra đưa cho dì nói là tiền tôi cho Du Dương, lúc đó bà ta mới đồng ý, chú bảo sau này sẽ trả lại tôi.

Tôi cảm thấy chú rất giống ba tôi.

Trong cuộc đời này tôi không có nhiều người quen lắm.

Kiều An Vũ tìm được một công việc cho chú ở thành phố kế bên, còn thuê nhà ở chờ tôi tốt nghiệp xong thì sẽ dọn đến ở.

Chú tôi cả ngày vui vẻ, còn nói sau này phấn đấu mua nhà cho tôi làm của hồi môn.

Còn về dì và Dư Dương, sau này sẽ không liên quan đến chúng tôi. 

13.

Sắp đến Tết Âm Lịch, đây là lần đầu tiên chúng tôi đón Tết ở thành phố kế bên kể từ khi yêu nhau.

Lần đầu tiên hẹn hò ở nơi khác, đương nhiên phải chuẩn bị tỉ mỉ.

Sáng sớm tôi gọi điện cho Kiều Kiều.

"Bảo bối, đừng lo lắng, cho du cậu có mặc bao tải thì trong mắt nhóc con kia cũng là thiên thần."

Tôi bất mãn nói: "Nhưng tớ muốn lần đầu hẹn hò phải thật hoàn hảo."

"Được được, còn nhiều thời gian lắm, đừng vội."

Cuối cùng Kiều Kiều giúp tôi trang điểm, chọn một chiếc máy dài màu đỏ.

Kiều Kiều nhìn tôi vừa lòng cười: "Đi đi Tiểu An Tử, đến lúc cậu đến gặp tiểu tình nhân của mình rồi."

Vì thế tôi cứ như vậy đi tới chỗ chúng tôi hẹn gặp.

Kiều An Vũ vừa thấy liền quàng khăn vào cổ tôi.

Oán giận nói: "Trời lạnh như vậy, em không biết tuyết đang rơi sao? Mặc ít thì sẽ cảm lạnh đó."

Sau khi xuất viện Kiều An Vũ bắt đầu bật chế độ nói nhiều.

Tôi nhìn anh không nói lời nào.

Anh nghiêng đầu sang một bên, em nhìn anh làm gì.

Tôi buồn bã nói: "Vì sao anh chỉ mặc đồ bình thường mà cũng đẹp vậy."

Đôi mắt anh sáng lên: "Bởi vì bạn trai em trời sinh là móc treo quần áo."

"Đồ tự luyến."

Dọc đường đi tôi không vui lắm, cuối cùng anh dừng lại hỏi tôi: "Hôm nay em sao vậy?"

Tôi ủy khuất nói: "Hôm nay em dậy sớm trang điểm, nghiêm túc chọn lựa quần áo, anh không khen gì thì thôi nhưng đây lần đầu tiên hẹn hò ở nơi khác, anh thờ ơ như vậy thì sau này phải làm sao đây? Có thể sẽ càng..."

Anh vươn tay nhẹ nhàng phủi đi bông tuyết trên vai tôi: "Ngốc, ai nói thế chứ, khi nhìn thấy em anh đã không rời mắt được , trong đầu toàn là hôm nay bạn gái mình thật đẹp, thật may mắn khi gặp được cô ấy."

Tôi gây rối vô cớ: "Vậy hôm qua em không đẹp sao?"

Anh cười nói: "Hôm qua em cũng đẹp, hôm nay em cũng đẹp, ngày mai em đẹp nhất."

Tôi nín khóc mỉm cười.

Cuối cùng chúng tôi đi tới ngõ nhỏ khi còn nhỏ, nơi này đã bắt đầu cũ nát nhưng vẫn rất quen thuộc.

Không hiểu sao tôi đột nhiên muốn khóc.

Ở nơi này tôi đã gặp được người quan trọng nhất của đời mình.

Cũng chính nơi này, tôi mới có nhiều kỉ niệm đẹp, lúc ấy dì không ghét tôi, anh họ cũng chưa quấy rối tôi.

Tất cả đều rất tốt.

Ngón tay đột nhiên bị kéo, giọng Kiều An Vũ vang lên: "An An, muốn nghe chuyện về cậu bé đó nữa không."

Tôi nói: "Đương nhiên muốn."

"Từ nhỏ cậu bé luôn bị bắt nạt, bị người khác nhục mạ, giựt tiền là chuyện bình thường, cậu ta đã tập thành thói quen, ba mẹ thì bận công việc, cậu ta không dám nói với chị gái và ba mẹ, chỉ có im lặng chịu đựng. 

Cho đến một ngày, có một cô bé xuất hiện trong thế giới của cậu ta, đuổi những đứa trẻ bắt nạt cậu ta đi, cho cậu ta một viên kẹo. Cậu bé nghĩ rằng chỉ là một viên kẹo nhưng vì sao lại ngọt như vậy. 

Cậu bé lấy hết can đảm, quyết định không chịu đựng nữa, lần đầu tiên nói chuyện này cho ba mẹ và chị gái.

Hôm đó chị gái cậu ta đánh những đứa trẻ đó một trận, ba mẹ cậu ta cũng trong đêm đó cho cậu ta chuyển trường.

Thật đáng tiếc, cậu bé còn chưa kịp gặp cô bé đó, nói lời cảm ơn với cô bé.

Cậu bé cho rằng sau này sẽ không gặp nữa.

Cho đến ngày đó, chị gái cậu bé đưa bạn thân mình về, cậu bé mới phát hiện cô gái đó là người mình vẫn luôn đợi."

Nghe anh nói xong, không biết nước mắt tôi đã rơi từ lúc nào.

"Cảm ơn anh, Kiều An Vũ, cảm ơn anh đã chờ em, cảm ơn anh đã tới yêu em."

-Hoàn chính văn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top