Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



10

Đêm hội rằm tháng giêng, ta đã háo hức cả ngày rồi.

Mama đã chải cho ta một mái tóc rất đẹp.

Ta cầm váy lên rất vui vẻ chạy ra ngoài, nha hoàn đuổi theo ta hỏi: "Không đợi Hoàng thái tôn điện hạ nữa à?"

Động tác của ta dừng lại, thoáng chút thất vọng: "Không đợi nữa, điện hạ bận lắm."

Hoàng thái tôn hàng năm đều phải dâng hương cúng tổ tiên với hoàng tổ phụ, rồi ăn cơm nghe giáo huấn mới có thời gian ra ngoài, hắn có rất nhiều việc phải làm, hắn quá mệt mỏi. Đặc biệt kể từ khi ta vô tình làm đổ đèn lồng đốt cháy váy, điện hạ không vui khi ta ra ngoài tụ tập.

Nha hoàn đã chuẩn bị sẵn xe ngựa cho ta, nhưng ta lại chần chừ không chịu lên.

"Quận chúa đang đợi ai à?"

Ta không nói gì, chỉ mở to mắt nhìn đầu đường phía bên kia.

Đợi ai nhỉ? Ta quên rồi.

Bỗng nhiên có tiếng vó ngựa vọng lại, thiếu niên mặc áo tím ở cuối đường đang chở hoa đi tới.

Giống như một bức tranh thủy mặc, dần dần có màu sắc. Hắn mặc áo tím đậm, cưỡi ngựa lông trắng như tuyết, trước ngực ôm đầy hoa.

Hắn dừng ngựa lơ lửng ở trước mặt.

Gần như khoe khoang: "A Man, nhìn hoa mà ta hái ở vùng ngoại ô này đi."

Viền áo dưới của Trường Quang vương đều dính bùn, hắn oán giận nói:

"Đất ở Lạc Dương vẫn còn tệ như vậy, ta bị ngã một cái, nhưng ta vẫn muốn chia một nửa hoa cho nàng."

Tư duy chậm chạp của ta cuối cùng cũng theo kịp.

Ta nghĩ, hóa ra người mà ta muốn đợi hôm nay, chính là hắn.

Trường Quang vương,  Ân Triệt.

11

Tết nguyên tiêu, đêm xuân đặc biệt náo nhiệt, vô số hoa đăng đan xen, lại thêm khói lửa mịt trời, quả thật là ngày hội của nhân gian.

Ta nhìn người phun lửa không rời mắt, cùng Trường Quang vương ăn uống suốt dọc đường, bụng căng lên tròn vo.

Trong lúc đốt đèn, ta lại vô tình làm cháy váy của một người.

Vừa định xin lỗi, thì thấy nàng ấy quay lại, chính là tiểu thư độc nhất của Lý thừa tướng từng mắng ta ở trên đường.

Ta quay đầu, A Man ghét nàng, không xin lỗi nàng.

Nàng ấy không phải là người dễ dây dưa, đang định nổi giận, lại nhìn thấy Ân Triệt phía sau ta, hắn đang cười tươi rói, cầm lấy đuốc của người biểu diễn tạp kỹ ném qua ném lại.

Thời gian gần đây, ai ở thành Lạc Dương mà không biết, có ông trời con là Trường Quang vương vừa đến, nghe đồn thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng thật ra là một cái đồ ngốc.

Ai đụng phải thì xui xẻo, không được đắc tội, chỉ có thể nuốt đắng vào bụng.

Tiểu thư phủ Thừa tướng giật mình, đành thôi.

Chỉ là khi chúng ta quay đầu, nàng ấy rất nhỏ tiếng nói một câu: "Điên khùng điên dại."

Bị gió thổi tan trong tiếng ồn ào, ai nghe thấy?

Ta và Trường Quang vương vừa đi được hai bước.

Hắn đột nhiên đưa tay chỉ cho ta thấy một đài cao yên tĩnh ở một góc náo nhiệt.

Xung quanh các tửu lâu và nhà cửa đều treo đèn. Nhưng nơi đó không có, đài cao lầu các, người cũ đã đi, đã lâu không có người ở, phủ đầy tro bụi.

Ta nhìn thấy hơi khó chịu.

"Không ai treo đèn lồng ở đó."

Ân Triệt quay đầu dưới ánh đèn, hắn cười nói:

"Vậy ta đi treo, nàng cũng giúp ta một chuyện."

Ta im lặng nhìn hắn.

Ánh mắt của Trường Quang vương nhìn ta, không có hoài niệm, không có tiếc nuối, hắn chỉ nói:

"A Man, ta chỉ muốn nghe nàng gảy đàn một lần nữa ."

Ta bước lên lầu đài, đã có cây cổ cầm được đặt sẵn, đèn lồng treo lên, cả tòa lầu đài bỏ hoang bừng sáng, như một viên minh châu treo trong Lạc Dương Bất Dạ Thành.

Ta đã rất lâu rồi không chạm vào cây đàn. Ta luôn không thể học được bản nhạc mới, kỹ thuật mới sẽ quên ngay lập tức, ta đã từng ném đàn khi mất kiểm soát, điện hạ nói, ta chỉ bị bệnh thôi.

Vậy điện hạ, bệnh của ta khi nào mới khỏi được?

Ta đang chơi một bản nhạc mà mẹ đã dạy ta khi còn nhỏ, rõ ràng và thành thạo, lúc đó ta thông minh đến mức chỉ cần nghe một lần là có thể chơi được. Nhiều năm trước, ta cũng đã chơi bản nhạc này ở đây.

Khi lồng đèn được treo lên, đàn cổ được gắn lại dây cung, bụi cũ được quét đi, mọi người có thể nhớ gì?

Đài này là Phượng Hoàng Đài, được các phi tần đời trước cai quản, nhưng kể từ khi mẫu phi của Hoàng thái tôn ốm nặng, không thể tiếp quản thì đã bỏ không từ lâu.

Tương truyền, trước khi bà mất, bà dự định sẽ để Phượng Hoàng Đài cho quận chúa A Man đần độn lo liệu, nhưng bị người ta chế nhạo, cuối cùng đành thôi.

Dạo chơi dưới ánh trăng rằm, vốn dĩ là dạo chơi ở Phượng Hoàng Đài này.

Trong một đêm, không biết có bao nhiêu điều thú vị được diễn ra trên tòa lâu đài này.

Tài năng của thiên hạ, đều hội tụ nơi đây.

Trước có Trạng nguyên lên đài làm thơ, sau có mỹ nữ Giang Nam múa điệu cầu phúc.

Lúc náo nhiệt nhất, ngay cả Thánh thượng cũng sẽ cải trang vi hành đến xem. Chân chính chia sẻ niềm vui với dân chúng, sĩ phu cùng hưởng niềm vui.

Tuy nhiên, câu chuyện được ca ngợi nhất thời bấy giờ, nhưng sau đó lại bị người ta sớm quên lãng, là khi quận chúa A Man mới mười hai tuổi chưa ngu dại, ôm đàn của mình lên Phượng Hoàng Đài.

Âm thanh đàn không thu hút được phượng hoàng, cũng không thu hút được chim chóc bay lượn, nhưng cả phố chợ đều vì nàng mà lặng lẽ im tiếng, hòa thượng Tuệ Năng của chùa Không Minh nói, quận chúa tâm tính trong sáng, nếu không bị bụi bặm của thế sự làm vấy bẩn, thì tương lai cầm nghệ tất thành cổ kim nhất tuyệt.

Mọi người đều không biết, năm đó, quận chúa và Hoàng thái tôn sẽ bị người ta bắt giữ và truy đuổi.

Quận chúa vì để Hoàng thái tôn an toàn rời đi, bị kẻ xấu siết cổ treo trên cây một đêm, không ai biết nàng làm thế nào để sống sót, chỉ biết nàng từ đó trở nên đần độn.

Nhiều năm trôi qua.

A Man vẫn không thay đổi, tiếng đàn từ trước đến nay vẫn trong trẻo như mây trong gió, như hạt sương sớm rơi xuống thế gian.

Lúc đầu ngón tay còn khựng lại, sau đó như cá gặp nước, từ khi tiếng đàn đầu tiên vang lên, du khách ghé mắt quay đầu.

Dần dần, khi bản nhạc dài kết thúc, dưới đài người người đông đúc.

Ta đứng dậy, nhìn xuống dưới, giống như quận chúa A Man còn non nớt năm đó, ngước nhìn từ trên cao, ánh đèn vụt tắt trong đôi mắt sáng. Tuy chưa trưởng thành, nhưng có thể thấy phong thái trong tương lai.

Mọi thứ đều dừng lại ở thời điểm đó.

Còn chưa gặp phải lời chửi rủa chán ghét và vứt bỏ.

Dưới đài, mọi người nhìn nhau không nói gì, mãi sau mới phát ra những tiếng hô kinh ngạc. Ta nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, bạn thân thuở nhỏ, công tử bột từng bắt nạt ta, quý nữ quan lại từng mắng ta đần độn, họ chỉ có thể xấu hổ quay đi, không dám nhìn thẳng.

Vượt qua đám đông, ta nhìn thấy Hoàng thái tôn đứng ở nơi ánh sáng lung linh, cô độc.

Không biết đã nhìn bao lâu, ta chỉ có thể cảm thấy cổ họng khô khốc, tim đau nhói.

Có thể nhớ gì?

Không nói gì đến việc chơi đàn trên Phượng Hoàng Đài, ngay cả khi tham dự yến tiệc thông thường trong cung, điện hạ cũng phải nhắc nhở ta, sợ ta lại vô tình xúc phạm Thánh thượng, sợ ta lại bị người ta bày ra trò cười.

Ta không được phép dễ dàng trả lời người khác, không được để ý đến người khác, cố gắng hết sức không được phạm sai lầm, giấu ta đi, che đậy khuyết điểm của ta.

Như thế có thể ngăn được lời dị nghị của thế nhân, bớt đi chuyện làm sai.

Dần dà, hắn quên, cũng như rất nhiều người đã quên đi.

Quận chúa A Man, vốn dĩ không phải một kẻ đần độn.

Quận chúa A Man, là người từng được ca ngợi là viên minh châu trong thành Lạc Dương.

Ta đứng dậy, quay lưng bước xuống lầu, không để lại một lời nào, chỉ để lại một biển người xem ngẩn ngơ, tựa như năm đó thiếu thời, ta đã nhàm chán chơi một buổi đàn thật bình lặng.

12

Chơi cả ngày, đã đến giờ ta đi ngủ rồi.

Ta đi không nổi nữa, đang đợi Trường Quang vương cưỡi ngựa đưa ta về.

Ai ngờ, hắn hai tay trống trơn, một nửa xấu hổ, một nửa tức giận:

"Ngựa của ta bị Đại Lý thiếu khanh thu giữ, nói rằng có liên quan đến vụ trộm hoa trong vườn hoa Tây Sơn của trưởng công chúa, còn nói là hai ngày nữa sẽ tìm ta gây phiền phức. Thật buồn cười, ai mà không biết hắn chỉ đang ghi hận việc ta cãi nhau với hắn ở quán rượu hôm trước thôi."

Ta ngáp một cái: "Vậy A Man phải về nhà thế nào? A Man buồn ngủ quá."

Hắn quỳ xuống trước mặt ta: "Ta sẽ cõng nàng về. Ta đi nhanh hơn ngựa."

Ta ngoan ngoãn lên lưng hắn, ôm chặt cổ hắn.

Trên trời, ánh trăng sáng ngời, chúng ta dần rời khỏi chợ, những tiếng ồn ào xung quanh đều rời xa chúng ta.

Ta thì thầm: "Cảm ơn ngươi nha."

A Man đôi khi cũng không phải không hiểu, hôm đó ta bịt tai hắn lại không cho hắn nghe những lời đồn đại về ta, chắc chắn hắn đã hiểu rằng ta rất coi trọng những lời này, vì vậy mới chuẩn bị chu đáo, để ta chơi đàn tối nay.

Lưng hắn rộng rãi, ta áp trán vào cổ hắn: "Chúng ta có phải đã gặp nhau nhiều lần rồi không?"

Sổ ghi chép hàng ngày của ta đã viết thành một chồng dày, nhưng ta không lật xem, một là viết quá nhiều, nhìn thấy đau đầu, ta cảm thấy sinh hoạt mơ hồ cũng rất tốt.

Thứ hai, ngay cả những việc ta viết ra vào ngày hôm đó, cũng có rất điều là ghi sai nhớ sai, nhìn chi bằng không nhìn.

Nhưng hôm nay ta vô tình lật ra thì thấy rất nhiều trang đều có chữ "áo tím".

Ta nghĩ, chắc hẳn là Trường Quang Vương rồi.

Trường Quảng Vương gật đầu.

Hắn mỉm cười, nói:

"Khi rảnh rỗi ở Yên Châu, Ta sẽ lén lút lẻn vào Lạc Dương tìm nàng chơi. Đôi khi nàng ở cùng Hoàng thái tôn, nhiều hơn là nàng đang một mình ngẩn ngơ."

"Có lẽ gặp gỡ ngắn ngủi, mỗi lần gặp nàng, nàng đều không nhớ ta. Có một lần, nha hoàn thay nàng đi mua bánh nướng dầu ở phía đông thành, nàng đứng bên cạnh cầu đá ngẩn ngơ, ta bèn đi tới, tặng nàng một bông hoa. Nàng tưởng ta là người bán hoa, còn đuổi theo hỏi ta, có thể ngày nào cũng mang hoa đến chỗ nàng không."

"Nhưng A Man, nàng biết không? Ta không thấy nàng như vậy có gì không tốt. Thế sự biến đổi, lòng người khó lường, duy chỉ có nàng, sinh mệnh mỗi lần gặp gỡ như thể lần đầu tiên gặp mặt."

"Nàng và ta lúc mới bắt đầu quen biết, là như nhau. Người Lạc Dương đối xử với nàng không tốt, không sao, chúng ta đi Yên Châu. Chúng ta không chơi với họ."

Có nước mắt ấm áp lăn xuống cổ hắn.

Ta gật đầu mạnh mẽ: "Ừm! Chúng ta đi Yên Châu."

13

A Man Quận chúa muốn đi.

Thánh thượng đặc biệt hạ chiếu lệnh, mời cấm quân hộ tống, để tỏ rõ hoàng ân.

Các nha hoàn trong điện của ta bận rộn ba ngày mới thu dọn hành lý cho ta được tạm ổn. Đã đến lúc phải khởi hành rồi, Hoàng thái tôn điện hạ mới đến muộn màng.

Hắn đứng sững bên hành lang, mãi lâu không nói được gì.

Có lý do gì có thể ngăn cản chia ly, ngăn cản một người tiến về cuộc sống tốt đẹp hơn?

Ta ôm hành lý, vội vàng chạy ra ngoài để kịp giờ, căn bản không nhìn thấy Hoàng thái tôn điện hạ, suýt nữa thì bị vấp ngã ở ngưỡng cửa, người không bị ngã, nhưng gói đồ trong lòng thì rơi tung tóe, toàn là những thứ linh tinh.

Hoàng thái tôn cúi xuống giúp ta thu dọn, dặn dò ta:

"Đến Yên Châu, phải tự chăm sóc bản thân, ta đã cho người đưa mama đi cùng. Vui buồn gì cũng phải viết thư cho ta biết, không thích ở đó, ta sẽ đưa nàng về."

Giọng nói bình ổn, nhưng cuối cùng vẫn lộ ra một chút run rẩy.

Hắn nhặt lên một cuốn sổ, chính là cuốn sổ ghi chép từ nhỏ đến lớn của ta.

Trang được gió thổi tung ra, nét chữ non nớt, mép giấy đã ố vàng, đã lâu năm, viết gì vậy nhỉ.

"Cha mẹ chuẩn bị đi Yên Châu, ta vốn đang thu dọn hành lý, Hoàng thái tôn điện hạ lại đột nhiên đi tới, hỏi ta có thể ở lại thêm vài ngày không, để ta cùng hắn đi chơi đêm rằm đi. Ta biết, hắn không thích những thứ náo nhiệt này, hắn chỉ không muốn ta đi. Hắn một mình trong cung, luôn rất sợ hãi. Ta nghĩ đi nghĩ lại, mẹ có cha, sẽ không sợ hãi, vậy ta thì ta không đi, ở lại Lạc Dương chơi với hắn."

Phụ thân của điện hạ băng hà khi hắn còn nhỏ, được phong làm hoàng thái tôn, nhưng thể chất yếu đuối, tính cách nhút nhát, không giỏi giao tiếp.

Chỉ có quận chúa A Man, như tên của nàng, hoạt bát, kiêu ngạo, thường xuyên bầu bạn với điện hạ.

Hai năm nay, người dân Lạc Dương đều cười nhạo ta, chỉ biết đi theo điện hạ, cả ngày không có việc gì cũng thích đi theo người.

Không ai biết, đêm xuân năm đó cùng nhau du ngoạn, hoa viên đèn sáng như ban ngày, ta từng hứa với điện hạ lo lắng bị bỏ rơi.

"Điện hạ đừng sợ, A Man sẽ luôn ở bên cạnh người."

"Luôn là bao lâu vậy?"

"Luôn là, rất lâu rất lâu. Lâu đến khi điện hạ không cần A Man ở bên cạnh nữa."

Lúc đó, ta còn nhỏ, hồn nhiên nghĩ rằng "luôn" là mãi mãi, ai biết rằng bảy tám năm đã trôi qua.

Điện hạ đột nhiên ngẩng đầu, toàn thân run rẩy.

Ta đã thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài, ta phải đến Yên Châu.

Xe ngựa đã dừng ở cửa, con ngựa kéo xe bờm trắng như tuyết, thanh niên mặc áo tím cầm dây cương.

Ta vén màn xe lên.

Nghe thấy một tiếng: "A Man."

Ta quay đầu lại, hắn đứng ở đó, gió thổi ảnh động, nước mắt đầy mặt:

"Ta đã không chăm sóc tốt cho nàng."

Ta không biết vì sao, nước mắt đột nhiên từng giọt từng giọt rơi xuống.

Lập tức, ta chớp mắt, ngơ ngác nói: "Điện hạ, người đang nói gì vậy? Mau trở về đi, sắp đến giờ hoàng thượng kiểm tra bài vở của người rồi, A Man sẽ quay lại thăm người."

Ta quay đầu mỉm cười với người kéo xe:

"Ngươi giống như một người bán hoa mà ta từng gặp trước đây, cũng thích mặc áo tím."

Một lúc sau, lại nói: "Tên của hắn là Ân Triệt."

Chẳng hiểu sao, hắn bắt đầu cười, cười rất đẹp.

Có lẽ tên của hai người họ cũng giống nhau.

Chiếc xe ngựa bắt đầu khởi động, ta quay lại nhìn phía sau, Hoàng thái tôn đứng đó một mình.

Bỗng nhiên ta nhớ đến câu thơ mà mẹ đã dạy khi còn nhỏ.

Câu thơ gì nhỉ?

Hình như là,

Phượng hoàng đài thượng phượng hoàng du
Phượng khứ đài không giang tự lưu.*

(Phượng Hoàng đài, phượng đến chơi,
Phượng đi, đài trống, sông trôi chảy đều.)**

*"Đăng Kim Lăng Phụng Hoàng đài", thơ Lý Bạch; **Bản dịch thơ của Anh Nguyên.

Thì ra, phượng hoàng đã bay đi, đài cũng không còn lại gì.

Nhân sinh chớp mắt quay đầu, cảnh còn người mất.

Hỏi người còn hối tiếc chi?

(HOÀN)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu